Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh - Chap 86 -> 90
*Chap 86:
Sau mấy ngày dằn vặt với
đống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòng
thi, nó đã hớn hở chạy đến chỗ hắn. Sấp tài liệu mà hắn đưa cho nó cuối cùng
cũng có kết quả. Phải nói là trúng tủ!
-Hehe, vui quá đi! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!
-Nhờ công của tôi đấy! Cô mau cảm tạ đi
-Xì! Anh chỉ góp được một phần nhỏ xíu xìu xiu à, nếu anh đưa mà tôi không học
thì cũng đâu có làm được gì
Nghe nó nói mà hắn không tài nào cười nổi. Rõ ràng là nhờ công của hắn mà nó
lại không thừa nhận, đã vậy cái cách của nó nói cứ như là nhờ chính công sức
của nó thôi chứ không liên quan gì đến hắn. Đã vậy thì hắn phải lấy lại công
bằng cho mình mới được
-Này, cứ coi như là công tôi nhỏ xíu đi, nhưng nếu không có cái nhỏ xíu đó thì
làm sao mà cô làm bài được hả? Nếu tôi không bắt cô học bài thì cô có học
không…………..!@#$%^&*&^-^%$#@
Cái miệng hắn cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cách
ngăn cái miệng kia lại
-Ok, ok!! Công của anh to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? Đi uống trà đá,
chịu không?
-Gì mà uống trà đá…………….- hắn trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình,
nó sợ quá vội ngắt lời
-Chứ gì anh nói đi!!!!!
-Đi chơi!!
Rồi hắn nắm tay nó lôi đi một mạch mà không để cho nó phản ứng. Trời hôm nay
trong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đó
đi bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch máu…….
-Sao lại đi bộ?
-Đi bộ tập thể dục!!
Nhìn cái bộ mặt của hắn lúc nói câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôi
thì trả công hắn như vậy thì quá đơn giản, chẳng có gì phải than phiền cả
Luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, nó cũng dần quen với việc này rồi
và nó không biết từ lúc nào, nó không thể thiếu được bàn tay ấm áp của
hắn
-Nhìn kìa! Anh ấy như vậy sao lại đi với con nhỏ như thế được nhỉ?
Cứ như ngày đầu tiên gặp hắn. Đám con gái cứ xì xầm về nó và hắn, nếu lúc trước
nghe những lời như vậy thì có thể nó sẽ không quan tâm. Nhưng lúc này thì nó
lại cảm thấy chút thất vọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hắn hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần, hắn khoát
vai nó, và nói đủ lớn để mấy đám con gái kia nghe được
-Em yêu à, mặt kệ những lời nói đó đi nhé! Dù thế nào thì em cứ biết rằng anh
yêu em là đủ rồi!!
Nghe vậy đám con gái liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờ
hết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay hắn ra
-Ai là em yêu của anh chứ? Nghe muốn nổi da gà!
-Đến nơi rồi!!
Không để tâm mấy vào câu nói của nó, hắn chỉ tay vào mục tiêu của mình. Một cửa
hàng thú nuôi. Nó vẫn chưa hiểu ý hắn muốn gì, quay qua hỏi một cách ngây
thơ
-Vào đây làm gì?
-Vào cửa hàng thú nuôi để mua thú chứ làm gì? Thật sự thì chỉ số IQ của cô là
bao nhiêu vậy?
-……………
Nó bị hắn lôi vào trong. Ở đây có đủ loại thú cảnh, thỏ, hamster, chó con,……….
Nhìn con nào cũng dễ thương hết. Vừa nhìn mà mắt nó đã tròn xoe, chạy tứ lung
tung miệng không ngừng xuýt xoa
-Oa…… dễ thương quá, oa……… đáng yêu quá!!
-Cô thích con nào thì chọn đi!!
-Anh mua cho tôi hả?
-Ừ!
Chỉ chờ có vậy, nó chạy vòng vòng (khoảng mấy chục vòng), cuối cùng nó chọn
được một bé cún long xù nhìn cực cute. Cứ ôm con chó vuốt ve và nựng, cười tít
mắt đưa lên cho hắn xem
-Tôi lấy bé Pippi
-Mới đó mà đặt tên rồi hả? Cô giỏi thật
-Kệ tôi!!
Để cho hắn ở lại thanh toán, nó ôm bé Pippi của mình đi thẳng mà không thèm chờ
hắn. Con cún nhỏ cứ ve vẩy đuôi mà nằm im trong lòng nó
Brừm…..
Một chiếc mô tô chạy với
vận tốc cao đang lao về hướng nó, trong khi nó thì chỉ lo chăm chú vào con
Pippi. Đến khi nhìn thấy thì nó đứng chết trân bởi khoảng cách giữa nó với
chiếc mô tô đó không còn bao xa nữa và chiếc mô tô đó không có dấu hiệu giảm
vận tốc
Chợt xung quanh tối đen. Nó cứ ngỡ là mình đã “hôn” chiếc xe đó rồi, lấy tay ôm
đầu, con Pippi chưa gì đã nhào đến liếm vào tay nó. Chưa kịp ngồi dậy thì ai đó
đã kéo nó đứng lên
-Cô có sao không? Đi sao không nhìn đường hả? Chút nữa là gặp bác Vương rồi
thấy chưa?
Thì ra là hắn, cũng may lúc đó có hắn, nếu không thì chắc nó đã nhập viện rồi.
Nghĩ lại thì thấy những lúc nó gặp chuyện, hắn toàn là ở bên cạnh giúp nó. Có
khi hắn là thiên thần hộ mệnh của nó nhỉ (@_@)
-Tôi không sao hết!
Dứt câu nó vội ôm con Pippi lên mà nựng tiếp. Đưa lên đưa xuống, xem qua xem
lại để tìm xem “thằng bé” có bị thương không. Cũng may là không có vết trầy
xước nào, nếu không thì……. tội nó lắm
Thấy nó chẳng quan tâm gì tới hắn, lúc lôi nó vào hắn cũng bị ngã chứ bộ. Tay
còn bị trầy mấy đường nữa. Vậy mà nó chỉ lo cho con chó thôi, hắn nói vu vơ một
mình như vẻ giận dỗi
-Cứu người làm gì, để bây giờ bị thương mà người ta cũng không thèm quan tâm
nữa……..
Nó còn chẳng thèm nghe hắn nói, chỉ mãi mê nhìn con Pippi mà nói lảm nhảm gì đó
rồi cười cười, thấy mình bị “bỏ rơi” như vậy, hắn chẳng thèm nói nữa, mắt cứ
lườm lườm con Pippi, còn con Pippi thì cứ quẩy quẩy cái đuôi rồi dúi đầu vào
tay nó
-Á……….
