Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh - Chap 91 - > 95
*Chap 91:
Bước đi như một người
mất hồn, một con nhỏ đỏng đảnh đi cùng một đứa khác va vào người nó. Không nói
gì, nó bước thẳng về phía trước. Sau đó nó lại bị con nhỏ kia nắm lấy vai kéo
ngược lại
-Mày là đứa nào mà láo vậy?........ À, chẳng phải là người yêu của hoàng tử đây
sao? Tưởng như vậy là được quyền láo à? Động phải tao rồi bỏ đi như vậy không
biết xin lỗi hả?..................
Mặc cho con nhỏ đó nói, nó lại quay đầu bỏ đi. Mà thật ra thì nó đang đeo tai
nghe nhạc với âm lượng lớn nhất, con nhỏ đó nói gì nó cũng chẳng biết.
Thấy nó bước đi như con nhỏ đó không hề tồn tại, tức giận, nhỏ liền nắm lấy vai
nó giật ngược lại lần nữa. Tay giật bung cái tai nghe
-Mày xem thường tao đó à? Mày muốn………….
Chợt thấy hắn đi tới, nhỏ im bặt và cúi đầu lùi về sau mấy bước cạnh nhỏ kia.
Hắn bước qua nó như một người không quen không biết. Nó nhìn thấy được ánh mắt
sắc lạnh hắn dành cho nó, ánh mắt như một nhát dao làm tim nó nhói lên đau cả
thể xác lẫn tinh thần. Đưa tay ôm lấy ngực, nước mắt một lần nữa lại tuôn rơi.
Nó không thể nhịn được khi nhìn thấy hắn như vậy. Nó không thể quên được
hắn!
Con nhỏ kia thấy vậy liền nhếch môi cười, tiến đến gần nó, mặt tỏ rõ vẻ khinh
thường
-Ô! Có người bị đá không thương tiếc rồi này. Bây giờ thì chắc mày chẳng còn
vênh nổi cái mặt mày lên đâu nhỉ! Sao hả? Bây giờ thì chắc chẳng còn ai bảo vệ
cho mày nữa rồi nên khóc sao? Mau quì xuống xin lỗi tao đi! Tao còn bỏ qua
cho
Tim nhói lên từng hồi đau đớn, mặc kệ! Bây giờ cho dù con nhỏ đó có hăm dọa thế
nào, hay có đánh nó chăng nữa thì nó cũng chỉ quay đầu bỏ đi. Nhỏ tức giận định
nhào đến nắm lấy tóc nó thì Quân đến, gạt phắt tay nhỏ ra
-Đừng có đụng vào cô ấy nếu không thì đừng trách tôi!
Nhìn thấy Quân, nhỏ chỉ cười một cái rồi lại quay sang nó
-Lại thêm hoàng tử nữa này, công nhận cô giỏi đấy- rồi nhỏ lại quay qua Quân-
Thôi tạm biệt hoàng tử, coi như vì anh mà tôi để qua một bên và sẽ tính
sau….
Rồi nhỏ quay đầu bước đi cùng nhỏ kia, nói nói gì đó. Quân dìu nó lên lớp mà
không nói một lời nào nữa. Gần đến lớp nó kéo tay Quân ra và cố gắng làm như vẻ
mình vẫn đang khỏe mạnh mà bước vào lớp.
Hắn không nhìn nó lấy một cái cho dù là liếc mắt. Như vậy cũng tốt, coi như hắn
đã dễ dàng gạt nó ra khỏi trái tim mình. Đó là điều mà nó muốn!
Cứ nghĩ rằng cơn đau đã chấm dứt, nhưng trong giờ học nó lại nhói lên liên hồi.
Đau đến độ nó muốn hét lên nhưng bây giờ nó lại phải kìm nén, nó không thể uống
thuốc trước mặt hắn như vậy thì hắn sẽ biết mất. Chỉ biết cố gắng chịu đựng,
gương mặt nó ngày càng tái xanh.
-Bảo Nhi! Lên bảng giải bài tập!
Cô gọi nó, ngồi lại vài giây rồi kìm nén cơn đau. Nó bước chệnh choạng lên
bảng, nhưng không có thuốc, nó đau quá, ngã xuống sàn và ngất lịm. Mọi người đổ
xô nhau chạy đến xem nó bị gì. Quân vội chạy đến và bế nó xuống phòng y tế mà
không nói một lời nào
Ngay khoảng khắc đó, ngay khoảng khắc nó ngã xuống. Hắn muốn chạy thật nhanh
lại bế nó lên, hắn muốn ôm lấy nó, hắn đau lắm. Tại sao nó lại ngất chứ? Rõ
ràng sáng nay nó vẫn còn rất tươi tỉnh mà! Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nó và
Quân, hình ảnh tối qua lại hiện lên. Hắn phải từ bỏ, một đứa con gái như vậy
không đáng cho hắn quan tâm. Điều mà hắn muốn bây giờ là làm cho nó hối hận khi
rời xa hắn, sẽ không còn ai che chở cho nó nữa!
* * * * *
Quân lo lắng nhìn nó, mặt nó bây giờ không còn chút sức sống, xanh xao và mệt
mỏi. Điều đó làm Quân cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết, thật ra vì ai mà nó
lại như vậy chứ? Vì Quân giấu chuyện gia đình nó không chịu nói ra sớm hay vì
người con trai đó? Liệu Quân có nên nói cho hắn biết để Nhi không phải đau nữa?
Không, Quân không nên nói, vì tình yêu là ích kỷ. Quân yêu nó, nếu như phẫu
thuật thành công thì Quân có thể có được nó, tình yêu nhỏ bé của Quân
-Này….. Này…. Cậu nhóc à…..
Chị y tế gọi làm Quân thoát ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình, quay qua
nhìn chị ấy, Quân hỏi
-Chị gọi em hả?
-Cô bé bị bệnh tim, em có biết chuyện này không?
-Em biết, nhưng tại sao Nhi lại bị ngất hả chị?
