Ngược Xuôi (Back and Forth)- Chương 49+ 50

Chương 49

Đã cũng được một năm từ khi tôi bỏ đi rồi, hai chị em sống chung với nhau cũng rất tốt. Ngọc Dao dường như đã được thông báo cho biết tôi vẫn còn sống, thậm chí còn biết tôi ẩn dưới chức danh phu nhân của quốc cữu đương triều. Tuy nhiên, với chị gái của Phi Lộ, em không hề tỏ ra tức giận. Mai và Hạo ngày càng lớn lên. Vì Tư Thành là tên hoàng tử, nên chúng tôi gọi thằng bé là Hạo. Mai lầm lì vốn không thích tôi, nhưng chơi chung với Hạo rất tốt. Con bé đã nói sõi nhưng lại ít khi mở miệng, hay chỉ là khi tôi xuất hiện? 

Trẻ em có giác quan thứ sáu nhạy bén, chuyện tôi không thể tự nhiên cười đùa với nó như thằng Hạo, nó chắc cũng biết. Nhưng vì cái sự nhạy bén này, tôi càng không muốn giả tạo với con bé. Cứ nhìn con bé vui đùa với những người khác thôi cũng đã đủ rồi. Tôi không cần phải giả dối cầu cạnh nó làm gì cả. Lại càng vì sự ngây thơ của nó mà xa cách nó càng nhiều càng tốt.

Hôm ấy, một vị ni cô đến chỗ tôi nói có khách đến thăm. Tôi ngạc nhiên, nơi này ngoại trừ khách quen là anh trai Ngọc Lan đến đưa đồ đạc và tin tức thì đâu còn ai là khách nữa. Để con cho Ngọc Dao trông, tôi bước ra ngoài cửa am. Một người đàn ông mặc quần áo thắt lưng gọn gàng đang đứng nhìn dòng sông chảy lượn lờ. Tóc người đó được cắt ngắn, lại được đội mũ che đầu, nhìn là biết người luyện võ. Tôi cứ đứng đó nhìn anh. Sau một năm rồi, vậy mà bây giờ nhìn lại tổng thể vẫn có thể giống thế sao? Ngay cả cái dáng đá chân kia nữa. Tuy tôi biết vẫn có một cơ hội không hiện thực nào đó chính là người xưa, nhưng tôi thật sự không dám hỏi. Chỉ sợ Phi Lộ tưởng mình điên, hay sợ chính mình không đủ can đảm để đối đầu với sự thật.

Vừa lúc, người kia quay lại. Đúng thật là Phi Lộ. Khuôn mặt anh tú kia dạo tuy hơi gầy, nhưng lại thêm phần trắng trẻo. Nghe nói hắn đã thành Phụng Nguyên Sứ, quản việc quân trong kinh thành rồi. Tôi chợt nhắm mắt lại, “Hắn đã tìm ra tôi rồi!” Biết bao nhiêu công sức gửi thư cho hắn theo đường vòng để không bị phát hiện, nay cũng thành công cốc. Mở mắt ra, hắn đã hiện ra trước mặt. Tôi vẫn chưa muốn nói gì. Chúng tôi cũng chỉ nhìn nhau như thế. Tôi chỉ ra bờ sông: “Chúng ta ra đó nói chuyện!” Hắn gật đầu đi theo tôi.

Chúng tôi ngồi trên một thân cây đổ gần bờ sông. Bốn mắt cùng nhìn xuống dòng sông lờ lững trôi. Hắn mở giọng trước: “Cô tưởng chạy như vậy tôi tìm không ra sao?” Tôi cười nhạt: “Không phải là tìm không ra, mà tôi không nghĩ anh lại đến.” Hắn vẫn nhìn dòng sông đục ngầu, lại nói: “Không phải vì cô, mà là vì con Mai!” Tôi quay sang nhìn hắn, từ lúc nào đó, hắn đã có kết nối với Mai như vậy sao? Tôi trả lời: “Nó vẫn bình thường, anh cứ an tâm!” Hắn nhìn tôi: “Cô cho nó ở chung một chỗ với Hoàng tử bị đày, lỡ có người phát hiện ra báo cáo lên liên lụy thì làm sao?” Tôi không nhìn hắn nữa, chỉ đáp: “Đây là chỗ cuối cùng chúng tôi có thể đến rồi, chẳng lẽ chị anh lại muốn triệt tận gốc, nhổ tận rễ mẹ con nó hay sao?”

