Ngược Xuôi (Back and Forth)- Chương 27+ 28
Chương 27
Hoàng thượng đi rồi, tôi ngay lập tức chỉ bảo Nguyễn Thành và Ngọc Lan lo việc bên ngoài, trong lòng có ít hồi hộp. Nếu như phi vụ này thành công, tôi sẽ xin hoàng thượng thả dì và em hai người bọn họ ra. Nguyễn Trãi chắc cũng sẽ giúp cưu mang bọn họ. Đang suy nghĩ tính kế sách thì hai ngày sau có người của bên Huệ Phi đến cầu kiến. Tôi ngạc nhiên nhìn bọn họ, hai người đó chính là người nằm trong bọn trước đây tôi đã cài vào bên Huệ Phi. Cả gần năm nay họ không có tin tức gì có lợi cả, tôi cũng thấy nghi ngờ, không hỏi thêm gì. Ngược lại còn cho thêm kẻ đến do thám tách biệt hoàn toàn với họ, không ai biết ai, nhờ vậy mà vẫn biết họ vẫn còn sống, chỉ là làm những việc lặt vặt và thường xuyên bị đánh đập vô cớ. Tuy vậy, tôi vẫn chưa có thời gian tìm ra cớ gì mà cứu họ ra được cả.
Nay trước mặt tôi là hai tỳ nữ, người gầy đét xanh sao, cổ và bàn tay lộ ra nhiều vết bầm tím. Tôi giả như không quen biết gì họ, hỏi ngay: “Huệ phi nương nương kiếm ta có chuyện gì?” Hai cung nữ ngay lập tức quỳ xuống khóc lóc: “Công chúa, xin người cứu giúp bọn nô tỳ!” Tôi đứng phắt dậy: “Có chuyện gì mà bọn ngươi phải đến đây cầu cứu?” Hai người nước mắt ngắn dài: “Công chúa, Huệ phi đã sớm phát hiện ra chúng tôi làm việc cho người. Từ khi được thăng chức, cô ta ngày ngày hành hạ chúng tôi, bắt chúng tôi làm những chuyện hèn mọn nhất, sỉ nhục chúng tôi không còn tư cách con người. Bọn họ… bọn họ còn đe dọa đến tính mạng cha mẹ chúng tôi, bắt chúng tôi phải khai ra người. Chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải…đành phải nói thật ra người.”
Tôi sững người trong chốc lát. Huệ phi kia thật không đơn giản như tôi đã tường. Con người cô ta thật chẳng khác gì rắn độc lột xác cả. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng cần phải biết xem cô ta biết đến đâu rồi. Quỳnh Dao thấy tôi nghệch ra không trả lời gì, lên tiếng quát: “Bọn ngươi nói láo gì đó, lại ngậm máu phun người, để đó chúng ta báo lên hoàng thượng, xem người phán xét ra sao?” Hai cô hầu kia mặt tái thêm, run run dập đầu: “Quỳnh Dao, chị tha cho chúng em. Chúng em trót dại, chịu không nổi bị trù dập nên lỡ lời. Nhưng cũng vì Huệ phi biết chúng em cũng chỉ giúp công chúa một chút, hầu hết là báo cáo cho hoàng thượng những yêu cầu của Huệ phi trước đây, nên cũng tha mà không giết chúng em.” “Bọn ngươi nói sao? Bọn ngươi dám lôi hoàng thượng vào đây nữa sao?” Trong giọng Quỳnh Dao đã thấy sự hoang mang.
Tôi cố tỏ ra vẻ bình thản: “Xem ra các ngươi đã khiến Huệ phi khá đau đầu rồi nhỉ? Ta chắc cũng nên đến thăm nương nương để giải thích một phen rồi!” Quỳnh Dao cùng Ngọc Lan quay sang nhìn tôi bàng hoàng: “Công chúa, người…” “Còn chần chờ gì nữa, chúng ta đi thôi chứ? Ngọc Lan, ngươi hôm nay ở nhà lo chuyện đi, để Quỳnh Dao đi với ta là được rồi! Các ngươi cũng đứng dậy rồi dẫn đường đi.” Nói rồi tôi đứng dậy. Hai cô cung nữ kia cũng lóp ngóp dậy theo, lật đật đi trước. Quỳnh Dao đi sau tôi, ra đến cổng thì Nguyễn Thành được tin báo cũng tính đi theo nhưng bị tôi tìm cớ đuổi về.
