Ngược Xuôi (Back and Forth)- Chương 47+ 48
Chương 47
Đến pháp trường là chuyện Quỳnh Dao nhất quyết không cho tôi đi: “Cô chủ, hôm ấy đại nhân đã sắp xếp cho người gặp Nguyễn đại nhân và các vị phu nhân rồi, còn dàn xếp cho một vị phu nhân trốn chạy nữa. Bây giờ nếu người xuất hiện ở chốn đó, nhỡ có người nhận ra thì sao?” “Ta nhất quyết phải đi, biết đâu, biết đâu…” Tôi một mực khăng khăng nhưng Quỳnh Dao đã dùng lực níu cả người lại: “Cô chủ, không kịp nữa rồi, những gì người có thể làm đã làm rồi, thánh chỉ đã ra, người không thể làm gì nữa rồi, chẳng lẽ người lại muốn xem cảnh đầu rơi máu chảy sao?”
Người tôi tê tái, như khi bần thần không biết mình có thể làm gì? “Vậy ngươi cử người đi do thám tình hình thế nào được không?” “Cô chủ, chúng ta đã không còn là người trong hoàng cung, do thám gì cũng phải mình tự làm, rất dễ bị phát hiện, huống hồ, lần này nô tỳ đã dùng hết móc nối có thể để giúp đỡ họ, nếu bây giờ ra mặt nữa có thể bị liên lụy.” “Vậy ngươi muốn thế nào đây?” “Tốt nhất là cứ bất động ở nhà, chúng ta bây giờ đang là người nhà quốc cữu của đương kim hoàng thượng, người là quốc cữu phu nhân, ra ngoài có khi bị người khác phẫn uất chống lại…”
Ngồi xuống ghế, tôi thừ người. Tuy biết được kết cục của một danh nhân xấu số, nhưng sống trong cái thời đại này, lại là họ hàng của ông, tôi không giúp ích được gì. Thật ra tôi còn nằm trong họ mẹ của ông, không biết nếu người khác biết có đến xiết cổ không nữa. Nhưng giờ đây tôi yên ổn nằm trong phủ quốc cữu, nghe một tiếng phu nhân, hai điều phu nhân, trong khi họ đang từng người ngã xuống trong vũng máu. Xem ra, tôi luôn là con người đê hèn, chỉ có thể hưởng thụ cuộc sống vui vẻ mà không biết đến khổ đau của người khác.
Cứ ngồi như thế đã bao lâu rồi, trời cũng đã tối, tiếng chào hỏi báo hiệu hắn đã về nghe như tiếng kéo nhẹ nhàng cắt vào tâm trạng tôi. Chị em hắn, chính là kẻ chủ mưu của chuyện này. Mà tất cả, chỉ vì tôi đã sắp xếp. “Sao không thắp đèn lên, ở trong bóng tối thế này làm gì?” Phi Lộ bước vào, tay cầm đèn. Một mùi kì lạ theo hắn đi vào phòng, tôi nhìn hắn, lạnh lùng: “Đại nhân, ra ngoài đi. Người anh có mùi máu.” Hắn ngạc nhiên nhìn tôi: “Mùi máu? Cô sao thế?” Tôi cười, nhìn hắn: “Hơn trăm mạng người ngã xuống như thế, anh có không mặt tại pháp trường cũng có thể vương vấn mùi tanh của máu từ ngoài đường vậy.”
Hắn vẫn bình tĩnh đáp: “Vì cô tôi đã giúp đỡ cho một vị phu nhân của Nguyễn Trãi chạy trong an toàn. Vậy là đã cố sức lắm rồi. Chuyện này cũng không thể tránh khỏi, cô cũng đừng tất cả mọi thứ đổ lỗi lên đầu tôi như thế!” Tôi gật đầu: “Cũng đúng, anh đã làm mọi chuyện có thể rồi! Là người nhờ vả, tôi phải xin nhờ ơn anh mới phải! Tạ ơn đại nhân đã giúp đỡ!” Hắn thở dài nhìn tôi: “Cô biết không, giọng điệu của cô làm người khác rất phiền lòng. Tôi không hiểu tiên hoàng làm sao có thể chịu đựng được cô như thế? Lại còn dùng tất cả mọi cách để giúp đỡ cô nữa.” Tôi nhìn hắn, trên khuôn mặt phảng phất một chút bất đồng, nhưng thật sự hắn không giận tôi. Tôi bình thản nói: “Bây giờ hoàng thượng cũng đã không còn, Quỳnh Dao cũng không còn người báo cáo lên. Anh thật sự cũng không cần đối xử tốt với tôi quá đâu. Chúng ta, đường ai nấy đi là được nhất.”