-Bệnh tái phát nhưng cô bé không uống thuốc nên đau đớn dẫn đến ngất! Chị đã
cho cô bé uống thuốc rồi, vì đây là trường học nên không đủ thiết bị, nhưng chị
nghĩ là bị nặng đấy, nếu bệnh tái phát mà tiếp tục không uống thuốc thì sẽ nặng
lên nhanh chóng. Tốt nhất là nên khuyên bạn đi điều trị!
Quân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Tại sao bị bệnh mà đến thuốc Nhi cũng không uống? Không lẽ Nhi định buông lơi
tất cả thật sao?” Nắm lấy tay nó, mọi thứ bây giờ đang dằn vặt trong Quân, nếu
Quân không nói ra thì nó sẽ cứ buồn mãi, mà tâm trạng của nó cứ tệ như vậy thì
e rằng bệnh sẽ phát triển nhanh hơn mà thôi. Quân phải làm gì đây?
Tỉnh dậy trong nước mắt, lúc nãy nó mơ thấy hắn đã bỏ nó đi theo một người con
gái khác mặc cho nó chạy theo níu kéo, ánh mắt hắn sắc lạnh lắm, nó đau lắm, nó
muốn nói mọi chuyện cho hắn biết nhưng không thể, nó phải làm tới cùng, nó phải
cố gắng lên. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Nhưng nước mắt thì không thể kìm
được, sao nó lại đau như thế này.
Lấy chiếc máy nghe nhạc, nó mở lên. Một bài hát buồn làm cho nước mắt nó càng
rơi nhiều thêm, một bài hát về một chuyện tình yêu buồn. Bài hát “Love is all
the same”, lời bài hát như tất cả những gì mà nó muốn nói với hắn. Nhưng tại
sao tình yêu phải mang nhiều đau đớn chứ. Nó ghét thứ gọi là tình yêu, tình yêu
làm cho con người phải đau như thế này đây. Nước mắt làm mờ nhạt mọi thứ xung
quanh
Đúng vậy, rồi thời gian
sẽ làm phai mờ tất cả, rồi hắn sẽ quên được nó. Lau nước mắt và trở về lớp. Lúc
này đang là giờ ra chơi thì phải, mọi người đều nhìn nó chỉ trỏ, có lẽ là thông
tin đã được lan đi khắp trường rồi và bây giờ nó đã không còn “an toàn”
nữa.
Ào!!
Một xô nước được xả xuống từ trên tầng 2 xuống đầu nó. Ngay sau đó là một tràn
cười hả hê, nó nhớ giọng cười đó. Là con nhỏ va vào nó lúc đầu giờ! Hắn lại
xuất hiện, và hắn lại một lần nữa lướt qua nó như không quen biết, ánh mắt đó
cứ vô tình đâm vào tim nó, không thể chịu nổi. Nó không thể chịu nổi, nó muốn
chạy đến ôm hắn, nó muốn hắn lo cho nó như lúc trước. Hắn sẽ chạy đến và chở
che cho nó, nó đau nhiều lắm. Điều làm nó đau hơn cả là hắn đi cùng một người
con gái nào đó mà không phải là nó. Nó sắp khuỵu xuống lần nữa rồi.
Mi, Lam chạy đến cạnh nó. Cả hai đều đang tức giận, đều muốn chạy đến mà đánh
cho hắn tỉnh ra. Nhưng đã hứa với nó rồi, phải kìm nén thôi. Đưa nó đi tìm một
bộ đồng phục khác để thay.
Quân đứng từ xa, Quân cảm thấy sao bản thân bất lực quá, vừa biến mất một chút
thì nó lại gặp chuyện. Không lẽ Quân không đủ khả năng bảo vệ người con gái mà
cậu yêu sao?
*Chap 92:
Giờ về
-Quân đưa Nhi về rồi chờ Nhi một chút nha! Nhi không muốn ở đó nữa!
Quân hiểu bây giờ nó muốn gì, nếu không yêu nữa ở bên cạnh cũng chỉ thêm đau mà
thôi. Nên rời đi thì mọi thứ sẽ dễ dàng phai mờ hơn, nỗi đau cũng có thể dễ
dàng lắng xuống.
* * * * * *
Đi lướt qua như không nhìn thấy hắn, nó trở về phòng mình để thu dọn mọi thứ.
Nó sẽ không bao giờ quên được những đồ vật ở đây. Mọi thứ đều là một phần kí ức
của nó, phần kí ức mà ở đó có hắn. Nước mắt lại tiếp tục rơi, dạo gần đây nó cứ
khóc mãi như thế, liệu đến bao giờ nước mắt mới có thể cạn đây?
Xếp đồ vào vali, mọi thứ hắn tặng cho nó, nó sẽ để lại. Chiếc đồng hồ nó sẽ để
lại, con thỏ bông nó cũng sẽ để lại….. Không, nó phải mang theo con thỏ bông,
chỉ giữ một món thôi, giữ một món để nó có thể nhớ về hắn, để có thể vơi bớt
nỗi nhớ…..
Con Pippi cứ chạy đến gối cái đầu lên chân nó, cái đuôi mọi ngày hay ngoe nguẩy
nay cũng cụp xuống. Chắc con Pippi biết rằng chủ của nó đang buồn.
* * * * * *
Quân tiến đến chỗ hắn, có lẽ rằng Quân đã quyết định một điều gì đó
-Tôi có chuyện muốn nói với cậu
Vẫn nhìn thẳng về phía trước, hắn không lên tiếng. Bây giờ hắn không muốn nghe
điều gì của kẻ đã cướp đi người yêu hắn cả. Hắn xem thường và hận những kẻ như
nó với Quân
Quân vẫn nói tiếp
-Tôi muốn nói với cậu về chuyện của Bảo Nhi. Thật ra………..
-Tại sao tôi phải nghe chuyện về loại con gái như cô ta chứ? Một con người 2
mặt như vậy thì có gì đáng để tôi phải quan tâm?
