Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh - Chap 81 - 85
*Chap 81:
Cho mãi đến khi lên đến
lớp thì nó mới giật được cái tay của hắn ra. Tăng tăng trở về bàn mặc cho những
ánh mắt hình viên đạn bọc vỏ hạt nhân đang nhắm vào nó, vẻ mặt ngu ngơ làm cho
mấy nhỏ khác lại xì xầm chử-i rủa.
Lam với Mi thì thập thò thập thụt với Duy và Long, ánh mắt cũng hứng về phía nó
với hắn, to nhỏ với nhau rồi lại cười hì hì.
Lạ thật! Sắp vào học rồi, Quân đâu sao lại không thấy? Nó ngồi xuống bàn, long
dấy lên một nỗi buồn không tả. Có phải vì nó mà hôm nay Quân nghĩ học không?
Nếu như vậy thì nó sẽ cảm thấy buồn lắm
Chợt nó thấy một vật gì đó trong ngăn bàn. Vội lấy ra xem, là một chiếc hộp
hình vuông lớn, bên trên có kèm theo một tờ giấy. Theo bản tính tò mò thì nó
cầm lên và đọc
Đọc những dòng mà Quân viết nó cảm thấy bản thân mình có lỗi quá. Từ đầu đến
cuối mọi thứ Quân làm là điều vì nó, vậy mà nó lại tổn thương. Nó muốn khóc quá
đi thôi, Quân thật sự rất tốt với nó, đến khi nó từ chối tình cảm với Quân thì
Quân vẫn nói những lời quan tâm nó. Khó chịu quá!
-Này! Giấy gì vậy?
Vừa dứt câu hỏi hắn giật ngay tờ giấy trên tay nó. Đã khó chịu lại còn gặp cái
tên này, nó bực bội hét liên hồi, nhào đến giật lại tờ giấy
-Trả cho tôi! Trả đây!............ Tôi nói trả đây
Hắn đúng là cái đồ đáng ghét, ỷ bản thân cao hơn nó nên giơ tờ giấy lên đến tận
trời, nó làm cách nào cũng không thể với tới được. Đã buồn rồi còn bị hắn chọc
tức, không nhịn được nữa, nó dậm chân thình thịch chạy về chỗ ụp mặt xuống bàn
khóc tức tưởi.
Thấy nó vậy hắn vội chạy tới, mặt lấm lét vì biết lỗi. Luôn miệng xin lỗi nó,
tìm đủ mọi cách để cho nó ngước mặt lên, vậy mà nó cứ đưa tay đẩy đầu hắn ra,
miệng thì cứ nói mãi một câu “Tránh ra” làm hắn chỉ dám đưa tờ giấy cho nó rồi
cứ ngồi lay người nó mà chẳng dám làm gì khác
Đám con gái trong lớp nhìn hành động của hắn, mặt đứa nào cũng bị biến dạng.
Đứa thì há hốc mồm mắt trợn lên tay chỉ vào hắn, đứa thì lại nói rằng hắn bị
mất trí và phòng y tế lại them người………
-Bảo Nhi! Đừng khóc mà, tôi xin lỗi! Trả cho cô rồi này! Mau nín đi mà!!! Cô mà
khóc nữa là tôi khóc theo luôn đấy!!
Cách nói chuyện cứ như con nít của hắn làm nó bật cười ngước mặt lên nhưng vẫn
làm ra vẻ giận dỗi. Mi, Lam thì lại quá bất ngờ vì câu nói đó, còn Long Duy thì
lại không ngờ bệnh cũ của hắn bộc phát. Nói là cũ chứ ít ra thì cũng hơn 7, 8
năm rồi hắn chưa bao giờ như vậy.
Lấy tay lau nước mắt, nó quay qua nhìn hắn, rồi mặt gian gian nhưng lại không
thể hiện ra bên ngoài, mặt vẫn đang giận dỗi
-Hết giận rồi phải không?
Chỉ chờ hắn nói câu đó nó liền đáp
-Tôi sẽ không giận nữa! Trừ khi…….. anh phải nghe lời tôi!!
-……………- hắn đơ vài giây, thôi rồi, bây giờ đến lượt hắn chịu trận- Ok!!
Gật đầu cái rụp, hắn đồng ý nhưng với cái đầu đầy ma lanh của mình thì đâu dễ
dàng gì mà hắn để cho nó ra điều kiện dễ dàng. Chỉ gật đầu thế thôi rồi hắn sẽ
có cách xử lí của riêng hắn!
Nó cười khoái chí nghĩ ra mấy trò để chọc tức hắn. Còn Mi, Lam chỉ biết lắc đầu
nhìn nó ngán ngẩm. Yêu nhau kiểu gì mà cứ tìm cách chôi khăm nhau. Cặp này đúng
là khó hiểu.
Tiết Toán
Vì gần đến ngày thi nên thầy cho lớp mấy bài nâng cao để rèn luyện. Nói là nâng
cao nhưng thật ra nó lại thuộc dạng gần bằng đề đại học. Một bài Hình Học, có
khi làm hết mấy trang giấy mới giải được một câu.
Ngồi hì hục tính tính vẽ vẽ, cuối cùng nó cùng giải ra được bài toán có dấu sao
(*). Vì nghĩ rằng “Ta đây là số một” và hắn chưa giải ra, nên nghĩ bụng định
làm cho hắn xấu mặt, liền quay qua ra lệnh
-Này! Anh mau giơ tay lên bảng giải bài đó đi!!
Không chần chừ một giây nào, hắn liền giơ tay và miệng hô to
-Thưa thầy! Giải bài 5
Ông thầy gật gật rồi kêu
hắn lên. Còn nó thì đang chống mắt lên để xem hắn viết được mấy dòng.
Rẹt rẹt rẹt……… xẹt xẹt xẹt……….!!!
Nó mở căng mắt và há hốc mồm, hắn giải được, không những giải được mà còn giải
ngắn hơn cả nó. Không thể tin được, rõ rang lúc nãy nó thấy hắn còn chẳng thèm
cầm bút lên thì làm sao mà hắn có thể giải được cơ chứ? Không lẽ nhìn để bài
thôi là hắn có thể giải ra được sao?
Hắn bước về chỗ với ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái. Nhìn qua chỗ nó hắn cười
tươi thật tươi
-Tôi giải rồi đó, cô chép đi!! Nãy giờ giải không ra phải không?
Hắn nói một câu làm nó quê quá, giả vờ như không nghe liền cúi đầu làm tiếp bài
khác. Chép lại bài giải của hắn, tự hỏi lòng tại sao lại không nghĩ ra cách này
mà lại cách kia cho nó dài dòng. Chép vào và rút kinh nghiệm, lần sau nhất định
sẽ giải thật ngắn
Kế hoạch đầu xem như thất bại!!
Giờ ra chơi
-Này! Anh mua đồ ăn cho 5 người chúng tôi nhé!!
Nó nói với hắn sau khi hắn đuổi đám con gái đi chỗ khác với một câu “Ai còn
đứng đây nữa tôi sẽ đuổi học hết!!”
