Chỉ là chuyện thường tình - Chương 33
Chương 33: Hóa ra anh cũng ở đây
Từ hôm Trác Thanh Liên đi Thượng Hải, không hẹn hò, từng ngày của cô trôi qua
trong nhàn rỗi.
Tịch Nhan ngoài những lúc cùng Tống Anh đi dạo phố cho khuây khỏa, đa số thời
gian đều là ở nhà. Nhưng không thể nào được yên bình như trước, nỗi nhớ cứ quẩn
quanh, vương vấn trong lòng.
Mỗi tối nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô lại tự hỏi lúc này anh đang làm gì?
Trác Thanh Liên dù công việc ngập đầu, nhưng vẫn dành thời gian gọi điện cho
cô. Có những lúc, chỉ một câu hỏi thăm rất đỗi bình thường, cũng đem lại cho cô
niềm vui ấm áp. Thường sau khi anh gác máy rồi, cô vẫn ngồi một mình cười ngây
ngô.
Người con gái đang yêu, rất dễ bị người xung quanh nhận ra. Tối hôm đó, chỉ có
Tịch Nhan và bố ở nhà. Đỗ Diệu Hoa không nén nỗi tò mò hỏi con gái: “Tiểu Tịch,
con đang yêu đúng không?”
Tịch Nhan không phủ nhận, mỉm cười gật đầu.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Nhân phẩm ra làm sao? Tính cách thế nào?”
Đỗ Diệu Hoa hỏi luôn một tràng, vẻ tha thiết, quan tâm. Thật đúng là tấm lòng
cha mẹ thương con vô bờ bến!
Tịch Nhan cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại ngẩng lên: “Bố có nghe nói đến
tập đoàn Trác Thị không?”
“Đây là tập đoàn tư nhân lớn nhất thành phố ta, bố sao mà không biết được?”. Đỗ
Diệu Hoa hỏi lại, “Thế cậu ta làm ở đó à?”
“Anh ấy tên là Trác Thanh Liên, là giám đốc ở đó”. Cô khéo léo nói ra thân phận
của bạn trai mình, nhưng bố cô vẫn được phen giật nảy mình. “Chính là cái cậu
quý công tử có gia sản tiền tỷ mà mẹ con gần đây cứ lải nhải suốt ấy
sao?”
Tịch Nhan một lần nữa gật đầu.
“Con làm sao mà quen được cậu ta?”. Đỗ Diệu Hoa có chút nghi hoặc, Tịch Nhan
vốn giao tiếp không rộng, thường ngày cũng ít ra ngoài, lấy đâu ra cơ hội để
gặp gỡ quen biết người đàn ông có thân phận như thế? Nếu nói là Triều Nhan thì
nghe còn được.
“Bố, bố cũng quen anh ấy mà. Anh ấy trước đây tên là Kiều Dật, cũng từng ở
trong ngõ Tử Trúc”.
“Kiều Dật?”, Đỗ Diệu Hoa lục tung ký ức đi tìm cái tên này, rồi bỗng nhiên nhớ
ra: “À, nhớ ra rồi! Mẹ cậu ta tên là Kiều Quyên, lúc trẻ rất xinh đẹp, phải
không?”
“Cô ấy bây giờ vẫn rất xinh đẹp”. Tịch Nhan cười, “Có điều, thân phận nay đã
khác trước, hiện là phu nhân chủ tịch HĐQT tập đoàn Trác Thị”.
“Nói vậy tức là, cô ta đã lấy Trác Diệp Phong rồi sao?”
Đỗ Diệu Hoa nhớ lại chuyện năm xưa, không khỏi xúc động. Năm ấy, trong ngõ Tử
Trúc, vì đứa con không cha của mình, Kiều Quyên đã phải chịu biết bao ánh mắt
ghẻ lạnh và khinh miệt của người đời. Ai biết được thế sự xoay vần, chỉ trong
mười mấy năm trời đã đảo ngược càn khôn, một bước trở thành phu nhân quyền quý
khiến bao người ngưỡng mộ.
“Lúc ấy, bố đã rất thích cậu bé Kiều Dật này, tuy rằng tính tình có đôi chút
bướng bỉnh, hay đánh lộn, bề ngoài thì trông thờ ơ, cứng đầu, nhưng thực ra lại
là cậu bé có tấm lòng lương thiện, nhiệt tình, hết lòng hiếu thuận mẹ và bà
ngoại”.
