Anh yêu em rất nhiều-chương 03+04

Chương 03

Edit + beta: mèo Kat

 

Vì nhớ lại luận điệu của Lí Xu, tâm tình Nhất Hạnh có chút vui vẻ: “Ừ, rất nhớ, nhớ đến mức ngày đêm cũng không yên tâm được.” Rất hiếm khi cô và anh ta phối hợp diễn trò, ai kêu anh ta mỗi lần nói chuyện đều không đứng đắn, ba năm quen nhau như một, nếu không, dù là loại phụ nữ khôn khéo cũng sợ rằng không thoát khỏi anh ta.

“Như vậy, chúng ta chạy nhanh về thương lượng cùng bà nội một chút, sớm đem chuyện hai chúng ta tác hợp, ai, em cũng nên quý trọng anh một chút, nếu em cứ đối xử với anh như trước, nói không chừng một ngày, anh sẽ bỏ đi à, em cũng biết, anh rất được phụ nữ hoan nghênh, nếu ngày đó anh thực sự đi, anh xem em làm sao?”

Bị anh ta nói như vậy, Nhất Hạnh lại hì hì nở nụ cười: “Em cũng muốn bám lấy anh thật nhanh, nhưng mà đáng tiếc anh luôn nghĩ tới công việc, mà em, trời sinh mềm lòng, không đành lòng, nên để cho anh tiêu dao tự tại một thời gian, chờ một ngày nào đó em bỗng nhiên cảm thấy đã đến lúc, đến lúc đó anh không muốn em em cũng sẽ theo anh, như thế nào?”

Xe cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng quần áo, Nhất Hạnh có chút nghi hoặc, nghiêng mình hỏi: “Tới đây làm cái gì?”

Anh ta cười: “Buổi tối bạn anh đính hôn.”

Cô tựa hồ đoán được chút gì: “Em không đi.”

Anh ta ung dung nhìn cô, cuối cùng kéo cô từ trong xe ra. Chủ cửa hiệu là một phụ nữ, xem ra khá quen với Lâm Tử Diễn, thấy hắn dẫn người đến nên rất nhiệt tình.

Lâm Tử Diễn cùng bà chủ nói vài câu, bà chủ trẻ trung nhìn qua Nhất Hạnh, lại gật gật đầu với anh ta, liền tiến lại kéo Nhất Hạnh vào bên trong.

Nhất Hạnh nguyên bản không nhúc nhích, chỉ lo lắc đầu, nhìn Lâm Tử Diễn nói: “Em không đi, bạn gái anh nhiều như vậy, chọn đại một người đi cùng để trai tài gái sắc, anh tìm các cô ấy đi, dù sao em cũng không đi.”

Anh ta nghe cô nói như vậy, khóe miệng nhếch lên, có chút vô lại: “Dù sao hôm nay em nhất định phải đi cùng anh.”

Nhất Hạnh có chút thất bại, còn muốn nói, anh ta lại cười, mặc kệ cô nói thế nào vẫn chỉ đáp lại một câu cũ, cuối cùng cô vẫn phải vào phòng thử đồ, tức giận ngồi trên sô pha, nhìn bà chủ ở phía đối diện lựa đồ cho mình, thầm nghĩ, anh ta muốn cô đi, cô sẽ cho anh ta chờ, nếu thử đồ lâu, nhất định anh ta sẽ phiền chán, nói không chừng sẽ đi cùng người khác.

Cuối cùng, rốt cục Nhất Hạnh thử không biết bao nhiêu bộ, đến tột cùng là ở trong phòng thử đồ không biết bao lâu, ngay cả chính mình cũng mơ hồ, mở di động nhìn, mới biết đã hơn hai giờ.

Thời điểm cô đi ra, anh ta đứng ở trước của sổ thủy tinh, chống tay lên thành, thấy cô đi ra, vẫn tươi cười hỏi: “Còn muốn thử nữa sao?”

Cô đột nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng, nhưng mà, hình như cô có thử mấy tiếng, cũng không trốn thoát, đành phải nói quanh co vài tiếng, cầm túi xách, nói: “Không được.”

Cô vẫn không hiểu, bên người anh ta nhiều phụ nữ như vậy, tùy tiện gọi điện thoại sẽ có cả một đoàn. Cho nên lúc ở trên xe, cô nhịn không được lại hỏi: “Anh sao cứ phải kéo em đi, bạn gái anh nhiều như vậy kia mà, em không thích hợp với những nơi như vậy.”

