Anh, em sai rồi - Chương 49-50

Chương 49

Kết hôn sinh con

Edit: Linh Trưởng

Beta: Kim Anh

12 giờ đúng, đồng hồ vang lên tiếng chuông, bên ngoài tiếng pháo đã nổ đì đùng.

Tại đây mọi người đang cùng nhau chúc mừng năm mới. Nhà họ Tô cứ chốc chốc lại vang lên tiếng cười giòn giã. Mọi người đều đang bày mưu tính kế, bạn Tô bon chen nhảy vào nói không được nửa câu nên rất oán hận. Tại sao cô cảm thấy hôn sự của mình giống như là một buổi tiệc ăn mừng để tống đi quả bom hẹn giờ thế nhỉ? Không có hoa hồng, không có nhẫn, không có màn cầu hôn lãng mạn, thậm chí cũng chưa hỏi ý kiến của cô, dù cho cô là nhân vật chính. Cô có cảm giác mình là người qua đường bị túm lại nhét vào lễ cưới =____=

 

Được rồi, cái này tạm thời không nói tới, nhưng mà lại nhìn đến người đàn ông mà cô sẽ phó thác cả đời kìa. Anh ta an nhàn ung dung ngồi ngay ngắn ở phía đằng kia, tựa như hôn sự của mình với việc mọi người đang bàn tán không có chút liên quan gì đến nhau vậy. Bạn Tô càng nghĩ càng bực, nằm phịch xuống giường!!!

Bạn Tô không thể nào ngủ được, bên ngoài pháo cứ nổ đùng đoàng như thế đến mấy ngày liền, bên ngoài phòng khách thì trò chuyện thảo luận rôm rả, nhất là mẹ đó. Ây dà, không lúc nào là không nghe thấy tiếng cười như bắp rang của bà mà. Tiếng cười đó khiến cô run bần bật, ở trên giường mà quay cuồng. Đột nhiên phía sau có người ôm lấy, bạn Tô giãy dụa rồi lại giãy dụa, nhưng mà vẫn không thoát ra được, vì lực ôm của người phía sau quá lớn đó mà ….. Hơi thở ấm áp vờn quanh lưng cô, tay vòng qua eo cô, đột nhiên, có cái gì đó cứng cứng lành lạnh được đeo vào ngón áp út tay trái của cô. Bạn Tô cả người cứng đờ, âm thanh trầm thấp nam tính nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần ngang ngạnh vang lên phía sau cô: “Cả đời cũng không được tháo xuống , nghe không.”

Cái này, thật đúng là trường hợp để xúc động, nhưng mà…Người đàn ông này tại sao lại không dùng lời ngon tiếng ngọt nói với cô chứ. Như thế cô vừa vui, lại vừa phù hợp với ngôn ngữ cầu hôn thường thấy. Bạn Tô bị đả kích, quyết làm mặt lạnh, tuyệt đối không thể bán rẻ mình cho địch được!

“Em còn trẻ, kết hôn thì sớm quá” Bạn Tô bắt đầu chơi xấu.

“Không trẻ đâu. Nếu như về thời phong kiến thì chắc tầm tuổi em bây giờ đã hai nách hai con rồi đó”

“…. “ Bạn Tô bấn loạn !!!

“ Em còn muốn học thêm, phải lấy sự học làm việc trọng.”

“Trong cùng một gia đình thì anh có thể dễ dàng trao đổi bàn luận về các vấn đề học tập với em hơn.”

“Em không muốn ở nhà làm bà chủ đâu.”

“Em chỉ cần ở nhà làm người vợ ngoan hiền của anh là đủ rồi.”

“Làm vợ anh thì em có lợi gì?”

“Em có thể trở thành mẹ của con anh.”

Bạn Tô “….” Cái con người này thật ‘3 chấm’ Cái này gọi là cướp vợ thì đúng hơn!!!!

******

Hôn lễ của Trình Thiếu Phàm và Tô Tiểu Lai chung quy vẫn không tổ chức đúng thời gian như mẹ Tô mong đợi, sự thật là như thế đó. Trình đại nhân cảm thấy vợ mình vẫn đang là sinh viên, mà sinh viên kết hôn thì khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, cuối cùng đành cắn răng dậm chân nuốt hận, dứt khoát thương lượng với mọi người đẩy lùi thời gian tổ chức đám cưới, đợi đến khi Tiểu Lai tốt nghiệp mới tiến hành.

