Quả nhân có bệnh - Chương 01-02

Nghe nói, quả nhân là một tên dâm quân

Tên cũng chính như ý nghĩa, chính là một vị vua hoang dâm vô đạo.

Lời này quả nhân sống 18 năm nay cũng không phải mới nghe thấy lần đầu, nhưng mỗi lần nghe thấy, vẫn rầu rĩ lắm.

Tiểu Lộ Tử lòng đầy căm phẫn, ra vẻ phừng phừng khí thế : “Bệ hạ, những kẻ đó thật càn rỡ! Dưới chân thiên tử mà dám chê quân thượng, để tiểu nhân đưa người đi bắt bọn chúng!”

Ta bất đắc dĩ xua xua tay, nhếch miệng cười – nhìn thì có vẻ rộng lượng, không để ý nhưng thực ra vẫn có chút đau lòng.

“Thôi đi, chặn miệng lưỡi dân chúng còn khó hơn ngăn nước lũ, cứ để cho bọn họ nói, quả nhân không thẹn với lòng mình là được.” Dứt lời, cúi đầu, quay mặt nhìn về phía ngã tư đường ngoài cửa sổ, sờ sờ mu bàn tay mình, tự an ủi :“Ngày xưa Trâu Kỵ khuyên Tề Hoàn Công nghe lời can gián, nói có thể giúp chê trách, nhạo báng chuyện xấu nơi kinh thành, mà đến tai quả nhân, sẽ ban thưởng. Theo đó mà nói, những kẻ nhạo báng quả nhân ngoài kia cũng nên được thưởng. Thế này đi, Tiểu Lộ Tử, ngươi ra nói với chủ quán trà, tiền trà hôm này đều để chúng ta thanh toán.”

Tiểu Lộ Tử nhìn ta thương hại, tuân lời, bước ra cửa.

Cửa vừa mở ra, trong nháy mắt tiếng nói ngoài kia phóng đại gấp mấy lần,  ầm ầm vọng đến.

“Cho nên nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, Minh Đức bệ hạ là một vị minh quân không tồi, nhưng việc bà nhét tất cả những thanh niên tài tuấn có chút tư sắc trong triều vào hậu cung của mình cũng không phải là giả, các vị nói xem đương kim Thánh Thượng còn có thể là người ăn chay được sao.” Một người đàn ông cao giọng cười nói.

Người còn sống, khó tránh khỏi mệt mỏi vì thanh danh.

Ta sống, cũng bởi thanh danh của mẫu thân mà mệt mỏi.

Bà thân là vị nữ đế thứ 18 của Trần quốc, có năm người chồng cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng, chẳng qua bà không biết khiêm tốn, cả năm vị phu quân đều là đại thần trụ cột trong triều, người bên ngoài không biết nội tình, lại nói bà ôm tất cả những trang tài tuấn có tư sắc trong triều đưa hết lên long sàng, không tiếc lời chê trách bà.

Kỳ thật, đó cũng là chuyện của bà. Có liên quan gì tới ta đâu? Thế mà vẫn có một đám người cố tình hùa theo.

“Đúng thế, đúng thế. Năm năm trước, Thánh Thượng của chúng ta mới mười 13 tuổi, ở buổi tiệc Quỳnh Lâm đã khiến cậu Thám hoa trẻ tuổi phải nhảy xuống hồ Thái Thanh để giữ thân trong sạch, không đạt được mục đích bèn giáng chức người ta, đuổi khỏi kinh thành đẩy ra biên cương, các vị nói xem, thực sự gần vua như gần cọp …”

Không đạt được mục đích …

Qủa nhân thở dài trong lòng, cúi đầu kéo kéo ống tay áo, trong phút chốc im lặng chẳng biết nói gì.

Năm đó, quả nhân tuổi dậy thì, là một cô gái ngây thơ, hồn nhiên, thám hoa kia là thiếu niên 16, chi lan ngọc thụ (*), quả nhân tâm còn chưa động, tay chân chưa nhấc, thiếu niên tuấn tú kia đã liều thân nhảy xuống Thanh Trì, quả nhân ngay cả diện mạo hắn như thế nào cũng chưa được nhìn rõ, cách hắn cũng đến 10 bước, đối với quảng đại quần chúng, những lời này cũng quá là kỳ quái đi.

Chi lan ngọc thụ: Con cháu tài giỏi, có tiền đồ trong gia đình dòng dõi.

“Nay thanh niên tài tuấn trong triều, nhìn kỹ có Bùi tướng và Tô khanh, các vị nói, Bệ hạ sẽ xuống tay với người nào?”

Sau đó là tiếng cười bỉ ổi….

May mà Tiểu Lộ Tử bước vào đúng lúc, không để ta nghe được những lời phỏng đoán khó lọt tai sau đó nữa.

Hiếm lắm mới có dịp cải trang ra ngoài một chuyến, muốn lắng nghe nỗi khó nhọc của dân gian, ai ngờ lại toàn nghe được những chuyện hoang đường ma quỷ như vậy, ngẫm ra thì dân chúng Đại Trần dưới sự trị vì của quả nhân vẫn hạnh phúc lắm lắm ….

Tiểu Lộ Tử quay về rồi liền đóng cửa, cúi mình hỏi: “Bệ hạ, nơi này đủ các hạng người, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút.”

