Ngược Xuôi (Back and Forth)- Chương 41+ 42

Chương 41

Ở Tây Kinh cũng có cái lợi của nó, nên tuy chị gái Phi Lộ đã lên như diều gặp gió, sinh con trai cho hoàng thượng, hạ bệ Dương thị Bí xuống làm chiêu nghi rồi làm dân thường, tiện thể chiếm luôn chức Thần Phi, tôi vẫn là con người bình thường ngày ngày thêu thùa và lo lắng chuyện đồng áng trong nhà. Thần phi sinh con trai xong, chắc lại lo lắng thêm về người nối dõi tông đường cho em trai mình, thư về cho tôi bóng gió ít nhiều là nên đến kinh thành tụ họp với chồng. Tuy Phi Lộ cũng lâu lâu về nhà thăm, còn hỏi thăm ý kiến thế nào, nhưng tôi rất tự nhiên nói muốn sống một mình ở đây. Trong nhà cũng không có nhiều người, ngoại trừ vợ chồng anh hầu cùng chị bếp, chỉ còn có tôi và Quỳnh Dao. Những người khác tôi cũng đã cho thuê đất làm nhà, thu xếp chuyện vợ chồng, rồi cho thuê ruộng để cấy.

Chị gái Phi Lộ lên hạng trong cung, thân làm cậu hoàng tử cũng được cân nhắc lên không kém, từ một vị chỉ huy đội, hắn đã nhanh chóng lên làm quản lĩnh, giờ không còn ở bên cạnh hoàng thượng nhiều nữa, mà đứng ra chấn thủ một vùng biên giới giáp Ai Lao là Lào sau này. Vốn vào tháng ba, hoàng thượng thân chinh đi đánh phản nghịch tại vùng này, Phi Lộ cũng đi theo bảo vệ. Sau khi thắng trận, Hoàng thượng đường hoàng thắng trận trờ về, hắn lợi dụng ngay cơ hội xin vua ở lại trấn giữ biên ải. Hắn chắc cũng thấy bối rối khi bị hỏi thăm, nên mới xin ra ngoài biên giới để tránh mặt bà chị lo xa, một mặt cũng cho thấy việc tôi đến kinh thành ở trong nhà hắn là không cần thiết. Với việc này tôi cảm tạ hắn không hết lòng, nhưng hắn cũng chỉ ù ờ cho qua. Việc hắn về nhà một tháng khoảng một hai lần là bình thường.

Quỳnh Dao ở với tôi cũng đã lâu, nhiều lúc tôi hỏi thẳng cô có nhắm được người nào trong vùng phù hợp không, cô cũng chỉ lắc đầu. Tôi thì tuy có ít kinh nghiệm làm người mai mối, nhưng cũng không ra ngoài nhiều để biết người trong ý Quỳnh Dao như thế nào nên mọi chuyện dừng ở đó. Một ngày tôi nhận được thư của Lễ nghi học sĩ Nguyễn thị Lộ, báo tin có chuyện tôi cần đến gặp bà tại kinh thành gấp, vậy là tôi đành thu xếp chuyện trong nhà, cùng Quỳnh Dao đi một chuyến đến kinh thành. Vốn chuyện tôi xuất cung không ai biết, nhưng sau này khi nhận được tin tức hỏi thăm của bà bác dâu này, tôi mới biết tôi được ra khỏi cung cũng một phần là bà khuyên nhủ hoàng thượng. Trong thư, bà luôn động viên khích lệ tôi sống tốt, tự lo cho thân mình đàng hoàng. Còn chuyện vì sao tôi lại được gả cho Phi Lộ thì bà cũng không rõ.

Chuyến đi này tôi cùng Quỳnh Dao chỉ mặc quần áo thiếu phụ bình thường, đầu vấn đơn giản, lên xe chạy như lần trước lên kinh thành với Ngô Sĩ Liên. Nhìn cảnh vật trong mùa thu mát, tôi thoáng có chút bồi hồi khi nhớ lại những ngày tháng qua bị giam chân trong thành. Những con người tất bật đi ngang đường, cười nói vui vẻ này tôi chưa nhìn thấy qua, chỉ biết u sầu trách cứ người đã làm cho cuộc sống tôi khổ sở là hoàng thượng, mà không biết hắn đã khiến cho biết bao nhiêu người vui sống như thế này. Xem ra người sai luôn là tôi, một người cứng đầu cố chấp.

