Oxford thương yêu - Part 11: Người đến sau

11- Oxford thương yêu - Người đến sau :

 

Từ ngày Fernando đột ngột xuất hiện trong đêm Giáng sinh, Mauricio cũng tránh mặt Kim luôn. Anh từ chối không cùng đi bơi vào cuối tuần với những lý do vớ vẩn. Kể cả cái quần bơi và mắt kính bơi bỏ quên lại nhà Kim đêm đó, anh cũng không thèm đến lấy.  

Kim mất đi một người bạn mồm mép cũng thấy buồn, nhưng rồi chẳng muốn dây dưa làm gì, cô tự đi bơi một mình và không thèm gọi cho Mauricio nữa.

Cuối tuần Kim chỉ đến khu học xá chơi với mấy đứa sinh viên bên Việt Nam qua hay thỉnh thoảng làm cơm mời vài người quen. Cô chưa có dịp mời David vì tuần nào anh cũng về Birmingham thăm gia đình. Không muốn tiếp tục nhận những ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm của David sau khi Fernando quay lại, Kim cố tình thỉnh thoảng nhắc đến bạn trai của mình hiện làm việc ở Mỹ và tế nhị từ chối lời mời ghé nhà uống trà như trước kia. David có vẻ ngạc nhiên vì trước đó không hề nghe Kim nói có bạn trai, tuy nhiên anh biết cách kín đáo giấu sự thất vọng của mình.

Kim không dám tâm sự nhiều hơn, còn David cũng không bao giờ hỏi thêm về người bạn trai của cô. Nếu biết đó là Fernando Carvalho, từng làm trợ lý chính cho giáo sư Baddley, hẳn anh cũng lấy đó làm lạ. Quả thật Fernando và Kim có vẻ không hợp nhau vì thoạt nhìn một người rất nghiêm khắc còn một người chuộng sự thân thiện. Đôi khi Kim cũng tự vấn để thấy rằng với David có thể hai người sẽ xứng đôi hơn. David lúc nào cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ và đáng tin tưởng. Anh hoàn toàn thích hợp với một người cần tình cảm, thích nũng nịu và luôn có nhu cầu tìm một "cây tùng, cây bách" để dựa vào như Kim. Tuy nhiên cô cũng biết chỉ với Fernando mình mới có được những tình cảm cuồng nhiệt, những phút giây nồng cháy và cả những thời điểm căm ghét cùng cực.

Kim hầu như không thích hội họp mất thời gian ở những chỗ bạn bè, đi làm về thì lôi đống sách Fernando tặng ra đọc ngấu nghiến. Những cuốn sách đó quả rất dễ đọc và bổ ích, toàn những kiến thức Kim cần mà chưa nắm vững. Đúng là chỉ có Fernando mới biết cô cần trao dồi cái gì. Kim thường đem vào văn phòng những cuốn sách đó, để lúc cần thì tiện tra cứu. Một lần Vi Vi Le tình cờ đi ngang qua bàn Kim, chị cầm một cuốn sách lên rồi bật reo "Sao có được cuốn này hay vậy? Ở mấy cửa hàng sách của Waterstones ( ) cũng không thấy bán đâu!". Cuốn sách nói về sự lầm lẫn giữa luật kinh tế ở châu Âu và châu Mỹ, Kim vẫn chưa đọc tới vì cô không quan tâm đến luật. Kim thấy Vi Vi thích nên hào phóng nói: "Cho chị mượn đó, bạn em mua bên Mỹ, em cũng chưa đọc!". Vi Vi nói cảm ơn, lần đầu Kim thấy chị ta cười với mình thân thiện. Nhưng đột nhiên Vi Vi nhăn mặt khó chịu khi lật đến trang có lời đề tặng âu yếm của Fernando. Cô ta cười mỉa:

- Giờ tôi mới biết vì sao cô có nhiều sách hay đến như vậy! Người như cô làm sao tự mình chọn được những loại sách này chứ!