Ta ủ rũ gật đầu, đứng lên, cùng Tiểu Lộ Tử ra khỏi quán trà qua lối cửa chếch ở phía sau, trở lại đường lớn cửa Nam.(Nam môn đại nhai)
Đúng là quang cảnh sau giờ Ngọ, mặt trời nửa ngả phía trên Sùng Đức cung, bóng người dưới nắng ngắn ngủn một đoạn, lại đang là thời điểm cuối xuân, tiết trời ấm lại, người đi đường cũng nhiều hơn, diện quần áo đủ mọi màu sắc, kiểu dáng xinh đẹp thế này, vừa thấy đã biết là xuất phát từ mẫu thân ta.

Đại Trần ta phồn hoa nhất tại đế đô, mà phồn hoa ở đế đô đều tụ hết ở đường cái cửa Nam. Đường cái cửa Nam dẫn đến cửa cung, các đại thần vào triều đều phải đi qua nơi này. Phố dài 5 dặm, người xe nối tiếp có trật tự. Ngã tư hai bên đường đầy những cửa hàng, là nơi đốt tiền có tiếng ở đế đô. Lối ngoặt bên trái đoạn giữa đường cửa Nam, bước qua cầu Thông Thiên lại là một cảnh tượng khác biệt.

Tĩnh lặng.

Một loại xa hoa trầm ổn lặng lẽ, cao quý một cách ung dung thản nhiên.

Hẻm Bạch Y phía bên này cầu Thông Thiên, tuy là chỉ có 3 dặm ngắn ngủi, nhưng toàn là nơi ở của nhà quyền quý đương triều, quan từ tứ phẩm trở xuống không có tư cách ở nơi này.

Cũng phải thôi, quan viên ngũ phẩm ai mà chịu nổi, bên trái là Thừa tướng đương triều, đối diện là Quốc sư mặt sắt.

Đến trước cửa phủ Quốc sư, Tiểu Lộ Tử tiến lên gõ cửa, lập tức liền có người giữ cửa.

« Ai đấy ? » Người này mở cửa, nghi hoặc quan sát hai người chúng ta, ánh mắt vừa lướt qua mặt ta, nhất thời dại ra.  “Bệ, bệ hạ ….”

Ta mỉm cười gật đầu, “Nghe nói Quốc sư ốm đau liệt giường, quả nhân có ý đến thăm hỏi.”

Không hổ là hạ nhân ở phủ Quốc sư, nhìn thấy quả nhân đích thân tới cũng không sợ tới mất hết phương hướng, tâm thần dần trấn định lại  rồi tự mình dẫn đường cho chúng ta tiến vào.

“Lão quốc sư là bị bệnh gì?” Ta hỏi gã sai vặt kia.

« Bẩm bệ hạ, quốc sư đại nhân bị phong hàn, Thái y dặn phải nghỉ ngơi hơn 2 ngày. » Người nọ cung kính đáp.

« Ta đây là cải trang vi hành, các ngươi không cần câu nệ. Thân thể Quốc sư đã không khỏe, cũng không cần đến nghênh đón, đưa ta đi thăm ông là được.”

Quốc sư cũng đã gần 70 tuổi, là nguyên lão 4 triều, đức cao vọng trọng, cả đời đều cống hiến cho giang sơn Đại Trần, trước khi mẫu thân thoái vị đã nói với ta, tôn trọng quốc sư như tôn trọng tổ phụ, tổ phụ bệnh nặng, ta làm cháu gái đương nhiên phải tới thăm hỏi ân cần một chuyến.

Tổ phụ: ông nội

Sớm đã có người đi trước báo với quốc sư, lúc ta tới, quốc sư đã mặc áo đứng dậy, muốn quỳ gối hành lễ, liền được ta nâng dậy bằng hai tay.

« Quốc sư mang bệnh trong người, không cần đa lễ! Dọn chỗ, dọn chỗ!”

Phía sau, gã sai vặt tinh ý mang tấm đệm mềm lên đỡ quốc sư ngồi xuống.

Ta cẩn thận quan sát Quốc sư, trong lòng thở dài thương xót, năm tháng thúc giục tuổi già, trong trí nhớ, ông vẫn còn vểnh râu trợn mắt bắt ta chép phạt tứ thư ngũ kinh, ai ngờ chỉ chớp mắt ta đã trưởng thành, ông cũng đã già cả như vậy rồi. Có lẽ một phần cũng bởi bệnh tật, nhưng nhìn sắc mặt ông nhợt nhạt, tay cũng run run, sợ là cũng đã đến lúc về hưu.

Bởi ông một lòng vì nước, chưa bao giờ vì mình mà suy tính, lời này rốt cuộc ta vẫn chưa thể nói, sợ nói ra rồi, lại chọc giận ông.

« Bệ hạ trăm công nghìn việc, tới thăm lão thần, lão thần không khỏi sợ hãi … ». Quốc sư kích động nói một câu, thở hổn hển hai hơi, lại hỏi, « Bệ hạ, tấu chương đều phê xong rồi chứ ? »

Ớ….

Ta cười cười hơi thiếu tự nhiên. « Quốc sư nhiễm bệnh, cần yên tâm tĩnh dưỡng, mọi việc trong triều cứ từ từ, không vội không vội … »

« Không vội ? » Đôi mắt già nua vừa rồi còn hơi đục lúc này đột nhiên trừng lớn : « Bệ hạ sao có thể nói như thế ! Hạn hán mùa xuân ở phương Bắc còn chưa qua, phía Nam lại lũ lụt, việc này sao lại không gấp ? Phí tu sửa đường thủy thiếu hụt 80 vạn lượng bạc, lương thảo cứu chẩn thiên tai không tới đúng lúc, đúng chỗ, trách nhiệm chưa truy cứu, công khoản cũng chưa truy hồi, việc này cũng không gấp sao ? Bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao, không thể lúc nào cũng phò tá bên người, nhưng Minh Đức bệ hạ đem ngài giao phó cho lão thần, lão thần đương nhiên cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Nếu vì thăm hỏi lão thần mà làm chậm trễ quốc gia đại sự, vậy lão thần chết trăm lần cũng không đền được tội ! Lão thần, lão thần …. » Nói xong, nhìn trái nhìn phải một chút, nhìn thấy cột cửa, đứng dậy định lao vào cột !

