Ngược Xuôi (Back and Forth)- Chương 29+ 30
Chương 29
Ngày cuối tháng mười một, hoàng thượng ra lệnh cho thái giám Đỗ Khuyển dẫn năm mươi người lính lục soát nhà Đại Tư Đồ Lê Ngân, bắt được tượng phật và các thứ vàng bạc, tơ lụa dùng để cúng bái. Họ cũng mang các nô tỳ ra tra khảo. Ngày hôm sau, Lê Ngân trút mũ, quỳ ở điện chầu mà tâu:
“Trước kia thần theo khởi nghĩa ở Lam Kinh, nay thần cũng nhiều bệnh, thầy bói bảo là trong chỗ nhà thần ở, trước đây có miếu thờ Phật, vì để ô uế, nên xảy ra tai họa. Cho nên thần làm lại để thờ cúng. Nhưng vì người vợ lẽ đã bị bỏ của thần là Nguyễn thị và người vợ lẽ của Lê Sát là Trần thị đã ban cho thần, cả hai đứa đều thù oán thần, cùng với đứa gia nô điêu ngoa của thần thêu dệt bày đặt cho ra chuyện đó. Tiên đế biết rõ lòng thần, thường vẫn ưu ái bao dung. Nay gân sức của thần đã mỏi mệt lắm rồi, xin cho được về quê để sống hết tuổi tàn còn lại. Nếu nghe những người xung quanh mà tra tấn người nhà của thần, khi bị đánh đau quá, nhất định chúng sẽ khai khác đi, thì thân thần sợ không giữ được, xin bệ hạ nghĩ lại cho.”
Vậy là Lê Ngân bị cách chức. Lê Nhật Lệ cũng bị giáng xuống làm Tu Dung, có lệnh cấm cung, nàng ta cũng không đi ra ngoài được. Mọi chuyện đã đâu vào đó, tôi bắt đầu viết tên dì và em ra, chuẩn bị đưa cho hoàng thượng để giảm án thì chợt nhận được tin báo: có một vụ cháy nhà ở chỗ Lê Ngân. Một vài người vợ lẽ của ông cùng con cái, vì sợ kết cục như gia đình Lê Sát, đã chạy trốn ngay khi có thể. Trong lúc lộn xộn, không tìm thấy tin tức dì và em tôi đâu, nghi ngờ là đã cùng họ chạy mất rồi. Các binh lính đang lùng sục họ, sẽ nhanh chóng thông báo sau. Tôi ngồi xuống ghế một cái phịch. ‘Dì, con đã dặn là chờ con ngay mà!’
Chưa kịp định thần, Quỳnh Dao chạy vào: “Công chúa, Lê Tu Dung đang phát điên lên, đánh đập năm người ta cài trước đó vào cung nàng ta. Người nhanh lên kẻo không họ chết mất!” Tôi bước vội đến cung mới của Tu Dung, bên ngoài có một hàng lính dài canh gác. Tôi được cho vào, mới bước mấy bước đã thấy nàng ta, tóc tai bù xù, đang cầm roi mây quất lấy quất để vào năm người bị trói dưới sân. Nàng ta như con điên, đang nhảy loi choi qua lại giữa đám người quần áo đầy máu me đang la hét.
“Dừng lại!” Tôi hô lên. Những người dưới đất thấy tôi đến có ngay tia mắt vui mừng, nhưng thân người đau đớn khiến họ như không có hơi sức nữa để mà nói gì. Lê Tu Dung nhìn tôi, mắt sòng sọc tia máu: “Ngươi đến đây làm gì nữa? Đến để xem ta thảm hại như thế nào sao?” Tôi đến cướp roi ra từ tay cô: “Tu Dung, người điên rồi. Dừng lại đi!” “Đúng, ta điên rồi. Vậy cô vừa lòng chưa? Cút đi cho ta nhờ!” Cô ta hét lên. Tôi nghiêm giọng: “Năm người này đỡ đi cho ta. Kể từ nay họ không còn là người hầu của Lê Tu Dung nữa mà sẽ chuyển về khu chế phẩm trong cung.” Lại thêm một tiếng chói tai: “Ngươi dám?” Tôi bình thản nhìn cô ta: “Theo tiêu chuẩn của Tu Dung thì bây giờ cô có quá nhiều người hầu rồi. Chỗ tôi đang thiếu người bảo quản, lấy ở chỗ Tu Dung không được sao?”
