Cám ơn anh, khiến em cảm thấy yêu Bắc Kinh mùa đông này - Chương 4.04

Giáo viên Đoàn thanh niên ngạc nhiên: “Hữu Dư sao lại không đến?”. Tô Bắc Hải không ngừng xem đồng hồ, các anh, chị, em đều xúm vào hỏi: “Vu sư huynh có đến không?”.

Lâm Tiểu Niên đứng ngồi không yên, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Hữu Dư, khi nhận điện thoại, cô dùng giọng rất phẫn nộ và nói: “Vu Hữu Dư, hôm nay anh không đến có phải là lấy công trả thù tư không đó?”.

Vu Hữu Dư không nói gì, trong lòng của Lâm Tiểu Niên càng phẫn nộ, càng buồn bã, do đó, không nghĩ nhiều cô nói: “Em khốn khổ vì anh, cả hội sinh viên này khốn khổ vì anh. Hóa ra anh là người hẹp hòi như thế, lại còn ghen tuông vớ vẩn, thật ích kỷ, anh làm mọi thứ để chống lại em! Anh là ai? Là thượng đế sao?! Anh dựa vào cái gì mà nhận được giấy mời rồi lại không đến… Đừng nghĩ rằng anh không đến, hội sinh viên sẽ không làm nổi bữa tiệc này, đừng cho rằng anh không đến, mọi người sẽ nhớ đến anh, càng không có anh thì càng tốt!”.

Nghe xong lời trách móc của cô, giọng điệu của Vu Hữu Dư nhẹ nhàng nói: “Lâm Tiểu Niên, em ăn nói như thế từ khi nào vậy?”.

“Anh không đến! Sau này, đừng nghĩ em sẽ gọi anh là Vu sư huynh nữa!”

 “Từ trước đến giờ anh cũng không hy vọng em gọi anh là Vu sư huynh, anh cũng không bảo em gọi anh là Hữu Dư. Nếu hôm nay anh đến, chả lẽ sẽ đổi thành Hữu Dư sao?” Anh vui vẻ trả lời. Lúc đấy có sự có mặt của thầy cô, các anh, các chị, các bạn, Lâm Tiểu

Niên cảm thấy xấu hổ: “Anh thật là! Đợi đã… cái gì? Anh nói anh đến?”.

 “Từ trước đến giờ anh chưa nói là không đến, chỉ là ngoài cổng trường bị tắc đường, vài phút nữa mới đến.” Anh nhìn bó hoa bách hợp ở ghế bên cạnh trên xe, nở một nụ cười. Không phải vì bó hoa này, thì anh đã đến sớm rồi. Lúc bữa tiệc kết thúc, Chu Hiểu Úy hô hào mọi người đi ăn đêm, Vu Hữu Dư kéo Lâm Tiểu Niên xin rút lui: “Chúng tôi còn có chương trình khác.”. làm cho mọi người không có cách nào giữ lại được.

Lâm Tiểu Niên thực sự rất đói, cô nuối tiếc ngửi hương thơm của món vịt muối ở trên bàn, nuốt nước miếng thèm thuồng.

Cô trách Vu Hữu Dư: “Có chương trình gì quan trọng hơn ăn cơm vậy?”. Anh làm ảo thuật lấy từ trong xe ra một bó hoa bách hợp, đặt vào tay cô:

“Tặng em!”.

Ngửi thấy mùi hương của bó hoa, cô không nhịn được hắt xì hơi lớn: “Em biết có chuyện không hay mà! Haizz, hắt xì hơi… “ Cô lại hắt xì hơi, nhanh chóng trả hoa lại cho anh: “Em bị dị ứng!”.

 “Năm ngoái không phải là anh cũng tặng em loài hoa này sao?” Vu Hữu Dư khóchịu.

Lâm Tiểu Niên nghĩ lại bữa tiệc Tết năm ngoái, lúc cô đang hát, anh chạy lên khán đài, tặng cho cô một bó hoa, lại còn hôn cô, bất giác có chút gì đó cảm kích: “Đúng ạ, nhưng anh không nhìn thấy sau đó em tặng lại Tam Nguyệt sao ?”.