« Mau ngăn lại ! » Ta bị dọa tới nhảy dựng lên, hạ nhân vội vàng xông tới giữ ông lại đưa về chỗ ngồi, ta thở phào một hơi, trấn tĩnh lại rồi bước tới trước mặt ông, cúi đầu nhận sai. « Quốc sư nói phải, là quả nhân sơ sót. Việc có nặng nhẹ, việc lớn việc gấp quả nhân đương nhiên không dám làm bừa. Hạn hán đã phát lương thảo cứu trợ, lại sai công bộ phái người đi khởi công xây dựng công trình thủy lợi. Lũ lụt phía nam cũng đã phái quan lại đi cứu tế. Vụ án thiếu hụt phí tu sửa đường thủy, Đình Uý phủ đã thẩm tra xử lý, lương thảo tạm thời chuyển sang vận chuyển bằng đường bộ, việc cải cách tào chính, giao cho nội các lên kế hoạch. »

Tào chính: sự vụ liện quan tới vận chuyển đường thủy

Nghe ta giải thích mọi chuyện rõ ràng rành rọt, sắc mặt quốc sư bấy giờ mới dịu xuống, vừa lòng gật đầu, mỉm cười nói : « Bệ hạ cần chính (cần cù, chính trực) yêu dân, đó là cái phúc của dân chúng, cái phúc của Đại Trần. »

« Đâu có, đâu có, cái này là bổn phận của bậc quân vương » Ta cũng khách sáo khiêm tốn một chút.

Quốc sư nhìn ta chăm chú – vốn là thần tử, quan sát quân thượng như thế đúng là bất kính, nhưng ánh mắt ông nhìn ta tựa như nhìn cháu ngoại, lòng ta cũng ấm áp, chẳng so đo nhiều làm gì.

« Chỉ mới chớp mắt, bệ hạ cũng đã ….. 18 rồi ? » Quốc sư vui mừng nhìn ta, « Bệ hạ của hôm nay, cuối cùng đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện, lão thần cũng có thể an tâm đi gặp liệt tổ liệt tông. Chỉ là trước khi đi gặp liệt tổ liệt tông, lão thần vẫn còn một tâm nguyện chưa đạt được, hy vọng bệ hạ thành toàn. »

Lòng ta hơi hoảng, vội nói : « Tâm nguyện của Quốc sư, quả nhân đương nhiên sẽ thỏa mãn, xin đừng nhắc tới điềm xấu. »

Quốc sư thở dài, chầm chậm nói : « Bệ hạ đã 18 tuổi rồi, hậu cung lại vẫn trống không. Nho gia có câu : Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nay thiên hạ đã thái bình, bệ hạ lại chưa thành gia, lục cung vô chủ, âm dương không hài hòa, Càn Khôn bất chính, sợ là có thể gây nguy hiểm cho xã tắc. Bệ hạ là tấm gương sáng cho vạn dân, không thể đi sai bước nhầm. »

Ta sớm nên nghĩ đến, sẽ lại là việc này…

Miệng lúng ta lúng túng, ta chắp tay ra sau, thong thả bước tới cửa, đưa lưng về phía mọi người.

« Lời nói của Quốc sư chí phải, quả nhân cũng hiểu được đạo lý trong đó. Chỉ là…. lương duyên khó tìm… »

Ta họ Lưu, tên Tương Tư, từ năm 13 tuổi ấy đăng cơ làm nữ vương thứ 19 của Trần quốc, liền đã định là « Quả nhân ».

Làm hoàng đế, không phải « Cô gia », thì chính là « Quả nhân ».

Đại Trần ta từng có quãng thời gian trong ngoài đều khốn đốn, nhưng từ khi mẫu thân của ta đăng cơ, đối ngoại bình loạn, đối nội cách tân, đến khi ta tiếp nhận, nơi nơi đã đều là cảnh tượng thái bình. Lương quốc phương Bắc đã lui 3000 dặm, hàng năm tiến cống, Mân Việt phía nam cúi đầu xưng thần, nhập vào bản đồ, trong triều bách quan trung thành và tận tâm, hiền thần xuất hiện lớp lớp, tài tuấn không ít.

Chỉ là có chút không thỏa lòng người, phàm là hiền thần, năng thần, đều sợ có quan hệ mờ ám không rõ ràng với Thánh thượng, cây bút của sử quan múa một cái – là mang cái danh hiệu nịnh thần, khả năng dù có mạnh hơn nữa thì cuối cùng vẫn không tránh được tiếng xấu lưu lại là «dĩ sắc thị quân ».(lấy sắc hầu vua )

Nhớ lại nhất giáp tiến sĩ (*) của khoa thi năm Sùng Quang đầu tiên ấy, xảy ra chuyện khôi hài với chàng Thám hoa, từ đó về sau phàm là người có chính sự phải làm, ai cũng để nuôi râu dài, sau đó, vì có nhiều người râu dài, không râu liền biến thành kẻ khác loài, hình như mọi người đều có tâm lý dựa dẫm người có quyền thế, khó tránh khỏi việc bị đảng râu dài kỳ thị, để tỏ lòng trong sạch, kết quả, văn võ bá quan cả triều đều nuôi râu dài.