Hắn thở dài: “Chị tôi bây giờ đã có những dấu hiệu bất bình thường. Việc nước ngày càng nhiều, một mình chị ấy phải gánh hết thì thật khổ!” Tôi cười nhạt: “Chị ấy vì chức quyền mà giết hại cả nhà vua. Nay không có vua lớn đứng ra trông việc nước thì lại than khổ, thế là thế nào?” Hắn bật đứng dậy, mắt long lên: “Cô còn dám nói!” Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm, ngược lại thấy một chiếc làn to trôi vật vờ trên sông, đang dần dạt vào chỗ chúng tôi ngồi, cũng đứng lên nhìn cho kĩ. Hắn còn đang đinh nói gì thì tôi đã chỉ: “Phi Lộ, anh xem cái làn kia chứa gì mà to bất thường thế?”

Hắn kéo tay tôi lại: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô mà?” thì đột nhiên chúng tôi nghe tiếng trẻ em khóc. Nơi này cách chỗ bọn trẻ khá xa, tiếng khóc kia lại là của trẻ em mới sinh. Làm sao có thể như thế? Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng nhìn xung quanh xem xét, một hồi lại đưa mắt về cùng một phía, chính là chiếc làn kia. Tôi đang tính kiếm một cái cây kều làn vào thì Phi Lộ đã mặc thân cùng quần áo giày dép nhảy xuống sông mang nó vào bờ.

Chiếc làn này bên dưới có bọc một lớp sáp mỏng chống thấm. Vào sâu trong bờ rồi, chúng tôi mới mở làn ra. Bên trong là một mùi tanh tưởi khó chịu khiến tôi muốn nôn ọe. Nhưng tiếng khóc ngày càng to hơn. Chúng tôi cùng nhìn vào, là hai trẻ sơ sinh, người vẫn còn rớm máu, chứng tỏ mới được sinh ra. Trời đông lạnh, bọn chúng lại chỉ được bọc trong mấy lớp vải sơ sài, lại thả trôi sông. Thật là tàn nhẫn. Ngay lập tức, Phi Lộ tính cởi áo ngoài ra bọc cho chúng. Tôi ngăn hắn ta: “Áo anh dính nước bẩn, không bằng dùng áo khoác của tôi!” Tôi lại cởi chiếc áo ngoài, xé ra làm đôi, bọc mỗi đứa một nửa. Rồi thì mình một đứa, hắn một đứa, chúng tôi cùng bước về phía am.

Về đến nơi, tôi yêu cầu Ngọc Lan đun nước sôi pha nước ấm tắm ngay cho bọn chúng. Còn mình bế bọn trẻ vào phòng kiểm tra ngay nếu bọn chúng có bị nhiểm trùng hay không. Cũng may là vết cắt cuống rốn đã được xử lý khá gọn, chắc không có chuyện gì. Quay sang nhìn Phi Lộ ướt như chuột lột, đang run lên vì lạnh. Tôi thở dài, lấy ra từ trong tủ một bộ quần áo đàn ông, đưa cho hắn: “Mặc cái này vào tạm đi!” Bộ quần áo đó may cho hắn, tính gửi đến cho bà quản gia đưa hắn để cảm ơn hăn không đến quấy rầy. Nay hắn không những đến quấy rầy, mà tôi cũng phải tận tay đưa hắn, thật là mất cả mặt.