“Ha ha hà” Cô ta cười man dại, đi vòng vòng xung quanh sân: “Các ngươi thấy đó, cô ta bắt nạt ta đấy!” Quay lại tôi: “Được thôi, ta tha cho bọn chó đó đấy! Nhưng ta cũng phải nhắc ngươi, bọn họ căn bản không phải là chó khôn. Mới có chút đòn roi mà đã khai tất tần tật ra rồi. Cũng may là chúng có chủ khôn, nhờ vậy mới không bị mổ thịt ăn sớm! Hà hà! Hoa Dung, ta đã coi thường ngươi! Lần này ta thua rồi! Nhưng người như ngươi, quá hiền lành cho chốn này rồi. Sau này chắc chắn có ngày ngươi bị bại dưới tay kẻ khác cao tay hơn ta. Ta vẫn sẽ ở đây, nhìn vài vở kịch hài cười cho vui! Ha ha!”
Từng từ của nàng ta hằn vào trong tâm trí tôi. Đang lo lắng cho dì và em, tôi cũng chẳng muốn kiêng nể gì nữa, nhoẻn miệng cười trước nàng ta thách thức: “Vậy ạ, để xem sao?” Nhanh chóng, nàng ta giơ tay phải lên, định giáng cho tôi một cái tát. Tôi cũng đưa tay trái ra cản lại, nàng ta lại dùng tay trái, vậy là tôi dùng tay phải nắm cổ tay nàng ta. Hai tay tôi ghì đôi tay đang chật vật muốn thoát ra kia. “Các người làm gì vậy?” tiếng nói của hoàng thượng hừ từ phía tay phải của tôi. “Còn chưa buông ra?” Tôi hừ một tiếng, nhẹ nhàng chuyển nó thành một nụ cười lệch mỉa mai về phía Tu Dung, rồi thả tay nàng ta ra, quay đi.
“Hoa Dung, ta hận chưa giết ngươi!” Lê Tu Dung hét lên khi cả bọn lính đến giằng nàng ta ra khỏi tôi. Một bàn tay đến kéo tôi ra khỏi đám lộn xộn, là hoàng thượng. Hắn kéo tôi về phía người hắn rồi dẫn tôi đi. Theo đường đến Thanh Quân cung, hắn cứ thế mà kéo tôi đi. Đến nhà, hắn quăng tôi lên chõng tre trong thư phòng: “Hoa Dung, sao nàng còn đến chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ lại còn muốn chọc tức nàng ta nữa sao?” Tôi vẫn đang tức giận mình vì lo lắng không chu toàn cho dì và em, liền nói: “Chuyện đó không quan trọng. Hoàng Thượng, xin…”
“Sao chuyện đó lại không quan trọng? tuy chúng ta dùng nàng ta để khéo léo đẩy Lê Ngân ra khỏi triều. Nhưng nàng ta cũng vô can trong chuyện liên minh với Thái phi và quân Minh. Nàng đáng lẽ không nên làm thế với nàng ta. Chọc tức nàng ta thì có lợi gì cho nàng?” Tôi trợn mắt nhìn hắn, hắn đang bao che cho Lê Tu Dung kia sao? Hắn đang không nghe tôi giải thích sao? Không tin được vào những suy nghĩ này, tôi đột nhiên thật sự tò mò: “Hoàng thượng, đối với Lê Tu Dung, người vẫn còn tình cảm đúng không?”