(*) Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giáp để phân chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là bảng giáp. Nhất giáp gọi là đỉnh giáp, chỉ có ba bậc: (1) Trạng nguyên, (2) Bảng nhãn , (3) Thám hoa.

Chỉ trừ người trong lời dân chúng ấy – « Bùi tướng, Tô khanh ».

« Bệ hạ, lời ấy sai rồi. » Quốc sư phản bác ta nói, « Bệ hạ có trách nhiệm truyền thừa huyết mạch hoàng thất, há có thể vướng tư tình nhi nữ ? Lão thần chắng sống được vài năm nữa, cho dù thế nào đi nữa, nhất định phải làm việc này thỏa đáng vì bệ hạ, không phụ lòng nhờ vả của Minh Đức bệ hạ. »

Có câu nói lòng ta trăn trở hồi lâu, môi ta mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn không có dũng khí nói thành lời, chỉ có thở dài, phất tay áo nói : « Thôi . Việc này ngày khác bàn tiếp. »

Thân là nữ đế, cũng có ngàn vạn thống khổ khó có thể bày tỏ cùng ai.

Đàn ông lấy vợ, có thể cầu vợ hiền, vợ đẹp, quả nhân lấy chồng, cũng không thể chỉ xem bề ngoài. Một người đàn ông chỉ có sắc đẹp, ngay cả tướng mạo khuynh thành , nhìn thời gian dài rồi cũng sẽ chán. Nhưng người vừa tài hoa, vừa thanh cao, ai lại bằng lòng bước qua cửa cung, sống dưới bóng phụ nữ, mai một cả đời ?

Mẫu thân của ta có 5 người đàn ông cực phẩm đi khắp thế gian cũng khó tìm để làm bạn cả đời, đó là cái phúc của bà, ta lại không phải mẫu thân ta.

Ta ấm ức rời khỏi chỗ quốc sư, đi đến giữa đình, liền xa xa nhìn qua hành lang gấp khúc bên kia, thấp thoáng hiện lên một bóng áo xanh, không khỏi dừng bước, nhìn bóng áo đó xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến trước mặt ta rồi dừng lại.

« Bệ hạ kim an, vi thần không đón tiếp từ xa » Người vừa tới mỉm cười hành lễ, tuy là tạ tội, lại không ngạo mạn, không luồn cúi.

Ta cũng mỉm cười đáp lại. « Xem dáng Tô Ngự Sử vội vàng, tựa như có chuyện quan trọng ? »

« Bẩm bệ hạ, vụ án thâm hụt tào ngân có tiến triển mới, vi thần đang định tới Đình Úy phủ »

Thâm hụt tào ngân: thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy

Ta gật đầu nói : « Hôm nay là ngày nghỉ, lại phiền Tô Ngự sử phải vất vả vì việc công. Cũng đúng lúc quả nhân xuất cung, vậy cùng khanh tới Đình Úy phủ xem một chuyến. »

Chàng hơi ngạc nhiên liếc nhìn ta một cái, lập tức khôi phục thái độ bình thường, gật đầu nói : « Vâng, mời bệ hạ. »

Ta cùng chàng đi ra, tùy ý nói : « Đã ở ngoài cung thì khanh cũng không cần câu nệ. Ta không xưng quả nhân, khanh cũng không cần một câu một câu bệ hạ. »

Chàng mặc dù cũng đáp một tiếng vâng, cũng không tiếp tục gọi « Bệ hạ” nữa, nhưng cũng không có nói ra hai chữ mà tai ta muốn nghe.

Tương Tư.

Ta hy vọng chàng gọi tên ta.

Nhà mấy đời nối tiếp đều là công khanh, dòng dõi thư hương, là truyền nhân đắc ý của quốc sư – « Tô Hoán Khanh »

13 tuổi năm ấy, tại Quỳnh Lâm yến, cách vô số thanh niên tài tuấn, ta lại chỉ nhìn thấy một bóng lục nhạt bên Thái Thanh trì kia, mới biết thế nào là chi lan ngọc thụ chân chính.

Tô Quân, tự Hoán Khanh.

Cả triều văn võ bá quan đều để râu dài, chàng cũng không thật để ý, cười nói : “Trong lòng không có quỷ, ban ngày cần gì phải dán bùa ? Gia huấn Tô gia đã dạy, không kéo bè kết đảng, dù là « Đảng râu dài ». Nhã hứng của chư vị, thứ cho Tô mỗ không thể bồi đáp.” Nói xong, lắc đầu cười nhẹ rời đi, để lại một đám người Đảng râu dài sắc mặt chẳng dễ nhìn chút nào.

Còn trẻ đã nổi danh, 18 tuổi đỗ Trạng Nguyên. Có người nói chàng quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, có người nói chàng tự cao tự đại, mục hạ vô trần, những thứ đó đều không phải là Tô Hoán Khanh trong mắt, trong tim ta. Tô Hoán Khanh trong mắt, trong tim ta, là thiếu niên cùng ta chịu phạt đứng ở ngoài Thái Học phủ năm ta 10 tuổi ấy.

Mục hạ vô trần: Mắt không nhìn thấy thế tục, không dính khói bụi nhân gian, ý chỉ siêu phàm thoát tục.

Quốc sư nói, bệ hạ nên thành gia, nên lập Phượng quân.

Ta chỉ muốn hỏi một câu, lập Hoán Khanh được không ?

Hoán Khanh, Tương Tư……

Nếu có thể nghe chàng gọi ta một tiếng Tương Tư, thật là tốt biết bao.