- À, thì đúng là của bạn trai em tặng - Kim hơi bất ngờ trước cách phản ứng của Vi Vi - Anh ta biết em cần gì, anh ta hiểu em còn hơn em hiểu chính mình nữa!

Vi Vi không giấu vẻ khó chịu, nhìn Kim nói thẳng:

- Tôi có nghe tụi sinh viên đồn cô "dụ" được Fernando Carvalho mà không tin. Cái anh chàng mạnh mẽ đó sao lại bị "vô tròng" dễ dàng như vậy! Thì ra cô được giáo sư Portlock nhận làm cũng vì Fernando Carvalho đã giúp cô. Cái bài thi đó của cô tôi có xem, xin lỗi vì sự tò mò nhưng tôi đã rất thắc mắc không hiểu vì sao giáo sư lại chọn cô. Một người sắc sảo như giáo sư tại sao không nhận ra một người đến từ Việt Nam như cô thì làm sao có đủ tầm nhìn và kinh nghiệm để làm được bài thi đồ sộ và chi tiết như một chuyên gia như thế? Rõ ràng là có người làm dùm! Vậy mà nhờ đó cô mới được ở lại. Dạo này Việt Nam cũng phát triển rồi mà, về Việt Nam cô cũng có thể xin được việc tốt, có cần phải làm mọi cách để được ở lại không? Sống dựa vào đàn ông như cô không thấy trơ trẽn lắm sao?

- Chị... - Kim bất ngờ, không thốt nổi nên lời - Tôi...

Đột nhiên David đang đứng photo gần đó thấy không khí căng thẳng quá đã đến bên Kim: "Thôi mình đi ra ngoài uống cà phê đi!". Kim đi theo David, nhận từ tay anh ly cà phê trong máy tự động, uống ngụm chất lỏng đắng nghét, tức ứa nước mắt.

- Đừng để ý đến Vi Vi - David phẩy tay - Cô ta đôi khi rất quá quắt!

- Cảm ơn anh! - Kim nhìn David, đau khổ nghĩ biết đâu anh tin lời Vi Vi Le mà không để lộ ra - Nhưng nhiều lúc em thấy cô đơn quá!

David đột nhiên nhận xét:

- Em là một người rất can đảm. Nếu chúng tôi phải qua Việt Nam mà bị người ta đối xử không thân thiện chắc cũng chịu không nổi. Không hiểu sao Vi Vi có thành kiến với em. Thôi tránh xa Vi Vi ra, cô ta rất có ác cảm với những người đồng hương cùng trang lứa với mình.

Kim ấm ức:

- Em có đụng chạm gì chị ta đâu?

- Anh đã nói em đừng để ý mà. Nhân tiện - David lúng túng hỏi - Fernando Carvalho là bạn trai em sao?

- Phải - Kim gật đầu xác nhận, ngại ngùng nghĩ hẳn David cũng thất vọng cô khi biết Fernando giúp làm bài dùm - Anh ta biết anh.

- Biết chứ - David cười - Cùng làm một khoa mà! Anh biết anh ta đang ở Mỹ, hóa ra đó là bạn trai em. Có liên lạc với Fernando cho anh gởi lời hỏi thăm.

Kim cảm ơn David rồi tiếp tục thắc mắc vì sao Vi Vi phụ trách về luật cho các dự án của giáo sư Portlock, không liên quan gì đến chức trợ lý giảng dạy cấp thấp của Kim mà cứ đi theo "xỉa xói" cô hoài. David nhún vai, cười khó hiểu: "Nhiều khi có những lý do sâu xa từ thời quá khứ nào đó mà em không biết!". Tối đó Kim về nhà, buồn bực bỏ cả cơm. Cô nghĩ chắc Vi Vi nói đúng, giáo sư Portlock nếu biết Fernando giúp cô làm bài thi đó chắc ông đã không nhận cô làm trợ lý. Hẳn cô nên nói thật với ông điều này. Khi Fernando gọi về chúc cô ngủ ngon như thường lệ, anh nghe một tiếng khóc òa nức nở trong ống nghe.