Hắn nhìn tôi, chậc lưỡi: “Xem ra cô cứ như sống trong mơ nhưng rất tỏ mọi việc ngoài đời! Đúng vậy, Quỳnh Dao và tôi đều được hoàng thượng ra lệnh trông giữ cô và giám sát lẫn nhau. Chỉ là không ngờ cô cũng có thể đóng vai của mình vô tâm đến không ngờ. Hắn luôn mong cô có ngày thay đổi ý định, quay về bên hắn. Chỉ là người yêu nhiều hơn luôn chịu thiệt thòi, hắn đến lúc chết cũng không thay đổi được lòng dạ sắt đá của cô.” Tôi cũng nhẹ nhàng nói: “Chuyện đã qua, vốn không thể quay lại. Tôi mất biết bao nhiêu thứ để học được điều đó. Nhưng chuyện tương lai, chỉ cần chúng ta thỏa hiệp ổn thỏa, là có thể đường ai nấy đi vui vẻ. Sao anh không lợi dụng cơ hội này mà thả cả hai chúng ta ra khỏi cái mạng lưới phức tạp này?”
Hắn đứng dậy nhìn tôi: “Không thể được. Một lời thề đưa ra, cũng như một lời hứa bằng cả sinh mạng mình cam đoan. Tôi sẽ chăm sóc cho cô cho đến suốt đời. Quỳnh Dao chắc cũng vậy. Cô đừng có nghĩ dây dưa nữa.” Nói rồi, hắn phất áo đi ra. Tôi vẫn tiếp tục ngồi, miệng chỉ lẩm nhẩm được một từ: “Cố chấp!”
Tối hôm đó, tôi viết hai lá thư, một phong thư cho Phi Lộ, nhắn anh ta không cần tìm kiếm tôi làm gì. Việc anh ta muốn bảo vệ cho tôi thì cứ làm. Nhưng việc tôi muốn ở một mình thì là chuyện của tôi. Lúc nào đến được nơi an toàn, tôi sẽ gửi thư cho anh ta biết. Phong thư còn lại cho Quỳnh Dao, chỉ nhắn nhủ ít điều:
“Quỳnh Dao,
Từ khi còn nhỏ đến giờ, chúng ta biết nhau cũng đã được gần chục năm. Tính tình ta thế nào, một con người thông minh như cô ắt cũng biết. Cả cuộc đời tôi tuy có thể suy đoán làm việc cực nhọc, nhưng chắc không thể nào nên tích sự gì nếu không có cô. Giờ đây tôi đang muốn sống một mình, cô cũng nên tìm người có thể hiểu được mình mà kết nghĩa vợ chồng. Người lính bên cạnh Phi Lộ, ngày ngày đi đến hỏi thăm Mai đều không thể không đảo mắt tìm cô. Trông anh ta cũng khá nhanh nhẹn, lại khá đáng tin cậy. Cô xem thế nào? Nếu không thì tôi đã nhờ Phi Lộ giúp cô tìm một người khác độc thân trong đám lính của anh ta, vừa tài vừa đức, để cho cô chọn. Cứ từ từ tìm hiểu, không cần phải vội.
Đánh thuốc cô là sai. Nhưng tôi là người ích kỉ, không thể nào hiểu được tâm sự người luôn theo sau giúp đỡ như cô được. Tuy nhiên, tôi cũng biết cô đã đủ tự tin để tự mình thành lập một gia đình của riêng mình, có được hạnh phúc của chính mình. Hãy cố gắng lên. Ngày cô lấy chồng, cứ mang đến một lá thư mời đến chỗ hoàng thượng an nghỉ để xin ít rượu mừng của ngài. Tôi nghĩ ngài không buồn đâu. Thậm chí còn vui cho cô là khác! Còn tôi, cô cứ an tâm, sẽ luôn chúc phúc cho cô hàng ngày.
Ngọc Xuân.”