Quay qua nhìn Quân rồi nhếch môi cười một cái đầy lạnh giá. Quân tức giận khi
nghe hắn nói nó như vậy, nó đã vì hắn mà hi sinh đi nhiều thứ, ngay cả tình yêu
của Quân. Vậy mà bây giờ thì nó nhận lại là những lời khinh thường từ hắn như
vậy ư? Nắm lấy cổ áo của hắn, Quân như điên tiết
-Cậu hiểu Bảo Nhi được bao nhiêu? Cậu không bao giờ xứng đáng với tình yêu của
Nhi cả, không bao giờ! Và tôi cấm cậu nói ra những điều như vậy, tôi cấm cậu
làm tổn thương cô ấy!
Hắn lại nhếch môi một cái rồi hất tay Quân ra đáp trả lại từng lời
-Làm tổn thương cô ta? Xứng đáng với tình yêu của cô ta? Vui thật, xứng đáng
với tình yêu của một kẻ lẳng lơ như vậy à? Cậu nghĩ rằng tôi nên thấy hạnh phúc
vì điều đó sao? Đối với tôi cô ta chẳng khác những con ả ngoài kia là mấy
Bốp!
Vừa dứt câu Quân giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn làm cho hắn bật ra sau.
Đứng dậy nhanh chóng, đây có lẽ là điều mà hắn muốn làm từ lâu lắm rồi. Hắn muốn
đánh chết kẻ đã cướp đi người con gái của mình. Cả hai nhào vào và xả từng cú
đấm vào nhau như điên dại. Mặc cho Long Duy chạy đến ngăn cản.
* * * * * *
Ôm Pippi, nó khóc nhiều
hơn nữa, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc
-Chị xin lỗi em…. Pippi à….. Chị thương em lắm…. hức…. Nhưng… chị không thể
mang em đi cùng được…. hức… lỡ như chị không còn trên đời này nữa thì sẽ không
ai lo cho em…… Chị phải để em ở lại đây…. hức…. Chị tin là anh ta sẽ không đối
xử tệ với em đâu….. Chị mãi mãi sẽ không quên em… và cả…. anh ta nữa…. hức… Em
cũng không bao giờ được quên chị nhé….. Em phải thay chị lo cho anh ta đấy….
hức… hãy đuổi hết những kẻ xấu ca bên cạnh anh ta đi nhé….. hức….Bây giờ, chị
phải đi rồi…….
Đặt con Pippi xuống, nó đứng dậy bước đi, nhưng Pippi cứ quấn theo chân nó
mãi.
-Pippi à, em hãy nằm im đó đi…… đừng đi theo chị nữa……
Pippi không nghe lời, nó cứ kêu ăng ẳng mãi. Nhìn Pippi như vậy càng làm cho nó
nhớ về hắn nhiều hơn thôi. Đặt con Pippi vào trong phòng, nó chạy thật nhanh ra
ngoài và đóng xầm cửa. Chỉ còn nghe tiếng Pippi kêu ăng ẳng cố gắng tìm đường
ra. Nước mắt rơi từng giọt, miệng nói chỉ mình nó nghe
-Xin lỗi Pippi………
Lau nước mắt, nó kéo chiếc vali xuống nhà. Nhìn thấy hai người kia đang không
ngừng giáng xuống những cú đấm, nó vội chạy lại đẩy cả hai ra
-Hai người làm cái gì vậy? Đừng có đánh nữa…. TRÁNH RA ĐI!
Nó hét rồi đẩy mạnh hắn ra. Nhìn từng vết thương trên mặt Quân và cả hắn, mọi
chuyện tại sao càng lúc càng tồi tệ thế này. Nó lại khóc, Quân chắc là đang đau
lắm. Hắn cũng đang đau lắm. Nhưng nó vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng với hắn, nó
khóc và nhìn Quân. Nhưng thật sự người mà nó muốn hướng về là hắn, nó muốn lo
cho hắn, muốn hỏi thăm hắn, muốn được thoa thuốc và mắng hắn nhưng không thể
được.
Nó muốn thật nhẫn tâm, muốn trách hắn tại sao lại đánh Quân, nhưng nó không
thể, trái tim nó không đủ mạnh mẽ để có thể làm hắn đau được nữa. Vội lấy đồ và
nắm tay Quân kéo đi trước mặt hắn. Từ nay mọi chuyện có lẽ là đã chấm dứt. Nó
sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa, cũng như hắn sẽ không gặp lại nó nữa!
* * * * *
-Xin lỗi Quân….. hức….. Quân có đau lắm không? Tất cả chỉ tại Nhi mà
ra….hức
Sau khi mua thuốc và băng, nó vừa chăm vết thương cho Quân vừa nấc liên hồi.
Quân cố nén đau và nhìn nó khẽ cười, nắm lấy tay nó, Quân vẫn nhẹ nhàng an
ủi
-Không sao hết, Nhi đừng lo. Lỗi đâu phải tại Nhi, chỉ tại nhìn mặt cậu ta thấy
ghét nên Quân mới đấm cho mấy phát thôi. Hì hì
-Sao Quân phải làm như vậy chứ?.... Người như Nhi đâu đáng để Quân hi sinh
nhiều như vậy…
-Sao lại không đáng? Hi sinh cả tính mạng cũng được nữa…..
Nó im lặng không nói, thật sự tình cảm Quân dành cho nó quá lớn, nó không bao
giờ có thể đón nhận được tình cảm đó. Nó với Quân mãi mãi là bạn thôi!!
Quân đưa nó trở về nhà, đến lúc nó phải nói hết mọi chuyện cho ba mẹ nó nghe
rồi
Kia rồi, ba mẹ nó đang ngồi ở phòng khách. Nếu như họ biết nó tìm được ba mẹ
ruột thì sẽ vui như thế nào nhỉ.
-Quân về đi nhé, Quân như vậy sẽ khó giải thích với ba mẹ lắm. Có gì mai đến
đưa Nhi đi học nhé!
