Em còn nợ anh một tiếng yêu - Chương 04
Chương 4
Từ Thích Đến Yêu Cách Nhau Bao Xa?
4.1 Công ty Titan đang chuẩn bị cuộc họp đầu ngành lần đầu ở Thành Đô, Triệu Nhất Mai nhận được thông báo rằng cô phải trình bày diễn thuyết và giảng giải các vấn đề liên quan đến kỹ thuật trong cuộc họp đó. Bận rộn hơn một tuần cuối cùng cũng chuẩn bị xong tài liệu để trình bày.
Phù Đào gọi điện tới hẹn cô cuối tuần lái xe đi chơi ở nông trang, Triệu Nhất Mai cười: “Em không đi làm bóng đèn cho hai người đâu.”
“Bảy tám người đi cơ mà, đi bốn xe, hơn nữa mấy hôm nay bạn gái anh không ở đây.”
“Thế thì em càng không nên đi, em không phải nhân viên thay thế.”
Triệu Nhất Mai gác máy, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng Phù Đào đã có bạn gái, lại còn cứ mập mờ với mình. Từ sau bữa cơm ở “Vườn hoa số 5” anh ta liên tục gửi tin nhắn, gọi điện thoại, nói chuyện huyên thuyên…, trước mắt cô lại hiện ra cảnh tượng Phan Minh Duy đi cùng con gái của CEO. Đàn ông chẳng nhẽ đều như vậy hết, đứng núi nọ, trông núi kia?
Chỉ cách một cái cuối tuần là lại phải đi làm, tình hình nhân sự ở công ty có sự biến đổi lớn. Giám đốc Tiêu thụ ở khu vực phía Tây là Ngô Vũ Phong từ chức, Giám đốc khu vực phía dưới là Nhiếp Hải Đào thay thế. Trên thông báo có ghi lý do từ chức của Ngô Vũ Phong là vì “tìm kiếm sự phát triển sự nghiệp của cá nhân”, lý do này vốn được coi là tầm thường, nhưng ban đầu chẳng thấy nói bóng gió gì, hơn nữa thời gian mà ông từ chức cũng chính là ngày thứ ba Titan tổ chức cuộc họp đầu ngành khu vực Sở tại ở ku vực phía Tây, điều này không thể không khiến cho mọi người có sự liên tưởng.
Trong cuộc họp đầu ngành này, Titan có mời rất nhiều khách hàng quan trọng và các khách hàng tiềm năng lớn, cùng với các nhân sĩ quan trọng của các ngành liên quan, mục đích chính của nó chính là việc phát triển mở rộng sản phẩm của mình. Vì thế mà Bộ phận Thị trường và Bộ phận Tiêu thụ khu vực phía Tây bận suốt hơn một tháng trời. Bộ phận Kỹ thuật cũng rất coi trọng sự kiện này, họ đã cử vài nhân viên cốt cán của mình tới đó.
Chiều thứ hai, một đoàn người xuất phát theo đúng kế hoạch, gần tối mới tới khách sạn Shangrila ở Thành Đô.
Vì là nhân vật hiếm của Bộ phận Kỹ thuật nên dường như mỗi lần đi công tác Triệu Nhất Mai lại được đặc cách mình một phòng. Lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa tầng 12 đều đã được đặt hết nên khách sạn sắp xếp cô ở tầng 11.
Cô cầm chìa khóa phòng xem, “1111”, bốn số 1, lập tức cô nghĩ đến Ngày lễ độc thân, đó là dành riêng cho cô.
Sáng sớm ngày hôm sau người của công ty tổ chức sự kiện ở nơi đó cũng có mặt, mọi người đều đến vị trí làm việc của mình và bắt đầu bận rộn.
Một ngày làm việc chẳng mấy chốc đã hết, hơn 5 giờ chiều công việc của Triệu Nhất Mai cũng đã hòm hòm, cô đi trước, một mình đi dạo tới Cẩm Lý.
Cẩm Lý là một dãy phố của người dân tộc của Thành Đô, phố cũ, phủ đệ, dân cư, nhà trọ, cửa hàng vạn niên dài tọa lạc ở giữa, lợp ngói xanh tinh tế, con đường trải đá xanh ngoằn nghèo phía trước khiến người ta có cảm giác dường như thời gian trôi ngược lại. Triệu Nhất Mai vừa ăn đồ ăn vặt ở vùng này vừa thưởng thức văn hóa Thục cổ. Khi cô đang đi ngược lại cùng đoàn người du lịch thì điện thoại trong túi cô rung lên liên hồi. Cô nhấn phím nghe, là giọng của Phan Minh Duy: “Mai, tối nay cô rảnh không? Tôi muốn mời cô uống trà.”
Thì ra anh ấy vẫn nhớ, cô nhớ lại lần trước mình đã từ chối cà phê anh ấy mời. Triệu Nhất Mai cười đồng ý: “Rảnh thì có nhưng Tổng Giám sát Phan – Chẳng nhẽ ngài không biết tôi đang ở Thành Đô sao?”
“Rảnh là được rồi, 8 giờ tối gặp nhau ở quán trà Thuận Hưng, chính là quán Thể Kỷ Thành đó, đến muộn thì không được xem Biến liễm (nghệ thuật trong kịch Tứ Xuyên) đâu đấy.” Dường như tâm trạng Phan Minh Duy đang rất tốt, hơn nữa đây là lần đầu tiên anh không chờ cô đáp lại mà đã dập máy.
Có chắc là tôi sẽ đi không vậy? Tôi vẫn chưa đồng ý cơ mà. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Triệu Nhất Mai vẫn đi dạo ở Cẩm Lý tới hơn 7 giờ, thấp thỏm nghĩ đến Biến liễm nên cô quyết định đi ra, bắt taxi đến thẳng Thế Kỷ Thành.
Trước kia Triệu Nhất Mai đã từng đến Thành Đô công tác, nhưng lần đó vội vội vàng vàng không có thời gian tới quán trà tiêu khiển. Mái hiên nước nhỏ giọt và kiến trúc kiểu cổ ở quán trà gợi cho người ta có cảm giác của thành phố cổ, một người mặc áo dài đứng ngoài cửa lớn, cất tiếng gọi: “Đón khách quý!”, làm cô giật thót mình.
Vào trong cô nhìn khắp lượt chỉ thấy có Phan MinhDuy, chào hỏi xong cô ngồi xuống hỏi: “Sao anh cũng đến Thành Đô?”
Phan Minh Duy cười: “Đến đây mời cô uống trà, lần trước đã hẹn thế còn gì?”