Con Pippi được thả một cách tội lỗi chỉ vì một con….. gián vô tình chạy ngang
qua chỗ nó. Mà chẳng hiểu sao nó hét lên và nhảy một phát đu lên người hắn, hắn
thì lại ứng biến theo phản xạ…… và bây giờ nó đang nằm gọn trong vòng tay của
hắn.
Cười một cái đầy nham hiểm, hắn cúi xuống gần mặt nó
-Này, sợ gián hay là…. đang lợi dụng vậy?
-Có anh lợi dụng ấy! Đồ dê xồm, bỏ tôi xuống!
Vừa buông nó xuống nó lại chạy đi tìm con Pippi nhưng mặt nó thì đang đỏ lên.
Nhìn là biết nó đang giả vờ lơ hắn thôi
-Này! Pippi, đừng đuổi theo nó nữa, dơ lắm!!!
Con Pippi được thả xuống liền đuổi theo con gián, vờn qua vờn lại. Còn con gián
thì cứ giả chết nằm im được một lúc lại chạy. Nó vội bế con Pippi lên và chạy 8
mét.
Về đến nhà, sau khi đưa con Pippi vào phòng và làm cho nó một chỗ ngủ (lấy cái
chăn quấn lại ) nó nhớ lại lúc chiều tay hắn có bị trầy, liền xuống hộp y tế
lấy thuốc cho hắn.
Cộc….. cộc…..
-Tôi vào nhé
-Vào đi!!
Bước vào trong cùng tuýp thuốc trên tay, nó chưa biết bắt đầu như thế nào thì
hắn đã lên tiếng
-Tôi đã sức xong hết rồi!
Câu này của hắn làm cho nó hố kinh khủng, vừa định mở cửa bước ra lại thì nghe
hắn nói
-Nhưng tôi chưa băng lại!
Dù gì thì cũng đã hố rồi nên nó không them quan tâm nữa, bỏ ra ngoài luôn mặc
cho hắn gọi theo. Về phòng đóng cửa khóa chốt, chưa gì con Pippi đã nhảy luôn
lên giường của nó nằm. Vội bế con chó về chỗ cũ, nó ra lệnh
-Chỗ của mày là ở đây, phải nằm ở đây, không được lên giường của chị! Biết
chưa?
Con Pippi ngoan ngoãn nằm xuống. Nó cười xoa đầu con chó một cái và khen “Ngoan
lắm” Nhưng vừa quay lưng bước thì con Pippi lại chạy theo. Cứ vậy cả chục lần.
Nó đành để cho Pippi ngủ cùng
*Chap 87:
Thời gian ở bên hắn trôi
qua ngày một nhanh. Căn bệnh của nó càng ngày tái phát càng nhiều. Có quá ích
kỉ với bản thân mình không khi nó chỉ biết vì mọi người mà giấu đi căn bệnh của
mình. Mọi người rồi cũng sẽ biết, hắn rồi cũng sẽ biết. Nó yêu hắn quá nhiều
rồi, nó không muốn phải xa hắn nữa. Sau buổi cắm trại ngày hôm nay nó sẽ nói
tất cả cho hắn biết.
-Này! Heo à, cô xếp hành lí xong chưa vậy?
Mở cửa ra với gương mặt hớn hở cùng chiếc balo nó cười tươi thật tươi
-Xong rồi đây, hì hì
-Này, bỏ Pippi ở nhà đi, cô mang nó theo làm gì?
-Chúng ta đi gần một ngày, chẳng lẽ lại để nó ở nhà một mình? Với lại nó còn
nhỏ, làm sao mà tự lo cho mình được!
Nói với gương mặt nhăn nhó, nó nhìn con Pippi rồi vuốt ve với ánh mắt tội
nghiệp. Pippi hình như cũng hiểu được ý hắn, nghe hắn nói vậy, nó kêu ăng ẳng
rồi mặt xụ xuống nhìn y như chủ nó.
-Dù gì đi nữa thì không thể mang theo nó, đưa nó đi cùng rồi nhỡ lạc mất, lúc
đó cô có nhăn nhó, khóc lóc, buồn rầu thì tôi cũng chẳng tìm lại được
đâu!
-Nhưng…….
-Thôi! Để nó ở nhà đi, tôi sẽ gọi người đến chăm. Được chứ?
Lúc này thì nó mới chịu nghe lời, thả con Pippi xuống đất. Trước khi đi nó còn
lẩm bẩm nói chuyện với Pippi nữa. Hắn lại nghĩ có khi nào nó dành tình cảm cho
Pippi nhiều hơn dành cho hắn không? (Sao lại ghen với cún???)
***
Ở trường có sẵn mấy chục chiếc xe du lịch đã đứng chờ sẵn. Các thầy cô cùng
chiếc loa trên tay đi tập hợp lại đám học sinh nhao nhao vì háo hức. Không ngờ
trường này có tài chính tốt như vậy, tổ chức một buổi cho cả trường 1500 học
sinh và 400 thầy cô.
Tất cả các chiếc xe đều được xuất phát lúc 2 giờ chiều. Đến nơi là gần 5 giờ,
mọi người lo dựng lều trại, cùng những thứ cần thiết đã chuẩn bị sẵn. Nó ở cùng
lều với Mi, Lam. Còn ba tên kia thì ở chung với nhau.
Khoảng một tiếng sau là mọi người đều chuẩn bị xong. Trời lúc đó cũng sập tối,
mọi người bắt đầu tụ lại cùng nhau chơi trò chơi, ca hát, kể chuyện. Nó vui
lắm, cảm giác được ngồi cạnh lửa trại trong không khí se lạnh, bên cạnh có hắn,
đã ấm nay còn ấm hơn. Chắc cảm giác của Mi, Lam cũng như nó, nhìn 2 nhỏ đó ngồi
cạnh 2 tên kia mà cứ cười tít mắt là nó biết rồi.
-Các em, bây giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi nhé!
Cô giáo cười tươi bắt đầu bầy trò cho lũ học sinh có dịp tận dụng hết khả năng
quậy phá của mình, nghe cô nói cả đám đều dạ rang.
-Chúng ta sẽ chơi trò chơi như thế này, trò chơi mang tên Kể chuyện. Cô sẽ bắt
đầu một câu chuyện, sau đó đến lượt người tiếp theo sẽ kể câu tiếp theo của câu
chuyện đó. Đến lượt ai mà kể không được thì người đó sẽ bị phạt, chịu
không?
-Dạ được ạ!!