Đến tẩm cung của Huệ Phi, tôi được dắt thẳng vào trong, không có quá nhiều phiền phức báo cáo như mọi ngày, chắc nàng ta đã biết trước. Vào phòng khách, tôi được cho ngồi xuống, chờ nàng ta bước ra. Lòng tôi vẫn còn chút hồi hộp cộng kích động, không biết nàng ta biết được bao nhiêu rồi? Việc liên quan đến hoàng thượng, liệu nàng ta có hay? Tốt nhất là tôi nên biết cách trả lời sao cho không dấu đầu hở đuôi. Thời gian trôi qua càng lâu, cô ta còn chưa xuất hiện. Từ hồi hộp, tôi còn chưa biết đang mắc vào mạng lưới gì của cô ả đây. Hơn cả hai khắc sau, tôi từ lúc suy nghĩ lo lắng đã đột nhiên mỉm cười, nàng ta đang muốn chơi trò tâm lý với tôi sao? Thật là quá trẻ con rồi, bèn lấy ra một tờ giấy vuông khổ nhỏ, chuẩn bị gấp hạc. Nhưng đang được nửa chừng thì Huệ phi bước ra.
Tôi đành để hạc lại trong tay áo, cúi chào Huệ Phi. Cô ta cũng cười gian xảo đáp lại tôi rồi ngồi xuống. Nhìn Quỳnh Dao từ trên xuống, cô ta đành đánh động: “Hoa Dung, tôi và cô nói chuyện riêng được không?” Tôi cười: “Huệ phi đã ngại thế, đương nhiên là được. Quỳnh Dao, ngươi ra ngoài đợi ta một chút!” Quỳnh Dao đang nhập nhằng thì người của Huệ phi đã bước ra trước, cô ta cũng đành theo sau. Huệ phi nhâm nhi ít trà, quay lại nói với tôi một câu: “Thứ trà cung đình này thật hảo hạng, uống vào thanh họng, ngọt ngào giải khát, thật là hiếm có. Công chúa, cô cũng dùng một ít đi!” Tôi cảm ơn: “Tạ ơn Huệ phi có lòng, nhưng tôi cũng đã dùng trà xanh đắng quen rồi, uống trà hảo hạng này thật không quen lắm!” Vì vậy mà vẫn không động vào ly trà trước mặt.
“Huệ phi nương nương cho gọi tôi đến đây ắt phải có chuyện gì quan trọng. Tôi thấy hai người hầu của người nước mắt nước mũi đầm đìa thật tội nghiệp. Cho mời tôi đến, đâu cần phải dùng cách phô trương quá như vậy?” Tôi đánh động vào sự việc trước. Huệ phi cũng bật ra tiếng cười: “Công chúa, người có nói quá không? Hai người đó cũng là do tay người rèn luyện lên mà thành. Bù lu bù loa như vậy, cũng phải xem cách dạy của công chúa như thế nào đã chứ?” Đúng thật là tôi không thể nào nói năng lại được cái thứ người này, đành chỉ mỉm cười cho qua chuyện: “Huệ phi nói quá lời. Tuy họ vào cung của người, nhưng đâu phải người nào cũng được đào tạo ở chỗ nhỏ bé của tôi? Nhưng mà tôi thấy, họ có vẻ bị hành hạ cũng không ít. Xin người xét tội mà dung tình, nếu thấy không tha được thì cứ đuổi họ đi mà làm phúc, cần gì phải khiến họ chật vật như vậy?”
Được thể, nàng ta cũng lấn đến: “Họ là kẻ hầu mà theo nhiều chủ, đúng là cái thói ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng mà, tôi cũng phải trừng trị cho chừa chứ? Nhưng xem ra, công chúa mới là người phải có chuyện để nói. Mua chuộc cả được người của hoàng thượng cài vào để giúp đỡ mình trong cuộc chiến, mà ngoài mặt vẫn tỏ ra hòa đồng mấy năm nay, thật là lợi hại. Nhưng người cũng phải cẩn thận đó, ở chỗ tôi thì không sao, nhưng ở chỗ người khác thì… kẻo không lại có ngày.” Cô ta nhoẻn một nụ cười làm lòng tôi nhóm lên một ngọn lửa nhỏ. Tôi cũng đành phải chuẩn bị một gáo nước lạnh: “Tôi là người khù khờ, đâu đến mức lợi hại như huệ phi quá khen thế! Trong cái cung cấm này, kiếm được người bạn cũng khó, làm sao tôi từ gà mờ có thể mưu mô quỷ quyệt đến mức lợi dụng đến người của hoàng thượng?”
“Cô đừng có lần lữa từ chối khéo như thế! Đừng tưởng chỉ có cô mới có người cài vào cung khác mà do thám thiên hạ. Chuyện cô lâu lâu lại gửi thư tình nhớ nhung cho hoàng thượng, đừng tưởng ta không biết. Mấy hôm trước cô gặp hoàng thượng, hai người đóng cửa trong nhà nói chuyện thân mật gì, đừng tưởng ta cũng không biết!” Cô ta không kìm được nữa, giãy nảy lên. Tôi ngạc nhiên: “Thư tình? Sao chuyện này cô biết được?” Cô ta bắt đầu cười to nham hiểm: “Hà hà. Sao rồi? Thấy thế nào? Cô ngày ngày gửi thư cho hoàng thượng, Đinh Thắng chỗ cô luôn lượn lờ ra vào Kinh Diên điện chờ đợi mà có thấy phúc âm đâu? Ta nói cho cô biết, hoàng thượng chỉ yêu có mình ta thôi, cô cũng đừng mơ tưởng quá như thế!”
