Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 03
Chương 3
Sự Mập Mờ Là Liều Thuốc Giải Tốt Nhất Cho Nỗi Buồn
“Tối nay rảnh không? Chúng ta cùng đi massage mặt đi. Em thấy từ lúc từ Quảng Tây trở về tâm trạng đi không được tốt.” Giang Tiểu Ảnh nhìn Triệu Nhất Mai.
“Như vậy sao?” Triệu Nhất Mai đưa tay lên sờ vào mặt.
U…u – Tiếng điện thoại rung lên, Triệu Nhất Mai lấy điện thoại ra, cô mở tin nhắn vừa gửi đến, là một dòng tiếng Anh “Is everything ok? (Mọi chuyện đều tốt chứ?)”, người gửi tin nhắn là “Awill” – Tên tiếng Anh của Phan Minh Duy.
Triệu Nhất Mai có đôi chút bất ngờ, cô bấm phím điện thoại nhanh chóng trả lời: “Rất tốt, phong cảnh ở đó rất đẹp, rất đáng để thưởng ngoạn.” Nghĩ một lát rồi thêm một câu, “cảm ơn.”
Buổi sáng cô đi qua cửa phòng họp số 3, vừa hay có người bê tập tài liệu to đẩy cửa đi vào, Triệu Nhất Mai liếc mắt nhìn vào trong thì thấy Phan Minh Duy đang đứng phía trước bàn họp, hai tay chống trên bàn họp, anh đang rất chăm chú để nói điều gì đó với những người trong đội của anh. Ban đầu cô nghĩ rằng anh không để ý đến mình nhưng cuối cùng cô cũng bị anh phát hiện ra.
Sau khi tin nhắn gửi đi thì đầu bên kia không thấy hồi đáp gì thêm. Triệu Nhất Mai tiếp tục ăn, tiếp tục nghe Giang Tiểu Ảnh huyên thuyên.
Cô và Triệu Nhất Mai là cặp đôi ăn cơm trưa cùng nhau, nếu vào bữa ăn trưa mà cả hai người ở công ty thì nhất định sẽ cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn công ty. Thỉnh thoảng Giang Tiểu Ảnh bận việc gì đó không tới ăn nói là nhân tiện giảm béo, hoặc khi Triệu Nhất Mai bận thì Giang Tiểu Ảnh sẽ mang tới cho cô suất cơm hộp hoặc mua hai chiếc Sanwich – Câu châm ngôn của Triệu Nhất Mai là: Sông có thể cạn, cơm không thể không ăn.
“Haizz, lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm trưa ngon như thế.” Triệu Nhất Mai than, “nửa tháng nay chị đều ở bên ngoài, chị không biết là mấy tuần vừa qua em đã phải những ngày như nào đâu!”
“Sao vậy? Tổng Giám sát Phan của bọn em là một người rất hòa hợp, suốt ngày cười nói chả biết tức giận là gì, so với “nữ đầu quỷ” trước kia của bọn em chẳng phải là một trời một vực sao?”
Giang Tiểu Ảnh lắc đầu nguầy nguậy: “Ban đầu em cũng bị mê hoặc thế cho nên khi được điều qua đó em còn thấy rất vui. Chị nghĩ mà xem, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bàn tay của “nữ quỷ đầu” mà lại còn được làm thư ký của Tổng Giám sát, như vậy cũng coi như được thăng một cấp rồi. Ai ngờ…” Giang Tiểu Ảnh ghé đầu qua nói nhỏ “hóa ra là con hổ mặt cười, ăn thịt người không nhả tí xương nào!”
“Có đến mức như vậy không? Sao chị không thấy thế nhỉ?” Nghĩ đến nụ cười khiến người khác cảm thấy thoải mái và cảm giác vui vẻ nhạ nhàng khi ở bên cạnh Phan Minh Duy, Triệu Nhất Mai nói gì cũng không tin được.
Thế là Giang Tiểu Ảnh bắt đầu lên án sếp của mình, nói rằng anh ấy khiến cho công việc của thư ký nhiều gấp đôi so với trước kia, việc sắp xếp lịch dày đặc, không biết bao nhiêu cuộc họp, bao nhiêu thư từ, tài liệu thì chất cao như núi… Ngày nào làm việc cũng khiến nó đầu óc quay cuồng, Phan Minh Duy lại tiếp tục đưa thêm mật mã vào một cách thông thuộc, thái độ nhẹ nhàng khi chỉ ra những lỗi nhỏ đủ các kiểu khiến cho nó sửa đi sửa lại, hoàn chỉnh đi hoàn chỉnh lại…
Triệu Nhất Mai lắc đầu, cô gọi tên Giang Tiểu Ảnh bằng tên tiếng Anh của nó: “Wendy à, em cũng không phải là người mới vào nghề, em nên hiểu là bước chân vào Bộ phận Tiêu Thụ Sản phẩm là coi như bước vào chiến trường, đương nhiên không thể so sánh với những ngày nhàn hạ khi ở Bộ phận Thị trường rồi, hơn thế em lại là thư ký nữa.”
“Chị không phải là nhân viên của anh ấy đương nhiên không thấy những áp lực này rồi, hơn nữa…” Giang Tiểu Ảnh thể hiện khuôn mặt khổ sở, nhìn Triệu Nhất Mai than: “Chị cả, khí trường của chị mạnh quá rồi đương nhiên những chuyện tầm thường không thể làm ảnh hưởng tới chị.”
Giang Tiểu Ảnh nói cũng có lý. Triệu Nhất Mai làm ở Bộ phận Kỹ thuật, không bị áp lực về định mức tiêu thụ, bản thân ngành kỹ thuật cũng cứng nhắc, làm việc nhiệt tình có trách nhiệm lại không có tâm lý phải cố gắng phấn đấu để tăng doanh thu, vì thế nên cũng chẳng có ham muốn gì nhiều, ở công ty thường có tác phong việc ai người ấy làm.
Trở về công ty đã hai tuần, trừ dòng tin nhắn nhận được vào buổi trưa ngày đầu tiên ra thì Phan Minh Duy không hề chủ động liên lạc với Triệu Nhất Mai thêm một lần nào nữa, nếu vô tình gặp nhau thì cũng chỉ là nụ cười và cái gật đầu chào hỏi.
Có lẽ cũng từ lần đi công tác ở Quảng Tây đó Triệu Nhất Mai mới bắt đầu để ý đến anh. Khi để ý cô mới thấy hóa ra hoàn cảnh gia đình của anh cũng không đơn giản.
Vẻ bề ngoài thì là tầng lớp cấp cao của công ty có vẻ hài hòa nhưng đằng sau đó là sự phân chia tầng lớp rất rõ ràng, dường như là chuyện mà ai cũng biết. Còn Phan Minh Duy thì có thể coi là kẻ khác loài, anh vốn là người Hồng Kông, lại là bạn học cùng trường khi ở Đài Loan với Tổng Giám sát Bộ Phận Tiêu thụ tiền nhiệm, dường như cũng có mối quan hệ sâu sắc với Tổng công ty bên Mỹ. Về việc Phan Minh Duy được Tổng công ty bên Mỹ phái sang hay là Tổng Giám sát người Đài Loan cử thì lại là một quá trình phức tạp hơn, chẳng ai biết cả.