Hắn hơi ngỡ ngàng, nhưng tôi cũng chẳng dài dòng, quăng cho hắn đó rồi ngay lập tức tìm lọ dầu cao để xoa cho bọn nhóc nóng lên. Ngọc Dao cùng tôi lo tắm rửa cho hai thằng bé, lau rửa cẩn thận mọi thứ xú uế cùng máu khô trên người bọn nó. Để tránh trúng gió, tôi xoa dầu vào tay cho nóng lên rồi bắt đầu mát xa cho bọn nhóc cho đến khi bọn nó khóc lên. Ngọc Lan đã được cử đi tìm thầy thuốc. Đến khi thầy thuốc đến, bọn trẻ đã thiếp đi. Ông cho chúng tôi đơn thuốc, dặn dò cẩn thận, mãi đến tối mịt mới đi.

Mai và Hạo được bà Đỗ giữ cho chơi với nhau. Khi tôi bước ra tìm bọn chúng thì Phi Lộ đã đang bế cả hai đứa chơi xoay vòng rồi. Nhìn hắn thật dể thương với trẻ em, tôi thật thấy mình vô dụng. Mai thấy tôi, đột nhiên nhảy xuống chạy đến: “Mẹ ơi, đây là cha con phải không?” Tôi hơi bất ngờ nhìn con bé. Sau đó ngước lên nhìn Phi Lộ. Trời nhá nhem tối nhưng chưa che khuất được ánh mắt trông ngóng đó, ánh mắt giống hệt Mai đang ở trước mặt tôi. “Mẹ! Mẹ nói đi. Đây là cha con có phải không?” Lần đầu tiên, Mai đang nài nỉ tôi. Tôi thở dài, gật đầu nói vào tai nó: “Ừ, đó là cha con!” Mai nhảy cẫng lên rồi quay lại ôm gối Phi Lộ. Hắn cũng nhìn tôi với đôi mắt cảm ơn, đưa Hạo cho bà Đỗ đỡ rồi bế con bé lên. Tôi quay lại, Ngọc Dao đã đứng sau lưng. Nó nhìn tôi buồn bã rồi chạy đến ôm thằng Hạo đi trong ánh mắt dõi theo của tôi.

Ngày hôm sau, Phi Lộ sang sông đã tìm được hai bà vú để cho hai thằng bé sinh đôi ăn sữa. Tôi quyết định nhận nuôi bọn chúng, Phi Lộ nhất quyết cũng phải có phần làm cha. Lần này hắn đặt tên hai đứa là Trung và Triều[1], còn chuẩn bị tất cả mọi thứ từ tã lót đến đồ chơi cho chúng nữa. Tên lót của chúng, tôi tính không cần đặt, cứ như vậy mà ghi thôi nhưng Phi Lộ đã dành luôn chữ ‘Tấn’ vào đó. Hàng ngày Phi Lộ đều ở nhờ nhà dân dưới đồi, đến sáng mới đến thăm hỏi tình hình. Mấy ngày sau, Trung và Triều đã qua cơn nguy kịch, hắn mới yên ổn dắt Mai vào phòng thăm em.

Buồi tối đó, lúc bọn trẻ đã chìm sâu vào giấc ngủ, tôi mới đến phòng của Ngọc Dao. Hạo cũng đã ngủ say giấc, chỉ có em là đang chăm chú khâu áo. Thấy tôi đến, em chỉ ra ngoài nói chuyện. Chúng tôi ngồi đối diện bàn uống nước, mắt nhìn nhau. Tôi mở miệng: “Nếu Phi Lộ làm phiền cuộc sống của em và thằng Hạo, cứ nói để nay mai chị tìm cớ đuổi hắn đi!” Cô lắc đầu: “Thật không ngờ đó là em trai Thần Phi. Mấy ngày nay gặp mặt, tuy có ít tiếp xúc, nhưng em cũng thấy được anh ta là người tốt. Mai có một người cha như vậy còn gì hơn? Chị thật sự không cần vì em mà phải để cha con họ xa cách nhau như vậy!” Tôi lắc đầu: “Chuyện giữa chị với hắn không chỉ đơn giản như vậy đâu. Chị chọn cách rời xa hắn vì lí do khác, không phải vì chuyện của em đâu.”