Triệu Nhất Mai cũng không hỏi thêm, ngồi xuống uống trà. Anh ấy là Tổng Giám sát Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm, đến đây làm gì nhỉ? Triệu Nhất Mai nghĩ mình cũng chưa đến mức làm cho anh ấy đến đây vì mình.
Trên khay trà có bàn trà và mì cay Thành Đô, sủi cảo, bánh trôi, bánh nhân thịt đậu đỏ - Đặc sản Thành Đô. Hai người họ nói chuyện trên trời dưới đất, tiết mục biểu diễn bắt đầu, tất cả có sáu tiết mục: Vũ đạo, Trà nghệ, Trúc cầm, Võ thuật, Đèn quay, Biến liễm; giữa chừng còn có massage, ngoáy tai.
Phan Minh Duy uống trà và nói: “Lâu lắm rồi không được an nhàn tự tại thế này, có thể ngồi thoải mái ở đây, uống trà, không nói đến công việc, lại còn có mỹ nữ bên cạnh nữa.”
Triệu Nhất Mai liếc nhìn anh một cái, quay quay ly trà trong tay, “anh vẫn chưa nghe người ta nói rằng đàn ông giống như ấm trà, một ấm trà thì luôn có mấy ly trà à?”
Phan Minh Duy nghe thấy trong lời của Triệu Nhất Mai vừa nói có ẩn ý gì đó, quay đầu lại nhìn cô, tiếp đó tỏ thái độ đã hiểu ra, anh nhấc ấm trà lên và rót đầy chén của mình, đưa lên miệng uống rồi nói: “Chén có nhiều thì cũng chỉ để bày thôi. Còn thực sự uống chỉ có một chén.”
Triệu Nhất Mai cúi đầu không nói được nữa, cô hiểu ý trong câu nói của anh.
Phan Minh Duy lại rót đầy chén trà của Triệu Nhất Mai, lạnh nhạt nói: “Thực ra con gái cũng giống như ấm trà, không đổ trà cũ đi thì không thể pha được trà mới.”
Triệu Nhất Mai bỗng giật mình, ngẩng đầu lên vẫn thấy Phan Minh Duy giữ thái độ điềm nhiên, ánh mắt long lanh phía sau cặp kính kia dường như đã hiểu rõ tất cả.
Hai người họ tiếp tục vừa uống trà, ăn điểm tâm vừa xem biểu diễn, nhưng thực ra lại bị phân tâm, tiết mục Biến liễm cuối cùng cũng không xem nổi.
Ra khỏi tiệm trà, nhiệt độ không khí xuống thấp hơn một chút, gió thổi vào mặt, Triệu Nhất Mai còn chưa kịp phản ứng thì Phan Minh Duy đã cởi chiếc áo choàng ngoài của anh ra và khoác lên vai cô, sau đó thuận tay ôm lấy eo của cô.
Triệu Nhất Mai co vai lại, để cho anh ôm như vậy và đi. Họ lên taxi, im lặng ngồi xuống và nhìn thẳng về phía trước.
Đài phát thanh đang phát bản nhạc nhẹ du dương, Triệu Nhất Mai ngắm nhìn đường phố đang đi vào đêm, đèn hoa từng dãy từng dãy sáng lấp lánh, bỗng nhiên thấy cổ tay mình ấm lên hẳn, hóa ra một tay của Phan Minh Duy đang nắm lấy tay cô. Bàn tay anh dày và rộng, ấm áp và khô.
Triệu Nhất Mai ngồi im, thậm chí cô không quay đầu lại, để mặc cho ngón tay trỏ của anh nhẹ nhàng chà sát vào lòng bàn tay mình, cảm giác buồn buồn, ngứa ngứa…
Tới trước cửa khách sạn, Phan Minh Duy để cô lên trước, anh nói rằng mình còn có chút việc bận.
Triệu Nhất Mai biết rằng, đó là vì anh không muốn người khác nhìn thấy, trong lòng cô cảm thấy không vui, cởi áo choàng trả lại anh rồi nói một câu lạnh nhạt: “Cảm ơn”, xong cô đi thẳng.
Thứ tư cuộc họp đầu ngành của Titan được tiến hành một cách thuận lợi, mọi người đến từ khắp mọi nơi, vô cùng náo nhiệt.
Bận rộn suốt một ngày, tới tận hơn 10 giờ tối Phan Minh Duy mới trở về phòng của mình. Thấy dạ dày mình đau lên từng cơn anh vội vàng uống thuốc. Bữa tối hôm nay đúng là các món ăn Tứ Xuyên đích thực, màu đỏ đầy cả bàn ăn, dường như không có cách nào để từ chối, hơn nữa còn phải tiếp khách uống rượu, thực là sắp không trụ nổi đến nơi.
Phan Minh Duy mệt mỏi ngả mình trên ghế, nhắm mắt lại thiếp đi vài phút, tỉnh dậy anh đi rửa mặt rồi lại quay lại bàn làm việc. Anh mở chiếc laptop ra và vào hòm thư, trong chớp mắt những chiếc thư chưa đọc ồ ạt hiện ra.
Reng. Chiếc điện thoại đi động kêu lên một tiếng, Phan Minh Duy nhấc lên xem, đó là tin nhắn của Triệu Nhất Mai: “Về phòng chưa vậy?”
Phan Minh Duy trả lời: “Yes (Rồi)”
Triệu Nhất Mai nhanh chóng gửi tiếp một tin nữa: “Xuống đây đi, tôi ở phòng 1111.”
Trong lòng Phan Minh Duy bỗng thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào tin nhắn vài giây, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Anh vào thang máy xuống tầng 11, tới trước cửa phòng 1111 anh không bấm chuông mà gõ nhẹ hai cái vào cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Triệu Nhất Mai đi đôi dép lê và mặc chiếc áo tắm của khách sạn, hình như vừa mới tắm xong, hai má hơi ửng hồng, mái tóc vẫn còn ướt xõa xuống bờ vai, một vẻ đẹp khó nói thành lời.
Triệu Nhất Mai đứng ở cánh cửa chưa mở ra hết, một tay vịn vào khung cửa, ánh mắt sáng nhìn anh, ngụ ý là không đi ra ngoài, cũng không cho anh vào.
Phan Minh Duy đành lên tiếng trước: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Triệu Nhất Mai ẩn chứa nụ cười xảo quyệt, bỗng cô nhón chân lên, ghé đầu về phía anh, mùi thơm của sữa tắm phả ra, Phan Minh Duy gần như bị choáng váng trong giây lát, cảm giác không thể điều khiển được nhịp đập trái tim mình nữa.