“Hả? Nàng đang hỏi cái gì vậy?” Tôi lắc đầu: “Không, ý thần muốn nói là: Hoàng thượng, người thật lòng yêu Lê Tu Dung đúng không?” “Hoa Dung, sao nàng lại hỏi những lời này?” Hắn nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ. Tôi bật lên tiếng cười: “Lê Nguyên Phi trước đây, lấy hoàng thượng từ năm mười bốn. Tuy nàng ta mặt ngoài giá lạnh, nhưng đối xử trong cung rất mực công bằng, không ai khác ai. Tuy không ai thật sự thích, nhưng cũng không gây thù chuốc oán với nhiều người.Vậy mà sau sáu năm, người có thể phế nàng ta xuống làm thứ dân mặc dù biết nàng ta không còn chỗ để đi. Nhưng Huệ phi, bệ hạ vì nàng ta mà có thể tha cho Lê Ngân một lần. Nay mặc dù nguồn gốc vấn đề là nàng ta, nhưng cũng không thể nói hạ nàng ta xuống cấp Tu Dung là xuống tay. Nói thật, thần thấy đó là chiếu cố thi có!”
“Hoa Dung!” Hắn thốt lên. Tôi thở ra một tiếng, chuyển chủ đề: “Bệ hạ còn nhớ thần yêu cầu người thả hai người nô lệ nhà Lê Ngân ra không? Đây là tên của họ.” Tôi đưa lá thư trong người đưa cho hắn, tiện thể nói tiếp: “Thần đã hứa cho họ tự do theo sự đồng ý của người. Nhưng lúc nãy mới có tin báo, họ đã theo một tốp vợ con của Lê Ngân chạy trốn rồi! Nếu lính của bệ hạ tìm được họ, thì xin hãy cho họ một đường sống!” “Được, chuyện này để trẫm lo!” hắn cầm lấy lá thư trên tay tôi, mắt không ngừng dò xét biểu hiện trên khuôn mặt của tôi. Tôi ngoảnh mặt đi, hắn vội kéo tay tôi lại.
“Hoa Dung, giữa trẫm với Lê Tu Dung là…” Tôi quay lại nhìn hắn, bây giờ tôi đang lo lắng cho dì và em, thật không có bụng dạ nào mà nghe nữa. Hắn cũng dừng lại, không nói tiếp nữa. Tôi chỉ rút tay mình ra, cúi đầu: “Bệ hạ, người chắc mệt rồi. Về cung nghỉ ngơi đi! Thần đã rất mệt mỏi rồi.” Hắn quay mặt đi, nói: “Cũng đúng, chuyện lúc nãy cũng đã khiến nàng quá sức. Thôi dừng ở đây vậy.” Tôi có thể nghe thấy từng bước chân của hắn, bước đi trên nền tre kẽo cọt. Ngồi xuống chõng, tôi kéo gối, nằm xuống.
Mấy ngày sau, đã có tin Đại tư đồ Lê Ngân được chiếu cho phép tự sát, tịch thu cả nhà, vợ con cũng bị đày, con cái làm lính không được phép thăng chức. Bà đồng bị đày, còn thầy phù thủy thì bị đồ làm lính nuôi voi. Lê Tu Dung như đã phát cuồng hoàn toàn, phải nhốt lại trong phòng. Nhưng tin dữ đã đến, quân lính truy bắt vợ con chạy trốn, trong lúc náo loạn đã để chết khá nhiều người nô lệ đi theo, cần nhận xác mới xem được có phải người tôi cần tìm hay không. Tôi nhìn lá thư mà đầu óc ong ong, liền viết ngay một lá gửi bác Nguyễn Trãi xem xét tình hình hộ.
Hoàng thượng đến cung của tôi vào buổi tối, việc đầu tiên tôi hỏi là: “Người đã tìm ra tung tích của họ chưa?” Hắn lắc đầu: “Hôm đó rất náo loạn, người chết cũng nhiều. Trẫm nghĩ, số phận hai người đó xem ra lành ít dữ nhiều rồi!” Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra đáng vẻ người mẹ lâu ngày mới gặp được con đó. Sự bồi hồi, sự yêu thương với một ít mặc cảm đan xen. Đó là một gương mặt có nhiều nét phức tạp. Chỉ vì tôi mà bà đã trở thành như thế. Chỉ vì sự chậm trễ của tôi.
