Chờ em lớn nhé, được không? - Chương 17

Chương 17. Rốt cuộc đâu là sự thật, đâu là giả dối?

Bờ biển Australia…

Trong căn biệt thự sang trọng, gió biển thổi tung bức rèm cửa bằng ren trắng, thổi lên cả không khí bất an trong phòng.

Mạt Mạt lôi ra chiếc va li trong tủ, để lên giường, ôm hết quần áo trong tủ nhét vào đó.

“Mạt Mạt? Con làm gì vậy?” Hàn Thiên Vu tay giữ va li, nét mặt không hề bực bội, chỉ có sự bao dung, cưng chiều của người mẹ. “Anh Tiểu An của con đã quay về Anh rồi, con bỏ nhà còn có thể đi đâu?”

Mạt Mạt lặng đi một lúc, nhanh chóng hiểu ra tình cảnh trước mắt, nhưng bất luận thế nào cũng không được chùn bước: “Đi đâu cũng được, con không thể chấp nhận một người cha vô nhân tính như vậy!”

“Sao con có thể nói ba mình như thế!? Ba con là người tốt, cho dù ông ấy làm gì đều có lý do riêng.”

“Lý do? Người nào yêu con sẽ bị đánh chết? Đấy gọi là lý do sao?”

“Ba con chỉ muốn bảo vệ con!” Hàn Thiên Vu giành mấy bộ quần áo đã lỗi mốt từ tay Mạt Mạt, thấy cô tiếp tục quay ra tủ lấy quần áo, bà khuyên: “Mạt Mạt, đừng sinh sự nữa, tất cả những gì ba con làm đều vì thương con.”

Mạt Mạt vẫn biết ba rất thương mình.

Còn nhớ, có lần cô bị sốt cao mãi không hạ, người rét run. Ba ôm cô suốt đêm, kể chuyện cổ tích cho cô nghe, chuyện nàng Lọ Lem và chàng hoàng tử, rồi ếch xanh đã biến thành hoàng tử thế nào, cả chuyện nàng công chúa ngủ trong lâu đài, tỉnh giấc nhờ nụ hôn của hoàng tử...

Cô lúc ngủ lúc thức, tỉnh một lúc lại thiếp đi, nhưng những câu chuyện cổ tích cứ tiếp nối không ngừng.

Sáng sớm hôm sau, khi cô mở mắt, nhìn thấy ba mình - một người luôn mạnh mẽ trong ấn tượng của cô bỗng tiều tụy hẳn, mắt quầng đỏ, và những nếp nhăn mãi không thể dãn ra. Lại nhìn bên cạnh, An Nặc Hàn đang ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường cô, trong giấc ngủ, hai hàng lông mày anh vẫn cau có, ánh nắng sớm mang hơi sương rọi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt phảng phất ưu tư của anh.

“Ba?” Mạt Mạt khóc. Người đau nhức suốt đêm cũng không làm cô khóc, nhưng lúc này cô khóc vì xúc động.

Bàn tay ba dịu dàng lau nước mắt trên má cô: “Còn lạnh không? Còn đau ở đâu?”

Cô lắc đầu, tự hứa sẽ không bao giờ ốm nữa.

Bàn tay dịu dàng đặt lên trán, nhiệt độ đã hạ, hai hàng lông mày của ba cuối cùng cũng dãn ra.

Mạt Mạt biết ba rất thương cô, chỉ cần cô muốn, ba sẽ tìm mọi cách mang đến cho cô. Bao gồm cả chàng trai cô muốn cưới.

Mạt Mạt đang ngơ ngẩn suy tư thì Hàn Trạc Thần bước vào, nói: “Mạt Mạt, con hãy tin ba, cậu ta không hề yêu con, nó tiếp cận con là có ý đồ khác.”

“Anh ấy có thể có ý đồ gì?” Lòng vẫn còn rất giận, nhưng nghĩ đến tình yêu ba dành cho mình, giọng Mạt Mạt đã dịu đi không ít.

“Nó muốn chọc tức Tiểu An, hoặc muốn làm con mất Tiểu An, tóm lại nó muốn chia rẽ các con.”