Xe dừng lại khi qua cổng, chúng tôi thuê xe kéo đến nhà của lễ nghi học sĩ. Nói là một phủ quan, nhưng nhà bà chả khác gì một căn nhà bình thường trong dãy, chỉ có cái tấm bảng treo lên là khác biệt. Người ra mở cổng cho chúng tôi là một chị người hầu mặc áo nâu sồng tuy đã cũ nhưng cũng được vá vít sạch sẽ. Chị đưa chúng tôi vào nhà, một ngôi nhà ba gian bình thường. Bác dâu tôi nghe tiếng ra ngoài đón, nhìn tôi mà bồi hồi. Tôi cũng mỉm cười nhìn bà. Bà nói: “Công chúa, lâu rồi không gặp người, nhìn đã thấy gần một năm qua chắc đã rất tốt, người đã có da thịt hơn, hồng hào khỏe mạnh, tuy là không được như dạo đầu, nhưng cũng đã rất tốt.” Tôi cười: “Cảm ơn bác gái, bây giờ không nên gọi cháu là công chúa nữa, lỡ có người nghe thấy lại phiền.” Bà dắt tôi vào nhà: “Nói gì thì nói, nhưng chức tước của người chưa bao giờ bị tước đi, bổng lộc của người vẫn còn, những việc có ích người đã làm vẫn luôn được thực hiện. Lại nói, người chỉ trên danh nghĩa lấy Nguyễn Tướng quân, lại chưa bao giờ được đã động đến cho hoàng thượng phong chức, chẳng lẽ tôi phải gọi người là tướng quân phu nhân? Tôi gọi người là công chúa có gì sai?”

Tôi lắc đầu, theo lễ nghĩa tôi vẫn chỉ là học trò của bà. Bà nhìn Quỳnh Dao rồi nhìn tôi, tôi cũng đưa đồ cho Quỳnh Dao: “Cô lấy bọc đồ dọn cho chúng ta chỗ ngủ, rồi giúp chị bếp đi chợ nấu một bữa ăn cho đàng hoàng, để tôi nói chuyện riêng với Lễ nghi học sĩ một lát.” Cô không biết nói gì hơn, gật đầu nhận bọc đồ rồi ra ngoài. Đợi cho hai người đi chợ rồi, bác Lộ mới vào phòng bên cạnh, dắt ra một cô bé thiếu niên mặt non choẹt, đặt ngồi bên cạnh bà đối diện tôi. Bà thong thả: “Lan, đây là em gái cháu, Trần Vi!” Tôi giật mình, nhìn kĩ cô thiếu niên. Cũng đã được mười mấy năm rồi, Vi hồi xưa chỉ là cô bé con đỏ hỏn, giờ đã thành một thiếu nữ mười ba rồi. Cô bé này cao ráo, nhưng lại gầy còm, đốt tay nổi lên từng cục chai sần, chứng tỏ đã làm qua rất nhiều việc nặng nhọc.

Tôi trân trân nhìn cô, nghiễm tưởng con bé đã chết cùng dì trong cuộc thanh trừ nhà Lê Sát và Lê Ngân, vậy mà giờ đây nó lại xuất hiện ở ngay trước mắt tôi. Tôi hoang mang, chẳng phải dì và em đã chết khi bị đi đày xa rồi sao? Như biết được phản ứng trong đầu tôi, bác Lộ nhẹ nhàng nói: “Dì cháu đúng thật là đã qua đời trên đường đày, nhưng em gái cháu được một vị thiếp của Lê Ngân cứu chạy đi cùng với con trai cô ta. Tháng trước có người gửi thư cho bác Trãi của cháu mới biết, họ thay tên đổi họ, sống nhờ một người bà con ở Hải Dương, em Vi là người hầu nên khi quân lính điều tra ra, họ chạy lấy mạng mà bỏ lại. Bác trai đã đến nhận lại, mọi người nể tình là bậc lão thành nên tha cho em gái cháu đi với ông. Bác trai cháu sau khi hỏi han cẩn thận, biết là người nhà, mới dàn xếp cho em cháu ở đây, cũng đã được một tuần rồi.”