“Hôm nay trẫm sẽ ngự ở đây!” hắn nói sau một hồi im lặng. Tôi nhìn hắn ngỡ ngàng: “Hoàng thượng, người có ý…?” “Sao? Trẫm ở chung với thê tử của mình cũng không được sao?” Hắn nheo mắt nhìn tôi. “Thần không có ý đó, chỉ là…” Tôi ngập ngùng. Lần trước hắn ngự lại vì say rượu, lần này chẳng lẽ có ý đó? Nhưng tôi, tôi…không ở trong trạng thái nào mà nghĩ đến chuyện đó cả. Có khi tôi thích hắn, nhưng mà thật sự làm vợ hắn hôm nay sao? Tôi chưa sẵn sàng. Không, không thể nói thế, phải nói là tôi không thể sẵn sàng được. Dì và em tôi đang không biết sống chết thế nào, nếu thật sự làm vợ hắn, tôi sẽ bị bó buộc ở đây suốt đời sao?
“Nàng đang nghĩ gì vậy? Sao thất thần thế? Không thích trẫm ở đây sao?” Tôi đứng dậy: “Vậy để thần kêu Ngọc Lan chuẩn bị gường chiếu cho Hoàng Thượng, thần sẽ ngủ ở thư phòng!” Đang đinh bước đi, hắn đứng dậy đến ôm tôi: “Hoa Dung, chuyện lần trước cho trẫm xin lỗi. Nàng đừng để bụng chuyện Lê Tu Dung. Giữa trẫm và cô ta chỉ còn lại chút tình nghĩ bao năm nay, trẫm trong lòng hiện giờ không hề có cô ta, chỉ có…nàng mà thôi.” Tôi như muốn nghẹt thở, hắn nói là thích tôi sao? Nhưng bây giờ tôi mệt mỏi rồi, chuyện thích hắn và chuyện suốt đời bị giam giữ trong cái cung đình này có hai khối lượng hoàn toàn khác nhau. Tôi không nghĩ mình thật sự có thể suốt đời ở trong cung vì hắn. Huống hồ, đàn ông thời này, sao có thể thỏa mãn với chỉ một người phụ nữ?
Tôi dùng tay đẩy hắn ra: “Hoàng thượng, xin…” nhưng hắn đã ôm chặt tôi lại: “Đồng ý với trẫm, hãy suốt đời ở bên trẫm, làm người phụ nữ chủ trì hậu cung của trẫm. Nàng đồng ý không?” “Hoàng thượng, ý người là?” Tôi bàng hoàng, cái gì vậy? Sao đột nhiên hắn lại? “Đúng thế, trẫm muốn sắc phong nàng là hoàng hậu.” Hắn thả tôi ra, dùng hai tay âu yếm nâng khuôn mặt ngạc nhiên của tôi lên. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt hắn sáng lấp lánh còn hơn cả ngọn nến đang cháy kia. “Hoàng hậu sao?” Là chính thất của hắn sao? Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ lập hoàng hậu, thái tử phi khi hắn lên ngôi cũng chỉ có chức là Nguyên Phi. Mọi cuộc ác chiến trong hậu cung cũng chỉ vì cái tựa hoàng hậu. Nay nếu làm hoàng hậu, thì mọi thứ gì gì đó mọi người thường hay giành giật sẽ thuộc về tôi sao?
“Thần không thể.” Tôi nói. Hắn ngỡ ngàng: “Nàng, nàng nói không sao?” Tôi gật đầu: “Thần không đủ tư cách làm hoàng hậu. Và thần cũng không muốn!” “Trẫm tưởng mọi người trong hậu cung đều muốn làm hoàng hậu? Nàng thật sự không muốn sao?” “Hoàng thượng nói không sai. Tất cả, hầu hết mọi người đều có ý muốn đó, trừ thần!” “Vậy nói cho trẫm biết, nàng muốn gì?” Tôi nói: “Thần không muốn gì đặc biệt cả, chỉ cần vẫn như từ trước đến này. Chỉ cần chúng ta là bạn của nhau, thế là đủ rồi!”