Nét mặt anh khó chịu, nhưng không nổi giận, liền chuyển chủ đề, nói: “Em đói hông? Hay là chúng ta chuyển địa điểm đi ăn chút gì đó nhé.” Hai người đến quán ăn nhỏ đằng sau cổng trường, Vu Hữu Dư cầm bó hoa bách hợp, nói nhẹ nhàng với cô bán hàng xinh đẹp: “Bó hoa này là tôi định tặng bạn gái nhân ngày Tết, nhưng cô ấy bị dị ứng với phấn hoa, tôi thấy vứt đi  thì phí, muốn tặng cho cô.”

Cô gái bán hàng nhận được bó hoa thấy rất bất ngờ, rất vui, lại đúng dịp Tết tây, nên đã chủ động khuyến mại cho họ một món ăn, còn nói: “Hôm nay các bạn ăn cơm sẽ được giảm giá 20%!”.

Đợi cô bán hàng đi xa, Lâm Tiểu Niên mới vừa ăn vừa cười: “Có phải lúc nào anh tặng hoa người khác đều nói như thế không? Giọng điệu rất hay.”

Vu Hữu Dư bị nhạo báng, thấy bối rối, nhanh chóng gắp rau cho cô: “Ăn đi!”. Mới ăn được một chút, thì có người gọi điện cho Vu công tử: “Anh năm của cậu bị tai nạn giao thông, rất nguy kịch. Cậu mau đến đây.” Lâm Tiểu Niên nghe rất rõ, Vu Hữu Dư vẫn thường nhắc đến anh năm, người đã cho anh mượn chiếc Lamborghini, đưa anh đi ăn ở Lệ Gia Thái, nghe nói trước đây làm IT, sau đó chuyển sang bất động sản, dường như rất thần bí. Tay Vu Hữu Dư run lẩy bẩy: “Bệnh viện, đúng, anh phải đi bệnh viện!” Anh đứng dậy chuẩn bị đi: “Em ăn một mình nhé!” Anh dúi 100 tệ vào tay Lâm Tiểu Niên. Nhìn anh loạng choạng rời đi, cô ăn sao được? Nên cô cũng đứng dậy, theo sau anh gọi: “Hữu Dư!”.

Anh đứng ở cửa quán ăn, quay lại nhìn cô, cô chạy đến phía trước anh, ngẩng đầu lên: “Hữu Dư, cho em đi với!”.

Anh không dám lái xe, tay anh run lập cập, thậm chí ngồi trong xe taxi, anh cũng không giữ được bình tĩnh, luôn giục bác tài chạy nhanh hơn.

Lâm Tiểu Niên sợ anh quá kích động, liền nắm chặt tay anh, an ủi anh:

“Không sao đâu, anh năm của anh không sao đâu! Anh phải bình tĩnh.”

Anh giống như một đứa trẻ ngây thơ nhìn cô hỏi: “Anh năm của anh sẽ không sao, đúng không?”.

Cô gật đầu, cho anh niềm tin và sức mạnh.  Bệnh viện, phòng cấp cứu. Ngoài cửa rất hỗn loạn, có người khóc lóc gọi tên bệnh nhân, có người lại tức giận với bác sĩ và y tá, có người bận giải quyết chuyện riêng của mình, có người đứng bên cạnh im lặng.

Vu Hữu Dư không quan tâm bác sĩ và y tá không cho anh vào, vẫn tiến vào cửa phòng cấp cứu: “Anh năm!”.