Môi của Triệu Nhất Mai áp sát vào tai anh, khẽ thì thầm: “Không có việc gì cả, chỉ là muốn nói trực tiếp với anh là… chúc ngủ ngon.”
Phan Minh Duy đứng ngẩn ra, Triệu Nhất Mai cười lớn rồi nhanh chóng nhét vào tay anh một cái túi nhỏ, sau đó cô vội vàng thu người và đóng cửa lại.
Thấy cánh cửa phòng suýt nữa chạm vào mũi mình, Phan Minh Duy cười đau khổ, trong lòng thầm chửi: “Yêu tinh!” Trở về phòng anh mở túi ra xem, hóa ra là một bát cháo trắng. Anh ngẩn người ra, dùng thìa ăn một miếng, cảm giác dòng hơi ấm từ dạ dày chảy tràn ra tứ chi.
Nói là cuộc họp ba ngày nhưng thực ra chỉ có hai ngày, tới ngày thứ ba trên danh nghĩa là chia tổ để thảo luận nhưng thực tế là đưa khách hàng và những vị khách quan trọng đi chơi. Vì vậy, bữa cơm Tây tối thứ năm tại khách sạn mọi người cảm thấy rất nhẹ nhõm vì việc chính đã là xong, ngày mai chỉ việc đi chơi.
Phan Minh Duy lấy đĩa cơm, vừa nói chuyện với vị khách hàng bên cạnh vừa gắp ít đồ ăn trong đĩa, ánh mắt lại cứ hướng về phía cửa ra vào sảnh lớn.
Bỗng mắt anh sáng lên, anh thấy Triệu Nhất Mai đi vào. Cô mặc chiếc áo dài cách điệu ngắn màu xanh sứ, cổ đứng không tay, chiều dài áo vừa hay ở phía trên đầu gối một chút, tóc được cài lên bằng chiếc trâm cài trân châu, cả người cô toát lên một phong thái nho nhã cổ điển, trông cô vô cùng nổi bật và hấp dẫn giữa nhóm người đi giày da, trang phục hoa lệ khác.
Rõ ràng không chỉ có Phan Minh Duy là để ý đến cô, chẳng mấy chốc mà đã có người đón trước cô. Triệu Nhất Mai từ đầu tới cuối luôn giữ nụ cười nhạt, nói cười với những người xung quanh, ánh mắt ngẫu nhiên gặp ánh nhìn của Phan Minh Duy, mỗi lần chạm phải đều nhanh chóng lảng đi.
Phan Minh Duy bưng ly rượu nhìn cô từ xa, khóe miệng dường như nửa cười nửa không.
Tối nay, có thể về phòng nghỉ sớm một chút, Phan Minh Duy vào thang máy, sau đó bấm tầng 18.
Khi thang máy sắp tới nơi thì điện thoại vang lên, là Triệu Nhất Mai gọi đến, bấm nút nghe thì chỉ thấy nói một câu gì đó không rõ. Lúc đó cửa thang máy mở ra, Phan Minh Duy vừa bước nhanh ra ngoài vừa nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi ở trong thang máy, tín hiệu không tốt. Có chuyện gì vậy?”
“Mau đến cứu tôi!” Giọng Triệu Nhất Mai có chút gấp gáp.
“Đương nhiên trong phòng tôi rồi, đồ ngốc!” Triệu Nhất Mai nói xong liền tắt máy.
Phan Minh Duy hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng anh vẫn vào thang máy và đi xuống.
Lần này Triệu Nhất Mai mở cửa và để anh vào, cô vẫn mặc chiếc áo dài, chỉ có điều đã đổi sang đi dép lê, thả tóc xuống, cái đầu nghiêng nghiêng về một bên vai một cách ngượng ngịu, cô giảo mồm ý bảo Phan Minh Duy đóng cửa phòng lại, sau đó lùi lại vài bước ở phía trước bàn.
“Úi… tóc của tôi, bị kẹt ở khóa áo rồi.” Triệu Nhất Mai tỏ ra lung túng “làm thế nào cũng không gỡ ra được.”
Phan Minh Duy mỉm cười, đi lại phía sau lưng cô, quả nhiên thấy chiếc khóa áo mới kéo ra được vài tấc và quấn cả vào tóc, anh đưa tay nhẹ nhàng mới kéo một chút Triệu Nhất Mai đã kêu đau, anh đành kéo cô lại dưới phía đèn và nhẹ nhàng kéo từng tí một.
Một lúc sau mái tóc gần như đã bị dỡ tung lên. Triệu Nhất Mai xoay xoay cái cổ cứng nhắc, thở một hơi dài thoải mái, tự đưa tay về phía sau, cô muốn kéo khóa lên nhưng lại bị kẹt không kéo lên được.
“Thôi để tôi.” Phan Minh Duy nói rồi đưa tay vén những đồ trang sức bên cạnh ra, cẩn thận kéo lên kéo xuống, vài lần như vậy rồi nói, “tạm ổn rồi đây.” CHưa dứt lời thì chiếc khóa dường như mất trợ lực, soạt một cái đã kéo xuống tận chân, tấm lưng trắng như tuyết, mềm như lụa của Triệu Nhất Mai hiện ra.
Phan Minh Duy bỗng thấy cứng tay, tưởng chừng như nghẹt thở.
Triệu Nhất Mai cũng đứng trơ ra đó, sau lưng không có gì che, cô cảm thấy lạnh lạnh.
Bỗng một nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp vào hõm vai, Triệu Nhất Mai hơi run lên dường như bị điện giật vậy, cảm giác tê tê từ đầu vai tới tận chân.
Bàn tay của Phan Minh Duy đưa vào từ tấm lưng trần phía sau của cô, trượt trên làn da nhẵn mịn, ôm lấy eo của cô rồi nhẹ nhàng dùng sức ôm cô vào lòng mình. Tiếp đó lại một nụ hôn nữa lên cổ, lên tai…
Cơ thể cứng nhắc của Triệu Nhất Mai dần dần mềm ra, dường như ngọn lửa trong cơ thể càng đốt càng dữ dội, cô quay người lại, tựa vào lòng anh, cánh tay luồn dưới nách của anh, ôm lấy hai vai, rồi nhẹ nhàng ngửa cổ lên, môi hai người chạm vào nhau thành một.