“Bố, anh ấy giờ thay đổi nhiều rồi”, gương mặt Tịch Nhan ngời lên hạnh phúc,
thẽ thọt, “Bố giờ có gặp lại anh ấy, chắc chắn không nhận ra nổi đâu”.
“Tuy rằng các con hồi nhỏ rất thân thiết”. Đỗ Diệu Hoa chăm chú nhìn con gái,
lòng không khỏi lo âu, “Nhưng cậu ta nay đã khác xưa, thân phận thay đổi, mọi
thứ khác cũng thay đổi theo. Con phải suy nghĩ cho thật kỹ”.
“Con biết”. Tịch Nhan nghiêm túc nói, “Con cũng đã suy nghĩ rất lâu, mới quyết
định qua lại với anh ấy”.
“Trong hai chị em con, người khiến bố lo lắng nhất là con, yên tâm nhất cũng là
con. Lo lắng cho con, bởi con bản tính trong sáng lương thiện, sợ con bị người
ta làm tổn thương; còn yên tâm là bởi bố biết, con bề ngoài thì tưởng yếu đuối
nhưng nội tâm lại rất kiên cường, rất có chủ kiến, về một số phương diện còn
trưởng thành hơn chị con. Đối với chuyện yêu đương và hôn nhân của con, bố sẽ
không can thiệp, bố chỉ mong con suốt đời này bình an, sống vui vẻ hạnh phúc,
đó cũng là di nguyện của ông con trước lúc lâm chung”.
Tịch Nhan nhìn bố hồi lâu, khóe mắt ươn ướt, đây là cuộc trò chuyện tri kỷ
nhất, thân tình nhất của hai cha con, kể từ khi cô ra đời. Cô nắm tay ông, chậm
rãi mà kiên định: “Bố yên tâm, con gái bố đã lớn khôn rồi! Con biết mình muốn
gì, cũng biết mình phải làm gì để có được điều đó. Bố hãy tin tưởng ở con, chứ
đừng vì con mà lo lắng!”
Đỗ Diệu Hoa lúc này mới nở nụ cười, ông buông tay ra, vỗ vỗ vào vai con gái,
vui vẻ nói: “Tiểu Tịch, bố tin ở con”.
Nói rồi ông đứng dậy, vừa bước được hai bước, Tịch Nhan gọi ông lại: “Bố,
chuyện này có thể khoan hãy nói cho mẹ biết được không?”
Đỗ Diệu Hoa nghe con gái nhắc nhở, cũng gật đầu tán đồng: “Uhm, hai bố con ta
tạm thời giữ bí mật, không mẹ con biết thì lại ầm ĩ, đi rêu rao khắp nơi cho mà
xem”.
“Con biết mà, con với bố là cùng một phe mà!”
“Đừng có nịnh bố làm gì, giờ con với cái cậu họ Trác kia mới là một phe!”. Đỗ
Diệu Hoa cười ha ha, Tịch Nhan hờn dỗi kêu lên “Bố này”, điệu bộ vừa ngượng
nghịu, vừa vui sướng.
Tịch Nhan trước nay sống lặng lẽ, lãnh đạm với xung quanh, thậm chí khi cười,
trong nụ cười vẫn có nét buồn. Đỗ Diệu Hoa rất hiếm khi thấy vẻ vui mừng lộ rõ
trên khuôn mặt cô thế này. Chỉ mong, cái anh chàng Trác Thanh Liên kia có thể
đem lại hạnh phúc thật sự cho cô con gái của ông!
Chiều thứ bảy, Tịch Nhan sửa bài cho học trò xong, lại ra ban công thu quần áo
đã khô vào, gấp từng chiếc ngay ngắn, xếp vào tủ áo. Thực sự không còn việc gì
để làm nữa, nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ.
Nhẩm đi nhẩm lại, hôm nay đúng là ngày Trác Thanh Liên đi công tác về. Anh
không gọi điện cho cô, cô gọi cho anh cũng không được. Chắc không xảy ra chuyện
gì đấy chứ?
Bậy nào! Tịch Nhan lập tức xua ý nghĩ đó ra ngay khỏi đầu. Cô đứng dậy, đi một
vòng quanh phòng, cuối tuần không có ai chơi cùng, thật là vô vị. Cô đâm ra
thắc mắc không hiểu trước đây mình sống thế nào.