Mọi chuyện đã được dàn xếp xong. Tôi thong thả sửa soạn thêm chút đồ. Mặc bộ đồ bình thường của các bà ngoài chợ rồi chờ đợi. Một tiếng mèo kêu khác thường vang lên. Trời giờ đã rất khuya sắp ngả sáng rồi. Tôi bước ra ngoài, nhẹ nhàng không gây nên tiếng động. Vào phòng Mai, người vú em đang ngủ say mèm do thuốc, chắc Mai uống sữa của chị ta cũng đang ngủ rất say rồi. Tôi luồn tay mình qua đầu con bé nhấc lên. Ôm con bé vào lòng, tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài, chờ đợi ở góc vắng. Một lúc sau, có tiếng hô lớn, nhà bếp đã bị cháy rồi. Mọi người chân tay líu ríu mang vội bình nước đến cứu hỏa, còn tôi từ từ luồn qua một cánh cửa mới làm ở chỗ khuất, mới đó mà đã ra đến bên ngoài.
Người đánh xe đang ngồi chờ trên chiếc xe ngựa nhỏ che rèm. Tôi bước đến, chỉ nhìn thấy dáng anh ta cúi đầu, rồi Ngọc Lan từ trong xe bước ra, giúp tôi đỡ lấy Mai. Chúng tôi cùng vào trong là ngay lập tức xe chạy ngay. Đã lâu không gặp, tôi nhìn Ngọc Lan với chút cảm giác bồi hồi. Gặp lại mẹ cô ngoài chợ mới hay cô đã được thoát ra ngoài cung. Vậy là lén Quỳnh Dao, tôi đã nhắn tin thuê cô làm người hầu của mình. Ngọc Lan lúc mới nghe không tin là tôi còn sống, nay biết chuyện đã rất vui mừng mình đã lên xe đi đón tôi, nước mắt vòng quanh hỏi han ngay: “Công chúa, người thật vẫn còn sống. Tuy chị Quỳnh Dao cũng đột nhiên được cho ra ngoài cung, nô tỳ đã thấy nghi ngờ. Nhưng Thanh Quân Cung bị phong tỏa, lạnh ngắt không bóng người. Vậy mà thần cứ tưởng…” Tôi mỉm cười đáp lại. Ngọc Lan nhìn đứa bé trên tay tôi, ánh mắt lộ ra vẻ thắc mắc nhưng không hề hỏi han gì cả.
Từ khi nắm trong tay khế đất của Nguyễn Đại Nhân đưa, tôi đã dùng số tiền còn dư mua một mảnh đất khác gần đấy, tạo một cái am để cho ba vị ni cô tu dưỡng, vốn đã là nơi tôi định để Ngọc Dao và con nó ở. Nhưng sau này nghĩ lại, nơi đó chốn đông người vào ra, có khi không tốt. Lại sai người xây nhà gần am cho hai người đó ở. Đó cũng chính là chỗ tôi định ẩn mình sau tin dự báo. Những gì tôi có thể làm được, tôi đã làm. Bây giờ chỉ chờ có định mệnh sắp đặt thôi.
Cứ đi xe như vậy, đến tỉnh khác thì ở lại nghỉ ngơi, sáng ra lại đi tiếp. Sau ba ngày, chúng tôi đã đến nơi, chính là trấn An Bang này. Bây giờ tôi mới nhận ra những cái khế đất mà mình cầm bao gồm cả vùng. Nơi này là vùng đồi núi thấp gần bờ sông Chanh, đối diện với một vùng đồng bằng bát ngát bên kia sông. Cái phía đồng bằng thì nhiều người ở hơn. Nhưng vùi đồi núi thấp này thì trừ người canh tác hoa màu, còn lại là rừng chứ không có gì khác cả. Cái am cùng ngôi nhà cho Ngọc Dao ở phía trên đồi, cũng tương đối yên tĩnh. Đúng là bác Nguyễn Trãi làm việc rất tận tình, kiếm ra được chỗ đồng không mông quạnh này mà ẩn náu.
Đến am, tôi đưa ra co mấy vị ni cô một lá thư, được họ ngay lập tức chào đón. Họ dẫn chúng tôi đến một căn nhà ba gian nằm sau am, gần nhà của Ngọc Dao, đã được quét dọn sạch sẽ. Để Ngọc Lan bế Mai, tôi bước đến phía nhà của Ngọc Dao. Tiếng ầu ơ nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng trẻ con khóc lóc. Giọng của Ngọc Dao nghe thật êm dịu, đây là giọng hát của người mẹ chăng?