Đôi môi anh ấm áp mà trơn mượt, hơi thở ngọt ngào, đầu lưỡi lướt trên cặp môi của cô, như tìm kiếm, như khám phá. Triệu Nhất Mai như thở nhẹ trong lòng, cô hé cặp môi để nụ hôn nóng rực của anh mặc sức đưa vào, miệng của họ như hòa vào nhau, tới khi dường như nghẹt thở…
Không biết thế nào mà cuối cùng họ ngã lên giường, theo bản năng Triệu Nhất Mai đưa hai tay đan vào nhau che trước ngực. Phan Minh Duy khẽ gạt tay cô ra, giọng nói trầm mà như có từ tính thì thầm ở bên tai: “Không sao đâu, cục cưng, không sao…”
Triệu Nhất Mai buông tay ra, nụ hôn của Phan Minh Duy lướt xuống nhẹ nhàng, từng li từng li một, dường như đó không phải là vết sẹo xấu xí mà là một bông hoa lạ trên thế giới. Sau đó, anh áp thân mình lên, động tác như nhẹ nhàng mà như sở hữu. Trong giây phút đi vào đó hai người họ cũng phát ra tiếng rên nhẹ. Hóa ra nó lại ấm áp, dạt dào đến vậy…
Cơ thể Triệu Nhất Mai dần nóng lên, dường như tan chảy dưới cơ thể anh, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, đôi tay cô bám lấy bờ vai anh, cô được anh đưa đi hết ngọn núi này đến đỉnh núi khác và cuối cùng họ cũng leo lên đỉnh núi cao nhất.
Lúc đó cả thế giới dường như im lặng, không có tư duy, không có hít thở, giữa trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ… Sau đó, nước hồ từng giọt tràn ra, rồi lại lùi lại, cuối cùng chỉ còn lại một chút run rẩy và run rẩy.
Hóa ra… có thể tốt đẹp như vậy… vậy mà từ trước tới giờ mình không biết. Triệu Nhất Mai nhắm mắt lại, tận sau trong đáy lòng lại thở một hơi, trong lòng tràn ngập niềm vui.
Bàn tay Phan Minh Duy nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô kèm theo cảm giác yêu thương trân trọng. Triệu Nhất Mai mở to mắt ra, nở nụ cười xinh tươi với anh, rồi cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Đầu ngón tay cô trượt qua sống mũi, môi… trước kia cô chỉ để ý tới cặp mắt kính gọng đen của anh, thực ra cả đường nét trên khuôn mặt anh cũng rất rõ ràng, sắc nét, cái trán rộng, mũi thẳng, môi mỏng nhưng có đường nét, cặp mắt dài và hẹp ẩn sau chiếc kính luôn ẩn chứa nụ cười ấm áp, nồng nàn.
Bàn tay Triệu Nhất Mai trượt lên vai anh, hóa ra vai anh cũng rộng đấy chứ, chả trách anh mặc vest lại đẹp như vậy. Bất giác cô xòe tay ra đo, rộng khoảng hai gang, rồi cô lại véo thử lớp cơ thịt săn chắc trên cánh tay, cô hỏi: “Anh thích chơi bóng chứ? Chơi bóng rổ?”
Phan Minh Duy giương mày lên: “Sao em biết?”
“Em đoán vậy.” Triệu Nhất Mai có vẻ đắc ý, “cánh tay của anh bị sạm nắng, hơn nữa là cơ thịt ở cánh tay lại rất phát triển…”
“Không chỉ có cơ tay không thôi đâu, chân cũng vậy.” Phan Minh Duy nói, nắm lấy tay cô và đặt lên đùi mình.
Quả nhiên, cảm giác chạm vào cũng săn chắc như vậy, hóa ra bình thường đã bị vẻ bề ngoài nho nhã che lấp mất. Bàn tay Triệu Nhất Mai bị anh đưa dần lên trên, bỗng nhiên như chạm vào vật gì đó, mặt cô bỗng nóng ran lên, muốn thu ngay tay lại nhưng Phan Minh Duy lại không buông ra, anh nắm chặt tay cô, miệng thì thầm: “Chỗ này phát triển nhất, em có muốn kiểm tra không?”
Triệu Nhất Mai gắng gượng một chút, cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô nghiến răng, dùng sức nắm chặt lấy. Phan Minh Duy kêu lên một tiếng rồi buông tay ra, tiếp đó anh lại trườn người lên, nhìn cô, cười đùa: “Cục cưng, em bắt nạt anh hử?”
“Đáng đời!” Triệu Nhất Mai cười rồi như muốn lẩn sang một bên nhưng nụ hôn nóng ấm của Phan Minh Duy trút xuống như mưa khiến cô không thể trốn tránh được…
“Anh phải đi rồi, 11 rưỡi có cuộc họp qua điện thoại với Tổng công ty bên Mỹ.” Phan Minh Duy đứng dậy, “sáng sớm mai lại phải dẫn khách hàng đi tham quan nữa.”
Trong lòng Triệu Nhất Mai cảm thấy hơi hụt hẫng, “ồ” lên một tiếng, rồi không nói gì thêm.
“Giận rồi à?” Phan Minh Duy hôn lên má cô, “chờ anh trở về rồi sẽ mời em đi ăn.”
“Em tức gì chứ, ghét nhất là bị người khác quấy rối không được ngủ nướng.” Triệu Nhất Mai giương mắt nhìn anh cười, “coi như hứa rồi đấy, phải mời em ăn bào ngư mới được.”
Phan Minh Duy cũng cười: “Được thôi, nhất định giữ lời.”
“Mau về đi, em phải đi ngủ, mệt lắm rồi.” Triệu Nhất Mai nói rồi quay người lại và kéo chăn đắp, cô nhắm mắt lại không nhìn anh nữa. Bên tai cô nghe rõ tiếng anh mặc quần áo sột soạt, cuối cùng Phan Minh Duy đi lại phía bên giường, rướn người lên thơm vào trán cô rồi mới mở cửa ra về.
Nghe thấy tiếng đóng cứa, Triệu Nhất Mai mới mở mắt ra, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên đầu giường, 11h10, trong lòng có một chút không phải là ngọt ngào, cô thở dài rồi lại nhắm mắt lại.
Bữa ăn sáng ngày hôm sau quả nhiên không thấy Phan Minh Duy đâu. Suốt một ngày sau đó rồi tới tận hai ngày cuối tuần cũng không hề có cuộc điện thoại hay tin nhắn gì. Như vậy là gì chứ? Chỉ là quan hệ thân thiết trong hai tiếng mà thôi, dường như cũng chưa đủ gọi là tình một đêm được.