Triệu Nhất Mai để ý đến một tiểu tiết đó là khi anh bắt chuyện với những người khác nhau thì anh sẽ dùng các khẩu âm khác nhau: tiếng Anh Mỹ trôi chảy, tiếng Quảng Đông thuần thục hay tiếng Đài Loan rõ ràng. Còn khi đối diện với những nhân viên của đại lục hoặc những trường hợp trịnh trọng thì Phan Minh Duy có thể cố gắng nói tiếng phổ thông chuẩn hơn, cố gắng không nói bất kỳ khẩu âm nào.
Một khẩu âm nhỏ bé cũng được anh chú ý hết sức có thể. Triệu Nhất Mai bỗng có đôi chút phản cảm. Nhưng suy nghĩ lại thì làm trong Bộ phận Tiêu thụ Sản Phẩm cho dù là người có tính tình chân chất thật thà thì dần cũng sẽ được rèn luyện để trở nên nhanh nhẹn hơn. Nhớ đến câu nói mà Phan Minh Duy nói với cô khi ở trên máy bay: “Có rất nhiều việc rồi dần dần cô sẽ quen.” Triệu Nhất Mai thì thà rằng khôn thích nghi với điều đó. Triệu Nhất Mai quen nhìn thấy Phan Minh Duy với tác phong nho nhã của người trí thức, dường như không muốn nhìn thấy mặt sành đời ở anh.
Hôm nay là thứ năm, gần tới trưa, Triệu Nhất Mai nhận được điện thoại của Phù Đào, anh ta hẹn cô ra ngoài :”Hai chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm, nói chuyện cũ, nhân tiện bàn bạc một số chuyện liên quan đến công việc.”
Từ sau khi Phù Đào tốt nghiệp, hai người bọn họ chưa từng gặp lại nhau, lần trước trong buổi giao lưu giữa Bộ phận Kỹ thuật với nhân viên kỹ thuật của Công ty Tinh Khoa, họ vô tình gặp lại nhau. Ban đầu cô nghĩ rằng với thói quen của mình chắc chắn anh ta sẽ nhanh chóng liên lạc với cô, không ngờ một tháng sau anh ta mới gọi điện.
Triệu Nhất Mai hờ hững trả lời: “Xin lỗi, hôm nay em bận rồi.” Thực ra chẳng phải cô làm cao, chẳng qua là không muốn gặp lại anh ta rồi lại gợi lại những hồi ức không vui đó, vì vậy cô chần chừ.
“Ha ha, là do anh, đáng nhẽ anh phải hẹn gặ em sớm hơn. Vậy để trưa mai đi, em thấy sao?” Đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp lời, dường như tiên liệu trước rằng sẽ bị cô từ chối thẳng thừng.
Triệu Nhất Mai biết rằng nếu cô tiếp tục không nhận lời thì Phù Đào sẽ tiếp tục hẹn ngày mai, ngày kia, hơn nữa con người Phù Đào cũng không có vấn đề gì, dù chia tay thì cũng vẫn là bạn, chuyện tình cảm cũng đã là chuyện xảy ra vào năm trước rồi. Nghĩ vậy nên cô đồng ý. Chỉ có điều cô không biết trong bữa cơm này, nhắc đến chuyện cũ đã đành nhưng nói đến công việc thì có gì để nói. Phù Đào hiện đang là khách hàng của Titan – Chủ quản Bộ phận Kỹ thuật của Công ty Tinh Khoa, chẳng nhẽ hai người họ ngồi với nhau lại có thể nói đến vấn đề quản lý mạng hay bảo dưỡng thiết bị sao?
Vì “cái tội” của Phù Đào khi học đại học nên Triệu Nhất Mai vẫn có chút hoài nghi, liệu đây có phải là “bữa tiệc Hồng Môn” chăng? Nếu thực sự muốn nhắc lại chuyện cũ thì cũng được thôi, nối lại tình cảm cũng được, nhưng tại sao sau khi gặp lại rồi lại phải cách một khoảng thời gian dài anh ta mới tìm tới cô? Suy nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra là rút cuộc Phù Đào có ý đồ gì.
Buổi trưa hôm sau Triệu Nhất Mai đi đến điểm hẹn như đã hứa. Địa điểm là do Phù Đào chọn, cách công ty hơi xa, đó là một nơi gọi là “Vườn hoa số 5.” Triệu Nhất Mai lái xe đi xung quanh hai vòng mới tìm ra, hóa ra nơi này là một chốn như đào nguyên ngoài trần thế nằm ngay trong thành phố.
Nơi này rất khó đỗ xe, Triệu Nhất Mai có đôi chút hối hận. Rồi lại vòng thêm một vòng nữa. vừa hay có xe rời khỏi điểm đỗ, cô vội vàng đưa xe vào vị trí đó, đỗ chiếc Land Rover ở bên cạnh đường.
Thoạt nhìn thì “Vườn hoa số 5” giống như sân nhà ai đó, chả trách ban đầu không phát hiện ra. Phải đi lên tầng bậc, hai tòa biệt thự hai bên bị cách nhau tạo thành không gian khác nhau, ở giữa là vườn hoa nhỏ, trong vườn có trải một tấm thảm, có chỗ ngồi ngoài trời, lại còn có cả hòn non bộ nho nhỏ va nước chảy róc rách. Ánh mặt trời sau buổi trưa tỏa xuống, ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta không kiềm được những bước đi nhẹ nhàng.
Căn phòng mà Phù Đào đặt trước nằm ở trên gác của tòa biệt thự nhỏ, cũng là một gian phòng nhỏ, rèm cửa là bức màn che nhẹ, một chiếc bàn mà nhiều nhất cũng là chỉ cho bốn người ngồi. Phù Đào vẫn chưa đến, người phục vụ kéo ghế mời Triệu Nhất Mai ngồi, rồi họ mang cho cô cuốn thực đơn và một cốc nước chanh, sau đó rời đi. Không phải là Phù Đào đến muộn mà là Triệu Nhất Mai đã đến sớm. Chẳng còn cách nào khác, chuẩn giờ chính là tác phong của cô từ trước tới nay, thà rằng đến sớm còn hơn là đến muộn.
Triệu Nhất Mai nhìn xung quanh, kiểu bài trí rất nho nhã, toát lên một không khí mông lung. Cô lật xem thực đơn rồi lại đi về phía cửa sổ, liếc mắt nhìn qua những tán lá để xem vườn hoa nhỏ và con đường làm bằng gỗ phía dưới. Đến sớm cũng có nghĩa là chiếm được tiên cơ, Triệu Nhất Mai luôn thích chiếm thế chủ động.
Đứng một lúc, vẫn không thấy Phù Đào tới, mà lại nhìn thấy một người khác – Phan Minh Duy.
Nói chính xác hơn là trông thấy hai người. Phan Minh Duy không hề mặc áo vest mà mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt, không chau chuốt nhưng lại rất khéo léo để lộ thần thái rất hào hứng; đi bên là một người con gái nhỏ bé, trông rất dịu dàng xinh xắn, mái tóc cắt ngắn gọn gang, nụ cười vui tươi, nhìn có vẻ quen nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai. Hai người họ đi ngang hàng cùng nhau, thần sắc tỏ vẻ quen thuộc hơn nữa lại dường như không thân nhau lắm.
Nhìn từ xa như vậy nhưng Triệu Nhất Mai vẫn thấy được nụ cười dịu dàng trên luôn mặt của Phan Minh Duy. Thấy hai người họ cười nói nhỏ nhẹ với nhau và đi tới căn biệt thự đối diện, Triệu Nhất Mai bỗng cảm thấy trong lòng có đôi chút buồn buồn.