Đám học sinh cười tít mắt, dạ lớn đến độ các trại khác nghe thấy mà tò mò như
muốn được tham gia luôn cùng tụi nó. Cô bắt đầu kể cuâ chuyện của mình
-Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ có một con sư tử…………
Trò chơi bắt đầu, cả đám thay phiên nhau mà kể những câu siêu củ chuối
-Con sư tử chơi thân với con thỏ(=.=!)…………….. con thỏ thường xuyên bắt nạt con
sư tử………….. Chỉ cần con sư tử làm gì không vừa ý thì đều bị con thỏ mắng cho
một trận…………. Con sư tử lúc nào cũng đứng im để cho con thỏ mắng và cốc vào đầu
nó……….. Một ngày khi biết thỏ đi chơi với đại bàng (=.=!), con sư tử buồn quá
và leo lên cây để nhày xuống tự tử…………… Nhưng khổ một cái là nó không biết
leo…………………………….
Và câu chuyện cứ đó tiếp diễn, từ con sư tử chuyển đến người thường rồi chuyển
luôn lên siêu nhân (=.=!), mãi mà không ai chịu thua, phải bịa ra một câu. Cuối
cùng thì trò chơi kết thúc vì lần lần đám học sinh bắt đầu kể tầm bậy (bậy gì
tự hiểu=)))
Cứ vậy, buổi cắm trại diễn ra sôi nổi. Hết hát rồi lại chơi rồi cùng nhau nướng
thịt. Đến tận nửa đêm cả đám mới chịu dọn dẹp trại để đi ngủ.
Nó uể oải bước vào trong lều cùng Mi, Lam. Chợt tin nhắn đến, ngáp một cái dài,
nó mở tin nhắn ra đọc. Là Nguyệt Mỹ nhắn
[Tôi có chuyện muốn nói với chị, ra ngoài gặp tôi đi!]
Một chút không muốn đi, một chút chần chừ. Nó không biết mình nó nên đi ra hay
không nữa. Nhỡ như Nguyệt Mỹ lại muốn hại nó nữa thì sao? Tin nhắn lại
đến
[Làm ơn, ra đây đi! Một lần thôi! Tôi có chuyện muốn nói!!]
Vội bước ra. Trời bây giờ tối đen, Nguyệt Mỹ đang đứng cạnh cái cây to, nó đi
đến chỗ con bé nhưng vẫn rất thận trọng.
-Có chuyện gì vậy?
-Ở đây không tiện nói,
mọi người sẽ nghe thấy. Đi với tôi đến chỗ khác đi!
Nguyệt Mỹ dẫn nó đến một chỗ đất cao, bên dưới là dòng sông đang chảy siết.
Không may rơi xuống dưới đó có khi là tan xác. Nó không quan tâm mấy, chỉ nhìn
Nguyệt Mỹ chờ xem con bé muốn nói gì
-Chị hãy tránh xa anh Phong ra đi!!
-Tại sao chứ? Tại sao em lại thích cố chấp như vậy? Anh ta không yêu em, cho dù
có cố gắng như thế nào thì anh ta cũng không yêu em đâu! Đừng có cố gắng
nữa…….
-Chị im đi! Tôi yêu anh ấy, tôi muốn bên cạnh và quan tâm anh ấy. Ở bên chị anh
ấy chẳng được gì cả. Rồi anh ấy sẽ bị chị hại giống như gia định chị bị chị hại
thôi!
-Em nói gì vậy?- nó bất ngờ trước câu nói của Nguyệt Mỹ, giọng run dần đi, mồ
hôi túa ra mà mảng quá khứ dần hiện về. Nhìn thấy vẻ mặt của nó, Nguyệt Mỹ lại
tiếp tục nói.
-Chẳng phải vì chị mà nhà chị mới bị cháy sao? Chẳng phải vì chị mà ba mẹ chị
mới không được cứu sao? Tất cả là vì chị mà ra! Chị chỉ toàn mang lại bất hạnh
cho người khác
-Không!- nó ôm đầu và lắc nguầy nguậy như để mọi thứ trong đầu nó biến đi, để
phản bác lại lời của Nguyệt Mỹ, đầu nó đau nhức, tim bắt đầu nhói lên- Không
phải như vậy!
-Chẳng phải sao? Chỉ vì chị mà ngôi nhà đó đã bị thêu trụi, cả ba mẹ của chị
cũng theo đó mà biến mất khỏi thế gian này! Chị chỉ mang đến rắc rối và đau khổ
cho người khác thôi…………..
Nguyệt Mỹ không buông tha, con bé tiếp tục nói, tiếp tục lấn áp nó. Mỗi câu nói
con bé tiến lên một bước, trong khi nó thì lại run bần bậc, nó sợ cái quá khứ
đó, nó không bao giờ muốn nghĩ lại, càng ngày nó càng lùi về phía sau cùng kí
ức ùa ạc trở về.
-------------------------
Năm đó nó 9 tuổi. Lúc đó nó cũng đã đủ lớn để có được kí ức, đủ để nhớ chuyện
gì đã xảy ra. Khi thấy chị giúp việc nấu bếp, nó đã tò mò và ngồi nhìn vì ba mẹ
không cho nó động vào đó. Nhưng chỉ vì muốn được nấu cho mọi người ăn, nó đã
đợi khi mọi người ngủ hết và chui tọt xuống bếp. Làm theo những thao tác của
chị giúp việc. Hậu quả gây ra cháy lớn, nó không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau
đó. Một chiếc cứu thương đến đưa ba mẹ và chị nó đi mất. Không ai quan tâm đến
nó, nó sợ mất họ, nó mải miết chạy theo chiếc xe đó, chạy chọ đến khi chiếc xe
đó khuất dạng và nó không còn biết mình đang ở đâu nữa. Nó bước đi và cứ khóc
mãi, nó không biết mình đi đâu, nhưng nó biết rằng vì nó mà mọi người mới bị
như vậy. Nó được ông bà Trần đưa về nuôi, nhưng nó lại trở thành một đứa trầm
lặng. Mãi cho đến sau này, khi đã định lại được tinh thần, nó quyết sẽ không
bao giờ nhớ lại quá khứ nữa mà cố gắng tiếp tục sống…
-------------------------
Xoạt!!
-Á………..
*Chap 88:
-Bảo Nhi, mau nắm lấy
tay tôi!
Trong tíc tắc nó bị rơi xuống vực, hắn đã kịp đến và nắm lấy tay nó. Nó dường
như không biết rằng mình đang cận kề đến cái chết. Kí ức quá lớn khiến nó như
người mất hồn. Hắn thì vẫn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay nó nhưng trơn quá, nó
đang tuột dần xuống
-Làm ơn, hãy nắm lấy tay tôi, Bảo Nhi, nắm lấy tay tôi đi!
