Oan gia ngõ hẹp - Chương 33 - 34

Chương 33 : Ân Di ngày xưa đã trở lại …


Tuần tự hắn ở bệnh viện ba ngày nó phải chăm sóc hắn ba ngày, ngày nào cũng có một đống hoa với trái cây của hội fan gửi đến tấp nập cho hắn, thiệt là ghen tị.
Bao nhiêu hoa bỏ đầy trong phòng bệnh, rất thơm nhưng hình như nhiều quá nên có vẻ ngồi trong phòng hắn rất khó thở, toàn mùi hương hoa thôi .

Hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, sắc mặt cũng hồng hào khỏe mạnh hơn , câu đầu tiên hắn nói với nó, đại ân nhân chăm sóc cho hắn mấy ngày qua," một câu hết sức cảm tình hàm chứa lòng biết ơn vô hạn" : 
- Chết tiệt …
Nó trợn mắt quay lại nhìn hắn chằm chằm. 
Đồ vô ơn, ăn nói thế hả ?
- Cô có bị làm sao không mà tống một mớ hoa vào trong này hả ? Tính tự tử kéo tôi bằng hoa chắc ?
Nó lấy lại khí tiết chửi xa xả vào mặt hắn :
- Có cậu chết tiệt, cả nhà cậu chết tiệt … hứ, tôi thèm vào mà ngu đi chết với cậu . Dỏng tai lên mà nghe này, hoa là của fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu nhét vào đấy nhá chứ không phải tôi mang vào . Ăn nói không cẩn thận tôi binh cho gãy răng đấy !

Lần này đến lượt hắn trợn mắt nhìn nó, nó hôm nay đã trở lại là Ân Di của trước kia, đã mằng cậu xa xả . Có ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cậu, vui sướng kì lạ mà không hiểu tại sao .
Nó thu hồi giọng nói, khó chịu ôm một đống hoa bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên liếc hắn . 
Vết thương chưa khỏi hẳn nhưng cũng tạm chấp nhận được, hắn cùng bốn tên kia kêu gào inh ỏi đòi ra viện . 

Nó một lần nữa thành osin bất đắc dĩ, chịu trách nhiệm giúp hắn thu dọn đồ đạc . Trên xe ô tô bốn tên đại soái nhìn nó cười nham hiểm, thì thà thì thầm như bàn tính mưu kế gì đó, trông mấy cái nụ cười này thật giống bọn lưu manh đáng ghét ngoài kia . 
Ô hô, liên tưởng sáng tạo giống Bạch Cốt Tinh sắp bày mưu ăn thịt ĐườngTăng, nó tự tặng cho mình một lời khen ngợi cho cái sự liên tưởng phong phú vừa rồi, hehe . 
Bốn cái đồ Bạch Cốt Tinh gian xảo, đồ Bạch Cốt Tinh vô ơn … 
Ta chửi thầm ta chửi thầm …


Giờ ăn tối …

Trên bàn ăn to lớn đẹp đẽ nhà Thoại Vĩ, lúc này bày rất nhiều món ngon trình bày đẹp mắt, hương thơm cực kì “quyến rũ”. 
Nó nhìn mà mừng rơn, hóa ra bốn tên này bị thương nó cũng được lợi nha . 
Bàn tiệc thịnh soạn hôm nay dành cho bốn tên kia nên nó cũng được hưởng lợi rất lớn vì có công chăm sóc bọn hắn. 

Vĩ nhìn nó đánh chén kinh hoàng cười khinh bỉ, hứ cười cái gì mà cười chưa thấy người “đẹp” ăn cơm bao giờ chắc ?