Không muốn giam mình trong phòng nghĩ ngợi lung tung, với tay lấy chiếc áo khoác,
cô ra ngoài đi đổ rác. Tịch Nhan xuống nhà, còn chưa đặt túi rác xuống, vừa
ngước lên, đập ngay vào mắt cô, trên khoảng trống trước nhà, đứng một thân một
mình, là ANH.
Trác Thanh Liên hai tay đút túi quần, như cây cổ thụ cao lớn thẳng tắp, tư thái
tĩnh lặng, cả thế giới như lặng im không một tiếng động.
Cảnh tượng trước mắt, khiến Tịch Nhan nhớ tới câu nói của Trương Ái Linh[1]:
“Hóa ra anh cũng ở đây!”
[1] Trương Ái Linh: nhà văn nữ nổi tiếng của Trung Quốc, tác giả của các cuốn
tiểu thuyết: Sắc giới, Tình yêu khuynh thành…
Gặp người đã từng gặp, giữa hàng biển người mênh mông, trong hàng trăm hàng
ngàu năm, giữa hoang vu, vô hạn của thời gian, không sớm một bước, cũng chẳng
chậm một bước, vừa đúng lúc gặp nhau, cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ duy nhất
một câu hỏi: “Ồ, anh cũng ở đây sao?”
Gần như là cùng một lúc, Trác Thanh Liên cũng trông thấy cô. Chân mày đang chau
lại bỗng giãn ra, hai mắt nhìn Tịch Nhan sáng rực, gương mặt xinh tươi thuần
khiết ấy, chính là dấu ấn đẹp đẽ duy nhất lưu lại trong thời niên thiếu tối tăm
ảm đạm của anh.
Trác Thanh Liên không bước lên, mà đứng nguyên tại chỗ, đợi cô bước tới.
Em có biết? Anh vẫn luôn ở đây, đợi em tìm tới!
Tịch Nhan quẳng túi rác xuống, bước hai bước tới trước mặt anh, nét mặt vừa
phấn chấn vừa ngạc nhiên.
“Anh về rồi à?”. Cô ngước nhìn anh, do cô quá nhạy cảm hay ảo giác, nét mặt vừa
phấn chấn vừa ngạc nhiên.
“Anh vừa xuống máy bay, điện thoại hết pin rồi. Anh chưa về công ty, gọi taxi
đến dưới sân nhà em luôn đây”.
“Thế sao anh không lên?”, Tịch Nhan hỏi.
Sắc mặt Trác Thanh Liên từ từ xịu lại: “Hình như em chưa từng nói với anh, nhà
em ở là phòng bao nhiêu”.
Giọng nói và vẻ mặt của anh, như đứa trẻ bị tủi thân ghê gớm. Tịch Nhan cười xí
xóa: “Bây giờ em nói cho anh đây, ừm, tầng ba của khu nhà này…”
Cô còn chưa nói hết, anh đã không nén được sự giày vò của nỗi nhớ nhung, ôm
chặt cô vào lòng.
Tịch Nhan có chút lo lắng, sợ bị hàng xóm xung quanh bắt gặp, lại thành đề tài
chuyện phiếm của họ, nhưng lại không kìm chế được niềm vui chứa chan trong
lòng.
“Có trời mới biết anh nhớ em đến thế nào!”. Anh siết chặt lấy cô, lời thì thầm
nghe sao dịu dàng quá đỗi.
“Em cũng vậy”. Tịch Nhan vòng tay ôm lấy anh, cách qua mấy tầng quần áo, nghe
tiếng tim anh đập đều đều, con tim trước nay trống trải ấy, cuối cùng cũng được
lấp đầy.
Trác Thanh Liên không đi xe, hai người bước chầm chậm dưới những mái hiên, bắt
đầu cuộc dạo chơi không mục đích.
Giữa dòng người ồn ào náo nhiệt, họ tay nắm tay, hòa vào đám đông tấp
nập.
Phía ngoài hàng hiên kia, trên cao là bầu trời xanh thẳm không gợn chút tạp
chất, gió hiu hiu thổi, ánh nắng dịu dàng. Tịch Nhan chưa bao giờ tưởng tượng
lại có những phút giây như thế này, thật yên bình, hạnh phúc!
“Tối nay anh muốn ăn gì? Hôm nay để em chủ chi”.
“Mỳ kéo thịt bò”.
“Anh không thích ăn thịt bò mà”. Tịch Nhan liếc xéo anh một cái: “Kiều Dật, anh
không phải lo tiết kiệm cho em đâu”.