Hắn nổ lực, cố gắng để nó giữ lấy tay hắn. Nhưng hiện giờ nó tai nó ù đặc với
quá khứ. Nó không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, mọi thứ dày đặc. Quá khứ, hiện
tại xen lẫn vào nhau, khiến dây thần kinh nó căng ra đến độ đầu nó đau nhức
điên dại cùng trái tim đang bị bóp nghẹn và rỉ máu từng hồi. Nó ngất đi.
-Buông chị ta ra đi, nếu tôi không có được anh, chị ta cũng sẽ không có được
anh!
Nguyệt Mỹ cố sức đẩy hắn ra, để cho nó rơi khỏi tay hắn, để cho nó biến mất
khỏi thế gian này. Nhưng Nguyệt Mỹ không biết rằng hắn đang đau lắm, hắn đang
cố gắng níu kéo từng cơ hội nhỏ nhoi có thể có được. Hắn đang cố đưa nó tránh
xa khỏi tử thần, trong khi Nguyệt Mỹ lại đang cố gắng làm mọi thứ tan
biến
-CÔ MAU TRÁNH RA ĐI! TÔI THỀ SẼ GIẾT CHẾT CÔ! TÔI SẼ GIẾT CHẾT CÔ! NẾU NHƯ BẢO
NHI CÓ CHUYỆN GÌ, CÔ SẼ KHÔNG YÊN VỚI TÔI ĐÂU!
Mặc cho hắn nói, Nguyệt Mỹ không bận tâm. Nỗi sợ hãi không còn trong nhỏ nữa,
điều lớn nhất bây giờ là giành lấy, là chiếm đoạt, nhỏ sẽ làm tất cả, không cần
biết hậu quả như thế nào, nhỏ phải loại bỏ vật-cản-đường!
Nó đang dần tuột khỏi hắn, càng ngày nó càng xa hắn hơn. Hắn không muốn như
vậy! Nhưng với lực như thế này, hắn không đủ sức để kéo nó lên, hắn không đủ
sức để hất Nguyệt Mỹ tránh ra
Bốp!
Nguyệt Mỹ bị lôi vào trong và ăn một cái tát trời giáng của Mi. Mi như điên
tiết lên khi nhìn thấy Nguyệt Mỹ lại nhẫn tâm sát hại người khác như vậy. Đằng
này lại là bạn thân của nhỏ, nắm lấy cổ áo Nguyệt Mỹ, nhỏ hét đầy tức
giận
-ĐỒ RẮN ĐỘC! MUỐN NGƯỜI KHÁC YÊU MÀY SAO? ĐỨA NHƯ MÀY KHÔNG BAO GIỜ XỨNG ĐÁNG
CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU ĐÂU! MAU CÚT ĐI!
Long, Duy chạy tới giúp hắn kéo nó lên. Hắn ôm lấy nó, ôm thật chặt, như sợ
rằng nó sẽ vụt mất khỏi tay hắn một lần nữa. Nó được đưa vào bệnh viện cấp
cứu
Tâm trạng hắn lúc này chẳng khác nào lửa đốt. Mặc dù nó đã an toàn, nhưng vì
dây thần kinh bị chèn ép quá mạnh nên dẫn đến hôn mê
Đã 2 ngày rồi, hắn không rời nó nửa bước,nắm tay nó mãi. Hắn sợ, hắn sợ nó sẽ
như mẹ hắn mà bỏ hắn ra đi. Hắn không muốn, không muốn điều đó một chút nào!
Duy, Long phải ra sức thuyết phục nhiều lắm mà mãi đến khi nói rằng có Mi và
Lam chăm sóc nó thì hắn mới chịu rời khỏi để cho chút gì vào bụng.
Lam và Mi tâm trạng cũng chẳng khác nào hắn, nhưng có lẽ cả hai vẫn còn tỉnh
táo hơn hắn. Cả hai biết rằng nó đã an toàn và không sao cả
Cạch!
Vị bác sĩ mở cửa bước vào cùng sấp hồ sơ trên tay. Ông tiến lại giường nó và
nhìn Mi, Lam
-Cả hai là người nhà của cô bé này?
-Vâng ạ!
-Các cháu không biết rằng cô bé mắc bệnh tim sao?
-Sao?
Mi, Lam như sửng sốt trước câu nói của ông bác sĩ kia. Lam bắt đầu hoang mang,
nhỏ lo cho nó. Mi vẫn giữ được bình tỉnh, nhỏ tiến đến chỗ ông bác sĩ, vẻ mặt
hiện rõ nét lo lắng
-Thật sao bác sĩ? Có nghiêm trọng lắm không ạ?
-Căn bệnh nay đã được
chuyển đến giai đoạn 3 rồi. Chỉ có thể phẫu thuật thì mới mong giảm đi bệnh
được. Thường thì giai đoạn 3 tỉ lệ thành công là 50/50, như vậy là cao rồi. Bác
khuyên các cháu nên sắp xếp để cho cô bé phẫu thuật sớm. Càng kéo dài thì tỉ lệ
càng giảm xuống thôi.
Đưa tập hồ sơ cho Mi, ông bác sĩ lặng lẽ bước ra ngoài. Để lại tiếng thút thít
của Lam, và gương mặt đang không thể giữ được bình tĩnh của Mi. Nhỏ lật từng
trang giấy để xem. Cách đây không lâu nó từng nhập viện, bệnh đã đến giai đoạn
3. Trong thời gian đó thì chắc chắn nó phải biết về căn bệnh của mình rồi chứ.
Không lẽ nó lại giấu sao? Mi bắt đầu nhận ra mọi chuyện, nhỏ nhìn Lam và bắt
đầu phân tích
-………………. Nếu như nó đã muốn giấu. Lam, nghe tao này, mày đừng nói chuyện này
cho ai biết hết, được chứ? Có lí do thì nó mới giấu, đợi nó tỉnh rồi hỏi
chuyện, lúc đó nói ra cũng chưa muộn
Lam chỉ khẽ gật gật mấy cái. Nhỏ chẳng muốn giấu chuyện này chút nào
Hắn trở lại với vẻ mặt chẳng khác lúc nãy là mấy. Chắc hắn cũng đang mệt mỏi vì
phải chờ nó tỉnh dậy, 2 ngày rồi, hắn nhớ giọng nói của nó. Hắn còn mang cả con
Pippi đến cho nó nữa. Hắn tìm đủ mọi thứ mà nó yêu thích với ý nghĩ rằng sẽ
mong nó tỉnh dậy sớm
Sau mấy giờ đồng hồ sống trong kí ức, cảm nhận được gương mặt mình ươn ướt, nó
dần tỉnh lại. Thì ra con Pippi đang liếm mặt nó, khẽ cười một cái, nó nhìn
Pippi nói nhỏ
-Pippi à, em đừng liếm mặt chị nữa
Đưa tay lên đẩy Pippi ra, con Pippi thấy nó tỉnh liền mừng rỡ, cứ quẩy đuôi
không ngừng. Thấy nó cử động, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn dường như tan biến vội
chạy đến nắm lấy tay nó, mặt ánh lên niềm vui không tả
-Này đồ ngốc, cô có biết là tôi lo cho cô như thế nào không? Đã biết con nhỏ đó
là người xấu mà cứ đi theo là sao? Lúc nào cũng để cho tôi lo lắng, cô không
yên được một ngày hay sao hả?