- Em làm sao vậy? - Fernando có vẻ hoảng nhưng cố pha trò - Mauricio "quấy rối" em phải không?

- Em... - Kim vẫn nức nở - ... khổ quá!

- Em đừng có nói với anh là David Wilson tỏ tình với em nhe? - Fernando vẫn cố trêu chọc - Hay là bị một cậu sinh viên nào đè ra hôn?

Kim khóc hoài không nói, cuối cùng Fernando phải quát "Nín đi! Anh chưa chết mà làm gì trù dữ vậy!" rồi dập ống nghe Kim mới giật mình nín khóc. Năm phút sau Fernando gọi lại, nghe giọng Kim bình tĩnh hơn, anh gắt: "Em có biết anh ghét nghe khóc lắm không! Chuyện gì kể anh nghe đi!". Kim sụt sịt kể lể sự tình rồi kết luận mình phải thú nhận với giáo sư Portlock. Tưởng nghe Fernando an ủi, ai dè anh còn cười lớn, nghe ngạo nghễ vô cùng:

- Em có tội gì mà phải thú nhận? Có chăng là làm cho anh lo lắng vì cái tật khóc nhè của em!

- Em phải nói với Portlock chính anh giúp em làm bài thi đó! - Kim cương quyết - Nếu em không nói thì Vi Vi Le cũng sẽ méc!

- Vi Vi Le? - Fernando hỏi lại, giọng hơi ngạc nhiên - Cô ta làm gì trong văn phòng giáo sư Portlock?

- Phụ trách luật! - Kim ấm ức - Người gốc Việt đó, mà ghét em như gì!

Fernando cười lớn:

- Cô ta ghét em là phải rồi! -Ai biểu em là bạn gái của anh!

- Sao? - Kim ngơ ngác nghe Fernando cười hoài - Anh có biết em ghét nghe anh cười lắm không? Có chuyện gì kể em nghe đi!

- Nghe anh nói đây - Fernando nghiêm túc - Em không có gì phải lo ngại vì đã "lừa bịp" giáo sư Portlock. Ông ta không ngây thơ như Vi Vi nghĩ đâu. Một người sắc sảo như giáo sư hẳn đã biết ngay từ đầu không phải tự em làm một mình nên đã gặng hỏi "Có ai làm dùm em không?". Giữa bài thi đợt đầu và bài thi lại là một khoảng cách lớn, em lại từ Việt Nam sang. Dĩ nhiên là phải có ai giúp em rồi. Nhưng cuối cùng giáo sư cũng công nhận em, vì quả thực chính em đã bảo vệ thành công bài thi đó. Em có lỗi gì đâu nếu trước đó em không đủ phương pháp và kinh nghiệm? Miễn là em biết nắm bắt lấy những gì người ta trao cho em để một mình thực hiện bài thi của mình. Không lẽ một người như Portlock lại không biết đánh giá em qua những gì em đã làm trong thời gian qua, cần gì bị Vi Vi "thọc gậy bánh xe" chứ!

Kim ngỡ ngàng hỏi:

- Anh nói thật không?

Fernando hỏi lại đầy kiêu hãnh:

- Từ hồi nào đến giờ có cái gì anh nói với em mà sai đâu? Em đã tiến bộ nhiều lắm rồi, sao không chịu tự tin lên mà cứ cúi đầu cho người ta lung lạc tinh thần? Mình còn không tin vào bản thân mình thì làm sao thuyết phục được người khác tin mình. Em phải biết thế mạnh của mình để phát huy và điểm yếu của mình để cải thiện. Bài học căn bản của lý thuyết Marketing mà học hoài không vận dụng được là sao?

- Tại anh bỏ em bơ vơ một mình làm chi? - Kim ngượng quá, phụng phịu.