Nghe nó nói xong hắn chỉ khẽ cười một cái rồi đưa tay phẩy phẩy ai đó. Cậu nhóc
lớp 10 chạy tới. Đó là Tuấn người “trợ lí” của hắn
-Hội Trưởng gọi em có việc gì ạ?
-Mua cho tôi 6 phần ăn!!
Hắn chỉ nói ngắn gọn như vậy Tuấn gật đầu một phát rồi bước đi ngay lập tức. Nó
chẳng kịp gọi lại, nó muốn hắn đi mua cơ mà. Đúng là!!
-Này!! Tôi nói anh mua mà!
-Có rồi đây!!
Thoắt cái Tuấn đã mua đủ 6 phần, càng ngày càng thấy hắn oai thật, nói một cái
là có ngay, làm cái gì cũng được. Ngay cả nấu ăn hắn cũng biết nấu. Thật ra có
gì mà hắn không biết làm không chứ???
Ăn trong sự tức tối, nó hết cách để chơi khăm hắn rồi, chẳng có món nào thành
công cả! “Ax……. Thôi thì sau này sẽ tính tiếp”
Giờ về
-Này! Hôm nay anh về trước đi nhé, tôi có việc!!
Chạy đến chỗ hắn thông báo, nó trông có vẻ rất hớn hở
-Việc gì?
-Tôi về thăm ba mẹ!
-Tôi cũng muốn đi!!
-Anh đi làm gì?
-Tôi là bạn trai của cô mà!!
Lầm bầm, làu bàu,……. Rốt cuộc thì hắn vẫn đeo bám lấy nó. Bây giờ thì hắn mới
chịu lộ bản chất của mình sao??? Thật là con nít không chịu nổi.
Ôm cặp định bước đi thì lại bị hắn giật phăng. Nó ngơ ngác nhìn hắn
-Để tôi xách cho
Điên mất! Mặc kệ hắn xách cặp cho nó, nó bỏ đi thật nhanh để khỏi bị hắn làm
cho xấu hổ thêm nữa. Hắn một tay xách hai cái cặp một tay nắm lấy tay nó. Cứ
như là sợ mất nó hay sao í!
Còn nó thì cứ ôm khư khư lấy cái hộp quà của Quân mà không them nhìn hắn lấy
một cái. Làm hắn ghen với….. cái hộp
-Hộp gì vậy? Sao lại cứ ôm khư khư vậy chứ? Để tôi cầm dùm cho!!
Vừa nghe hắn nói nó liền ôm cái hộp qua một bên để cho hắn không động tới,
nghiêm mặt nói
-Anh mà động vào là tôi không nói chuyện với anh luôn đấy!
Nghe vậy nên hắn lại thôi
*Chap 82:
Về nhà nó
Bước xuống xe, đưa tay vào trong để vặn ổ khóa, nó chạy vào nhà í ới, chạy khắp
phòng
-Mama ơi, con về rồi đây!! MAMA!!!
Nghe tiếng động, mẹ nó từ trong phòng bước ra. Vừa nhìn thấy bà nó đã chạy tới
ôm thật chặt như để thỏa bao thương nhớ bấy lâu nay.
Mẹ nó cũng ôm lấy nó, thấy đứa con gái đi bao lâu nay mới về bà vui lắm. Có khi
còn vui hơn cả nó nữa, nghe tiếng thút thít bà ôm nó vỗ về và nhẹ nhàng
nói
-Con gái ngốc về rồi sao! Con bé này, mới đi được có mấy ngày mà đã khóc như
vậy rồi thì sau này làm sao mà tự lập được chứ?
-Hic….. Tại con nhớ mẹ quá!!
Thật sự thì nó không kìm chế được nữa, nó nhớ ba và mẹ, nó xem họ như ba mẹ
ruột của nó. Được ôm bà nó lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy như được ôm chính
người mẹ của mình.
-Ba đâu rồi mẹ?
-À! Ba con đi cùng với mấy người bạn rồi!
Hắn từ ngoài bước vào trong, cúi đầu chào một cách đầy kính cẩn, miệng cười
thật tươi, nó nhìn còn thấy rùng mình.
-Cháu chào bác!!
Mẹ nó khá ngạc nhiên, bà không nghĩ rằng nó đi cùng với hắn. Cũng may là ba nó
không có ở nhà, nếu không thì ông sẽ nghiêm mặt mà nhìn hắn không buông để đoán
xem hắn là gì của nó. Tất nhiên chuyện mà lộ là roi vào mông như chơi.
-Hai đứa vào phòng khách ngồi chơi đi! Mẹ đi lấy nước!
-Để con lấy phụ cho ạ!
-Thôi được rồi, con cứ ngồi đó đi!!
Quay qua nhìn thấy hắn lại ngoắc ngoắc, nó bước tới với gương mặt méo xệch. Tất
nhiên là không thể ngồi gần hắn được, nhưng cũng không ngồi quá xa. Bật kênh
phim hoạt hình yêu thích, nó chỉnh âm lương lớn một chút để tránh trường hợp mẹ
nó nghe hai đưa nói chuyện
-Dù gì thì chúng ta đã yêu nhau rồi, có nên nói cho ba mẹ cô biết không
nhỉ?
-Không được!!- Vừa nghe hắn dứt câu nó liền nhảy lên một phát, miệng liên hồi
hăm dọa- Anh mà nói ra là tôi bóp cổ anh chết ngay tại chỗ đấy!!
-Không được sao? Tại sao lại không được, ba tôi đã biết rồi thì cũng phải để
cho ba cô biết luôn, như vậy mới công bằng- Rồi chợt hắn lại kêu to- Bác gái
cháu……
Nó vội nhào tới bịt miệng hắn, mặt chuyển xang màu xanh, lòng thầm mong mẹ nó
không nghe hắn gọi
-Này, anh đã hứa là nghe lời tôi rồi mà, không được nói ra chuyện này!!
-Nhưng tôi muốn nói!!
Và thế là hắn lại kéo tay nó ra để tìm cách nói lớn. Nó thì lại ra sức bịt lấy
miệng hắn. Nhìn là biết hắn giả vờ để cho nó bịt miệng chứ với sức của hắn thì
một tay thôi là có thế lôi được cả hai tay nó xuống rồi. Quay qua nhìn nó hắn
lại giở trò
-Được thôi! Mua chuộc tôi đi?
-Mua chuộc á?................. Lấy đồng hồ không?
Nó ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn hắn, rồi lại chỉ vào cái đồng hồ con heo mà hắn tặng,
làm cho mặt hắn thừ ra rồi lại định gọi to mẹ nó lần nữa. Lại lần nữa bịt miệng
hắn, nó đành xuống nước
-Thôi được thôi được!! Anh muốn gì?
Tay chỉ chỉ vào má, miệng hắn buông một câu làm nó muốn lọt ghế
-Hôn một cái!!
-Gì mà hôn chứ? Tôi với anh đâu có gì đâu mà phải hôn???
-Ya, đừng nói là cô định chấm dứt mọi chuyện tại đây nhé! Bây giờ cô không làm
chứ gì! Vậy thì tôi sẽ nói cho bác gái biết!!
Vừa nói hắn vừa đứng dậy chân bước về phía nhà bếp
-Ok, ok!! Tôi hôn được chưa??