Cô biết rằng buổi tối hôm đó ở Nam Ninh, Phan Minh Duy đã từ chối một cách khéo léo, đương nhiên là có lý do của anh. Nhưng có lẽ cũng vì sự kiêu căng của cô từ trước, cô không nghĩ rằng lý do đó lại là vì một người con gái khác.
Đây là nơi thích hợp cho những cặp tình nhân hoặc những người bạn tâm giao tới để tâm sự, Phan Minh Duy và cô gái đó chắc chắn tới đây không phải vì công việc. Triệu Nhất Mai đang nghĩ thì nghe thấy tiếng cười của Phù Đào từ phía sau: “ Ai chà, Mai Mai, em vẫn như xưa, luôn đến sớm hơn anh. Thực không phải!”
Triệu Nhất Mai quay người lại, cười nhạt: “Anh vẫn như vậy, lúc nào mới không phải?”
Hai người họ ngồi xuống và chọn món ăn. Món ăn Tây ở đó làm rất ngon, sử dụng nguyên liệu rất tươi, khẩu vị cũng rất chuẩn. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, chả mấy chốc đã có cảm giác như những người bạn cũ.
Ban đầu Phù Đào và Triệu Nhất Mai cùng nhau nói đến chuyện cũ, cuối cùng đúng là cũng nhắc tới công việc, hỏi đến vấn đề liên quan đến sản phẩm mới của Công ty Titan, Phù Đào dường như rất thích thú.
Triệu Nhất Mai cảm thấy bữa cơm đó có cái gì đó rất lan man, không có trọng điểm. Lúc đi xuống dưới lầu, Triệu Nhất Mai lại nhìn về phía tòa biệt thự đối diện, cô lại nghĩ không biết người con gái đó là ai.
Trở về công ty, khi mở máy tính ra thì thấy Giang Tiểu Ảnh đang trên mạng, cô kiềm chế không nổi nên đánh một hàng chữ: Wendy, sếp em có đó không?
Wendy: Không ạ. Chị có việc gì tìm anh ấy sao?
Mai: Em có thể cho chị lịch làm việc trưa và chiều nay của anh ấy không?
Wendy: Đáng nhẽ là phải đi gặp một vài khách hàng nhưng sếp bảo em đổi thành buổi tối và ngày mai rồi, hiện giờ không biết sếp đang đi đâu.
Mai: À, vậy thôi. Cũng không gấp lắm.
Ngay cả lịch gặp khách hàng mà Phan Minh Duy cũng rời lại, xem ra người con gái đó rất quan trọng với anh. Triệu Nhất Mai nghĩ đến đây lại lắc đầu, đây là chuyện có liên quan gì đến mình đâu.
Vì phải viết gấp một báo cáo đánh giá kỹ thuật nên Triệu Nhất Mai phải tăng ca mấy tối liền. Ban ngày có việc khác nên đành phải để việc viết báo cáo sau giờ làm. Cô thầm nghĩ: “Tên tặc Dân Vương” đúng là “biến nhân viên nữ thành nhân viên nam, biến nhân viên nam thành con la.” Nhưng thực ra Vương Kiến Dân vẫn là một người không tồi, xuất thân là một kỹ sư phần mềm chân chính, làm việc nghiêm chỉnh, lại luôn làm gương cho nhân viên, chỉ có điều ông là tín đồ của công việc, nên cứ nghĩ là nhân viên dưới quyền cũng như mình, giống như người máy không biết mệt mỏi là gì.
Xem đồng hồ, đã hơn 9h tối, Triệu Nhất Mai đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng lên vận động một chút cơ lưng đau mỏi. Toàn bộ không gian trong Bộ phận Kỹ thuật giờ đây chỉ còn lại mình cô.
“Mai, vẫn còn làm việc à?”
Nghe thấy tiếng Triệu Nhất Mai quay đầu lại thấy Phan Minh Duy đang đứng ở cửa, tay cầm cốc cà phê và một túi giấy.
“Vâng, tôi vẫn đang phải viết báo cáo đánh giá kỹ thuật cho các anh đây.” Triệu Nhất Mai lại ngồi xuống.
“Thế thì tôi càng phải mời cô một cốc cà phê rồi.”
Phan Minh Duy nói rồi bước lại gần, đặt cốc cà phê lên bàn, “không phải cà phê miễn phí của công ty đâu, tôi mua ở tiệm Starbucks dưới lầu đấy.”
Triệu Nhất Mai không thèm nhìn, cô chăm chú vào màn hình máy tính, tay gõ bàn phím: “Không cần đâu. Cảm ơn anh, cũng sắp xong rồi, uống cà phê không tốt cho giấc ngủ.”
Phan Minh Duy cũng không để tâm, tự mình mở túi giấy có nhãn mác của tiệm Starbucks và lấy đồ trong đó ra: “Vậy ăn chút bánh ngọt đi, bánh kem hay bánh hương việt quất?”
Mắt Triệu Nhất Mai sáng lên, từ trước tới giờ cô không bao giờ từ chối ăn đồ ngọt, quay đầu lại nhìn càng thấy đói thêm, cô nói: “Tôi thích cả hai, có được không?”
“Đương nhiên.” Phan Minh Duy cười, đưa tay kéo một chiếc ghế lại và hỏi: “Được không?”
Triệu Nhất Mai cắn chiếc bánh kem và gật đầu mời anh ngồi. Cô chỉ vào cốc cà phê: “Anh uống đi, đừng lãng phí. Cà phê của Starbucks rất ngon nhưng tôi thích uống trà hơn.”
“Vậy được, lần sau tôi sẽ mời cô uống trà. Phan Minh Duy nhìn cô, ánh mắt nở nụ cười.
Triệu Nhất Mai bỗng nghĩ tới cảnh tượng buổi trưa hôm đó khi Phan Minh Duy đi cùng cô gái kia, cũng với dáng vẻ ân cần chu đáo ấy.
Cứ suy nghĩ mông lung, không ngờ lại thể hiện cả ra khuôn mặt. Phan Minh Duy hình như cũng cảm thấy điều gì, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Ồ, không có gì, bánh kem ngán quá, tôi vẫn thích socola hơn.” Triệu Nhất Mai đặt chiếc bánh kem xuống rồi lấy chiếc bánh hương việt quất lên, nói một cách lạnh lùng: “Tổng Giám sát Phan hôm nay cũng phải làm thêm sao?”
Phan Minh Duy nghe có đôi chút trong cách nói của cô, không biết rằng mình đã làm sai chuyện gì, anh uống một ngụm cà phê rồi nói: “Con gái mà làm việc trong ngành kỹ thuật cô có thấy vất vả không?”
“Không sao. Tôi quen rồi.” Triệu Nhất Mai quay đầu lại nhìn vào màn hình, tay phải di chuột, tay trái đưa chiếc bánh hương việt quất vào miệng.
“Lần trước ở Quảng Tây tôi phát hiện ra rằng cô không chỉ giỏi về kỹ thuật mà khả năng diễn thuyết cũng rất tốt, diễn thuyết rất có sức truyền cảm. Mai à, cô có muốn chuyển về Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm không? Hiện tôi cũng có một vài dự án, vừa hay có thể điều cô qua.”