- Bỏ em mà hầu như tối nào cũng phone cho em hả? - Fernando dịu dàng - Nghe anh dặn nè, em không được để cho Vi Vi ăn hiếp nghe chưa! Cô ta không có gì hơn em hết, chẳng qua sinh sống và thụ hưởng nền giáo dục ở đây từ nhỏ. Nếu cô ta có cùng xuất phát điểm như em, chắc chắn sẽ thua em. Người thích từ chối cội nguồn của mình, hay "lên mặt" với những người không có điều kiện như mình là người cực kỳ ích kỷ. May mà Vi Vi chưa thành luật sư, cỡ cô ta chỉ có làm luật sư nô lệ cho tụi giàu và giết chết người nghèo thôi! Chắc vô văn phòng luật sư tập sự không thành công nên mới quay về chỗ giáo sư Portlock phụ trách ba cái dự án vớ vẩn đó thôi.

- Sao anh rành Vi Vi quá vậy? - Kim hỏi bâng quơ, ngạc nhiên sao cái gì anh cũng biết.

Fernando phì cười tiết lộ:

- Có gì đâu, trước Vi Vi học luật, lên Cao học thì học chung vài tín chỉ với anh... Vi Vi mê anh lắm mà không được, nên dĩ nhiên là ghét em rồi!

- Sao? - Kim bất ngờ.

- Sao trăng cái gì! - Fernando cười lớn - Thôi em ngủ đi! Trên đời này chỉ có em là không biết mê anh, cỡ Vi Vi toàn đè anh ra "quấy rối". Khủng khiếp!

- Cô ta còn sỉ nhục em, nói em dụ dỗ anh...

- Em làm sao dụ được anh! - Fernando dịu giọng - Tại Vi Vi dụ anh hoài không được nên nghĩ ai cũng dụ đàn ông giống cô ta!

Kim giật mình nhớ những lời bóng gió của David:

- Có phải David cũng biết chuyện này không? Anh ta biết Vi Vi có liên quan đến anh phải không?

- Phải! - Fernando cười lớn - Cả khoa hầu như ai cũng biết, cô ta lộ liễu kinh khủng. Chuyện lâu rồi, lúc em chưa qua. Thôi, ngủ ngon, chào!

Kim còn đang ngơ ngác thì Fernando cúp máy rồi. Không thể nào tưởng tượng nổi một người lạnh lùng như Vi Vi lại dám chủ động "quấy rối" con trai, và càng không thể ngờ một người mạnh mẽ như Fernando lại bị con gái "đè" ra. Càng nghĩ, Kim càng thấy mình hóa ra vô cùng ngây thơ rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

David đến nhà đón Kim từ sáng sớm, họ cùng đi công tác. Hai người sẽ đến thăm một doanh nghiệp nhỏ ở Birmingham để đánh giá tình hình tài chính nhằm tư vấn giúp doanh nghiệp thoát khỏi sự khó khăn. Đây là lần đầu Kim được đến doanh nghiệp nên cô rất phấn chấn và hồi hộp. David lái xe, dọc đường anh toàn kể chuyện cười cho thời gian trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ. Anh nói thứ sáu tuần nào cũng lái xe đi trên đoạn đường từ Oxford về Birmingham thăm gia đình, nhưng lần này cùng đi với Kim nên thấy đường ngắn lại. Cô nghe giọng David thành thật đến mức ngượng ngùng không dám quay sang nhìn mặt anh.

David bắt chuyện:

- Em từng thăm bao nhiêu thành phố ở Anh rồi?

- Chỉ có Oxford và Luân Đôn - Kim trả lời - À, còn Cambridge nữa, đi với Mauricio!

- Nếu biết em chưa đến Birmingham, anh đã mời em về nhà chơi hồi Giáng sinh - David thở dài, giọng nuối tiếc - Nhưng thôi, giờ mình cũng đang đi Birmingham. Xong việc ở doanh nghiệp mình ghé lại nhà anh nhé. Cha mẹ anh chắc sẽ rất vui được làm quen với em!