Mẹ Tô đúng là không hài lòng thật, nhưng mà nghĩ đến con rể thương yêu biết nghĩ đến con gái mình như thế, cũng cắn môi đồng ý.

******

Thời gian trôi qua, bạn Tô cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học. Đại thiếu gia họ Trình hớn hở ôm vợ về nhà.

Một thời gian sau đó, bạn Tô được nhận làm nghiên cứu sinh.

Nháy mắt, lại là một năm học mới.

Sáng sớm ngày đầu thu, ánh nắng tươi sáng, trong không khí lan tỏa mùi hoa cỏ nhẹ nhàng. Đúng là một mùa xinh đẹp! Thế nhưng bạn Tô ban đầu lại bị bắt tạm nghỉ học, sau đó đi ra ngoài cũng bị người nào đó cấm cửa.

Tại sao ư? Đó là bởi vì bạn Tô đã kết trái. Trong bụng bạn Tô bây giờ là hai hạt mầm nho nhỏ. Bây giờ, bạn ý ngồi ở nhà tĩnh dưỡng, chậm rãi đợi hai hạt mầm kia phát triển, đến mùa thu hoạch.

Từ lúc bạn Tô bắt đầu nắm giữ vận mệnh của cả ba người cũng là lúc ở biệt thự Trình gia đang nháo nhào. Bọn họ bàn rằng phải đưa Tô Tiểu Lai vào tĩnh dưỡng. Bạn Tô của chúng ta trái tim rớt bịch xuống tận dạ dày, cô biết, nếu như đã dọn vào biệt thự Trình gia, chắc chắn rằng cô sẽ mất đi tự do…..

Đây là một ví dụ. Bạn Tô mỗi ngày đều nhận được một cuộc điện thoại của ông nội hỏi thăm sức khỏe, câu mở mồm luôn luôn là: “Tiểu Lai à, hôm nay chắt của ông có khỏe không?”

Sau đó là bà mẹ mạnh mẽ: “Tiểu Lai à, cháu cưng của mẹ hôm nay có đạp con không?”

Sau đó lại chính là ông xã thân yêu, ngày cũng phải năm ba cuộc: “Bà xã, hôm nay ở nhà có quậy không đó? Có uống canh gà không? Mệt thì đi nghỉ nhé, đừng tham gia vào mấy chuyện vớ vẩn.”

Rốt cuộc đến một ngày, bạn Tô biết được một thông tin, lớn tiếng thông báo: “Di động có mức phóng xạ rất lớn, từ nay về sau nếu không có việc gì gấp xin mọi người đừng gọi cho con.”

Thật thần kỳ, ba miệng một lời: “Rồi, từ nay về sau tránh xa điện thoại di động ra!!”

Bạn Tô tâm hồn vỡ vụn!!!

Chính bởi vì thế nên về sau, điện thoại bàn suốt ngày reo lên, dường như không lúc nào là ngừng nghỉ.

Bạn Tô bụng ba tháng đã to vượt mặt. Trong nhà mọi thứ đồ điện, có tia phóng xạ đều bị tịch thu. Bạn Tô quyết không rút lui đầu hàng, chiến đấu đến tận phút cuối cùng. Mọi lạc thú trên đời đều bị tước đoạt, bạn Tô ngửa mặt lên trời oán hận kêu lên: “Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi thế chứ !!!!”

Chỉ tiếc rằng Trình đại nhân bỏ ngoài tai tất cả những tiếng thét gào đầy ai oán, lại ra lệnh một tiếng, chiếc máy tính thân yêu để chơi game, là đồ vật cuối cùng có phóng xạ, đã biến mất không tăm hơi!!

Vì thế, những ngày kế tiếp, bạn Tô mắt đờ đẫn, thường xuyên ngồi vuốt ve bụng, lẩm bẩm với hai hạt mầm trong bụng: “Bảo bối ơi bảo bối à, sau này con phải ngoan, phải hiếu thảo với bà mẹ tội nghiệp là mẹ đây đó nghe. Con phải biết rằng mẹ sinh con không phải là dễ dàng đâu” Đương nhiên, lúc này bạn Tô vẫn không biết rằng trong bụng mình không phải là một mống, mà là đến tận hai mống!

