Oan gia ngõ hẹp - Chương 23 - 24

Chương 23 : Thay đổi 2


Đằng sau thấp thoáng một bóng người nhưng nó lại không biết, thế rồi nó cảm thấy bản thân mất thằng bằng cố gắng lắm mới xoay người vịn tay vào tường để đứng vững nhưng: “Crac!”
Chân nó phát ra tiếng kêu khô khốc, nó kêu lên đau đớn :
- Á………..
Chân nó rút cục là bị làm sao mà đau thế này, cổ chân sưng to đau buốt nó ngồi phịch xuống đau đớn chảy nước mắt ngồi lặng lẽ chờ người đến cứu . 
Rút cục, lâu thật lâu nơi cầu thang vắng vẻ vẫn không có ai, kết quả nó lại mệt mỏi bắt chước heo và ngủ thiếp đi .

Cả thân hình bé nhỏ được nhấc bổng lên,tất nhiên nó say ngủ mà không biết . Trong xe ô tô có tiếng người nói chuyện với nhau :
- Con nhỏ này kiếp trước không phải heo rừng thì là heo nhà, không phải heo nhà chắc chắn là heo cảnh rồi . Kiểu gì cô ta cũng có liên quan đến loài heo, ngủ suốt ngày, ngủ mê đến nỗi ngủ quên ở chỗ cầu thang luôn .
Vĩ mở miệng ca thán .
Ui dà, đang ngủ mà nó cũng thấy ngứa tai nữa, kẻ nào to gan dám nói xấu bổn cô nương hả, có tin chị đây véo mi xưng mặt không ?
- Cũng may có bác lao công phát hiện ra không thì chắc Di ngủ luôn trên Harles mất, thế cũng may .
Đây là giọng của Bảo .


Còn lại Hưng và Phong nhìn nó lắc đầu ngán ngẩm . Trên xe còn có Thiên Kì đang nhìn nó chằm chằm, từ khi nào Vĩ lại nói nhiều như thế, với cô cậu rất ít nói, còn khi này cô nghe cậu nói luyên thuyên tất cả chỉ xoay quanh Ân Di, Thiên Kì không vui chút nào nhìn Vĩ với ánh mắt dò xét .


Đến biệt thự, Bảo không do dự cõng nó lên phòng Vĩ chau mày nhìn theo đầy khó chịu, cậu không thích Bảo thân thiết với nó như vậy .
Bữa tối nó thức dậy sau một giấc ngủ khá dài, đầu óc còn ong ong chân hơi tê tê . Bước dậy theo bản năng nó ngã lăn ra giường, nhớ rồi cái chân què của nó , khổ thân …


Nó vơ cái điện thoại trên bàn rồi gửi tin nhắn cho A Linh : “Chị ơi cứu e với em bị đau chân không xuống giường được, giúp em với !!!”


Bịch … bịch… Bảo chạy vội lên cầu thang thì nhìn thấy Di ngồi sóng soài trên đất ôm chân đau đớn . 

Cậu lo lắng :
- Di làm sao thế ?
- Chân Di không đi được .
Vĩ ở phòng đối diện chạy sang khi nghe tiêng hét chói tai của nó : “ á … đau.. không cho Bảo đụng vào chân Di nữa…”


Cậu chạy sang thì thấy Bảo đang xem xét cái chân của nó còn nó đẩy đẩy Bảo khó chịu nhăn nhó trên sàn :

- Không được đụng vào … đau chết đi được…
Vĩ rút điện thoại gọi cho bác sĩ riêngcủa gia đình . 

Rất nhanh và chuyên nghiệp ông ta đến khám cho nó và bắt đầu tiến hành nắn lại cái chân bị trật khớp cho nó … 
Nó lo sợ mặt tái mét nhìn bác sĩ lắp bắp hỏi đi hỏi lại :
- Sẽ không … không …. đau chứ bác sĩ ,sẽ không đau chứ ….
- Sẽ đau một chút …
Nó nhắm chặt mắt im lặng chịu đựng. Một cánh tay vững chãi đưa ra trước mặt nó :
- Nếu đau quá Di hãy cắn vào tay Bảo cho bớt đau nhé …
Ông bác sĩ mà nó cho là ác nhơn từ từ nắm lấy cổ chân trái đau nhức của nó rất “nhẹ nhàng” bẻ cái rặc một cái, nó không kiềm chế được mà hét lên vang cả tòa nhà :
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA …. ĐAU CHẾT MẤT ….
Nhìn kĩ lại thì nó đang nắm tay Bảo rất chặt, Vĩ nhìn chằm chằm hai cánh tay nắm lại với nhau khó chịu đi ra ngoài, cái cảm giác kì quái biến thái gì đây ?