Rồi nói rõ sự việc của tôi cho Ngọc Dao hay. Mỗi sự việc, tôi đều nói thật. Tôi cũng khẩn khoản xin nó tha lỗi cho việc giả làm chị gái nó. Nhưng thật không ngờ, nó chỉ cười: “Chuyện chị không phải chị gái em, em cũng đã biết từ lâu! Đơn giản là chị không có cái thần của chị ấy. Khi chị bị bệnh trong cung, là lúc em thấy chị giống chị ấy nhất. Một người rất mạnh mẽ, dũng cảm đối mặt với cái chết hàng ngày. Cũng có một chút bất cần và dằn vặt nữa.” Rồi lại tiếp: “Nhưng em thấy tuy Phụng Nguyên Sứ không phải là cha ruột của Mai, nhưng lại còn đối xử hơn cả ruột thị. Giữa bọn họ là tình phụ tử tự nhiên, chị không nên ép buộc họ xa cách nhau. Lại nói, giờ chị còn có thêm Trung và Triều. Về sống với đại nhân vẫn hơn ở nơi này!” Tôi lắc đầu: “Chưa đến lúc, mọi việc không thể ép buộc được.” Chúng tôi dừng cuộc đối thoại tại đây.

 

[1] Nghĩa của hai từ ghép lại là giữa dòng nước

Chương 50

Vậy là dù cho Phi Lộ có khuyên nhủ, Mai có nài nỉ khóc cha, tôi vẫn giữ nguyên ý ở nơi này. Đương nhiên là trong tháng, Phi Lộ cũng nhất quyết phải đến thăm con được một hai lần. Lần nào hắn đến cũng có quà bánh cho bọn trẻ, hình ảnh hắn trong mắt bọn chúng ngày càng tốt đẹp lên. Tôi thì chắc lại chỉ có thể xấu đi thôi.

Đã được gần một năm trôi qua, một lần Phi Lộ mới đi được nửa ngày thì bọn tôi đã có khách đến. Khách này mang đến cả đoàn quân vây kín am lại, tôi đã biết ngay là việc chúng tôi ở đây đã bại lộ rồi. Hai vị ni cô không thèm quan tâm đến thế sự, đang niệm kinh tụng phật, để mặc vị khách tiền hô hậu ủng bên ngoài. Bà Đỗ thấy lạ mới tiện thể mở cửa. Đang quét lá trong sân, tôi ngước lên nhìn qua cánh cửa. Một người phụ nữ mặc váy xanh lá cây nhạt, đầu đội nón quai thao có phủ mạng trùm kín mặt bước ra khỏi kiệu. Một người hầu ngay lập tức chạy đến đưa tay đỡ cô, từ từ giúp cô lên các bậc thang trơn trượt đầy rêu. ‘Kiểu cách quá!’ tôi nghĩ. Đúng là khi con người càng trở nên giàu có, họ càng bó buộc mình trong tất tần tật những qui cách họ đặt ra để được xếp loại là bậc quí tộc.

Bước ngày càng gần hơn, người phụ nữ đó đã đến trước mặt tôi. Qua tấm mạng mờ của bà ta, tôi đã biết đây là ai rồi. Bà ta đang nhìn tôi quan sát, sau đó hất tấm mạng che mặt ra sau. Tôi nhìn người đối diện, đầy uy nghĩ khí tiết, cũng đành phải cúi xuống kính cẩn chào: “Thái hậu thiên tuế!” sau đó ngẩng lên nhìn bà. Tôi bây giờ cũng đâu còn là người trong cung nữa mà phải tuân thủ mấy qui tắc vớ vẩn khi nào cho ngẩng thì ngẩng đâu? Hơi bất ngờ vì tôi cư xử như vậy rất tự nhiên, chị ta cũng nói: “Không dám, được Hoa Dung công chúa chào hỏi như vậy, tôi cũng thấy hãnh diện!”