Sau đó nữa, bạn Tô bụng đã được bảy tháng, mỗi lần bạn đứng dậy, phía sau lập tức có hai người xuất hiện nâng đỡ. Bạn Tô mặt đen thùi lùi, có cảm giác giống như mình là động vật trong sách đỏ mức độ I!!!!

Tô Tiểu Lai cảm thấy mọi người đều quá căng thẳng, vài lần cô nói chuyện với dì Chu là quản gia, gợi ý với bà đừng đối xử với cô như nữ hoàng, làm cô hoảng sợ.

Dì Chu khó xử, ném cho cô một câu: “Dì cũng chỉ là làm theo ý của lão thái gia và thiếu gia thôi….. Chịu khó đi con, còn có 2 tháng nữa thôi mà!”

Bạn Tô rốt cục cũng bùng nổ! Từ Tố nhận được điện thoại của Tiểu Lai đúng lúc cô vừa được nghỉ làm, đang ngồi nhàn nhã ngồi trước máy tính: “Sao ? Tô đại tiểu thư, làm thiếu phu nhân bị người ta ức hiếp à??”

“Bỏ từ ‘thiếu’ đi, gọi thẳng tớ là ‘bà nội’ luôn cũng được.” Bạn Tô bực mình xổ ra luôn.

“Ố ồ, mồm mép ngày càng lợi hại nha.”

“Tố Tố, tớ phát cuồng rồi, đời sống của tớ như bị chệch đường ray ý.”

“Chờ con nuôi của tớ sinh ra thì đường ray được nối lại ngay ý mà. Phụ nữ có thai cần phải vui vẻ, thả lỏng tâm hồn, đừng càu nhàu. Nào, đem điện thoại đến bụng đi, để tớ nói chuyện với con nuôi của tớ bồi dưỡng tình cảm nào….”

-_-||| Bạn bè thế đấy ! Mình thì không quan tâm, cứ xí xớn quan tâm con mình….

******

Hai hạt mầm trong bụng bạn Tô phát triển rất nhanh, rất tốt, cuối cùng cũng đến ngày ra đời. Hai nhà Trình-Tô quả thực là bấn loạn hết cả lên!

Trong phòng bệnh cao cấp, ở một góc sáng sủa, mẹ Tô ôm cháu ngoại xuýt xoa, sau đó rút điện thoại ra, oang oang nói : “Alo, chị à, con bé TIểu Lai nhà tôi mới sinh cháu, ây dà, thật đúng là mừng hết biết đó chị. Là sinh đôi nha chị, mà không phải sinh đôi thường đâu, là long phụng đó. Vâng vâng…thật hạnh phúc quá…Trời ơi, cháu tôi đáng yêu lắm đó….” Mẹ Tô lải nhải không mệt, lần lượt gọi điện thoại thông báo tin vui cho từng người. Ở một góc khác, ông Trình đang ôm niềm ước mơ thơ thiết là chắt nữ của mình, cười tươi hớn hở không ngừng, miệng lầm bầm : “Chắt cưng, theo cụ đi Mĩ không, nếu thích thì cười 2 tiếng, à không, một tiếng thôi. Được được….vậy là hứa rồi nhé, không được nuốt lời nhé!!!” Ông Trình hạnh phúc vô bờ…

Bạn Tô cuối cùng cũng cảm thán: “TMD, rốt cục cũng có thể nối đường ray với thế giới bên ngoài. Cả đời này quyết không sinh con nữa!”

Trình đại nhân ngồi bên giường, nhẹ nhàng thổi nguội bát canh gà. Vẻ mặt của anh đầy kiên nhẫn, đợi canh nguội lại cẩn thận đút cho cô. Nước canh ấm áp cứ lan tỏa trong lồng ngực cô.

Trình đại nhân ánh mắt nóng rực, làm bạn Tô ngắm đến ngây người. Ây, tỉnh! Bây giờ là lúc đòi lại công bằng cho mấy tháng nhịn nhục!

