Bỏ rơi ma vương tổng tài - Chương 037 - 38 - 39

Chương 37   Âm thầm phá hoại

 

 Một chiếc xe thể thao từ từ đỗ trước cửa quán cà phê, cùng Thiếu Đằng xuống xe, bồi bàn lịch sự mở cửa ra vào.

Thiếu Đằng kéo tay nàng, nàng không cự tuyệt, theo sau hắn tới ngồi gần cửa sổ, hắn ân cần kéo ghế giúp nàng, chờ nàng ngồi xuống, hắn mới đến ngồi đối diện nàng.

Phục vụ nhanh chóng mang tới cà phê, nàng lấy ra một chút sữa, dùng thìa nhẹ nhàng quấy đều, vừa nhấc mắt lên đã đón nhận ánh mắt hắn. Hắn có vẻ muốn nói lại thôi.

Liếc mắt đã thấu tâm tư hắn, nàng nhẹ nhàng cười cười, buông thìa: “Anh muốn hỏi chuyện người đàn ông kia đúng không?”

“Ừ… Nếu em không muốn nói, anh sẽ tôn trọng em.” Thiếu Đằng hơi cười, nhưng có chút gượng ép.

“Kỳ thực trước đây em không hẹn hò với ai cả.” Nàng thẳng thắn thừa nhận: “Sở dĩ lúc đó em nói như vậy, vì em không biết trong lòng anh cũng thích em, em sợ anh biết sẽ nói với Ngải Phù, hai nười cùng đến cười nhạo em, nên em bịa ra chuyện hẹn hò.”

Thiếu Đằng kinh ngạc, bàn tay cầm thìa dừng giữa không trung, “Không thể, anh sao có thể cười nhạo em, anh vui còn không kịp nữa là.”

“Em biết, là em đoán sai.” Nàng cười khẽ, bưng cà phê nhấp nhẹ, ánh mắt thoáng qua cửa sổ, bên kia đường có người không ngừng nhìn về phía này, nhưng vì quá xa, nàng không thể thấy rõ, bất quá xem thân hình là đàn ông, đại khái chính là trùng hợp đi.

Nàng không lo nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt, nhìn cà phê trong chén, nhớ tới khoản nợ ba trăm vạn, bất giác thở dài.

“Mân Mân, em có tâm sự?” Thiếu Đằng buông cà phê xuống, ánh mắt tràn ngập thân thiết, cúi người tới gần nàng, hỏi ra tiếng: “Nói cho anh biết, anh hy vọng sau này có thể chia sẻ phiền muộn cùng em.”

Nàng yên lặng nhìn hắn, chần chừ không biết có nên nói ra hay không, trước đây mỗi lần nàng nhìn thấy hắn cùng Ngải Phù, trong lòng sẽ vô cùng khó chịu. Hiện tại đối mặt với khuôn mặt thâm thúy tuấn dật này, nghĩ đến thời khắc hiện tại nàng cùng hắn bắt đầu một lần nữa, nội tâm của nàng lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí tim cũng không đập nhanh.

Có lẽ… Có lẽ nàng sớm đã không còn thương hắn, hiện tại cùng hắn ở một chỗ chẳng qua là lợi dụng hắn trả thù Ngải Phù, nàng đột nhiên ý thức được điều này, mấp máy môi không nói ra lời.

Ciếc Cadillac lặng yên đỗ lại bên kia đường, một thân ảnh vội chạy tới, mở cửa xe, lắc mình ngồi xuống.

“Tổng tài.” Từ Bang thở phì phò nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt hàn băng phía sau, “Bọn họ ở quán cà phê đối diện, ngồi gần chỗ cửa sổ.”

Doãn Lạc Hàn nhướng mày, cửa kính từ từ hạ xuống, tầm mắt sắc bén nhìn lướt qua hưóng Từ Bang chỉ, bạc môi hơi nhếch lên: “Trợ lý Từ, y theo lời tôi nói lúc trước làm.”

“Được, tổng tài.” Từ Bang cơ trí gật gật đầu, lấy di dộng trong túi áo khoác, thuần thục ấn một dãy số, lúc sau, nghe thấy tiếng hắn: “Lôi tổng, xin chào, tôi là Từ Bang…”

“…..”

“…. Lúc nãy tôi đi uống cà phê, hình như nhìn thấy quý công tử cùng một cô gái ngồi cùng nhau, quan hệ… Quan hệ có chút không bình thường…”

“….”

“Ha ha… Con dâu ngài không phải thiên kim Lăng thị sao? Sao giờ lại thay đồi một vị…Hay là tôi nhớ nhầm…”

 

Chương 38   Thình lình xảy ra

Nhìn Mân Huyên lúng túng khó mở iệng, Lôi Thiếu Đằng không truy vấn tiếp, một tay nhẹ nhàng khuấy cà phê, chuyển sang đề tài khác.