Tôi mặt mày tỏ ra sợ sệt, nhưng trong lòng cảm thấy rất thoải mái, xem ra cô ta không biết nội dung bức thư kia có nghĩa gì. Trả lời cho Đinh Thắng cũng đâu cần thiết trừ khi nào hoàng thượng muốn gì đó. Chuyện này có thể tạm thời kết luận là nàng ta tưởng tôi mua chuộc người của hoàng thượng bên nàng ta để tìm hiểu sự tình giữa hai người thôi. “Huệ phi, vậy người muốn gì?” Tôi run run nói. “Muốn gì à? Công chúa, người không biết ta muốn gì sao? Chuyện ta muốn, là công chúa hạn chế tìm hoàng thượng nỉ non dụ dỗ người đi.” Tôi tròn mắt, cô nàng này muốn độc quyền ông chồng lắm vợ nhất thiên hạ này hay sao? Nhưng mà có người bên cạnh hoàng thượng để biết được chuyện Đinh Thắng lén mang thư của tôi cho người, lần tiếp theo có đưa thư theo lối cũ chắc chắn sẽ bị phát giác. Còn cộng thêm có nhiệm vụ đang phải làm cần báo cáo, làm sao mà tôi có thể hứa câu này được.
Thở dài, tôi đành nói: “Nương nương thông cảm đi, tôi cũng mang danh là thê thất của hoàng thượng, hạn chế quan tâm đến người, trái với tam tòng tứ đức, tôi không làm được.” “Ngươi dám sao?” Nàng ta đập bàn, gần như đã muốn hét lên. “Được lắm! Tam tòng tứ đức, ngươi đúng là học sinh giỏi của Lễ nghi học sĩ. Vậy ngươi có muốn hoàng thượng nghe được một chuyện hay không?” “Nương nương muốn nói đến…?” “Xem nào, nếu hoàng thượng biết được, cô con gái của thái bảo là đến từ một nhà nho không danh tiếng, bệ hạ sẽ nghĩ ra sao nhỉ?”
“Chuyện này nương nương nghe từ đâu?” Tôi bàng hoàng, nàng ta không phải biết tôi là con cái nhà ai chứ? “Chuyện nhà ngươi, ngươi tưởng chỉ dấu đến đó mà được thôi sao?” Cô ta cười nham hiểm: “Ta nói cho ngươi biết, cứ nhìn cái tấm gương Phạm tuyên vinh đó đi, sau này chắc chắn không thể có long thai được. Nhưng ngươi, nếu lựa lúc mà dừng đúng thì có thể sẽ yên ổn mà sống đến suốt đời. Có khi ta còn nương tình tìm cách đuổi ngươi ra cung êm thấm mà tái giá nữa chứ? Hồng, Lan, các ngươi theo ta vào bếp nấu chè cho hoàng thượng. Nguyễn Tiêu, ngươi tiễn khách cho ta!” Nói rồi cửa ngay lập tức mở ra, nàng ta cùng các nàng hầu đi về hướng khác, tôi cũng đứng dậy đi ra ngoài cùng Quỳnh Dao.
“Được lắm! Huệ Phi kia, ta nhất quyết sẽ đấu với ngươi tới cùng!” Tôi rủa thầm trong miệng. Nàng ta đã quá đáng lắm rồi, chiếm cứ hoàng thượng sao? Nàng ta cứ chiếm, tôi cũng chưa đến mức phát cuồng. Nhưng đe dọa cha mẹ tôi sao? Nàng ta đang xin bản án tử cho cha mẹ mình đấy! Mấy ngày liền đều không có tin, tôi lại lo lắng không biết người của mình có gặp vấn đề gì không? Mặc kệ cho tôi chưa tìm được ra gì trong nhà Lê Ngân, tạo ra chuyện chẳng lẽ không được sao? Viết các chữ “Cho thần xuất cung” theo hàng chéo trước rồi bắt đầu thả chữ vào để tạo bài thơ che khuất đi chữ chính, tôi đang nhanh chóng muốn giải bài đố chữ này. Đọc lại một lượt, tôi mới phát hiện ra lá thư này nghe như rất đang uất ức, thảo nào nàng ta tưởng tôi gửi thư tình. Lần này không nhờ Đinh Thắng nữa, tôi nhờ Quỳnh Dao đưa cho người gần hoàng thượng vậy.