“Vậy là cuối cùng người cũng đã biết rồi!” Tôi mỉm cười. Chát một tiếng, Thái Hậu đã cho tôi một cái bạt tai. Tôi có cảm thấy từng cơ mặt giật lên vì đau đớn, sau đó là nóng rát. Chị ta dùng rất nhiều lực, đánh người xem ra cũng đã quen rồi sao? Nhìn thẳng chị ta, tôi lại cảm thấy thương hại. Lại tính thêm một cái tát nữa đây, tôi nghĩ khi cánh tay kia lại đưa lên. Tiện thể cầm cây chổi, tôi lấy nó luôn làm cái chống đỡ lại tay chị ta. Nhưng có vẻ do bất ngờ, cổ tay chị ta chạm phải cán chổi mạnh nên phải kêu lên một tiếng “ối” trước khi rụt tay lại. Ngay lập tức, một đạo quân đã cầm ngay giáo mác tính chạy lên. Chị ta đưa tay ra hiệu ngừng. Tôi nhìn chị ta, nói: “Đối với một lực tác động, bao giờ cũng có một phản lực cùng độ lớn đi ngược chiều với lực đó. Chị tát mặt tôi, cũng chẳng phải tay chị cùng đau sao? Bây giờ chị đã làm Thái Hậu, đâu cần phải trực tiếp làm những việc như thế này?”

Chị ta trợn tròn mắt nhìn tôi nói tiếp: “Cái đánh ở cổ tay là do chị tự làm. Nhưng tôi cũng xin mạn phép nhận đó là sự trả lễ của tôi. Tôi đâu có làm gì liên quan đến lợi ích của chị đâu? À mà trừ việc giúp chị vào cung.” Chị ta nói: “Cô vẫn còn cười được sao? Vì thế thân cô mà cuộc đời tôi thay đổi đến thế này, cô không thấy có lỗi gì sao?” Tôi nghiêm túc nói: “Cuộc đời cô là do cô quyết định, không ai có thể bắt ép cô được. Sự việc xảy ra cũng là do cô tự làm. Những thứ cô đang có cũng là kết quả từ đó mà ra. Tôi có liên quan gì đến chúng chứ?” Cô ta cười lên man dại: “Hay cho câu không liên quan của cô. Không liên quan mà chính cô là vật cản trở chính trong tình cảm giữa tôi và tiên đế, khiến tôi căm giận hắn đến tột cùng vì chỉ là một trong những kể thế thân cho cô. Nay hắn đã chết rồi, nhưng con của cô, mặc dù là con nuôi không ruột thịt máu mủ gì, vẫn có thể đường hoàng vào gia phả nhà hắn làm hoàng thân quốc thích. Còn tôi? Một người phụ nữ sinh ra đương kim hoàng thượng, nhưng sau lưng luôn bị tiếng nhơ là sinh con hoang. Mọi việc là do tôi tự làm sao? Như thế đâu có công bằng?”

Tôi ngạc nhiên nghe thấy những tin này. Thì ra Thái Tông nói luôn luôn mang danh làm vợ hắn là như thế. Đây là cái cách hắn nhốt tôi trong suốt cả cuộc đời này, và cả về sau nữa. Tôi nhìn chị ta: “Có những thứ không cần thiết phải có để sống, cô lại rất mong muốn có được. Tôi nghĩ cô đã làm hết sức để có được chúng rồi. Giờ đây cô ngồi nơi cao, cái gì chẳng có, ai chẳng phải nghe theo, lại còn có ý ganh ghét với tôi sao?” Cô ta tiếp tục cười: “Cái gì cũng có sao? Sao tôi lại chẳng thấy như thế? Cô có biết giữ được những thứ đó, tôi đã phải đánh đổi gì không? Biết bao nhiêu mất mát, bao nhiêu tâm trí. Nhưng còn cô, cô muốn gì được nấy, thậm chí còn có những thứ không thèm đếm xỉa đến nữa. Nhưng chúng luôn tuôn về cô, những thứ tôi muốn xiết bao có được. Thử hỏi, sao tôi không ganh ghét với cô được?”

