Oan gia ngõ hẹp - Chương 01 - 02

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Két……………!!!!!!!! Tiếng cửa bật mở...nó vội vàng chạy vào quán cà phê Sweet .

Vừa vào đến nơi, giọng nó đã lanh lảnh:
- Chào mọi người !Xin lỗi hôm nay nhà em có việc bận nên em đi làm hơi trễ…
Anh Khang người pha chế đồ uống của quán nhìn nó mỉm cười:
- Không sao đâu, em mau vào thay đồ đi…khách đông quá mình bé An làm không xuể đâu.
Còn bà chị quản lý khó tính nhìn nó nhíu mày :
- Nhanh lên Di ơi, khách kêu kìa…hôm nay em đi trễ 10 phút nên sẽ bị trừ 1/3 lương của ngày hôm nay.

Xì,đúng là bà già khó ưa, muộn có tí xíu vậy mà trừ lương của người ta, ác ôn quá! Nó nhìn bà quản lý đầy khó chịu rồi vội đi thay đồng phục quán,mãi chửi thầm quên cả việc chính.5 phút sau,nó đã hòa nhập vào công việc, len lỏi khắp quán, chạy tới chạy lui, bưng bê mệt nghỉ.Vừa ngồi lên ghế cầm cốc nước uống giải lao thì cánh cửa của quán lại bật mở, có khách đến. Ở trong quầy nó bỗng nghe thấy tiếng bọn con gái hét ầm trời :
“Woa .. woa .. đẹp trai quá!” rồi lại “Ai mà handsome thế nhỉ…”
Chắc lại một mỹ nam đén ghé thăm quán chứ gì, nó chúa ghét vì mỗi lần như thế là cái quán nhỏ bé này lại náo động, lần này chấn động lớn chứ không nhỏ đâu, bọn mê trai hét to khủng bố như thế cơ mà.
Nó chán nản bước ra thì thấy rất lạ khách hàng cả nam lẫn nữ đều đổ dồn mắt về một phía, nam mắt sáng rực còn nữ thì trong mắt chỉ tồn tại trái tim và trái tim…Theo ánh nhìn của mọi người nó dõi mắt xuống góc quán, nơi có chiếc bàn mây màu tím, ở đó có 1 đôi nam nữ chắc cũng trạc tuổi nó đang ngồi. Nó tiến lại đưa cuốn menu và nói:
- Mời quý khách chọn đồ uống.
Cô gái đón lấy và mỉm cười, một nụ cười tuyệt đẹp, thánh thiện như thiên thần. Cô lật lật giở giở ngẫm nghĩ một hồi…
Nhân lúc này nó mới nhìn thật rõ khuôn mặt cô, một gương mặt khả ái tuyệt mỹ với đôi mắt long lanh, làn da trắng hồng, sống mũi thanh tú cùng fom người chuẩn và mái tóc hung đỏ xoăn lọn lại bồng bềnh lại càng làm cô thêm tỏa sáng. Cô gái ngước lên và nói :
- Cho tôi một tách hồng trà và bánh kem socola.
Rồi cô quay sang người con trai ngồi cạnh, khẽ hỏi :
- Cậu uống gì nào? Chọn nhanh lên đi, để cô ấy chờ lâu quá rồi kìa!
Cậu ta nhìn cô gái rồi lật menu xem :
- Cho một tách cà phê không đường .