Tôi nghe bà nói, nhưng mắt không hề tránh đi khỏi cô bé gái đang ngồi cúi gằm trước mặt tôi thế này. Cô bé sợ, tôi có thể cảm giác được điều đó, cũng có khi vì tôi đã làm huấn luyện viên quá nhiều từ khi còn bé. Tôi bước ra khỏi chỗ, đến bên cạnh em, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó. Bác gái nói nhỏ bên cạnh: “Chị gái đã đến, sao bây giờ lại sợ sệt thế?” Vi không nói gì, chỉ im thin thít. Vỗ về lấy tay em, tôi quỳ một chân xuống, nhìn thấy khuôn mặt cúi gầm của em, nhẹ nhàng nói: “Vi này, chị là Lan, chị gái em…”

Một giọt nước mắt long lanh rớt xuống mu bàn tay tôi, nóng hổi trong không khí mát lạnh mùa thu. Tôi không cầm nổi, ôm luôn vào lòng cái thân thể gầy gò đang thổn thức ấy. Nước mắt tôi không chảy ra, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự xúc động của em. Lớn lên trong cảnh không cha, không người thân, được người khác cứu rỗi rồi bỏ rơi, em chắc đã phải chịu nhiều khổ cực lắm. Một lúc bồi hồi qua đi, chúng tôi cũng đã bình tâm lại được. Lúc Quỳnh Dao về đến nhà cùng chị bếp chuẩn bị cơm nước, mọi chuyện đã trông như bình thường. Giới thiệu với Quỳnh Dao qua loa Vi là em họ tôi để cô không nghi ngờ gì thêm, tôi rất sợ hoàng thượng can thiệp vào chuyện này, cũng đã đặc biệt dặn cô không hé lộ chuyện này với ai.

Tôi ở chơi nhà Lễ nghi học sĩ hai ngày, bàn tán chuyện về Vi. Lại biết thêm một chuyện đặc biệt: “Em có thai với cậu ấm nhà Lê Ngân.” Tôi lại thừ người, mới có mười ba tuổi mà đã mang thai là điều rất nguy hiểm. Nghe em tả chi tiết là mình dậy thì sớm, tôi cũng vẫn lo. Tôi khuyên em nên vì bản thân mình mà phá thai đi, để an toàn cho sức khỏe chứ không phải vì quan niệm xã hội. Vi nhìn tôi ngạc nhiên về thái độ lo lắng đó. Tôi cố gắng giải thích cho em biết là vì tuổi em chưa thật sự phát triển, xương chậu hẹp, lại còn thêm gánh nặng sinh lý khi mang thai, tôi chỉ e tính mạng hai mẹ con sẽ bị đe dọa. Bác Lộ cùng em nhìn tôi tròn mắt, còn tôi thì không thể nào đi vào chi tiết khoa học đã mục nát sau nhiều năm không được dùng đến, nên lại chuyển sang liệu sinh ra đứa con của người ruồng bỏ em có xứng đáng không? Em lập tức cương quyết: “Cậu chủ đối với em rất tốt, không vì bất đắc dĩ cậu sẽ không bỏ em đâu, chúng em đã thề non hẹn biển, chỉ vì cứu cậu, việc lấy mình làm nghi binh cũng không có gì là khó cả!”

