Oan gia ngõ hẹp - Chương 03 - 04
Chương 3: "Ân nhân"
Nói rồi … 1… 2 … 3 bằng một động tác đơn giản hắn ném bay chiếc giày của nó lên nóc tòa nhà đối diện, bọn học sinh xung quanh cười ồ lên thích thú.
Nó đứng nhìn trân trân, tức quá đi,tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, nói bằng lời coi bộ không thể được rồi, thế là nó bước đến đối diện hắn mỉm cười tươi tắn … sau đó không ngần ngại vác luôn cái cặp phang thẳng vào người hắn rồi nói:
- Tôi đã định cho qua nhưng cậu thật quá quắt, sức chịu đựng của tôi đến đây là hết rồi không thể nhịn được nữa. Cậu là cái thá gì mà dám quăng giày của tôi, nó với tôi còn đáng trân trọng hơn cậu đấy. Cho cậu biết hôm nay hên cho cậu là tôi không được vui nên cậu chỉ bị thế thôi đấy, phải ngày thường là cậu tiêu chắc rồi.
Nó quay mặt bước đi, được vài bước như thấy chút gì khập khiễng cúi xuống nhìn dưới chân, giờ nó mới để ý đến bộ dạng của mình trông hết sức là buồn cười.Nhìn một con bé vai đeo balo, giày mang một chiếc lại còn mặc váy nữa chứ, rõ là kinh khủng . Đứng khựng lại nó nhìn chăm chăm xuống chân, suy nghĩ gì đó. Nghĩ rồi nó bặm môi cúi xuống tháo luôn chiếc giày còn lại ném thẳng vào mặt Thoại Vĩ. Hừ, bố thí cho ngươi luôn đó chẳng phải ngươi rất muốn có chiếc giày đó sao, đồ đáng ghét.
Mọi người ngỡ ngàng, quả ai không xem cảnh tượng hi hữu này là rất phí, từ trước đến nay chưa chưa có ai dám cư xử vô lễ với đại ca “ Thiên Vũ Hội ” cả, thấy bóng cậu là tự giác tránh đường chứ đừng nói là dám cả gan thuyết giáo, hạ nhục “devil” lạnh lùng ngay trước toàn trường. Nó hùng hổ bước đi với đôi chân trần(lưu ý đồng phục cho nữ sinh là váy xếp li ngắn đó nha) bỏ mặc những ánh mắt soi mói sau lưng với khuôn mặt hằm hằm tỏa đầy sát khí . Trong khi đó Thiếu Bảo bạn thân của Thoại Vĩ nhà ta thì nhìn theo nó khẽ cười : " Cá tính thật đấy !"
Thoại Vĩ tội nghiệp sau một chuỗi các sự việc vừa rồi lúc này mới bừng tỉnh, cậu sau một hồi ngỡ ngàng đã nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, phong thái điềm tĩnh đút hai tay vào túi quần thư thái bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra . Nhìn bên ngoài ra như vậy nhưng có ai biết bên trong cậu đang rất tức giận, đường đường là nhân vật tầm cỡ của học viện thế mà lại bị một con nhóc lóc chóc như nó làm cho bẽ mặt, bằng chứng cho sự tức giận đó là đôi mắt đen u ám thường ngày đã chuyển sang màu hổ phách huy hoàng. Cậu nói thầm :
- Cô được lắm, đồ con vịt cứ chờ xem tôi sẽ không để cô được yên ổn đâu . Cùng đi song song với cậu là ba thằng bạn thân đang ôm bụng cười . Phong nói :
- Haha, thằng Vĩ lần này gặp phải đối thủ đáng gờm rồi ! Đăng Hưng Hưởng ứng :
- Sắp có phim hay để xem, chúng ta nhất định đừng bỏ lỡ …
Vĩ tức tối :
- Mấy thằng kia im hết coi, có một chuyện cỏn con mà cứ nói hoài .
Phong và Hưng đồng thanh nhái lại :
- Cỏn … con mà nói hoài !!!!!!!
Rồi cả hai cùng cười sặc sụa.Vĩ ngán ngẩm, nhăn mặt :
- Hai thằng điên lên cơn không có thuốc uống, haizzz, tội nghiệp !