(*) Khó xử

Phủ Đình Uý cách phủ Quốc sư không xa, nhưng để tiết kiệm thời gian, chúng ta liền phái hai chiếc nhuyễn kiệu (kiệu mềm) rời phủ, có điều sau khi xuyên qua một đoạn phố dài nối tới Đình Úy phủ, vừa hạ kiệu, nhìn thấy chiếc xe ngựa ở phía trước chúng ta không xa, trong lòng ta “lách cách” một tiếng, thầm than không ổn.

Tô quân cũng nhướng mày, quay đầu theo hướng ta nhìn, dùng ánh mắt lĩnh ý ta.

Ta sợ người bên trong đó, vừa vui vì người bên ngoài này, vừa cố kỵ không muốn gặp người trong kia, lại cũng không muốn rời khỏi người ngoài này.

Thôi rồi, thôi rồi, ta vẫn kiên trì cười nói: “Hôm nay thật sự là khéo quá, người muốn thương lượng đều đến Đình Uý phủ.” Nói xong cất bước đi vào trước, Tô quân đi theo bên phải ta, ở phía sau nói: “Là vì nơi này có chuyện tốt đáng đến.”

Đối với chàng mà nói, chuyện tốt là manh mối vụ án tào ngân thiếu hụt (thiếu hụt tiền sửa chữa đường thủy) ở chỗ này.

Đối với ta mà nói, chuyện tốt là việc chàng ở chỗ này.

Vậy đối với Bùi Tranh mà nói, thứ đáng giá ở đây là gì?

Đến đường thượng, ánh mắt chạm nhau, đôi mắt phượng người nọ nhìn ta như cười như không, khiến đầu gối như đã tê liệt, ta muốn lảo đảo đổ về phía trước.

Chủ nhân đôi mắt phượng hôm nay một thân áo tử hắc kết hợp (tím đen), màu tím tôn quý, màu đen sang trọng, kẻ khôi ngô anh tuấn cả triều không thiếu, nhưng chỉ có hắn mới có thể bộc lộ hoàn mỹ hàm ý phía sau hai loại màu sắc này , làm cho người ta biết thế nào là đương triều nhất phẩm.

Thấy ta cùng Tô quân tiến vào, người nọ cầm trong tay một chiếc thanh ngọc cốt phiến (quạt nan ngọc) liền gấp lại nửa, gõ một cách rất có tiết tấu vào lòng bàn tay trái, tựa như đang gõ vào tim ta, khiến tim ta nảy lên từng hồi, người này ta có biết một chút, lúc tính kế người khác không hẳn đã gõ quạt, nhưng khi đã gõ quạt tất là đang tính kế kẻ khác.

Ta cố trấn định giả bộ theo một cái “Đế vương thức” (phong cách Đế vương), cao cao tại thượng bình tĩnh mỉm cười, “Bùi tướng đã ở đây rồi sao? Thật là khéo a.”

“Thật khéo a.” Người kia ôn hòa, không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời 3 chữ, nụ cười tuấn mỹ có chút tà khí làm ta không rét mà run. Người này rõ ràng là xuất thân áo vải, mà so với Tô quân lại còn hơn ba phần quý khí tự nhiên, trời sinh – quả nhiên là tên gian thần cùng xa cực dục, tham quan!

Bùi Tranh thấy ta đi cùng Tô quân cũng không có biểu hiện kinh ngạc, trên thực tế, trong trí nhớ của ta, tựa như chưa từng thấy hắn có biểu tình kinh ngạc đối với bất cứ sự việc gì, như thể hết thảy đều nằm trong bàn tay hắn.

“Bệ hạ.” Bùi Tranh ngồi phía trên đầu công đường, lúc này chậm rãi thong thả đến trước mặt ta, hành lễ xong. “Bệ hạ, hôm nay như thế nào lại đến Đình Úy phủ thị sát?”

Ta cười gượng một tiếng nói: “Nghe nói, vụ án tào ngân thiếu hụt có tiến triển mới, nhân chứng đã trình diện, quả nhân liền theo tới xem xem.”

“Cùng?”

Mi mắt Bùi Tranh khẽ nâng, ánh mắt lướt qua mặt ta, liếc qua Tô quân quét một cái, khách sáo cười nói, “Hóa ra là đi cùng Tô Ngự sử của quý phủ.”

Tô quân mỉm cười nhìn lại Bùi Tranh, “Bùi tướng một ngày trăm công ngàn việc, thế nhưng ngay cả việc trong Đình Úy phủ cũng muốn hỏi đến, thật sự làm cho hạ quan hổ thẹn.”

Ta bi phẫn nghĩ, không chỉ chuyện trong Đình Úy phủ, mà cả việc tư của quả nhân, hắn cũng muốn can thiệp.

Triều đình ta cho tới bây giờ coi như là thái bình thịnh trị, nhưng cái khó là vẫn có một chút thanh âm không hài hòa, dùng lời nói của dân chúng dân gian, thì chính là quân là dâm quân, thần là quyền thần. (vua hoang dâm, bề tôi lộng hành)

Cái tiếng “dâm quân” này của ta quả thật là oan uổng, nhưng cái danh quyền thần của hắn thì thực là xác đáng. Lúc quả nhân 13 tuổi đăng cơ, hắn trong cửu khanh mới chỉ sơ sơ bộc lộ tài năng, lúc đó Thừa tướng vẫn là phụ quân của ta, nội các vốn là bốn vị đại thần được mẫu thân khâm điểm tạo thành. Đến 15 tuổi cập kê, phụ quân lui ẩn, hắn lợi dụng thân phận là môn đồ đắc lực của Thừa tướng, khởi xướng “Sùng quang tân chính”, nói từ bỏ tệ cũ, phản hủ phản tham.

