Oan gia ngõ hẹp - Chương 25 - 26

Chương 25 : Quyết định phải từ bỏ 1


Thế rồi cái ngày mà tất thảy mọi nữ sinh trong học viện Harles mong chờ cũng đến . 

Ngày hôm đó cái chân tội nghiệp của nó cũng vừa được bác sĩ tháo bột, còn hơi nhức nhưng như thế là ổn lắm rồi, nó định ngồi ở nhà không đi đến khách san Z dự tiệc. 

Nó nói 4 chàng trai đi trước rồi mình thì cũng sẽ ra khỏi nhà nhưng đến một quán cà phê ngồi đọc sách . 
Kế hoạch đổ vỡ, khi nó vừa xỏ đôi giày búp bê vào và vừa ra khỏi cổng thì Lan Lan từ đâu ôm một đống đồ trên tay chạy thẳng vào nhà .
Cô bạn gấp gáp :
- Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu, mau lại đây bổn tiểu thư đây sẽ trang điểm cho cậu .
Nó lắc đầu quầy quậy, xua xua tay :
- Tớ không cần … không cần
Rồi nó bám chặt vào thành giường nhất quyết không buông tay:
-Tớ không có quần áo với lại cũng không thích trang điểm đến đó cũng không mang lợi ích gì nên tớ sẽ không đến đó đâu .
Vừa lúc đó A Linh lật đật chạy lên lầu:
- Di à, Bảo vừa gọi điện thoại kêu chị chuẩn bị cho em đấy. Nhanh lên!
Hạ Lan mắt sáng như sao chụp lấy A Linh tìm đồng minh :
- Chị, giúp em tân trang con vịt bầu này … nó không chịu thay quần áo …
A Linh nháy mắt :
- Ok !
Nó hoảng hốt đứng bật dậy phòng thủ :
- Tớ ….
Lan Lan vỗ vai nó an ủi, cười gian :
- Yên tâm, tớ chuẩn bị sẵn cả rồi cậu cứ ngồi yên một chỗ là được … Ngồi yên!


Thế là nó bị túm lấy xoay qua xoay lại hết làm tóc rồi đánh phấn rồi trang điểm rồi lựa giày dép, quần áo, mặt nạ vòng cổ phụ kiện đi kèm đến chóng cả mặt . 

Nó không hề biết rằng A Linh và Lan Lan là hai đại cao thủ chuyên gia trang điểm này nọ, họ nhìn nó chằm chằm rồi bàn tán về nó làm nó ngượng đỏ cả mặt .

Nửa tiếng trôi qua cuối cùng nó cũng được giải thoát khỏi đống phấn son, quần áo nằm la liệt trên bàn, giờ đây nó không tưởng tượng được rằng mình sẽ thế nào sau khi bị hai ma nữ hành hạ nãy giờ . 

Đẩy nó lại gần cái gương Lan Lan xoa cằm mãn nguyện :
- Nhìn đi, có thế chứ … không bỏ công sức tớ và chị này tân trang nhan sắc cho cậu … Nhìn đi tuyệt không ?


Nó hé mắt nhìn vào gương, ô … ai ở trong gương chứ không phải nó đâu. Bởi vì cô gái này rất đẹp, không phải con bé ngây ngô là nó đâu . Trong gương lúc này là một nó chưa từng có, đẹp mảnh mai thuần khiết .. 

Nó mặc một bộ váy dạ hội màu xanh da trời có nơ ở một bên vai,một bên để lộ bờ vai trần thanh mảnh , trắng trẻo, chất liệu ren mỏng tinh tế, không quá mỏng manh mà nhìn lại rất tinh khôi, yêu kiều . Mái tóc nâu mềm thường ngày được nó buộc lên hôm nay uốn xoăn thành từng lọn tự nhiên thả rủ xuống bờ vai .Trang điểm nhẹ nhàng có chút phấn hồng ở má, đôi mắt to tròn cùng hàng mi cong dài bây giờ mới lộ ra . Đôi môi hồng phớt trông mỏng manh như cánh hoa hồng dịu dàng diễm lệ .
Lan Lan nhìn nó phấn khích :
- Nhìn xem, nhìn xem, bây giờ Lan đại sư tỉ nhà ta mới giật mình nhận ra … haha .. hóa ra … mi cũng là một mỹ nhân. Ôi … mỹ nhân a… tin chưa ?
A Linh gật gù:
- Từ vịt bầu trở thành phượng hoàng quả là siêu phàm thoát tục nha .
Gì mà đến nỗi vịt bầu chớ … Nó thở dài ngán ngẩm, mặc như vầy có chút không quen .


Ném cho nó đôi giày cao gót màu xanh đính đá cao 7 phân tinh tế Hạ Lan ra lệnh:
- Mang giày vào .
Thôi xong dập mặt rồi, nó cười ảo não rồi xỏ đôi giày vào chân . Lan Lan "ra lệnh" :
- Đi vài vòng cho tớ xem .
Nó ráng giữ thăng bằng bước đi chập choạng như sắp ngã đến nơi, xiêu xiêu vẹp vẹo đi đứng. 