Thứ hai, đi làm rồi vẫn không thấy bóng người. Lúc ăn cơm buổi trưa Giang Tiểu Ảnh vô tình nhắc đến Triệu Nhất Mai mới biết rằng Phan Minh Duy lại đi Hải Nam công tác rồi. Cô hỏi khi nào anh quay lại, Giang Tiểu Ảnh cũng không biết. Sắp tới cuối tháng sáu rồi, cũng là cuối quý nên Bộ phận Tiêu thụ Sản phẩm phải dốc sức để đạt doanh số, chắc vậy mà anh bận thật. Nhưng bận đến mấy đi chăng nữa chả nhẽ không có thời gian gọi một cuốc điện thoại, gửi một tin nhắn?
Nhưng Triệu Nhất Mai lại cảm thấy chẳng vấn đề gì, vì vốn cũng chẳng có mục đích gì. Có những chuyện cứ để tự nhiên, cần xảy ra thì nó sẽ diễn ra, trước đó đã không nghĩ đến kết quả, thì sau nghĩ nhiều làm gì. Cho dù không tiếp diễn nữa thì cũng coi lần trước là một sự trải nghiệm đẹp trước kia chưa từng có.
Nghĩ vậy nên Triệu Nhất Mai cũng không chủ động liên hệ với Phan Minh Duy nữa mà chỉ quan tâm đến những việc của mình. Chỉ có điều hết ngày này đến ngày khác trôi qua khiến cô không tránh khỏi có cảm giác thất bại. Chẳng lẽ lại đúng như Giang Tiểu Ảnh nói, con gái khi qua tuổi hai lăm thì coi như bắt đầu xuống dốc rồi, cùng với kinh nghiệm tăng thêm thì sức hấp dẫn cũng giảm xuống?
Chiều thứ năm, khi Triệu Nhất Mai vừa đi vào nhà về sinh ra thì thấy điện thoại của mình có một tin nhắn chưa đọc, trong lòng thấy xốn xang, mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Phan Minh Duy: “In airport now. Dinner tonight? (Bây giờ anh đang ở sân bay. Tối nay mình đi ăn nhé?)”
Hừ, suốt một tuần trời, thật đúng là quá bình thản. Nghĩ một lát, cô trả lời: “Tối nay em phải đi tập Yoga, không được ăn gì. Để lần sau đi.”
\
Tin nhắn trả lời lại rất nhanh: “Want to see you today. (Tối nay anh muốn gặp em)”
Triệu Nhất Mai nhếch môi lên cười nhạt, cô để điện thoại sang một bên không thèm để ý đến và tiếp tục làm việc trên máy tính.
Lúc sau điện thoại lại rung lên, Triệu Nhất Mai lại nhấc lên xem, vẫn là tin nhắn của Phan Minh Duy “I do miss you (Anh nhớ em)”
Triệu Nhất Mai nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng cảm thấy có cái gì đó ngọt ngào dâng trào. Anh ấy đã nói thế rồi, nếu còn từ chối nữa thì lại thành kiêu căng, cô trả lời: “Vậy cũng được, em sẽ đổi lịch, mai đi tập vậy.”
Phan Minh Duy vui mừng khi nhận được tin nhắn của Triệu Nhất Mai, tối nay họ sẽ đi ăn tối cùng nhau, anh đáp lại: “Great! Boarding now. See you soon (Thật tuyệt vời. Bây giờ anh đang lên máy bay. Mong sớm được gặp em)”
Cuối cùng bào ngư cũng không ăn, vì Triệu Nhất Mai lại đổi ý muốn đi ăn đồ ăn Thượng Hải.
Hai người họ hẹn gặp nhau ở phòng ăn riêng số 1. Triệu Nhất Mai đến đúng giờ, Phan Minh Duy đã ngồi đó chờ từ bao giờ.
“Xin lỗi là anh đến sớm.” Triệu Nhất Mai còn chưa kịp lên tiếng Phan Minh Duy đã cười xin lỗi.
Đến sớm lại còn xin lỗi, đúng là chỉ có Phan Minh Duy mới làm như vậy. Triệu Nhất Mai ngồi xuống, họ hỏi han nhau vài câu, không khí lại trùng xuống, dường như họ không biết nói gì nữa.
Phan Minh Duy vội gọi phục vụ đến để chọn món, anh đưa menu cho Triệu Nhất Mai: “Lady first (Ưu tiên phụ nữ).”
Triệu Nhất Mai cũng không khách sáo, cô nhìn menu, “thịt quay siêu ngon, vây cá nước bằng đồ đá Hỏa Sơn, hôm nay chúng ta ăn vây cá trước, anh nhớ là còn nợ em một bữa bào ngư đấy, ít nhất phải là loại bốn con, không được lập lờ đánh lận con đen đâu đấy…”
Phan Minh Duy cười vui nhìn cô: “Tiểu thư à, yêu cầu của em cao quá, xem ra anh phải ký được đơn hàng vài chục triệu mới có thể mời em được bữa bào ngư rồi.” (số đầu bào ngư chính là chỉ một kg có khoảng mấy con bào ngư/kg, số lượng càng ít thì giá cả càng đắt, bốn con bào ngư khoảng vài chục nghìn tệ một con.)
Triệu Nhất Mai liếc mắt lườm anh: “Sao, tiếc rẻ hả?”
Phan Minh Duy nhìn vào mắt cô nói: “You worth everything (Em xứng đang được tất cả).”
Triệu Nhất Mai hừ lên một tiếng: “Chỉ giỏi nịnh! Để em chọn lưỡi bò xông khói cho anh ăn!”
Tiếp đó cô lại cúi đầu chọn đồ ăn, cô chọn loại rau chân vịt, món ăn chính thì cô chọn miến xào cua bể, nghĩ một lát rồi lại chọn thêm cháo bí ngô, “món này hợp với anh. Dạ dày anh không tốt, bí ngô rất tốt cho dạ dày đấy, có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày…”
“Sao em biết dạ dày anh không tốt?” Phan Minh Duy co vẻ đôi chút kinh ngạc, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Hử?” Triệu Nhất Mai sững sờ ngẩng đầu lên nhìn anh, cô bật cười, “đồ ngốc, lần sau không được học đòi người ta ăn cay đấy, dạ dày không tố cáo anh thì thư ký của anh cũng đã tố cáo rồi!”
“À, thực ra cũng không vấn đề gì, bệnh vặt ấy mà, chỉ có điều bản thân anh không để ý thôi.” Phan Minh Duy lung túng cười: “Cảm ơn em đã nhớ… tiếp tục chọn món đi, chọn nhiều món em thích ăn vào.”