“Ông xã à, chúng ta về được không…” Ở biệt thư của họ Trình này hơn mấy tháng làm cho bạn Tô của chúng ta sợ hãi …

“Ừ,…nên sinh hoạt như người bình thường thôi.” Một tia sáng nham hiểm lóe lên từ mắt Thiếu Phàm làm mặt bạn Tô đang tái nhợt lại ửng hồng.

Anh lại nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này 2 đứa nhỏ cứ giao cho bảo mẫu, chúng ta tận hưởng thế giới của hai người thôi…..”

Bạn Tô nhất thời choáng váng, hai má nóng như có lửa.

Cô còn đang ở cữ nha, sao anh lại có cái ý tưởng không thuần khiết, không lành mạnh thế này chứ. Nhưng mà, nói đi nói lại thì hình như lâu lắm rồi cô với anh không ‘yêu’ nhau, đây là nghĩa vụ vợ chồng mà…..

End

Chương 50

Gia đình êm ấm [1]

Edit: I’m SO2

Beta: Kim Anh

Ngày tháng theo thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng một cái, bốn năm đã qua, trong bốn năm này đã có nhiều thay đổi.

Ví dụ như, gia đình Trình đại nhân đã chuyển về ngôi nhà có cảnh quan tuyệt đẹp, giao thông thuận lợi trong một khu dân cư cao cấp.

Ví dụ như, bạn Tô, không còn giống bạn Tô trước đây nữa, bây giờ chúng ta nên tôn kính gọi là cô giáo Tiểu Tô , sau khi hoàn thành nghiên cứu sinh, bạn Tô đã nhảy vọt trở thành nữ giáo sư bồi dưỡng những nhân tài vĩ đại của đất nước, thế giới chính là như vậy, luôn tràn ngập kỳ tích.

 

Ví dụ như, cách đây bốn năm, ông nội Trình đã mặt dày đem con gái yêu quý của cô giáo Tô theo lên máy bay, không còn được quay trở lại với tư cách là công dân của tổ quốc nữa, mỗi khi giáo sư Tiểu Tô nhớ con, cũng chỉ có thể gọi điện thoại hoặc nói chuyện với con qua màn hình.

Lại ví dụ như, hiện tại, con trai yêu quý của cô giáo Tiểu Tô đã trở thành một cậu bé lanh lợi hoạt bát rồi, giống như khuôn mặt thu nhỏ của Trình đại nhân vậy, đôi mắt sáng sâu không đáy, còn có tính tình trầm tĩnh dọa người, thật là giống Trình đại nhân, TMD!! Cô giáo Tiểu Tô thực sự cảm thấy con mình trưởng thành quá sớm, trầm lặng quá mức, tiểu đại nhân quá mức, đôi khi đứng trước mặt nó, cô cảm thấy chính mình mới là đứa trẻ, điều này làm cô cảm thấy đau đầu kinh khủng. Cô đã hơn một lần oán hận, vì sao nó lại là con cô, vì sao con cô lại không giống mình, vì sao ông nội Trình không mang theo nó?

Kỳ thật, đối với việc oán hận của cô giáo Tiểu Tô, chúng ta hẳn đều hiểu rõ, ai bảo cô thường xuyên bị con mình khinh bỉ nào? Bình thường bố mẹ đều dốc lòng dạy con cái, nhưng mà cô giáo Tiểu Tô kia thì ngược lại, con cô không sợ cô, cười nhạo cô, còn thường cùng Trình đại nhân hợp tác để chọc giận cô, cô giáo Tiểu Tô ở nhà địa vị thật là đáng thương, thật là thê lương quá đi mà.

Nên đi xét nghiệm máu thôi.

Một buổi trưa nọ, cô giáo Tiểu Tô đang hứng trí bừng bừng chơi “Plants vs Zombies”, trong phòng chỉ vang lên nhạc nền và tiếng nhấp chuột không ngừng, giờ phút này, cô cực kỳ phấn khởi, bởi vì ở trận chiến N màn N, cô rốt cuộc đã sắp thắng rồi, đây thật là thời khắc đáng ghi nhớ nha! Chỉ còn vài bước nữa là chiến thắng, cô giáo  Tiểu Tô đang thầm nhảy nhót trong lòng, rất vui vẻ… Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ túm lấy váy cô, làm cô sợ tới mức giật bắn người [thật không nói nổi, chơi trò chơi say mê đến mức bị dọa luôn rồi], cúi đầu liền thấy đứa con cô vừa yêu vừa hận.