Trở về với nó, vì tức quá mà cắm đầu đi một mạch trong vô thức rồi lạc vào một khu vực vắng vẻ lúc nào không hay, lúc phát hiện ra thì đã muộn. Nó vội vàng lục tìm trong cặp cái bản đồ trường xem thật kĩ là mình bị lạc ở khu vực nào nhưng vô ích, khu nó đứng bây giờ không có để biển chỉ dẫn gì hết, có bản đồ cũng đành bó tay. Ôi , cái mê cung Harles này sao mà khó ra thế , chỗ nó lạc vào lại vắng vẻ không có ai. Nó tự cốc đầu mình :
- Đồ ngốc, giận qua mất khôn nên giờ lạc trong cái trường này rùi. Mà trường học xây to thế này thì quả thực rất bất tiện và vô cùng lãng phí, chỉ là nơi để học thôi mà xây to như vậy.,rõ khùng ! Hix, có ai không. Làm ơn cứu vớt sinh linh bé nhỏ tội nghiệp này.
Đây là đâu ta , không đề biển thì gà mờ như nó làm sao biết được chứ, trường điểm mà thế à ... thật không đáng. Nó nhìn quanh một lượt sau đó tuyệt vọng xem đồng hồ, ôi sắp vô lớp rùi mà còn chưa tìm được lối ra, kiểu này ngày đầu tiên vào lớp mới lại đi học trễ nữa rồi, nản quá đi mất ! Âý , hình như mình vừa nhìn thấy gì đó thì phải, nhìn một lần nữa xem nào , chỗ bụi cây có một bóng áo trắng đang lật giở mấy bụi cây như tìm kiếm gì đó, nếu mắt nó không bị làm sao thì đó chính là người ( hỏi lạ, không là người thì là ma chắc). Ôi, ông trời còn thương con thì phải, chớp thời cơ nó vội vàng lao thẳng tới chỗ bóng áo trắng, gọi to :
- Này bạn gì ơi, cho mình hỏi ?
Sơmi trắng quay lại, ngạc nhiên nhìn nó hỏi :
- Bạn gọi tôi ?
Anh bạn này đẹp trai quá, công nhận số mình hên thật toàn gặp mĩ nam không hà. Hả , mình vừa có cái ý nghĩ gì ấy nhỉ, đây đâu phải lúc mừng rỡ chứ, sao lại biến thái như vậy, Ân Di mày điên thật rồi! Nó nói :
- Ukm. Đúng là mình gọi bạn đó. Bạn có thể làm cho mình biết ở đây là ở đâu được không ? Chàng trai nhíu mày :
- Đây là vườn sau trường Harles, mình thấy bạn mặc đồng phục trường này thế mà lại không biết ở đây là ở đâu sao ?
- Ờ thì … tại đây là ngày đầu tiên mình vào học ở đây, do ngốc nghếch nên đi lộn đường, vì thế không tìm được lối ra.
- À, ra vậy. Bạn học lớp nào thế ?
- 11a2 . Mình tìm mãi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy đâu .
- Vậy à, lớp của bạn ở khu B cách chỗ này không xa nhưng lối đi rắc rối lắm để mình đưa bạn đi vậy . Nó cười ngượng :
- Cảm ơn bạn, may mà gặp bạn không thì mình cũng không biết phải làm sao. Anh bạn không nói gì chỉ khẽ cười :
- Bạn đi theo mình.
Cậu ta nghiêng người rồi lách vào một lối đi nhỏ nằm khuất sau những bụi cây rậm rạp, khi đó chiếc khuyên tai nhỏ đeo một bên tai của cậu lóe sáng trông rất đẹp ,khuôn mặt hoàn mĩ như bừng sáng làm nó thoáng giật mình bởi vẻ đẹp đó.
Cậu ta dường như rất thân thuộc khu vực này, đường đi lòng vòng như ma trận vậy mà cậu bước đi rất thoải mái như đã từng đi nhiều lần rồi.
Lát sau bọn nó dừng trước một tòa nhà có vẻ tồi tàn hơn dãy nhà sáng nay nó thấy. Cậu bạn chỉ cho nó phòng học nằm tít trên lầu 3, nó nhìn theo mà ngán ngẩm,lại leo lầu rồi, haizzzzzzzzzz! Nó cảm ơn cậu ta rồi quay lưng bước đi luống cuống kiểu nào chìa khóa xe nó bỏ trong túi lại rơi xuống đất, nó vội cúi xuống nhặt nhưng cậu bạn tốt bụng đã với tay nhặt hộ rồi .