Mạt Mạt đương nhiên không tin lời nói vô căn cứ đó: “Tại sao Thành phải làm vậy? Con với anh ấy không thù không oán.”

“Bởi vì, nó họ... Tiêu, tên đầy đủ của nó là Tiêu Thành.”

“Tiêu Thành…” Cái tên này làm cô nhớ đến một người, Tiêu Vy.

Vy và Thành đều có ngoại hình rất đẹp, nhưng họ không giống nhau.

Vy là thiếu nữ phương Đông điển hình, tóc đen, mắt đen, khí chất tao nhã… Mặc dù những điều đó giờ đã trở thành quá khứ.

Còn Thành mắt nâu, có vẻ đẹp quý phái của đàn ông phương Tây...

Không hiểu sao, cô lại liên tưởng, gắn họ với nhau, còn nghĩ đến sự việc xảy ra hôm qua ở Heaven & Hell.

Không đợi cô hỏi, Hàn Trạc Thần đã nói ra: “Tiêu Thành là em trai Tiêu Vy.”

“Không thể!” Mạt Mạt ngồi trên giường, mọi thứ trước mắt như chao đảo. Cô không thể tin đằng sau đôi mắt ánh kim tuyệt đẹp đó lại là sự lừa dối và bỡn cợt. “Thành không lừa con đâu.”

“Tiêu Vy đã trở nên như vậy, em ruột cô ta có thể yêu con được không?”

Quần áo tuột khỏi tay Mạt Mạt, sống lưng lạnh toát. Tiêu Thành và Tiêu Vy là chị em, chẳng trách anh từng bảo cô: “Không phải mọi thứ đều có thể mua được bằng tiền.”

Thảo nào anh luôn hỏi cô về An Nặc Hàn. Thảo nào lần đầu tiên gặp An Nặc Hàn, ánh mắt Thành lại ánh lên sự hận thù như thế.

Vậy thì...

Vậy thì sự việc xảy ra ở Heaven & Hell hôm qua cũng không phải trùng hợp ngẫu nhiên, những lời Tiêu Vy nói chắc cũng không phải vô tình.

Đây có lẽ là một kế hoạch, bao gồm cả việc Thành tỏ tình với cô, thậm chí dạy cô học hát.

Cô điểm lại từng sự việc từ khi quen Thành, nhưng ngoài sự lạnh lùng lúc mới quen, anh chưa bao giờ làm gì tổn hại đến cô... Nếu anh chỉ muốn lừa gạt tình cảm của cô, vậy tại sao hôm nay bị đánh trọng thương, Thành vẫn một mực nói yêu cô?

Rốt cuộc đâu là sự thật, đâu là giả dối?

Hàn Trạc Thần thấy trên mặt con gái hiện lên đầy mâu thuẫn, ông ngồi xuống bên cạnh, trìu mến ôm vai cô: “Mạt Mạt, con còn nhỏ, còn nhiều việc con chưa hiểu hết! Con cho là ba muốn đánh người ư? Ba cũng đâu muốn nhìn thấy cảnh máu chảy...”

Nếu Mạt Mạt biết chút ít về quá khứ của ba mình, nhất định sẽ nghi ngờ tính xác thực của câu nói nghe có vẻ “ngữ trọng tình thâm” đó của ông, nhưng đáng tiếc cô không biết!

Hàn Trạc Thần thở dài, nghe như vô cùng áy náy.

“Nhưng ba phải làm như vậy, và nhất định phải làm trước mặt Tiểu An. Ba muốn thể hiện rõ thái độ, lập trường của mình. Ba muốn để Tiểu An biết, nó mới là người duy nhất ba nhận làm con rể. Ba làm thế là vì con.”

Mạt Mạt ôm lấy ba, úp mặt vào vai ông: “Ba, con sai rồi, con đã trách nhầm ba.”

“Mạt Mạt, con ngốc quá! Con không nên dùng tính mạng mình để bảo vệ Tiêu Thành và nói ra những lời như vậy... Tiểu An sẽ nghĩ thế nào?”