Nghe nó chịu thua hắn liền cười thỏa mãn ngồi xuống, đưa cái mặt thấy ghét của
mình ra. Nó đỏ mặt chồm tới hôn hắn, chợt hắn quay phắt qua và chụt!! Môi chạm
môi!
Ngượng quá nên nó quay qua chỗ khác, mắt hướng vào xem tivi như không có chuyện
gì, nhưng thật ra tim nó lại đập loạn xạ
Nhìn gương mặt đỏ hồng lên của nó, hắn lại cười khoái chí. Đầu lại tiếp tục
nghĩ ra mấy trò làm cho nó ngượng thì mới chịu được, lại tiếp tục trò vui của
mình, hắn quay qua nó nói
-Này, tôi kêu cô hôn má mà, cái lúc nãy không tính! Hôn lại đi!!
-Sa.. sao??? Anh vừa phải thôi chứ!! Cái đồ chết tiệt, đừng có hòng mà lợi dụng
nhé! Tôi đã hoàn thành như anh muốn rồi con gì! Chỉ tại anh xoay mặt qua chứ
đâu phải tại tôi hôn nhầm chỗ!!
Mặc dù đang rất tức tối nhưng nó vẫn phải cố kìm nén, nói thật khẽ để mẹ nó
không nghe thấy. Còn hắn thì vẫn tỏ ra thích thú với “công việc” chọc nó
-Tôi không biết, cô phải nhắm cho đúng chỗ chứ, tôi thích xoay đâu là quyền của
tôi! Cô mà không chịu hôn lại thì tôi sẽ nói ra hết cho mẹ cô biết!!
Tức tối, nó nhịn không nổi nữa. Bản thân là con gái mà hắn cứ bắt nạt nó như
vậy mãi, thật là hết chỗ nói mà
-Này thì hôn!!
Dẫm vào chân hắn một phát rồi nó ôm hộp quà đang đặt trên bàn đi thẳng lên
phòng, để lại hắn ngồi ôm chân và gọi theo nó
Mở cửa bước vào bên trong, mọi thứ vẫn như vậy, cái bàn vẫn vậy, cái giường vẫn
như trước, không có gì thay đổi. Nó nhớ quá đi mất!! Ngồi lên chiếc giường thân
yêu, nó lấy hộp quà của Quân và từ từ mở ra
Bên trong là một con gấu panda ôm một trái tim có dòng chữ “BF Q & N”, trên
cổ còn có đeo một sợi dây. Mặt dậy là một chiếc chìa khóa, nó chưa hiểu đó là
gì nhưng nó sẽ giữ gìn món quà này thật kĩ
Ôm con gấu của Quân nằm xuống, nó ngủ lúc nào không hay. Có lẽ đây là chiếc
giường của nó nên nó mới dễ ngủ như vậy.
Sau một lúc nói chuyện với mẹ nó mà vẫn chưa thấy nó xuống, hắn mò lên
phòng.
Gõ cửa mãi mà chẳng thấy nó nói gì, hắn tò mò bước vào, mặt mày lấm la lấm lét,
lén la lén lút, đi tới định đắp chăn cho nó, chợt nhìn thấy con gấu nhưng tay
nó lại che mất một phần dòng chữ
Nhưng mà dù thế nào thì nó cũng không được ôm con gấu không phải của hắn tặng.
Đưa tay định giật con gấu ra thì lại bị nó ôm chặt vào, mặt khẽ nhăn lại rồi
miêng thì cứ “ưm ưm” như khó chịu. Hắn đành buông tay ra, mặt thì khó chịu
*Chap 83:
Sau một lúc ngủ, chỉ vì
trong giấc mơ đang được bay nhảy thì cứ bị cái tên đáng ghét nào đó níu níu
lại. Và cuối cùng là tỉnh giấc vì bị gạt chân ngã.
Dụi dụi mắt ngồi dậy, giật mình vì gương mặt hắn đập vào mắt nó, vẻ mặt lạnh
băng nhìn cứ như ma vậy, chẳng hiểu hắn đang cầm điện thoại làm gì nữa.
-Này! Anh làm gì trong phòng của tôi vậy?
-Tham quan!!
-Hay nhỉ? Ai cho anh tham quan phòng tôi? Đi ra mau!!!
-Tôi thích ở đây!......... Cô đang ôm con gấu của ai vậy? Con thỏ bông tôi cho
cô đâu?
Không để ý gì tới gương mặt hắn, nó trả lời thành thật một cách ngây thơ
-Đây là con gấu Quân tặng sinh nhật tôi, con thỏ bông của anh ở nhà ấy!!
-Này! Bạn gái gì mà kì quá vậy? Đồ bạn trai tặng lại không ôm mà đi ôm đồ người
khác tặng là sao? Đưa con gấu đây!!
-Không! Anh thích thì lấy con thỏ bông của anh ấy! Đây là con gấu của tôi!!
Sau màn tranh cãi là một màn tranh giành. Hắn nhào đến “cướp” con gấu với vẻ
mặt nhăn nhó. Gì chứ quà của ai cũng được, nhưng quà của Quân thì hắn chẳng
thích nó ôm như vậy tí nào.
Nó thì lại ra sức ôm con gấu thật chặt bên mình, miệng không ngừng la hét
-Ya! Đây là gấu của tôi mà!! Ai cho anh động vào? Buông tay ra mau!!!
-Để tôi xem trên con gấu có chữ gì mà cô lại ôm ấp nó đến vậy, đưa đây
mau!!
-Không! Buông tay ra!!
Cốc… cốc!!
Nghe tiếng gõ cửa phòng, hắn vội buông tay ra. Thôi chết rồi, nãy giờ nó hét to
như vậy, không biết mẹ nó có nghe không nữa. Ax, thật là…..! Cái đồ chết tiệt
mà! Chẳng biết nó yêu hắn ở cái điểm nào nữa. Mặt lo lắng bước ra mở cửa, nó
nhẹ giọng hỏi
-Mẹ gọi con hả?
Bà khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý vì vụ ầm ĩ vừa rồi, nhưng vẫn không trách mà
lại báo cho nó một câu
-Ba con về rồi đấy!! Chảy tóc lại cho ngay ngắn rồi xuống chào ba đi!!
-Ba về rồi sao? Con biết rồi, mẹ chờ con một chút!
Ơ thôi! Chết rồi! Còn hắn thì sao? Giải thích với ba việc hắn ở trong phòng
mình như thế nào đây? Không được, phải giấu hắn đi chỗ khác thôi!!
-Đừng lo! Cứ nói tôi đi tham quan là được
Hắn đi tới nói với nó một câu cứ như là hắn vừa đọc được suy nghĩ của nó vậy.
Suy nghĩ gì đó rồi nó lại đứng gật gật một mình như kẻ ngố. Bước ra cửa theo
hắn.
Vừa nhìn thấy ba nó đã vội nhào tới ôm chầm lấy ông. Tuy ba nó có nghiêm khắc
nhưng ông thương nó lắm, nó biết điều đó và nó cũng dành rất nhiều tình cảm cho
ông.