“Mẹ ơi, con đói bụng.” Tên nhóc kia chớp đôi mắt mọng nước, vẻ mặt buồn bã nhìn cô.

Cô giáo Tiểu Tô lúc này mới choáng váng nhận thức được buổi sáng đã mau chóng trôi qua, quên mất đấy, nhưng vẫn đang luyến tiếc trò chơi này lắm, quay qua nói với cậu nhóc: “Đinh Đinh à, con ra ngoài ăn với bà Chu trước nhé, đừng phiền mẹ.”

Tên nhóc này liền chu miệng, tức giận nói: “Mẹ quên rồi ư, hôm nay bà Chu về quê, cơm trưa tự chúng ta lo lấy.”

Cô giáo Tiểu Tô lúc này mới vỗ đầu nhớ ra, sáng nay bà Chu đã nói có việc phải đi ra ngoài, cơm trưa tự mình lo lấy, cô làm sao mà lại quên được nhỉ, aizz, lại khiến con trai khinh thường rồi.

Nhìn sang cậu nhóc khuôn mặt nhỏ nhắn, cô nhất thời hổ thẹn đứng lên, làm mẹ ai lại để con đói chứ, lại nhìn sang màn hình máy tính, trò chơi này thật là khó dứt bỏ nha, khó chọn quá đi, cô giáo Tiểu Tô vẫn là mặt dày đặt con ở phía dưới, cười ngượng ngùng với con: “Cái kia, Đinh Đinh yêu quý à, chờ mẹ…” Cô chưa kịp nói hết, chợt nghe “cạch” một tiếng, phích cắm đã được giựt ra.

Mặt cô giáo Tiểu Tô lúc xanh lúc tím, lại không thề phát giận, im lặng chờ đợi, liền nghe được thằng quỷ nhỏ kia lầm bầm, “Trò chơi trẻ con như vậy, ngay cả con cũng không chơi, mẹ nên làm đi làm cái gì đó ăn đi thôi.”

Cô giận đến độ muốn nghiến răng, tên nhóc này rốt cuộc là con ai?

Thôi bỏ đi, cô còn phải mang tên nhóc đáng ghét này đi kiếm cái gì đó để ăn?

Mọi người đều biết, bạn Tiểu Tô học nấu ăn, đáng sợ đến độ ai cũng phải bái phục, cho nên Trình đại nhân vì muốn gia đình êm ấm nên không bao giờ để cô vào bếp, bình thường đều là do dì Chu đến đây nấu cơm, nếu Trình đại nhân ở nhà thì đều là do anh lo liệu.

“Mẹ à, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, nếu không con sợ nơi đây toàn bộ sẽ bị cháy mất.” Tên nhóc thò cái đầu vào dò xét, nhìn bộ dạng bận rộn của mẹ mình thì không khỏi lo lắng.

Cô giáo Tiểu Tô nhường nhịn mãi cũng thành thói quen, cô không thèm chấp nhất, miệng hô một tiếng bảo đứa nhỏ tránh xa một chút, một tay bỏ bắp cải vào nồi, nước sôi bắn lên, cô nhất thời hoảng sợ, tình huống này trước kia từng xảy ra một lần, nhưng là, rõ ràng cô học không giỏi, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, âm thanh lo lắng của con vang lên, “Mau, mau dùng nắp nồi đậy lại.” Cô lúc này mới hoàn hồn từ cơn khiếp sợ, nhanh tay lấy nắp nồi đậy lại.

Sau cái tai nạn đáng sợ này, cô giáo Tiểu Tô mặt mày bơ phờ cùng con trai đi ra ngoài.

Cũng may gần nhà họ có một tiệm Kentucky, thời tiết tháng bảy rất nóng, lại còn vào giữa trưa, cô không hề nghĩ ngợi liền dẫn con vào tiệm Kentucky này.

Đến khi cô quay lại để một khay đồ rán lên bàn, đứa nhỏ kia mặt vẫn khó chịu, bạn Tô rất là buồn bực, đành phải dỗ ngọt: “Đinh Đinh ngoan, mẹ mua cho con phần ăn trẻ em, còn được tặng đồ chơi nữa này, thật là thích nha.”