Nói đến đây em nghẹn ngào không nói được nữa, tôi biết em đã vướng vào lưới tình cảm. Mặc dù tuổi của em còn trẻ, nhưng mối tình đầu sâu đậm cộng thêm tình cảnh éo le có khi chỉ có thể gắn bó nhau thêm. Tôi không khuyên nhủ gì thêm nữa, gọi Quỳnh Dao, nhắn cô đến phủ Phi Lộ hỏi thăm xem hắn có ở nhà hay không. Tôi bàn với hai người để Vi ở với tôi ở trong phủ Tây Kinh, nhưng vì em mới có thai, đi đường dài không tiện, nên tính hỏi thăm Phi Lộ để tôi dọn đến đây ở.

Quỳnh Dao về nhắn tôi là may sao Phi Lộ mới về nhà hôm qua, đã vào cung gặp Nguyễn Thần Phi, chiều tối sẽ về. Nguyễn thị Lộ có vẻ không hài lòng về Thần Phi, mang mặt khá chán ghét. Tôi cười hỏi thăm bà có chuyện gì, bà đáp: “Cháu ở xa, cũng đóng cửa ở nhà nên không biết, Thần Phi đã hạ bệ hoàng thái tử, khiến ngôi thái tử đang ngất ngưởng vô định, giờ phần nhiều đang nằm trong tay con trai thị. Cô ta nhìn vẻ ngoài sắc sảo đẹp đẽ như thế, nhưng cũng rất mưu mô, tìm kiếm mọi cách để hạ bệ Dương Chiêu Nghi. Bác tưởng thời thế Dương thị Bí đã qua rồi, nay lại có kẻ cao tay hơn nàng ta đang thao túng triều đình.”

Tôi ngạc nhiên: “Chuyện về thái tử cháu cũng có nghe qua, nhưng hiện giờ hoàng thượng cũng chỉ ghi là ngôi thái tử chưa định, hiện lại có tới ba người con trai, sao phần lớn lại cho rằng ngôi thái tử là của Bang Cơ?” Bác Lộ giải thích: “Nói gì thì nói, ngôi thái tử phần lớn dựa vào quyền thế của người mẹ, cộng thêm tình yêu thương của vua. Nay người vua yêu mến nhất vì kiêu căng đã thành dân thường, không có chức tước gì, con thì làm sao lên được? Hoàng tử Khắc Xương chỉ do một vị tài nhân may mắn được vua ngự một đêm mà thành, với thân thế nhỏ bé và không có tình yêu của vua, đã là quá may mắn với thị. Nguyễn thị Anh với gia thế đàng hoàng, cha đã tham gia nghĩa quân, lại có họ hàng xa với công thần Nguyễn Xí, em trai đang giữ chức chấn thủ vùng biên cương Ai Lao, lại là bạn thân của vua, thêm vẻ đẹp và quỷ kế níu giữ lấy vua, Hoàng tử Bang Cơ phần lớn đã cầm chắc chức thái tử rồi.”

“Xem ra chị gái Phi Lộ thật là có tài!” Tôi cười. Bác nói ngay: “Từ khi Thần Phi vào cung đến nay, bác đã không ưa được, thường xuyên tránh né, thân phận thật sự của cháu nên giấu kĩ, đừng bao giờ cho cô ta biết!” Tôi gật đầu, vừa lúc Quỳnh Dao cũng vào, nói với tôi đã đến lúc nên đến phủ Phi Lộ. Tôi chào bác rồi bước ra ngoài, đi bộ đến nhà Phi Lộ.

Chương 42

Từ khi kết hôn đến nay, tôi chưa bao giờ bước vào phủ Phi Lộ ở kinh thành bao giờ. Nay không có việc này chắc cũng không bao giờ đến. Đến nơi mới biết, nhà anh ta không đơn giản như nhà bà bác tôi vừa ở nhờ, mà rất to và rộng, khuôn viên bao trùm kín mít bằng tường lũy, có lính gác đàng hoàng ở ngoài. Ruộng vườn của anh ta ở bạt ngàn, người quản riêng số thừa hưởng ở quê như tôi còn chưa biết hết qua, chỉ lâu lâu nói chuyện với viên quản gia về tiền nong và ý muốn giúp người nào đó của tôi. Lính đứng chắn cửa thấy hai thiếu phụ ăn mặc bình thường muốn vào chắn lại. Quỳnh Dao hỏi cho gặp quản gia, quay lại nói với tôi: “Cô chủ cứ yên tâm, lúc em đến hỏi thăm tin tức cũng đã hỏi quản gia, thậm chí ông ta còn dặn dò lính gác, nhưng mình đến trễ, chắc lính gác đã đổi phiên nên họ chắn mình lại. Cô năm nay cũng đã gặp quản gia mấy lần, chắc ông ta sẽ nhớ mặt mà cho chúng ta vào.”