Ba cũng ôm lấy nó, gương mặt in dấu những vết chân chim vì năm tháng khẽ ánh
lên một niềm hạnh phúc
-Con gái chịu về thăm ba
rồi đó hả?
-Dạ!! Con nhớ ba muốn chết luôn á!
-Thật không? Hay là đang lấy lòng ba vậy?
-Thật mà! Ba không tin con gái của ba hả? Con không biết đâu, mới đi có mấy
ngày mà ba đã không tin con ba nữa
Nó nói giọng nũng nịu làm ra vẻ giận dỗi, ông bật cười xoa đầu nó
-Tin, ba tin con gái ba. Được chưa!!
Nó cười tít mắt, gật gật đầu ra vẻ ưng ý. Như phép tắt mọi ngày, nó chạy xuống
lấy cho ba một ly nước
Đặt lên bàn, nó ngồi xuống cạnh ba, hắn ngồi đối diện cùng mẹ nó
Nhấp một ngụm nước, ông quay qua nó hỏi
-Dạo này sao rồi? Con tiếp nhận công việc có tốt không?
-Dạ tốt, hì hì!
-Vậy con làm việc gì ở công ty?
-Ờ…….. Dạ…… Con làm thư kí ạ!
Câu hỏi của ông làm nó lúng túng rồi lại buông ra đại một chức vụ, mồ hôi bắt
đầu túa ra theo. Thấy vẻ mặt như mọi chuyện sắp bị lộ ra của nó, hắn vội lên
tiếng đỡ lời
-Đúng rồi thưa bác! Nhi làm thư kí cho cháu!
Gật đầu như đã hiểu và sau đó ông lại quay qua hỏi chuyện hắn mà không hỏi nó nữa.
Hỏi câu nào hắn cũng đều trả lời một cách nhanh gọn và chính xác. Cứ như là ba
nó đã tìm hiểu trước chỉ để chờ hỏi vậy. Lúc này thì ông mới gật gù như hoàn
toàn tin tưởng vào nó với hắn. Quay qua khẽ xoa đầu nó rồi ba nó lại nói
-Con gái phải nhớ học hỏi cậu Phong nhé! Cậu Phong rất giỏi đấy!
Nghe ba nói nó cũng chỉ biết gật đầu rồi “Dạ” vài tiếng như đã hiểu ý, nhưng
thật ra trong lòng lại đang văng vẳng mấy câu đại loại như là “Hắn ta mà tốt
ấy! Người gì đâu mà toàn bắt nạt bạn gái…… Nhìn cái mặt lúc nào cũng đểu……..
Tại sao mình lại thích con người như vậy nhỉ?...... Khó hiểu…..”
Mặt trời dần buông xuống, trời cũng đã chập tối. Nó chạy vào phụ mẹ nấu bữa
tối. Bà khá bất ngờ khi nó đột ngột chạy vào buông ra một câu “Mẹ ơi để con nấu
phụ cho”. Lúc đầu bà không cho vì cứ nghĩ là nó chỉ có ý định “muốn giúp” thôi,
nhưng sau khi thấy nó bắt đầu xào xào nấu nấu, tay bỏ gia vị thoăn thoắt, mẹ nó
mới bắt đầu tin tưởng.
Nhắm thử một miếng, thật ra thì nó chỉ đạt mức gọi là biết nấu thôi chứ chưa
đạt mức “ok”, vì hiện tại bà đang khẽ nhăn mặt vì hơi mặn, nhưng vẫn quay qua
nó cười thật tươi, đưa ngón cái lên trước
-Ngon lắm!!
Làm nó khoái chí cười tít mắt, các món ăn được bày lên bàn. Nó lấy đồ bới cơm
rồi múc cho ba mẹ, như một thói quen, nó lên tiếng
-Mời ba mẹ ăn cơm!!
Và bỏ hắn qua một bên, làm cho hắn khẽ nhíu mày. Mẹ nó cũng nhìn thấy vẻ mặt
của hắn, nhưng bà chỉ nghĩ đơn thuần là vì nó không mời vị “giám đốc” đây! Khẽ
quay qua nhắc!
-Con phải mời cả cậu Phong nữa chứ!!
-Sao? À….. Dạ……. Mời giám đốc ăn cơm!!
Nó nói mà gằn từng chữ với vẻ khó chịu, đến khi mẹ nó lại quay qua vì thái độ
của nó thì nó lại cười hì hì như không có gì và cắm cúi ăn
Mọi người đều ăn và đều….. tránh cái món của nó. “Huhu! Lâu lâu người ta mới
làm mà còn bị ế nữa là sao??” Không trách ba mẹ vì thật ra chỉ có ba mẹ là
tránh thôi, còn hắn thì vẫn ăn bình thường. Chắc là vì ăn quen rồi! Chỉ vì mấy
lần chỉ nó rằng phải chỉnh lại liều lượng muối thì chẳng ăn nhằm gì, nhắc rồi
lại sai nên đành ăn như vậy!!
Thôi thì hắn còn trẻ, cứ
để hắn ăn cho đủ I-ốt, còn ba mẹ nó thì lớn tuổi rồi, không ăn cũng được, chứ
cứ ép họ ăn lỡ như lên huyết áp thì tiêu.
Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với nó! Mọi thứ đều “thuận buồm xuôi gió” trừ
việc Quân bỏ đi. Sau khi dọn dẹp xong đống chén mà đúng hơn là chỉ có mẹ nó làm
vì nó rửa thì ít nhất phải vỡ 1 hoặc 2 cái. Chẳng có hôm nào mà nó làm toàn
vẹn
-Thưa ba mẹ con đi!
Cúi đầu chào ba mẹ một cái đầy tiếc nuối, thật sự thì nó đã cố gắng kéo dài
thời gian nhiều lắm rồi, vả lại ngày mai còn phải đi học nữa nên không thể ở
lại lâu hơn. Bước theo hắn ra xe, chợt nó nhớ ra là mình để quên con gấu của
Quân, vội chạy vào trong
-Đợi một chút, tôi vào lấy con gấu!!
-Ya, không lấy cũng được!! Này…. này
Chưa kịp nói xong thì nó đã chạy mất, hắn chẳng biết làm gì hơn là đứng
chờ.
Thấy nó tung tăng chạy ra cùng con gấu hắn lại khẽ lườm một phát. Thật sự thì
hắn cảm thấy ghen với mọi thứ mà nó có nếu như không phải là của hắn tặng, hắn
chẳng thích nó quá âu yếm một món đồ nào đó……. ngoài hắn (Thật là hoang tưởng,
hehe)
Lên ga và phóng vút đi, ngày mai sẽ chính thức thực hiện vở kịch High School
Musical và nó đang cầu mong cho “diễn viên chính” bình an vô sự để nó thoát
nạn.
*Chap 84:
Hôm nay tất cả mọi học
sinh đều hội tụ về kháng phòng. Sáng nay sẽ là vở High School Musical 1, tất cả
mọi người đều được trang điểm và biến hóa, trông ai cũng xinh đẹp.