Giờ thì nó đã biết tiếng hét của bọn con gái vì sao lại lớn đến vậy, nguyên nhân chính là do anh chàng đi cùng cô gái thiên thần, anh ta rất rất đẹp trai với đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm mang nét lạnh lùng mà bọn con gái cho là cuốn hút còn nó thì không, sống mũi cao thẳng và rất đẹp, bờ môi làm con gái say mê đương nhiên trừ nó ra,mái tóc vàng rất hợp với khuôn mặt tôn lên làn da trắng, dáng người như siêu mẫu và chiều cao lý tưởng, theo nó đoán là trên 1m8, khuôn mặt chính là sự kết hợp tuyệt vời giữa nét đẹp lạnh lùng phương tây và phương đông. Chả trách gì mà lũ kia lại ầm ĩ như vậy, bọn họ không giống nó, nó thì không hề quan tâm đến những tên đẹp trai hay hotboy gì gì đó ngược lại thì rất ghét, bởi theo kinh nghiệm của nó:những người đẹp trai thì rất chảnh, không đứng đắn, kiêu ngạo và xem thường con gái. 
Nó lấy đồ uống rồi bước đến đưa cho cặp nam nữ nhưng thật không may, khi nó gần đến được nơi cần đến thì vấp phải viên gạch lát sàn bị trật ra thế là “ Ào…….” cả khay nước đổ hết lên người con gái xinh đẹp, cô gái tội nghiệp thảng thốt kêu lên :
- Nóng quá !
Chàng trai vội lấy khăn lau cho cô gái còn nó sau khi vồ ếch thì luôn miệng xin lỗi, anh ta trừng mắt nhìn nó đầy giận dữ rồi bước đến bàn đối diện lấy luôn ly sữa nóng vừa bưng ra tiến thẳng đến bên nó đổ từ trên đầu xuống.Cô gái hốt hoảng :
- Đừng Vĩ à, mình không sao cả !
Cậu ta lạnh lùng đến đáng sợ :
- Đó chính là cái giá phải trả cho việc cô ta đã làm đổ nước uống lên người cậu, cô ta có biết cậu là ai không, là phục vụ mà đi đứng như vậy thật là tệ quá !
Còn nó, đầu óc trống rỗng, nhất thời không thể nào mà lấy lại được cân bằng ngay được. Nó bất giác nhìn khắp người mình…eo ôi trên người nó toàn là sữa, đầu tóc quần áo được thấm bằng sữa rồi, có chỗ hơi rát vì sữa còn nóng mà, đồ quái vật mất hết tính người, ta đâu cần ngươi cho ta tắm sữa đâu, da ta không tắm cũng đẹp rồi, huhu! Nó thầm nguyền rủa hắn trong đầu, vì trong chuyện này nó sai mà. Chuyện chưa dừng lại ở đó, tên khốn kiếp đó lại gần thì thầm với chị quản lý đang rối rít xin lỗi, trên mặt chị ta còn lại nét bàng hoàng vì chuyện vừa xảy ra với nó. Chẳng biết hắn ta nói gì mà chị hai ghê gớm mọi ngày mặt mày xanh như tàu lá chuối. Nó có linh cảm chẳng lành khi chị quản lý bước đến, chị ta nói với nó :
- Di à, dù không muốn nhưng chị buộc phải cho em thôi việc…em có biết cậu ta người mà em vừa đắc tội là ai không, đó chính là thiếu gia của tập đoàn ANK nổi tiếng đấy, cậu ta nói nếu em còn được làm ở đây thì sẽ…..
Nó cắt lời mặt lạnh tanh chả biểu lộ cảm xúc gì, nó nói :
- Chị à, em hiểu chị không cần nói nữa đâu, em sẽ nghỉ việc.
Sau khi thay bộ đồ đầy sữa ra nó đeo ba lô ra về, trước khi ra cửa nó nhìn tên chết tiệt rồi nói:
- Nên biết rằng không phải vì tôi sợ cậu mà tôi nghỉ việc đâu, ê đồ kiêu ngạo đừng tự đắc!