Cậu nhìn xuống và thấy đôi chân trần tội nghiệp của nó, càng thấy lạ và thắc mắc tại sao nó lại không mang giày, dường như rất muốn hỏi nhưng lại im lặng, nó nhìn nét mặt cậu là đủ đoán biết được vấn đề. Đưa tay vò vò mái tóc nâu của mình nó cười ngượng :
- Tại sáng nay mình không may bị té nên văng mất giày, chắc nhìn rất buồn cười phải không vì thế nên bạn mới nhìn mình như thế.
- À, không mình không hề có ý đó .
- Chắc là nhìn mình rất kì cục .. mà thôi mặc kệ . Vô học rồi đấy, bạn về lớp đi.
Cậu ta nghĩ ngợi gì đó rồi chạy vụt đi, trước khi đi còn nói vọng lại :
- Bạn chờ mình một lát, mình sẽ quay lại ngay .
Nó nhìn theo mà chẳng hiểu gì, lát sau cậu bạn quay lại với một đôi giày thể thao trên tay, cậu đưa cho nó rồi nói :
- Bạn mang giày vào đi, đi chân đất sẽ đau lắm đấy .
Nó bối rối nhận đôi giày từ tay cậu ngượng nghịu nói :
- Cảm ơn bạn mình sẽ giữ gìn nó cẩn thận .
Cậu ta lại cười, một nụ cười tỏa nắng rồi cậu đút hai tay vào túi quần bước đi. Nó nhìn đôi giày thể thao màu trắng trên tay, trông rất đẹp chắc là đồ đắt tiền, kệ dù sao giờ mình cũng không có giày mang người ta đã có ý tốt mà, nghĩ rồi nó cúi xuống xỏ giày vào chân, đôi giày khá hợp với nó, nhìn rất cá tính.
Nó chạy bình bịch trên cầu thang , leo ba tầng lầu mới đến được phòng học, đến rồi thì lại chần chừ mãi không vào, biết nói sao khi vào lớp nhỉ, khó quá ! Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần nào…nó đẩy cửa bước vào, mọi người trong lớp nhìn nó như sinh vật ngoài hành tinh . Cô giáo đeo kính nhìn nó. Người này nó đã gặp lúc nhận giấy báo trúng tuyển rồi. Cô nhìn nó mỉm cười :
- Chào em . Em đến hơi trễ đấy.
Nó ngượng ngùng đáp lại :
- Chào cô .
Cô nói to :
- Này các em. Hôm nay chúng ta may mắn được chào đón một bạn học sinh mới, bạn Ân Di. Cả lớp cho một tràng pháo tay chào đón bạn nào .
Giờ mới để ý, mấy bạn nữ trong lớp không hiểu sao cứ nhìn nó trừng trừng, thật đáng sợ. Cô nói như thế mà cả lớp im phăng phắc, coi như không có sự có mặt của nó, họ chỉ lo làm việc riêng của mình. Cô lắc đầu rồi nói với nó:
- Di này, em xuống ngồi với bạn Lan nhé .
Nhìn theo hướng cô chỉ thì chỗ ngồi của nó nằm bên cạnh cửa sổ, có một cô bạn đang nhìn nó mỉm cười trông khá là xinh . Nó nói :
- Vâng ạ.
Rồi cúi mặt nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi . Đặt nhẹ cặp vào hộc bàn, nó thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vô lớp đúng giờ, phù . Mặc dù đây là lần đầu gặp mặt nhưng cái lớp này tỏ ra không mấy thân thiện với nó, cứ tưởng rằng trường chuẩn thì học sinh cũng chuẩn luôn chứ, ai dè chẳng ra gì. Cũng hơi buồn nhưng không sao cả, nó cũng không mấy để tâm đến chuyện này, điều duy nhất nó biết bây giờ là học, phải học thật tốt.
Lật cuốn sách toán nó nhận được một mẩu giấy từ cô bạn bên cạnh, mẩu giấy viết :
- Chào bạn, mình là Cát Hạ Lan rất vui được làm quen với bạn .
Nó mỉm cười, viết lại :
- Mình là Hà Ngọc Ân Di, mới vào lớp mong bạn giúp đỡ thêm.
-Uk. Chúng ta làm bạn nhé.
- Hì, Di rất vui vì có thêm một người bạn mới.
Cô bạn này khá là dễ thương, thế là nó đã có thêm một người bạn mới rồi, tình hình hiện nay đã có tiến triển tốt đẹp .