“Cô tưởng tôi là người không phải trả giá, không phải đánh đổi, không phải lao lực tâm trí sao? Tôi nói cho cô biết, được những thứ cô không muốn bám theo là một sự trả giá. Tận mắt nhìn người thân chết mà bất lực không làm gì được là đánh đổi. Con người chết đi sống lại, không còn ý nghĩa với cuộc sống vật vờ là lao lực tâm trí đó. Cuộc sống cô muốn có đã có được trong cung, cuộc sống tôi muốn có đã có được ở nơi này. Chúng ta vốn đường ai nấy đi rồi, không cần phải giành nhau bất cứ thứ gì cả.” Tôi làm cho một mạch. Cô ta nhoẻn miệng cười ác độc: “Sao ngươi có thể nói thế? Ngươi là kẻ cướp chồng ta, bây giờ lại cướp cả em trait a. Hí, đường ai nấy đi à? Nếu ta không muốn thế thì sao? Như ngươi nói, giờ ta đã ở trên cao, muốn gì được nấy. Ngươi nói xem, sao lại không thể lấy cái mạng nhép của các ngươi ở đây được chứ? Cả ngươi và con em gái miệng nam mô, bụng một bồ dao găm kia của ngươi nữa.”

Tôi nhìn theo hướng tay của chị ta, Ngọc Dao đã đứng đó tự bao giờ. Đằng sau, Ngọc Lan hai nách hai đứa sinh đôi. Còn có cả bà Đỗ đang nắm tay Mai và Hạo nữa. Tôi ra lệnh: “Các người dẫn bọn trẻ ra đây làm gì? Mang bọn chúng vào trong đi!” Ngọc Dao cùng bà Đỗ ngay lập tức cúi đầu quay vào trong, dắt theo bọn trẻ con. Ngọc Dao từ từ bước ra ngoài, đối diện thẳng với Thái Hậu, nói: “Chị đừng có mà bụng ta suy bụng người. Chồng chị cũng là chồng tôi, cha con trai chị cũng là cha con trai tôi. Còn nói về chị gái tôi, tính theo thân phận thì còn làm vợ tiên đế trước cả chị gần bảy tám năm. Hơn nữa, chuyện hai người đã chia cắt từ lâu, chỉ còn là trên danh nghĩa. Vậy sao có thể gọi là cướp chồng chị được? Chị đừng tưởng chị ở ngôi cao mà có thể bắt nạt được chúng tôi!”

Tôi đưa tay ra cản không cho Ngọc Dao tiến gần lại Thái Hậu nữa. Quay lại nhìn cô ta đang run lên vì giận nói: “Tôi thì thấy đúng là cô ở trên cao có thể nghiễm nhiên bắt nạt chúng tôi là đúng. Nhưng cô ở cái ngôi cao này sẽ là một con người đơn độc, cần gì phải tự tạo thêm kẻ thù? Việc chúng tôi làm thì chúng tôi cũng không nghĩ mình sai. Việc cô làm tự cô biết đúng sai. Nếu cô có muốn bắt nạt thì cứ việc. Nhưng trời đất có mắt, ân oán có nợ nần đầy đủ, cô tưởng có thể thoát lưới trời được sao?” Ngọc Dao nhìn tôi: “Kìa chị, chị muốn chết hay sao?” Tôi nhìn em, cười: “Sống chết có số cả. Người được sống ắt sống tốt, kẻ phải chết muốn chạy cũng không thoát được kiếp nạn.”