Nó cũng có buồn nhưng chỉ một chút thôi, buồn vì khi nó nghỉ việc không ai nói lấy một lời, dù gì thì nó cũng làm được ở đó 1 năm 4 tháng rồi mà. Nó bước ra cửa không quên trừng mắt nhìn tên đáng ghét đó, nó thề nếu nó còn gặp lại hắn lần nữa…nó sẽ không tha…đồ ỉ giàu mà bắt nạt chèn ép người khác…aaaa… ta căm thù mi!

Chương 2 : Đồ đáng ghét !

Một tháng trôi qua thật chậm…nó ở nhà chỉ học…học và học. Không đi làm nữa thật là buồn, thấy nhớ mùi cà phê thơm thơm, chị quản lý khó tính, nhớ hai người bạn cùng làm dễ thương. Vì đâu chứ, chỉ vì tên ác ôn đó mà, nghĩ đến đây nó bực không chịu được rồi, phải chi nó khỏe cỡ “super man” thì nó đã đá bay tên đó qua Bắc Cực chơi với mấy bé gấu trắng cute… để chúng làm thịt hắn hộ nó. Thôi không nghĩ nữa, đau đầu quá, phải giữ tinh thần chứ! Ngày mai nó sẽ vào học tại ngôi trường nổi tiếng nhất cả nước với những phương tiện dạy học rất tiện nghi. Nghe bảo học sinh ở đây toàn là quý tộc, ngẫm lại thì thấy nó chỉ là một con bé rất bình thường của một ngôi trường cấp 3 cũng bình thường không kém vậy mà lại “xui xẻo” được lựa chọn ngẫu nhiên để vào học ở đây.

7.00 a.m tại trường Harles .

Nó đang ngơ ngác đứng giữa sân trường, hôm nay nó bắt đầu vào học ở đây, tại ngôi trường xa lạ này. Trời đất, thật choáng trước sự tráng lệ, bề thế của ngôi trường. Ngôi trường rất rộng lớn, cổng trường được khảm nạm đá quý, các dãy lầu sang trọng, khuôn viên trong lành, khoáng đãng, các vật trưng bày trong sân trường được bài trí công phu, tổng thể như một xã hội văn minh thu nhỏ vậy. Nó chăm chú nhìn vào giấy báo tìm lớp của mình, đi lung tung khắp ngôi trường rồi lạc vào một khu vực có đề bảng: Khu A. Khi nó bước vào ngay lập tức nhận được vô số những lời xì xào, bàn tán. Nào là: “ Con bé nào đây, trông cũng xinh nhưng chắc không phải con nhà giàu rồi! ”; “Con này sao lại chui vô đây nhỉ, thật lúa quá! ”; “Trông quê thật”... Nhìn bọn học sinh là biết toàn công tử tiểu thư ăn mặc sành điệu, khoác trên người toàn hàng hiệu nhìn nó với vẻ khinh bỉ. Nó ngờ ngợ nhìn xuống tờ giấy trên tay…ặc…nhầm đường rồi, trên này ghi “ phòng 3, khu B ”.

Hèn gì nó cứ bị săm xoi nãy giờ, thì ra là chạy vào khu vip, bọn học sinh đó thật là bất lịch sự, nó ra sao thì kệ nó chứ họ có quyền gì mà bình phẩm này nọ, gì mà quê mùa chứ, đồ của nó cũng đang thịnh hành hiện nay mà, trông nó rất ổn chỉ không phải là túi xách, giày dép hãng này hãng kia như họ thôi.
Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nghĩ rồi nó vội vàng chạy tới lối vào ban nãy… chợt một cái vỏ chuối từ đâu bay ra nó không né kịp thế là đạp luôn lên và… Rầm!!! Nó té bổ chửng trên mặt đất, ê ẩm. Ôi! cái mông tội nghiệp của tôi, đau quá! Thế còn chưa đủ, hạnh phúc làm sao một chiếc dép tuột khỏi chân nó bay vút đi… sau đó là tiếng hét :
- Cái quái gì thế này ?????