“Nàng không hề thích trẫm ư?” “Thần thích người chỉ như một người bạn!” “Không, không thể nào. Trẫm cảm nhận được, trong giọng nói của nàng khi thấy trẫm bảo vệ Lê Tu Dung, đó không phải là cái cách một người bạn sẽ nói! Trong đó có ít ghen tuông. Nàng đã thích trẫm rồi. Nàng thừa nhận đi.” Tôi nhìn hắn. Hắn đang đứng rất gần, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả vào người. Cánh tay rắn chắc của hắn đang níu chặt hai vai tôi. Sâu trong đôi mắt đó, chính là sự đợi chờ một câu trả lời. Một không khí rất căng thẳng, tôi đang nghe thấy tim mình đập, từng nhịp, từng nhịp thình thịch trong lồng ngực. Từng nhịp, một cách bình tĩnh, vẫn tiếp tục đập. Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói thẳng: “Có khi thần đã thích bệ hạ! Thần công nhận.” Miệng hắn đang nhoẻn cười khi tôi tiếp tục: “Nhưng không đủ để có thể trở thành vợ người!”
“Ý nàng là sao?” miệng hắn đang gằn lên từng tiếng. “Ý thần là, chúng ta tốt nhất cứ nên làm bạn thôi!” “Trẫm đã làm gì khiến nàng giận ư?” “Không ạ! Không hề có gì cả!” “Vậy tại sao? Tại sao nàng không thích trẫm đủ nhiều?” Hắn như đang cầu xin tôi. Đối mặt với tình cảm phải thật chân thật, tôi nói: “Chuyện tình cảm, không thế bắt ép được! Hoàng thượng, người chắc cũng biết!” “Vậy ai đã nói với trẫm tình cảm có thể quản được bởi con người?” “Thần không nhớ đã nói điều đó!” Tôi cương quyết, ý đó của Ngọc Xuân trước đây chứ không phải là tôi. Một số tình cảm có thể điều khiển được bởi não bộ con người, nhưng một số cần đúng thời gian và phản ứng của các hóc môn quan trọng khác nữa, chung quy vẫn là do điều kiện.
Hắn quay đi, ngồi phịch xuống ghế. Tôi cũng quay đi chỗ khác. Một lúc sau, hắn lên tiếng: “Nhưng nàng trong gia phả vẫn là vợ của trẫm. Trẫm có quyền được làm chồng nàng.” Tôi quay lại nhìn hắn, ý hắn là ức hiếp tôi lên giường sao? Hắn có thể làm vậy với người hắn yêu sao? Bỗng nhiên tôi có cảm giác không thật sự chắc chắn hắn thật sự thích tôi. “Thần không muốn” Tôi đáp. “Nàng dám kháng chỉ sao?” Đã vậy, tôi dùng đến lá bài chủ luôn: “Hoàng thượng, thần đã làm rất nhiều thứ theo ý người rồi. Chính người đã đồng ý ban cho thần đạo thánh chỉ từ mấy năm trước. Chúng ta đã hứa chỉ làm đến bạn bè, không vượt lên ngưỡng vợ chồng! Nay người không thế nói là thần không tuân theo thánh chỉ được!”
Hắn đập bàn nhảy dựng lên, cười nhạt nhìn tôi: “Hoa Dung, được lắm! Là nàng thông minh, suy tính trước sau đàng hoàng. Nàng thật sự không muốn làm vợ trẫm đến vậy ư?” Hắn vẫn không hề dứt mắt ra khỏi tôi, nói tiếp: “Được, đã vậy, trẫm sẽ để nàng yên thân. Người đâu? Hồi cung!”