Tôi cứ đứng ở cửa ngoài, Ngọc Lan đang bế Mai đằng sau vẫn yên lặng cho đến khi Mai cũng bắt đầu tỉnh, hòa theo tiếng khóc bên trong. Hai đứa bé cứ như vậy mà một trong một ngoài đua nhau khóc. Tiếng hát đã ngừng, cửa lại xạch mở. Một bà cô tóc điểm bạc ra mở cửa, giọng dò hỏi: “Hai vị đến đây có chuyện gì?” Từ trong sân Ngọc Dao cũng đang ru con nín nhìn ra. Mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi có thể nhìn ra được nét kinh ngạc trên mặt em. Mỉm cười, tôi gọi: “Chị đến rồi đây, Ngọc Dao!”
Chương 48
Cũng đã được ba tháng từ khi tôi ở đây đến giờ. Chuyện ở kinh thành xảy ra rất nhanh chóng và đầy sóng gió trong cung đình nổi lên. Đinh Thắng cùng Đinh Phúc, vì thấy nhiều điểm nghi ngờ trong ngày tháng của Thái Hậu trước đây khi mang thai Hoàng Thượng, đem báo cho Nguyễn Trãi biết, đã cho chém. Cả đời Đinh Thắng làm việc rất mau lẹ, cũng đã phục vụ tôi nhiều năm, nay vì biết mà báo cũng đã bị giết người diệt khẩu. Ngọc Lan cho biết, từ khi Nguyễn Thần Phi vào cung, một thái giám tên Tạ Thanh đã theo gót. Đi theo vua lúc xuất hành, khả năng cao Tạ Thanh cũng theo hầu. Ngọc Lan cũng vì kiên định theo phục vụ một nàng cung tần nho nhỏ mà bị Tạ Thanh đuổi ra khỏi cung.
Nhưng đương nhiên chẳng bao lâu sau Tạ Thanh cũng bị giết. Còn những người hớ hênh nói Hoàng thượng mặt giống Lê Nguyên Sơn cũng bị trừng trị không kém. Ngay cả Lê Nguyên Sơn, nay đã làm một chức kha khá trong triều, cũng bị rạch mặt vì tội giống vua mà đuổi. Nguyễn thị Anh cùng con nhỏ lên ngôi buông rèm nhiếp chính, hiệu là Tuyên Từ Hoàng Thái hậu. Mọi chuyện chỉ trong mấy tháng đã được dàn xếp ổn thỏa.
Tháng mười, Thái Tông được an táng ở Hựu Lăng. Nhớ lần đầu tiên gặp hắn là vào dịp Thái Tổ được an táng. Nay chính hắn lại được chôn ở đất cũ, tôi cũng nên đến một lần. Để Mai ở nhà cho bà Đỗ cùng Ngọc Dao trông, tôi đi cùng Ngọc Lan mấy hai ngày đến khu lăng mộ. Lính canh tính ngăn lại, Tôi dùng một thẻ bài thân phận con gái Thái bảo mà vào. Chiếc thẻ bài cũ của mình tôi đã vứt lại ở trong cung, nay phải dùng thẻ bài của Ngọc Dao khi còn làm con gái để vào. Việc an táng cũng đã xong được lâu rồi, tôi bước theo hành lang đến Hựu Lăng. Tuy nhiên chỉ có mình tôi vào, còn Ngọc Lan phải đợi ở ngoài. Nhìn bức tượng con người trẻ tuổi trong lăng, tôi thở dài, đây là cuộc gặp cỡ cuối cùng của chúng ta.
“Nguyên Long,
Cái cảm giác yên ổn nắm yên một nơi thế nào? Bây giờ người cũng đã chết rồi, chắc không còn câu nệ quân thần gì nữa, cho tôi xin phép tự viết những lời này như một người bạn. Đây là lá thư cuối cùng của kẻ ích kỉ này đến người, cũng không phải là một bản báo cáo, một lời xin xỏ thương tình, mong là anh ở nơi chín suối có thể niệm tình xưa mà đọc cho nỗi niềm này.