Có người giữ chặt anh lại, nói: “Anh bảy, đừng như thế, đừng làm ồn anh năm.”  Lâm Tiểu Niên từ trước đến giờ chưa hề thấy dáng vẻ yếu đuối của Vu Hữu Dư: đôi môi cắn chặt, đôi mắt đỏ, lộ rõ sự đau khổ và tuyệt vọng. Cô nghĩ, con người kiêu ngạo như thế lại khóc trước đám đông, anh ấy nhất định đã cố gắng chịu đựng rất nhiều. Cho nên, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh, đưa cho anh một túi giấy, sau đó quay đầu lại, cố ý quay mặt đi chỗ khác, để anh có cơ hội lau nước mắt. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tất cả mọi việc chỉ có thể nghe theo ý trời.” Sau khi bác sĩ cấp cứu mệt mỏi ra khỏi phòng cấp cứu, nhẹ nhàng thông báo.  Ngoài cửa ồn ào: “Ông không thể nói thế được, bác sĩ khoa ngoại đều bỏ mặc người bệnh à!” Có người quát lớn.

Bác sĩ không biết nói gì, lẳng lặng rời đi. Ông ấy biết người nhà bệnh nhân sẽ nói như thế. Đến nửa đêm, y tá trực đêm nói: “Mọi người về nghỉ đi, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi.” Vu Hữu Dư nắm chặt lấy tay Lâm Tiểu Niên, vui mừng, nói: “Anh ấy thật sự không sao!”.

Cô cười với anh: “Không sao rồi! Tất cả đều ổn rồi.”

Từ bệnh viện đi ra, đã ba giờ sáng. Nhiệt độ trong đêm giảm mạnh, gió lạnh xuyên qua chiếc áo len của Lâm Tiểu Niên, lạnh thấu xương khiến cô run lên bần bật. Vu Hữu Dư lại gần, ôm cô vào trong lòng, chắn gió cho cô. Hai người đi với nhau, trong màn đêm yên tĩnh, cô có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim anh. Cô muốn xoay mình, hy vọng xa anh một chút. Anh dường như phát hiện được ý đồ của cô, vì thế càng ôm chặt cô hơn, kéo cô về phía mình: “Đi nào, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.” Vu Hữu Dư lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa: “Ông nội anh mấy năm trước được phân nhà ở khu chung cư này, chị ba anh ở đấy, sau đó chị ấy đi nước ngoài, cho nên mới trở nên buồn tẻ thế này.”

Thật sự đã lâu rồi không có người ở, trong căn phòng phủ một lớp bụi mỏng.  “Em ngồi nghỉ ở ghế sofa đi, anh đi lấy ít nước nóng.” Ở bên ngoài lạnh quá, nên uống chút trà nóng sẽ thấy thoải mái hơn.  Lúc anh đang đun nước, cô đã ngủ thiếp ở trên ghế. Từ phía xa anh nhìn thấy cô ngủ rất ngon, đột nhiên thấy trong lòng ấm áp hơn, anh mỉm cười.  Mắt cô nhắm lại, lông mi dài che cặp mắt của cô, giống với một chiếc quạt,  đẹp và tinh tế. Cặp môi hồng của cô như hé mở, giống như đang thì thầm một  mình. Một cô gái yếu đuối kiên trì đứng bên cạnh anh cả đêm, đã cho anh sự  an ủi rất lớn. Anh thở dốc, trong tim như có chất độc, rất ngứa ngáy. Môi anh tiến về phía cổ cô, hít thật sâu mùi hương toát ra từ cơ thể cô, bất giác hôn lên cổ cô. “Dừng lại.” Cô đẩy anh ra, sau đó tỉnh lại.

Anh khẽ nói: “Niên Niên? Lên giường ngủ đi.”

Cô giống như một chú gấu nằm trên gối, mơ mơ hồ hồ lắc đầu: “Không cần đâu!”.

Anh như say đắm bởi dáng ngủ yên bình ấy, ôm một chiếc chăn lụa ra, bế cô lên ghế sofa.