Nguyệt Mỹ được thủ vai chính. Nhìn con bé rất xinh trong bộ váy, nhìn con bé
như búp bê vậy mà không hiểu sao lại có những suy nghĩ và hành động có thể nói
là tàn bạo chỉ vì một người…… vì hắn
Từ hôm đó con bé né tránh nó và cũng có vẻ rất buồn. Chắc là con bé đã cảm thấy
hối hận, tuy rằng nó không nói ra mọi chuyện là vì Nguyệt Mỹ nhưng không có
nghĩa là nó sẽ tha thứ cho con bé.
Nó, hắn, Long, Mi, Duy, Lam ngồi ở dãy thứ 3 và khá gần sân khấu. Khả năng diễn
xuất của Nguyệt Mỹ rất tốt và cả giọng hát cũng khá hay. Con bé làm cho mọi
người phải chăm chú lên sân khấu. Suy cho cùng thì con bé chỉ xấu ở khoảng tính
cách thôi, còn lại thì đều tốt.
Lâu lâu lại thấy Nguyệt Mỹ khẽ đưa mắt lén nhìn hắn và nó chẳng thích điều đó
chút nào. Tự dưng cảm thấy chẳng muốn xem nữa, muốn lôi quách hắn ra ngoài cho
xong.
5” sau
zz…..ZZ…..ZZZ…………
Nó đã thả hồn chu du cùng mây gió. Chắc vì phải thức dậy sớm cùng với việc xem
nhạc kịch giúp đưa nó vào giấc ngủ nhanh chóng. Ngồi gật lên gật xuống, hắn
quay qua nhìn cái mặt nó rồi lại khẽ cười. Đưa tay lôi thẳng đầu nó dựa lên vai
hắn làm cả tá con gái đều ghen tức với nó.
Nó ngủ say đến độ kịch đã kết thúc mà vẫn chưa ngủ dậy. Phải chăng vì “chỗ ngủ”
quá thoải mái hay vì trong giấc mơ nó đã cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào
môi và rất ngọt ngào
Khi buổi diễn kết thúc và mọi người đều rời đi, chính lúc này hắn đã lén hôn
nó. Chỉ có hắn và Nguyệt Mỹ đứng sau cánh gà biết chuyện này và sắc mặt của con
bé không hề tốt tí nào
Hắn ngồi bấm bấm gì trên cái đồng hồ con heo và sau đó kéo lên đưa sát tai nó.
3…..2……1
HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!
Cái đồng hồ cứ như cái loa phát thanh làm nó giật bắn mình. Dụi dụi mắt nhìn
xung quanh, mọi người thì đã đi hết chỉ thấy hắn ngồi cười khoái chí, mặt thì
lại gian gian. Nó khẽ nhíu mày nhìn hắn, cố gắng đoán xem hắn đã làm gì và tất
nhiên là mọi suy diễn của nó về hắn đều “không mấy” tốt đẹp.
-Này, anh vừa làm gì vậy hả? Sao mặt gian quá vậy?
-Tôi có làm gì đâu? Cô ngủ gối lên vai tôi cả buổi làm tôi mỏi muốn chết, vậy
mà không biết cảm ơn mà lại nghi ngờ tôi nữa sao?
Hắn vừa nói vừa làm mặt nhăn nhó, tay xoay xoay vai như để bớt mỏi. Thấy vậy nó
liền tin cái rụp, chẳng hiểu sao tự dưng lại nhào tới…. bóp vai cho hắn và biết
lỗi
-Xin lỗi anh nha, có mỏi lắm không?
Hắn cười khoái chí vì được nó lo lắng, nhưng ngờ đâu chỉ là tưởng bở. Nó nhào
tới bóp vai hắn và bóp với lực không nhỏ kèm theo xác khí tỏa ra dày đặc. Làm
hắn la oai oái, cố gắng lôi cái vai tội nghiệp của mình ra khỏi tay nó
-Ya! Ya! Thả ra, thả ra mau! Cô muốn ám sát tôi sao?
-Giết anh chết tôi càng vui!!
Nói rồi nó đứng lên bỏ đi một mạch. Thật là khổ sở, đã đến phần 2 rồi, bây giờ
là lúc nó không được ngồi dưới kháng đài nữa mà phải ra sau cánh gà chuẩn bị
chờ tới lượt thay thế (nếu cần)
-Này! Đi ăn đi, từ bây giờ đến lúc diễn còn 2 tiếng nữa mà! Cần gì phải
vội!!
-Hic, tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi phải ở lại phụ mọi người dựng lại cảnh sân
khấu, vì cảnh thay đổi nhiều nên phải làm thật nhanh, 2 tiếng có khi là ít quá
ấy!
-Vậy tôi đi mua nhé!
Lạ thật, sao cách nói chuyện của hắn lại thay đổi quá như vậy chứ? Nó….. cảm
thấy lạ. Nhưng như vậy có khi lại tốt hơn, cười một cái rồi nó gật đầu cái rụp.
Lần này hắn không kêu người mua như mấy lần trước nữa mà tự hắn đi mua luôn,
nhìn mà cảm động quá!!
15” Sau
Sau khi phụ mọi người trang trí xong đống dây lên, lúc này bụng nó lại bắt đầu
kêu réo. Định bước đi tìm hắn thì chợt thấy hắn đứng ngay cửa ra vào, nói
chuyện với ai đó…… Là Hoàng Yến!! “Sao? Nói gì mà lại cười cơ chứ? Ax, nói
chuyện với con gái mà lại cười như vậy. Anh định hút hồn người ta sao? Đồ đáng
ghét! Anh không biết là chị ta thích anh sao, vậy còn cười nữa!! Ya! Đừng có
cười nữa mà!!!” Nó muốn hét lên với hắn như vậy. Nhưng hắn làm sao có thể nghe
được những lời trong đầu nó cơ chứ? Nếu có thì hắn đã không phải là con người
rồi. Bực bội, nó bước đi chỗ khác luôn.
Hắn tiến lại phía chỗ nó và đưa hai hộp thức ăn lên trước mặt nó, miệng cười
thật tươi.
-Mua rồi đây! Mau ăn đi!
-Không đói!!
Nó trả lời ngắn gọn, mặc cho mặt hắn đực ra đấy mà không hiểu chuyện gì. Rõ
ràng lúc nãy nó còn vui vẻ kêu hắn đi mua, bây giờ lại giở chứng không chịu ăn
là sao?
-9 giờ hơn rồi mà không đói sao?
-Không đói!
-Cô không đói nhưng tôi đói, mà tôi muốn cô ra ăn cùng với tôi!!
-Không thích
-Này, cô không ăn là tôi ăn hết đấy nhé
-Ăn hết đi
-Tôi ăn hết đấy!!
Rồi bỗng dưng cứ như quá khó chịu, nó hét toáng lên
-ANH ĐI MÀ ĂN VỚI NGƯỜI TA ẤY! ĂN VỚI TÔI LÀM GÌ?
Tiếng hét của nó làm hắn ngơ ngác, và hắn nhanh chóng hiểu ra tại sao nó lại cư
xử như vậy. Tất cả là vì Hoàng Yến
-Bạn gái của tôi đang ghen đó sao? Vui thật!