Cũng đã hai năm rồi từ lần cuối gặp mặt ở nơi nhà quê mùa kia, không biết anh có tự giữ gìn sức khỏe cho mình không? Tôi biết anh là anh, có cá tính riêng, rất thích tự giấu mình, khó đoán khó gần, nhưng một lúc nào đó trong những lúc tôi gặp anh, tự nhiên lại có cảm giác rất thân thiện. Tuy biết rằng giữa chúng ta cách nhau một con sông hận thù cùng chính trị, tôi vì tình cảnh vẫn đã cố gắng chèo con thuyền độc mộc để đến gần anh, chỉ vì anh là cơ hội duy nhất có thể cứu thoát bản thân này. Ngày nắm tay anh bước lên bục cao bố cáo thiên hạ việc sắc phong công chúa là ngày tôi đã được anh cho bước lên con thuyền của mình. Dường như đó là một trưa hè, ánh sáng mặt trời tỏa sáng chói lọi lên người anh khiến tôi đã bị chóa mắt, hết sức lực dựa vào anh hoàn toàn.
Chúng ta từ đó đi trên cùng một con thuyền trên dòng sông đỏ au màu huyết đó. Tôi mù mờ tìm cách giúp đỡ anh, không biết có thật sự giúp đỡ được gì không? Nhưng mỗi lần gặp anh, nụ cười của anh đã giúp tôi giữ vững lại thăng bằng, tiếp tục lần mò đi trên lối mòn tăm tối. Sự khích lệ của anh, từng ánh mắt dịu dàng, từng câu nói châm chọc ấm áp, đã khiến cho tôi đây đi nhầm lối từ lúc nào. Vốn dĩ là người biết rõ tình cảnh của mình, là một người sống dựa vào lí trí, nhưng tôi lại có thể vì anh mà đi lạc lối vào con đường tình cảm. Tôi luôn tự nhủ với mình, tình cảm với anh luôn chỉ là bạn, không thể được hơn, nhưng cái ranh giới mong manh ấy tôi đã tự mình bước qua tự bao giờ rồi?
Lúc đó chỉ có mỗi một mình bước nhầm đường lạc lối, tôi đã mong ước có anh bên cạnh biết bao? Vì anh là con người duy nhất tôi tin tưởng trong cái cung cấm lạnh giá đó, tôi không hề biết ai khác ngoài anh. Điều đó khiến tôi càng thêm dại khờ tin vào cái khối tình cảm phức tạp đó mà khóc lóc chờ đợi anh đến cứu. Vào một lúc nào đó, tôi đã phát hiện ra rằng, con đường tôi đi đã sớm không có anh, và anh, cùng với mọi sự bận rộn trong cuộc sống của mình, của đất nước cùng gia đình, đã không thể nào đi quá xa đến nơi tôi đang chờ đợi. Anh có biết tôi đã khóc lâu thế nào không? Anh có biết tôi đã sợ đến thế nào không?
Có lẽ vì bị ánh sáng chói lọi của anh làm cho lóa mắt, khi không có anh bên cạnh, lạ lẫm trong cái bóng tối đó dần dần cũng biến thành quen thuộc, tôi đã nhìn ra được con đường mình phải đi. Nhưng ranh giới tình bạn/ tình yêu đã bước qua rồi, tôi không còn cách nào khác là phải bắt mình đi tiếp qua ranh giới yêu/ hận trong tình cảm của mình với anh. Phải, lúc đó tôi hận anh, hận anh sao không đến cứu tôi? Để tôi lầm lẫm trong bóng tối đáng sợ đó? Tôi đổ lên anh tất cả những tội lỗi của mình, những điều trái ngoe của số phận. Những gì anh cố ý hay không tôi đều hận, từng cử chỉ của anh tôi đều chán ghét.
Có lẽ anh vì một chút tình cảm còn sót lại, có khi vì lòng cao thượng của mình, đã không chấp tôi. Nhiều lúc tôi đã có cảm giác rất hiểu lòng anh, nhưng sao lúc đó tôi lại không thể nào hiểu được sự nồng ấm trong tình cảm của anh? Tôi biết mình không nên tham lam trong cái xã hội này, nhưng xin lỗi anh, tôi không thể nào là một con người hết lòng chỉ hướng về một người mà không cảm thấy xé lòng khi thấy ánh mắt của người đó hướng về người khác. Chính tai nghe từng lời lẽ âu yếm anh nói với Nhật Lệ, chính mắt nhìn ra từng vẻ khác thường khi anh nhìn Dương Thần Phi, chính mặt đối diện với lời đe dọa của anh, đối với tôi mà nói chính là tình cảm đang tự hại thân thể của mình.