-Tôi…….
-Hứa đừng xa tôi nữa! Được không?
Hắn cúi xuống ôm chầm lấy nó, nó cảm nhận được mấy ngày qua hắn đã chịu đựng
nhiều như thế nào, đưa tay chạm lên gương mặt hắn, nó chỉ cười thật hiền
-Tôi xin lỗi, tôi biết rồi, tôi sẽ không rời xa anh nữa đâu!
Cả ngày hôm đó hắn cứ ở bên cạnh nó và “bón” cho nó ăn đủ thứ, mặc kệ nó than
rằng không muốn ăn. Không những vậy còn ép nó uống cả đống thuốc, hắn còn dọa
nó nếu nó không uống thì hắn sẽ uống hết cả vĩ và đi gặp Diêm Vương luôn. Thật
nó chưa thấy tên nào như hắn.
Mi, Lam đến thăm nó với cả đống “quà tẩm bổ” trên tay. Nó chỉ cười hì hì rồi
nhận lấy, hai con bạn lúc nào cũng quan tâm nó. Thật sự thì bây giờ nó cũng
chẳng mong gì hơn nữa. Nhiều người quan tâm nó như vậy, có khi có là người hạnh
phúc nhất trên thế giới này cũng nên.
Long, Duy bước vào, lại một lần nữa tìm cớ để lôi hắn đi chỗ khác. Vì Mi, Lam
đã nhờ hai người đó làm như vậy. Cả hai muốn nói chuyện với nó. Chợt nhìn sắc
mặt của cả hai, nó nhận thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi một cách dè
dặt
-Tụi bây…… có chuyện gì hả?
-Mày có chuyện gì giấu tụi tao phải không?
Mi lên tiếng, nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó. Tự dưng Mi hỏi như vậy, cảm thấy điều
gì đó bất an, giọng nó run run
-Tao…. chẳng có gì giấu tụi bây cả!
-Vậy còn chuyện bệnh tim?
-Làm…. Làm sao mày lại biết?
-Tại sao mày lại giấu?
-Thật ra, tao không có ý định giấu, tao định từ từ sẽ nói cho tụi bây
biết!
Mi tức giận, nhỏ quăng tập hồ sơ lên bàn, gằn giọng
-Từ từ? Từ từ là bao giờ? Mày có còn xem tụi bao là bạn không? Từ từ mà để giai
đoạn 3 mà mày chưa chịu nói sao?
-Giai……giai đoạn 3?
Nó không tin vào tai mình nữa, vội cầm tập hồ sơ lên, nó lật từng trang, đôi
tay bắt đầu run rẩy. Không thể như vậy được! Tại sao? Tại sao đến lúc nó định
nói ra thì mọi thứ lại đi vào muộn màng. Nó hối hận, hối hận lắm, nó hối hận
tại sao bản thân lại ngoan cố không chịu nói ra sớm hơn. Nó khóc, bây giờ nó
phải làm gì đây? Tỷ lệ là 50/50 sao? Nó chỉ nằm trên giữa bờ vực của sự sống và
cái chết. Liệu nó sẽ nghiêng về bên nào? Cái chết hay sự sống? Còn hắn thì sao?
Hắn đã đau khổ nhiều rồi, nếu vì nó mà hắn đau khổ nữa, nó không muốn, không
muốn chút nào! Kết thúc thôi, thà để cho hắn đau một lần rồi vĩnh viễn quên đi
nó, còn hơn là hắn cứ mãi dằn vặt với nỗi đau này. Nhìn Mi, Lam nó nói ra từng
câu khó khăn
-Tụi bây……… có thể giúp tao…. một chuyện được không? Cứ xem như….. là điều cuối
cùng….. tụi bây làm cho tao! Được không?
-Chuyện gì?
-Đừng nói cho ai biết!
-Không được! Mày định để bản thân tự chịu đựng đến bao giờ? Mày nghĩ rằng làm
như vậy thì có thể giấu được mãi mãi sao? Chuyện gì cũng vậy, không sớm thì
muộn, mọi người cũng sẽ biết!
-Nhưng tao không muốn mọi người biết sớm. Mày hãy làm như vậy đi, hãy xem như
chưa biết gì cả! Tao sẽ phẫu thuật, chỉ cần mày không nói ra! Được chứ?
Mi thất vọng, con bạn của nó quá cứng đầu, nhỏ đành gật đầu đồng ý, dù sao thì
nó chấp nhận phẫu thuật cũng là tốt đối với nhỏ rồi. Nhưng Mi đâu biết rằng, đó
chỉ là lời nói thôi, nó sẽ không phẫu thuật, trước sau gì cũng sẽ chết, nó
không muốn liên lụy đến ai nữa. Nó nói rằng hết năm học nó sẽ phẫu thuật vì nó
không muốn bỏ học giữa chừng. Nhưng thật ra khoảng thời gian đó sẽ là khoảng
thời gian để nó bỏ rơi tất cả……….
*Chap 89:
-Này, cô mau ăn đi rồi
còn uống thuốc. Ôm mãi con Pippi thì tới bao giờ mới ăn?
-Ừ, biết rồi! Từ từ ăn!
-Ăn mau đi! Không tôi mang Pippi về nhà, lúc đó đừng có khóc
-Biết rồi, tôi ăn đây. Đừng có thúc nữa!
Nó nói với giọng gắt gỏng. Mặc dù đau, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ tách hắn
ra khỏi nó. Sẽ làm cho hắn tránh xa nó, để cho hắn không đau đớn khi mọi thứ
kết thúc.