Chương 30
Đỗ sung nghi có mang, trong lúc Dương Thần Phi cũng mới có tin long thai này, thật là một cái tai hại. Thật ra do mạng lưới điệp viên tôi luyện vẫn còn nhiều, tuy dạo này ẩn nhiều hơn hiện, nhưng rải rác vẫn có tin về. Từ khi Huệ Phi Nhật Lệ bị giáng xuống làm tư dung đến nay cũng đã quá một năm. Thật sự mà nói cũng chẳng còn gì nhiều cho tôi làm. Hoàng Thượng đến đây cũng ít dần, đặc biệt sau ngày tôi từ chối hắn.
Nay hai bà vợ của hắn đang mang thai, vốn phải là tin lành, nhưng cái nàng Dương Thần Phi một năm gần đây leo cao vượt bậc, vốn có rất nhiều quỷ kế. Việc mấy hôm các nàng đến lượt thị tẩm hầu hạ vua bị ốm bất ngờ khiến cho Bệ Hạ ngài không có việc gì khác mà đến thăm Thần Phi cũng được báo đến là đáng ngờ. Phải vậy mà từ một mỹ nhân bình thường liên tiếp lên hạng, vào sau Đỗ Sung Nghi biết bao lâu mà lại đang chạy nước rút về đích Hoàng hậu, đúng là cái đáng lo. Nhưng mà lo cho ai? Cho Hoàng Thượng chứ không phải cho tôi. Mạng lưới điệp viên tôi luyện ra cũng là cho hắn chứ không phải cho tôi, giờ đâu bọn họ có gì đều báo cho hắn chứ không thông qua tôi nữa, tôi cũng biết thế. Tin rải rác về có thể là những người coi tôi là chủ nhân thật sự, không phải là quản lý cho Hoàng Thượng. Nhưng mấy tin rải rác này cũng chỉ vớ vẩn mấy vụ tranh sủng trong cung, không mấy lúc mà khiến tôi suy nghĩ chính là do Hoàng Thượng đưa cho kích thích tôi.
Phải nói con người sinh ra là ích kỉ, không thể nào hiểu người khác trừ khi tìm hiểu để “biết người biết ta” chủ yếu là có lợi ích cho mình. Tôi hiện giờ không muốn có lợi ích gì ngoại trừ bảo toàn tính mạng, nên cũng chả quan tâm đến động cơ của bọn họ. Trong mắt người khác trong cung, tôi đã tạo nên hình ảnh một kẻ ốm yếu cách đây một năm, thường xuyên cáo bệnh nằm nhà không dự lễ lạc gì sất. Người hầu bên cạnh cũng không tin tưởng ai mới, vẫn đối xử bình thường với người cũ. Mua chuộc ba vị thái y bằng tình nghĩa khi giúp đỡ nhà hắn tìm thuốc quý mà không ai biết ai là người của tôi khiến cho tôi có cảm giác an toàn hơn. Đến thăm tôi, khi thì Nguyễn thái y, khi thì Đỗ thái y, khi thì Đinh thái y, ba người đều nói bệnh lạ như nhau khiến cho mọi người thật sự phải cẩn thận khi nói chuyện với tôi, chỉ sợ lây căn bệnh kì quái. Hoàng thượng ít đến thăm, tôi đang đóng vai một kẻ thất sủng để khỏi bị làm phiền, càng im hơi lặng tiếng càng tốt.
Hoàng thượng có kích thích thì cứ việc, tôi như đang trơ mắt nhìn xuyên qua hắn, những hành động của hắn, như thể không có nhìn gì cả. Sau những gì tôi thấy hắn đã làm vì quyền lực, những hình ảnh dễ thương của hắn thời thơ ấu, những kỉ niệm êm đẹp tuổi mộng mơ của tôi đã tan nát như gương vỡ, vốn không thể lành lại. Hắn chính là bản sao của phụ hoàng hắn, người đã ép cha tôi vào chỗ chết. Tôi đã quyết, nhất quyết không làm vợ hắn. Đây không phải là báo thù, đây là tôi không chắc chắn tôi có thể có tình yêu đối với bất kì ai sau những gì tôi thấy.
