Anh, em sai rồi - Chương 35-36

Chương 35

Thay hình đổi dạng

 Edit: Kim Anh + I’m SO2 + Linh Trưởng

Vì vậy Tô Tiểu Lai ngoan ngoãn nằm trên sofa trong phòng khách, tùy ý để anh cô chườm đá, ngón tay ấm áp thỉnh thoảng khẽ chạm vào hai má của cô, trong người không nhịn được một trận khô nóng, khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí còn có thể cảm nhận hơi thở nam tính đặc trưng của anh, đột nhiên cô thấy như thế này thật lạ lẫm, một thứ tình cảm nam nữ khi ấy nhẹ nhàng len lỏi trong tim cô.

  

Không được, không được nghĩ lung tung, cô điên rồi, cảm giác thích một người kỳ diệu như vậy sao?

Cô lẩm nhẩm trong bụng tưởng như đã được một nghìn lần, đừng nghĩ, đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, điên thật rồi, Tô Tiểu Lai…

Đột nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó còn khủng khiếp hơn chuyện này, hình như là cuộc hẹn của cô và Từ Tố…

Cô “A” một tiếng rồi từ sofa nhảy dựng lên, không thèm để ý đến cái khăn chườm đá, Trình Thiếu Phàm bị cô làm cho hoảng sợ, nha đầu này, sao lại luôn bất chợt nhảy dựng lên thế này?

“Không ổn, không ổn rồi, em hẹn với Từ Tố mười giờ gặp nhau ở quảng trường trung tâm, chết chắc rồi, chết chắc rồi…”

Miệng còn đang lẩm bẩm, chân đã chạy về phòng để thay quần áo.

Trình Thiếu Phàm không nhanh không chậm lấy từ túi của mình ra điện thoại, đưa cho cô, mặt không chút thay đổi, Tô Tiểu Lai hoang mang, “Chi vậy ạ?”

“Gọi điện thoại cho cô ấy, bảo em không đi được. Bộ dạng em như thế này mà còn muốn đi ra ngoài sao?” Sắc mặt anh tối đen.

Cũng đúng nha, bộ dạng cô như thế này còn có thể đi ra ngoài gặp người khác sao?

Cô nghĩ ngợi, cuối cùng cũng về phòng lấy điện thoại mình gọi cho Từ Tố.

Điện thoại vừa được nhận, phía bên kia liền truyền đến tiếng hét chói tai, kinh động được cả quỷ.

“Tô Tiểu Lai, cậu đừng nói với tớ là hôm nay cậu không tới được đấy nhé? Hôm nay bất luận giá nào cậu cũng phải đến đây, gan thật, dám cho tớ leo cây à? Còn nữa, thiếu chút nữa tớ quên, lần trước sắp xếp cho cậu xem mặt, cậu liền không thèm để ý đến tớ? Còn nữa nha, cậu và anh cậu sao lại thế này? Hôm nay cậu nhất định phải khai hết cho tớ.” Thật là muốn khóc thét lên đi được mà TT_______TT.

Kỳ thật, mục đích của Từ Tố chính là tin đồn hiện nay, con nhóc Tô Tiểu Lai này phải chăng đạp trúng cứt chó hay sao mà lại vận đỏ thế này, cư nhiên bắt được cực phẩm như Trình Thiếu Phàm, cô nhất định phát huy hết tinh thần bà tám tài năng, điều tra rõ mọi chuyện.

Tô Tiểu Lai lo lắng không thôi, nói quanh co nửa ngày, “Chuyện đó, tớ…” Cô còn đang tìm cớ, nếu nói sự thật là mắt cô bị sưng thì Từ Tố lòng dạ còn cứng hơn cả đá kia nhất định không chút lưu tình mà bảo, “Dù sao cũng không ai biết cậu, mang mắt kính là được.”

Bất thình lình, điện thoại trong tay bị người nào đó cướp mất, nghe thấy anh nói, “Xin chào bạn học Từ, Tiểu Lai thực sự không đi được, mắt của em ấy sưng rất to, anh sợ nắng bên ngoài quá gắt, sẽ gây hại cho mắt em ấy.” Anh dừng một chút, cố ý liếc nhìn Tô Tiểu Lai một cái, nói tiếp, “Nếu em rảnh như vậy, thì cứ đến nhà anh chơi đi? Dù sao Tiểu Lai ở nhà có một mình, không ai để nói chuyện…”

Còn không chờ anh nói xong, bên kia đã đáp, “Được, em từ lâu đã muốn đến nhà anh! Nói cho em biết địa chị, em đến ngay.” Cô ước gì mình có thể ngay lập tức bay đến đó, a, gossip girl đến đây.

Trình Thiếu Phàm tắt điện thoại, nhìn cô chăm chú, “Còn không mau đến sofa nằm, mắt đã khỏi rồi à?”

Tô Tiểu Lai chớp chớp đôi mắt đáng thương đang sưng đỏ, như trẻ con chạy ngay đến sofa nằm xuống.

********

Từ Tố phóng đến ngay tức khắc, à không, phải nói là vừa lúc qua giờ ăn cơm trưa.