“Thời gian anh ở Thượng Hải, bỗng thấy thèm món mỳ kéo da diết, đến món thịt bò
trước nay chẳng hứng thú gì, cũng đâm nhớ lây rồi”.
Tịch Nhan lập tức dịu dàng trở lại, “Chúng ta đi tìm tiệm mỳ”.
Hai người khó khăn lắm mới tìm được một tiệm mỳ, nằm trong một con ngõ nhỏ,
sung sướng ngồi xuống.
Hai bát mỳ kéo thịt bò nghi ngút khói được bưng lên, Trác Thanh Liên lấy đũa
đưa cho cô, Tịch Nhan đón lấy, chuyên tâm ăn mỳ.
“Tịch Nhan, mai em có rảnh không?”. Anh hỏi.
“Em có”. Cô nói rồi ngẩng đầu nhìn anh, thấy đối phương vẻ mặt nghiêm trọng,
dường như còn có chút lo lắng.
“Mẹ anh muốn mời em ngày mai đến nhà chơi”. Trác Thanh Liên nhìn cô không chớp,
cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô, “Được không em?”
Tịch Nhan cười mím chi, thế là biết anh lo lắng vì chuyện gì rồi nhé.
“Gặp bố mẹ anh á?”. Cô cố ý chau mày vẻ khổ sở, “Hình như hơi bị nhanh
quá!”
“Em không muốn sao?”, Trác Thanh Liên hồi hộp hỏi.
Trầm tư trong giây lát, Tịch Nhan chầm chậm trả lời, nét môi nở nụ cười dịu
dàng: “Ai bảo thế? Em đương nhiên là muốn chứ!”
Trác Thanh Liên giờ mới tỉnh ngộ, hóa ra nãy giờ cô đang trêu đùa mình! Anh làm
ra vẻ như muốn bóp cổ cô, cô cười hi hi chạy trốn.
Bây giờ thì anh đã hiểu, Tịch Nhan là khắc tinh của cuộc đời anh.
Cô trông thì có vẻ dịu dàng, yếu đuối, nhưng thực ra trong con người ấy bao hàm
một chút trẻ con, một chút cố chấp, một chút dí dỏm, một chút buông thả, lại
cực kỳ kiêu ngạo. Thế nhưng, cô là Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan duy nhất trên
trái đất này.
Tịch Nhan hoàn toàn không giống với một Triều Nhan xinh đẹp lộng lẫy, sức hấp
dẫn lan tỏa bốn phương, những ưu điểm của cô, phải dốc công thể nghiệm mới có
thể cảm nhận được.
Nghĩ tới Triều Nhan, tâm trạng Trác Thanh Liên lại trùng xuống. Có người chị
cậy thế và ích kỷ như thế, anh cảm thấy lo lắng thay cho Tịch Nhan.
Nhân lúc anh còn đang ngồi ngẩn ngơ ra đó, Tịch Nhan đã chạy tới quầy hàng
thanh toán rồi. Cô quay lại cười với anh: “Hôm nay em mời!”
Trác Thanh Liên không biết làm thế nào khác đành nhún vai, đưa tay với áo khoác
ngoài cô để quên.
Hoàng hôn chiều mùa thu, hơi se lạnh. Anh giúp cô khoác áo ngoài, đưa tay cho
cô: “Đi thôi”.
Tịch Nhan trao tay mình cho bàn tay ấm nóng của anh. Cô tự nhủ với mình, thứ
đang nắm trong tay, đó chính là hạnh phúc thật sự.
Cô biết anh yêu cô, nhưng tình yêu có nồng nhiệt, sâu sắc đến đâu, cũng không
thể một mực đòi hỏi vô lối, mà không cần đáp lại.
Lần xa cách ngắn ngủi này, khiến cô nhận thức được tình yêu đang ngày một nảy
nở trong mình, và cũng lờ mờ cảm nhận được, sự thấp thỏm không yên và lo âu
phiền muộn trong lòng Trác Thanh Liên, dẫu anh không nói ra.
Cô hy vọng, tình yêu của họ có thể lớn lên khỏe mạnh từ sự cảm thông và thấu
hiểu lẫn nhau, chứ không phải dần dần nhạt phai bởi một chuỗi những hiểu lầm
nối tiếp.
Dù cho con đường phía trước mịt mùng, đầy rẫy chông gai, khấp khểnh, cô tim
mình có đủ dũng khí để đối đầu, cùng anh đồng tâm hiệp lực, kề vai chiến
đấu.