Nhận thấy Kim đang ngượng ngùng và lúng túng, David đành thêm vào: "Hiếm khi họ được gặp một người đến từ Việt Nam, một đồng nghiệp của anh...". Kim gật đầu, mỉm cười cố trấn tĩnh: "Sao anh không nói sớm, để em mua trái cây hay chocolat đem lại làm quà!". David đột ngột nắm tay cô, nói không cần, cha mẹ anh vốn rất chân chất, họ không quan tâm đến những chuyện màu mè mang tính xã giao đâu. Kim để tay mình trong tay David, không dám rút ra và chợt nhận thấy hơi nóng từ tay anh truyền sang cho cô một cảm giác thật bình an. Đột nhiên David giật mình nhận ra anh bị lầm đường, phải quay xe lại chạy thêm một quãng nữa. David bối rối nói thật kỳ lạ khi một người như anh có thể lẫn lộn đoạn đường quen thuộc đến mức này. Kim bật cười, cô trêu mấy ông đang làm Tiến sĩ ai cũng "khùng khùng" hết.

David đột nhiên hỏi khi nghe Kim nhắc đến vụ Tiến sĩ:

- Fernando chừng nào về Oxford bảo vệ luận án? Công việc bên Mỹ của Fernando có tốt đẹp không?

- Em không biết! - Kim thú nhận - Em không quan tâm đến công việc của anh ta lắm!

- Thật không? - David ngạc nhiên - Vì sao chứ?

Kim lúng túng:

- Em... không đủ trình độ để quan tâm đến việc của Fernando... Chuyện em mà em còn làm chưa tốt nói gì để ý đến mấy cái dự án vĩ mô của anh ta.

David bật cười:

- Em nói như thể em có trình độ học vấn rất thấp! Em cũng là Thạc sĩ rồi mà. Anh có cảm giác em khá tự ti trước Fernando. Anh ta có độc đoán với em lắm không? À, ý anh nói, anh ta có nghiêm khắc không?

Kim không biết trả lời làm sao. Cô không muốn nói xấu Fernando từng đàn áp mình ngóc đầu không lên, cũng không dám khoe đôi khi cô nổi điên cào cấu anh đến rướm máu.

David biết Kim đang không thoải mái, anh bắt sang chuyện khác, kể về thành phố Birmingham là nơi hội tụ của nhiều nền văn hóa. Khi đến nơi, Kim nhận ra quả đây là thành phố hợp chủng quốc với nhiều màu da, nhiều sắc dân và người Hoa hiện diện khá đông. Doanh nghiệp hai người đến thăm cũng có nguồn gốc từ một gia đình Trung Hoa lâu đời, tuy nay đã hoạt động theo kiểu hiện đại nhưng gốc rễ của sự quản lý vẫn còn theo lối gia đình trị. Xong việc, như đã có lời mời, David hào hứng đưa Kim về thăm nhà. Cha mẹ David ngoài bảy mươi, hẳn họ có con khi tuổi đã cao. Ông bà dọn sẵn bàn chờ con trai và cô bạn đồng nghiệp người Việt Nam cùng ăn tối. Không khí trong gia đình David thật ấm cúng, người này nói người kia cười, ai cũng thích pha trò và âu yếm chăm sóc nhau bằng những cử chỉ nhỏ nhặt như rót rượu dùm, lấy thêm khăn ăn hay mời nhau món tráng miệng. Đột nhiên cha David đề nghị Kim ở lại thêm vài ngày, để có thể đến Stratford-Upon-Avon thăm quê hương của Shakespeare rồi ghé qua Warwick thăm lâu đài cổ luôn. Hai thành phố nhỏ này nằm gần Birmingham. Kim lúng túng, nhưng David đã vội khuyến khích "Hôm nay thứ năm rồi, nếu ăn xong anh lái xe quay về Oxford thì chiều mai anh cũng phải quay lại đây. Chi bằng mình ở đây luôn, đến chiều chủ nhật quay về Oxford. Văn phòng cũng đâu có chuyện gì cấp thiết, giáo sư Portclok đang giảng dạy ở bên Thụy Sĩ. Tiện quá rồi còn gì!". Kim phì cười gật đầu đồng ý.