Lúc đó ta vẫn còn trẻ, còn ngây thơ, cứ nghĩ hắn vẫn như trước đây suy nghĩ cho ta, liền trao cho hắn đặc quyền, ai ngờ quyền lực này liền giống như khuê nữ ra khỏi cửa, phóng ra một cái liền không thu lại được. Trong vòng một năm, tất cả tứ cố mệnh đại thần đều quy ẩn, trong hai năm, triều đình đại tẩy trừ, nguyên lão cơ hồ đều bị hạ bệ, thay bằng môn sinh của hắn.  Nay, nội các tuy nói có năm người, lại chỉ có 2 tiếng nói, một là Quốc sư, hai là hắn.

Có thể nói sau Sùng Quang tân chính, triều đình lớn như vậy, không có một người có thể cùng Bùi Tranh đối kháng, bao gồm cả quả nhân.

Mỗi lần nghĩ đến đây, quả nhân liền thật sự phiền muộn.

Giờ phút này, Bùi Tranh muốn tới Đình Úy phủ tìm người, Tô Quân kiêm nhiệm chức Đình Úy, vụ án tào ngân thiếu hụt vốn cũng do chàng toàn quyền phụ trách, tự nhiên một bước cũng không nhường. Ta thực cao hứng ở một bên nhìn, thầm nghĩ người ta nhìn trúng, quả nhiên không sợ cường quyền, cương trực công chính, so với dâm quân ta đây đảm đương hơn nhiều.

“Vụ án này do Đình Úy phủ phụ trách, phạm nhân cần lưu lại, Bùi tướng muốn cậy mạnh mang phạm nhân đi, trong mắt còn có bệ hạ, còn có vương pháp không?” Hai mắt Tô quân như đuốc, thẳng tắp nhìn Bùi Tranh chằm chằm.

Bị điểm đến tên lòng ta run lên một phen, quả nhiên, Bùi Tranh hướng sang nhìn ta, như cười như không nói: “Vậy bệ hạ nói xem nên thế nào?”

Ta bị nhìn đến, trong lòng sợ hãi, Tô quân cũng đồng thời đảo mắt nhìn ta, nếu bình thường chàng có thể chăm chú nhìn ta như vậy, ta tất nhiên tâm thần nhộn nhạo, khắp cả người tê dại, chàng muốn ta làm cái gì ta cũng không thể cự tuyệt. Nhưng chính thời khắc này, tên còn lại cũng nhìn ta y như vậy.

Ta ở thế khó xử, chà xát tay, trầm tư một lát, nói: “Kỳ thực là … phạm nhân này lời khai cũng chỉ có một, thẩm vấn ở phủ Thừa tướng hay ở Đình Úy phủ có gì khác biệt đâu?

“Bệ hạ!” Mi tâm Tô quân vừa nhíu, trong mắt hiện lên nỗi thất vọng, thấy thế lòng ta bị kéo lại. Ta thật sự rất sợ ánh mắt chàng, đêm khuya trong mộng đều tự nói với chính mình, để chàng vui lòng, ta cũng muốn làm một đấng minh quân.

Gian thần cản trở ta làm minh quân – Bùi Tranh, khóe môi khẽ cong, đáy mắt 3 phần rộ lên ý cười.
Ta nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Nếu ở nơi nào đều không khác biệt, vậy vẫn nên để quả nhân đưa về cung thẩm vấn đi…”

Tô quân ngẩn ra, nếp nhăn khi cười bên khóe miệng chậm rãi lộ ra trên mặt, nhìn chàng lòng ta cũng nhộn nhạo một phen, nhịn không được khóe miệng cong lên.

“Bệ hạ nói rất phải.”

Bùi Tranh từ chối cho ý kiến, liếc ta một cái, hai tay rút vào trong tay áo, ý cười trên môi không giảm, chỉ là hàm ý có chút bất đồng. Hắn đi đến trước mặt ta, bị thân ảnh cao lớn bao phủ, ta nhất thời có chút khó thở, theo bản năng lùi về phía sau từng bước, đột nhiên cổ tay căng thẳng, hóa ra là người còn lại kéo ta về phía sau.

“Bùi tướng, quân thần khác biệt.” Tô quân đem ta bảo vệ ở sau người, che giữa ta và Bùi Tranh, lúc đó, ta thất thần nhìn sau lưng chàng, lại cúi đầu nhìn cái tay của ta mà chàng đang nắm, chỗ tay bị nắm, giống như bị lửa thiêu, ấm nóng lan thẳng tới đầu tim.

Qủa nhân xuất cung lần này, đáng giá….

Không nghe xem hai người bọn họ nói gì đó, đến khi nghe được Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, ta mới kịp phản ứng lại, ngẩng đầu lướt qua bả vai Tô quân thấy ánh mắt hắn – tựa như không có chút khoái trá nào.

“Thời gian không còn sớm, bệ hạ cũng nên hồi cung đi.” Bùi Tranh thản nhiên nói,“Nếu bệ hạ muốn đích thân thẩm vấn phạm nhân, vậy vi thần tự nhiên lĩnh chỉ. Phạm nhân đã có Tô ngự sử áp giải về Sùng Đức cung, về phần bệ hạ …. Vẫn là để thần tự mình hộ tống cho an toàn.”

Phi!
Xem số lần mà hắn bị ám sát, xem chừng tỷ lệ bị hắn hộ tống đến quỷ môn quan còn cao hơn một chút.

Nhưng hắn đã lui để cho ta tiến một bước, nếu ta lại một tấc muốn một thước, chọc giận hắn, chỉ sợ hậu quả khó lường.
Hảo ý nên nhận, điều này quả nhân vẫn hiểu được.