Sau khi cắn răng chịu đau đớn nó cũng đã thấy thoải mái, đỡ đau hơn nhiều, nhìn cái chân nó bó lại trắng xóa mà xót xa cho phận mình nó ngồi trên giường khẽ thở dài .

Ngày diễn ra lễ hội mùa xuân sắp đến gần, nó đi học lê cái chân cà nhắc đến trường dưới sự giúp đỡ của Bảo . 
Không biết vì sao nó lại hay nhìn Vĩ, chỉ nhìn ở sau lưng nhưng cũng thấy rất là vui, dường như là một thói quen xấu khó bỏ .




Những khi đi học về, Khả Kì đi cùng xe của bọn nó nó lại nhìn khuôn mặt bình thản lạnh lùng của Vĩ khi cậu đang nói chuyện với Khả Kì . 

Bất giác cô bạn ngẩng lên bắt gặp ánh mắt trong veo của nó nhìn Vĩ lặng lẽ chất chứa bên trong cái gì đó xót xa, trầm mặc . 
Nếu như Khả Kì đoán không nhầm thì Ân Di đã thích Thoại Vĩ của cô mất rồi, ánh mắt cô gái đó nhìn Vĩ giống như ánh mắt cô dành cho Vĩ, còn có phần tĩnh lặng hơn .

Nhưng bằng mọi giá cô sẽ không để choThoại Vĩ tuột mất khỏi tay cô đâu, Thoại Vĩ trước giờ chỉ quan tâm và chỉ biết đến một mình Khả Kì cô mà thôi , cô sẽ không để sự quan tâm ấy dành cho ai khác, chắc chắn là thế! 



"Không bao giờ ... Ân Di cô sẽ không thể tồn tại trong trái tim của người con trai ấy của tôi ..."

 

Chương 24 : Sự thật 

Mấy ngày gần đây nó có một thói quen là… hay lén nhìn Thoại Vĩ mới kì chứ, không biết vì sao lại thích nhìn hắn đến thế, đọc tiểu thuyết nhiều bị biến thái luôn rồi chăng ….

Còn lại Thoại Vĩ có chuyện khó nghĩ, đau đầu, còn 5 ngày nữa là đến sinh nhật cô gái ấy, người con gái mà cậu yêu …Khả Kì . Không biết nên tặng quà gì cho cô ấy đây, khó nghĩ quá ! Hay là hỏi con nhỏ lóc chóc trên lầu nhỉ, mà thôi hỏi cô ta thì không hay …
Nhắc đến nó cậu lại nhớ ra rằng những ngày này ngày nào cái tên Hạo Vũ khó ưa kia cũng luôn đi cùng với nó, suốt ngày cứ đi cùng nhau, cảm giác bực bội không sao loại bỏ được, hễ nhìn thấy thằng cha đó đi cùng con bé lóc chóc đó là cậu lại khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt … Cái con nhỏ đó thì suốt ngày cười tươi tít cả mắt với cái tên đáng ghét kia ….

…. Ở bar Night …
Có ai đó ngồi nhấp rượu, trong đầu suy nghĩ không thôi về một chuyện, xung quanh cậu các cô gái xinh đẹp sành điệu đứng cạnh lo lắng chăm sóc, là ai thì mọi người cũng biết rồi … đấy chính là Hạo Vũ. 
Cậu gằn giọng khó chịu với cô gái có khuôn mặt búp bê luôn lẽo đẽo sau cậu từ hồi nhỏ, cô ta rất dễ thương nhưng tiếc là cậu không tài nào ngó nổi cô gái nhàm chán ấy một chút, càng xua đuổi cô gái này càng kỳ lợm, vẫn là mẫu con gái mà Vũ đây ghét nhất, lằng nhà lằng nhằng …

Điều khiến cậu khổ tâm là mấy hôm trước… lúc vô tình đứng ở cầu thang tầng 2 cậu nhìn thấy nó ở dưới sân trường, cậu rất vui nhưng nhìn ánh mắt chăm chú của nó dõi theo một bóng hình ai đó. 
Ánh mắt lạ lùng này thì cậu biết rất rõ, bởi cậu cũng nhìn nó bằng một ánh mắt như thế, đầy sự quan tâm . Lo lắng hướng theo ánh mắt này cậu rất bất ngờ bởi nó luôn nhìn về một hường nơi đó luôn có sự xuất hiện của La Thoại Vĩ, khắc tinh của cậu . 