Vừa mới bước vào nhà xong, Từ Tố đã túm ngay Tô Tiểu Lai vào thư phòng, đóng chặt cửa phòng, Tô Tiểu Lai thấy trận địa xảy ra lúc này khiến hoảng sợ, vội vàng bảo vệ ngực, lùi về sau vài bước, “Từ Tố, cậu muốn làm gì đấy?”

Chỉ thấy Từ Tố thay đổi chóng mặt cái hình tượng thục nữ khi ăn cơm, xắn tay áo lên, hai tay chống nạnh, tiến từng bức đến gần cô, “Được lắm Tô Tiểu Lai kia, cậu và anh cậu ở cùng nhau đã bao lâu rồi hả??? Còn không mau thành thật khai báo cho tớ.” Vẻ mặt giận giữ, thanh âm tăng mạnh đề-xi-ben, dường như tăng gần đến độ cao của mẹ Tô luôn.

Tô Tiểu Lai đỏ bừng mặt, vội vàng chạy đến che miệng cô lại, “Từ Tố, cậu nói nhỏ một chút, anh tớ còn đang ở bên ngoài đấy.”

Từ Tố lơ đễnh, bỏ tay cô ra, gằn mạnh từng tiếng, “Sợ cái gì hả? Anh cậu còn thổ lộ với cậu trước mặt nhân dân cả nước còn gì.”

Tô Tiểu Lai xấu hổ cùng cực, nghẹn một lúc cũng không bật nói được câu gì.

Từ Tố thở dài, đột nhiên nói mấy câu thấm thía, “Tiểu Lai à, cậu nên quý trọng anh trai mình thật tốt nhé, người đàn ông hoàn hảo như anh ta có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu nhé.” Cái kiểu nói chuyện kia của cô nàng, từ tư thái, phong cách cho đến khí thế đều cực kỳ cực kỳ giống người mẹ đáng kính của Tô Tiểu Lai.

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, “Tiểu Lai, buổi chiều nhớ chườm đá vào mắt, anh đến công ty đây. Còn nữa, giữ bạn em ở lại ăn cơm tối, anh sẽ về sớm.”

Tô Tiểu Lai ở bên trong nói vọng ra, “Vâng, em biết rồi.”

Từ Tố nháy mắt về phía cô, mặt méo mó. Tô Tiểu Lai âm thầm cảm thán trong lòng, nếu là người khác thì thấy mấy chuyện bàn tán này rất thú vị, nhưng xảy ra vào mình thì lại chẳng thấy vui vẻ gì.

Đây đúng là đi bàn tán người khác và được người khác bàn tán hoàn toàn khác nhau.

Đợi cho đến khi Trình Thiếu Phàm ra khỏi nhà, Từ Tố lại bắt đầu bắn pháo lên cô, “Tiểu Lai, tớ nhắc nhớ cậu, anh cậu chính là một người đàn ông hoàn mỹ, bên ngoài không biết bao nhiêu cô gái mơ ước đâu, trước không nói đến người khác, cứ nói đến bạn gái cũ La San này, nhan sắc so với cậu hơn ngàn vạn lần nhé…”

La San? Bây giờ chỉ cần nghe thấy tên này cô đều không không chế được lạnh run, cái cảnh trong mơ đáng sợ kia còn rõ ràng trong tâm trí.

“La San không phải là bạn gái cũ của anh tớ.” Tô Tiểu Lai vênh váo nói, “Là cô ấy đơn phương thích anh tớ mà thôi.”

“Vậy càng phải đề phòng, phụ nữ tương tư đơn phương tâm lý dễ phát cuồng lắm.” Từ Tố nghiễn nhiên thể hiện dáng vẻ chuyên gia tư vấn tình yêu.

Tô Tiểu Lai hơi choáng váng, La San này thục nữ mà, sao có khả năng trở thành người tâm lý phát cuồng chứ?

“Cậu đừng nói như vậy dọa người, cô ấy đã lâu không quấn quít lấy anh tới nữa rồi.” Tô Tiểu Lai khoát tay.

“Sao cậu biết cô ta không quấn quít lấy anh cậu? Nói không chừng một ngày nào đó cô ấy đã cướp mất anh trai của cậu rồi đó, cậu còn mơ hồ ở đây bình thản hả!” Ngữ khí Từ Tố đột nhiên nghiêm túc.

Được Từ Tố giảng giải như vậy, Tô Tiểu Lai bỗng thấy khủng hoảng tâm lý, ánh mắt làm ra vẻ đáng thương nhìn sang Từ Tố cầu cứu, “Vậy cậu bảo tớ nên làm thế nào, bạn tốt?”

“Tiểu Lai, cũng coi như cậu may mắn, đã kịp thời nhờ cậy người bạn tốt không có gì không làm được này.” Cô nàng vỗ bộp vào ngực Tô Tiểu Lai, sau đó nói thâm ý, “Nhắc đến chuyện của nam nữ, chị đây là am hiểu nhất, hôm nay chị đây sẽ bồi dưỡng miễn phía cho cô em, nào đến phòng khách, mang đồ ăn ra hầu hạ chị.” Cô nàng vẫy bàn tay to, Tô Tiểu Lai ngây người chậm nửa nhịp.