“Chọn nữa sao? Đủ rồi mà! Anh nghĩ em là con cún sao? Triệu Nhất Mai gấp cuốn menu lại trả
cho phục vụ bàn.
Các món ăn dần được đưa lên, hai người họ vừa cười vừa nói, ăn uống một cách vui vẻ, chẳng mấy chốc lại tìm lại được cảm giác thân thuộc trước kia. Ăn tối xong đã gần 9 giờ tối. Lúc thanh toán Phan Minh Duy yêu cầu nhân viên phục vụ lấy hai tấm vé gửi xe.
Triệu Nhất Mai nói: “Một chiếc là đủ rồi, em không đi xe đến.”
“Vậy tốt quá, để anh đưa em về.”
Hai người họ đứng dậy cùng đi về phía bãi đỗ xe. Cơn gió mùa hè có chút ấm áp men say.
Phan Minh Duy đi về phía chiếc Buick Regal màu xám, Triệu Nhất Mai “í” lên một tiếng: “Sao vậy, anh đổi khẩu vị à? Chẳng phải anh thích đi xe của Nhật sao?”
Phan Minh Duy mỉm cười quay đầu nhìn cô: “Vì em không thích nên anh không đi xe đó nữa.”
“Lại nữa rồi, dẻo mồm quá, ai tin anh chứ!” Triệu Nhất Mai cười mỉa, “anh tưởng em không biết chắc, đây là công ty cấp cho.”
Phan Minh Duy không nhịn được cười, anh vòng sang bên phải mở cửa xe bên lái phụ cho Triệu Nhất Mai, “em vào đi”. Nói rồi anh lấy tay giữ lấy mép cửa chờ cho cô ngồi vào rồi đóng cửa, xong đâu đấy anh mới ngồi vào chỗ lái.
“Cảm ơn em hôm nay đã đi ăn cùng anh.” Phan Minh Duy vừa khởi động xe vừa nói.
“Em phải cảm ơn anh vì đã mời em ăn mới đúng.” Triệu Nhất Mai nói, trong lòng thầm nghĩ, con người này đúng là khác người, đến sớm lại còn xin lỗi, mời người khác ăn cơm xong lại cảm ơn.
“Vậy cảm ơn em đã chọn món cháo bí ngô cho anh.” Phan Minh Duy quay người sang kéo dây an toàn cho Triệu Nhất Mai và thắt vào giúp cô.
“Ồ, sao lại phải cảm ơn em?” Triệu Nhất Mai cố ý trêu.
“Ừ…” Phan Minh Duy dừng tay lại, sắc mặc dường như đang nghĩ điều gì đó rất nghiêm túc, “lần sau anh sẽ mời em món cháo tổ yến, rất tốt cho sắc đẹp đấy.”
“Xì, nước dãi của con yến, em không thích!”
“Vậy của anh thì sao, em có thích không?” Phan Minh Duy nhanh như cắt hôn vào môi cô rồi lập tức tựa vào cửa xe bên trái, thái độ vô cùng đắc ý.
“Đồ đáng ghét!” Triệu Nhất Mai giả vờ đánh anh nhưng lại bị dây an toàn giữ chặt.
Phan Minh Duy nhìn thấy cô vùng vẫy không thoát khỏi sợi dây an toàn, anh liền ghé qua mở nút ra, thở một hơi nhẹ nhàng rồi đưa tay kéo cô lại: “Mai à, thực sự anh rất nhớ em.”
Triệu Nhất Mai có đôi chút ngỡ ngàng, quay đầu lại, môi họ chạm vào nhau, một sự dịu dàng, ngọt ngào, ấm áp lan tỏa, chẳng mấy chốc đã được đốt cháy…
Cảm giác gặp lại sau khi xa cách một thời gian ngắn thật là đẹp, hơn nữa nó lại càng mãnh liệt hơn, như vũ bão, như ánh mặt trời sau tuyết… chỉ có điều sau lúc gặp nhau đó Phan Minh Duy lại vẫn có lý do để rời đi.
Mặc dù nhớ cái ôm ấm áp của anh, không nỡ rời xa nhưng Triệu Nhất Mai vẫn tỏ ra không để ý đến. Ánh mắt nhìn theo Phan Minh Duy đang đi khỏi khó tránh trong lòng có đôi chút bang khuâng.
Lần thứ hai ở nhà của Phan Minh Duy, Triệu Nhất Mai cũng kiếm cớ để không ở lại đó. Lần nào cũng vậy hai người họ đều ngầm hẹn nhau như vậy, chẳng người nào chịu qua đêm ở nhà của người kia.
Có lúc Triệu Nhất Mai cũng tự hỏi mình, rút cuộc sánh đôi với Phan Minh Duy chỉ là vì sự buồn tẻ và cô đơn trong nội tâm nên luôn khao khát có được sự quan tâm và ấm áp của một người đàn ông nào đó chăng?
Triệu Nhất Mai cảm thấy mình thực sự thích Phan Minh Duy, nhưng từ thích tới yêu còn cách nhau bao xa? Bản thân cô cũng không biết, cô cũng không biết rằng mình còn có thể tiếp tục yêu một lần nào nữa hay không, nên đành để mặc bản thân mình hưởng thụ niềm vui này, tham lam hưởng thụ sự ấm áp này.
“Thích” là có thể nói ra ở miệng, nhưng “yêu” dường như là khu vực cấm, bị đóng kín ở nơi sâu thẳm trong trái tim, hai người nắm tay nhau cẩn thận đi từng bước một trên băng tuyết, họ sợ bị rơi xuống dưới. Cho dù đến lúc cái chết cận kề thì cũng chẳng có ai nói câu “ I love you (Anh/em yêu em/anh).”
Phan Minh Duy rất bận, thường xuyên phải bay hết nơi này đến nơi khác, cho dù không phải đi công tác thì cũng phải thường xuyên đi cùng khách hàng, kể cả ngày cuối tuần cũng vậy. Vì thế mà hai người họ không thể ngày nào cũng gặp nhau, một tuần nếu có hai, ba lần có thể ăn cơm cùng nhau cũng có thể coi là đủ rồi.
Trưa nay Triệu Nhất Mai nhận được điện thoại của anh, anh nói là một tiệm ăn kiểu Quảng Đông do một người Hồng Kông mới mở, đồ ăn rất ngon, anh đã đặt chỗ rồi và hẹn cô tới đó, anh cũng còn một số việc, giải quyết xong anh sẽ tới.