Lâm Tử Diễn vừa nghe, khóe miệng có ý cười, cợt nhả: “Em với các cô ấy không giống nhau.”

Nhất Hạnh có chút nghi hoặc: “Làm sao mà giống, bên cạnh anh toàn là ngôi sao, người mẫu, toàn là mỹ nhân, anh nên mang theo các cô ấy đó.”

Anh ta nghe xong, nở nụ cười: “Nói cũng đúng, em thì, mặt cũng không đẹp như các cô ấy, dáng người cũng không tốt như họ.” Dừng một chút, trên khóe miệng ý cười càng lúc càng dày đặc. “Nhưng mà chỉ có dẫn theo em, mới có thể phụ trợ tốt cho vẻ anh tuấn của anh.”

Nhất Hạnh chán nản, nhìn anh ta dương dương tực đắc cười, quay đầu không thèm để ý tới anh ta. Tâm tình anh ta vui vẻ, quay đầu trêu chọc: “Này, em đừng như vậy, anh nói đùa thôi, Nhất Hạnh, đừng giận.”

Cô hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Nhiều phụ nữ như vậy, anh không sợ HIV à.”

“Sao, thấy anh có nhiều bạn gái mất hứng, ghen tị?”

“Hừ, em không có rỗi hơi đi ăn dấm chua của anh, thiên hạ thiếu gì đàn ông khá, nhìn một cái là có thể có thể thấy…vv…vv” Trước mấy câu hồ ngôn loạn ngữ của anh ta, Nhất Hạnh đơn giản kể ra vài tên nam nhân vật trong tiểu thuyết.

Anh ta nghe xong, cười hắt ra: “Em nói gì đâu, thật là nói bậy, ai nói anh có nhiều phụ nữ, chỉ toàn liên quan tới công việc thôi. Nhưng nếu em hoài nghi anh không khỏe mạnh, không tốt lắm.” Anh ta kéo cô qua, nói thầm bên tai: “Hai chúng ta thử không phải sẽ biết sao.”

Nhất Hạnh nghe xong, cảm thấy cả người nóng bừng, cuối cùng lửa nóng tập trung ở mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Tử Diễn, anh là đồ lưu manh, để em xuống xe, em không đi, không đi.”

Thấy cô muốn nhấn cửa xe, anh ta nắm lấy tay cô: “Có biết nguy hiểm hay không.” Về sau lại nói dỗ dành: “Được rồi, là anh sai, được chưa, anh mới uống vào, nói năng không nghĩ gì, em đừng để ý anh.”

Nhất Hạnh quay đầu đi, không quan tâm anh ta, thời gian còn lại trên xe, phân nửa là anh ta xin lỗi, một bên lái xe, một bên không ngừng quan sát sắc mặt của cô. Cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Nhất Hạnh, em đừng vậy, chúng ta đi dự lễ đính hôn của người ta, em tức giận như vậy không tốt, dù gì cũng là bạn của anh, rất mất mặt. Không thì em nén giận lại đi, chờ lễ đính hôn xong em lại tiếp tục giận, được không?”

Nhất Hạnh buồn bực trừng anh ta, hai người xuống xe, cô cũng không nói chuyện, nghĩ tới mấy lời vừa rồi của anh ta, thật ra cũng không phải tức giận, mà là nghe anh ta không hề kiêng kỵ gì mà nói ra, xấu hổ quá thành tức giận. Vì thế đành phải làm bộ hù: “Lần sau anh còn vậy em giận nữa.” Thấy cô rốt cục cũng nói chuyện, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn biểu tình của cô: “Nhất Hạnh, em vui lên một chút, đây là ngày vui của người ta mà.”

“Biết rồi.” Nhất Hạnh bị anh ta nói, bất đắc dĩ dành phải cười cười.

Người bạn đính hôn là bạn thời đại học của Lâm Tử Diễn, cùng nhau ăn chơi nhiều năm như vậy, nhớ ngày trước người bạn cùng phòng này của anh từng nói không kết hôn, thế mà mới bốn năm sau khi tốt nghiệp đã chạy đi đính hôn.

Lễ đính hôn tổ chức tại một khách sạn năm sao trong nội thành, đối với người bình thường, chỉ sợ cả đời cũng chưa vào đây ăn một bữa, mà chủ nhân lại có thể thuê toàn bộ đại sảnh.