Vừa mới nói đến đây đã có tiếng chiêng báo hiệu tránh đường cho kiệu đến, các anh lính vội vàng đẩy chúng tôi ra, mở rộng cửa đón chào. Kiệu to bốn người gánh từ từ xuất hiện, rồi rất nhanh chóng, kiệu được hạ xuống, một người đàn ông mặc quan phục quân đội bằng gấm xanh lục đậm, gọn ghẽ bước ra. Đầu đội mũ quan, tóc cắt ngắn gọn ghẽ, nhìn Phi Lộ trông rất điển trai cùng với khí phách anh dũng trong ráng chiều đỏ rực. Trời cũng đã nhá nhem, nhưng bà con, phần đông là mấy cô gái trẻ, ai cũng đều đứng lại chiêm ngưỡng hắn. Tôi nhếch mép, “chậc, xem ra mình lại vớ phải một anh chồng quá đáng tự hào rồi”. Hắn mặt hồng hồng như đang tức giận việc gì hay không muốn bị người khác nhòm ngó, lướt mắt đảo quanh vô thức rồi đi nhanh vào cổng, không quan tâm để ý đến chúng tôi đang ở ngay đó.

Trong tình thế này, bất giác tôi thấy thật là khó xử, chẳng lẽ kêu hắn lại? Với cái bộ dạng này, chẳng những tôi không xứng gọi tên hắn bằng mấy cô tiểu thư áo hồng đằng xa đang thủ thỉ với nhau điều gì đầy, mà nếu có mạnh dạn kêu cũng chỉ e rằng bị bà con cô bác đang chiêm ngưỡng “anti” cho mấy ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. Quỳnh Dao như đang có ý gọi hắn, tôi cầm tay cô lại, lắc đầu. Đúng lúc quản gia từ trong phủ hấp tấp chạy ra, muốn mém tông sầm vào hắn. Hắn vịn quản gia lại, như đã bớt tức giận, hỏi câu gì đó. Xa quá tôi không nghe thấy gì nhiều, chỉ thấy tự nhiên quản gia chỉ vào hướng chúng tôi đang đứng, hắn cũng quay lại xem, làm bà con đang muốn giãn ra về nhà lại quay lại nhìn hắn rồi nhìn sang phía tay quản gia chỉ, chính là nơi tôi đứng.

Mặt tôi như muốn méo xệch, chỉ muốn trốn sau mấy cô gánh thúng rau phía sau ngay lập tức. Lý do là vì hắn đã nhanh chóng đến chỗ tôi và Quỳnh Dao đứng, nhìn thẳng vào tôi hỏi: “Sao đến mà không báo?” Tôi mới chỉ: “Ờ.. thì…” thì hắn đã nhanh chóng cầm khuỷu tay phải của tôi, dắt một mạch vào cửa: “Nói gì thì vào nhà mà nói!” Bước qua cổng, hắn mắng nhỏ hai tên lính gác: “Mắt các ngươi sao thế? Vợ ta muốn vào phủ mà các ngươi cũng không cho!” làm hai tên lính cúi gằm mặt. Tuy có Quỳnh Dao bước ngay sau tôi, nhưng sao tôi vẫn có cảm giác rát buốt sau lưng vì bị người ta nhòm ngó?