Phan Minh Duy rất hiếm khi có thời gian ăn trưa cùng cô. Triệu Nhất Mai lại rất hứng thú với các món ăn, điểm này Phan Minh Duy cũng biết, vì thế khi đi ăn cùng khách hàng nếu anh phát hiện ra có nơi nào đó có đồ ăn ngon là nhất định anh sẽ tìm cơ hội để dẫn cô đi ăn.
Hai người họ gặp nhau ở tiệm ăn, có lẽ là vì đi ăn món ăn kiểu Quảng Dông nên Phan Minh Minh rất hứng thú, anh vừa ăn vừa giảng giải cho cô về các món đặc sắc của Hồng Kông và những câu chuyện thú vị thuở nhỏ. Anh có hai chị gái, thuở nhỏ anh thường bị chị gái lớn hơn anh một tuổi bắt nạt, nhưng đến khi học trung học thì anh lại là người bảo vệ chị.
Nói đến đây Phan Minh Duy hỏi: “Đúng rồi, có phải em có anh trai không? Anh nhớ lần trước ở sân bay em trai của em có nhắc đến.”
Triệu Nhất Mai trầm lặng trong giây lát rồi nói một cách lạnh nhạt: “Vâng. Nhưng anh ấy đã bỏ nhà đi từ lâu rồi.”
Phan Minh Duy cũng thấy thần sắc cô không vui, anh nghĩ nhà nào cũng có những chuyện không vui, có lẽ quan hệ anh em của họ không tốt nên anh cũng không hỏi thêm nữa mà tiếp tục chủ đề vừa nãy của mình. Chỉ có điều Triệu Nhất Mai dường như bị phân tâm, từ lúc đó về sau cô như nghĩ miên man về điều gì, cúi mặt xuống chẳng nói gì nhiều.
Ăn xong hai người họ đi thang máy để xuống tầng hầm gửi xe. Trong tháng máy chỉ có hai người họ, xung quanh thang máy được làm bằng kính và inox khiến người ta có cảm giác hoa mắt. Bỗng Phan Minh Duy ôm lấy bờ vai của Triệu Nhất Mai: “Em có thấy hay đứa mình rất xứng đôi khôn?”
Triệu Nhất Mai nhìn theo hướng nhìn của anh, hai người họ hôm nay không hẹn mà cũng mặc quần dài màu trắng đục và áo màu xanh lam, trông rất mát mắt, nhìn qua cũng biết đây là trang phục của những đôi đang yêu nhau.
“Anh lui ra, anh đúng là tự kiêu đấy!” Triệu Nhất Mai vùng ra khỏi bàn tay anh.
Phan Minh Duy lại ra sức dùng tay giữ chặt cô lại, áp sát vào thân mình, tỏ thái độ đắc thắng, “em xem, chiều cao cũng rất hợp đấy chứ, thật xứng quá còn gì!”
Hai người họ chỉ chênh nhau nửa cái đầu, Triệu Nhất Mai hừ lên một tiếng: “Em không ngờ anh cũng có tố chất tự kỷ quá nhỉ? Nếu đây là miền Bắc thì anh cũng được gọi là mức trung bình…”
“Đây chẳng phải miền Bắc sao! Nếu không thì anh đi bổ sung thêm canxi để cao thêm chút nữa được chứ?” Khuôn mặt Phan Minh Duy nhìn Triệu Nhất Mai chăm chú.
Triệu Nhất Mai không nhịn được cười: “Được rồi, đợi khi nào anh cao tới 1m8 thì đến tìm em!”
“Cuối cùng cũng cười rồi à?!” Phan Minh Duy ôm cô đi ra khỏi thang máy.
Nụ cười trên mặt Triệu Nhất Mai chưa dứt thì trước mắt cô lại hiện ra hình bóng của Tần Dương. Tần Dương cao 1m83, anh thừa hưởng vóc dáng cao lớn của cha anh – Triệu Đông Thăng. Cô thì cao 1m66, cũng được gọi là cao so với con gái miền Nam, nhưng khi đi cùng Tần Dương thì lại giống như chú chim non đi bên cạnh người. Cái cảm giác Tần Dương ôm cô… hừ, hoàn toàn không giống nhau, bao nhiêu năm nay như vậy rồi cô còn nhớ rất rõ…
Tần Dương, anh vẫn ổn chứ? Nghe Tiểu Quý nói sự việc lần đó cuối cùng được coi là tội ngộ thương, chỉ tiến hành phạt dân sự. Vì mức độ ảnh hưởng lớn nên họ đã khai trừ Tần Dương. Người bị hại sau khi được tiến hành hòa giải thì cũng không thực hiện việc tố tụng hình sự nữa, như vậy cũng coi là một kết cục tốt đẹp rồi. Từ trước tới giờ anh luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của cảnh sát, lại đã từng lập công, vậy mà chỉ vì một chút xúc động mà tiền đồ tiêu tan ai ai cũng thấy tiếc cho anh. Tần Dương trút bỏ cảnh phục rồi lặng lẽ rời khỏi Long Khẩu, nhưng anh không tiếp nhận công việc rất tốt mà cha anh đã xếp đặt cho, nghe nói anh đi làm ăn cùng với bạn, từ đó bặt vô âm tín. Chỉ có Tiểu Quý một mực nói rằng cô sẽ ở lại Long Khẩu để chờ anh…
Triệu Nhất Mai cố căng mắt ra để xua đuổi hình bóng của Tần Dương. Cô cảm thấy như vậy là không được, đang trong vòng tay của một người đàn ông mà lại nghĩ đến người đàn ông khác.
Tới tận phía trước chiếc Land Rover của Triệu Nhất Mai, Phan Minh Duy mới bỗng nhiên nhớ ra điều gì cần nói: “Ồ, anh không đi xe đến, hôm qua đi đường không cẩn thận nên bị va quệt, anh mang đi làm lại sơn lại mất rồi.”
“Tít” - Triệu Nhất Mai mở khóa ra, cô vòng ra phía sau cửa nói lớn: “Lên xe nào.”
“Không cần đâu.” Phan Minh Duy cười, anh đưa tay mở cửa phía bên lái giúp cô, “em đi trước đi, anh bắt taxi về được rồi.”
Bỗng Triệu Nhất Mai cảm thấy trong lòng không vui lạ thường. Như thế nghĩa là gì? Ăn một bữa cơm mà cũng người đến trước người đến sau, người về trước kẻ về sau, anh ấy thà bắt taxi còn hơn là ngồi xe của cô để về công ty, có cần thiết phải trốn tránh thế không? Thế chẳng khác gì hai người họ đang lén lút hẹn hò.