Bước vào nhà, hít một hơi thật sâu nó đi đến chỗ ba mẹ. Thấy nó về cùng với
vali trên tay, mẹ nó ngạc nhiên
-Sao con lại về vào giờ này?
-Ba mẹ, con có chuyện muốn nói!
Tiến đến ngồi xuống bên cạnh ba, mọi thứ có lẽ hơi khó nói vì nó sợ họ sẽ buồn
nếu như nó trở về với ba mẹ ruột của mình, nhưng sớm muộn gì họ cũng phải biết
thôi
-Ba mẹ, con đã tìm được ba mẹ ruột của mình!
Vừa nghe nó nói vậy, mẹ nó đã ngạc nhiên đến độ rơi nước mắt, có lẽ bà cũng
mừng cho nó, vội hỏi
-Con đã tìm được họ rồi sao? Làm sao mà con tìm được!
-Dạ, thật ra là họ tìm được con……. Và chỉ mai hoặc mốt con sẽ phải rời khỏi đây
để qua Mĩ…..……
-Hic….. Sao con phải đi sớm như vậy?
-Dạ……. Vì gia đình con đều ở bên đó và họ muốn đón con về……..
Nó giấu đi căn bệnh của mình, nó không muốn họ biết. Vì ba mẹ nó chỉ có mình nó
thôi, chỉ vì họ không có con nên mới nhận nó về nuôi, bây giờ đứa con duy nhất
là nó cũng bỏ họ đi, nó cảm thấy mình bất hiều quá. Mẹ nó không nói gì chỉ ôm
chầm lấy nó mà khóc, nước mắt nó cũng theo đó mà rơi xuống
Ba nó nãy giờ chẳng nói gì cả, đến khi hai mẹ con khóc xong đã đời rồi thì lúc
này ông mới lên tiếng
-Thôi chắc con cũng đã mệt rồi, lên phòng nghỉ đi!
Chắc ba nó cũng đang buồn lắm. Thật ra thì nó chỉ đi theo ba mẹ ruột của nó
thôi. Đâu phải là đi luôn không trở về, mặc dù ông sẽ nhớ nó, nhưng như vậy sẽ
tốt hơn cho nó
Nghe lời ba, nó bước lên phòng. Chắc có lẽ vì quá mệt mỏi nên nó chìm giấc ngủ.
Mãi đến khi tỉnh dậy và xuống nhà thì nó đã thấy trên bàn là một bàn ăn thịnh
soạn.
-Sao mẹ làm thức ăn nhiều vậy? Hôm nay có khách hả mẹ?
-Không có khách nào hết, con gái mẹ sắp đi rồi, mẹ phải làm một bữa ăn thịnh
soạn để đưa con gái mẹ đi chứ!
-……. Thế mẹ muốn con đi sớm hả? Huhu……
-Thôi mời ba vào ăn đi, lớn rồi mà cứ như con nít!
Một bữa cơm với ba người, cố gắng vui vẻ. Hôm nay nó phải ăn hết tất cả mới
được, như vậy thì lúc đi mới không thấy tiếc. Thật sự lúc chia ly thì lúc nào
cũng buồn, mẹ nó đang ăn vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Nó biết rằng bà
đang khóc, nó không biết mình nên làm gì cả. Đành tiếp tục ăn, nước mắt lại
rơi……..
*Chap 93:
Ngồi trong phòng ôm con
thỏ bông khóc, hình ảnh của hắn không thể nào dứt khỏi tâm trí nó được, mọi thứ
cứ hiện lên rõ mồn một, nhất là ánh mắt của hắn, ảnh mắt lạnh lẽo và thù hận.
Nó sợ ánh mắt đó, đau lắm!
Điện thoại rung liên hồi, một số lạ gọi tới. Thút thít vài cái, cố kìm lại cơn
nấc. Nó bắt máy
-Alo
-Bảo Nhi à…… Em lại khóc nữa sao? Là chị đây, em mau xuống mở cửa cho chị
đi!
Lập tức quăng điện thoại xuống nệm, nó chạy thật nhanh xuống nhà. Nó nhớ chị nó
lắm, nhớ muốn điên lên được. Người chị mà nó cứ lầm tưởng là người khác, vội ôm
chầm lấy chị, nó trách đầy hờn dỗi
-Huhu….. Tại sao chị về mà lại giấu em……. Hức…. Chị có biết là tự lúc gặp Hoàng
Yến…. Là em lại nhớ chị muốn khóc không…….. hức….. Vậy mà chị nỡ lòng nào…. để
cho em phải nhớ chị như vậy…… hức…… Chị lại còn bày trò chọc em nữa….. Chị thật
đáng ghét!!
Ôm chặt lấy nó, Bảo Ngân vừa cười vì vui vừa khóc vì hối hận
-Chị xin lỗi em…… Là lỗi của chị….. Nếu như chị nói sớm thì em đã không như vậy
rồi….. Mọi chuyện đã không đến nước này…… Chị xin lỗi….. Nhưng dù có thế nào đi
nữa….. Chị vẫn phải chữa khỏi bệnh cho em…. Phải chữa sớm nhất có thể…. Tối nay
chúng ta sẽ bay sang Mĩ…. Thiết bị bên đó hiện đại và tỷ lệ thành công sẽ cao
hơn……. Em nhất định phải đi sớm
Nới lỏng tay, nó phải đi ngay hôm nay sao? Mọi chuyện diễn biến nhanh quá, mới
đó mà đã đến lúc nó phải bỏ lại mọi thứ rồi sao? Nhưng mọi chuyện ra như thế
này chẳng phải vì nó mà ra hết sao? Có trách thì chỉ có thể tự trách bản thân
mình thôi. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn, lạc lõng….. dường như mọi cảm xúc tiêu
cực đều ùa về với nó lúc này.