“Con...”

Trước mắt cô lại thoáng hiện bức ảnh An Nặc Hàn và cô gái đó. Cô gái như đang khóc trước mặt cô.

Mạt Mạt cắn răng, ép mình nói: “Ba... Nếu anh Tiểu An muốn cưới con, sẽ không trách vì con bảo vệ Thành. Nếu anh ấy không muốn cưới con, thì dù ba đánh chết Thành, anh ấy cũng sẽ không cưới... Từ nay, việc của con ba đừng can thiệp nữa.”

Hàn Trạc Thần cúi đầu nhìn Mạt Mạt đang gục vào ông, nét mặt cô vẫn điềm tĩnh, nhưng ông có thể nhận ra sự hụt hẫng, phiền muộn trong giọng nói của con gái.

“Tiểu An có nói gì với con không?”

Cô quả quyết lắc đầu: “Là do con đã hiểu ra, con không muốn lấy người đàn ông không yêu mình.”

Hàn Trạc Thần nâng cô ngồi thẳng dậy, ông mỉm cười, nói: “Không sao, ba sẽ khiến cậu ấy yêu con.”

Mạt Mạt vẫn lắc đầu.

“Ba, con còn trẻ, đâu phải con không lấy được chồng, ba đừng ép anh ấy nữa!”

“Con…” Sắc mặt Hàn Trạc Thần tối lại. “Hay là con đã thích Tiêu Thành rồi?”

“Không liên quan đến Thành! Là con...” Mạt Mạt nắm chặt ga giường, tự nhủ không nghĩ đến tất cả những gì liên quan đến An Nặc Hàn, đặc biệt là nụ hôn ngày hôm qua.

Một lát sau, cô ngẩng đầu: “Là con đã quen với cuộc sống không có anh ấy... Không có anh ấy, con vẫn sẽ sống tốt.”

Hàn Trạc Thần hơi nghi ngờ lời nói của Mạt Mạt, đang định nói, Hàn Thiên Vu đã kéo tay ông: “Muộn rồi, Mạt Mạt cũng đã mệt, anh để con nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”

Hàn Trạc Thần do dự một lúc, đứng dậy, chỉ vào đống hỗn độn trên giường: “Thôi được, Vu Vu, em giúp Mạt Mạt dọn dẹp đi.”

Sau khi chồng đi khỏi, Hàn Thiên Vu bỏ hết quần áo trong va li ra, cẩn thận gấp lại.

Bà nhìn đám ga giường bị vò nhàu dưới tay cô, nhẹ nhàng hỏi: “Con và Tiểu An cãi nhau à?”

“Mẹ à, anh ấy đâu có yêu con, anh ấy chấp nhận cưới con chỉ vì ba và ba nuôi ép thôi.”

“Sao con biết cậu ấy không yêu con?”

Cô không muốn nói với ai về tấm ảnh kia, bởi cô biết, chỉ cần nói ra, ba cô sẽ chia rẽ bọn họ bằng mọi cách. Cô không muốn cô gái tên Thâm Nhã đó biến thành Tiêu Vy thứ hai.

“Mẹ, mẹ có thể khuyên ba đừng can thiệp vào việc của con nữa được không? Con lớn rồi, con tự biết mình muốn gì.”

Hàn Thiên Vu không nói nữa, gấp xong quần áo đặt vào tủ, trải lại ga giường cho cô rồi mới đi ra.

Về đến phòng, Hàn Thiên Vu thấy Hàn Trạc Thần đang ngồi trên ghế, lông mày cau có, vẻ bồn chồn.

Không ai hiểu chồng hơn bà, ông là người tốt, một người tốt tay đã từng vấy máu, và cuộc đời đầy rẫy tội ác. Điều này nghe có vẻ nực cười. Cũng chỉ có bà, người phụ nữ lớn lên bên cạnh ông mới biết sự nực cười ẩn chứa bao câu chuyện chưa ai biết về con người đó.

“Thần!” Bà ngồi xuống tấm thảm bên cạnh ông, đôi tay mảnh khảnh vuốt ve những đốt xương trên tay ông. “Anh đích thân ra tay? Còn ngay trước mặt Mạt Mạt?”