“Mân Mân, còn nhớ trước đây em thấy một người bạn thả diều, em cũng đòi anh làm một cái khác cho em. Vì thế anh liền làm một chiếc diều hình cá cảnh cho em, kết quả em không thả, mỗi lần đều là anh gúp em phóng lên trời. Giờ ngẫm lại, thời gian lúc đó quả thật là vô ưu vô lự.”

Đáy lòng Mân Huyên vì hồi tưởng lại chuyện cũ mà xúc động, hắn còn nhớ rõ chuyện này, hắn còn để trong lòng. Đúng vậy, lúc nhỏ nàng ở cô nhi viện, mang theo con diều hình cá, một mình ở ngọn núi phía sau cô nhi viện thả diều, nhưng con diều trong tay nàng chưa từng có cơ hội bay lên trời. Nhiều năm qua, nàng vẫn không thể vứt con diều đi, vẫn còn để trong ngăn léo bàn học.

Khóe môi Thiếu Đằng nhếch lên một nụ cười yếu ớt: “Không bằng cuối tuần này chúng ta đi thả diều thế nào? Anh thấy chúng ta có thể bắt đầu bồi dưỡng tình cảm bằng cách cùng đi thả diều.”

Nàng hạ mắt, không kỏi âm thầm do dự, xem ra hôm nay không thể mở miệng, vậy nên để chuyện này nói sang ngày khác.

Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ đầu tiên trong ngày: “Ý kiến hay, đến lúc đó em sẽ mang diều đi, chúng ta ra công viên.”

“Vậy quyết định thế.” Thiếu Đằng mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt trong suốt ẩn đầy ôn hòa mê ngời: “Gần chín giờ sáng cuối tuần chúng ta hẹn ở đây, sau đó cùng đi.”

Làm vậy vì sợ người họ Lăng nhìn thấy, Mân Huyên lập tức hiểu ý đồ của hắn, nếu quyết định một lần nữa bắt đầu với Thiếu Đằng, việc dấu dấu giếm người khác sau này sẽ còn tiếp tục, nàng phải âm thầm chuẩn bị tốt tâm lí.

Nàng nhẹ nhàng bưng cà phê, nhấp mấy ngụm, đã thấy mấy bóng đen vây kín bàn bọn họ.

Theo bản năng ngẩng đầu lên, vài người mặc đồ đen cung kính đứng thẳng bên cạnh bàn.

“Thiếu gia, phu nhân sai chúng tôi đến tìm cậu.”

“Sao mấy người tìm được nơi này?” Thiếu Đằng nhìn mấy người vệ sĩ, vội vàng buông chén, nhìn thoáng qua Mân Huyên, đôi mắt nhu hòa hiện lên chút kinh hoảng.

“Thiếu gia, mong cậu yên tâm, chúng ta không thấy gì cả.” Người bảo vệ cầm đầu tấy Thiếu Đằng băn khoăn, nói nhanh: “Chiều nay lão gia đột nhiên bệnh nặng, phu nhân gọi cậu lập tức trở về.”

“Ba ba, ba ba… Làm sao? Không có khả năng, thân thể ba ba vẫn tốt lắm? Như thế nào mà?… Đột nhiên…” Thiếu Đằng kinh ngạc không thôi, cả người không tự chủ đứng phắt dậy.

Mân Huyên cũng bị tin tức này làm cho sợ hãi, nhưng trấn định rất nhanh: “Thiếu Đằng, anh mau trở về thăm cha, cha anh cần anh.”

“Thiếu gia, vị tiểu thư này nói đúng, cậu phải nhanh trở về, chậm sợ lão gia liền có thể…” Mắt người vệ sĩ lóe lên, nói tới đây liền ngừng lại.

Thiếu Đằng sợ hãi đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn lấy ra tờ tiền mệnh giá lớn đặt lên bàn, “Mân Mân, anh đi trước, tối anh sẽ gọi lại cho em.”

“Được , anh nhanh nhanh chạy về đi.” Mân Mân ngồi thẳng lại, gật đầu thật mạnh. Thiếu Đằng vội càng đẩy mấy người vệ sĩ che trước mặt, chạy ra ngoài cửa. Bọn vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo hắn.

Mân Huyên thở dài, nhìn tách cà phê dần nguội, không hiểu sao cảm thấy hơi dị thường, theo bản năng nhìn đồng hồ, nhớ hôm nay là sinh nhật ba ba, vội vàng bảo bồi bàn tính tiền. Hiện tại đi luôn, còn có thể đem bánh sinh nhật cho ba ba trước khi hết thời gian thăm tù.

Bốn năm trước ba ba còn trong ngục, sao có khả năng mượn Doãn Lạc Hàn số tiền lớn như vậy, nàng không nghĩ ra, quyết định phải hỏi ba ba chân tướng rõ ràng.