Nó phớt lờ nụ cười của hắn, tự tin hất mặt ngẩng cao đầu tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình. 
A, giờ mới nhận ra bản thân nó của ngày xưa đã trở lại rồi …


Không khí trong nhà vui vẻ, sau bữa tối để lấy lại tinh thần bốn tên quỷ sứ mời mọc nó chơi bài .
Nó lúc đầu định không chơi nhưng vì cái câu nói sau cùng của tên khốn nào đó :
- Đồ nhát chết, sợ thua à, biết điều đấy rút lui sớm đi .
Nó tức tối nhìn hắn :
- Ta đây mà sợ mi à ? Chơi thì chơi ta không sợ …
Nó nhìn bốn tên với ánh mắt nghi hoặc rồi quyết đoán ngồi xuống bên cạnh bốn tên đó, chơi thì chơi chứ sợ gì, ta đây mà sợ các ngươi à ?
Mặt bốn tên hí hửng. 
Bingo! 
Nó bước đầu mắc bẫy bởi cái chiêu khích tướng của Vĩ rồi ….

Nó nhảy vào chơi, mấy ván đầu thì chẳng sao tình hình của nó có thể chấp nhận được . 
Mấy ván sau bốn tên nháy mắt nhìn nhau như thông gian bán nước , ê ê sao nó cảm thấy ông thần xui xẻo đáng mến đang vẫy tay trên đầu chào nó nha .

Ván thứ 5 nó xếp thứ hai . Tạm ổn hiện tại chưa bị nguy hiểm .
Ván thứ 6 nó xếp thứ 3 . Nguy hiểm cũng đã đáng ngại . 
Ván thứ 7 nó xếp thứ tư . Haha zui zui nguy hiểm cận kề rồi.
Ván thứ 8 trở về sau, nó vinh hạnh xếp thứ 5 áp chót 5 người, đau đớn chấp nhận hình phạt do bốn tên đại giạn thần đặt ra, hức hức … 


Mà sao cứ giống như bốn tên đó thông đồng vào chơi ép nó vậy nhỉ, đáng nghi quá, đáng nghi quá …

Nó cố tỏ ra kiên cường dám làm dám chịu hỏi : 
- Các cậu muốn phạt thế nào?
Phong nhìn nó cười cười, chạy xuống bếp lục cái gì đó, cả đám nhìn nhau cười bí ẩn, loảng xoảng loảng xoảng tiếng xoong nồi va với nhau ầm ĩ nghe rợn cả người .

Lát sau lại có tiếng hắn the thé kêu A Linh rồi trở lại với trong tay là một cái nồi đen thui thùi lùi . 
Hắn cầm cái nồi bước vô phòng cẩn thận lót giấy phía dưới cười một điệu cười gian xảo, đểu không chịu được .

Nó nghi ngờ nhìn mặt Phong :
- Này cậu … cầm cái nồi đen thui này ở đâu đấy . Dưới bếp làm gì có cái nồi nào như thế này?
- Có việc cần dùng ?
Nó mở to mắt nhìn hắn, chớp chớp xem hắn làm gì .
Hắn lại nhe răng nhe lợi ra cười :
- Rồi, tôi nghĩ ra hình phạt rồi . Ân Di cô lại đây, đưa cái mặt ra đây .
Nó ngây ngô hỏi :
- Làm gì?
- Phạt !
- Phạt kiểu gì ?
- Hóa trang .
- Đùa à ? Qùy chứ ?
- Hình phạt do bọn tôi đặt ra, tôi có nói phạt quỳ gối bao giờ nào ?
- Mấy ... mấy ngưòi có âm mưu ... Tôi không thèm chơi nữa.
Nó tức giận mặt đỏ hồng hồng phản bác lại .
Bọn đáng ghét hất mặt nhìn nó với ánh mắt khinh thường, đồng thanh nói:
- Cô nói dối, không giữ lời, chơi thua rồi chạy làng . Ê Ê Ê …

Bọn hắn dám ăn gian, cũng tại nó sơ suất không để ý thôi đành cắn răng mà chịu đựng vậy .

Nó tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi ngoan ngoãn tiến lại gần chìa mặt ra để bọn hắn “hóa trang” . 
Mặt bọn hắn hí ha hí hửng còn mặt nó tối sầm như đít nồi , nóm chợt thấy một đàn quạ bay qua kêu “quác ! quác ! quác !” trên đỉnh đầu .

Phong bắt đầu quét cái thứ đen đen quanh cái đít nồi, à cái đó gọi là nhọ nồi từ từ “hóa trang”cho nó . Tên đáng chết bôi hai vệt quanh mắt nó, quệt quanh miệng nó . 
Đến lượt tên Vĩ hắn quẹt mấy vệt song song như mèo lên má, rồi lên tay thật là khó chịu . Riêng Bảo không chơi chỉ nhìn nó và cười . 