Kết quả quay lại nhìn bắt gặp ánh mắt chán nản + kinh hãi của Hạ Lan, cô nàng hét ầm lên :
- Này con nhỏ kia ta kêu mi đi đứng bình thường thôi mà sao mi lại diễn xiếc thú miễn phí cho ta xem thế hả?
Nó cười khổ :
- Ta … không có mà !
Thế rồi khóa học đi đứng bắt đầu . Nó cầm vài cuốn sách bỏ trên đầu đi lên đi xuống cả mấy chục vòng theo chỉ thị của hai đại sư tỉ đáng mến, khổ nỗi đi vài bước là té hoặc sách rớt xuống đất, tập luyện cực khổ ...hix mệt lử cả người .


Cuối cùng nó cũng khổ khổ sở sở cùng HạLan đến khách sạn Z trong bộ dạng của một mỹ nữ, khiến ai cũng phải ngoái nhìn .
Bước vào sảnh đường khách sạn, dáng vẻ yêu kiều thanh thoát xinh đẹp của nó lập tức thu được sự chú ý đáng ngờ . Bất kể nam hay nữ ai cũng quay lại nhìn làm nó ngượng chín cả mặt, chỉ muốn nhanh chóng “ 36 kế chạy là thượng sách”, bay thẳng về nhà ngồi chơi cho khỏe .


Thế rồi Hạ Lan lại ca thán :
- Khó trách khó trách đi cùng ngươi mà ta thấy mình lu mờ quá, nói thật đến ta là con gái nhìn mi còn phải rung động nữa mà …
Nó nghe cái giọng của Lan Lan mà nổi hết cả da gà :
- Mi … làm ơn stop lại .Ta nổi hết da gà da vịt lên rồi đây này.


Nó nhìn quanh quất một vòng, toàn nam thanh nữ tú ăn mặc hết sức đẹp đẽ sang trọng, đứng trong đại sảnh nói cười vui vẻ . Khung cảnh rất khó tả, rất lung linh nha .

 

Chương 26: Quyết định phải từ bỏ 2


Bỗng phía trước lại rộ lên, Khả Kì cùngThoại Vĩ khoác tay nhau đi vào, nhìn thấy họ nó như thấy cả vầng hào quang phát sáng chói mắt, rất đẹp đôi . 

Hắn hôm nay ăn mặc rất đẹp trong một bộ vest cắt may công phu được gửi từ Anh về, vốn dĩ vì dáng hắn vốn đã rất chuẩn rồi nên hắn mặc gì cũng thu hút mọi ánh nhìn của ngưòi khác. 
Còn bên cạnh hắn Khả Kì thì đẹp rạng ngời, sang trọng mà kiêu sa, tinh tế trong bộ váy màu hồng phấn cầu kì đáng yêu, mái tóc mềm tách thành hai lọn nhỏ để rủ xuống tự nhiên ở trước ngực .
Từng đường nét trên khuôn mặt họ đều là những tuyệt tác của thượng đế rất đáng ngưỡng mộ. 

Nó lặng lẽ quan sát hai con người đó và thầm cười khổ một mình . 

Từ xa Thoại Vĩ đã nhìn thấy cô gái lóc chóc đó, phải nói là nó rất rất đẹp nét đẹp thuần khiết cậu chưa bao giờ được thấy ,đây không còn là con nhỏ dữ dằn ngày nào hung hăng chửi bới cậu nữa mà bây giờ là một vẻ đẹp thanh thoát làm trái tim của cậu không nghe theo mình nữa .

Nó cố kìm chế nỗi buồn ngày một lớn dần trong lòng và đi cùng Hạ Lan dạo chơi khắp nơi



Mỗi cô gái có một bông hoa cài áo có đánh số để các nam sinh trong trường bình chọn. 
Các cô gái khác đi xung quanh chào hỏi mọi người để lấy số phiếu bình chọn cao để được trở thành Nữ hoàng của Harles năm nay . 
Thiên Vương cách bình chọn cũng giống như Nữ hoàng, ai ai cũng phải bỏ phiếu bình chọn.




Nó không đi đứng loanh quanh như mấy cô gái chăm chút sắc đẹp khác mà chỉ ngồi một chỗ tập trung vào mấy món ăn . 
Nó không thích trang điểm cũng vì một lý do, nếu trang điểm thì sẽ ăn uống không được thoải mái thật bất tiện, vừa rất mất vệ sinh, hix thức ăn nhìn hấp dẫn thế này mà không thể đánh chén thoải mái, hức hức sẽ rất đau lòng .

Cuối giờ sau khi nó và cô bạn đã đánh chén no nê thì mới lười biếng hướng mắt lên sân khấu rực rỡ ngày hôm nay để xem kết quả bầu chọn của năm nay . 