Một mạch dắt tôi vào đến phòng khách, hắn thả tay ra, ngồi phịch xuống bàn uống nước. Uống xong hắn quay lại hỏi người đang ngỡ ngàng về cái phòng khách bề thế là tôi: “Xuân, cô đến lúc nào thế? Sao không đi xe ngựa của nhà mà lại đến cửa hỏi han thế này? Còn mặc loại quần áo nào vậy? Còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi chứ?” Tôi nhún vai, ngồi xuống: “Tôi đi xe khách đến đây, có chút chuyện cần xe ngựa ở nhà. Mà đã đi xe khách thử hỏi mặc áo đẹp làm gì? Nên tôi hỏi mượn mấy bộ của chị bếp mặc vào cho đỡ bị nghi ngờ.” Hắn nhìn tôi ngạc nhiên hỏi: “Có gì mà bị nghi ngờ, cô đi xe khách thì đi một mình một xe, có đủ rèm che chướng mát, ai mà nhòm ngó làm gì? Đừng nói với tôi là cô đi mấy cái xe chợ chở cả người lẫn thú…” Nhìn mặt tôi, hắn tròn mắt: “Cô đi mấy loại xe đấy thật à?”

Rồi hắn bắt đầu cười rộ lên, cười nắc nẻ, cười đến ôm cả bụng. Tôi nhìn hắn cười mà từ phía xấu hổ, khó chịu cũng bất giác cười theo. Cười đến khi nước mắt chảy ra ở khóe mi, hắn vừa cười vừa nói: “Thân làm công chúa như cô, tôi tưởng từ bé đến lớn không biết ra ngoài có những gì, không ngờ cô cũng biết có loại xe đấy mà đi nữa.” Quá khứ bỗng ập về, tôi gượng cười: “Chuyện đấy là chuyện của tôi, anh không cần phải lo, tôi tưởng Quỳnh Dao buổi trưa đã đến báo là tôi đến rồi?” Phi Lộ lấy lại tinh thần, nhanh chóng làm sao đã đổi mặt bình thường: “Tôi vào cung gặp chị gái. Nhắc mới nhớ, cô đến sớm có phải là tốt không? Bà chị tôi đang vui sướng vụ làm mẹ, cứ đốc thúc tôi mau chóng có con, còn nói…” Hắn chợt im lặng nhìn tôi, tôi hỏi tiếp: “Nói gì nữa?”

Uống thêm cốc nước, hắn đáp: “Nói tôi lấy vợ cũng đã tròn năm mà chưa có tin tức gì mới, cô lại ở xa, bà chị đang tính xin hoàng thượng ân chuẩn cho tôi lấy thêm người thiếp để có cơ hội nối dõi tông đường. Cô nói xem, người lấy vợ là tôi, mà sao không nói lại được bà chị ấy chứ?” Tôi nhìn hắn: “Chuyện ấy thế nào? Anh đã muốn li hôn với tôi chưa?” Hắn nhìn tôi, bực tức: “Có chuyện gì đâu, đấy là chị ấy nói thế, chứ muốn xin hoàng thượng cũng đâu thể nhanh chóng được. Còn nữa, lấy cô là chuyện an bài gấp gáp, ủy thác của hoàng thượng tôi không thể chối cãi được, nhưng mà lại lấy thêm người nữa với cái kiểu này, thì tôi còn gì là con người nữa? Làm con rối cho xong!” Tôi thấy hắn đột nhiên nổi khùng lên, cũng chưa muốn chọc tức hắn thêm làm gì, nói: “Chắc anh hôm nay cũng đã lo ngay ngáy chuyện này, rồi thêm tốn biết bao nhiêu công phu hùng biện từ chối khéo chị anh, biết vậy tôi dọn đến đây ở từ sớm cho xong.”