Cái người xưng là chị này, không phải nói sẽ bồi dưỡng miễn phí sao?  o[╯□╰]o

********

Năm phút sau, Từ Tố bắt chéo chân lên ghế sofa, nhàn nhã ăn hoa quả, Tô Tiểu Lai kê cái ghế nhỏ ngồi một bên, còn tự động mang theo giấy bút, đúng là học trò ngoan ngoãn mà.

Lúc phun ra lần thứ n hạt nho, sau khi đã đánh chén no nê, cuối cùng Từ Tố bắt đầu nói và hành động mẫu mực, một phát đứng bật dậy, khí thế hùng hồn, hành động huy hoàng. Tô Tiểu ngồi một bên vỗ tay ào ào, hô to, “Hay.”

Từ Tố quay đầu, làm một số hành động đắc ý, ngoài đầu nhìn cô cười mê hoặc, sau đó lại làm kiểu pose quyến rũ người, khiến một dòng điện xẹt qua suýt đáng đổ Tô Tiểu Lai, nét đẹp tỏa ra mãnh liệt, ngay cả phụ nữ nhìn cô nàng cũng điên đảo huống hồ là đàn ông?

Phản ứng của Tô Tiểu Lai khiến Từ Tố rất hài lòng, cô tiến lên trước, một giọng nói mềm mại bật ra, “Honey, bị sức quyến rũ của chị thuyết phục hả?” Còn tặng kèm cho cô cái nháy mắt duyên dáng.

Tô Tiểu Lai âm thầm rơi lệ trong lòng.

“Tiểu lai, sao? Bài học thứ nhất xong, cậu phải thực hành ngay!” Từ Tố khôi phục trạng thái bình thường.

Gì vậy … Nội dung bài học như thế nào cô có biết đâu?

Tô Tiểu Lai thấy Từ Tố hạ lệnh như vậy, lắc đầu nguầy nguậy, “Không được đâu, Tố Tố, cậu là người xinh đẹp nhất mà.”

“Tô Tiểu Lai, cậu không muốn cướp anh trai về sao?”

Câu này sao nghe không được tự nhiên thế, anh cô có bị người nào cướp đi đâu?

“…”

“Tớ quên mất, anh cậu ‘tạm thời thuộc khu bảo tồn của cậu’.”

Câu này Tô Tiểu Lai không thích nghe, đứng lên, lưng thẳng, ưỡn ngực, “Sao anh tớ lại là người ‘tạm thời thuộc khu bảo tồn của tớ’?” Trích nguyên văn câu đó, chợt thấy lo lắng hiện lên, “Mà … tớ… tớ xấu vậy sao?”

Từ Tố chăm chú nhìn chằm chằm vào cô, đi vòng quanh đánh giá cô, vòng vo năm vòng cuối cùng thốt lên một tiếng rõ ràng, “Phải…”

Tô Tiểu Lai không chịu nổi, bị cô nàng làm cho sợ hãi, cái tiếng “phải” kéo dài của cô nàng đã khiến Tiểu Lai nội thương nghiêm trọng.

“Cậu nói gì mà phải hay không, nói như shit, táo bón thật.” Tô Tiểu Lai không kiên nhẫn tức giận nói.

Im lặng…

Từ Tố không nhanh không chậm, sờ cằm nham hiểm nói, “Phải đó… nhưng nói lại, trải qua ngày cải tạo hôm nay cậu vẫn có thể cứu chữa.”

Nội tâm Tô Tiểu Lai đầy rẫy bi thương đột nhiên thấy vui sướng, nửa thấy buồn nửa thấy vui, buồn vì cuộc đời không ban tặng cho cô nhan sắc thuộc tầm ‘tuyệt thế giai nhân’, cũng may cô là người lạc quan, sau ngày hôm nay có thể cải tạo mọi vấn đề đang thiếu sót được rồi, nào tinh thần AQ kia lui đi mau, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, trải qua ngày cải tạo hôm nay cô có thể trở nên quyến rũ, hào quang bắn ra bốn phía, quyến rũ vô cùng.

Thấy cô nhổm người dậy, “Từ Tố, bây giờ hãy cải tạo tớ đi.” Một câu nói đầy hiên ngang lẫm liệt.

Từ Tố hơi giật mình, nhưng rồi nghiêm túc ngay nói, “Được, trước tiên cậu phải thay ngay cái áo ngủ hello kitty này đi nhá, từ hôm nay trở đi tất cả phong cách đáng yêu ngây thơ phải say goodbye hết, biết không?”

Ý chí hừng hực chiến đấu giờ không còn tồn tại, cô ôm chặt lấy chiếc áo ngủ đau lòng nói, “Cái áo ngủ này tớ yêu nhất đừng cải tạo cả áo ngủ mà?” Tô Tiểu Lai cầu xin nói.

Từ Tố chém triệt để, “Không được, cái áo ngủ đó phải vứt đi. Nhìn La San đấy, tình địch của cậu ấy, xinh đẹp, trưởng thành, cao quý, gợi cảm quyến rũ, còn cậu thì sao?” Chuyển sang ánh mắt khinh bỉ, “Cậu cảm thấy mình có cao quý tao nhã không?”

Tô Tiểu Lai lắc đầu.

“Vậy cậu có xinh đẹp động lòng người không?”