Ngay buổi chiều hôm đó hoàng thượng đến. Hắn nhìn tôi nheo mắt, đập lá thư xuống bàn hỏi: “Sao thế? Nàng ta đã đe dọa gì nàng sao? Nói đi, để trẫm giải quyết chuyện này!” Tôi mở mắt nhìn hắn: “Hoàng thượng, ngài còn nhớ đã hứa cho thần xuất cung vi hành chứ?” Hắn mở mắt: “trẫm vẫn nhớ, nhưng giờ chưa phải lúc!” “Hoàng thượng, bây giờ đã là lúc! Tai mắt trong cung của Lê Ngân rất nhiều, những người thần gieo vào cung Huệ Phi đều đã bị phát giác. Hiện tại chúng ta không thể nào tìm ra được điểm yếu của nhà ông ta. Thần xin một phen xuất cung để tìm hiểu tận tường sự việc!” “Người của nàng đã không làm được, nàng ra ngoài thì có ích gì?” “Hoàng thượng cứ yên tâm, thần may ra sẽ tìm được kế!” “Vậy nàng hãy đợi một chút, để trẫm sắp xếp!” “Tạ ơn hoàng thượng!”
Chương 28
Lần này không thấy Huệ Phi nói gì về việc hoàng thượng đến nữa. Tôi đành phải ngồi nhà chờ đợi tin tức. Cả tháng sau, vào một ngày đông giá rét, tôi đang ngủ thì bị gọi dậy bởi Quỳnh Dao. Cô ra ý cho tôi im lặng thay quần áo bình thường của con nhà giàu có, rồi đưa tôi đi ra ngoài khi trời vẫn còn tối mịt. Ra đến cổng thành, cửa đã mở, bên ngoài có một chiếc xe ngựa bịt kín. Tôi được dẫn trèo lên xe, bên trong đã có hoàng thượng ngồi. Quỳnh Dao cùng một người lính ngự lâm giải trang người hầu đi bộ bên ngoài. Xe bắt đầu khởi hành, chúng tôi đã đi ra ngoài cung.
“Có lạnh lắm không?” Hắn nhìn tôi hỏi, trong đôi mắt đột nhiên như chất chứa tình cảm. “Thần không sao, tạ ơn hoàng thượng!” “Hôm nay trẫm cũng có chút việc cần gặo một người bên ngoài nên sẽ không đi cùng nàng đến phủ Lê Ngân được. Khi xe ngựa đến gần nơi đó, Quỳnh Dao sẽ giúp nàng tìm đến nơi. Buổi trưa đúng giờ ngọ chúng ta sẽ gặp bọn nàng ở nơi ta đã dừng xe, nàng nhất quyết phải đến nhé?” Tôi cười: “Bệ hạ an tâm, chưa xong việc, thần chưa trốn đi đâu mà sợ!” Xe vẫn đi nhẹ nhàng, tôi tự nhiên có hứng , mở rèm ra xem thiên hạ. Trời giờ đã gần tỏ, chắc cũng khoảng năm giờ sáng rồi. Tôi hít vào cái không khí trong lành buổi sáng. Bao nhiêu ức chế như tan biến cả, đây là không khí của sự tự do. Và tôi phải làm cho dì và em tôi có được bầu không khí này. “Hoàng thượng, người còn nhớ hai người mà thần muốn tìm không?”
“Hai người mà nàng muốn tim?” Hắn hỏi. Tôi quay lại nhắc: “Chuyện cách đây bốn năm rồi. Thật ra, thần đã tìm ra, họ đang sống trong nhà Lê Ngân.” Hắn tròn mắt trong khi tôi tiếp tục: “Họ là nô tỳ đã bị sung công, được ban cho nhà Lê Sát rồi đến nhà Lê Ngân. Bây giờ nhờ quen biết, thần sẽ tìm hiểu nhà Lê Ngân cho bệ hạ. Vậy xin người hãy tha cho bọn họ sau vụ này!” “Họ tên gì?” Tôi tính mở miệng nói, nhưng tai vách mạch rừng, hay lỡ hắn lỡ miệng đánh tiếng cho Huệ Phi biết thì nguy. Lại nói biết đâu dì và em còn giữ tên cũ, vậy là tôi đáp: “Để sau khi chắc chắn vụ này thần sẽ nói.” Xe đột nhiên dừng, người lính gõ cửa nói vọng vào: “Công tử, đã đến nơi!” Hắn đáp lại: “Biết rồi!” rồi quay lại tôi: “Nàng nhớ cẩn thận nhé?” Tôi mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài xe.