Đứa nhỏ khinh khỉnh liếc cô một cái, trề môi nói: “Trẻ con.”

Cô giáo Tiểu Tô thầm nói với mình, chỉ là trẻ con thôi, còn nhỏ nên thế, vì vậy cô lại mỉm cười thật tươi, dịu dàng nói với con: “Nào, ăn thử gà rán đến từ New Orleans thôi, ngon lắm…”

“Con không ăn những thứ không dinh dưỡng như vậy, ba đã nói, không ăn thức ăn nhanh.” Tên nhóc này thật có nguyên tắc, rất giống ba nó.

Cô giáo Tiểu Tô thật là… không còn gì để nói.

Được lắm, ba con đánh rắm thì cũng có mùi thơm, ta… ta là mẹ con, chẳng lẽ lại hại con sao?

Nhìn đứa trẻ ở bàn bên kia, ăn cực kỳ vui vẻ, cô giáo Tiểu Tô không khỏi cảm thán, đứa trẻ đáng yêu đó là con mình thì tốt biết bao!

“Vậy con muốn ăn cái gì? Nói cho mẹ nghe nào.” Bạn Tiểu Tô kiềm chế cảm xúc, mang vẻ mặt tươi cười che đậy tâm trạng đau khổ của mình.

“Ba nói, bữa trưa ăn cơm.”

Lại là ba nói, ba con là người nổi tiếng hay chủ tịch nước à, sao lại nhiều danh ngôn khuyên bảo thế kia.

“Ba con còn nói cái gì?” Bạn Tiểu Tô muốn xem xem ba ba hắn còn bao nhiều lời dặn dò.

“Ba còn nói, Đinh Đinh à, khi ba không có ở nhà, con phải chăm sóc mẹ tốt, nhất là về mặt ăn uống.”

Giống thật, con không cần đến ngữ khí ba mình cũng bắt chước giống đến như vậy, giữa trưa lại dọa người.

Cô giáo Tiểu Tô cực kỳ buồn bực, không thèm để ý đến tên nhóc quỷ kia nữa, dù sao đói thì sẽ phải ăn thôi, cầm hamburger lên cắn một miếng, trong lúc ăn quá nhập tâm, cô không nhận thức được túi di động của mình đã bị một bàn tay nhỏ lấy đi.

Tên nhóc này rất nhanh kết nối được với di động Trình đại nhân, tránh xuống gầm bàn nói nhỏ: “Ba à, mẹ đang ăn thức ăn nhanh.”

Đương nhiên, mẹ cậu không hề biết được mọi chuyện đang diễn ra.

Bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới nói: “Đưa điện thoại cho mẹ.”

Cô giáo Tiểu Tô phản ứng rất chậm, chỉ thấy đứa con bảo bối của cô tay cầm điện thoại lắc lắc, miệng nở nụ cười tươi rói, ý bảo: “Mẹ, người chết chắc rồi.” Cô khóc không ra nước mắt, phun hết thịt gà trong miệng, lau miệng, sau đó hắng giọng, cầm lấy điện thoại khẽ cười: “Ông xã à, em dẫn Đinh Đinh đi ăn cơm.”

“Thật ư? Ăn ngon không?” Phía bên này điện thoại, cô giáo Tiểu Tô rùng mình một cái, giọng ông xã không cần phải trầm đến mức ảm đạm thế chứ.

Cô giáo Tiểu Tô nghẹn ngào, sau đó lại là vang lên âm thanh giết người không đền mạng, “Không được đóng gói thức ăn trên bàn, bây giờ dắt Đinh Đinh về nhà, hai mươi phút sau sẽ có người đến đưa hai mẹ con cơm trưa, còn nữa, tối nay về anh tính sổ tiếp với em.” Nói xong điện thoại “tít” một tiếng đã bị ngắt.

Tim cô đập thình thịch, thảm rồi, đêm nay sẽ bị Trình đại nhân ăn đến mảnh xương  cũng không còn.

Cô giáo Tiểu Tô vô cùng uất hận u ám đau thương nhìn tiểu quỷ đang đắc ý kia, giờ phút này, cô thật sự muốn đánh vào mông của cậu, hỏi, con rốt cuộc có phải là do ta mang thai mười tháng dốc hết tâm huyết sinh ra không hả, hả hả?!!

End