Tôi ngồi một mình trong Thanh Quân cung, trên chiếc chõng tre trong thư vòng, tôi vuốt ve cây đàn tranh đặt trong lòng. Mùa hạ nóng trong tháng năm, nơi này là mát nhất, yên tĩnh nhất. Tôi rất thích ở một mình, mọi người hầu đều biết, họ luôn biết cách làm cho tôi có cảm giác ở một mình, mặc dù tôi cần gì là có ngay trong mấy giây, thật là phiền họ quá. Tất cả cửa to nhỏ trong cung đều mở ra, ánh sáng nóng ấm xuyên suốt căn nhà. Làn gió thổi qua từ cửa lớn vào căn phòng, chơi đùa rất vui vẻ, cố gắng lục tung lên đống giấy tôi dùng luyện chữ để trên bàn hôm qua mặc cho khối mã não hình thù khá vuông vắn chặn chúng lại trên mặt bàn. Tôi đang ngồi thừ trên chõng tre, mắt thờ ơ nhìn ngọn gió đến chơi, rời đi qua cánh cửa sổ dang rộng rồi theo dõi chúng biến mất vào những ngọn cây cỏ xanh tươi trong hậu viên hay bay lên bầu trời xanh ngắt. Bầu trời đẹp làm sao, cũng như ngày nào khi tôi rời bỏ thế giới của mình cách đây gần mười năm…
Đang suy nghĩ thì có bước chân vào, tôi giật mình quay ngoắt lại. Là Hoàng Thượng, vào mà không có tiền hô hậu ủng, thật khác thường. Hắn nhìn tôi, xua tay ý chỉ không cần phải chào, miệng cười: “Thật không ngờ nàng quá thính tai, trẫm dù cố ý bước nhẹ nhàng nhất vẫn bị nàng phát hiện. Cũng khâm phục bọn người hầu của nàng, ở ngay phòng bên hầu cận mà không hề có tiếng động!” “Tạ Hoàng Thượng quá khen, chút tài mọn này không đáng chú ý tới!” Tôi cúi đầu đáp, ngẩng lên đã thấy nụ cười gượng kia đã phần nào tắt. Cũng hơn tháng rồi chưa gặp, người hắn cũng đã gầy đi nhiều, mắt có chút thâm quầng, chắc lại an không ngon, ngủ không yên vì chuyện gì đây. “Bệ hạ, người có chuyện gì cần nói? Có cần ngồi xuống chăng? Người đâu, lấy trà cho hoàng thượng!” Hắn nhìn tôi chưa kịp phản ứng đã có một tên thái giám chạy vào kéo cái ghế ngồi viết của tôi ra đặt đối diện chõng tre, dọn dẹp đống giấy lộn xộn trên bàn, để cho thị nữ Ngọc Lan mang trà hoa cúc vào có chỗ đặt, sau đó Quỳnh Dao tiến vào rót trà ra thử bằng kim bạc rồi rót ra hai tách, một cho tôi, một cho Hoàng Thượng. Cô đang lấy khay mang tách ra để lên chõng cho tôi thì tôi lắc đầu ra ý chưa cần, đành phải để luôn lên bàn, đủ để vừa tầm cho tôi với tới. Xong việc của người nào, người đó cúi đầu chạy đi ngay như thể không muốn xáo động không khí quá nhiều.