Hắn nhìn tôi kì lạ, tôi nói: “Tôi có cách để anh có thể an toàn không phải lấy thêm vợ nữa, tự do tự tại mà chờ người trong mộng xuất hiện để lấy thôi!” Hắn nhìn tôi dò hỏi: “Cô nói vậy là sao? Có cách gì nói nhanh lên, kẻo không nay mai là thêm một bản thánh chỉ nữa lại khổ cho cả hai chúng ta!” Tôi nhìn sâu vào hắn để dò tâm ý thật của hắn, rồi nói ra kế hoạch tự nhiên có trong đầu mình: “Anh cứ vào cung báo tôi đã có thai. Chúng ta chỉ cần người mang thai hộ, sau khi đẻ ra nhận làm con là xong!” Hắn trừng trừng nhìn tôi: “Cô có chắc không thế? Kế này mà cũng gọi là kế sao?” Tôi nhún vai: “Con cũng đâu cần là của anh, chỉ cần chúng ta tìm người nào đã có thai mà không có chỗ nương thân giả làm tôi khi thái y đến để cho chị anh hết dài dòng. Sau khi cô ta đẻ xong, chúng ta có thể nhận nó làm con nuôi. Con trai hay con gái không thành vấn đề với tôi. Chỉ là để chị anh thấy giữa chúng ta không có vấn đề sinh sản gì. Nếu sau này chúng ta có li dị, anh không muốn vướng bận có thể để đứa bé cho tôi nuôi.”

Hắn cười: “Cô nói cứ như đúng rồi ấy, bây giờ chúng ta thế này, làm sao mà tự nhiên tìm ra được người phụ nữ nào có bầu mà không nơi nương tựa, liệu chị ta có cho chúng ta đứa bé không ấy chứ?” Tôi nhìn hắn, nháy mắt: “Nếu tôi nói với anh là tiện thể tôi cũng đã tìm ra được rồi, thì sao?” Hắn lại nhìn tôi, tự nhiên quan trọng hết mức: “Cô nói thật sao?” Tôi nở nụ cười: “Chuyện là thế này…” rồi tôi bắt đầu kể về Vi, che dấu đi nguồn gốc của em, chỉ đơn thuần là em là cô em họ xa, con gái trẻ măng mà chưa gì vì yêu đã dính bầu, người yêu biết nên chạy mất dép. Đang bơ vơ không biết nói gì với cha mẹ. Chúng tôi có thể tương kế tựu kế, mời em ở nhà với tư cách em họ tôi, giảm thiểu số người ở trong nhà đến các người có thể tin tưởng, sau khi em sinh xong có thể cho em ở lại với con đến khi lấy chồng. Như vậy em vừa biết được con mình có chỗ nương tựa, vừa có thể an toàn sinh nở, vừa giải quyết luôn vấn đề vợ con của chúng tôi.

Hắn gật gù, xem chừng đã có vẻ ổn thỏa. Chắc rằng hắn cũng đang lo sốt vó về chuyện tự dưng phải gán thêm vợ lẽ đây. Nói chuyện một hồi, hắn đáp: “Vậy đi, chuyện cô bé đó cô lo, còn chuyện chị tôi, tôi đã có cách để sắp xếp. Bây giờ cô nên đi thay đồ đi, mặc áo này lại để người ta nhìn vào đoán già đoán non không tốt lắm!” Tôi cười đi theo Quỳnh Dao bên ngoài đến phòng của mình trong cái nhà to lớn này của hắn.

Trời cũng đã tối, tôi cũng chỉ có thể dựa vào đèn đuốc bên ngoài mới có thể thấy được sự khang trang của nhà hắn. Nhà chính của hắn có ba tòa ba gian hai trái song song với nhau cùng hệ thống hành lang lớp đá cùng hồ nước và hòn non bộ. Tuy không thể so sánh với uy nghi của hoàng cung, nhưng so với cái nhà quê tôi ở cũng khác lắm rồi. Căn nhà bên ngoài là phòng khách to cùng phòng ngủ của lính gác và nhà ông quản gia. Căn ở giữa là phòng ngủ, phòng ăn, thư phòng của hắn. Giữa hai căn là một cái sân rộng với các khí cụ, chắc dùng làm sân tập cho hắn. Còn căn nhà cuối cùng là phòng ngủ cùng thư phòng của phu nhân nhà tướng quân, chính là tôi. Người hầu gái ở hai bên trái nhà, nhà bếp ở phía sau, cách căn nhà của tôi một cái hồ cá tròn nhỏ có hòn non bộ. Tuy so với nhà Thái Bảo thời xưa cũng không được bằng, nhưng một căn nhà như thế này cũng chứng tỏ khá nhiều phẩm chất của hắn: Một người thanh lịch và không quá khoe khoang.