Quỷnh Dao đỡ tôi xuống, ở đây là trước cổng chợ. Giờ trời đã lờ mờ, mọi người đều đã bày hàng ra sẵn sàng. Quỳnh Dao dắt tôi đi vào ngay một ngõ nhỏ, nhập nhằng một hồi cũng đã đến nhà Lê Ngân. Chúng tôi đã được thông báo, vào khoảng đầu giờ mão là lúc các người hầu cho các bà thường đi ra chợ mua đồ. Đợi đến đúng giờ mão, cửa rộng chợt xịch mở, một lượt năm sáu người cùng bước ra trước, đi theo sau là một người phụ nữ gầy. Người phụ nữ này không được gia nhập vào cuộc nói chuyện của những người đi trước mà chỉ lấn lướt đi theo sau. Tôi nhìn bà, dáng hình gầy toong, đồ mặc vá chằng chịt, trong thật đáng thương. Bỗng nhiên bà quay lại, tôi nhìn thấy hình ảnh đó, trông rất quen thuộc. Trí nhớ của tôi cũng không được tốt cho lắm nhưng hình ảnh người phụ nữ kia đã sớm in đậm trong giấc mơ hãi hung lâu lâu tôi vẫn có. Tôi bước ra khỏi góc khuất nhìn bà, chỉ mong là mình đúng. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi không thể nào nhầm được, chính là dì tôi đang đứng đó, dùng một thứ ánh sáng kì dị phản chiếu từ tia ban mai trong mắt nhìn tôi. Cả hai người như sững lại cho đến khi bà bị gọi đi.
Nhanh chóng quay lại, chạy tất tả theo nhóm người phía trước, bà đi về phía xa. “Tiểu thư! Chúng ta có theo không?” Tôi đáp, nghe giọng mình lạc đi: “Theo, nhưng tránh để bị chú ý nhé?” “Vâng!” Vậy là chúng tôi thong thả đi theo đàn người dần dần vào khu phố buôn bán sấm uất. Cũng đã sắp đến ngày sinh nhật của vua à Kế Thiên thánh tiết, nhìn các món đồ, tự nhiên lại có ý muốn mua cho hắn một thứ gì đó. Hội phụ nữ kia khi đến chợ thì bắt đầu tản ra, chúng tôi đi theo sau người phụ nữ gầy gò sau cùng. Bà ta cứ đi một mạch một lúc rồi mới bắt đầu quay lại tìm kiếm gì đó. Chúng tôi lại giả vờ nhìn hàng bên đường. Một hồi bà ta bắt đầu quay lại, đứng ngay sau lưng tôi. Lén nhìn ra phía sau, tôi tự nhiên thấy bà khá thấp, chỉ cao đến khoảng mũi tôi. Người bà nhỏ, tay ôm chiếc làn tre, mắt ngó nghiêng. Gật đầu với Quỳnh Dao ra hiệu, cô ta tiến đến bên bà, nói điều gì đó rồi dắt bà đi. Tôi đi theo hai người, cách một đoạn. Đến một góc vắng dưới một cây đa to, hai người dừng lại, tôi mới bước đến. Quỳnh Dao nhìn tôi, tôi nói nhỏ: “Chuyện ở đây để ta lo. Ngươi để chúng ta yên tĩnh một lát!” Cô cúi đầu, đi cách xa một chút.
Người phụ nữ nọ không ngừng nhìn tôi, đôi mắt ngỡ ngàng xen lẫn xúc động. Tôi quay lại, mỉm cười, nói nhỏ: “Dì phải không?” Hai hàng lệ dài trên khóe mắt bà rơi xuống thật sự đã chứng minh là tôi đúng. Từ từ, bà run run sờ lên mặt tôi: “Lan, con lớn quá rồi! Để dì xem con một chút! Con có khỏe không? Hiện đang sống thế nào rồi? Dì thấy con ăn mặc rất sáng sủa, còn có người đi theo nữa, có phải sống rất tốt không?” Một loạt câu hỏi thốt ra, bà nhìn tôi âu yếm. Tình cảm đã chất chứa lâu ngày của người mẹ này đang khiến cho mắt tôi cay dần. Cầm lấy tay bà, tôi cười: “Dì đừng lo, con sống rất tốt, con xin lỗi vì mãi mới tìm được dì. Bây giờ con sẽ tìm cách giúp dì và em trốn thoát, được tự do.” Bà ta hốt hoảng: “Con nói gì vậy? Dì vui cho con vì con sống tốt, nhưng dì và em đã vào sổ công rồi, chạy làm sao mà thoát được? Con có biết dì đang làm việc ở đâu không? Ai có thể giúp nô tỳ nhà Lê Đại đô đốc đại nhân trốn thoát? Rồi chúng ta đi đâu về đâu?”