Triệu Nhất Mai quay ngoắt lại nhìn anh, rồi lại quay ra gõ bàn phím, lạch tạch một lúc cô mới lạnh nhạt nói: “Tổng Giám sát Phan phí công rồi, hiện nay tôi đang làm bên kỹ thuật rất tốt. Hơn nữa từ trước tới giờ chưa hề muốn dây dưa với Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm.”
Tất cả những người đã làm việc trong doanh nghiệp nước ngoài vài năm đều hiểu rằng công ty phân minh chính là ranh giới cơ bản nhất, con thỏ không bao giờ ăn cỏ quanh nồi, chuyện tình cảm mập mờ giữa cấp trên và cấp dưới lại càng là điều đại kỵ Phan Minh Duy đã muốn lôi cô về bộ phận đó thì rõ ràng là chỉ nói đến công việc.
Không khí bỗng căng thẳng một lúc, dường như sự mập mờ giữa hai người đã không tồn tại.
“Không sao, cô cứ suy nghĩ xem sao.” Phan Minh Duy đứng lên, “vậy thôi, tôi cũng không làm phiền nữa.”
“Không tiễn. Cảm ơn anh đã mang bánh tới.”
“Không cần khách sao.”
Triệu Nhất Mai quay đầu lại thì thấy Phan Minh Duy một tay cầm cốc cà phê, một tay cầm chiếc bánh mà cô vừa cắn vài miếng đưa vào miệng ăn, cô giật mình nhưng không biết nên phản ứng ra sao.
Phan Minh Duy đã đi vài bước ra cửa, xong lại quay lại dặn dò: “Lái xe về cẩn thận nhé.”
Con người này… Triệu Nhất Mai còn đang nén hơi trong lòng ngực nhưng giờ chẳng còn thấy tức giận gì nữa.
Phan Minh Duy cùng cấp với sếp của Triệu Nhất Mai, Bộ phận Kỹ thuật lại phải hỗ trợ với Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm. Triệu Nhất Mai nghĩ nếu anh ta muốn tìm lý do để mình chuyển qua đó thì chẳng khó gì, nhưng bản thân cô thực sự không thích làm việc tiêu thụ, xem ra nên ướm thử ý của sếp xem sao, nói rõ tâm ý của mình để xem lúc đó sếp có thể trụ lại được không. Suy cho cùng nếu cô đi thì sếp sẽ thiếu một trợ thủ đắc lực.
Nhưng xem ra Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm là một bộ phận lớn, ngay cả Giang Tiểu Ảnh cũng thường xuyên bận đến nỗi không kịp ra ăn trưa, Phan Minh Duy cũng không tìm cô.
Hôm nay, Triệu Nhất Mai ăn cơm trưa cùng với trợ lý của Bộ phận Thị trường là Any và thư ký của CEO là Susan. Hai cô gái này mặc dù tuổi trẻ nhưng thế lực của họ lại rất lớn, bình thường Triệu Nhất Mai cũng không thích đáp lễ họ, nhưng từ trước tới giờ khi ăn cơm cô đều thích sự náo nhiệt, thiếu mất cạ ăn cơm cùng là Giang Tiểu Ảnh cô đành ngồi cùng bàn với hai người họ.
Lúc này vừa hay Susan đang nói tới lá trà của CEO. Phó CEO của Titan trên toàn cầu, CEO chính chi nhánh tại Trung Quốc – Phương Kế Sâm là người Trung Quốc sinh ra trên đất Mỹ. Ông đã đến Trung Quốc gần 10 năm, rất yêu văn hóa Trung Quốc, trong văn phòng của ông có đầy đủ bộ pha trà.
Triệu Nhất Mai bỗng phát hiện ra, cuối cùng cô cũng nhớ ra cô gái đi cùng Phan Minh Duy đến “Vườn hoa số 5” là người mà cô đã nhìn thấy ở đâu đó – À, chính là trên mặt bàn trong văn phòng của CEO.
Vào cuối năm ngoái có một lần mạng máy tính của Phương Kế Sâm bị trục trặc, Triệu Nhất Mai là người khắc phục sự cố đó, cô nhìn thấy trên bàn của ông có một bức ảnh một gia đình hạnh phúc có bốn người. Khi đó Phương Kế Sâm còn giới thiệu cho cô rằng đứa con gái lớn của ông gọi là Phương Tẩm – Trong chữ “tẩm nhân tâm tỳ” (thấm vào gan ruột), cô con gái nhỏ gọi là Phương Phương – Phương trong chữ “Phuong thảo phi phi” (cỏ thơm ngát).
Đúng, người con gái đó chính là Phương Tẩm, nhưng trong bức ảnh cô còn để tóc dài nên nhất thời Triệu Nhất Mai không nhận ra. Vợ và con của CEO chẳng phải vẫn ở bên Mỹ sao? Không ngờ Phan Minh Duy cũng có quan hệ với họ hơn nữa xem ra đây không phải là mối quan hệ bình thường.
Nghĩ tới câu nói của Phan Minh Duy khi ở Nam Ninh “bạn gái tôi không cần tôi nữa…” Vì thế, tôi muốn thay đổi môi trường.” Triệu Nhất Mai càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu.
Chẳng mấy đã qua mùng một tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên.
Hôm nay, Triệu Nhất Mai nhận được một tin nhắn, hóa ra là thông báo mời dự đám cưới của Đào Quân: “Gửi mọi người: Từ hôm nay tôi chính thức từ giã cuộc sống độc thân! Muốn nhận được càng nhiều lời chúc càng tốt, nếu muốn tặng quà thì mau gửi đến, nếu ai ngưỡng mộ thì cũng mau tìm cho mình một nửa đi…”
Sau sự kiện buổi khiêu vũ mùa hè năm thứ nhất đại học, tất cả các nữ sinh trong lớp đều cho rằng Đào Quân là kẻ phản bội. Thực ra sau này Đào Quân cũng không đi cùng Tần Dương nữa, nhưng Triệu Nhất Mai và Phù Đào thì lại thành một cặp, mọi người dẫn cũng khôi phục lại, “mối bang giao”, chỉ là trong lòng vẫn còn chút khó chịu, vì thế mà không thể có gì cũng nói cho nhau như ngày xưa nữa.
Tới tận khi gần tốt nghiệp, Đào Quân mới chủ động nhắc đến Tần Dương. Cô ấy nói rằng trong buổi khiêu vũ tối hôm đó cô ấy không ngờ rằng Tần Dương lại mời cô đầu tiên, càng không ngờ là từ lúc đó anh ta không rời cô. Còn cô lúc đó cũng không biết tại sao, giống như bị ma nhập, đầu óc không thể suy nghĩ được gì, chân cũng không nghe theo, cứ như vậy cô cùng Tần Dương quay hết vòng này đến vòng khác, nhảy hết bài này đến bài khác, lúc sau cô mới phát hiện ra hai chân mình bị sưng lên vì đi giày cao gót, rút cuộc là đau suốt một tuần trời.
Đào Quân hỏi: “Mai Mai, lúc đó chắc bạn hận mình lắm? Mình cũng giận chính bản thân mình nữa, nhưng lúc đó mình không thể kiềm chế được bản thân.”
Triệu Nhất Mai gật đầu: “Ừ, ban đầu thì cũng hận bạn, sau này nghĩ lại cũng hiểu ra rằng đó không phải là lỗi của bạn.”
Tấm lòng của các cô gái trẻ tìm được sự đồng cảm. Họ lại cởi mở tấm lòng rồi ôm nhau.