-Ai….. Ai thèm ghen chứ? Tôi không muốn ăn
-Thôi ăn đi, không lại đói chết. Tôi chỉ nói chuyện với chị ta thôi, không lẽ
cô cũng giận sao?
-Ai thèm giận!!
Và cứ thế, vì cái tính trẻ con của nó mà hắn phải ngồi năn nỉ muốn gãy lưỡi nó
mới chịu ăn. Đáng lí ra thì nó sẽ không để hắn năn nỉ nhiều như vậy đâu, nhưng
chỉ vì nó hỏi hai người nói chuyện gì thì hắn không chịu nói nên mới làm cho nó
khó chịu như vậy. Chẳng biết có việc gì mà hắn lại giấu nữa!!!
Đến giờ rồi, mọi người lại tụ về kháng phòng. Vì nó là người dự bị nên phải
đứng trong cánh gà chứ không ngồi ở phía dưới nữa. Và điều này đồng nghĩa với
việc nó phải đứng chăm chú xem hết.
Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi hết thời gian giải lao giữa vở kịch (giống như
quảng cáo lúc đang chiếu phim) mà “nhân vật chính” biến mất. Mọi người nháo
nhào chạy đi tìm. Và người nháo nhào nhất ở đây không ai khác chính là nó. Chạy
mọi ngóc ngách của kháng phòng để tìm cho bằng được người con gái đó. Nếu không
thì nó chết mất
Gần hết giờ rồi, nó bắt đầu bị lôi đi để biến hóa, mặc dù đã nhìn hắn cầu cứu
nhưng sự thật thì hắn cũng chẳng giúp gì được. Chợt! Xuất hiện rồi. Nó mừng
không tả [làm mọi người hú hồn, ai đọc cũng hú hồn :))]. Mọi người nhào đến hỏi
thăm, hóa ra cô ấy chỉ định ra ngoài lấy đồ rồi trở vào. Làm cho nó chút nữa là
lại lên cơn đau tim.
Từ lúc cô gái đó “trở về” nó luôn miệng cầu nguyện. Cầu cho buổi diễn sẽ không
bị giáng đoạn như vậy lần nào nữa.
Buổi diễn kết thúc
Thành công rồi!! Nó sống rồi, mọi thứ cuối cùng cũng suông sẻ. Chẳng hiểu vì
quá vui khi thoát nạn hay sao mà nó lại nắm lấy tay hắn đi dung dăng dung dẻ,
miệng cứ cười tươi làm cho hắn thoáng ngỡ ngàn nhưng chỉ vài giây sau đó là hắn
liền dung dăng dung dẻ cùng nó
Chợt thấy Hoàng Yến tiến tới chỗ nó, sắc mặt nó liền thay đổi. Không hiểu sao
mặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng nó lại không ghét được. Chị ta có một cái gì
đó rất thân quen mà nó không tài nào ghét bỏ được. Phải chăng vì Hoàng Yến là
bóng hình của chị nó?
-Chào nhóc, nhóc may mắn lắm nhé, nếu cô bé mà kia mà biến mất thì đã có chuyện
hay để xem rồi. Thật tiếc vì cô ấy lại bất ngờ xuất hiện, nhưng nhóc đừng lo,
rồi sẽ có bất ngờ cho nhóc
Nói một câu đầy ẩn ý, trước khi bỏ đi chị ta còn nhìn hắn cười một cái mà không
may lại để cho nó nhìn thấy. Ngay lập tức một thứ gì đó len lỏi trong lòng nó
trổi lên. Là tức giận “Gì mà nhóc chứ? Gì mà bất ngờ!! Ax….” mặc dù hắn không
cười lại nhưng rõ ràng là hắn có đón nhận nụ cười kia. Thật là đáng ghét, đáng
ghét! Giật tay mình ra khỏi tay hắn
-Ax, nóng nực mà còn nắm tay nắm chân
Buông ra lời biện hộ cho hành động của mình rồi nó bỏ đi một mạch. Hắn lại cười
một cái khoái chí rồi vội chạy theo. Rõ ràng là nó ghen như vậy, vậy thì chắc
nó yêu hắn nhiều lắm. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng làm cho hắn muốn cười không ngừng
vì vui rồi
Không để cho nó rút tay ra nữa, hắn nắm chặt thật chặt. Làm cho nó mặt nhăn nhó
cố kéo tay mình ra. Nhưng cuối cùng lại thất bại và cứ phải để im cho hắn nắm,
nhưng miệng vẫn cứ tiếp tục lầm bầm
Thời gian nghỉ trôi nhanh, trong suốt thời gian đó nó chẳng thèm nói câu nào
với hắn, mặc cho hắn làm đủ trò. Đến khi sắp vào thì nó mới chịu lên
tiếng
-Ok, đi vào xem, đừng có lải nhải nữa được không hả cái đồ chết bầm!!
-Được rồi, vào thôi! Đừng ngủ nữa đấy, mỏi vai lắm!!
Trước khi vào mà hắn vẫn còn thích chọc giận nó nữa cơ mà. Đúng là cái đồ…….!
Phần 3 được Hoàng Yến thủ vai chính. Chị ấy nhìn xinh cực, lại còn hát hay nữa.
Trong ba vở kịch nó cảm thấy Hoàng Yến là người thật sự thu hút được nhiều ánh
nhìn nhất. Còn anh bạn diễn cùng chị ấy……… Chẳng phải là cái người vệ sĩ đó
sao? Cái tên Thiên Vũ gì gì ấy!! Lạ thật, sao lại có thể như vậy được
nhỉ.
Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn chị ấy diễn, thoáng chốc nó lại muốn
được đứng trên đó, chỉ là thoáng chốc thôi! Chứ thật sự thì nó sợ lắm, để dám
lên trên đó diễn thì ít ra có khi phải chích cho nó mấy chục mũi kháng “sợ hãi”
thì lúc đó nó mới diễn được như thế kia
Mọi chuyện dường như rất êm xui, cho tới khi lúc chị giải lao để thay đổi phân
đoạn và cảnh diễn thì lại một lần nữa nhân vật chính biến mất. Hoàng Yến biến
mất
Nó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, thì bỗng một chị bên văn
nghệ chạy đến chỗ nó và lôi vào trong. Nó vẫn con chưa hiểu chuyện gì thì chị
ấy liền giải thích
-Em hãy giúp chị với, Hoàng Yến bận đột xuất rồi, cô ấy nói sẽ trở về nhưng ít
nhất là 15” nữa, sẽ không kịp mất. Người dự bị thì không thấy xuất hiện, em vào
diễn thay thế được không? Không sao đâu em, chỉ là lên hát một bài thôi là ok,
được chứ?
-S….Sao ạ? K… Không được đâu. Em………
Nó chưa kịp trăn trối xong thì đã bị chị ấy lôi tọt một phát vào phòng và biến
hóa. Nhấn nó ngồi xuống ghế, một chị khác chạy đến và làm một cách cấp tốc. Tóc
đang cột cao chỉ với một cái rẹt nó đã được xõa xuống. Sau đó là một lớp phấn,
một chút son bóng, và một chút má hồng. Thay một bộ đầm mà trắng kem viền ren.