David đưa Kim lên phòng, nói đây là phòng cũ của người chị gái đã lấy chồng và hiện ở Liverpool. Anh chợt thú nhận chưa bao giờ đưa bạn về nhà và mời ngủ lại như thế này. Kim cười thật lòng: "Vậy thì em hân hạnh quá!". Cô hơi khó ngủ trong căn phòng lạ rồi giật mình tắt điện thoại cầm tay. Nếu Fernando từ Mỹ gọi về nhà cho cô ở Oxford mà không gặp, thể nào cũng phone vô di động. Tốt hơn hết là tắt phứt cho rồi, khỏi phải dài dòng giải thích lung tung.

Gần nửa đêm, khi Kim vừa chợp mắt, David sang gõ cửa phòng, anh đưa điện thoại di động của mình ra, nói có Fernando muốn gặp cô. Kim đang trong tình trạng lơ mơ, cầm điện thoại lên ngái ngủ: "Ai bên đầu dây vậy?". Fernando nói anh muốn để yên cho cô ngủ nhưng David cứ một mực bảo không sao. "Anh phone cho em không được nên lo không biết em có gặp chuyện gì không. Sao ở lại Birmingham chơi mà không báo cho anh một tiếng? - Giọng Fernando từ tốn - Anh phải phone vô di động cho Mauricio, rồi gọi lại lần nữa về nhà em ở Oxford gặp chị người Ý, chị ta nói nghe em đi công tác ở Birmingham và đáng lý tối nay đã quay về rồi. Anh nhờ chị ta cho số của David. Thôi được rồi, biết em ở lại gia đình David anh cũng yên tâm. Chỉ sợ em bị tai nạn...". Kim mở mắt không lên, cô thều thào: "Trù không hà! Thôi em ngủ tiếp đây! Được rồi, từ nay về sau em không tắt di động nữa! Chào!". Kim đưa trả điện thoại lại cho David, thấy anh đang đỏ mặt lên: "Bộ Fernando hay ghen lắm hả? Anh ta theo dõi em suốt sao?". Kim phì cười, nói Fernando vốn "máu lạnh", không biết ghen là gì đâu, tại anh ta lo lắng nên gọi điện tùm lum vậy thôi. David nhìn Kim che miệng ngáp rồi đi vô phòng ngủ tiếp, chép miệng: "Em vô tư kinh khủng!". Kim quay về giường và chợt thấy tỉnh như sáo. Cô nhớ lại giọng điệu lo lắng và từ tốn của Fernando. "Chắc anh ta cũng nổi khùng nhưng cố gắng làm ra vẻ tự chủ - Kim phì cười một mình - Đáng lý mình cũng nên báo qua một tiếng cho xong, khỏi phiền Fernando gọi lòng vòng tìm lung tung. Mà nếu có tai nạn thì sao chứ? Ở tuốt New York có giải quyết được gì đâu mà cũng bày đặt lo lắng!"