Mọi thứ trong vali, không quên cầm theo con thỏ bông, nó bước xuống nhà với
gương mặt xanh xao và đôi mắt sưng húp. Bảo Ngân đang nói chuyện với mẹ nó, hai
người lại khóc, ba nó chỉ nói vài câu rồi lại bỏ lên phòng. Chắc có lẽ ông cũng
đang muốn khóc lắm. Nó ôm lấy ba miệng muốn nói câu tạm biệt mà sao khó
quá
-…… Ba ơi…… Con đi nhé! ….. Ba nhớ….. phải giữ sức khỏe nha ba T_T……
Mẹ nó cũng ôm lấy nó mà khóc mãi, đôi mắt bà cũng đã sưng lên, chắc từ lúc biết
nó sẽ đi bà đã khóc nhiều lắm và bây giờ bà vẫn khóc. Dù nó không phải là con
ruột của bà nhưng bà vẫn thương nó như chính mình sinh ra. Làm sao bà không
khóc được khi mà mới đây nó ở bên cạnh bà, thoắt cái bay sang Mĩ…. Cách xa cả
ngàn dặm…..
-Mẹ à….. Mẹ đừng khóc nữa…. con hứa sẽ về thăm mẹ mà!....
-Ừ….. Con nhớ về thăm mẹ nhé…… Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để bị bệnh
đấy!
-Con biết rồi………. Con đi mẹ nhé!
* * * * *
Quân đứng đợi nó ngoài sân bay, chuyến bay chỉ còn 15” nữa thôi là sẽ cất cánh.
Ngồi ở hàng ghế chờ, điều gì đó làm nó muốn ngồi ở đây, nó chưa muốn lên máy
bay. Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng. Quân và chị Bảo Ngân đang ngồi cùng
nó….
5”………10”…….
“Chuyến bay từ Việt Nam đến Mĩ sắp cất cánh, xin quí hành khách hãy lên máy bay
và ổn định chỗ ngồi”
-Chúng ta mau lên thôi, máu bay sắp cất cánh rồi…….
Bảo Ngân kéo tay nó đi, Quân đến sách đống hành lí. Nó không biết mình đang đợi
gì nữa, chờ đợi hắn đến khi điều đó không bao giờ có thể xảy ra, chờ đợi một
bóng hình đến để níu giữ nó lại?
Nó phải đi thôi, giá như bây giờ có một phép màu nào đó mang hắn đến đây, chỉ
một chút thôi cũng được….. Nhưng trên đời này làm gì có phép màu cơ chứ… Nó
đang sống ở thế giới thực mà nơi đó không hề có ai được gọi là bà tiên hay ông
bụt….
Một giọt nước mắt rơi xuống “Tạm biệt anh!”
Chiếc máy bay cất cánh có lẽ từ nay nó sẽ mãi mãi không còn gặp hắn được nữa
rồi!
(Bắt đầu từ đây t/g sẽ
viết theo ngôi tôi của Phong nhé)
Đã 2 tháng rồi, từ ngày cô ta dời đi cùng người con trai khác, cô ta đi như
vậy, không xuất hiện ở trường học, không xuất hiện ở đâu cả, cô ta biến mất
khỏi cuộc sống của tôi.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai? Hay bản chất của cô ta
thật sự là một kẻ như vậy. Tại sao những người con gái đến cạnh tôi đều làm cho
tôi đau đến vậy chứ? Tại sao tôi lại tin tưởng người con gái đó để bây giờ nhận
lại là một sự phản bội? Tôi không xứng đang có được tình yêu sao?
Đi khắp mọi nơi, tìm đến quán Bar, tìm đến rượu….. Tôi làm mọi cách, tại sao
hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong đầu tôi, tại sao cô ta không chịu biến mất trong
tim tôi? Tiếng nhạc sập sình chói tai vẫn không thể át được giọng nói cười của
cô ta. Những thứ về cô ta khiến tim tôi đau nhói. Tôi hận, hận tất cả những kẻ
như cô ta, hận tất cả những người con gái trên thế giới này
-Này anh, uống cùng em một ly nhé!
Một đứa con gái tiến đến chỗ tôi với bộ đồ bó sát, người nồng nặc mùi nước hoa.
Nhìn nhỏ hồi lâu, gương mặt cô ta lại hiện lên. Gì vậy chứ?
-BIẾN ĐI!!
Giật mình, con nhỏ làm mặt giận, quay lưng ngún nguẩy bỏ đi. Cô ta cũng như vậy
thôi, cũng như mấy con nhỏ đó, đều là hạng người thấp kém. Nốc chai rượu loại
mạnh để nuốt trôi hết mọi thứ
Một tin nhắn đến từ một số lạ
[Hãy ra công viên sau trường học gặp tôi, tôi có thứ muốn đưa cho cậu]
Lại gì nữa đây? Đưa thứ gì cơ chứ? Đưa cô ta về bên tôi được không?
Đặt chai rượu xuống bàn, tôi loạng choạng bước đi ra chỗ con mô tô của mình.
Con mô tô mà tôi đã từng dùng để chở cô ta. Tại sao mọi thứ đều có hình ảnh của
cô ta vậy! Mặc kệ, tôi không quan tâm vì tôi không đủ sức để đẩy cô ta ra khỏi
đầu tôi nữa.
* * * * *
-Là cậu sao? Tìm tôi làm gì?
-Không ngờ chỉ mới 2 tháng thôi mà cậu đã trở nên như vậy! Tại sao Nhi lại có
thể yêu loại người như cậu nhỉ? Hãy cầm lấy, đọc đi và hãy thay đổi suy nghĩ
của cậu
Nhận lấy tờ giấy từ tay Quân, tôi mở ra để xem cậu ta lại muốn giở trò gì. Là….
chữ của cô ta, trên đó còn có một vài chỗ bị nhòe đi vì nước. Như một chất kích
thích, tôi tỉnh táo hơn, bắt đầu dán mắt vào đọc từng dòng chữ
“Ngày hôm nay tôi đã rời xa anh rồi, tôi không muốn đi chút nào đâu, nhưng tôi
vẫn phải đi vì sự sống của tôi, vì gia đình của tôi.