Hàn Trạc Thần không phủ nhận.

“Đã mười mấy năm rồi không thấy anh tức giận đến vậy.” Mười mấy năm nay Hàn Trạc Thần có tức giận đến thế nào cũng không đích thân ra tay, cùng lắm là nhờ An Dĩ Phong lộ diện dằn mặt những kẻ trêu chọc ông.

“Anh quyết không để ai động đến Mạt Mạt và Tiểu An.” Ông ngừng lại, rồi thở dài. “Đáng tiếc Mạt Mạt không hiểu điều đó.”

“Anh đừng vội, đợi Mạt Mạt nguôi giận, em sẽ khuyên con bé.” Nếu như trên thế giới này có người có thể làm cho Hàn Trạc Thần, người đàn ông đã trải qua bao thăng trầm, giông bão cảm thấy bất lực, thì chỉ có hai đứa trẻ này. “Em đi chuẩn bị nước nóng cho anh, anh muốn tắm, thư giãn một chút.”

Hàn Thiên Vu vào phòng tắm, mở vòi nước. Nước nóng chảy ào ào, bốc hơi nghi ngút.

Bà ngồi bên bồn, thử độ nóng và đổ sữa tươi, tinh dầu vào bồn.

Tuy không tán đồng cách làm của Hàn Trạc Thần, bà cũng không muốn trách cứ ông, bởi bà hiểu ông yêu Mạt Mạt nhường nào.

Bắt đầu từ ngày Mạt Mạt sinh ra, một đứa bé sơ sinh mắt nhắm nghiền, gào khóc oe oe, khuôn mặt có ba phần giống ông, ông đã cảm thấy nỗi xúc động lạ lùng chưa từng có.

Đó quả thật không phải sự chiếm hữu và dựa dẫm, là một thứ tình cảm khác, tình phụ tử chân chính.

Ông nói với bà, Mạt Mạt là con gái hay con trai đều không quan trọng, cô là con của họ, mang dòng máu của họ, là minh chứng cho tình yêu của họ.

Mọi vinh nhục, thăng trầm trong cuộc đời ông đều trở nên nhỏ bé.

Ông chỉ mong Mạt Mạt sống vui vẻ, trưởng thành lành mạnh.

“Mạt Mạt đã nói gì với em?” Hàn Trạc Thần không biết đi vào phòng tắm từ lúc nào.

“Nó xin chúng ta đừng can thiệp vào việc của nó và Tiểu An.” Hàn Thiên Vu do dự một lúc, rồi nói tiếp: “Thần, từ khi quen Thành, Mạt Mạt thay đổi rất nhiều... Nhất là mấy tháng gần đây, nó và Tiểu An rất ít liên lạc, tối nay Tiểu An sẽ trở về Anh, vậy mà nó vẫn chạy đến quán bar tìm Thành. Lẽ nào Mạt Mạt...”

Hàn Trạc Thần đưa tay xoa trán: “Đây là điều anh lo lắng nhất.”

“Nếu nó thật sự yêu Tiêu Thành, anh định thế nào?”

“Không có cách nào hết.” Ngay thần thánh cũng không kiểm soát được tình cảm của con người thì ông có thể làm được gì.

“Thần, Tiêu Thành là người thế nào?”

“Một thằng bé thông minh! Bị đánh thừa sống thiếu chết vẫn không chịu mở miệng xin tha, một mực nói thật lòng yêu Mạt Mạt.” Hàn Trạc Thần nhếch miệng, cười nhạt. “Nếu cậu ta nói không yêu Mạt Mạt, chỉ lừa gạt tình cảm của con bé để báo thù thì anh sẽ không dễ tha cho cậu ta như vậy.”

Bà biết, ông ghét nhất những kẻ lừa tình, dùng tình cảm làm công cụ báo thù...

“Cũng có thể cậu ta thật lòng?”

“Thật lòng?” Nhìn đôi mắt trầm tĩnh của bà, ông mỉm cười. “Em nghĩ có thể thế không?”