Ăn hết phần cháo và uống thuốc mà không để cho hắn có cơ hội nhắc nhở nữa. Nó
lại tiếp tục cáu gắt với hắn
-Khát nước quá, mua cho tôi chai nước đi, anh ngồi đó làm gì?
-Ừ, đi mua đây, cô sắp lên chức bà hoàng rồi đấy!
Đợi hắn đi khuất, nó lôi điện thoại ra và gọi cho Quân, nó biết rằng nó thật
ích kỉ khi nó chỉ tìm đến Quân những khi nó buồn, nhưng bây giờ chỉ có Quân,
Quân là người duy nhất mới có thể giúp nó
-Quân ơi, Quân có thể về Việt Nam một chuyến không? Nhi cần Quân giúp!
-Nhi gặp chuyện gì à?
-Ừ, Quân có thể về trong ngày mai không?
-Được rồi, Quân sẽ sắp xếp về sớm nhất có thể!
-Ừ, cảm ơn Quân. Nhi cúp máy đây
Cúp máy, cố gắng kìm nén để không bật khóc. Mặc dù vậy nhưng một giọt nước mắt
vẫn rơi xuống, thật sự thì nghĩ tới chuyện phải xa hắn, nó đau lắm. Nó hận ông
trời, tại sao sinh ra con người lại còn bắt họ phải lựa chọn cho cuộc sống của
mình chứ? Và bây giờ nó đã và đang hối hận vì lựa chọn của mình đến khi muốn
thay đổi thì mọi thứ dường như đã muộn rồi
Đưa chai nước cho nó, hắn lại quan tâm, sờ tay lên trán nó để chắc rằng nó
không bị sốt. Nhắm mắt hất tay hắn ra, nó gắt
-Tôi đã khỏi rồi, tôi không phải là con nít! Không cần anh phải chăm lo từng
chút như vậy!
-Hôm nay cô bị gì vậy? Tôi quan tâm mà lại không muốn sao?
-Ừ! Tôi không thích như vậy! Tôi không cần anh quan tâm thái quá như đứa con
nít đâu!
-Thôi được, tôi sẽ ngồi đây, có cần gì thì cứ gọi!
Nhìn hắn như vậy, nó cảm thấy khó chịu. Sao hắn lại chịu đựng mà không giận
chứ? Nếu cứ như thế này thì việc đẩy xa hắn sẽ thêm khó khăn mà thôi. Như vậy
chỉ còn một cách thôi: Cho hắn thấy rằng nó phản bội hắn!
Cả ngày hôm đó, nó chỉ nói chuyện với Mi, Lam và chơi cùng con Pippi, nó chẳng
lên tiếng với hắn nếu như không cần thiết.
Sau khi nói với ông bác sĩ rằng nó sẽ trở lại để phẫu thuật, cuối cùng ông ấy
cũng cho nó xuất viện.
***
Quan is Calling
-Alo
-Quân về rồi đây, Quân đang đợi trước cổng, Nhi mau ra đi!
Bỏ điện thoại xuống giường, nó mặc chiếc áo khoát vào rồi đi ra chỗ Quân, nó
không muốn đi chút nào nhưng giờ chỉ có cách này thôi.
-Cô đi đâu vậy?
Ngồi trong phòng khách, thấy nó mở cửa định đi đâu đó, hắn vội hỏi. Nó không
quay đầu lại, chỉ cố gắng làm giọng khó chịu
-Tôi đi với Lam
Nó vội bước đi thật
nhanh, để lại hắn một sự hụt hẫng. Tiếng cãi vã nhau ngày trước chẳng còn nữa,
ngôi nhà nay trở lại với vẻ vắng lặng và cô đơn như vốn dĩ của nó, hắn nhận
thấy từ lúc xuất viện đến giờ, thái độ của nó đối với hắn dường như thay đổi
hoàn toàn, lạnh nhạt và cáu gắt. Khi nó trở về hắn sẽ hỏi cho rõ mọi
chuyện.
***
-Quân chờ có lâu không?
Nó đi đến chỗ Quân với vẻ mặt không còn chút sức sống. Nhưng Quân thì vẫn vậy,
Quân vẫn nhìn nó cười ấm áp. Khẽ lắc đầu, Quân lại quan tâm đến nó
-Không, Quân vừa tới thôi, Nhi có chuyện gì buồn sao?
-Quân có thể đưa Nhi đến nơi nào đó làm cho mình cảm thấy thoải mái
không?
Gật đầu, không chần chừ. Quân vặn khóa và ngồi lên xe. Nó ôm lấy ôm, lần đầu
tiên nó làm như vậy. Nhưng mọi thứ đối với nó bây giờ hầu như đã vỡ vụn tất cả.
Nó cần một nơi để tựa vào. Nhưng bây giờ hắn không thể làm chỗ dựa cho nó được,
chỉ có Quân
Khá bất ngờ, nhưng sau đó thì Quân cảm nhận được từng giọt nước nóng hổi đang
thấm vào áo cậu. Phải, nó đang khóc, không biết nó khóc vì điều gì nhưng những
giọt nước mắt của nó như đang thấm vào người Quân và truyền nỗi đau đó sang cả
Quân. Quân đang đau lắm
Quân đưa nó đến một cây cầu, trời đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường làm cho mọi thứ
thêm lung linh. Ở đây có vẻ vắng, chỉ có một vài người qua lại trên cầu và một
vài người yêu nhau đến đây. Đúng như ý nó muốn, ở đây thanh tĩnh và gió nhẹ nó
giúp cho tinh thần người ta cảm thấy ổn định hơn.
Ngồi trên thành cầu ngắm nhìn hồi lâu lúc này nó mới chịu lên tiếng
-Quân hãy nhắn tin cho Phong và kêu anh ta đến đây đi!
Khá ngạc nhiên, nhưng Quân vẫn làm theo lời nó. Chờ Quân nhắn xong, nó lại nói
tiếp.
-Quân có thể giúp Nhi một chuyện không?
-Chuyện gì cũng được! Nhi nói đi
-Hãy cùng Nhi đóng một vở kịch!
-Kịch? Là sao? Quân không hiểu
-Chúng ta…… sẽ…… giả làm tình nhân!
Quân sửng sốt trước câu nói ngắt quãng khó khăn của nó, rõ ràng mọi chuyện ở
đây có vẻ phức tạp hơn Quân nghĩ, điều gì đó làm nó phải lựa chọn như vậy mặc
dù rất đau, ngập ngừng một chút, Quân lại nói
-Tại sao?
-Để cho Phong quên Nhi!
-Tại sao?
-Vì……. Nhi không yêu anh ta nữa!
-Tại sao?