Nó không tưởng tượng được rằng bộ dạng mình sẽ thế nào sau khi được trải qua tài “trang điểm” của hắn .


…. 15 phút sau …. 
Hắn đẩy nó đến trước gương . 
Nó mở to con mắt nhìn con nhỏ trong gương, mắt bị bôi đen như vừa ăn đấm, mặt mũi có râu mép đàng hoàng nha . Mặt còn chơi mấy vết như như mèo nữa. 
Tay chân nó được tên Vĩ bôi kem dưỡng da đen sì sì, bây giờ mặt nó nhìn rất ư là quái dị còn đen thui y chang Bao Công.

Lúc mà nó nhìn thấy bộ dạng của mình, đầu tiên là sững sờ mất mấy chục giây, thứ hai là tức giận, thứ ba hét vang lên : “ Bốn tên kiaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!”
Cuối cũng là mặc xác cái mặt mũi lem luốc như thế nào, nó co chân vác dép rượt bốn tên đại ma đầu về tổng bản doanh quy án .

 

Chương 34 : Cô bạn mới …


Lúc nó chụp được tên Phong, rất nhanh hắn đem khoảnh khắc “hiếm có khó tìm” của nó chộp lại bằng iphone sáng chói . Nó thấy hắn giơ dế yêu ra sau đó xoay góc độ như phó nháy nhanh chóng ghi lại thời khắc lịch sử cho nó . 
Nó đuổi bọn hắn chạy vòng quanh nhà, đương nhiên sức con gái làm sao bằng con trai nó ngồi phịch ra đât thở hổn hển, nhìn bộ dạng mình trong gương mà phì cười, trông nó y chang thổ dân Châu Phi …

Nó chợt nhận ra quan hệ của nó và hắn đã trở nên bình thường, không còn gượng gạo xa lánh như trước kia, cứ như vậy cũng tốt hãy là nó của trước kia …


…. Tại sân bay ….

Một cô gái đeo kính màu đen, mặc quần bò đen áo phông đơn giản nhưng tinh tế, đeo tai phone nghe nhạc kéo valy màu đen thư thái bước ra khỏi khu vực cách ly, trên người tỏa ra một phong thái điềm tĩnh đáng sợ . 
Cô nhìn thấy ngườ con trai đeo cái khuyên nhỏ lấp lánh bên tai ở phía trước, ánh mắt nhìn chăm chú nở nụ cười bán nguyệt mê lòng người nói khẽ : “Nick, Su đã trở về !”

Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn Tiểu Nghi, đã lâu không gặp cô ấy nhìn thật khác lúc xưa . 
Cô gái với khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp, làn da trắng đôi mắt to ánh lên ánh nhìn cương nghị bướng bỉnh, đôi môi hồng và một phong thái tự tin cuốn hút này chính là Lục Tiểu Nghi, cô bạn thanh mai trúc mã đã lâu không gặp của của cậu .

Hai con người với vẻ ngoài tuyệt đẹp đứng nhìn nhau, riêng ánh mắt cô gái nhìn chàng trai trong suốt như pha lê, ánh mắt rất đẹp cô nhìn anh rất lâu. 
Từ lâu cô đã rất nhớ khuôn mặt này, nhớ dángngười này, đúng như trí tưởng tượng của cô anh lớn lên rất đẹp trai, rất thu hút . 
Con tim yếu đuối lúc này chỉ muốn ôm chầm lấy anh mà kể lể nhưng cô vẫn cảm thấy chút gì đó thay đổi ở anh nhưng điều thay đổi này theo linh cảm thì không hề tốt cho cô .