Lục đục đến nửa đêm, anh cũng mệt, ngủ thiếp đi. Nhưng, trên môi vẫn nở một nụ cười.  Lâm Tiểu Niên thấy bên cạnh mình có tiếng động liền tỉnh giấc. Vu Hữu Dư đang ngủ ngon bên cạnh cô, trông rất đáng yêu, giống như một cậu bé  tinh nghịch, không chút kiêu ngạo. Đương nhiên, cũng không còn sự sợ hãi và khó chịu như trong bệnh viện nữa.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ, chiếu vào lông mày và mắt  anh, nhìn anh rất đẹp trai. Lúc anh ngủ, yết hầu anh động đậy, lộ rõ vẻ nam tính, chỉ cần nhìn như thế, cũng khiến người khác cảm thấy bồn chồn.  Cô lay cánh tay anh, nói: “Sư huynh, tỉnh dậy đi!”. Anh chuyển người ôm lấy tay cô tiếp tục ngủ, trong mồm vẫn lẩm bẩm:

“Tối hôm qua không phải em gọi anh là Hữu Dư sao?”.

“Hữu Dư?” Cô mỉm cười, lúc cô tức giận phải mắng anh như thế. Cô cho rằng  bản thân sẽ không bao giờ có thể thân mật với người con trai nào khác ngoài Kiều Hoài Ninh.  Lâm Tiểu Niên xoa bụng, nói một cách đáng thương: “Dậy đi, Vu đại công tử, em đói rồi.” Cô đột nhiên phát hiện gọi Vu công tử như thế thật hay, rất phù hợp.  “Vu đại công tử?” Anh mở mắt ra và cười, vặn lưng và nói: “Sau này em đừng học cách chửi mắng của người khác nữa nhé.”

Vu Hữu Dư gọi điện đến bệnh viện hỏi tình hình của anh năm, nghe nói có biến chuyển tốt, mới yên tâm. Anh vào phòng bếp giúp Lâm Tiểu Niên tìm thức ăn, nhưng không tìm được gì. Vu Hữu Dư chau mày, từ trước đến giờ anh chưa vào bếp bao giờ, thậm chí

hiếm khi tự đun nước. May mắn thay, Lâm Tiểu Niên đói, cô xắn tay áo, háo hức: “Nấu mỳ nhé, em  nấu!”.

Vu Hữu Dư ngẩn người nhìn bát mỳ của Lâm Tiểu Niên nấu để trên bàn, sợi mỳ trắng muốt, không chút thức ăn, không muốn ăn.

Nhưng anh vẫn phát huy phong độ và sự giáo dục tốt đẹp của mình, dùng đũa gắp vài sợi mỳ bỏ vào miệng. Vừa ăn vừa nói: “Rùa con, tài nghệ nấu nướng thế này thì lấy được ai?”.

 “Một người phụ nữ đảm đang không thể nấu ngon nếu không có gạo.” Lâm Tiểu Niên bĩu môi bác bỏ: “Bản thân anh cũng không động tay. Em giúp anh nấu mỳ, lại còn bày đặt kén cá chọn canh!”. Cô nhìn anh chằm chằm, hùng hồn nói: “Sau này em sẽ lấy đầu bếp!”.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Em nói thật sao?”.

Lâm Tiểu Niên ngẩng đầu: “Mẹ em lấy bố em vì bố em biết nấu ăn, cho nên, em cũng phải tìm một người chồng biết nấu ăn, anh ấy sẽ nấu cho em ăn… Như thế hạnh phúc biết bao!”.

Cô nhắm hờ mắt tưởng tượng cảnh cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn hình dáng mờ ảo của người chồng tương lai, cái dáng người cao cao, đôi vai rộng… giống như Kiều Hoài Ninh. Lúc nhỏ, bố mẹ không ở nhà, khi Kiều Hoài Ninh nấu món gà Cung Bộc, biết

cô thích ăn quả khô, nhiều lạc. Anh sờ đầu cô nói: “Chỉ cần em thích, sau này anh sẽ nấu cho em ăn.”