-Quân đừng hỏi nữa! Đừng hỏi tại sao nữa, Quân có thể giúp Nhi không?
Quân dường như không thể nhịn được nữa, nhìn nó gắt lên
-Nhi không thấy mình ích kỷ sao? Lúc cần thì Nhi lại tìm đến Quân. Nhi đã chọn
Phong , chưa được bao lâu lại muốn từ bỏ, Nhi thích đùa giỡn với tình cảm của
người khác như vậy sao? Nhưng tại sao lại nhờ đến Quân chứ? Không yêu thì hãy
nói thẳng với Phong đi! Nhi biết không, nếu là chuyện khác thì Quân sẽ giúp,
còn chuyện này thì không!
Nước mắt mặt đắng rơi xuống trên gương mặt nó, nhìn Quân với anh mắt đầy đau
khổ, nó lại van lơi
-Tại sao Quân lại không muốn giúp Nhi? Chỉ một lần cuối cùng, không được
sao?
-Không! Vì Nhi không thành thật, lí do không phải Nhi không yêu cậu ta nữa. Hãy
nói thật lí do và Quân sẽ chấp nhận!
-Được thôi, bệnh tim giai đoạn 3
-Sao?
Quân sửng sốt, cậu không thể bình thản trước việc này được vì tim cậu đang bị
dằn xé bởi câu nói đó. Bệnh tim giai đoạn 3 rồi sao? Quân khó khăn buông tay để
nó được hạnh phúc, cuối cùng kết cuộc mọi thứ lại tan vỡ. Quân im lặng, nỗi đau
đang lớn lên một cách nhanh chóng trong cậu, Quân đang cố đấu tranh với chính
mình, để cậu không phải khóc vì Quân là con trai.
-Xin… lỗi Quân… nhiều lắm!
Chợt nghe tiếng xe chạy tới, bóng hắn lấp ló. Nó kìm nén mọi nỗi đau và làm một
điều không tưởng. Nó hôn Quân! Một giọt nước mắt lại lăn dài
Chỉ trong tíc tắc, nó buông Quân ra, nhanh tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt và
cười tươi, nói nhỏ với Quân một câu
-Vậy nhé, chúng ta sẽ diễn vở kịch này, không lâu đâu!
Rồi thúc Quân rời khỏi chốn này. Trước khi đi, nó vẫn liếc nhìn xem biểu hiện
của hắn, nhưng mọi thứ nó thấy được là, hắn đang đứng chết lặng trong bóng tối.
Một nỗi đau lớn cho cả 3 người…..
*Chap 90:
Bước về nhà với tâm
trạng mệt mỏi, nó biết là hắn vẫn chưa về đâu. Trở về phòng mình, nó ôm con
Pippi mà khóc. Khóc trong câm lặng và không thành tiếng, nó thương Pippi lắm,
nhưng nếu kết thúc với hắn thì chắc chắn nó phải bỏ Pippi ở lại. Nó không muốn
như vậy, nhìn từng món đồ ở đây, từng món quá hắn tặng, liệu nó sẽ phải vứt bỏ
tất cả sao? Nước mắt cứ mãi rơi ướt đẫm cả áo.
* * * * * * *
Mãi đến nửa đêm hắn mới trở về nhà, bước xuống xe, trở về phòng. Hắn đang đau
đớn với những hình ảnh đó, hắn muốn xóa nó ra khỏi đầu mình. Thật sự nó đã phản
bội hắn sao? Nó nói yêu hắn trong khi lại hôn Quân sao? Hay là hắn hoa mắt, hay
là hắn nhìn nhầm, không thể nhầm được. Mặt dù là ban đêm nhưng đèn đường vẫn đủ
sáng để nhận ra gương mặt kia chính là nó. Dù phủ nhận thế nào thì sự thật vẫn
là sự thật. Mọi chuyện sắp đi đến hồi tan vỡ rồi!
6:45 Am
Mệt mỏi ôm cặp bước xuống nhà, nó vẫn giả vờ tỏ ra như chưa từng nó ngày hôm
qua. Nhìn hắn đang ngồi cùng Duy, Long. Tay cầm ly sữa mà như chỉ chút nữa thôi
chiếc ly kia sẽ bị bóp vỡ vụn, nó giả vờ cười tiến tới chỗ hắn
-Chúng ta mau đi thôi!
-Tối qua cô đi với ai?
-Sao anh cứ lập lại câu đó vậy? Tôi đi với Lam! Tôi đã nói với anh rồi!
Liền sau đó hắn quay qua Duy
-Tối qua mày đi với ai?
Ngỡ ngàng vì thái độ của hai người, rồi Duy cũng lắp bắp trả lời, mặt tỏ bẻ
ngại ngùng
-Ờ…… Tao đi với Lam!
-Có cô ta đi cùng không?
-Hả? K….Không…..
Chỉ chờ Duy nói có vậy, hắn lại quay qua nó, ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ vì
tức giận, gằn giọng hỏi lại lần nữa
-Tối qua cô đi với ai?
Đến lúc này, nó chỉ cười khẩy một cái, làm ra vẻ bất cần, nhìn thẳng vào mắt
hắn dù không muốn. Vở kịch này phải diễn thật tốt!!
-Ừ, tôi không đi với Lam, tôi đi với Quân! Sao? Có gì không?
-Tại sao cô lại nói dối?
-Không phải tôi nói dối, chỉ là chưa đến lúc phải nói ra thôi. Thật ra thì tôi
đã chán cái sự trẻ con của anh rồi! Vã lại thì chắc lúc đó vì nhăn sắc của anh
nên tôi mới nghĩ mình yêu anh thôi, được vênh mặt với đám con gái nhưng ở gần
hoài rồi cũng chán. Thôi, tôi gọi Quân tới rồi, đi trước đây!
Dứt câu nó liền quay bước đi thật nhanh để che đi hàng nước mắt, nếu đứng đó
một lúc nữa thôi nó sẽ không kìm được mà bật khóc mất. Lúc này nó cảm thấy hận
chính bản thân mình, nó không thể ngờ rằng nó lại nói được những câu đó, nó đã
làm hắn đau. Phải chi nó được gánh hết tất cả!
Long, Duy ngồi đó, nghe những lời nó nói. Cả hai không ngờ rằng nó lại thay đổi
như vậy, không ngờ nó lại là loại con gái như vậy. Long bắt đầu khinh thường
nó, Duy chỉ bất ngờ thôi, Duy thấy có điều gì đó không thật ở đây.
Choang!