Và nó bị đẩy ra đứng chuẩn bị sẵn.
Cơ thể nó bây giờ cứng đờ, nó không biết phải làm gì bởi sở dĩ nó chỉ coi phim
nhiều thôi chứ nó có tập đóng bao giờ đâu, đằng này lại là vai chính nữa. Bây
giờ nó lại nghĩ tới những gì lúc nãy, không lẽ chỉ vì thoáng mong muốn được lên
đây thôi mà bây giờ nó lại “linh” đến vậy sao? Hu hu, nó hối hận quá, nó không
nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Đứng và run bần bần, tim đập thình
thịch vì sợ, mặt biến sắc vì sợ và mồ hôi toát ra chung qui cũng là vì sợ. Cầm
trên tay đoạn kịch bản mà nó chẳng đọc được chữ nào vô đầu
Chợt! Bên cánh gà hướng bên kia, hắn đang đứng bên kia. Hắn đã thay đổi trang
phục, hắn mặc một chiếc quần tây và áo sơ mi, tóc cũng được chải chuốt. Nó đang
dần hiểu ra chuyện này, hắn cũng vào diễn. Hắn vào vai Troy còn nó vài vai
Gabriella, và phân đoạn bây giờ là cảnh Troy và Gabriella nhảy với nhau trên
sân thượng và hát bài “Can I have this dance”
Nó thuộc bài này nhưng nếu như bây giờ thì nó sợ rắng mình chỉ có thể đọc giống
như lần trước thôi. Như vậy thì mất mặt chết mất. Vở kịch lại được tiếp tục, nó
bị đẩy ra sân khấu. Và hậu quả bây giờ là nó đứng như trời trồng mà chẳng nói
được câu gì. Cả kháng phòng im lặng nhìn nó
Nó bây giờ cứ như Gabriella trong phần 1, đứng chết trân trên sân khấu mặc dù
những người trong cánh gà đang thúc nó nói gì đó. Mi, Lam ngồi bên dưới cũng
đang cố gắng cầu cho nó lên tiếng. Mọi thứ đối với nó bây giờ thật là kinh
khủng.
Chợt nó bị ai đó lôi vào trong cánh gà và khẽ nghe tiếng đám con gái hú lên. Là
hắn, hắn đang lôi nó vào trong, đặt hai tay lên vai, hắn cúi xuống nhìn thẳng
vào mắt nó
-Bảo Nhi! Nghe tôi nói này! Tôi đã nghe Mi, Lam kể rồi! Bộ phim này cô đã xem
hàng ngàn lần và thuộc lòng đã kịch bản (~_~!), vậy nên hãy tập trung mà diễn!
Hãy coi như bên dưới không tồn tại ai cả, chỉ có cô và tôi! Được chứ!
-Nhưng…. tôi….. hát… hát.. dở lắm…!
-Này, đừng chối nữa. Tôi đã từng nghe cô ngồi lẩm bẩm lảm nhảm….. một mình rồi!
Nó không tệ như lần thử vai đâu, còn việc nhảy thì cô hãy làm như lúc ở bữa
tiệc ấy, nhớ không? Cô hãy nghe cho kĩ, nếu như cô diễn không tốt thì…… tôi sẽ
cho người trừ vào hạnh kiểm của cô đấy! Lúc đó ba cô đọc được thì đừng hối
hận!!
Không thể tin được là hắn không thèm động viên mà còn hù dọa nó nữa. Lần này
thì nó tiêu thật rồi!! Không được, bằng mọi giá………. Thật tập trung, hít thở
sâu. Nó nhìn hắn và gật đầu như đã hiểu.
Bước ra sân khấu và nó làm như những gì nó nhớ, chơi đùa cùng mấy cái cây và
hắn xuất hiện cùng những tiếng hò reo thích thú của đám nữ sinh bên dưới. Đọc
mấy câu thoại bằng tiếng anh mà nó không chắc là đúng kịch bản mà thỉnh thoảng
lại còn bị vấp một chú. Sau đó là nó cất tiếng hát, trước khi hát nó hả hít thở
thật sâu một cái.. Giọng hát nó không thuộc hàng hay nhưng nó đủ để làm dịu
lòng người khác. Đây là lúc hắn nắm lấy tay nó và nhảy
Take my hand, take a
breath
Pull me close and take one step
Keep your eyes locked on mine,
And let the music be your guide
………………
Hắn cũng hát, giọng hát của hắn thật trầm và hay chết đi được. HẮN BIẾT HÁT SAO???
Thật không thể tin được!! Sự xuất hiện của hắn đã làm náo động lắm rồi, nay
thêm giọng hát của hắn làm cho đám nữ sinh điên đảo. Hắn cứ như là một ca sĩ
thần tượng vậy. Nhưng hiện giờ mọi thứ vang vẳng trong đầu nó chỉ còn lại giọng
hát và gương mặt của hắn
……………….
Take my hand, I'll take the lead
And every turn will be safe with me
Don't be afraid, afraid to fall
You know I'll catch you threw it all
……………….
Những câu hát của hắn cứ như là đang thật sự muốn nói với nó vậy. Nó cảm thấy
thật sự ấm áp. Nó không còn nhớ rằng mình đang đóng kịch nữa và lúc này đây, nó
đang hòa vào bản nhạc cùng hắn
………………
It's like catching lightning the chances of finding someone like you (like
you)
It's one in a million, the chances of feeling the way we do (way we do)
And with every step together, we just keep on getting better
So can I have this dance (can I have this dance)
Can I have this dance
Can I have this dance
Can I have this dance
……………….
Cho đến khi nhạc kết thúc, nó vẫn nhìn vào hắn không rời. Hắn khẽ cười một cái
rồi buông nó ra. Vội đi vào cánh gà để thay đổi sang phân đoạn khác. Để lại vẫn
còn những tiếng hò reo. Chợt Hoàng Yến từ đâu đi đến chỗ nó cười rồi bẹo má nó
một phát
-Sao hả? Bất ngờ chị dành cho nhóc, nhóc thấy như thế nào?
-Sao? Là chị bày ra hả? Có biết là tôi không thuộc kịch bản không? Định bêu xấu
tôi sao?
Nó giận quát lên. Nhưng Hoàng Yến chỉ cười vì hành động của nó và nói một cách
bình thản
-Nhưng dù sao nhóc cũng làm rất tốt! Thôi chị phải lên diễn tiếp đây!!
Rồi Hoàng Yến bỏ đi. Một chút gì đó len lỏi trong lòng nó. Hạnh phúc? Nó hạnh
phúc khi chị ấy làm như vậy với nó. Nó không giận, nó vui, thật sự thì chưa bao
giờ nó có ác cảm với Hoàng Yến cả. Chưa bao giờ!!
*Chap 85:
Sau buổi trình diễn, hôm
nay cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hớn hở thông báo
-Buổi văn nghệ diễn ra rất tốt! Chúng ta hãy vỗ tay ăn mừng nào!!
Không chần chừ giây nào, lớp liền nháo nhào lên và vỗ tay rần rần. Đám con trai
thì hò reo, đám con gái thì lại bàn tán lại chuyện hôm đó.