David chở Kim đến quê nhà của Shakespeare, anh lăng xăng chụp hình cho cô rồi thuyết minh "loạn xì ngầu" lên. Kim biết anh đang rất phấn khích. Nhìn khuôn mặt tròn vành vạnh như trẻ thơ của David và đôi lúm đồng tiền thật dễ thương của anh, cô nghĩ ai được anh yêu hẳn sẽ rất hạnh phúc vì không bao giờ phải thấy anh cáu kỉnh. Hai người vào một nhà hàng truyền thống Anh ngay trong khu du lịch, David gọi món "fish and chips" và nhìn Kim ăn ngon lành với một vẻ rạng rỡ kỳ lạ. Khi cô thú nhận mình không thể "thanh toán" nổi những miếng khoai tây chiên giòn rồi xoa bụng một cách "bình dân" rên lên "Em đầy lắm rồi!", David phì cười và tự nhiên đề nghị "Vậy đưa đây anh ăn dùm cho!". Kim mừng rỡ trút hết mớ khoai tây sang cho anh rồi nhìn anh hồn nhiên ăn một cách hạnh phúc. Cô biết dân Anh hiếm khi ăn dùm kiểu này, phải thân mật lắm mới dám ăn đồ thừa lại của người khác. Ngay cả Fernando cũng chưa bao giờ ăn dùm Kim cái gì. Lúc nào anh cũng nói "Ăn cho hết! Em phải chịu trách nhiệm về những gì em gọi chứ! Mà em còn phải ăn nhiều hơn nữa mới khỏe!".

Hai người lại tiếp tục sang thăm lâu đài Warwick và về đến Birmingham lúc đã tối mịt. Cha mẹ David đã ăn tối trước nên hai người lúi húi dọn ăn trong nhà bếp. Kim cười cố nén thấy anh lúc nào cũng nói thật nhỏ, làm thật khẽ, sợ gây tiếng động đánh thức cha mẹ dậy. David đưa Kim lên phòng, còn dùng dằng muốn nói chuyện gì đó, anh thì thầm lào xào làm cô không cách chi hiểu nổi nên mở cửa bảo vô phòng cho thoải mái. Hóa ra David muốn kể một câu chuyện cười để chúc Kim ngủ ngon, nhưng khi cô bật lên cười thoải mái thì anh đưa tay ra hiệu giảm bớt "volume" lại.

- Em và Fernando bắt đầu yêu nhau từ khi nào vậy? - Đột nhiên David hỏi một chuyện khá riêng tư mà dân Anh hầu như luôn tránh - Sao trước đó anh không nghe em kể?

- Anh ta dạy em học, lúc đầu cũng chỉ vì giáo sư Baddley yêu cầu thôi - Kim đều giọng, thấy hơi bực vì David quan tâm đến chuyện riêng của mình - Sau đó, em thấy Fernando hết lòng vì em, nên em... nên em yêu anh ta. Tóm lại là em yêu Fernando trước. Hồi mùa thu năm ngoái khi em bảo vệ xong luận văn và được giáo sư Portlock đề nghị ở lại Oxford làm việc, Fernando cho hay sẽ sang Mỹ. Em... em nghĩ anh ta không yêu em nhiều nên mới đồng ý đi. Em đã rất giận và cắt đứt mọi liên hệ với Fernando. Nhưng Giáng sinh anh ta quay về Oxford tìm em. Em biết là mình đã sai và... và tụi em đã quay lại với nhau.

David nhìn sâu vào mắt Kim:

- Vậy nếu trước Giáng sinh có người tỏ tình với em thì Fernando còn cơ hội quay lại không? Em nói thẳng đi!

- Cũng còn tùy người đó là ai! - Kim lúng túng trả lời nước đôi.

- Anh không thấy Fernando và em hợp nhau - David thẳng thắn - Anh nghĩ... chắc em bị Fernando... ăn hiếp dữ lắm! Anh ta nổi tiếng nghiêm khắc!

Kim đổi đề tài:

- Tức cười quá! Một người dễ thương như giáo sư Baddley thì có trợ lý "cà chớn" như Fernando, còn một người khắc nghiệt như giáo sư Portlock thì lại có trợ lý hiền lành như anh.

- Sao chưa bao giờ anh gặp em trong suốt thời gian em học Cao học? - David thắc mắc - Em không bao giờ vào văn phòng giáo sư Portlock hỏi tài liệu sao?