Theo sau là tràng cười khả ố của bọn học sinh, tiếng xì xào mỗi lúc một to dần. Mặc kệ, nó lồm cồm ngồi dậy đau khổ đi tìm chiếc dép yêu dấu. Nó lò dò đi tìm rồi vui sướng khi thấy chiếc dép đang nằm chỏng chơ trên nền gạch đang định giơ tay chộp lấy thì…một cánh tay vươn đến nhặt trước rồi. Thật là ai mà vô duyên quá vậy, để xem nào, nghĩ rồi nó ngước lên, trước mặt nó mái tóc vàng, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng( có biết ai không? )ặc..ặc, nó há hốc mồm, đôi mắt mở to :
- Là cậu ?
- Là cô???
Hắn hơi ngạc nhiên nhưng bên ngoài thì vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Còn nó nhìn hắn đầy khó chịu :
- Trả giày cho tôi tự nhiên lại lấy giày của người khác là sao?
Hắn vừa nói vừa giơ chiếc giày lên :
- Nó bay trúng đầu tôi đấy, đâu dễ gì mà trả cho cô được .
Ô thì ra là vậy, ôi em dép em thật tuyệt vời giúp chị xả hận, haha, đáng đời. Nó nhìn hắn tỏ vẻ hối lỗi mà ai nhìn vô cũng biết là giả vờ :
- Thật là, nó rơi trúng đầu cậu mà tôi cứ đi tìm mãi. Xin lỗi nhé, nó hạ cánh không đúng chỗ rồi ( sao nó không phi thẳng vô làm méo cái bản mặt đáng ghét của cậu đi nhỉ?). Chậc…chậc…
Hắn tức nghẹn họng nhưng vẫn làm ra vẻ không có gì vẫn đứng ở đó, nó nói :
- Cậu, trả tôi cái giày, tôi không có thời gian đứng đây mà chơi với cậu đâu .
Hắn cười nửa miệng trông đểu dã man thế mà lại làm cho bọn con gái bu quanh nãy giờ té xỉu hết trơn , đúng là một lũ mê trai hết nói nổi :
- Đâu dễ thế được, cô dám đụng vào tôi là cô không thể yên ổn rồi.
Nó đứng nó vênh mặt hỏi :
- Không để yên, thế à. Bây giờ cậu muốn gì?
Vẻ mặt hắn giương giương tự đắc rồi hắn chỉ tay xuống đất:
- Trừ phi cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì may ra.
Nó nghe hắn nói xong mà đơ ra ánh mắt ngỡ ngàng, tên điên trốn trại này vừa nói cái gì vậy, nó không hiểu gì hết, gì mà quỳ chứ.Trong đám đông có một cô gái xinh đẹp có vẻ ăn chơi bước đến trước mặt nó cười đầy khinh bỉ nói:
- Có biết động tác chỉ tay xuống đất của anh Vĩ là ý gì không ?
Nó hỏi :
- Không biết đấy, thì sao, tôi cần biết làm gì cơ chứ.
Cô ta chặc lưỡi rồi đưa tay lên vai nó ra vẻ thông cảm :
- Đã là học sinh trường này thì phải biết những điều tối thiểu đó, để chị nói cho mà biết nhé là anh Vĩ kêu mày quỳ xuống xin lỗi đó bé quê mùa . Thật đúng là…
Rồi cô ta rút khăn tay lau lại bàn tay đó.
…Hahahaha…tiếng bọn con gái cười ồ lên.
- Qùy.....quỳ......
Nó giờ hiểu rồi. Nó quay sang hất mặt với cô ta, cười đểu, mắt long lanh cố kiềm chế cơn giận bốc lên ngùn ngụt
trong người :
- Tiểu thư, nhìn cô chắc cũng là con nhà khá giả, mặt cũng đẹp nữa mà sao cách ăn nói của cô thua một đứa bé lớp một, tâm hồn cũng chả trong sáng gì, người như cô không có tư cách mà lên mặt khinh bỉ tôi đâu. À, quên hình như cô mắc bệnh sạch sẽ thì phải thì tôi khuyên cô nên đi đến bệnh viện nhanh đi bệnh này khó chữa lắm đó.
Cô ta tái mặt vì tức lắp bắp :
- Mày…mày dám…
Vậy là xong một người đáng ghét còn kẻ thù lớn nhất của nó nữa không thể để hắn nghĩ là mình sợ hắn được, Ân Di này là ai chứ. Nó siết chặt tay bước đến tên tồi tệ đang trơ mặt ra nhìn :
- Tên kia có biết cậu làm tôi bực lắm không hả, lần trước cũng thế lần này cũng thế . Lần trước tôi để cậu yên còn lần này thì không dễ dàng vậy đâu.Cậu kêu ai quỳ, có biết rằng đến mẹ tôi tôi còn chưa quỳ không mà dám sỉ nhục tôi như thế. Cậu không phải tâm điểm của vũ trụ đâu nên đừng ảo tường rằng ai cũng phải làm theo lời cậu , quỳ ư hay đấy nhỉ thích thì cậu đi mà quỳ cái gốc cây ấy.

Bọn học sinh xung quanh há hốc mồm, lần đầu tiên ở trường có một người dám nói(phải là chửi mới đúng) "Devil" Thoại Vĩ như vậy. Hãy chờ xem phản ứng của cậu ta sẽ như thế nào?
Hắn lần này tức thật rồi , lại cười đểu :
- Này con vịt được thôi trả giày cho cô này...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3