Lúc đầu mới gặp anh, tôi ghét anh kinh khủng. Nhưng tại sao oan gia lại có thể
tương phùng nhỉ. Hay vì ghét anh nhiều quá mà tôi mới yêu anh? Lúc nào tôi với
anh cũng chỉ tìm cách chọc phá nhau, vậy mà lại trở thành một đôi.
Anh biết không, cái lúc anh muốn tôi gọi anh-em, tôi đã chọc anh, nhìn mặt anh
ngố lắm ấy! Nhưng bây giờ tôi lại muốn gọi như vậy, muốn một lần được gọi anh
xưng em, nhưng có lẽ là không bao giờ có thể làm được nữa rồi. Tôi hối hận vì
không yêu anh sớm hơn, bây giờ tôi lại muốn được anh chăm sóc từng chút một như
trước. Tôi nhớ anh lắm!
Đồ đáng ghét à, tôi xin lỗi vì đã không nói với anh. Sự thật là tôi bị bệnh
tim, thật trớ trêu là lại ở giai đoạn 3, mà tôi cũng chẳng trách ai được vì lỗi
là tự bản thân tôi mà ra. Tôi sợ rằng nếu tôi không qua khỏi thì anh sẽ rất đau
lòng, tôi không muốn anh phải buồn vì tôi như lúc mẹ anh bỏ anh đi. Tôi sợ lắm,
tôi sợ làm anh phải đau, vậy nên tôi thà giữ nỗi đau đó cho riêng mình.
Tôi không trách anh khi anh lạnh nhạt với tôi hay xem thường tôi đâu, vì tôi là
kẻ có lỗi. Tôi đã từng ước rằng mình chưa từng gặp anh, tôi đã từng ước rằng
mình chưa bao giờ yêu anh. Nhưng bây giờ tôi không muốn ước như vậy nữa, tôi
chỉ ước được gặp lại anh một lần cuối cùng thôi!
Viết những dòng này trong lúc đang điều trị, chắc có lẽ anh sẽ mãi mãi không
bao giờ nhận được tờ giấy này đâu nhỉ, có lẽ chúng ta không thuộc về nhau. Mong
anh sẽ tìm được một người con gái khác và quên tôi, tôi nghĩ là anh sẽ làm được
mà phải không? Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ mãi mãi yêu anh, anh vẫn sẽ mãi
mãi là tên đáng ghét mà tôi yêu nhất! Hãy sống thật tốt nhé!
Em yêu anh đồ đáng ghét ạ!”
Đọc từng dòng chữ, tôi gục xuống, không thể đứng vững nỗi nữa. Đây là sự thật
sao? Tôi đã hiểu lầm cô ấy sao? Mọi chuyện cô ấy làm là vì muốn tôi không phải
đau, vậy mà sao chứ? Tôi lại lạnh nhạt và vô tình, để cho cô ấy phải chịu nhiều
đớn như vậy, đau cả thể xác lẫn tinh thần
Từng mảnh kí ức lại dội về, lúc trong bệnh viện tôi đã nghe được gì đó. Đúng
rồi, cô ấy bị bệnh tìm, còn lúc Quân cố gắng nói ra nữa, tại sao tôi lại ngoan
cố không chịu nghe chứ?
Tại sao em lại không nói cho tôi biết, em đã biến tôi thành một con người tồi
tệ, em đã biến tôi thành một kẻ nhẫn tâm, vì em mà tôi đã đau đớn như thế nào
em có biết không hả đồ ngốc. Tôi sai rồi, tôi sai khi nghi ngờ em! Tôi sai
rồi….
-Cuộc phẫu thuật…… không thành công…. Lá thư đó tôi đã tìm thấy dưới gối của cô
ấy…… Mọi chuyện cô ấy làm là đều vì cậu…..
Mọi thứ như ù đặc tâm trí, tôi đã sai quá nhiều rồi, tôi phải đến bên em! Lao
ra giữa đường, một chiếc xe tải đang chạy tới, ánh đèn ngày càng gần. Nhắm mắt
và chờ đợi….
*Chap 94:
-Này, mày tỉnh rồi à?
Mau dậy ăn đi rồi còn uống thuốc
Lờ mờ mở mắt, tôi thấy đầu mình đau nhức, chắc có lẽ là vì chai rượu tối qua.
Tôi đang ở đâu? Mọi chuyện xảy ra đều là sự thật sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi
phải làm sao để được gặp em? Tại sao tối qua tôi không chết?
Ngồi dựa lưng vào tường, Duy đang ngồi cạnh góc phòng, cổ họng khô rát làm tôi
khó chịu
-Sao tao lại ở đây?
-Mày không nhớ gì à? Tối hôm qua mày định tự sát……. Nguyệt Mỹ đã chạy đến đẩy
mày ra!
Nguyệt Mỹ! Lại là cô ta! Sau chuyện cắm trại tôi đã đuổi học cô ta vậy mà cô ta
vẫn không ngừng đi theo tôi. Vì quá mệt mỏi nên tôi không quan tâm tới nữa, vậy
mà hôm qua…….
-Vậy có bị sao không?
-Cũng may là lúc đó Quân chạy đến lôi cô ta ra, chỉ bị gãy chân thôi
(=.=)
Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, lúc này tôi nhớ em hơn bao giờ hết, tôi muốn em bên
cạnh chăm sóc cho tôi. Nhưng thời gian không thể quay lại được, tôi đau
quá!
-Tao đã biết hết mọi chuyện rồi- Duy quay qua nhìn tôi, nói từng lời ngắt
quãng- Thật ra….. Lúc Bảo Nhi nói chán mày và yêu Quân, tao đã thấy cô ta khóc
lúc bỏ đi….. Tao đã tìm hiểu, Lam đã nói cho tao biết….. Nhưng vì Lam không cho
tao nói… Nên….