Một bà cô trang điểm cầu kì, cất giọng thông báo kết quả cuộc bầu chọn dưới ánh mắt háo hức toàn thể học sinh Harles, đương nhiên trừ nó ra:
- E hèm, cô xin thông báo kết quả bình chọn năm nay là … danh hiệu Thiên Vương thuộc về ….
Bên dưới hai bên đối địch quân số ngang bằng nhau, những fan hâm mộ của hai hotboy nổi tiêng toàn trường hò hét ầm ĩ.

Một bên hét lớn “ Chắc chắn danh hiệu Thiên Vương sẽ thuộc về anh Thoại Vĩ …” lại có tiếng phản bác hùng hổ “ ….Còn khuya nhá, thuộc về anh Hạo Vũ của bọn này chứ …”
Bà cô nhìn quang cảnh giao tranh hỗn độn bên dưới thì sững sờ mất mấy giây rồi lại tiếp tục :
-… Thuộc về La Thoại Vĩ của lớp 11a1 và Dương Hạo Vũ của lớp 11a6 ...
Tiếng bên dưới vỡ òa, vui sướng cực độ. 

Sau đó lại công bố danh hiệu Nữ Hoàng một lần nữa lại thuộc về Tiểu Princess khối 11 Vương Khả Kì lớp 11a6 và một cái tên rất mới đó là Hà Ngọc Ân Di của lớp 11a2 . 

Bên dưới xôn xao bỗng chốc rồi mọi người đổ xô ánh mắt về phía nó nhìn chằm chằm rồi sau đó lại chép miệng :
- Đẹp quá hèn gì được danh hiệu đó là đúng rồi .
- Nhìn ra không là con bé ấy đấy, đẹp thật .
Nó mắt chữ A mồm chữ O lấy tay nhéo nhéo má mình như kiểm chứng, điên thật rồi, cái trường này điên thật rồi, có trong mơ nó cũng không ngờ là có ngày nó lại được ban tặng danh hiệu quái quỉ này … 



Hix nghe đâu tí nữa Nữ Hoàng còn phải khiêu vũ với Thiên Vương nữa . 
Nó tí nữa thì khóc không ra nước mắt, từ nhỏ đến giờ nó có biết khiêu vũ là cái khỉ gì đâu, làm sao đây? 
Nó đi giày cao gót còn không vững giờ mà còn tiến xa nhảy cóc vượt bậc đi khiêu vũ lỡ mà té lăn quay ra thì chỉ có nước đào cái lỗ trên sân khấu rồi chui xuống nấp thôi .


Sau đó nó lên sân khấu dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nam, nhìn thật đáng sợ, như thế này thà nó xấu như ma còn hay hơn . 
Đúng như nó dự đoán khi bản nhạc du dương vừa nổi lên mọi người liền hòa nhập vào điệu nhảy ai ai cũng tìm cho mình được một bạn nhảy ưng ý còn nó lóng nga lóng ngóng đứng trên sân khấu lúng túng nhìn mọi người nhảy mà không khỏi lo lắng trong lòng .

Nó niệm thần chú : “ Đừng có mời tôi nhảy, đừng có mời tôi nhảy, để tôi yên, để tôi yên”.

Đang ngồi lầm rầm khấn vái thì một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai :
“ Có thể nhảy với tôi một điệu được không?”

Là ai? Ai đang định hại nó đi vào chỗ chết thế, nó không cần nhảy mà thật sự không cần . Để xem nào cái kẻ đáng ghét ấy là ... là “giày thể thao” . 
Trước mặt nó cậu ban đẹp trai phong độ nhìn nó, giơ tay mời nhảy, nó cắn môi nhìn cái vẻ mặt chân thành của cậu ấy nếu nó mà từ chối e rằng không ổn, nó ấp úng thành thật thú nhận :
- Mình … mình … không … không biết nhảy!
Không như dự đoán đáp lại là vẻ mặt ngời sáng của cậu ấy :
- Không sao cứ nhảy với mình là được .Mình sẽ chỉ cho …


Nó mở to mắt nhìn cậu hồi lâu rồi từ từ đưa tay nắm lấy bàn tay cương nghị ấm áp của ai kia đứng dậy . 

Nó nhảy theo bước chân của cậu cố gắng cẩn thận hết sức không đạp vào chân cậu, loạng choạng nhưng yếu ớt khiến cho ai đó bên cạnh trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn bảo vệ .

Một cô nàng khiêu vũ bên cạnh không biết vô tình hay cố ý hất mạnh chân va vào ngưòi nó làm nó mất thăng bằng nhưng vẫn nhanh trí kịp thời thả tay Hạo Vũ ra chịu trận một mình.

Kết quả là nó té lăn ra văng giày ra khỏi chân, thật mất mặt, cứ như thế nó sững ngưòi ngồi bệt xuống sàn bất động .

Một ánh mắt hả hê của Khả Kì, một ánh mắt đểu giả của cô nàng búp bê va phải nó, ba ánh mắt quan tâm lo lắng của Bảo, Vĩ và Vũ cũng vô số ánh mắt săm xoi dè bỉu của mọi ngưòi xoáy vào nó, bây giờ nó phải làm gì ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3