Lúc Lâm Tử Diễn cùng Nhất Hạnh đến, sớm đã có người ở ngoài khách sạn chờ, thấy Lâm Tử Diễn tới, vội vàng chạy ra tiếp đón, nói là đã sớm chờ.

Nhất Hạnh cũng không quen đến những nơi thế này, bình thường cũng ít đến những tiệc mừng thế này, vì thế không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo Lâm Tử Diễn. Lâm Tử Diễn quay đầu, thấy Nhất Hạnh dừng lại ở phía sau mình, đi trở lại mấy bước, kéo tay Nhất Hạnh, Nhất Hạnh không hề đề phòng, cũng không nghĩ tới  nên có chút kinh ngạc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc anh ta kéo tay đi vào.

Đại sảnh được bố trí rất đẹp mắt, bách hợp, hoa hồng từng bó từng bó lớn làm nền trang trí, lúc họ đi vào, ánh mắt nhiều người đều dõi theo Lâm Tử Diễn.

Chú rể bưng chén rượu, từ phía trước đi tới, vừa thấy Lâm Tử Diễn, đấm nhẹ một cái: “Cậu cũng không nể mặt mũi tôi, lại đến trễ như vậy.”

Nghe anh ta nói vậy, Nhất Hạnh có chút quẫn bách, bởi vì lúc trước cô không nghĩ đến, nên mới không ngừng thử đồ.

Chú rể nói xong, tầm mắt chuyển tới trên người Nhất Hạnh, lại nhìn Lâm Tử Diễn: “A, đây là chị dâu tương lai của tôi nhỉ.”

Nhất Hạnh nghe anh ta nói vậy, vội lắc đầu giải thích là không phải.

Chú rể nhìn Nhất Hạnh không ngừng giải thích, vẻ mặt không hiểu, lại nhìn về phía Lâm Tử Diễn, Lâm Tử Diễn chỉ cười cười nói: “Ai, người ta thẹn thùng.”

Anh ta vừa nói, Nhất Hạnh liền giận, sớm biết rằng anh ta sẽ nói hưu nói vượn, nhưng ngại ở đây nhiều người, cô không tiện phát tác, chỉ âm thầm muốn rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh ta.

Anh ra không buông tay, dùng sức nắm chặt tay cô, vỗ vỗ vai chú rể: “Cậu đi tiếp người khác đi.”

Nhất Hạnh không thể thoát khỏi tay anh ta, biểu tình căn giận, anh ta thấy Nhất Hạnh cứ muốn tránh, ý cười trên mặt càng lúc càng nhiều: “Ai, đừng tức giận, cái gì anh cũng chưa nói nha.”

Nhưng đi được vài bước, quanh mình liền bị vây quanh bởi những cô gái rất xinh đẹp, tinh tế, xem ra cũng là bạn bè của Lâm Tử Diễn. Anh ta có nhiều bạn, lại là người mới sinh ra đã giàu, bối cảnh từ nhỏ đã tốt, không có nơi nào chưa từng đến, không có loại người nào chưa từng gặp, giao tiếp tốt, lại có tiếng phong lưu, trọng yếu hơn là tướng mạo cũng anh tuấn, cho dù mang tiếng phong lưu, cũng không thiếu phụ nữ bên cạnh.

Nhất Hạnh lặng lẽ thở dài, bỏ qua ánh mắt ái muội hoặc không cam lòng của những cô gái xung quanh, thấp giọng nói với anh ta: “Em đi qua bên kia.” Nâng ngón tay chỉ về phía góc phải.

Chương 4

Edit: Bảo Nhi

Beta: mèo Kat

 

Nhất Hạnh lặng lẽ thở dài, bỏ qua ánh mắt ái muội và  không cam tâm của những cô gái trước mặt, thấp giọng nói với anh “Em đi bên kia”. Nâng cao tay chỉ về phía bên phải.

Anh nương theo tầm mắt của cô nhìn qua, nói “Đừng đi loạn, đợi anh một lúc anh quay lại ngay “.

Nhất Hạnh một mình đi về phía góc bên phải, lướt qua người phục vụ bưng chén rượu đưa cô, kỳ thật lúc họ bước vào, liền có nhiều ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ. Nhất Hạnh ghét nhất là những cảnh tượng như vậy, hơn nữa còn phải bỏ qua ánh mắt của những người khác nếu như vô tình trông thấy. Quay bước, đi về phía bên trái, hướng bên đó có một cái ghế sofa dài, Nhất Hạnh cảm thấy thực nhàm chán, nhàn nhã ngồi xuống.