Kết thúc buổi học đầu tiên nó nhanh chóng về nhà, phải nói cho mẹ nghe buổi học đầu tiên kinh khủng như thế nào mới được. Thường ngày thì giờ này mẹ đang ở trong bếp nhưng sao hôm nay không thấy đâu nhỉ? Nó lên phòng cất cặp rồi chạy ngay sang phòng mẹ, mẹ đang ở trong phòng và đang xếp đồ đạc vào valy, đi đâu thế nhỉ ? Nó chưa kịp thắc mắc thì mẹ nó đã nói trước :
- Di này, ngày mai mẹ phải sang Pháp công tác trong 2 năm, có quyết định này lâu rồi nhưng bây giờ mẹ mới nói với con. Vì việc học của con vừa ổn định ở đây nên con sẽ ở lại đây, ngày mai con sẽ đến nhà một người bạn của mẹ sống .
Chuyện gì thế này, đùng một cái mẹ nói đi công tác thì làm sao mà tin được, dù biết mẹ là con người của công việc nhưng cũng không thể bỏ mặc nó như vậy. Nó giãy nãy :
- Mẹ à, mẹ đừng đùa như thế chứ?
Mẹ nó đáp lại :
- Mẹ không đùa, chuyện quan trọng đùa cợt gì ở đây?
- Nếu vậy thì mẹ phải cho con đi với hoặc không thì mẹ để con sống tại đây cũng được, sao phải đến nhà bạn mẹ làm gì?
- Mẹ không yên tâm về con, để con ở nhà con gái một mình rất nguy hiểm, đến nhà bạn của mẹ thì mẹ thấy yên tâm hơn, chưa hết cô ấy sẽ giúp mẹ quản lý việc học của con, nếp sinh hoạt và việc ăn uống của con, con đâu có biết nấu món gì đâu đúng không?
- Thôi mà mẹ, cho con ở đây đi con gái mẹ như bà chằn thế này ai dám bắt nạt chứ?
- Mẹ đã quyết rồi cấm kì kèo, ăn cơm đi rồi còn học bài .
- Hix hix mẹ à, tội nghiệp con …
Nó với khuôn mặt thảm hại không thắng nổi bà mẹ khó tính với khuôn mặt lạnh băng. Nó thất thểu lê bước về phòng, ngày mai mẹ đi, 2 năm cơ đấy, sắp thành kẻ đi ở nhờ rồi, ôi sao số tôi xui cứ nối tiếp xui thế này…..
Ngày hôm sau khi nó đi học thì mẹ đã không còn ở nhà, chắc mẹ đi lo công việc rồi, mẹ còn chu đáo giúp nó thu xếp hành lý nữa.Thật đúng là…Vào lớp, chẳng hiểu sao mấy đứa con gái trong lớp nét mặt căm tức cứ nhìn nó với ánh mắt không mấy thiện cảm, đã thế lại còn xì xà xì xầm bàn tán gì đó về nó. Nó hỏi Hạ Lan :
- Mấy đứa con gái trong lớp mình bị làm sao thế nhỉ ? Cứ săm soi tớ hoài à .
Lan nhíu mày ra vẻ hiểu biết, phán một câu :
- Trông thái độ như vậy thì chắc là cậu đã làm gì đụng đến người trong mộng của bọn họ rồi …
- Tớ á? Tớ làm gì ? Mới vô học ở trường này được hai ngày mà có biết ai là ai đâu ?
- Tớ cũng thấy thế nhưng lại không hiểu sao họ lại như vậy.
- Haizzzzzz, xui quá .
Nó buông tiếng thở dài thườn thượt cho cái số con mực của mình. Đột nhiên Lan vỗ vai nó, kéo nó dậy rồi nói :
- Đừng ngồi đây mà than thở nữa, chúng ta cùng đi xả stress thôi .
Nó bị con nhóc lôi đi xềnh xệch, đầu tiên là đi dạo quanh trường , nó nghe con nhỏ nói về các khu chức năng của trường mà đầu cứ ong ong, lẫn lộn . Cái trường bề thế rộng lớn khủng khiếp, có đầy đủ sân vận động, bể bơi, phòng chức năng phục vụ các bộ môn. Đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt Lan nói với nó :
- Đến nơi rồi, đây là nơi mình thường đến để xả stress .
Nó ngạc nhiên :
- Ở đây là căn tin mà ?
- Đúng rồi, cậu cứ ăn thật no là sẽ hết buồn à.
Nó trố mắt, đi ăn mà lại hết buồn à, lạ nhỉ ?
Đây là cách xả stress độc đáo nhất mà nó được biết .Vậy cứ xả stress kiểu này chắc nó thành con heo béo mất.