Tô Tiểu Lai lắc đầu

“Vậy cậu có gợi cảm quyến rũ không?”

Tô Tiểu Lai lắc đầu kịch liệt.

“Vậy cậu có hấp dẫn bằng cô nàng La San đó không?” Tốt lắm, mạnh mẽ dùng chiêu khích tướng này.

Tô Tiểu Lai lại lắc đầu kịch liệt.

“Vậy cậu nghĩ là cả đời này anh trai chỉ ở bên cậu, đối xử tốt với một mình cậu thôi sao?”

Tô Tiểu Lai gật đầu.

 “Với cái áo ngủ đáng yêu và ngây thơ này á, cậu nghĩ vậy thật à?”

Tô Tiểu Lai gật đầu rồi lại tiếp tục gật đầu.

Lấy hết khí thế hào hùng hét lớn một câu, “Vứt-toàn-bộ-đi-mau, Tô Tiểu Lai phải thay hình đổi dạng ngay!!”

Phòng khách đột nhiên có tiếng vang vọng khắp nơi.

“Được rồi, bây giờ bắt đầu động thủ đi.” Từ Tố uống ực một ngụm nước, quay người quyết đoán nhìn Tô Tiểu Lai.

********

Đồng hồ báo thức chỉ ba giờ đúng, tủ quần áo của Tiểu Lai đã bị Từ Tố càn quét sạch trơn, trừ quần áo đang mặc trên người thì tất cả đang nằm trong túi đồ của Từ Tố. Nhìn thấy mình bị trấn lột một cách công khai, Tiểu Lai hét lên: “Tố Tố, cậu lấy hết quần áo của tớ như thế thì tớ biết mặc cái gì?”

Từ Tố lấy tay chọc chọc trán Tiểu Lai mấy cái, sau đó giở giọng giáo huấn: “Hừm, cậu đúng là chả bao giờ khá lên được, mua đồ mới mà mặc!”

Tổ Tiểu Lai bấn loạn: “Tớ giai cấp vô sản người không xu dính túi, lấy tiền đâu ra mà mua đồ mới?”

Từ Tố trưng ra nụ cười nham hiểm: “Trời ơi, chị cậu ở đây mà, cậu yên tâm, chỉ cần hai bộ quần áo là đủ rồi.”

“Không được, sao tớ lại dùng tiền của cậu được, cậu mới đi làm mà!” Nói chung, Tiểu Lai nhà chúng ta vẫn rất tốt bụng biết nghĩ cho người khác.

“Hầy, tại sao lại khách sáo thế? Với lại ai nói tớ bỏ tiền ra mua đồ cho cậu?” Tố Tố lại trưng ra thêm một series “những nụ cười man rợ” một lần nữa.

Radar tình báo của Tiểu Lai phát tín hiệu có điềm xấu, cô lắp bắp: “Thế… thế là sao?”

“Tớ sau này có thể đến nhà cậu ăn cơm ké được không?”

“Này…” Tiểu Lai khó xử đứng phắt dậy, nếu cô gật đầu đồng ý thì cũng phải hỏi ý kiến anh, anh đồng ý thì mới được chứ!

Thấy Tô Tiểu Lai đắn đo, Tố Tố biết ngay cô đang nghĩ cái gì, nói luôn: “Tiểu Lai, cậu đừng hiểu lầm, tớ với anh cậu chả có gì hết, chẳng qua là tớ thấy anh cậu nấu ăn ngon quá, rất giống với đồ bà nội tớ nấu…”

Từ Tố bỗng nhiên nghẹn ngào, bề ngoài tuy là rất cứng rắn, nhưng là con gái, ai lại chả có mặt yếu ớt, cần được chở che. Tô Tiểu Lai biết tình cảm của Tố Tố đối với bà nội của mình. Tố Tố do chính tay bà nội nuôi nấng, sau khi bà mất, cô mới về ở cùng với ba mẹ. Thực ra, Từ Tố vẫn hạnh phúc hơn Vi Vi rất nhiều, ít ra, cô vẫn còn ba mẹ chăm sóc, yêu thương. Nhưng Vi Vi thì khác, đến giờ Vi Vi cũng chưa được nhìn thấy mặt ba mẹ mình ra sao…..

“Tố Tố, từ nay về sau rảnh thì đến nhà tớ ăn cơm hen…” Tiểu Lai nhẹ nhàng an ủi.

“Tiểu Lai, cảm ơn cậu…” Tố Tố ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.

Tiểu Lai bỗng chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Tố Tố, hôm nay không phải là cuối tuần, cậu không đi làm à?”

“Xin nghỉ rồi, đi thôi, đi shopping nào!”

“Ừ, đi thì đi, nhưng mà tớ sợ anh tớ quá. Tớ không có được cái tuyệt chiêu lườm sắc lạnh như gươm của anh ấy đâu.” Tiểu Lai nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo khi anh lườm cô bỗng run cả người.

“Có cái quái gì mà phải sợ, ổng lườm ổng lé chứ có liên quan gì đến mình đâu. Cậu sợ anh quá rồi đấy!” Từ Tố phản bác, chắc Trình Thiếu Phàm cũng hỏi này hỏi nọ, nhưng mà làm gì đến mức ấy.