Gõ thước vài cái để lớp im lặng, cô lại nói tiếp
-Trường chúng ta đã quyết định sẽ bầu ra cặp đôi đẹp nhất ngày hôm đó và tất cả
học sinh đều có quyền bầu chọn VÀ….. - cô lớn tiếng để lớp tiếp tục chú ý - và
sau khi thi cuối học kì I xong, trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi cắm
trại!
Và đây là lúc để đám học sinh một lần nữa hò reo vì phấn khích. Người thì bàn
về chuyến đi, người thì bàn về cặp đôi đẹp nhất
Còn nó, bình thường thì chẳng biết yêu là gì, đến lúc yêu rồi thì lại bắt đầu
ngồi mơ mộng. Nó lại nhớ đến lúc hắn cùng nó trên sân khấu, tim lại đập lệch đi
vài nhịp, mặt lại đỏ lên và cứ tủm tỉm cười. Làm cho “ai kia” thấy lạ, chồm
ngay tới chỗ nó
-Này, suy nghĩ gì mà cười vậy? Suy nghĩ về tôi phải không?
Thoát ra khỏi giấc mộng vì giọng nói của hắn. Nó quay phắt qua hướng phát ra âm
thanh.
Thình thịch…… thình thịch……..
Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó cách mặt hắn chỉ còn vài centimet nữa là đã chạm
vào nhau. Mặt đỏ như gấc, nó vội quay đi. Còn hắn thì lại mặt dày đến độ không
biết ngượng, lại tiếp tục sấn tới chỗ nó làm cho nó bối rối
-Lam Phong! Em mau về chỗ ngồi đi!
Đây là chốn công cộng và có tôn ti trật tự. Cô vẫn còn trong lớp mà hắn đã vọt
thẳng qua bàn nó. Tuy là hội trưởng nhưng chức vụ của hắn chỉ hơn đám học sinh
thôi chứ vẫn phải nghe theo thầy cô.
Hắn làm mặt lạnh và bước về chỗ. Và nó thì ngồi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Không hiểu sao nó lại cảm thấy xấu hổ khi hắn cứ dí gương mặt đáng ghét của hắn
vào sát mặt nó. Nếu cô mà không lên tiếng thì có khi nhịn không nổi và tuôn ra
một tràn nguyền rủa hắn với volume hết cỡ. Lúc đó chắc nó phải đào lỗ chui
xuống cũng nên.
-Nhi này, mày có nghĩ mày với Phong sẽ được giải không?
Mi, Lam quay xuống bàn nó nói với gương mặt hớn hở. Tự dưng hai đứa này lại
nhắc tới làm cho mặt nó vừa trở lại màu trắng nay lại biến thành màu đỏ hồng.
Vội lên tiếng phản bác
-Gì chứ? Tao với hắn ta có là gì đâu mà được giải
-Mày còn chối!! Không phải hai người đã là một đôi…………
Lam vội bịt miệng của mình lại, vì nhỏ biết rằng mình nói hớ. Nó và hắn chưa
công bố với ai là yêu nhau (vì nó muốn như vậy). Vậy mà bây giờ Lam lại biết,
nó nhìn Lam trợn tròn mắt, hỏi nhỏ tới tấp
-Ai nói mày tao với hắn là một đôi? Mày nghe ai nói vậy hả con kia?........
!@#$%^&*(*&^%$..................
Lam bắt đầu lắp bắp, đây là thông tin mật mà “ai kia” rình được và kể lại cho
Lam nghe nếu nói ra thì có khi nó lại nhào vào bóp cổ Duy cũng nên. Lam không
muốn Duy bị “héo trụi” nhan sắc vì nó
Thấy “đồng bọn” của mình bị yếu thế, Mi vội lên tiếng chữa cháy
-Ai mà chẳng biết hai người đang quen nhau!! Đi thì lúc nào cũng nắm tay nắm
chân, miệng cười cười nói nói. Ngay của hành động của Phong cũng thay đổi mà
mày còn muốn chối hả?
-Ừ, đúng rồi đó!!
Lam gật đầu đồng tình với Mi, dù gì thì cũng là bạn thân nên nó đành lí nhí
thừa nhận
-Ờ…. thì có, nhưng mới đây thôi à……… Tụi bây nghĩ có ai bầu cho tao với anh ta
không?
-Mày khỏi lo! Trước mắt có 4 phiếu rồi, hi hi
Mi nói một câu mang tính khẳng định rằng, ít nhất là sẽ được bầu nhưng không có
nghĩa là thắng. Trường này khoảng 1500 học sinh, vậy mà được có 4 phiếu, (T_T)
chưa được 1%.
Thật ra trong lòng nó chẳng quan tâm đến cái giải gì đó. Nhưng nếu được mọi
người chọn hắn với nó đẹp đôi thì nó cũng thích chứ. Còn gì hạnh phúc hơn khi
được mọi người khen đẹp đôi. Nhưng nghĩ lại thì nó chỉ toàn nghe câu “đôi đũa
lệch thôi”. Vậy nên nó cũng chẳng trông mong gì cái giải này cả.
7h15” Tại phòng nó
Hắn bước vào trên tay cùng ly sữa. Dạo gần đây tối nào hắn cũng bắt nó uống sữa
cả. Tất nhiên là nó không dại gì mà từ chối nhưng nó vẫn hỏi hắn một câu “Nếu
tôi béo lên nhìn xấu ơi là xấu thì anh còn yêu tôi không?” Và nhận được một câu
trả lời bất hữu là “Cô không béo được vì một ly sữa được đâu, vả lại thì cô xấu
sẵn rồi”. Thường thì kết thúc câu trả lời đó hắn đều bị nó nhào đến xả tới tấp.
Hắn đỡ thì nó cắn (~_~!), nhưng dần quen rồi thì nó cũng chẳng còn phản ứng gì
với câu trả lời đó nữa.
-Sữa này, uống đi!
Đặt ly sữa trên bàn, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy bài toán
khó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu nhất, cả đời không
khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ, cũng chả hiểu tả cảnh.
Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.
-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!
Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa. Nó dốt
văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng vào. Vì điểm
số nên nó mới cố gắng học thôi
Mặt bí xị, nó nhìn hắn
-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?
-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúc
đó ba cô đọc được thì đừng có khóc!
Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn” của nó.
Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn
của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con nít cấp 1. Cái số nó vậy
thì bây giờ chỉ biết học thôi.
Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó và
rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.
-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đi
học bài đi
-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô học
biết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói nhiều
đâu!
Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì cằn nhằn
được một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài đến tận 2,3
trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục luôn trên bàn lúc nào
không hay.
Nhẹ nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Nó cũng đã học được một
bài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). Hắn nhìn nó, muốn nhìn
gương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng yêu hơn lúc thức nhiều.
Không kiềm được mình, hắn (lại) khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn miệng thì thầm
vào tai nó
-Ngủ ngon nhé, heo ngốc!
Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc hắn bắt đầu học bài. Dù có thông
minh cỡ nào con người vẫn phải học thì mới giỏi được. Hắn đồng ý thức khuya để
học bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải kế thừa cái công ty
của ba mình nên hắn đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bài
tập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.