- Có chứ! Tại anh không để ý đến em! Em chỉ là một sinh viên bình thường trong hàng trăm sinh viên khác anh gặp hàng ngày - Kim bật cười - Mà em cũng ít "lai vãng" chỗ văn phòng Portlock. Còn giáo sư Baddley quan tâm đến em ngay từ những ngày đầu. Nếu không nhờ thầy, Fernando cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến em đâu. Anh ta như phát-xít. Nhưng mà... thật ra cũng "giơ cao đánh khẽ thôi"!

David lại thắc mắc một cách rất "vô duyên":

- Anh ta yêu em thật sao? Anh không tưởng tượng nổi. Tại sao lại là em chứ?

Kim bắt đầu bực:

- Tại sao không? Em biết Fernando có nhiều cô gái thích, nhưng em cũng đâu có thèm chạy theo anh ta!

- Anh xin lỗi! - David lúng túng - Ý anh nói, em yêu Fernando thật sao? Anh ta...

Kim đứng lên có ý tiễn David ra, cô bực bội vì những câu hỏi không tế nhị của anh. Chẳng lẽ cô phải ngồi suốt đêm kể lể dông dài chuyện tình của mình với Fernando cho David phân tích chi li? Quả anh không nhiều kinh nghiệm lắm trên tình trường nên thắc mắc những chuyện không sao giải thích nổi. David nhận ra mình làm Kim phật ý, anh đành buồn bã đứng dậy chậm rãi đi về phía cửa.

Trước khi hoàn toàn ra đến bên ngoài, đột nhiên David quay lại ôm lấy bờ vai Kim và hôn lên môi cô vội vã. Cô bối rối nửa muốn xô anh ra nửa muốn để yên vì sợ làm anh ngượng. David khá vụng về với nụ hôn bất chợt như thể lần đầu anh biết yêu, và vì thế, Kim nhận ra anh đang rất xúc động. Bất thình lình mẹ David xuất hiện ngoài hành lang và lúng túng kêu lên: "Ồ! Xin lỗi!". David buông Kim ra, anh không dám nhìn mặt ai, miệng bật ra "Xin lỗi!" rồi lủi về phòng mình đóng cửa lại.

Kim thở dài quay vào phòng, lòng nặng trĩu nỗi niềm "được yêu" bất đắc dĩ. Mấy ngày nay ở cùng gia đình David, mẹ anh tuy biết cô chưa phải là bạn gái anh nhưng hẳn tâm tư con trai bà như thế nào chắc bà đã nhận ra. Mẹ David vốn chân chất nên để lộ nhiều câu tâm sự, bà nói anh thân thiện với mọi người nhưng vô cùng nhút nhát trước các cô gái, lúc nào cũng lo học hành và làm việc nên đã trên ba mươi vẫn chưa có mối tình nào sâu đậm. "Nhưng con trai bác chân tình lắm - Mẹ David tự hào - Không yêu thì thôi, chứ đã yêu là suốt đời chung thủy". Kim bật cười, làm ra vẻ vô tư: "Rồi David sẽ cho bác một nàng dâu dễ thương!". Cô thấy Daivd đang đỏ mặt, xua tay van mẹ mình đừng nói nữa.

Chiều chủ nhật, David và Kim quay về Oxford. Khi cha mẹ anh nói câu hẹn gặp lại, Kim gượng cười gật đầu đồng ý nhưng cô biết chắc mình không dám quay lại ngôi nhà ấm cúng này. Kim vờ quên đi nụ hôn bất chợt của David tối qua và anh cũng không muốn đề cập đến. Hai người tiếp tục kể chuyện cười nhưng chẳng ai cười nổi, đoạn đường về lại Oxford xa vời vợi. Kim tự hỏi làm sao hai người có thể gặp mặt nhau hàng ngày trong văn phòng sau những gì David đã thổ lộ. Nếu David không phải là người đến sau, hẳn cô sẽ rất hạnh phúc được đón nhận tình cảm chân thành của anh. Nhưng giờ đây, Kim chỉ mong mùa xuân mau đến để được sang New York thăm Fernando vào kỳ nghỉ lễ Phục sinh như anh đã lên lịch hẹn hò.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3