Đại sảnh trang hoàng  rất đặc sắc, đúng là khách sạn năm sao, hơn nữa chủ  nhân là người có tiếng tăm, một buổi lễ đính hôn so với  những hôn lễ khác còn có phần hơn. Ngay cả đèn chùm màu trắng đặt ngay trung tâm đại sảnh cũng được trang trí với một vòng tròn hoa hồng xung quanh, hoa hồng chưa nở,mỗi hoa có kích thước ước chừng khoảng một móng tay, có vẻ được khảm bên ngoài các đèn treo.

Cô đưa mắt nhìn về phía anh,chỉ thấy ánh sáng ngọn đèn bao trùm lấy anh, màu trắng ngà lan toả,chạm vào  khuôn mặt anh, khoảng cách giữa cô và anh khá xa, kỳ thực nhìn từ phía cô nhìn sang, khuôn mặt anh có chút mờ ảo, nhưng cô rõ ràng thấy được, mày kiếm đen dày, con ngươi đen sắc bén, cánh mũi cao thẳng, và bạc môi nhếch lên thành vòng cung. Bộ dạng anh thật đẹp mắt, cùng với người trong trí nhớ của cô rất giống nhau, thật sự rất bắt mắt, ngay cả khi chỉ lặng lẽ đứng đó cũng sẽ phát ra một loại khí chất như ngọc trên toàn thân.

Đúng vậy, khuôn mặt anh cô đã  quá mức quen thuộc, ngay cả khi anh cười rộ lên, khóe miệng cong lên tạo thành hình vòng cung, hình ảnh ấy cũng quen thuộc.

Kỳ thật cô cũng không rõ, bản thân cùng Lâm Tử Diễn ở chung một chỗ quan hệ thật không rõ ràng, là vì hai người bà, hay là vì lần đầu nhìn thấy anh, bị khuôn mặt anh làm kinh ngạc nghĩ đến bóng dáng người khác.

Anh tựa như đang nói điều gì đó, cô có thể nhìn thấy những phụ nữ bên cạnh anh cười hoan hỉ, vẻ mặt ngọt ngào.

Bên tai truyền  đến âm thanh nói chuyện của những nữ nhân bên cạnh, cô liếc mắt nhìn sang, thoạt nhìn có vẻ là  những phụ nữ đã kết hôn,t ay cầm ly  rượu, đứng bên phải  của cô.

“Chậc, các người nhìn xem, Lâm Tử Diễn kia, bên cạnh anh hôm nay lại là một cô gái khác”

“Đại sảnh ai không nhìn thấy, anh ta là  loại  đàn ông trời sinh là tai hoạ của phụ nữ a.”

“Nhưng mà, cô gái đó, trước kia chưa từng thấy qua.”

“Đàn ông như anh ta, muốn dạng phụ nữ nào không có, haiz, những cô gái này nha, chỉ cần thấy anh ta là hơn phân nữa tự nguyện hiến dâng nha.”

“ Ngoài việc có tiền, có bề ngoài, còn có, dỗ dành nữ nhân cũng thật thành thục, đàn ông như vậy, ai lại không mê đắm.”

“ Haiz, nếu tôi chưa kết hôn, tôi cũng muốn anh ta.”

Kỳ thật, không phải cô muốn nghe lén người khác nói chuyện, chính là khoảng cách giữa cô  và họ rất gần, hơn nữa tiếng nói của bọn họ không nhỏ. Vào thời điểm bắt đầu, là tò mò, cũng không hề biết  trong mắt phụ nữ Lâm Tử Diễn lại nỗi tiếng như vậy, và sau đó lại không muốn cùng đi với anh ngày  hôm nay, trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người khác, nghe thấy có tiếng thở dài, cô ngẩng đầu lên, phát hiện người nói cuối cùng là người thân mặc váy áo rực rỡ,  là một phụ nữ tuổi chừng bốn mươi.

Thật sự là nhịn không được, thấp đầu cười thành tiếng, thì  ra Lâm Tử Diễn có mị lực thật lớn a, lớn đến nỗi ngay cả những phụ nữ đã có chồng cũng  tơ tưởng anh.

Cô cười, những  phụ nữ đang nói chuyện phía trước liền đảo tầm mắt, không muốn khuấy động bất cứ  chủ đề nào, cũng không muốn bọn họ nhận ra cô là “Tình nhân mới” của Lâm Tử Diễn như trong lời bàn tán của bọn họ, cô đành giả vờ đánh mất thứ gì đó, ngồi xổm trên mặt đất để tìm kiếm, đến khi bọn họ bắt đầu tám chuyện, cô mới lặng lẽ rời đi.