Từ Tố này mồm miệng thật là độc ác quá ~~~

Kỳ thực, trong thâm tâm của Từ Tố lại đang chửi thầm Tiểu Lai: “TMD, tớ hâm mộ cậu quá đi, sao mà anh cậu chiều cậunhư thế chứ! Cậu phải luôn hạnh phúc như lúc này nhé…”

End


Chương 36

Đi mua sắm囧

Edit: Vitamin B2

Beta: I’m SO2, Kim Anh

Trung tâm thương mại Hoàn Thái.

Vừa mới bước chân vào cửa lớn của trung tâm thương mại, mùi không khí xa hoa bắt đầu xông vào người, không cần nói đến các đồ vật khác, chỉ cần nhìn khu quần áo đẹp đẽ, đủ kiểu loại, đủ màu sắc đã có thể làm cho người ta hoa mắt chóng mặt, hứng đỡ không nổi. Liếc mắt một cái, qua chiếc kính đen, Tô Tiểu Lai đã lập tức xót xa cho túi tiền rồi. Đây không phải là nơi cô nên đến, vì thế Tiểu Lai kéo kéo áo Từ Tố, nói: “Tố Tố, có lẽ chúng ta nên đổi địa điểm mua sắm đi?”

 

Từ Tố quay đầu, rất không hài lòng nói: “Tô Tiểu Lai, cậu đừng có mà càu nhau nữa được không?”

“Nhưng mà, chúng ta sẽ không có đủ tiền mà trả mất.” Tô Tiểu Lai bây giờ mặt đã méo xệch.

Từ Tố thật sự không thể chịu nổi bộ dạng rụt rè, lo sợ này của Tiểu Lai nữa: “Trung tâm thương mại này chính là sản nghiệp của anh trai cậu đó. Cậu là phu nhân tương lai của tổng giám đốc rồi còn lo không trả nổi tiền hả?”

Tô Tiểu Lai bị lời nói của Từ Tố làm cho khiếp sợ, rất nhanh tháo kính ra, để lộ ra đôi mắt xếch sưng đỏ: “Cậu nói gì cơ? Ý của cậu là, là… Trung tâm thương mại to lớn này là của… của anh mình ư?”

Từ Tố khinh thường, lườm Tiểu Lai một cái: “Aizz, cậu đúng là vô cùng quan tâm đến anh trai mình nhỉ. Cậu như vậy mà xứng làm em gái và bạn gái của người ta sao?”

Tô Tiểu Lai yên lặng cúi đầu. Sự hiểu biết của cô về anh còn ít hơn cả người ngoài nữa, thật sự là quá hổ thẹn, quá xấu hổ đi. Vì thế mà Tiểu Lai hạ quyết tâm, tối nay về nhà phải tìm hiểu thêm nhiều thông tin về anh, nhất định phải hiểu biết mọi điều về anh trai cô mới được.

O[╯□╰]o

Anh có thể nhường nhịn mà cho cô biết mọi thứ về mình, cô cũng quá ngây thơ nhỉ?

Tiểu Lai vẫn còn đang lơ đãng, chưa tỉnh lại đã bị kéo vào quầy áo hiệu Gucci, đủ loại kiểu dáng rực rỡ, muôn màu đập vào mắt Từ Tố. Nhìn thấy bao nhiêu là quần áo hàng hiệu như vậy, làm sao cô có thể bình tĩnh được cơ chứ? Tốt lắm, cô có thể kiềm chế được sự hưng phấn của chính mình vô cùng tốt, vì thế mà cô thản nhiên hướng nhân viên đứng quầy cười cười. Cô cầm lấy một chiếc áo rộng cổ màu xanh nước biển hỏi: “Chúng tôi có thể mặc thử được không?”

Nhân viên bán hàng trên mặt lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: “Đương nhiên là được, thưa quý khách. Xin hỏi số đo của cô là bao nhiêu?”

“Cỡ M. Cảm ơn.”

“Vâng. Cô vui lòng chờ một chút.”

Từ Tố nhìn theo dáng cô gái, xoa xoa cằm, rồi tầm mắt mới chuyển về phía Tô Tiểu Lai ngây ngốc ở một bên, mà không, cô vẫn là ngây ngốc từ nãy tới giờ đấy chứ.

Cô lấy khuỷu tay chọc chọc vào lưng Tiểu Lai, nói: “Nghĩ cái gì thế hả? Cậu thích kiểu gì thì chọn thử đi.”