Nàng nhìn qua cửa kính thấy thân ảnh Lôi Thiếu Đằng nhanh chóng ngồi vào xe, khởi động, phía sau là một chiếc xe màu đen bọn vệ sĩ ngồi, hai cái một trước một sau lần lượt dời đi.

Chương 39   Tâm sự

 Chiếc Cadillac đỗ trên đường, tầm mắt Doãn Lạc Hàn lướt qua cửa kính nửa khép nửa mở, nhìn chằm chằm một thân ảnh xinh đẹp từ quán cà phê đi ra.

Từ Bang vẫn không nhúc nhích  ngồi ở ghế trước,chờ Doãn Lạc Hàn ra lệnh, nhưng mãi vẫn không nghe thấy gì, nhịn không được quay người lại hỏi: “Tổng tài, hiện tại chúng ta làm gì?”

Doãn Lạc Hàn không để ý đến, thẳng đến khi thân ảnh đó bước vào cửa hàng bánh ngọt, sau lại thấy nàng cầm một chiếc bánh đi ra, vẫy tay gọi taxi.

Hắn híp mắt lại, khuôn mặt càng thêm âm nịnh, bàn tay nắm chặt thành quyền, nếu không có hành động của nàng nhắc nhở, có lẽ hắn sẽ không nhớ ra hôm nay là ngày hắn không muốn nhớ nhất. Chết tiệt, hắn hận thấu hai mươi tám tháng năm, sinh nhật kẻ kia, đồng thời cũng là hắn…

“Đi theo cô ta.” Hắn cúi đầu ra lệnh cho lái xe Tiểu Mạnh, mấy sợi tóc nâu trên trán che đi ánh mắt âm hàn, mơ hồ còn có cảm xúc gì đó…

Lái xe Tiểu Mạnh nhấn mạnh chân ga dưới chân, đi theo xe taxi, quay đầu cùng Từ Bang trao đổi ánh mắt, bọn họ ở chung cùng tổng tài nhiều năm, biết hôm nay là ngày tổng tài oán hận nhất, nên bọn họ cố ý không nhắc tới, nhưng xem ra hành động vô tình của cô gái kia lại gợi lên trí nhớ của tổng tài.

Một giờ sau, Mân Huyên đi ra cửa trại giam, tâm tình phức tạp, tâm trạng của ba ba hôm nay cũng không tốt lắm, sắc mặt tiều tụy, nhận bánh ngọt miễn cưỡng cười cười với nàng. Nàng cẩn thận phát hiện trán ba ba lại có thêm nếp nhăn, thái dương cũng có mấy túm tóc bạc, tâm không khỏi co rút đau đớn một chút.

Mất tự do thân thể, mùi vị cả ngày bị nhốt sau song sắt không hay ho gì, nàng không muốn ba ba thêm muộn phiền, nghi vấn về món nợ chỉ có thể nuốt xuống. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, số tiền này nàng phải thay ba ba trả hết.

Nhưng lấy cái gì trả? Nàng không muốn mở miệng vay tiền Chỉ Dao, vì nàng đã nợ Chỉ Dao quá nhiều nhân tình, không muốn tiếp tục làm phiền, nàng chỉ có thể dựa vào sức mình giải quyết. Cơ hội duy nhất trước mắt chính là cuối tuần này phải vay tiền Thiếu Đằng.

Nàng cúi đầu, cứ đi về phía trước, đột nhiên nhớ tới cô nhi viện ở gần đây, vì nàng đâm đầu vào làm thêm, đã lâu không vào hỏi thăm Chuviện trưởng hiền lành thiện lương cùng bọn trẻ.

Mỗi lần buồn bã bước vào đó, nàng đều mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra. Đi qua một góc đường, trước mắt chính là cánh cửa màu đỏ của cô nhi viện, nghiêng tai lắng nghe, phòng học truyền đến tiếng bọn nhỏ đọc bài, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười thiên chân khả ái, nàng liền trở nên vui vẻ, không khỏi bước nhanh đi vào.

Văn phòng giáo viên sát vách phòng học, nàng liếc mắt một cái đã thấy viện trưởng bước ra, vài bước chạy tiến lên, vui vẻ gọi: “Chu viện trưởng.”

“Mân Huyên, đã lâu không thấy, hôm nay lại rảnh rồi đến đây à, đến, ngồi xuống đây.”Chu viện trưởng nhiệt tình lôi kéo nàng vào văn phòng, rót một chén nước đưa cho nàng.

“Chuviện trưởng, bác làm sao vậy? Có phải có tâm sự hay không?” Nàng nhận chén nước, phát giác Chuviện trưởng hôm nay có chút khác lạ, trong mắt có thản nhiên bi thương, dường như có tâm sự buồn.