Chán chường, đau đớn cậu lo sợ rằng người nó thích là tên Vĩ, vậy là cậu sẽ không có cơ hội nữa … Nó là người con gái đầu tiên làm cậu bận tâm, làm cậu muốn theo đuổi , trước giờ toàn cậu làm khổ con gái chứ chưa ai, chưa cô gái nào khiến cậu buồn như lúc này … vậy là cậu cứ uống rượu cho đến khi say mèm trong cánh tay một cô gái :
- Anh làm sao vậy, đây có còn là anh nữa không ? Sao anh lại uống rượu say khướt còn lảm nhảm tên ai đó nữa, anh có biết làm vậy khiến em đau lắm không?
Rượu mạnh khiến cậu mất tỉnh táo nhìn cô gái đáng yêu trước mặt bàng ánh mắt ngạc nhiên thốt lên ba chữ xé nát con tim cô gái ấy :
- Cô là ai ?
Đến cái tên của em anh còn không biết mặc dù em đã sống cùng anh mười mấy năm trời, tàn nhẫn quá anh ác quá …

Cuối cùng giọng nói đau đớn lại vang vọng dịu dàng gọi tên một người, chỉ là gọi tên mà sao vô vọng đến thế ?
- … Hạo Vũ à ……


…. 16/ 1 …. 

….Tại công viên gần nhà Thiên Kì …

Ở nơi đó có một chàng trai tuấn tú đẹp trai tỉ mỉ thắp từng cây nến, những cây nến xếp thành số 17 rất đẹp cũng khá nhiều hoa hồng . 
Xong xuôi cậu ngồi lặng yên và nhìn đồng hồ … vài phút sau một người con gái đẹp thướt tha trong bộ váy tím nhạt dài đến đầu gối xuất hiện, chàng trai mỉm cười từ sau bụi cậy từ từ tiến lại bịt mắt cô gái dẫn cô đến nơi có số 17 đặc biệt từ nến và hoa hồng ấy và cậu đưa cho cô xem món quà sinh nhật của mình, hai cái cốc có hình hai chú thỏ
trằng xinh xinh. 
Cô gái hạnh phúc nở nụ cười hình bán nguyệt tươi như hoa nhìn con số 17 lung linh trước mặt và hai cái cốc sứ trong tay, ngại ngùng hỏi:
- Đây là …
- Hai cái cốc này do chính tay Vĩ nhào bột nặn ra, tự tay Vĩ vẽ hình con thỏ và tự Vĩ nung …
Tự tay cậu ấy làm, ánh mắt Thiên Kì lấp lánh niềm vui khẽ cười :
- Cốc đôi à ?
- Ừ, Kì một cái và Vĩ …
Chưa nói hết cậu cậu đã đông cứng cả người, cô gái ấy vòng tay ôm cậu từ phía sau, lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy, cô gái ấy gục đầu vào vai cậu vững tin. Cậu cũng vòng tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé và “ác ma” lại khẽ mỉm cười .

Khung cảnh ấy sao mà nao động lòng người, ai cũng thấy rằng họ là một cặp tiên đồng ngọc nữ, hình ảnh đẹp mắt bây giờ cứ như là bức tranh tuyệt mĩ với hai nhân vật có vẻ đẹp trời sinh hiếm có… chàng trai có gương mặt tuấn tú như chỗ dựa vững chãi cho cô gái thiên thần tựa đầu vào, rất đẹp tà váy tím nhạt của cô gái bay bay theo gió, khung cảnh lung linh có những ngọn nến càng thêm tô đậm khung cảnh ấy ...



Đằng xa hai con người cũng nhìn thấy bức tranh đó, cô gái có mái tóc nâu nhìn như bất động hai con người phía trước, bây giờ con tim nó đang rất đau, quặn thắt để ngăn những dòng nước mắt đáng ghét nó từ từ nhắm mắt lại tĩnh tâm rồi ngước nhìn lên bầu trời, khóe mắt như ẩn như hiện những giọt nước lấp lánh, trong veo …. 


Nó ghen tị biết bao, hai người bọn họn họ rất đẹp đôi, bức tranh đẹp như vậy ai nỡ lòng nào phá vỡ chứ, bước chân về phía trước đột của nó ngột tiến theo chiều ngược lại, nó hạ giọng trầm trầm có chút buồn buồn :
- Chúng ta về thôi, không nên vô duyên mà đứng ở đây nữa, có đúng không ?
Hạo Vũ nhìn nét mặt xa xăm của Ân Di lập tức kéo tay người con gái nắm thật chặt đi khỏi rồi cậu đỡ tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng :
- Nào để tớ đỡ cậu, chúng ta rời khỏi chỗ này ...
Vốn định cùng cô ấy đi dạo lanh quanh ai ngờ lại … cũng không sao, việc này càng khẳng định rằng giả thiết mà cậu nghĩ hoàn toàn chính xác, sao nhìn nó buồn mà lòng cậu cũng trùng xuống theo … bước chân loạng choạng sau lần gặp nạn ấy của nó giờ đã có người dìu nó đi, giúp nó ước vững trên con đường sắp tới.


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3