Nhưng, sau này… anh đã thay đổi, có bạn gái, sau đó, không đối xử tốt với cô nữa. Cô cũng thay đổi, lại còn tình nguyện nấu cho người con trai khác ăn. Do đó, anh không phải là người duy nhất thay đổi. Nghe cô nói sẽ lấy một anh đầu bếp, Vu Hữu Dư thấy mình thật sự thất bại, trong ý nghĩ về tương lai, cô cố ý hay vô tình gạt anh ra ngoài. Anh thử hỏi cô: “Lấy một người có tiền không tốt sao? Anh ấy sẽ thuê một đầu bếp cho em.”

 “Hương vị nấu ăn của người đầu bếp được thuê làm sao mà giống với người yêu  mình nấu chứ?” Cô phản bác. Anh không nói gì, nhưng nhớ rất kỹ. Vu Hữu Dư đưa Lâm Tiểu Niên về ký túc, sau đó quay trở lại bệnh viện. Lâm Tiểu Niên trách anh: “Anh phải đi thăm người bệnh, lại còn đưa em về làm gì? Không phải lại quay lại một vòng sao? Chả lẽ em không biết đường.” Anh nhìn cô cười, độc đoán nhưng nhẹ nhàng, dùng giọng điệu đùa cợt nói:

“Em là bạn gái của anh, tất nhiên là phải đích thân đưa về chứ!”.

Không biết phải làm thế nào, câu nói đó làm cô cảm thấy hối hận, rất lâu sao cô cũng không nói gì, mới nhớ phải đẩy anh đi: “Mau đi đi, đi thăm anh năm đi!”.

Mùa đông năm nay đến rất sớm. Sau khi thi xong, Lâm Tiểu Niên không còn liên lạc với Kiều Hoài Ninh nữa, mà đi mua vé tàu về quê.

Vu Hữu Dư lái xe đưa cô đến ga tàu, tiện đường đưa cả Nguyễn Tình Không và Tiết Băng đi.

Trên xe, Nguyễn Tình Không trêu Vu Hữu Dư: “Sư huynh, lần này không phải anh đưa Tiểu Niên về nhà chứ?”.

 “Sư tỷ!” Lâm Tiểu Niên ra hiệu cô đừng nói nữa. Nguyễn Tình Không không nói nữa, nhưng Tiết Băng lại tiếp lời: “Có gì bí

mật chứ? Sao không đưa về được!”.

 “Tiết Băng, cậu thử nói lại xem, hai người sẽ đi bộ ra ga đấy!” Vu Hữu Dư đe dọa.

Như thế Tiết Băng mới không nói nữa, cười với Nguyễn Tình Không khiến Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên thẹn thùng nhìn ra ngoài cửa.  Lúc đến ga, Lâm Tiểu Niên nói với Vu Hữu Dư: “Đã có kết quả của IELTS rồi?  Sắp đi nước ngoài rồi, trước tiên phải chuẩn bị đơn xin học.” Vu Hữu Dư im lặng một lúc nói: “Anh đã tính cả rồi, em đừng nói nữa, phiền phức!”.

Cô nghĩ mình là người thế nào, những lời như thế lại bị cho là làm phiền anh nên cô không nói nữa, vui vẻ nghịch tay mình.

Vu Hữu Dư mang hành lý, đưa cô lên tàu, sau đó nói: “Về đến nhà gọi điện  cho anh!”, rồi vội vội vàng vàng đi mất. Lâm Tiểu Niên không trả lời, thẫn thờ ngồi trên tàu. Về đến nhà, Lâm Tiểu Niên cuối cùng cũng được tự do hoàn toàn. Hàng ngày cô đều lên mạng chơi trò chơi, xem sách, rồi lại xem tivi, không có việc gì thì xuống lầu đi bộ, ngày nào cũng rảnh rỗi như thế. Mẹ cô sợ cô ở nhà nhiều đâm hư, nên kéo cô ra ngoài đi dạo cùng, vừa đi vừa dùng mọi cách để cô nói chuyện, muốn nghe cô nói về quá trình tiến triển với người con rể tương lai. Nhưng Lâm Tiểu Niên đã phá hỏng mọi công sức của mẹ cô, một từ cô cũng không nói. Vì cô không muốn nói, nên mẹ cô hỏi gì cũng trở nên vô ích, đành chuyển chủ đề: “Con xem Hoài Ninh nhà bác Kiều ấy, năm nay cũng đã dẫn bạn gái về nhà ra mắt rồi đó.”