Tô Tiểu Lai lấy lại tinh thần, nhìn nhìn xung quanh. Lúc này cô mới phát hiện ra chính mình đã đứng trước dãy quần áo xa hoa bậc nhất trong trung tâm thương mại. Cô tiện tay lật cái mác của một chiếc áo lên xem, quả nhiên là con số trên trời a, mặt sau là vài cái dòng gì đó nữa. Cô vẫn là chưa nhìn rõ thì một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt cô, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp nói: “Vị tiểu thư này ánh mắt thật là tốt. Đây chính là kiểu dáng Gucci cuối cùng trong ấn bản của chúng tôi quý này, chỉ sản xuất với số lượng có hạn, nó được chính tay thiết kế trưởng bên Ý thiết kế ra, cả nước chỉ còn mỗi chiếc này thôi đó. Nói cách khác, nếu cô mặc chiếc váy này ra đường thì chắc chắn ai cũng phải trầm trồ khen ngợi nha. Cô nhìn màu sắc của nó xem, đều là tông màu đang được ưa chuộng của mùa này, tuyệt đối là sản phẩm quý giá…”

Cô gái xinh đẹp kia vẫn còn tiếp tục thao thao bất tuyệt khen ngợi chiếc áo kia, Tô Tiểu Lai cảm thấy chính mình lúc này ảo não không hay ho chút nào, vì thế cô tùy tiện chọn lấy một chiếc áo giá cả đắt vừa phải. Nghĩ vậy, cô lại không khỏi buồn bực. Chẳng lẽ cô gái này cho rằng cô là người cực kỳ giàu có, có thể khuân hết chỗ quần áo ở đây về nhà chắc? Cô thật đúng là bội phục tính chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp của cô gái xinh đẹp này, cô ấy thực sự rất có trách nhiệm với công việc. Nhưng mà cô ấy cũng đừng có nhiệt tình thái quá như vậy được không? Trời ơi, sao tôi cảm thấy rất áp lực thế??? T____T.

“À, tiểu thư, cô có muốn mặc thử xem một chút không?” Sau khi nói một tràng không ngừng nghỉ, cuối cùng cô gái cũng bật ra câu mấu chốt.

Úi… Mới sờ một chút thôi cô đã cảm giác muốn bỏng hết cả tay rồi, thử một chút rồi còn buộc cô phải mua sao?

“À, tôi chỉ là cùng bạn tới đây mua quần áo thôi…” Cô nói xong thì đưa tay chỉ chỉ vào Từ Tố.

Ai ngờ bà chị này lại vung tay lên, nhận lấy chiếc áo đang ở trong tay cô bán hàng xinh đẹp rồi cầm lấy tay cô, khẳng khái nói: “Chiếc áo này cũng đẹp đấy, cậu thử một chút xem thế nào đi.”

Tô Tiểu Lai xấu hổ.

Chị hai à, thật là đẹp mặt mà. Trước tiên cậu hãy nhìn giá tiền của cái áo đó chứ, cậu muốn mua xong rồi sẽ cháy túi sao?

Tô Tiểu Lai nhăn nhó. Từ Tố đáng hận kia đã kéo cô tới trước phòng thử, rồi hướng cô bán hàng cười cười, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo cô ấy chờ một chút: “Tiểu Lai, cậu thử xem thì sẽ chết hay sao? Cậu cứ thử đi, không nhất thiết phải mua mà.”

“Cậu biết rõ mình mua không nổi còn gan to thử đồ làm chi. Tớ không thử đâu…” Tiểu Lai bĩu môi.

“Tiểu thư, tìm được cỡ áo của cô rồi.”

“Được rồi, cảm ơn.” Cô xoay người, hung hăng lườm Tiểu Lai một cái.

Tô Tiểu Lai hướng cô lè lưỡi.

“Vị tiểu thư này, cô mặc chiếc áo này rất đẹp nha…” Cô bán hàng xinh đẹp đứng một bên trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi.

Tô Tiểu Lai rối rắm, rồi tiện tay sờ soạng cái mác áo. Cô còn muốn ép buộc tôi thế nào nữa???

……[>_<]……

Tô Tiểu Lai cúi đầu tìm cớ, đột nhiên…

“Tiểu Lai, chị còn tưởng là mình nhìn lầm nữa. Hóa ra đúng là em rồi…”

Ôi, cái đập vai này thực sự rất đau nha, xin đừng có dùng sức như vậy chứ? Chào hỏi cũng không cần vung tay vung chân mạng mẽ như vậy. Nhưng mà giọng nói của người này rất quen nha.

Hơ, Tô Tiểu Lai ngẩng đầu, nhất thời cả người cứng nhắc

La… La San.

Sao nhìn cô ấy hiện giờ giống như trong giấc mơ đám cưới đêm qua vậy. Kiểu tóc này, chiếc váy trắng này, thật là lạ lùng nha.

Rồi giấc mộng đêm qua bỗng dưng hiện ra trong đầu cô, làm cho cô sợ đến mất cả linh hồn.

Nhìn Tô Tiểu Lai một bộ dáng ngơ ngẩn, La San kỳ quái: “Tiểu Lai, em sao vậy? Sao gặp chị La San lại thành bộ dạng như vậy hả?”

Tâm trí Tiểu Lai vẫn còn đang trôi nổi….

“La tiểu thư, cô quen biết với vị tiểu thư này sao? Cô ấy vừa mới nhìn trúng chiếc áo này, đang mặc thử xem thế nào.” Cô bán hàng xinh đẹp rất thông minh, mở miệng nói một câu hợp thời.

Cô bán hàng xinh đẹp này đúng là người cháy nhà lại đi hôi của mà o[╯□╰]o.

La San là khách quen của cửa hàng, cho nên các nhân viên bán hàng đều rất quen mặt cô.

“Tiểu Lai, nếu em muốn mua chiếc áo nào thì mua đi.” La San nói với Tiểu Lai.