Triệu Nhất Mai nhìn Phan Minh Duy một cách tức giận, cô ngồi vào xe rồi chạy xe lao lên đường một cách đầy tức tối, sau đó cô lái rất nhanh, vào số, một chân giãm vào chân côn, động cơ kêu lên một cách nặng nề giống như một con thú hoang đang kìm chế sự tức giận.
“Cẩn thận! Dây an toàn!” Giọng nói của Phan Minh Duy rớt lại phía sau, chiếc Land Rover đã lao nhanh về phía trước rồi, ngay cả chỗ đường cong hẹp cũng không giảm tốc độ, có một chỗ cua gấp rất nguy hiểm, chiếc xe to lớn quẹt qua vách tường rồi mất hút ở cuối đường.
“Có việc! Em sẽ đợi anh ở giữa cầu thang!” Buổi chiều khi đang chuẩn bị đi họp thì Phan Minh Duy nhận được tin nhắn của Triệu Nhất Mai, anh nghĩ tới hôm nay tâm trạng của cô không được tốt, không biết có chuyện gì. Nghĩ vậy anh dặn Giang Tiểu Ảnh đến phòng họp trước bảo mọi người chờ một lát.
Tới giữa cầu thang anh vẫn không thấy bóng cô đâu, đang nhìn ngó tứ phía thì bỗng có người ôm lấy anh từ phía sau. Phan Minh Duy giật mình, quay đầu lại, thì ra là Triệu Nhất Mai.
Triệu Nhất Mai vòng qua phía trước anh, hai tay vẫn vòng qua ôm anh, hơi ngửa mặt lên nhìn và cười tươi như hoa, chẳng có biểu hiện gì là tâm trạng không tốt cả.
“TÌm anh có việc gì à?”” Phan Minh Duy bị cô ôm như vậy cảm thấy không được thoải mái, mặc dù cầu thang này bình thường rất ít người qua lại nhưng đâu phải không có người đi qua, đặc biệt là bây giờ đang lúc mọi người nghỉ giải lao giữa giờ, uống trà buổi chiều.
“Vâng. Có chuyện rất quan trọng!” Triệu Nhất Mai buông tay ra, thái độ bỗng tỏ vẻ nghiêm túc
“Chuyện gì?” Ánh mắt Phan Minh Duy tỏ vẻ dò xét nhìn cô.
Triệu Nhất Mai lại đưa tay lên vòng vào tay anh rồi dùng sức kéo xuống, cặp môi mêm mượt của cô áp vào má anh.
“Bỗng nhiên em rất muốn thơm anh!”. Triệu Nhất Mai cười tươi rồi quay người chạy ra khỏi cầu thang, để lại Phan Minh Duy đứng đó tim vẫn đang đập thình thịch.
Phan Minh Duy lắc đầu rồi trở lại hành lang đi về phía phòng họp. Trên đường đi anh gặp một người mới đến ở Bộ phận Thị trường, hai người họ mỉm cười gật đầu chào hỏi nhau. Lúc hai người họ lướt qua nhau, Phan Minh Duy cảm thấy dường như trong ánh mắt của đối phương có một chút vô cùng kinh ngạc, không rõ là vì gì, anh đi tiếp hai bước bỗng giật thót mình, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Anh nhìn vào gương, quả nhiên trên má trái vẫn còn vết son hồng rõ rệt. Chắc chắn là cô ấy cố ý rồi! Từ trước tới giờ chưa bao giờ cô ấy đánh son đậm như vậy. Phan Minh Duy hiểu ra, mỗi lần anh không đi về cùng cô là nhất định cô sẽ phải làm điều gì đó để trừng phạt anh.
Hơn 9 giờ tối, khi Triệu Nhất Mai vừa đi tập Yoga về thì thấy chuông cửa kêu lên. Nhìn từ mắt mèo ra, quả nhiên là Phan Minh Duy.
Triệu Nhất Mai thấy kỳ lạ vì từ trước tới giờ không bao giờ có chuyện không mời mà anh tự đến. Cô ra mở cửa thì ngửi thấy mùi rượu bốc lên, cô cau mày: “Sao lại uống nhiều vậy?Anh không sợ uống nhiều thì sẽ bị xuất huyết dạ dày sao!”
“Anh đâu uống nhiều, chỉ có khách say thôi, anh vừa đưa ông ấy về.” Phan Minh Duy nói rồi lao vào định ôm cô.
Triệu Nhất Mai tránh ra, “hừ, anh uống cùng khách đã rồi đến chỗ em mượn rượu để la lỗi om sòm hả?”
“Đương nhiên không phải rồi, anh cố ý đến đây…” Phan Minh Duy ôm lấy cô rồi để cô ngồi lên ghế sofa “để em hôn cho đủ mà!”
Triệu Nhất Mai ngửa mặt lên nhìn anh, nhớ ra sự trừng phạt lúc chiều đối với anh, cô không nhịn được cười.
Em yêu, còn dám cười! Hôm nay suýt nữa thì anh mắc mưu em rồi…” Phan Minh Duy tỏ vẻ hung hãn lao tới.
Triệu Nhất Mai cười lớn vừa tránh vừa nói: “Người ta ngưỡng mộ anh còn không hết, anh căng thẳng thế làm gì?... chỉ sợ Tổng Giám đốc biết à?”
Cơ thể Phan Minh Duy đang áp xuống bỗng dừng lại, tiếp đó anh giương mắt lên, nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không, anh chậm dãi nói: “Có phải em nghĩ về điều này lâu lắm rồi không?”
“Vấn đề gì?” Triệu Nhất Mai bị anh nhìn bỗng cảm giác như hoảng sợ.
“Trưa hôm đó chiếc Land Rover của em đỗ ở bên ngoài “Vườn hoa số 5”. Phan Minh Duy vểnh môi lên cười, “em đã nhìn thấy anh, đúng không?”
Triệu Nhất Mai bị anh nói trung tim đen nên lúng túng, cô hỏi: “Đúng đấy, trước kia anh và con gái của Tổng Giám đốc có quen biết sao?”
“Anh và Selina là bạn đã từ lâu lắm rồi. Nhưng việc anh đến Titan không có liên quan gì tới cô ấy.” Phan Minh Duy nhìn cô, “sao, em để ý à?”
“Em để ý gì chứ? Là em nghĩ huấn luyện viên mới đến tập thể hình hôm nay… Triệu Nhất Mai nhìn lên trần nhà cười cố ý vẻ đang mơ tưởng, “ồ, thật đẹp trai, cơ thịt của anh ta…”
“Được thôi, thế là em có mới nới cũ hử!” Phan Minh Duy vừa ôm chặt lấy cô vừa há miệng cắn…