Tôi thở ra: “Dì cứ nghe con. Con đã liên lạc được với bác Nguyễn Trãi, bác ấy chắc chắn sẽ giúp.” Dì lắc đầu: “Không được đâu, con có biết gia cảnh Nguyễn Đại Nhân thế nào không? Gia đình nheo nhóc, năm bà vợ, ba đứa con, làm sao có thể che chở cho nhà ta được nữa?” Tôi xiết tay bà: “Dì cứ an tâm, con đã nói sẽ có cách là sẽ có cách. Dì chỉ cần giúp con một chuyện, được không?” “Chuyện gì?” Tôi hạ giọng: “Con nghe nói nhà Đại đô đốc có thờ phụng thần linh, lại còn có thầy phù thủy cùng bà đồng. Chuyện này có thật không?” Dì tròn mắt ngạc nhiên: “Sao con biết? Chuyện này kín như bưng, người trong nhà ai nói ra là giết không tha đấy! Con nghe ở đâu mà biết được thế?” Xem ra chuyện này là có thật, bấy lâu tin phong phanh chỉ có vậy chứ không có chứng cứ, lần này xem ra có triển vọng, tôi nói tiếp: “Dì không cần phải lo đến chuyện đấy, cái này không phải do dì nói ra là được rồi. Dì nói cho con biết, mục đích của ông ta là có ý gì? Ông ta giấu điện thờ ở đâu thế?”
Bà láo liên nhìn xung quanh, rồi nói thật nhỏ: “Ông ta thờ phật quan âm ở một hầm dưới nhà bếp để cầu cho Đại tiểu thư nhà ông ta được hoàng thượng yêu, mau chóng sinh quý tử. Bà đồng cùng thầy phù thủy thì cứ ba mươi hàng tháng đến một lần cúng lễ. Nhưng con cần việc đó làm gì?” Tôi cười: “Dì cứ an tâm, con đang ở trong cung, làm việc trinh thám cho cấp trên. Họ đã hứa, xong việc sẽ thả người con yêu cầu là dì và em. Vậy dì cứ cư xử như bình thường, lúc nào có chuyện, cứ chạy đến chỗ này trốn tạm.” Tôi dúi cho bà tờ giấy viết địa chỉ nhà Nguyễn Trãi đại nhân. “Dì đừng lo lắng cho bác tội chứa chấp tội phạm, chẳng bao lâu nữa gia đình ta sẽ được tự do, có thể tụ họp với nhau. Bây giờ con đang làm việc ở trong cung nên sẽ khó có cơ hội gặp lại, nhưng dì và em cứ đợi con, con chắc chắn sẽ làm hết sức cho dì và em thoát thân.”
Nói rồi, tôi dúi vào tay bà vòng tay bằng bạc trên người: “Cái này con gửi cho em Vi phòng thân. Nhưng dì nhớ cất kĩ kẻo không lại phiền phức, lỡ có chuyện gì còn có thể đổi lấy ít thứ dùng được. Con phải đi bây giờ, dì cũng cẩn thận kẻo lại bị ai nhìn thấy!” Tôi ôm nhanh bà một cái lúc người xung quanh không để ý rồi từ từ lảng ra xa. Bà cất vòng vào trong thắt lưng, mắt nhìn theo tôi mãi. Tôi dù bị Quỳnh Dao kéo đi, nhưng cũng rất muốn ngoái đầu về nhìn bà. Dần dần, bóng hình ấy lẫn vào dòng người nườm nượp trong chợ. Bất chợt, tôi hỏi Quỳnh Dao: “Hôm nay ngày gì mà chợ đông thế?” “Tiểu thư, ngươi không biết sao? Hôm nay là rằm rồi, phiên chợ thường rất đông đấy! Người có muốn mua gì không?”
Rốt cuộc, tôi mua một đôi vòng mã não đỏ thắm, định khi nào gặp lại Vi sẽ tặng cho nó một chiếc, còn mình đeo một chiếc. Tiện thể tôi nhìn thấy một mảnh ngọc rất đẹp, màu xanh thanh khiết, lại nhớ sinh nhật hắn là ngày hai mươi hai nên cũng mua luôn. Đi tham quan hết chợ, thử biết bao nhiêu món, nào là bánh bao, mứt táo, bánh trôi, tôi đang tận hưởng một cuộc sống tự do. Giờ ngọ sắp đến, chúng tôi cùng nhanh chóng đến chỗ cần gặp hoàng thượng. Vừa mới đến nơi, thấy xe đã sớm đỗ ở đó mặc dù chưa đến giờ, anh lính bên ngoài đã chạy ngay đến chỗ tôi: “Có tin Huệ phi vừa sáng đã mời Ngô Thái bảo cùng phu nhân vào cung. Nếu không thấy công chúa thì sẽ phiền to, chúng ta phải về ngay thôi!”
Tôi bước vào xe, vì gấp gáp, hai người theo sau cũng cùng ngồi chung. Hoàng thượng nhìn tôi: “Xin lỗi, vốn định đưa nàng đến một quán cơm đệ nhất ở kinh thành ăn trưa, nhưng xem ra không được rồi!” Tôi cười ra ý không sao nhưng trong lòng thầm rủa con người độc ác là Huệ phi chuyên gia đi thọc gậy bánh xe, chẳng biết có âm mưu gì đây.