Đứng thẳng người, Nhất Hạnh cựa cựa bàn chân. Đúng là giày cao gót thật không thích  hợp với cô, dù rằng đã ngồi một lúc, vẫn cảm thấy thực đau nhức.

Còn nhớ, khi học đại học, cũng từng như vậy một lần, đang mang giày cao gót bỗng phát hiện Tô Nhiên cùng Hứa Diệc Dương gặp nhau, cô bỏ chạy, hồi phục tinh thần anh lo lắng đuổi theo rất nhanh, hại cô suýt lăn xuống cầu thang, may mắn thay lúc ấy bên cạnh có một bạn học không quen biết giúp đỡ, cô mới không ngã, nhưng trật chân, ngày  hôm sau, mắt cá chân và bàn chân đã sưng to như một quả bóng.

Có lẽ vì áy náy, thời gian mắt cá chân của Nhất Hạnh bị trật, Hứa Diệc Dương mỗi ngày đều đến phòng ngủ đưa cơm.

Sau  đó cảnh báo rõ ràng rằng Nhất Hạnh không được mang giày qúa 3 li, nói cách khác bắt Nhất Hạnh  đem toàn bộ giày của cô ném đi, bảo cô đi chân trần a.

Sau khi tốt nghiệp và đi làm, không tránh khỏi phải mang giày cao gót, nhưng mà mang nhiều năm như  vậy vẫn không thích ứng được, chưa được vài giờ liền cảm thấy rất đau.

Cô đứng thẳng, ánh mắt thoáng giật mình, có lẽ bầu không khí quá mức tốt đẹp, đêm nay, giọng nói của anh, bộ dáng của anh, không ngừng ùa về, thật sự cô che dấu rất tốt, làm mọi người ai cũng tin tưởng rằng, hình bóng của anh đã nhạt phai trong tâm trí cô.

Nhưng lúc đêm dài thanh tĩnh, chỉ mình cô hiểu được, tất cả mọi thứ về anh đều khắc sâu trong trái tim cô.

Xa xa, chú rễ thân thiết thì thầm với cô dâu điều gì đó, nhân lúc không ai để ý còn khẽ hôn môi, thu hút tiếng cuời ngọt ngào của mọi người xung quanh.

Một lần, Đỗ Y các cô từng nói, Nhất Hạnh, phải nắm bắt hạnh phúc  thật chặt, chờ tốt nghiệp liền đem Hứa Diệc Dương kéo vào giáo đường, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ bỏ lì xì thật khá, ngươi sẽ không đau lòng vì tiền vào buổi tối.

Như  thế nào cô chưa từng nghĩ qua, nghĩ đến ngày kết hôn của chính mình, nghĩ về sau cùng Hứa Diệc Dương có cuộc sống vô cùng  hạnh  phúc?

Dù rằng phát hiện người Hứa Diệc Dương yêu là Tô Nhiên không phải  cô, biết Hứa Diệc Dương hẹn hò cùng cô để trêu tức Tô Nhiên, ngay cả khi như vậy, suy nghĩ kia cũng không bị phá vỡ.

Cô luôn tìm cách để Hứa Diệc Dương thích cô một chút, dù  là một chút thôi cũng  đủ rồi. Cô luôn cố gắng, luôn chờ mong, kết quả là, anh đi rồi, không nói gì cả, như  một trò đùa để lại cho cô sự thương tổn sâu sắc .

Nhớ lại, khi đó chính mình hèn mọn cỡ nào.

Ngọn đèn tỏa sáng, bọn họ hoan hỉ cười đùa, nơi này có rất nhiều người, thành phố cũng nhiều người lắm, quen thuộc có, xa lạ có, thích có, chán ghét cũng có, chỉ tiếc, không có một người tên Hứa Diệc Dương.

Vào lúc, Lâm Tử Diễn nói, hôm nay là một ngày vui, mọi người đều muốn vui vẻ.

Cô muốn vui vẻ, thật sự, muốn vui vẻ một chút, nhưng vào lúc này sống mũi  cô cay nồng, hốc mắt ướt át.

Lắc lắc chén  rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn, không biết loại rượu gì, chất lỏng màu cam chảy xuống cổ họng, có hương vị của chua xót, kéo theo hương vị ngọt ngào, lạnh lẽo tiến vào dạ dày.