Lúc này Tô quân đã buông lỏng tay ra, ta âm thầm thở dài, có chút mất mát, lại sờ sờ nơi bị chàng nắm, rồi mới từ sau lưng Tô quân bước ra, nói với Bùi Tranh: “Như thế cũng được, vất vả Bùi tướng rồi.”

Lại quay đầu nói với Tô quân, “Tội phạm kia liền nhờ Tô ngự sử.”

Tô quân khom người nói:“Vi thần tuân mệnh. Cung tiễn bệ hạ.”

Bùi Tranh ở một bên nhìn ta, cười có chút ý tứ sâu xa : “Bệ hạ, xin mời.”

Ta miễn cưỡng gật đầu mỉm cười, đi theo hắn lên xe ngựa.
———————————-
Xe ngựa của Bùi Tranh vô cùng tốt, chưa phải hết sức xa hoa, nhưng là chiếc xe mà ta ngồi thoải mái nhất, không giống xe ngựa khác lắc lư làm ta choáng váng, ghê tởm muốn nôn, xe ngựa này của hắn đi rất êm, bên trong lại mềm mại, còn đốt đinh thần hương, làm cho người ta thoải mái muốn ngủ.

Ta tựa trên tấm gối mềm, gần như cả người đều ngả trên đó, mắt khẽ lờ đờ, bắt đầu có chút mệt mỏi rã rời.

Nhưng người ngồi đối diện lại khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó mà yên giấc.

“Bệ hạ hôm nay cải trang vi hành, là đến quốc sư, hay là để thăm tô Ngự Sử?” Bùi Tranh tựa ở một bên, nhíu mi nhìn ta.

Ta giật mình, ngồi thẳng dậy, giật nhẹ ống tay áo, bình tĩnh nói: “Quốc sư vì nước mà vất vả, ốm đau liệt giường, quả nhân nên đến thăm hỏi.”

Tuy rằng biết rõ hắn tuyệt đối không tin, nhưng ta vẫn muốn trả lời như vậy.

Năm đó, tại quỳnh lâm yến, ai cũng nghĩ rằng ta ngắm thám hoa lang kia, chỉ có Bùi Tranh phát hiện ra bí mật của ta, nhân lúc thám hoa lang rơi xuống nước khiến quỳnh lâm yến hỗn loạn, hắn đến bên người ta, như cười như không ở bên tai ta nói: “Tô Hoán Khanh quả thật tuấn tú, lịch sự, bệ hạ lại phát bệnh rồi ư?”

Lúc ấy ta sợ đến mức tay run lên, rượu đổ lên người, hắn lại đã đi xa.

Quốc sư Tô Tần, là nguyên lão bốn triều, mấy đời là công khanh nối tiếp, trên nữa còn có khai quốc công thần.  Người nhà khác chết đều chôn dưới đất lập bia, người nhà bọn họ lại lập bia trên tường cho cung nhân cúng bái, gọi đó gọi là “Trung liệt” môn. Cho tới nay, chỉ còn lại Tô quân một mình gánh vác sứ mệnh của Tô gia, gia huấn Tô gia ghi rõ ràng hai điều, “không kết bè kết đảng, không bợ đỡ quân thượng, Tô Tần trông mong Tô quân làm một hiền thần; có thể là thần, trung thần, danh thần, ta nào dám lộ ra ý gây rối, để chàng mang tiếng nịnh thần….

Cả triều bá quan văn võ, cung nhân thân cận, không một ai biết được tâm ý quả nhân, mà Bùi Tranh hắn liếc mắt một cái nhìn thấu thiên cơ.

Qủa nhân sợ hắn, rất sợ, chỉ bởi thầy của hắn mạnh hơn thầy của ta.

Thầy của ta là quốc sư, thầy của hắn lại là phụ quân của ta. Ta có năm người cha, người đứng đầu là thừa tướng tiền nhiệm, thứ hai là phụ thân thân sinh ra ta, cũng là minh chủ võ lâm. Hắn là do cha thân sinh của ta thu dưỡng, lại được phụ quân bồi dưỡng thành tài. Phụ quân là đệ nhất văn thần dưới triều Minh Đức, mà còn nói Bùi Tranh văn võ song toàn, trò giỏi hơn thầy. Người có thể được phụ quân khen như thế, ta làm sao không sợ cho được.

Vốn dĩ, ta cũng nên nhận phụ quân làm thầy, nhưng mẫu thân cùng các vị phụ thân khác đều cảm thấy “phụ từ nữ ác”, nên để cho người khác quản giáo ta, bởi vậy mới để ta bái quốc sư làm Thái Phó.

Cha nhân từ, con gái hư

Với việc này ta cũng không có nửa câu oán hận, nếu không như thế, ta làm sao gặp được Hoán Khanh…..

Chẳng qua, một người là cháu quốc sư- thầy của ta, một người là đồ đệ Thừa tướng – phụ quân của ta, những người trong quán trà nói cái gì mà “Bùi tướng Tô khanh”, người nào quả nhân cũng không hạ thủ được.

Bùi Tranh nói: “Bệ hạ sớm qua tuổi định hôn, Tô ngự sử năm nay cũng đã 23, nghe đồng nghiệp trong triều nói, mấy kẻ làm mai gần như muốn đạp đổ cửa nhà Tô gia.” Bùi Tranh dừng một chút, liếc xéo ta, khẽ cười nói, “Bệ hạ chẳng lẽ không lo lắng?”

Ta ngồi nghiêm chỉnh nói: “Việc cá nhân là chuyện nhỏ, quả nhân một lòng vì nước, không có lòng để ý đến hôn sự. Tô ngự sử quang minh lỗi lạc, lấy quốc sự là hàng đầu, quả nhân thật sự khâm phục.”