Đại học năm thứ tư, Đào Quân có bạn trai, sau này họ cùng ở lại Hạ Môn làm việc. Hai người họ tình cảm luôn ổn định, tới giờ cuối cùng cũng tu thành chính quả, chính là chuyện vui của ngày hôm nay.
Triệu Nhất Mai nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Quân tử, thực sự chúc mừng nhé! Chúc hai bạn bách niên giai lão, mãi mãi hạnh phúc!”
Lúc sau Đào Quân trả lời: “Mai Mai, bạn cũng sớm tìm hạnh phúc của mình đi!”
Nhìn chiếc điện thoại, bỗng Triệu Nhất Mai cảm thấy chua xót, trong lòng trống rỗng.
Trên đường đi làm về lại bị tắc đường. Triệu Nhất Mai lái chiếc Land Rover nhích lên từng tí một nhưng trong lòng lại không thấy khó chịu. Con đường thật náo nhiệt, xe tắc dồn thành dãy dài, phía trước trên lối dành cho người đi bộ có từng dòng người đang đi qua đường.
Bỗng nhiên Triệu Nhất Mai không muốn trở về cái căn nhà đơn độc, lạnh ngắt của mình nên quay đầu nhìn lại đầu con đường phía dưới. Tiếp đó, cô đi dạo phố, đi mua đồ, ăn cơm tối, rồi lại đi dạo… dường như ánh đèn ấm áp của cửa hàng và nhà ăn, tiếng người nói ồn ào và những túi đồ mua về đầy tay mới tăng cường thêm sức mạnh cho cô.
Lên xe đã hơn 9 giờ tối, nhưng dường như cô vẫn chưa muốn về. Triệu Nhất Mai nghĩ rồi gửi một tin nhắn cho Đào Quân: “Giờ mình phải đi uống hai cốc để chúc mừng bạn!”
Đào Quân trả lời lại rất nhanh: “Đi một mình sao! Vậy chúc bạn có cuộc gặp đầy bất ngờ!”
Triệu Nhất Mai cười, nhìn biển đường, cô nhớ là phía trước có một quán bia có tên là “37độ2”, cô đã từng uống cùng đồng nghiệp ở đây, không khí cũng nhộn nhịp, còn có ca sĩ hát nữa, cuối cùng cô quyết định tới quán bia đó.
Ca sĩ đang đánh bài Ghi ta, sau một đoạn nhạc đệm êm dịu thì một âm thanh vừa như có từ tính lại vừa có chất bi thương vang lên:
Năm đó, tại sao lại đến?
Ngày đó, tại sao lại đi?
Tình yêu đang ở lúc đẹp nhất, chúng ta lại buông tay.
Lúc mở mắt ra, vết thương…
Giấc mộng đó định trước rằng sẽ xảy ra;
Cũng định trước rằng sẽ phải kết thúc như vậy.
Vì tìm kiếm sự vĩnh cửu mà chúng ta buông tay nhau.
Sau này mới phát hiện không thể quay đầu lại được nữa…
Mãi yêu anh, trong cuộc đời em,
Anh đã dạy em biết khóc, nhưng không được lãng quên.
Mãi yêu anh trong cuộc đời em,
Em muốn học cách trốn chạy nhưng không tránh được sự cô đơn.
Lời bài hát cảm thương lại được lặp lại, tiếng Ghi ta đã động vào trái tim. Tình yêu đang lúc đẹp nhất thì buông tay ra, cô và Tần Dương, rốt cuộc cũng vỡ lở sao?
Triệu Nhất Mai cầm ly bia, bất giác nước mắt tràn ra.
Phan Minh Duy đang ngồi trong chiếc ghê sô pha mềm mại, anh vừa uống vừa nói chuyện với hai khách hàng, nhưng dường như anh đang để ý đến nơi khác, ánh mắt anh nhìn về phía quầy ba.
Vừa nãy anh đã nhìn thấy Triệu Nhất Mai đi vào, nhưng ánh sáng phía sô pha hơi tối nên có lẽ Triệu Nhất Mai không nhìn thấy anh.
Triệu Nhất Mai ngồi một mình trên chiếc ghế cao trước quầy, cô mặc chiếc váy dài màu trắng sữa, mặc chiếc áo lót màu lam để lộ ra bờ vai nhẵn bóng và cánh tay trắng ngần, những chiếc cúc vẫn được cài một cách ngay ngắn tới tận chiếc trên cùng, làm tôn thêm chiếc cổ dài đẹp giống như con thiên nga. Vừa đúng lúc khuôn mặt cô quay lại, Phan Minh Duy nhìn thấy, ánh sáng đèn của quầy rượu chiếu lên khuôn mặt cô một vầng sáng ấm áp. Cô ngồi trong ánh sáng màu vàng cam đó và khóc không thành tiếng.
Từ trước tới giờ Phan Minh Duy chưa từng thấy người này có thể khóc như vậy, không một âm thanh thậm chí thần sắc cũng vẫn vậy, chỉ có đôi môi mím lại, ánh mắt hướng về phía trước như vô hồn, nước mắt vẫn cứ tràn ra trên khuôn mặt, dường nhưng cứ chảy mãi không ngừng.
Trước tới giờ anh chưa từng thấy Triệu Nhất Mai như vậy. Một cô gái cá tính rõ ràng, rất hấp dẫn lại cao ngạo, lúc này sao mà lại có vẻ cô đơn, có vẻ thương tâm đến vậy.
Phan Minh Duy bỗng thấy trong lòng có chút đau xót.
Liền lúc Triệu Nhất Mai uống hết mấy cốc liền, cuối cùng cô cũng dừng lại, thanh toán rồi bước ra ngoài.
Phan Minh Duy liếc thấy dáng cô loạng choạng đi ra cửa trong lòng không yên tâm nên anh vội vàng xin lỗi khách hàng rồi đuổi theo.
Triệu Nhất Mai một tay vịn vào ô tô, một tay lấy chùm chìa khóa ra, tay vẫn run lẩy bẩy, cô cố gắng cắm chùm chìa khóa vào nhưng không được. Chiếc Land Rover trong đêm vẫn như một con vật to lớn càng làm tôn lên sự cô đơn lạnh lẽo của Triệu Nhất Mai.
Phan Minh Duy bước đến phía trước, một tay nắm lấy tay cô: “Mai, cô uống như vậy rồi còn lái xe được nữa sao?”
Ánh mắt Triệu Nhất Mai ngước đầu lên, ánh mắt lờ đờ, không biết có nhận ra anh không, cô lẩm bẩm: “Tôi không say… chả qua uống hơi nhiều chút thôi…một chút thôi…” Tiếp đó lại cúi đầu sờ vào cửa xe.
Phan Minh Duy lôi chùm chìa khóa trong tay cô ra: “Vậy để tôi đưa cô về.”
Triệu Nhất Mai lắc lư, quay người lại nhìn anh: “Tần Dương… sao anh lại đeo kính?” Nói rồi ghé sát mặt lại, hơi thở nóng rừng rực lại thêm mùi rượu bốc lên, “anh… không phải Tần Dương…, anh là… Awill Phan! Ha ha, anh xem tôi không say, tôi vẫn nhận ra anh… Phan Minh Duy… Tổng Giám sát Phan… sao anh không mời tôi uống vài ly…”
Phan Minh Duy đỡ lấy Triệu Nhất Mai đang loạng choạng suýt ngã, anh nghĩ đúng là cô đã uống quá nhiều, nhưng mình cũng uống rồi. Nghĩ vậy anh vừa kéo vừa lôi Triệu Nhất Mai tới bên đường và bắt một chiếc taxi, anh đẩy Triệu Nhất Mai vào trước rồi mình cũng ngồi vào, anh hỏi: “Nhà cô ở đâu?”