Về cung từ cổng nhỏ, tôi nhanh chóng thay đổi y phục, vừa vặn bị triệu kiến Thái phi cùng gia đình Thái bảo. Bước theo người hầu, tôi được dẫn đến cung Phạm thái phi. Đến nơi đã thấy Hoàng Thượng cùng Huệ Phi an tọa ngồi trước mặt gia đình Ngo Thái bảo từ lúc nào. Sắc mặt của Huệ phi không được tốt lắm, như là phụng phịu bên cạnh hoàng thượng. Phu nhân nhìn thấy tôi, chợt như muốn nhỏm dậy, bị Ngô đại nhân nắm tay kéo xuống. Tôi hành lễ chào Phạm thái phi cùng hoàng thượng, huệ phi rồi mới bùi ngùi chào cha mẹ. Phu nhân tiến đến kéo tôi đứng dậy, rơm rớm nước mắt nhìn tôi. Chúng tôi ngồi vào bàn cùng ăn cơm. Tôi mặc kệ Huệ Phi đang có âm mưu gì, nhưng gặp lại phu nhân khiến cho tôi quên hết tất cả.
Bữa cơm đang ngon miệng, đột nhiên Huệ phi ra chiều bóng gió: “Dụ vương, có tin đồn Hoa Dung trước kia đã từng ở nhà một ông thầy đồ tên là Ngô Sĩ Liên có phải không ạ?” Thái bảo đang ăn cơm bắt gặp câu hỏi khó khăn như muốn mắc nghẹn, phu nhân vừa đưa nước vừa đỡ lời: “Huệ phi nương nương chắc rất thân tình với Ngọc Xuân nhà chúng tôi. Ngay cả chuyện nó bị bệnh phải ở nhà thầy Ngô chữa trị hơn một năm mà nương nương cũng biết!” “Ồ ra là vậy! Vậy phu nhân thấy y thuật của Ngô Sĩ Liên tiên sinh thế nào ạ? Tôi nghe mà cứ tưởng Ngô tiên sinh chỉ chuyên nghề gõ đầu trẻ mà thôi, không ngờ còn có tài chữa trị bệnh nữa.”
Phu nhân cười, nói: “Phải công nhận thuốc và phương pháp chữa bệnh gia truyền của Ngô tiên sinh rất có hiệu quả, khiến con gái tôi như người bình thường. Còn nhớ hồi còn bé, con Xuân nhà tôi cứ như nằm liệt giường. Chỉ có mỗi lần có hoàng thượng đến chơi, lúc đó còn là một hoàng tử rất nhỏ, khoảng bốn năm tuổi, là nó tự nhiên lại có thể dứng dậy chơi cùng với người. Lúc phải đi người còn nhất nhất quyết quyết nắm tay không rời, hứa rằng sau này lớn lên sẽ lấy nó để nó có thể theo người chơi chung. Thật chắc là duyên số, đến lúc người lên ngôi lại thật sự chọn con gái tôi làm vợ. Hoàng thương, đã lâu thế rồi, người còn nhớ chăng?” Hoàng thượng cười nhìn tôi: “Chuyện nhỏ có nhiều lúc quên, nhưng gương mặt của công chúa lúc đó rất khó có thể quên được!” Tôi ngạc nhiên, chuyện này có thật sao? Hắn đã từng gặp Ngọc Xuân thật sự?
Huệ phi thấy cuộc trò chuyện trước mắt đang chuyển hướng khác, đang tính mấp máy môi chuyển lại thì Phạm Thái phi cũng chêm vào: “Ta cũng vẫn còn nhớ, lúc đó hoàng thượng tuổi nhỏ, mới mất mẹ, được giao cho ta trông nom. Nhưng bấy giờ bệ hạ nhớ mẹ cứ buồn, tuy rằng không khóc. Người vú nuôi của bệ hạ thật là tốt, luôn có thể giúp ta an ủi người, chỉ tiếc là sau đó lại mất sớm khiến ta lo ngay ngáy. Vậy mà chỉ sau lần đến thăm ấy, hoàng thượng lại có thể thay đổi được. Hoàn toàn nghe lời, xem ra là nhờ Hoa Dung rồi!” Cuộc chuyện trò thế là lại dành cho ba ông bà ôn lại kỉ niệm với nhau, để ba chúng tôi im lặng nghe trong nỗi tâm sự khác nhau. Tôi có thể nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt Huệ Phi đối chọi với sự dịu dàng trong ánh mắt hoàng thượng khi họ nhìn mình. Còn trong lòng, tôi lại thêm một chút hoang mang về tình cảm của hắn dành cho mình cũng như ngược lại. Liệu tình yêu đây có phải thứ mà tôi đang được cảm nhận không?