Hoàng thượng ngồi xuống sau khi Quỳnh Dao lui bước ra ngoài. Mùi trà hoa cúc nhẹ nhàng thanh tẩy không khí nóng mùa hạ, khiến cho không khí giữa hai người có chút nhẹ nhàng hơn. Hắn phá vỡ bầu không khí yên lặng trước: “Đã một năm rồi từ khi Quận Vương Tư Tề bị giáng, trẫm mới có tin là cung Phạm Thái Phi đang liên lạc với anh ta và một số quan lại có thế trong triều.” Tôi vẫn yên lặng nghe tiếp, hắn lại tiếp tục, như nói với chính mình: “Anh ta không thấy là ta đã nể tình anh em một nhà tha cho một con đường sống rồi sao? Phạm Thái Phi không thấy là ta đã nể tình người nhà dung túng cho bà ta làm gì được nấy trong cung này sao? Lần này chẳng lẽ bà ta còn muốn làm thái hậu, thêm quyền lực?” Tôi vẫn nhìn hắn, tình hình này chắc có dính líu nhiều đến nhiều người, nếu ra tay hết thì sẽ có nhiều nhà bị tru di tam tộc, bắt bớ đày đọa đây, xem ra chỉ có cách cho Thái Phi nhận hết tội thì sẽ giảm số lượng bị tiêu diệt thôi. “Trẫm muốn nàng ra tay giúp trẫm hạ bà ta từ trong cung!”
Tôi vẫn không nói gì, vẫn vuốt ve cây đàn, ‘tâm địa con người, tàn nhẫn quá! Làm đế vương càng phải thêm tàn nhẫn, đây là hắn đã nhân nghĩa rồi sao?’ Lại nhớ về bản nhạc của Kajuira Yuki trong “huyền thoại đôi cánh”: “Ruthless.” Từ trước tôi vẫn thích nó, bây giờ có sẵn đàn, vô tình lướt qua những dây đàn nghe tanh tanh tanh chợt đến ngay nốt dạo đầu, bất chợt cả bài dồn về trong tâm trí. Bất kể hoàng thượng ở đó, tôi để đàn về đúng vị trí, hai tay bắt đầu gảy đàn. Tành tanh… tanh tánh tanh tanh…, cái tiết tấu chậm chạp dần trở nên nhanh mạnh, quyết đoán rồi dịu dàng như một con người cần có khi quyết tâm làm một chuyện nhẫn tâm: sự tức giận, phẫn nộ, sự hành động nhanh chóng với mục tiêu giết chóc cùng lúc tự giết chết chính lòng mình, sau đó là cơn dịu giận mang một chút nuối tiếc. Ngón tay tôi như không hề bị điều khiển bởi trí óc nữa, nó cứ tự di chuyển như theo cảm giác, lúc chầm chậm, lúc nhanh nhẹn lắt léo không ngừng, lúc mạnh mẽ như sắp làm dây dàn dứt. Cả lòng tôi như dập dìu theo dòng nhạc, chảy vào cõi hư vô, bất kể ai cản trở. Tôi không muốn quan tâm nữa sao? Tôi muốn gì nữa đây?
Như thể những nốt nhạc cuối cùng của bản nhạc, không biết chuyện gì mình đã làm, tôi dần dần trở lại hiện thực. Thẫn thờ, bản nhạc đã xong, dư âm vang vọng cũng đã rời xa tôi. Một lúc sau, hắn nhìn tôi ngạc nhiên: “Trẫm từ trước đến nay chưa nghe thấy bản này của nàng bao giờ? Chẳng lẽ nàng mới nghĩ ra sao? Hay quá! Lần sau nếu có dịp nàng nên tấu nhiều lên!” Tôi chầm chậm đáp: “Bản này vốn không nên tấu quá nhiều! Vì nó là bản nhạc cho sự tàn nhẫn.” Hắn nhìn tôi, vẫn không tức giận, giờ hắn đã làm chủ được chữ nhẫn trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Sau vụ này, trẫm sẽ cho nàng rời cung về nhà gặp lại mẫu thân một chuyến!” Mẫu thân, Ngô Phu nhân, không biết giờ này người sao rôi? Lòng tôi dậy sóng, tôi muốn về! Muốn nhìn bà thêm lần nữa, biết đâu đây là lần duy nhất? Tôi im lặng suy nghĩ. Hắn cầm tách trà đã nguội, nhẹ nhàng nhấm nháp, người tựa vào ghế, mắt nhắm lại như đang thưởng thức. “Được, thần chấp nhận việc này, bệ hạ cứ nói!”