Mua? Cô rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, vội vàng treo lại chiếc áo trong tay lên mắc: “Không cần…”

“Cũng đúng. Dáng người Tiểu Lai đẹp như vậy, chắc là mặc cái gì cũng đẹp rồi.” La San bắt đầu vuốt mông ngựa, làm cho cô thầm muốn cắn người: “Không cần thử nữa, gói đồ vào cho tôi.”

Hở? o____O

La San sai nhân viên bán hàng gói hàng. Tô Tiểu Lai cảm thấy khó xử.

“Không cần đâu ạ. Em chưa cần…” Từ “mua” cô còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã thấy La San rút ra tờ séc viết vài con số vào, rồi đưa cho cô bán hàng xinh đẹp.

Cô gái kia thấy vậy thì cực kỳ sung sướng, hô một tiếng vui vẻ ra mặt…

“Tiểu Lai à, chị quen biết với em bao lâu nay rồi mà vẫn chưa tặng em được thứ gì. Chiếc váy này coi như là chị La San tặng cho em nhé.” La San hiển nhiên không quan tâm đến tiền bạc, vẻ mặt còn thỏa mãn tươi cười.

Tô Tiểu Lai cô dám cự tuyệt sao? Bài học đau thương lần trước ở KFC cộng thêm hai túi đồ ăn vặt to bự đã làm cô bán đứng anh trai mình rồi. Lần này, cô thật không biết La San có chú ý quỷ quái gì đây? Cái gì gọi là có chừng có mực, biết dừng lại đúng lúc, làm ít thì nên ăn ít thôi, Tô Tiểu Lai vẫn là hiểu được đạo lý này.

Lúc này đánh chết cô, cô cũng không thể để chuyện đó tái diễn một lần nữa.

Đã rõ ràng được mục đích, bằng tốc độ nhanh nhất Tiểu Lai đoạt lại chiếc váy xinh đẹp trên tay cô bán hàng xinh đẹp. Ái chà, may mà cô ra tay kịp lúc a, không thì sẽ xảy ra đại sự rồi T______T.

Cô đành nhếch miệng cười cười: “Chị La San à, hôm nay em đi cùng bạn em mua quần áo thôi. Hôm nay em vốn không muốn mua quần áo.”

Vừa lúc Từ Tố từ buồng thử đi ra, Tô Tiểu Lai hướng cô giới thiệu: “Chị La San, đây là bạn em, Từ Tố.”

Từ Tố cũng nhìn lại bên này, nhìn đến La San cô cũng sửng sốt.

“La San?”

Giữa trưa cô vừa nói bậy, buổi chiều liền oan gia ngõ hẹp. Xem ra từ lần sau muốn nói bậy thì phải chọn giờ lành. Amen!

La San đi tới chỗ cô, lãnh đạm cười, chào hỏi: “Từ tiểu thư, xin chào! Cô còn nhớ tôi không? Lần đó cô, Tiểu Lai cùng với Thiếu Phàm, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm mà.”

Từ Tố tất nhiên là nhớ rõ rồi. Cô nhớ lần đó, cô đã năn nỉ Tiểu Lai cho tới gặp anh trai cô ấy mà.

Cô lịch sự trả lời: “Tất nhiên là tôi nhớ rõ. La tiểu thư xinh đẹp và hào phóng như vậy, người khác làm sao có thể quên được a.”

Vuốt mông ngựa là một việc làm không bao giờ sai a…

La San cũng không chịu yếu thế, đưa mắt đánh giá một vòng chiếc váy của Từ Tố: “Từ tiểu thư cũng vậy. Mặc quần áo kiểu gì cũng đều toát ra khí chất hơn người nha. Chiếc váy xanh nước biển cùng với kiểu tóc này của cô rất hợp, trông cô thật xinh đẹp.”

Từ Tố tao nhã đáp lời: “Cảm ơn La tiểu thư động viên, tôi so với La tiểu thư vẫn còn kém xa lắm.”

Tô Tiểu Lai đứng ở một bên giống như là người qua đường. Mỹ nữ gặp mỹ nữ quả nhiên là nổ ra “hoa lửa”, mùi thuốc súng nồng nặc xông vào mũi cô rồi nè.

La San cười yếu ớt: “Sao lại vậy? Từ tiểu thư khiêm tốn rồi.” Cô lại nhíu mày: “Chiếc váy này đẹp như vậy, Từ tiểu thư chắc sẽ mua nó chứ?”

Khiêu khích, rõ ràng là khiêu khích…

Mình không thể mất mặt trước cô ta. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Từ Tố.

“Đương nhiên rồi, Tiểu Lai, giúp tớ trả tiền đi.” Nói rồi cô thực xa hoa rút ra một chi phiếu màu vàng đưa cho cô.

Khi đưa tờ tiền này ra, Từ Tố trong lòng đau thắt từng khúc ruột. Cô vốn chỉ muốn thử nó một chút thôi, thế xong rồi vỗ mông bỏ của chạy lấy người. Vì sao nửa đường lại xuất hiện ra cái đồ La San đáng chết này chứ? Thực là đúng như lời Tiểu Lai nói, mua xong rồi cháy túi luôn (____||).