Bùi Tranh lại nói: “Thật đáng tiếc, Tô ngự sử đến nay vẫn chưa gật đầu, nghe nói sớm đã có người trong lòng…”

Ta vì câu cuối ý tứ sâu xa của hắn mà trong ngực chấn động.

Có người trong lòng, là ai?

Ta nhìn trộm hắn.

Hắn lại làm bộ, nhấc màn xe, nhìn phía bên ngoài. “Đã sắp đến cửa cung.”

Ta nhéo nhéo lòng bàn tay mình, làm bộ như tùy ý hỏi : « Không biết Tô ngự sử để ý khuê tú nhà ai ? Qủa nhân nếu biết được, tự nhiên sẽ ban hôn.”

Khóe mắt Bùi Tranh liếc ta, khóe miệng lưu ý tứ sâu xa không rõ mỉm cười: “Bệ hạ thật muốn biết?”

Ta nhẹ nhàng gật gật đầu, nghĩ rằng dù sau hắn đều biết tâm tư của ta, thừa nhận một chút cũng chẳng sao.

Hắn buông mành, cúi người hướng tới chỗ ta, ta đưa lỗ tai lại gần, đúng lúc đó, xe ngựa đột nhiên phanh lại, trọng tâm ta không vững đổ nhào về phía trước, cảm giác chút mát mát lướt qua hai má ta, trong lòng run lên một hồi, cả người lăn vào lòng hắn.

Nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng cười nhẹ. “Bệ hạ, đây là đang tỏ lòng yêu thương nhung nhớ sao?”

Ta hoảng hốt khẩn trương tránh khỏi lòng hắn, chỉnh lại mũ áo, ho khan 2 tiếng, cảm giác trên mặt có chút nóng lên.
« Bùi, Bùi tướng nói đùa. »

“Bệ hạ, đại nhân, đã đến cửa cung.” Bên ngoài thông báo một tiếng.

« Ta, ta đi đây! » Ta vội vàng, hấp tấp chạy xuống xe, cùng Tiểu Lộ Tử chân trái đá chân phải chạy lại hướng cửa cung, đi đến cửa cung mới nhớ ra còn chưa kịp nghe đáp án kia, vì thế quay đầu lại, nhìn chiếc xe ngựa vẫn chờ tại chỗ, Bùi Tranh tựa ở bên cạnh cửa xe, hai tay khoanh trước ngực hướng mắt nhìn ta, xem ra nhãn lực cũng không phải rất tốt, nhưng mơ hồ nhận ra ý cười trêu tức bên miệng hắn.

Trong lòng ta hốt hoảng, lại vừa giận dữ. Nghĩ rằng, thôi, tìm ai hỏi chẳng giống nhau, đã biết rõ hắn thích nhất là trêu chọc ta, kết quả vẫn là nằm trong lòng bàn tay hắn.

Nghĩ một chút, lại càng nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Trở lại ngự thư phòng đã là lúc mặt trời lặn, tiểu Hoàng Môn thông báo, nói Đình Úy phủ bên kia đã đưa người tới.

« Là Tô ngự sử tự mình dẫn người đến? » Ta hỏi một câu.

« Thưa bệ hạ, Tô ngự sử đem người tới liền rời đi, chỉ để lại tư liệu về tội phạm. » Nói xong, cho người trình lên ta.

Ta có chút mất mát ậm ừ một tiếng, khoát tay cho người lui ra, lại phân phó: “Trước tiên, bắt giữ hắn lại đã, quả nhân ngày mai tái thẩm.”

Hôm nay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Ta mở hồ sơ ra, xem tư liệu một chút. Tư liệu này là Tô quân tự tay viết, nét chữ như người, khiến tinh thần ta cũng thoải mái hẳn.

Vụ tào ngân thiếu hụt 80 vạn lượng, truy cứu xuống đã hơn 30 quan viên có dính líu, từ cửu phẩm đến đương triều nhất phẩm khó thoát khỏi có liên quan. Thủ phạm chính nghe nói là Hạ Kính, Hạ Kính nguyên là Đại tư nông, coi quản tài chính quốc gia cùng thủy vận, sau lại làm thứ sử hai châu. Sau khi vụ án bị phát hiện liền không thấy tung tích, mà hiện tại kẻ chui đầu vào lưới vừa là nhân chứng vừa là tội phạm, chính là con trai hắn – Hạ Lan.

“Tiểu Lộ Tử”. Lòng ta phiền muộn, xoa bóp mi tâm, Tiểu Lộ Tử cong lưng tiến đến, cười nói, “Bệ hạ, ngài mệt rồi ư?”

Phải, mệt rồi.

Bùi Tranh và Tô Quân đều đang tìm Hạ Kính, hiện tại không tìm thấy Hạ Kính, ít nhất cũng tìm được Hạ Lan, nhưng liệu sự tình có hay không càng trở nên phiền toái?

Không quản nữa, chuyện phiền phức này vẫn là giao cho lương thần quốc gia đi làm thôi, mẫu thân có nói, tiêu chuẩn đánh giá một hoàng đế có năng lực hay không không phải ở chỗ xem nàng thông minh bao nhiêu mà là xem nàng có thể làm cho bao nhiêu người thông minh vì nàng mà tận tâm làm việc. Hiển nhiên, chuyện này bà làm tốt hơn ta một chút, có điều bà lại là dùng hôn nhân cùng tình cảm làm vật trao đổi, ôi chao …

Nói thật, kỳ thực ta không thèm để ý Hoán Khanh.

Nhưng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy ngại ngùng a….