Giờ phút này, cô cần an ủi chính mình, ký ức ùa về quá nhanh, cô không kịp ngăn cản. Cô cần đem nước mắt cùng thương tâm vứt bỏ, mà ngoại trừ uống rượu, cô không còn cách nào khác.

Vì thế ngồi ở sofa,cô bưng chén rượu, một ly, lại một ly.

Cô nghĩ cô say rồi, bởi vì trước mắt mọi vật bắt đầu mơ hồ, cô thậm chí không phân biệt được trướt mặt là Lâm Tử Diễn hay là Hứa Diệc Dương, bởi vì cô uống quá nhiều, uống nhiều như vậy lại làm  cô cảm thấy muốn khóc.

Trên trán cảm giác có chút mát mẻ, là cái gì đặt trên mặt cô, cô cố gắng mở to mắt, chăm chú nhìn xem “A, là anh nha, Lâm Tử Diễn, vì sao anh lại đây.”

Giọng  nói anh có chút bất đắt dĩ: “Em đã uống bao nhiêu rượu, anh chỉ mới rời khỏi chốc lát, sao lại uống thành như vậy?”

“Em chỉ uống có một chút, thật sự chỉ một chút thôi nha.” Chỉ chỉ vào vài ly trống phía trước, Nhất  Hạnh cười nói.

Lâm Tử Diễn nhìn cô chỉ lung tung vào những ly rượu trước mặt, vừa định nói, vừa quay đầu lại, bỗng thấy mắt cô tuôn rơi từng giọt, từng giọt nước mắt..

Anh lập tức luống cuống chân tay: “Nhất Hạnh, làm sao vậy,  sao em lại khóc rồi?”

Cô không trả lời, chỉ ô ô khóc, dừng cũng dừng không được. Cuối cùng anh nóng nảy lo lắng, có chút kích động, đành vỗ về lưng cô: “Haiz, anh nói em đừng khóc mà , hôm nay là ngày bạn anh đính hôn nha, anh nói, em đừng khóc nữa mà.”

Nhất Hạnh chỉ thấy mình choáng váng, mơ màng, muốn cầm lấy ly rượu, liền bị Lâm Tử Diễn đoạt lấy.

“Lâm Tử Diễn, anh khi dễ em.” Nhất Hạnh ủy khuất, cảm giác say  càng tăng, lặng lẽ vùi đầu, dùng sức khóc.

Cô khóc như vậy, thu hút vô số ánh mắt. Chỉ thấy hoa hoa công tử  Lâm Tử Diễn đang vòng tay ôm một người, mà cô gái kia khóc như mưa.Vì thế, không khỏi cảm khái, khẽ nói:

“Nhìn đi, lại một cô gái bị bỏ rơi.”

Còn có người âm thầm lắc đầu: “Nói xem, đàn ông trên đời nhiều như vậy, sao lại dây dưa với Lâm Tử Diễn? Ai mà không biết anh có tiếng là hoa tâm?”

Nhất Hạnh khóc thật lợi hại, Lâm Tử Diễn không có biện pháp, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cô dậy, hướng chú rễ chào một tiếng, nhanh chóng lái xe rời đi.

Cô say rượu, anh lo lắng, liền lái xe đưa cô về nhà. Từ khi bắt đầu lên xe, Nhất Hạnh càng không ngừng khóc, mãi cho đến khi vào nhà trọ, cô vẫn khóc, có lẽ là dọc đường đi cô khóc đến mệt mỏi, thanh âm cũng chỉ còn lại tiếng nức nở. Kỳ thật anh không biết, cô tửu lượng quá thấp, sau khi uống rượu hạnh kiểm cũng không tốt, uống rượu xong không ầm ỹ cũng không nháo, chỉ khóc, khóc không dừng được.

Anh cúi đầu xem cô, mặt cô thoáng đỏ ửng, có lẽ bởi vì khóc lâu, nhìn thấy trên mặt cô vẫn  còn đọng lại nước mắt.

Cuối cùng anh đem cô đặt ở trên giường, nhìn cô rồi xoay người, cô nằm trên gối không tiếng động. Nguyên tưởng rằng cô đang ngủ, không nghĩ nửa đêm lại nôn ra. Lâm Tử Diễn đành phải đem cô ôm đến sofa, thay trải giừơng rồi dọn dẹp, lại đem cô ôm trở về giường.Còn bản thân nằm ở sofa, tay chân co ro tê cóng cả một đêm.