“Được lắm, cái ngươi đã muốn thế thì ta cũng không cần phải nhân nhượng. Người đâu? Đem mấy ả tiện nhân này nhốt lại vào phòng, nổi lửa đốt hết cho ta!” Cô ta cười vang. Một tiếng trầm vang lên: “Khoan!” Phi Lộ bước đến. Chẳng biết anh ta đến từ bao giờ, nay chạy tơi chắn giữa tôi và Thái Hậu, miệng mở lời: “Chị, chuyện này tuyệt đối không thế làm được!” Thái Hậu tát luôn vào mặt hắn nghe một tiếng chát rõ kêu: “Sao lại không được? Bọn nó cũng nguyện ý. Còn lên tiếng thách thức ta nữa. Ta là Thái Hậu, sao có thể không trừng trị bọn này được?” Hắn ngước lên, van nài: “Không được đâu, chị. Hai người bọn họ, một là mẹ của hoàng tử con ruột tiên đế, em trai hoàng thượng; một là người em phải bảo vệ theo di chiếu đã ra. Hơn nữa trong gia phả tiên đế đã có ghi lại đàng hoàng cô ta là công chúa vợ vua cùng con cái. Bất kể đó chỉ là hư danh, nhưng nói có sách, mach có chứng, chứng cứ rành rành như thế, kẻ muốn hại chị từ việc này nhiều vô kể, chị đừng nên vì nôn nóng thất thời mà làm thế!”

Lại chát thêm một tiếng, hắn đã  bị choảng thêm một cú nữa. Tôi nhìn thấy thái hậu người run lên vì giận dữ, chỉ tay vào mặt hắn: “Được lắm, Phi Lộ. Biết bao lâu nay ta chăm sóc cho ngươi, nhường nhịn chăm sóc cho ngươi. Nay ngươi lại vì hạng đàn bà này mà ngăn cản ta sao?” Hắn nhìn thẳng vào người Thái Hậu, rồi từ từ quì xuống trước sự kinh ngạc của tôi. Nhìn lên, hắn mở giọng: “Chị! Bất kể thế nào em đã lấy cô ta. Con của cô ta, từng đứa một cũng là con của em. Đã là người chồng, người cha, em phải bảo vệ cho vợ con mình. Nay chị dùng cái danh thế Thái Hậu của mình để tính giết hại họ, em không thuyết phục được chị thì chị giết em cùng bọn họ luôn đi!”

Bỗng một tiếng “Cha!” kêu lên. Mai cũng chạy đến ngay bên cạnh Phi Lộ. Tôi quay lại, Hạo đã đến nắm váy Ngọc Dao. Giương mắt lên nhìn Thái Hậu căm thù, Mai nói: “Không cho ngươi đánh cha ta! Không cho ngươi giết cha ta!” Tôi lừ mắt nhìn nó: “Đây không có chỗ cho con nói, mau đi vào nhà ngay!” Nhưng nó vẫn bám chặt vào cha nó, miệng nói: “Mẹ không tốt, cha vì cứu mẹ mà bị đánh, mẹ còn không quan tâm. Nay con quan tâm, mẹ lại bắt con vào nhà!” Tôi vẫn lừ mắt nhìn nó: “Con chưa biết đầu đuôi, chưa đủ tư cách để nói! Đi vào nhà ngay.” Phi Lộ đứng lên bé con bé. Một tiếng cười to vang lên: “Hay cho các ngươi còn có hơi sức đóng cảnh gia đình cãi vã trong lúc này. Thật là không coi ta ra gì mà! Được, ta thua rồi. Ta rút lui lần này. Nhưng Phi Lộ, ngươi nợ ta mạng sống này. Từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy ngươi với bọn chúng nữa!”

Tôi nhìn cô ta cho quân lính tách Mai ra khỏi Phi Lộ rồi áp dải hắn đi theo đoàn người. Mai khóc lóc chạy theo cha, nhưng tôi đã kịp cản nó lại, mặc cho nó có cấu đánh đấm đá như thế nào chăng nữa. Một lúc sau, cảnh vật đã tĩnh lặng như bình thường. Hướng đôi mắt nhìn qua cảnh chiều thu vàng phía sau, tôi chợt thấy nơi này rất đẹp, tuy hạ đã tàn nhưng vẫn còn đầy sức sống. So với cái chốn hậu cung kia thì tốt hơn nhiều. Lại tự hỏi, sao con người đó có thể không thấy được vậy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3