Ngó qua căn tin là một tòa nhà ba tầng rộng lớn, theo như Hạ Lan nói thì học sinh khu A ở lầu 1, khu B ở lầu 2, lầu 3 dành cho các thầy cô. Nó và Hạ Lan gọi vài món ăn nhẹ rồi chọn một góc ở lầu 2 ngồi đánh chén, đang ăn thì nó hỏi :
- Lan này tại sao trong trường lại phân chia khu vực A, B ngay cả ở căn tin cũng vậy?
- Tại vì học sinh khu A toàn là con của những người có gia thế, địa vị, máu mặt nhất cái nước Việt Nam này nên được xây riêng một khu tiện nghi để học tập, họ không muốn ngồi học cùng khu B quê mùa chúng ta, ngay cả căn tin cũng vậy .
- Khu B thì làm sao? Tớ thấy rất tốt mà .
- Hì trông thì thế thôi nhưng so với những gì học sinh khu A được hưởng thì một góc chúng ta cũng không bằng đâu ,khu A rất coi thường chúng ta nên thường lôi học sinh khu B ra làm trò đùa, dù bị học sinh khu A áp bức thì khu B chúng ta vẫn phải cắn răng chịu đựng thôi.
- Hèn chi, hôm qua tớ chạy nhầm vào khu A kết quả là bị bọn học sinh ở đó chế nhạo, sỉ nhục mà không hiểu tại sao, bây giờ thì hiểu rồi .
- Vậy ra cô gái tóc nâu chạy vào khu A hôm qua là cậu đó hả ?
- Sao cậu biết ?
- Cả cái trường này ai mà không biết, tin tức về cậu được đăng trên bảng thông tin điện tử của trường mà .
Nó nghe xong mà như sét đánh bên tai, mới vào học được 2 ngày mà nó đã trở thành nhân vật “hot” của trường, cả cái trường này ai cũng biết về nó, ôi cái cuộc đời …
Nó giục :
- Thôi, ăn nhanh lên còn về lớp, tớ bắt đầu có linh cảm chẳng lành rồi .
Tiếng gót giày nện xuống đất bịch bịch, tiếng bọn con gái hét vang cả căn tin, xôn xao trên lầu 2 và lầu 1 cung không ngoại lệ .
Mấy “chị” điệu đàng lấy gương ra chỉnh lại tóc tai gương mặt, trang phục, bàn tán loạn cả lên .Gì mà Thiên Vũ, Thiên long nó nghe mà không hiểu gì hết cứ như người ngoài hành tinh bay xuống trái đất vậy .
Nó kéo tay Hạ Lan về lớp, tránh xa những chỗ ồn ào là tốt nhất. Chỗ cầu thang học sinh nữ đứng chen chúc chật cứng , chen lấn xô đẩy mãi nó mới đến được lối đi với bộ dạng khá xộc xệnh, vuốt ngực thở phào nó quay lại nhìn bức tường người sau lưng mà thầm khâm phục sức chịu đựng của bản thân .
Nó lẩm bẩm :“ Đi ăn mà khổ thế này thì thà chết đói còn hơn là chết bẹp, haizzz “, quay đầu lại đang định bước tiếp thì nó nhận ra trên cầu thang lúc này không chỉ có mình nó và cô bạn Lan.
Trước mặt nó xuất hiện 5 con người, 4 nam và 1 nữ, đám nữ sinh phía sau hét ầm lên : “ AAAA"!"Anh Vĩ”, “Anh Bảo “, “ Anh Phong “, “Anh Hưng” . Nó choáng váng, biết là 5 người trước mặt nó đẹp rồi nhưng có cần phải la như cháy nhà thế không, thật dễ sợ . Mà sao cái người đang cầm tay cô gái này quen thế nhỉ, lục tìm trong cái trí nhớ siêu tệ của mình nó ngớ người … ô đây không phải chính là kẻ thù truyền kiếp, đệ tử của thần xui đó sao, chính là cái bản mặt đáng ghét này rồi . Lan run run kéo tay nó thì thào :
- Chết rồi Di ơi đụng độ start của Harles rồi .
Nó quắc mắt nhìn thẳng vào Thoại Vĩ ở trước mặt, nó như đang định giết người bằng ánh mắt, Vĩ nhìn nó chằm chằm, nó rủa thầm trong bụng “hừ, ta ghét mi sao không biến đi cho khuất mắt? “.
Nó kéo Hạ Lan tái xanh bên cạnh hiên ngang đi vượt qua mặt Thoại Vĩ như anh chị bề trên, không quên lườm cậu rồi bỏ đi .