Nói chuyện thêm một lát rồi Dụ vương và phu nhân phải về, tôi bồi hồi tiễn hai người rồi cũng trở về cung của mình. Mới bước vào, đã thấy hoàng thượng ngồi trên ghế. Tôi chưa chào hắn đã phất tay ra ý không cần, chỉ ghế đối diện cho tôi ngồi. Tôi ngồi xuống đã thấy hắn bắt đầu nhìn mình một cách lạ lùng. Tôi hơi ngượng, hỏi: “Hoàng thượng thấy gì trên mặt thần mà nhìn thế?” Hắn cười: “Vừa lúc nãy được nhắc, trẫm mới nhớ ra là nàng và trẫm có ít nhiều quan hệ. Trẫm đang nghĩ có phải là số phận như mẹ nàng nói không?”
“Hoàng thượng, người thật nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?” “Đúng thế, vậy nàng không nhớ gì à?” Tôi thừa nhận: “Nói thật là trí óc của thần rất kém, những gì sau tám tuổi mới còn nhớ một chút, còn trước đó thì không nhớ được gì cả.” Hắn ra vẻ ngạc nhiên: “Nàng đã cầu hôn trẫm trước, nàng không nhớ sao?” Tôi đứng mặt: “Cầu hôn người á? Thần sao lại có thể dám?” Hắn trả lời: “Lúc đó trẫm mới có bốn tuổi, còn nàng đã sáu tuổi rồi, còn tuyên bố với trẫm nếu trẫm thích chơi với nàng, có thể lấy nàng rồi hai chúng ta không xa lìa nhau nữa, cùng chơi với nhau đến hết cuộc đời.” “Hoàng thượng, người không đùa chứ? Thần sao lại có thể…” Hắn nhấm nháp cốc trà: “Lúc đó công nhận nàng rất xanh sao, gầy gò, như xác chết vậy, người còn đầy mùi thuốc. Vậy mà vì trẫm vào thăm rồi muốn đi xem cá ở hồ, nàng đã vì trẫm mà đứng dậy dắt ra hồ lớn xem cá.”
Tôi đang tưởng tượng cảnh đó như thế nào, giọng hắn đã trầm xuống: “Nàng biết tại sao trẫm lại nhớ nàng lâu như vậy không?” Tôi nhìn hắn: “Không phải là vì thần đã cầu hôn bệ hạ sao?” Hắn xoay người, nhìn ra bên ngoài, mắt nhìn mông lung: “Khi đó trẫm nói với nàng, mẹ trẫm chết trước mắt trẫm vì trầm mình xuống nước mà không ai cứu, mặc cho trẫm kêu la vì sợ. Trẫm nghỉ mẹ đã rất ghét trẫm mới làm vậy. Nhưng khi nàng điềm nhiên đáp rằng nàng lúc đó có thể chết bất cứ ngày nào, nhưng tình yêu cho cha mẹ không hề thay đổi, vậy không thể nói lúc nàng chết là lúc nàng không yêu cha mẹ nàng nữa. Nàng nói thêm, chuyện tình cảm con người có thể quản được, vậy nên ta cũng cần phải bỏ cảm giác ghét mẹ cùng sợ hãi đó đi, còn thản nhiên nói trẫm đừng nghĩ quẩn.”
Thở dài, hắn nói: “Một người con gái mới có sáu tuổi, không hơn trẫm bao nhiêu lại có thể nói trắng ra những gì người lớn xung quanh trẫm không bao giờ nói. Sau lúc đó trẫm rất lo lắng là lần sau không thể gặp mặt nàng được nữa, sợ nàng cũng đã sớm ra đi rồi. Mấy năm sau mới lại có dịp gặp mặt, nàng đã như người khác. Chắc cũng đã quên mất trẫm, đúng không?” Tôi im lặng, tình cảnh của Ngọc Xuân, mất đi mà cũng không ai biết mình đã yên nghỉ, không biết một người đặc biệt như cô nghĩ như thế nào? Vẫn có thể có tôi thay cô yêu cha mẹ một cách hết lòng, liệu cô có vui không? Đột nhiên tôi thấy mù mờ thêm về tình cảm của hắn, rốt cục là có ý gì với tôi?
“Chuyện nàng tìm ra, Quỳnh Dao đã báo cáo cho trẫm hay rồi! Vậy cứ để đêm ba mươi tháng này ta hoạt động. Từ nay đến đó, để tránh cho Huệ phi gây thêm rắc rối, chúng ta tạm thời không gặp nhau nữa. Trẫm phải đi đây!” Hắn đứng lên. “Hoàng thượng!” Tôi lấy ra bọc giấy có viên ngọc mua ngày hôm nay ra trong túi, đưa ra cho hắn: “Chúc mừng sinh nhật!” Hắn cầm lấy gói nhỏ, nhìn tôi cười: “Cảm ơn nàng!” rồi bước ra theo ráng chiều đang dần tắt.