Không thấy trả lời. Phan Minh Duy đẩy nhẹ Triệu Nhất Mai, Triệu Nhất Mai đổ gục vào người anh, mắt vẫn nhắm.
Phan Minh Duy lại nhẹ nhàng đẩy cô, gọi vài tiếng nhưng vẫn không thấy cô đáp lại, chỉ thấy lồng ngực thở phập phồng, dù ngăn cách bởi bộ quần áo nhưng anh vẫn cảm thấy sự mềm mại và nóng ấm của cô. Phan Minh Duy đành ngồi im, cố gắng bình tĩnh trong khi trái tim mình càng ngày càng đập nhanh, trong lòng như có lửa đốt.
Một lúc, người lái xe cũng lên tiếng hỏi: “Rút cuộc là đi đâu vậy?”
Phan Minh Duy nghĩ ngợi rồi hỏi lái xe:” Gần đây có khách sạn nào tốt không?”
Tới trước cửa khách sạn, Phan Minh DUy vừa ôm vừa kéo Triệu Nhất Mai ra khỏi xe, cơn gió lạnh lượt qua, Triệu Nhất Mai mở mắt, lắc lư vài cái rồi cúi xuống nôn.
Phan Minh Duy liên tục vỗ vỗ vào lưng cô, thật khó khăn mới chờ cho tới khi cô nôn xong, anh cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng cho cô rồi đỡ cô đi vào trong. Anh nghĩ cô gái này bình thường trông rất nhỏ nhắn gọn gang, sao khi uống say lại nặng thế chứ?
Phải nói là chặng đường đi tới phòng nghỉ là một chặng đường gian nan, Triệu Nhất Mai vừa sờ thấy chiếc giường liền đổ vật xuống. Chờ khi Phan Minh Duy bê cốc nước tới thì Triệu Nhất Mai đã ngủ say rồi.
Phan Minh Duy thở dài, đặt cốc nước xuống rồi giúp cô cởi giày, đặt hai chân cô lên giường rồi kê gối lên cho cô. Thấy phía trước ngực cô bị nôn vào ướt nhèm, anh quay ra tủ quần áo lấy một bộ khăn tắm. Anh đi tới bên giường nhưng lại do dự rồi lại để chiếc khăn tắm trở về vị trí cũ. Anh tới nhà tắm lấy chiếc khăn mặt.
Mấy chiếc cúc áo trên cổ Triệu Nhất Mai đã tuột ra trên đường đi, Phan Minh Duy lấy khăn mặt lau vài nhát bỗng phát hiện ra điều gì đó khác thường, anh trợn tròn mắt, không kiềm chế được anh cởi nốt mấy chiếc cúc áo phía bên dưới.
Trên khuôn ngực trắng ngần có một vết sẹo dài màu đỏ thẫm, to như ngón tay út, kéo dài từ xương quai xanh tới tận giữa xương sườn, dài khoảng hơn 20cm, trông như một con rét đáng sợ, anh nhìn dán vào đó trong lòng đầy kinh ngạc!
Trong lòng Phan Minh Duy bỗng thấy căng thẳng, anh đưa tay sờ vào vết sẹo đó. Đầu ngón tay mới chạm vào đã giật lại ngay giống như bị điện giật vậy, dường như có cái gì đó trong lòng bỗng tràn ra, vỡ vụn.
Triệu Nhất Mai lơ mơ tỉnh dậy, lim dim cặp mắt nhìn xung quanh rồi lại nhắm lại. Vài giây sau cô giật mình mở to mắt, đây là đâu? Không phải phòng ngủ của mình mà giống như một phòng ngủ trong khách sạn!
Triệu Nhất Mai ngồi bật dậy, đầu đau như muốn nổ tung ra, cô chau mày, đưa tay lên sờ, đầu óc đang cố gắng nhớ lại: Tối qua cô đến “37 độ 2”, lúc đầu chỉ muốn uống vài cốc rồi đi, sau đó nghe đến bài hát đầy bi thảm, sao giống tình cảnh của mình đến vậy nên cô uống thêm vài ly. Sau đó thì sao? Hình như cô đã gặp ai đó ở bãi đỗ xe…
Nghĩ tới đây cô giật thót mình, lật chăn ra, vẫn ổn cả, tất cả mọi thứ vẫn nguyên vị trí, thậm chí chiếc cúc áo trên cùng vẫn được cài ngay ngắn tới tận cổ, cơ thể cũng không có cảm giác lạ, chỉ có vết tích của trận nôn tối qua phía trước ngực, bốc mùi khó chịu khiến cô suýt phát nôn.
Ai nhỉ? Khuông mặt đó rất mơ hồ, xong rồi, bó tay, không nghĩ ra. Nhưng cảm giác mách bảo đó chắc là người quen. Triệu Nhất Mai nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng… Đó là Phan Minh Duy?
Lúc này thì sự kinh ngạc càng tăng lên, cô vội bật dậy ra khỏi giường và phát hiện ra có một chiếc áo được kê dưới người mình, cầm lên xem hóa ra đây là một chiếc áo vest màu cà phê đậm đã bị cô đè lên nhàu nát. Cô nhìn kỹ chữ tiếng Anh trên mác áo, là một nhãn hiệu không quen.
Có thể là của Phan Minh Duy không? Triệu Nhất Mai cố gắng nhớ lại xem bình thường anh mặc trang phục của nhãn hiệu gì, hy vọng có thể phủ định được đáp án vừa xong của mình, nhưng đúng là bi kịch, hóa ra từ trước tới giờ cô chưa từng để ý đến điều đó. Trong trí nhớ của cô, Phan Minh Duy là người luôn mặc vest, được cắt rất đơn giản, màu sắc trầm, nhưng cách may và chất liệu thì chỉ cần nhìn cũng đủ biết là hàng nổi tiếng, làm nổi bật sự nho nhã không chút tỳ vết.
Phía trước giường có xếp một đôi dép đi trong nhà của khách sạn. Triệu Nhất Mai xỏ vào đi vài bước thì thấy giày và túi xách của mình được xếp ngay ngắn ở phía cửa ngoài. Tác phong tỉ mỉ chu đáo này rõ ràng là của Phan Minh Duy. Nhưng thà rằng là người lạ còn hơn là Phan Minh Duy.
Triệu Nhất Mai nhìn mình qua gương, thật đúng là muốn khóc mà không có nước mắt. Phan Minh Duy cũng được coi là người thương hoa tiếc ngọc, chứ nếu là mình gặp kẻ say khướt nồng nặc mùi thế này thì chắc chắn sẽ vứt bên cạnh thùng rác cho coi.
Xem giờ thấy đã muộn, cô không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, vội vàng đánh răng rửa mặt, buộc tóc gọn gàng, quần áo vừa bẩn vừa bốc mùi khó chịu nhưng không còn cách nào khác đành phải lấy chiếc áo choàng che lấy phần ngực trước để giấu vậy.
Xuống tới sảnh lớn cô mới biết là phòng của cô đã được thanh toán từ tối qua. Chà chà, khách sạn 5 sao, đúng là còn vô tư hơn cả Lôi Phong!