Cô đoán sớm hay muộn gì cũng có ngày hôm nay, do đó buồn bã nói: “Dẫn thì dẫn, anh Hoài Ninh giỏi thế cơ mà, tìm một người bạn gái có gì là khó chứ.”

Mẹ cô nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô, không hiểu: “Con yêu, con làm sao thế? Thái độ gì lạ vậy?”.

Từ khi biết Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi về đến thành phố Cáp Nhĩ Tân, Lâm Tiểu Niên càng không muốn ra khỏi cửa. Bố mẹ đi làm, cô liền nhốt mình trong nhà rồi lên mạng. Ai gọi cũng không mở cửa.  Lúc muốn gặp lại không gặp được, lúc muốn trốn lại không trốn được. Kiều Hoài Ninh vẫn đến. Anh chọn đến vào sau bữa tối. Cô dồn sức bình tĩnh tinh thần chào anh: “Âu Dương Phi không đi cùng anh  Nhắc đến Âu Dương Phi, mắt anh rất sáng: “Cô ấy ăn xong muốn đi ngủ, giống như chú heo con. Thật hết cách.”Lâm Tiểu Niên im lặng một lúc, khi nghe anh kể về con heo con đó, cô cũng không muốn ngồi nói chuyện với anh. Điện thoại của cô reo lên, cô nói xin lỗi, rồi vội chạy đi nhận điện thoại. Cuộc điện thoại này nhất định là Vu Hữu Dư gọi, anh hỏi cô ăn cơm chưa, ăn cái gì, lại hỏi cô ở nhà làm gì. Cô mập mờ trả lời câu hỏi của anh.Mẹ cô mang hoa quả ra phòng khách, nói chuyện với Kiều Hoài Ninh,không biết Kiều Hoài Ninh nói gì mà làm mẹ cô ngạc nhiên: “Trời ơi,Hoài Ninh, cháu giỏi thật.”

Lâm Tiểu Niên nhanh chóng bịt chặt tai nghe điện thoại, đi ra bên ngoài, cô không muốn Vu Hữu Dư nghe thấy tên của Kiều Hoài Ninh. “Rùa con, em có nhớ anh chút xíu nào không…” Tai Lâm Tiểu Niên đột nhiên nghe tiếng thở dài, anh hỏi: “Kiều Hoài Ninh cũng đang ở đấy à?”.  “Vâng.” Lâm Tiểu Niên nhẹ nhàng trả lời. Tiếp đó, một sự im lặng đáng sợ. Ở đầu dây bên kia, một tiếng thở dài não nề, giống như đã nín nhịn một thời gian dài nay bùng phát.  Vu Hữu Dư nói: “Lâm Tiểu Niên, anh đã nộp đợn học thạc sĩ ở trường Stanford rồi.” Cô nhẹ nhàng ậm ừ, sau đó mới nhớ ra là phải lịch sự chúc mừng anh, nhưng,  anh đã tắt máy. Khai giảng. Lúc thấy Vu Hữu Dư, trong mắt anh thiếu đi sự ấm áp ngày thường, thêm vào đó chút nặng nề. Nhưng thấy Lâm Tiểu Niên, anh rất lạnh nhạt, trong sự lạnh nhạt ấy có cả một chút cô đơn, cô cảm thấy đã qua những ngày ấm áp, chỉ còn lại sự lạnh giá.  Anh cười, trang trọng gọi Lâm Tiểu Niên, sau đó lấy từ trong túi sách ra một thỏi sôcôla đưa cho cô: “Kỳ nghỉ đông vừa qua anh đi Ý, cố ý mua về cho em đó.”