Cảm giác trong tôi lúc này là gì? Tức giận sao? Hay tôi đang hối hận? Tôi không
biết, tôi chỉ biết rằng tôi không còn đủ sức để đứng lên nữa. Chỉ vì một câu
nói thôi mà tôi đã tim hoàn toàn, tôi đã buông tay quá nhanh, nếu như lúc đó
tôi cố níu lấy thì mọi chuyện đã không như thế này!!
Tôi sẽ cố gắng sống, tôi sẽ cố gắng sống vì em! Như em muốn, nhưng trái tim tôi
sẽ mãi thuộc về em, sẽ không ai có thể thay thế được!
* * * * *
2 Năm sau
Đại học Harvard - Cambridge - Hoa Kì
Tính đến bây giờ là tôi đã du học được 2 năm rồi, cuộc sống của tôi hiện giờ
vẫn không khác trước là mấy, chỉ đơn giản là vây quanh sổ sách và việc công ty
của ba tôi! Và trong đầu tôi không bao giờ thiếu đi hình ảnh của người con gái
ấy- Thứ duy nhất giúp tôi có thể sống đến bây giờ
Thật ra thì tôi không sống, chỉ đơn giản là tôi đang tồn tại!
-Xin chào! Anh còn nhớ tôi chứ?
Ngước lên nhìn theo hướng phát ra giọng nói, tôi sững sờ…. ánh mắt ấy! Gương
mặt ấy! Nụ cười ấy! Mọi thứ, Bảo Nhi,…. Cô ấy đã trở về bên tôi rồi sao? Ngay
lập tức đứng lên ôm chặt lấy người con gái đó không ý thức, tôi lẩm bẩm từng
câu như một kẻ mất hồn
-Em đã về rồi, xin lỗi em, xin lỗi vì tôi đã đối xử tệ với em! Tôi nhớ em lắm….
tôi nhớ em muốn điên dại………
Chợt cô ấy đưa tay đẩy tôi ra, mặt có chút gì đó ngượng ngùng, điều đó làm cho
tôi cảm thấy hụt hẫng
-Em…. không nghĩ là sau 10 năm mà anh vẫn nhớ em đến vậy!
-10….. 10 năm? Ý em là gì?
-Không phải sao? Em là Sam…. lúc nhỏ chúng ta đã từng nói rằng lớn lên sẽ yêu
nhau…. Vì gia đình em chuyển đi định cư sang Mĩ nên đến bây giờ em mới gặp lại
anh!
Tôi như rơi giữa không trung, làm sao có thể như vậy được? Người con gái mà tôi
từng yêu và chờ đợi trước kia, bây giờ lại mang khuôn mặt của Bảo Nhi sao? Làm
sao có thể như vậy được? Ông trời đang trêu tôi sao? Hay Bảo Nhi đang đùa tôi?
Nhưng không thể được, hành động và cách nói chuyện của cô ấy khác đến như vậy
mà!
Không, tôi đã hứa với cô ấy, trong tim chỉ có cô ấy thôi! Mãi mãi là vậy!
* * * * *
-Ba có chuyện muốn nói với con
-…………
-Chắc con cũng đã gặp
con bé Sam rồi nhỉ? Nó sẽ là vợ tương lai của con đấy! Cuối năm nay sẽ thực hiện
hôn lễ, trong thời gian đó 2 đứa hãy cố gắng mà vun đắp tình cảm đi!
-Hết rồi phải không? Tôi đi đây!
Giờ đây tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà tức giận với sự sắp xếp này nữa. Bất
chợt một người con gái trở về, người con gái mà khi xưa tôi chờ đợi, lại có
khuôn mặt giống người con gái mà tôi đã đánh mất. Mọi chuyện quá rắc rối, như
một mớ hỗn độn khó tháo rời. Hình ảnh của em cứ mãi hiện về tâm trí tôi!
Tôi sẽ không kết hôn với ai cả, bản thân tôi là của Bảo Nhi thôi!
---------------------------------
*Chap 95:
Từ cái ngày mà Bảo Nhi
không còn nữa, đã mấy lần Phong hỏi Quân nơi cất Nhi để được gặp lại. Nhưng
Quân không chịu, Quân nói rằng Phong không xứng đáng để được đi thăm Nhi điều
đó làm cho Phong cảm thấy đau đớn và nhớ Nhi hơn bao giờ hết
* * *
Phong đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Từ lúc chuyển qua Mĩ, cậu đã
được ông Trần giao phó cho cậu công ty mẹ bên Mĩ. Phong chấp nhận vì cậu nghĩ
rằng việc tiếp nhận công ty sẽ làm giảm đi thời gian rảnh rỗi và cậu sẽ không
cảm thấy cô đơn nữa!
Cộc….. cộc….
-Vào đi!
-Chào giám đốc, em là đối tác mới của anh! Từ nay chắc có lẽ chúng ta sẽ gặp
nhau nhiều đấy!
Sam bước vào, trên tay cầm theo bản hợp đồng, gương mặt cười tươi rạng rỡ.
Phong thoáng chốc sững sờ, cậu lại nhớ đến Nhi. Tự lắc đầu để xua đi mọi thứ,
nhận lấy bản hợp đồng từ Sam, lật lật vài trang để xem sơ qua. Nhìn là cậu biết
rằng bản hợp đồng này đã thông qua tổng giám đốc- tức là ba cậu rồi, lấy con
dấu đóng vào bản hợp đồng, rồi để nó qua một bên
-Xong rồi!
Sam chậm rãi cầm bản hợp đồng lên xem rồi nhỏ khẽ cười
-Vậy là từ nay chúng ta đã trờ thành đối tác rồi nhé! Em có thể mời đối tác của
mình một bữa trưa không nhỉ?
-Được thôi!
Lời nói chợt thốt ra, Phong bất giác đồng ý, cậu cũng không biết tại sao nữa!