Trái tim rướm máu, tôi thật sự nhận ra tôi phải tự cứu mình. Tự nhốt mình chính là cách tôi lấy lí trí ra đè lên tình cảm. Nhưng ở nơi đó, anh hiện hữu ở từng góc tường, từng vật dụng, tôi lại thấy mình đã quá dựa vào anh rồi, đến từng kí ức thể hiện con người tôi đều có anh, và mỗi khi mở mắt, tình cảm của tôi đều xông lên trong lồng ngực, như muốn bức phá thoát ra. Một lúc nào đó, tôi không còn chịu đựng được nữa, đã nghĩ ra việc tự hại mình. Tôi xiết bao khát khao sự giải thoát ra khỏi hình bóng của anh, ra khỏi mạng lưới tình cảm mình tự giăng ra. Tôi đã thật dại dột, đúng không?
Nhưng giờ, đã không sao rồi, đừng lo! Tôi đã tìm lại con người của chính mình, một con người đã sống trong lí trí sẽ dùng lí trí mà sống. Nếu có một ngày nào đó anh đủ chín chắn và già dặn, có thời gian nhìn lại thời thanh xuân của mình, có khi sẽ mỉm cười nghĩ về cái quá khứ bồng bột của con người chúng ta, đúng không? Cái chết đã cứu thoát tôi như thế. Ở ranh giới của nó, tôi không giận anh, tôi không yêu anh, tôi là tôi và anh là anh, như già thêm vài chục tuổi, tôi đã chấp nhận điều đó. Liệu anh, lúc ở giữa ranh giới đó, có thấy vậy không?
Nói gì thì nói, tôi phải cảm ơn anh, vì anh đã làm hết sức mình cứu tôi thoát ra khỏi dòng sông máu đó, mặc dù có phải dứt lòng đẩy tôi ra con thuyền của mình bằng một chiếc thuyền cứu hộ. Con thuyền của anh đáng lẽ không nên bị quá tải vì tôi. Giờ tôi đã ở trên bờ, nhìn anh lướt đi trên dòng sông đỏ thắm đó một mình, rồi bất chợt đắm thuyền mà không cứu giúp được gì, đó là điều tôi luôn cần phải xin lỗi. Vẫn biết anh luôn thu xếp cho tôi đầy đủ, nhưng giờ tôi muốn tự đi trên con đường của mình, lại phải thêm một câu xin lỗi. Nhưng mạng sống này đã được anh cứu, tôi sẽ trân trọng nó, tôi sẽ bước tiếp trên lối của mình cho đến cuối đường, mặc cho người đời có hiểu như thế nào.
Nguyên Long, anh hãy an nghỉ đi. Hãy ngủ một giấc ngủ thật ngon xứng đáng. Mối bùi nhùi tình cảm của chúng ta, đừng làm phức tạp nó lên bằng cách cố ý gỡ từng sợi chỉ ra nữa. Hãy cho một mồi lửa, để cho đống tơ vò đó trong một giây lát cháy hết đi, đến mức không còn vương vấn ngay cả một hạt bụi nhỏ nữa. Kiếp sau, đừng gặp lại kẻ chuyên gây rắc rối như tôi, hãy yêu một người thôi, và chuyên tâm chuyên ý về người đó mà thôi. Chúc anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc thật sự. Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục đi con đường này, cho dù nó có tối tăm vì không có anh đến bao nhiêu đi nữa. Tôi ngày ngày sẽ làm thêm nhiều điều mới, tạo ra nhiều kí ức khác không có anh trong đó, để khối tình cảm của tôi với anh nếu có len lói trở lại cũng có thể bị dập tắt ngay không thương tiếc, bất kể vết sẹo nó để lại trong lòng. Sẹo thì có gì to tát chứ, có nhiều nó rồi trái tim sẽ mạnh mẽ cứng rắn hơn đúng không? Cứ coi như đó là sự trừng phạt đích đáng cho tôi đi, đừng bận tâm nữa.
Người đã từng chung thuyền,
Hoa Dung”
“Viết thế này có quá dài dòng không?” Tôi nói, cười nhìn tấm bia bên ngoài lăng. Lá thư viết đã được đặt vào trong chậu than hồng bên ngoài, sớm cháy thành bụi xám, bay bay lất phất trong gió. Tôi vẫn nhìn từng chữ viết trên tấm bia. Đúng, đối với mọi người, anh là Thái Tông hoàng thượng, nhưng với tôi, anh chỉ là anh, một con người tôi đã quen biết. Kết thúc ở đây thôi.