Nhưng cô hối hận thì đã muộn rồi. Trên đời này khó nhất là mua rồi trả tiền thứ gì đó đắt như trên trời T_________T.

Tô Tiểu Lai nhanh chóng biến thành một nô tỳ, chạy nhanh đến nhận lấy chiếc váy rồi đưa tiền cho cô bán hàng, một mặt lại lo lắng không thôi. Đừng nói là không đủ tiền đó nha, cô không có khả năng ngẩng mặt lên nhìn người ta đâu nha…

Hai phút trồi qua, Tô Tiểu Lai nhắm mắt yên lặng cầu nguyện. Tốt quá, chuyện mất mặt không xảy ra…

“Tiểu thư, mời cô kí vào đây.”

Tô Tiểu Lai cầm lấy tờ hóa đơn, vừa nhìn một cái đã hết cả hồn. Nhoáng cái đã mất tận 5000 bác Mao rồi à T_______T

Cô thầm nghĩ, Từ Tố à, cậu khẳng định là có thù oán với bác Mao nha.

Sau đó ba người cùng rời khỏi cửa hàng Gucci. Từ Tố kéo tay Tiểu Lai, La San đứng ở một bên Tiểu Lai.

“Tiểu Lai a, thật vất vả mới gặp được nhau, chúng ta tìm một nơi uống trà nói chuyện một chút đi.” La San đề nghị.

“Không được rồi, chúng tôi còn muốn tiếp tục đi dạo phố.” Từ Tố giành quyền trả lời của Tiểu Lai. Cô nghĩ rằng người này dúng là âm hồn bất tán, giờ thì nên biến đi thì hơn.

La San nhìn về phía Tô Tiểu Lai, Tô Tiểu Lai hướng cô gật đầu.

“Như vậy à, vừa lúc chị cũng rảnh rỗi, vậy thì chúng ta cùng nhau đi nhé. Tiểu Lai vừa mới nói rằng không phải cùng đi dạo phố với Từ tiểu thư sao? Chúng tôi giúp cô Từ chọn vài món đồ nhé.” La San nói ra thực thoải mái, còn Từ Tố thì hận đến nghiến răng.

Gì chứ? Cô ta chắc chắn là cố ý rồi?

Không thể mắc mưu, không thể để mắc bẫy của cô ta. Cái gì mất cũng được nhưng tiền thì không thể mất thêm được nữa. Hừ, hiện giờ phải nhẫn, nếu không trăm ngày sau sẽ rất đau khổ.

“Tiểu Lai, đột nhiên tớ muốn trở về, anh trai cậu bảo chiều nay mời tớ cùng ở lại ăn cơm mà.” Từ Tố quả nhiên không phải là người dễ chọc.

La San nghe xong, nhất thời tức sùi bọt mép, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Cô hướng Tiểu Lai cười cười, cầm lấy tay cô nói: “Tiểu Lai à, chị La San cũng tới nhà em ăn cơm, em có hoan nghênh không?”

“Việc này…” Tô Tiểu Lai hận không thể lập tức bóp chết Từ Tố. Điều này làm cô thực sự khó xử a. Trước không nói đến anh cô, nói tới cô đã. Cô không hề muốn anh cô gặp La San đâu!!! Trời ơi, thật là đáng ghét.

Phiền não hết sức. Bỗng dưng điện thoại cô vang lên.

Tiểu Lai bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng nói với đê-xi-ben rất lớn.

“Tô Tiểu Lai, anh đã bảo em chiều nay không được ra khỏi nhà rồi còn gì? Có phải dạo này anh đã dung túng em quá mức rồi không?”

Giọng nói của anh nghe rất rất rất tức giận nha, mặt anh hiện giờ chắc chắn là xám xịt rồi, trên trán còn nổi gân xanh nữa, không chừng còn đang trút giận lên đồ đạc…

Rất tốt! Để xem người phía sau còn ảo tưởng được nữa không.

-_-|||

“Tô Tiểu Lai, em có đang nghe anh nói không thể hả?”

“Nếu em không trả lời, ngày mai anh sẽ giam em trong nhà luôn.” Người ở đầu dây bên kia giận đến mức không thể kiềm chế được nữa rồi.

“Anh, em đang nghe rất…” Tiểu Lai phản ứng tức thì.

“Bây giờ em ở đâu?” Vô cùng tức giận nha.

“Ở, ở…” Tô Tiểu Lai do dự. Anh cô đừng có mà tới đón cô đó, trăm ngàn lần đừng tới đây đó. La San ở đây, nói anh tới đây không phải là muốn gặp La San sao? Phụ nữ ghen tuông quả nhiên là cực kỳ đáng sợ.

“Tô Tiểu Lai,…”

“Anh, em có thể tự về được mà. Em về ngay đây.” Tô Tiểu Lai hốt hoảng.

“Anh hỏi lại lần cuối, bây giờ em ở đâu?”

Cô nghe được tiếng anh mở cửa. Răng rắc.

“Trung tâm thương mại Hoàn Thái ạ.” Được rồi, so với việc La San đến nhà, cô còn sợ sự tức giận của anh trai mình hơn.

“Ở đấy chờ anh, ba mươi phút nữa anh tới.”

End