“Em còn có thể yêu anh, thì có gì không thể?”

Đúng, một người con gái có thể yêu được người đàn ông đã giết cả gia đình mình, thì còn có tình yêu nào không thể xảy ra?

Tuy nhiên, những người phụ nữ lương thiện, yếu đuối như Hàn Thiên Vu không nhiều, những người đàn ông khiến phụ nữ si mê như Hàn Trạc Thần lại càng ít.

Vì vậy, cái gọi là kỳ tích, có nghĩa là sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.

Mặt nước gợn sóng, phản chiếu khuôn mặt thanh tú vô song, đôi mắt trong veo, má dậy hồng, đường môi quyến rũ...

Đã từng ấy năm trôi qua, ông không còn trẻ nữa, còn bà ngày càng đẹp, ngày càng quyến rũ.

Hàn Trạc Thần ôm bà từ phía sau, cánh tay vòng qua bờ eo mảnh dẻ của bà, thành thạo mở từng khuy áo. Cùng với những chiếc khuy tuột ra, tay ông tham lam luồn vào trong chiếc áo ngủ mỏng manh của bà, cảm nhận làn da căng tràn sức sống.

Lúc này, chỉ thân thể nóng ấm của bà mới có thể làm ông thư thái.

Váy áo đã rơi xuống, ông ôm riết tấm thân trần nóng bỏng của bà, hít hà mùi hương trên đó, hôn lên từng tấc da thịt ông đã vô cùng quen thuộc.

Cảm nhận được sự hưởng ứng, Hàn Trạc Thần bế bổng bà, đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Hai cơ thể trần trụi dán vào nhau, cảm giác từ sự va chạm thể xác đẩy nhục dục lên đỉnh điểm. Ông mở hai đùi bà ra, từ từ đưa vào...

Mặc dù đã chiếm hữu bà không biết bao nhiêu lần, ông vẫn trân trọng như lần đầu tiên.

Một căn phòng tràn ngập yêu đương, một đêm triền miên dục tình như suối nguồn không cạn…

Người đàn bà nằm dưới cơ thể ông mỗi lúc một mềm mại, tiếng rên mỗi lúc một nặng, ánh đèn dịu dàng sóng sánh trên chiếc giường đang rung lắc dữ dội. Ông đã say lịm, đôi bàn tay rộng xiết chặt cơ thể mềm nhũn của bà, điên cuồng chiếm hữu.

Suốt đêm, sóng biển trập trùng xô ghềnh đá, từng lớp, từng lớp nặng nề…

“Thần...” Tiếng bà mê loạn gọi ông, cơ thể túa đẫm mồ hôi ưỡn cao, sự hưng phấn của ông đã tích tụ đến đỉnh điểm, cuối cùng bùng phát trong cơ thể bà, thế giới như bùng nổ, như vỡ tung…

“Thần…” Bà gọi ông, bàn tay vuốt ve làm thần kinh đang căng thẳng của ông dần được dãn ra.

“Vu Vu!” Ông mệt mỏi đè lên thân thể bà, mười ngón tay đan riết vào bàn tay bà, ép chặt, từ từ điều chỉnh nhịp thở.

Tay bà đan vào tay ông, giọng dịu dàng: “Em biết anh rất thích Tiểu An. Nhưng Tiểu An có tốt đến đâu thì vẫn là con của An Dĩ Phong, không phải con đẻ của chúng ta.”

“Ừ.”

“Hay là để em sinh cho anh một đứa con trai?”

Nhắc đến việc này, Hàn Trạc Thần lại nhớ đến cảnh bà suýt mất mạng khi sinh Mạt Mạt, khoảnh khắc đó ông đã tuyệt vọng đến cùng cực, thế gian dường như chẳng còn gì để ông lưu luyến.

“Không được, nhất quyết không được!”

Câu trả lời của ông bao năm qua vẫn thế, sự kiên quyết trong giọng nói cũng không thay đổi.

Sao ông lại không muốn một đứa con trai...

Kế tục huyết thống của ông, thực hiện ước nguyện của ông?