Có thể do gương mặt kia làm cho cậu không thể từ chối chăng? Hay vì cậu đã từng
yêu người con gái này
* * *
Xuống nhà hàng đối diện công ty, Phong ngồi im để cho Sam gọi món
-Cho em 2 phần cơm hải sản nhé!
Sam chỉ gọi 2 phần, nếu là nó, Bảo Nhi sẽ gọi cả đống với gương mặt cười tươi
như chọc tức người khác. Kí ức lại dồn về trong hắn
-Anh có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ?
Phong vẫn không nói, cậu chỉ nhìn xung quanh nhà hàng. Qua đến Mĩ nhưng cậu vẫn
bị đám con gái đeo bám. Đến lúc mặc bộ ves lịch lãm trông cậu ra dáng một quí
ông thì hút luôn những người phụ nữ khác.
Mặc cho Sam cứ luyên thuyên và cố gắng lôi kéo ánh mắt của cậu về hướng mình và
nhỏ đã thành công
-Lúc ở Việt Nam, chắc có nhiều chuyện xảy ra với anh lắm nhỉ! Vì vốn dĩ lúc đầu
anh không có ý định sang Mĩ mà, điều gì đã khiến anh trở về đây chăng? Chẳng
phải anh Duy đã nói anh vẫn luôn chờ em sao?
-Duy đã nói gì?
-Cũng chẳng có gì nhiều, em chỉ vừa gặp anh ấy mới đây thôi, lúc biết em thì
anh ấy nói rằng khi trước anh cứ mong được gặp lại em! Hì, lúc gặp anh em không
nghĩ là anh lại nhớ em đến vậy! Anh làm em hơi bất ngờ đấy!
Chị phục vụ mang thức ăn ra và cúi đầu như phong cách của nhà hàng
-Chúc quý khách ngon miệng!
Sam không nói nữa, nhỏ chăm chú vào phần ăn của mình. Phong cũng chậm rãi dùng
món, thỉnh thoảng lại nhìn Sam, cậu đang kiếm tìm hình bóng của Nhi ở Sam. Chợt
thấy nhỏ hất mấy sợi rong biển qua một bên…
-Sao em không ăn?
-Em bị dị ứng, anh không nhớ sao?
Phong chợt nhớ ra, phải rồi Sam bị dị ứng với rong biển, Nhi cũng bị dị ứng với
rong biển. Lúc trước nhìn Nhi thì lại nhớ đến Sam, bây giờ nhìn Sam thì lại nhớ
đến Nhi. Mọi thứ cứ muốn rối tung lên làm Phong cảm thấy mệt mỏi.
-Anh mệt sao?
-Không có gì! Tôi no rồi!
Nói rồi Phong đứng lên và bỏ đi, để lại Sam một nỗi buồn dâng trào “Phong à!
Hãy quên Bảo Nhi đi! Bảo Nhi đã là quá khứ rồi!”
* * *
-Mày gọi tao đến đây có chuyện gì vậy?
Duy bước đến ngồi đối diện với Phong. Bây giờ Duy cũng đã trở thành cậu chủ của
tập đoàn nhà mình rồi, Long cũng vậy cả hai đều đang định cư ở Mĩ, tuy vậy
nhưng Mi, Lam vẫn ở Việt Nam vì họ chưa họ được giao phó công ty ở đó.
Tay lật lật tập hồ sơ mà thư kí vừa đưa, Phong khẽ nhíu mày nhìn Duy tỏ vẻ khó
chịu
-Mày đã gặp Sam?
-Ừ! Một sự thật trờ trêu nhỉ, Sam mang khuôn mặt của Nhi và cũng là người trước
kia mày yêu……. Mới đầu tao cũng bất ngờ lắm, nhưng tao nghĩ kĩ rồi, mày hãy
quên Nhi đi, Nhi đã không còn nữa. Nếu mày cứ ấp ủ như vậy mãi thì cũng chẳng
được gì đâu. Hãy thử yêu Sam!
Phong im lặng, mọi người đều đang muốn cậu thay đổi, làm sao có thể như vậy
được. Làm sao Phong có thể quên đi Nhi để yêu một người con gái khác mà cuối
cùng vẫn mang hình bóng của Nhi thôi. Nếu như vậy thì chẳng phải là cậu sẽ làm
đau luôn cả Sam sao? Không! Sam là người con gái tốt! Phong không thể làm tổn
thương thêm Sam được nữa!
-Dạo này công ty của mày sao rồi?- Phong lãng sang một vấn đề khác
-Vẫn tốt! Chắc có lẽ tao sẽ về Việt Nam một chuyến!!
-Làm gì?
-Tao nhớ Lam!
Lại một khoảng lặng nữa, Duy vẫn còn Lam để nhớ, vẫn có thể gặp nếu muốn, trong
khi đó Phong nhớ Nhi, nhưng chỉ có thể là nỗi nhớ mà thôi, mãi mãi không thể
gặp lại Nhi được. Duy hiểu điều đó, cậu lãng sang vấn đề khác
-Mày đã ăn trưa chưa?
-Rồi…. cùng với Sam!
-Vậy thôi, tao có việc phải đi trước đây!
Duy bước ra khỏi và đóng cửa. Phong không còn tâm trí làm việc nữa, cậu quyết
định đi dạo để thư giản. Để tìm một khoảng lặng và nhớ đến người con gái
đó!
Bước đi chậm rãi, không khí ở Mĩ khác với Việt Nam, ở đây đang là mùa hè nhưng
vẫn lạnh. Tìm một nơi để có thể dừng chân thư giãn, Phong chọn quán mang tên
Relax… một nơi để thư giãn
Chợt! Nhìn qua cửa kính, Phong nhận ra một dáng người quen thuộc. Là Sam, Sam
đang ngồi cùng Quân và cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng Phong không vào, cậu
đứng nhìn Sam, Sam cười, nu cười hồn nhiên đầy sức sống như bản sao của Nhi.
Phong cảm thấy nhớ Nhi da diết, liệu cậu có nên ích kỷ lấy Sam làm hình bóng
của Nhi chăng?