Không kìm được nữa, mọi lực trên cánh tay hắn dồn vào. Chiếc ly thủy tinh vỡ
tan, từng mảnh nhỏ đâm vào da thịt hắn nhưng hắn không cảm thấy đau vì những
mảnh thủy tinh. Hắn đau trong tim, đau rất nhiều. Nỗi đau thể xác cho dù lớn
thế nào đi chăng nữa như sự giày xéo tâm cang mới là thứ làm cho hắn đau đến độ
điên dại. Trái tim hắn bây giờ như chiếc ly kia, vỡ vụn thành từng mảnh, tan
nát!
Nếu nó đã đối xử với hắn như vậy, thì hắn sẽ cho nó biết thế nào đau khổ!
* * * * *
Tại nhà xe
-Quân có chuyện muốn nói?
-Chuyện gì vậy? Nếu về chuyện tối qua thì xin Quân đừng nhắc nữa. Nhi không
muốn nghe nữa đâu!
-Không! Chuyện về……. gia đình Nhi….
-Quân nói như vậy là sao?
-Sự thật, cha mẹ của Nhi và cả chị của Nhi! Họ vẫn còn sống
-Sao? Quân nói thật chứ? Hiện giờ họ đang ở đâu?- vừa nghe nhắc đến họ, một tin
đối với nó bây giờ như là tất cả, nó mừng đến độ phát khóc
-Họ đang ở Mỹ! Nghe Quân nói này! Khi nhà Nhi bị cháy, ba mẹ và chị của Nhi đã
được đưa vào bệnh viện. Vì ông bà chủ tịch đều phải nhập viện, chỉ có người
quản lí. Những người cổ đông bắt đầu đòi rút cổ phần vì sợ thua lỗ. Ba của Nhi
vì bị ngợp khói quá lâu nên não dường như ngừng hoạt động, bác sĩ nói tỉ lệ
tỉnh dậy của ông rất thấp, hiện giờ thì ông vẫn còn hôn mê và sống trong tình
trạng người thực vật. Lúc mẹ của Nhi tỉnh dậy, bà ấy đau đớn lắm nhưng vẫn cố
gắng ra sức vực lại công ty. Đến khi mọi chuyện êm xui thì bà mới nhận ra Nhi
đã biến mất. Tung tin tìm kiếm, báo chí, khắp nơi nhưng vẫn là vô vọng, người
ta nói Nhi biến mất ngay đêm hôm đó.
Nước mắt chảy liên hồi không thể kìm nén, mọi lỗi lầm đều do nó mà ra. Chỉ tại
nó mà ba nó mới sống không bằng chết. Nó đúng là một đứa bất hiếu! Lúc này nó
lại ước mình chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này. Im lặng tiếp tục nghe Quân
nói
-Nhi đã từng hỏi Quân là có cho người theo dõi Nhi hay không! Thật ra, đó là
người của chị Hoàng Yến. Họ được lệnh đi tìm Nhi mấy năm nay, không ngừng tìm
kiếm. Đến một ngày họ đã tìm được, nhờ cái tên Nguyễn Hoàng Bảo Nhi cùng với
đôi mắt nâu và là đứa trẻ mồ côi được nhận về nuôi. Nghe tin Quân đã lập tức
trở về Việt Nam và Hoàng Yến cũng thế, Hoàng Yến thực chất là chị Bảo Ngân. Chị
ấy đã làm tên giả và tuổi giả để được vào đây. Nhưng bấy nhiêu đặc điểm đó thì
chưa đủ nhận dạng, Nhi nhớ lần Nhi bị dị ứng không? Lần đó Quân đã nhờ vị bác
sĩ lấy giúp một mảu máu để xét nghiệm và AND trùng khớp, nhờ đó mà Quân chắc
chắn không nhầm lẫn. Chị Bảo Ngân chưa muốn nói mọi chuyện cho Nhi biết là vì
chị ấy muốn rằng Nhi sẽ cố gắng học bằng chính sức mình chứ không vì dựa dẫm
vào gia đình. Những lúc Nhi gặp nguy hiểm, đều có người đến cứu là đều do người
của chị Bảo Ngân thông báo.……Đáng ra thì bây giờ Nhi vẫn chưa biết đâu, nhưng
mọi chuyện đã đến lúc này, Quân không thể giấu được nữa!!
Nó gần như khuỵu xuống bới câu nói đó, nếu thật sự mọi chuyện là như vậy, thì
chẳng phải lựa chọn trước đây của nó là hoàn toàn sai sao? Một sự lựa chọn ngu
ngốc. Thảo nào nó thấy Hoàng Yến luôn thân thuộc với nó. Đứng lên nắm lấy tay
Quân, nó nói với đôi mắt đẫm lệ
-Hoàng Yến à không, Bảo Ngân đâu? Hãy đưa Nhi đi gặp chị ấy, Nhi muốn gặp chị
ấy!
Quân biết là nó đang khủng hoảng tinh thần lắm, Quân ôm nó, Quân thật chặt để
cho nó tựa vào Quân. Nó không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó khóc òa lên như
một đứa trẻ, càng ngày càng khóc to hơn. Những học sinh khác đều nhìn nó với
Quân chỉ trỏ rồi bàn tán. Điều duy nhất Quân có thể làm bây giờ là an ủi nó
thôi
-Chị Bảo Ngân vì lo việc công ty nên mấy ngày trước đã bay qua Mỹ rồi, Quân đã
nói với chị ấy mọi chuyện, chị ấy sẽ trở về trong nay mai. Nhi nhất định phải
phẫu thuật, dù tỷ lệ bao nhiêu thì lúc nào cũng có hy vọng, chỉ cần Nhi tin thì
sẽ thành công, được chứ?
Nó nghe lời Quân, gật đầu lia lịa. Nó nhất định phải sống, nó nhất định phải
thay đổi cái lựa chọn trước đây bởi vì nó còn ba mẹ và ba nó, nó phải chăm lo
cho ông đến khi ông tỉnh dậy.
Quân thả nó ra, lấy trong túi một chiếc máy nghe nhạc và đưa cho nó
-Thời gian Nhi còn lại ở đây chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng Quân sẽ luôn
bên cạnh Nhi. Nhi hãy giữ lấy cái này, hãy luôn đeo nó để không phải nghe những
lời bàn tán từ những kẻ khác vì Quân không đủ sức để ngăn chặn điều đó nên chỉ
có thể đưa cho Nhi cái này.
Nó nhận lấy, miệng vẫn nấc lên từng tiếng vì cố kìm nén. Bật luôn cái mp3 và
đeo vào, bây giờ nó cần yên tĩnh và không muốn nghe những lời nào nữa. Trong
lòng nó bây giờ chỉ có 2 thứ thôi là ba mẹ và hắn.