Vào phòng, tôi mới phát hiện nhà này có đầy đủ quần áo và đồ trang sức cho phụ nữ, hỏi ra mới biết là do chị hắn sai chuẩn bị phòng khi tôi đến ở (hay là cho cô vợ lẽ không biết). Tôi tắm rửa thay đồ, Quỳnh Dao giúp tôi búi tóc lên trông cũng đã mất đi vẻ quê mùa. Tôi nhìn mình trong gương, tự nhiên mới biết câu người đẹp vì lụa có ý nghĩa như thế nào. Khi tôi còn trong bộ quần áo nâu sồng, mọi người nhìn tôi trông có vẻ nghi ngờ lắm, đến Phi Lộ còn không nhận ra, chắc là lúc đó tôi là một con người rất bình thường. Giờ thay đồ mới, ra ngoài ăn cơm, chỉ có Phi Lộ không tỏ gì khác biệt, còn bọn gia nhân ai cũng lấm lét nhìn tôi, xem ra, riêng về phần này hắn đã đúng. Ăn cơm xong, tôi với hắn ai về phòng nấy, làm bọn gia nhân cũng thấy lạ lùng, nhưng đương nhiên không giám hỏi thẳng.

Sáng sớm hôm sau, tôi đã kêu Quỳnh Dao thuê một cái xe bình thường, thay quần áo đi đến nhà Lễ nghi học sĩ sớm để làm thuyết khách. Lúc đầu bà không đồng ý, Vi thì đầy nghi ngờ, nhưng sau khi tôi giải thích về chuyện em vẫn đang cần chỗ trú an toàn, mà chỗ tôi là tốt nhất, còn danh tính thai phụ là tôi cũng sẽ yên ổn hơn, hai người cũng đồng ý. Vậy là em đi lên xe về nhà Phi Lộ với tôi. Về đến nhà, tôi giới thiệu em với Phi Lộ, hai người cũng chỉ chào nhau bình thường. Phi Lộ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, sau đấy lôi tôi ra một góc mà hỏi: “Con bé nhỏ thế mà đã có thai rồi sao? Con thằng kia bao nhiêu tuổi đấy?” Tôi nhún vai vì thật ra cậu ấm của em ai mà biết được bao nhiêu tuổi, nhưng phải chắc rằng cũng rất trẻ, vì Lê tu dung cũng chẳng hơn tôi là bao.

Hôm sau, tôi ngay lập tức an bài cho mấy cô hầu, người thì về quê đưa thư của tôi nhắn bà bếp thu nhận để giúp việc lúc tôi vắng nhà, người thì cho về nhà lấy chồng, chỉ còn lại ông quản gia cùng bà vợ làm bếp và đám lính canh của Phi Lộ. Buổi chiều, hắn vào cung báo tin vui cho Thần Phi biết. Cô ta có vẻ rất vui mừng, còn gửi thư chúc mừng tôi, dặn dò đủ điều. Thái y được phái đến bắt mạch, tôi cùng Vi nằm trên giường, qua tấm mành dày để ông không biết. Ông đoán Vi có thai được khoảng hai tháng, nhưng mạch yếu, nên cẩn thận phòng ngừa các bệnh về gió như cảm lạnh. Qua mành, tôi cười đáp lại ông bình thường thay cho Vi. Còn chưa bao giờ giáp mặt ông thật sự cả. Với lời đoán bệnh của thái y, Thần Phi không còn nghi ngờ gì, chỉ viết thư yêu cầu tôi ở nhà thường xuyên, không nên ra ngoài kẻo gió. Vậy là Phi Lộ đã thoát cảnh phải lấy vợ bé, ngay tuần sau anh ta chuồn về biên giới luôn, mấy tháng mới ghé qua nhà một lần khi có việc bẩm báo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3