Triệu Nhất Mai bắt taxi trở về quán bia “37 độ 2”, thấy chiếc Land Rover của mình vẫn bình yên ở bãi đỗ chờ cô. Hình như lúc đó mình đã sờ vào xe rồi, sau đó?... Thực sự là không nhớ nổi. Không thể nghĩ thêm được gì cô phải trả một khoản phí trông xe cũng không nhỏ rồi lái xe về nhà. Cô vội vàng tắm rửa thay quần áo rồi lại vội vàng đến công ty.
Tới nơi quả nhiên đã gần 11 giờ trưa! Trời đất, uống say ngủ qua đêm ở khách sạn lại còn đi làm muộn nữa, Triệu Nhất Mai đã làm những việc này sao? Cũng may hình như sếp không có ở đó, Triệu Nhất Mai hấp tấp tới chỗ ngồi của mình, chưa kịp thở một hơi thoải mái thì đã nghe thấy tiếng của Vương Kiến Dan phía sau: “Mai, hôm nay cô đến muộn quá đấy?”
Triệu Nhất Mai quay lại và đứng lên, cố mỉm cười: “À… sáng nay xe của tôi bị đâm vào đươi xe người khác, nên…”
“Sau này lái xe phải cẩn thận đấy, chú ý an toàn.” Vương Kiến Dân nói giọng giáo huấn, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm.
“Sếp đúng là người tốt. Sau này tôi sẽ không gọi ngài là “Tặc Dân Vương” nữa… Ánh mắt Triệu Nhất Mai nhìn Vương Kiến Dân đi ra, trong lòng thầm nhắc nhở.
Hơn một tiếng sau Triệu Nhất Mai chả làm việc gì cả trong lòng vẫn cứ cảm thấy băn khoăn về người đồng chí đầy nghĩa khí tối qua, liệu đó có phải là Phan Minh Duy không. Bữa trưa ngồi đối diện với Giang TIểu Ảnh cô muốn dò hỏi xem sao nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, bữa cơm cứ thế trôi qua. Cuối cũng Triệu Nhất Mai nghĩ ra một phương pháp, cô gửi một tin nhắn cho Phan Minh Duy chỉ viết đúng một câu tiếng Anh “Thanks!” (Cảm ơn). Cô muốn xem phản ứng của Phan Minh Duy thế nào, nếu không phải anh thì sẽ nói là gửi nhầm tin nhắn. Thấp thỏm chờ đợi đến tận lúc tan ca cũng không nhận được bất kỳ dòng tin trả lời nào.
Triệu Nhất Mai nghĩ có lẽ không phải là anh ta thật, cũng có thể mình đã thực sự gặp một Lôi Phong sống làm việc thiện mà không để người khác biết tên họ.
Đi tới trước cửa thang máy bỗng thấy điện thoại rung lên, tay cô cũng run, vội vàng lôi chiếc điện thoại ra, là một câu tiếng Anh “My pleasure” (Đó là vinh hạnh của tôi).
“A”. Triệu Nhất Mai bỗng khóc thét trong lòng “bi kịch rồi” nếu không phải xung quanh có vài người đang đứng thì cô đã muốn đấm ngực gào thét, ngửa cổ lên mà than rồi.
Không còn cách nào khác, cô không dám thất lễ vội gửi dòng tin nữa: “Áo của anh tôi mang về giặt sạch rồi sẽ gửi lại.”
Lần này Phan Minh Duy trả lời rất nhanh, tin nhắn ngắn gọn hơn, chỉ có đứng hai chữ tiếng Anh “Ok.”
Trong trận đấu súng CS trên mạng tối đó, Triệu Nhất Mai dũng mãnh khác thường, dường như dồn tất cả sức mạnh để đánh vào mục tiêu.
Tiểu Lý Phi Đao: Ha ha, chưa từng thấy cô còn có tố chất tiềm ẩn là “Lão Bà hai súng đấy.”
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tên hay đấy, tôi phải đổi tên mới được!
Tiểu Lý Phi Đao: Bi kích động gì à?
Diệt Tuyệt Sư Thái: uh… tối qua tôi uống say ngủ khách sạn chứ không về nhà…
Tiểu Lý Phi Đao: Uống say rồi không giữ được mình? Nghiêm trọng thế sao?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Còn nghiêm trọng hơn là uống say rồi không giữ được mình ấy…
Tiểu Lý Phi Đao: (Chớp mắt tỏ vẻ dò hỏi)?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tóm lại là hình tượng đã bị đổ vỡ, không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa…
Tiểu Lý Phi Đao: Chẳng nhẽ cô lại cưỡng bức người ta à?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tôi mà lại là loại người ấy á? (Cô ném qua một chiếc búa lớn)
Tiểu Lý Phi Đao: Đầu hàng! Đầu hàng! (Ngã lăn ra đất, hộc máu)
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tôi chỉ say mềm rồi nôn ra khắp người, có lẽ nôn ra cả người anh ta nữa… nhưng tôi không nhớ nổi, không biết mình có làm điều gì càn dở không…
Tiểu Lý Phi Đao: Vậy sao? (Lại hộc máu) Ai say mà chả vậy. Cô để ý làm gì, anh ta là ý trung nhân à?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tôi không thích anh ta!
Tiểu Lý Phi Đao: Vậy cô nghĩ tôi thì sao? Lần sau đi uống gọi tôi đi.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Tôi không thích đàn ông! (Ném một cái đá sang)
Tiểu Lý Phi Đao: Thế vẫn cứ gọi cô là Diệt Tuyệt Sư Thái đi…
Hai ngày sau áo đã được giặt xong, Triệu Nhất Mai mang tới công ty, nhưng cô nghĩ nếu cứ mang đi đưa anh ấy thì khó tránh bị người khác nhìn thấy, sau đó lại đồn đại lung tung, hơn nữa tiền của khách sạn tối đó cũng phải gửi lại anh ấy nữa. Cách đối xử không rõ ràng tốt nhất là không nên nợ. Vậy là cô gửi cho anh một tin nhắn: “Hôm nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa cơm để cảm ơn.”
Lát sau Phan Minh Duy đáp lại bằng tiếng Anh: “When (khi nào)? Where (ở đâu)?”
Triệu Nhất Mai đặt địa điểm ở “Xuyên quốc Diễn nghĩa” – Gần công ty để ăn lẩu. Ở đó nội thất bài trí rất trang nhã, nhà hàng Trung Quốc bao giờ cũng ồn ào náo nhiệt hơn nhà hàng kiểu Tây, hơn nữa thời gian buổi trưa lại có hạn rất tiện để đánh nhanh lui nhanh.
Phan Minh Duy đến rất đúng giờ, thấy Triệu Nhất Mai anh nói: “Ở đây đông khách quá, ngoài cửa còn mấy người đang chờ xếp chỗ.”
Triệu Nhất Mai cười: “Đúng vậy, cũng mau tôi đã đặt chỗ từ trước.”
Rút cuộc mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên không phải ấp úng như trong tưởng tượng. Có lẽ đúng như Tiểu Lý Phi Đao nói, ai say mà chẳng như vậy? Xem ra mình ít khi bị say quá nên không có kinh nghiệm.
Triệu Nhất Mai gọi nồi lẩu đến: “Cho nồi lẩu 5 sao.”
“Cái gì 5 sao?” Phan Minh Duy rõ ràng mới đến đây ăn lần đầu.
“Đó là mức độ cay, tức là loại cay nhất.” Triệu Nhất Mai nghĩ anh để tôi ở khách sạn 5 sao thì tôi mời anh bữa lẩu 5 sao, có đi có lại.
“Chẳng phải dạ dày của cô không tốt sao, lại còn ăn cay như vậy?” Phan Minh Duy có vẻ kinh ngạc, “lần trước ở Nam Ninh ăn miến chua cay cô chẳng bị đau dạ dày còn gì.”
Thật đúng là đáng nhẽ không nên nói ra khuyết điểm của người khác như vậy. Triệu Nhất Mai xem menu, liền lúc cô chọn rất nhiều xong rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Ai nói là dạ dày tôi không tốt? Đó là chứng đau dạ dày ruột tổng hợp do phản ứng, có nghĩa là… khi tâm trạng không tốt hoặc căng thẳng thì mới bị đau dạ dày, đau bụng.”
Phan Minh Duy nhìn cô không nói, Triệu Nhất Mai biết anh nghĩ lúc đó cô có “tâm trạng không tốt” hay là đang rất “căng thẳng”. Cô quay lại hỏi phục vụ xem có đồ uống gì.
Nhân viên phục vụ gợi ý trong nhà hàng có nước ngô mới ép, Triệu Nhất Mai gọi một ly, Phan Minh Duy thì gọi một ly Coca.
Nồi lẩu được đưa lên, thịt bò, lòng vịt, đậu phụ lạnh, rau cải cúc… hết đĩa này đến đĩa khác được đưa lên. Triệu Nhất Mai nhìn với vẻ thèm ăn.
Canh vẫn đang đun, đồ uống đã được đưa lên, Triệu Nhất Mai lấy ly nước ngô của mình, vẫn còn nóng, cô uống một ngụm rồi đặt xuống: “Oa, cái vị gì mà kỳ quái vậy?”
“Vậy sao? Để tôi thử xem.” Phan Minh Duy đưa tay đỡ lấy chiếc ly, dùng chiếc ống hút Triệu Nhất Mai vừa dùng uống một ngụm, động tác lẫn điệu bộ cứ như đó là chiếc cốc của chính anh vậy.
Lại vậy nữa! Triệu Nhất Mai trợn tròn mắt, lập tức nhớ lại cảnh tượng cái bánh kem lần trước mình ăn dở anh ấy cũng ăn.
Phan Minh Duy lại uống thêm một ngụm nữa rồi ngẩng đầu lên nói: “Rất ngon mà. Để tôi đổi cho cô.” Tiếp đó anh đưa ly Coca lại, thấy Triệu Nhất Mai vẫn còn sững sờ, anh nói: “Tôi vẫn chưa uống đâu, còn sạch mà.”
Chẳng nhẽ anh không thích sạch sẽ hay sao? Không, đúng vậy, từ trước không phát hiện ra rằng anh có sở thích ăn đồ người khác đã ăn uống dở, hay là chỉ thích đồ ăn uống dở của cô? Triệu Nhất Mai chẳng còn gì để nói đành cúi đầu ăn, món lẩu đúng là cay thật.
Phan Minh Duy ăn không nhiều, anh chỉ kẹp một chút đồ ăn rồi nhúng qua loa. Triệu Nhất Mai nói: “Anh ăn nhiều vào, đừng khách sáo.”
Phan Minh Duy đành bỏ đũa xuống, lịch sự trả lời: “Cảm ơn, tôi no rồi.” Sau đó anh chỉ ngồi nhìn Triệu Nhất Mai ăn.
Cuối cùng Triệu Nhất Mai cũng bị anh nhìn đến phát ngượng, cô ngẩng đầu lên nói: “Anh ăn đi, đừng để ý đến tôi.” Phan Minh Duy nhìn cô cười ấm áp: “Tôi thích nhìn cô ăn, lúc nào cũng với dáng vẻ rất thèm ăn, cảm giác ăn bao nhiêu cũng không no. Triệu Nhất Mai lung túng, miếng lá lách bò chưa kịp nhai cũng phải nuốt xuống, nghẹt suýt nữa không thở được.
Cũng may điện thoại của Phan Minh Duy vừa hay reo lên, anh nhận điện thoại nói vài câu rồi vội vàng cáo biệt.
Triệu Nhất Mai thấy nhẹ nhõm, cô nói vài câu rồi đưa chiếc túi đựng áo và chiếc phong bì đựng tiền cho anh.
Phan Minh Duy nhận lấy rồi mở chiếc phong bì ra xem, lông mày giương lên, anh đặt chiếc phong bì trở lại bàn, “như vậy không hợp lý. Cô mời tôi ăn vài bữa nữa đi.” Nói xong anh đứng lên đi trước.
Mới ăn được một nửa số món gọi ra thanh toán chỉ có hơn 200 Tệ. Triệu Nhất Mai thầm thở dài, trong lòng nghĩ lần sau phải mời đến chỗ nào đắt hơn một tí, cố gắng một lần cho xong!
Buổi chiều làm việc Triệu Nhất Mai phát hiện mình cần phải dùng ổ cứng di động đang để trong xe, vậy là cô xuống nhà để lấy.
Lúc trở lại thang máy tới tầng 1 thì Giang Tiểu Ảnh vội vội vàng vàng lao từ bên ngoài vào. Triệu Nhất Mai nhìn nó mặt đỏ phừng phừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô hỏi: “Làm gì thế? Chạy bộ trong giờ làm việc à?”
“Cũng gần như thế.” Giang Tiểu Ảnh lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán, “sếp bị đau dạ dày, không chịu được nên sai em đến nhà anh ấy lấy thuốc. Chị xem em là một thư ký mà còn phải vừa chạy làm y tá cấp cứu nữa, đến khổ…”
Đang nói dở thì thang máy đã tới tầng 17, Giang Tiểu Ảnh lại vội vàng lao ra, Triệu Nhất Mai đứng ngẩn ra đó nghĩ ngợi: “Hóa ra người mà dạ dày không tốt chính là anh ấy, chả trách khi đi công tác lúc nào anh ấy cũng mang theo thuốc đau dạ dày. Vừa xong lại còn ăn món cay 5 sao với cô nữa, chết chắc rồi? Hơn nữa, anh ấy sao đần thế, chả nhẽ không biết trên thế giới này có một thứ gọi là “lẩu uyên ương” sao?
Tối đó Triệu Nhất Mai lên mạng lại gặp Tiểu Lý Phi Đao.
Tiểu Lý Phi Đao: Là cô à, là cô sao?
Diệt Tuyệt Sư Thái: Là tôi là tôi, chính là tôi.
Tiểu Lý Phi Đao: Sao vẫn chưa đổi tên?
Diệt Tuyệ Sư Thái: Vì tôi gặp một cao thủ, đẳng cấp của Diệt Tuyệt Sư Thái còn cao hơn cả Lão Bà hai súng.
Tiểu Lý Phi Đao: Ồ thế thì tôi cũng là một cao thủ.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Không phải, là cao thủ tình trường kia. Hừ, hoặc cũng có thể là một thằng ngốc… hiện giờ tôi vẫn chưa chắc chắn được…
Tiểu Lý Phi Đao: Thế thì không đơn giản rồi, cô tiến tới đi! Tiến tới thì sẽ biết được là cao thủ hay là thằng ngốc.
Diệt Tuyệt Sư Thái: Anh đang nghĩ gì thế? Còn nói linh tinh thì Sư Thái sẽ diệt anh trước