…. Tại lớp 11a2 …
Hôm nay tập thể lớp "kinh dị" vui lòng chào đón một cô bạn mới rất xinh đẹp, cá tính .Bỏ qua khâu giới thiệu lằng nhằng, cô bạn cúi đầu chào cô rồi lẳng lặng đi xuống chiếc bàn đằng sau nó và ngồi xuống . 
Khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ kiêu kì làm cho mấy tên con trai trong lớp ngó xuống cuối lớp không ngừng . 
Nó nhìn Hạ Lan rồi quay lại mỉm cười thân thiện với cô bạn bàn sau, dù sao cũng cùng một “xóm nhà lá góc lớp” với nhau, cũng nên làm quen.

- Hi bạn, tớ là Ân Di .
Nhắc mới nhớ cô bạn kì lạ này vô lớp mà không thèm giới thiệu tên tuổi, khuôn mặt kiêu kì lạnh băng .

Cuối cùng không hất hàm như nó dự đoán cô bạn đó lại mỉm cười đoan trang, thân thiện với nó :
- Tớ là Tiểu Nghi, cứ gọi tớ là Su cho dễ gọi . Chào bạn .
- Hì, chào mừng bạn đến với 11a2 nhé . 
Cô bạn lại mỉm cười . 

Trong nụ cười lại thấy phong thái đĩnh đạc đoan trang của cô nàng lại càng nổi bật khác biệt, ôi xinh quá !

Lan Lan cũng quay lại góp vui :
- Hi, tớ là Hạ Lan bạn của Di làm quen nhé . 
- Uk, làm quen .
Cả ba cô gái nhìn nhau bằng ánh mắt biết cười thân thiện, giây phút đầu tiên gặp nhau họ đã tìm thấy tri âm tri kỉ của mình!

Ở đâu đó trong một dãy hành lang cũng có hai cô gái đã tìm được mục tiêu chung của mình, hai cô gái bắt tay nhau dùng ánh mắt đẹp sắc sảo nhìn nhau như ra hiệu, liệu mục tiêu của hai cô gái đó là gì, có chính xác không, liệu có ai sẽ bị tổn thương vì điều đó không ?


Ra chơi . Ba cô gái kéo nhau xuống căntin, nói cười rôm rả . Một hộp yomot đưa ra trước mặt nó, cắm sẵn ống hút luôn, nó trợn mắt nhìn lên .

Là cậu ấy, “Giày thể thao” với nụ cười bừng sáng mọi khi đưa cho nó, từ lâu cậu giống như đã trở thành người đứng sau bảo vệ cho nó rồi . 
Nó cầm hộp sữa rồi chìa ra trước mặt cậu một cái kẹo singum, cười tinh nghịch :
- Kẹo nhá ….
Khuôn mặt Vũ có chút thay đổi khác thường khi nhìn thấy Tiểu Nghi, ngay sau đó lại trở về bình thường, nói một câu làm nó chẳng hiểu gì cả .
- Các cậu quen nhau à ?
Nó ngơ ngác :
- Ai cơ ? À, đây là bạn cùng lớp mới ….

Nó liền bị cắt lời, cô bạn Tiểu Nghi bước đến bên cạnh khoác tay Vũ cười rạng rỡ :
- Vui quá, gặp anh ở đây, Nick .
- Su, em đến đây học từ khi nào vậy ?
Cô nàng trả lời thản nhiên :
- Mới sáng nay thôi . 
Nó ngu ngơ hỏi lại :
- Hai người …. Có quen nhau sao ?
Tiểu Nghi nhìn Vũ dịu dàng đứng sát cạnh cậu tươi cười :
- Tớ với Nick từ nhỏ là bạn thanh mai, lớn lên bên nhau từ bé . Sau nay khi tớ 8 tuổi phải sang Mĩ sống bây giờ mới trở về . Được gặp anh ấy ở đây vui quá nên ….
Nó với Hạ Lan nhìn nhau oh lên :
- Hóa ra là như vậy, không ngờ đấy .
Cô bạn cười tươi thật tươi, khuôn mặt trắng hồng rạng ngời trong nắng có chút gì đó ngại ngùng.
Nếu tinh ý có thể nhận ra Tiểu Nghi rất thích Hạo Vũ, ánh mắt đẹp của cô ấy tin tưởng nhìn cậu ta kiên định cứ như không ai có thể thay thế cậu ta trong lòng cô ấy, lòng tin đó thật vững chắc khó mà sụp đổ .

Thoáng cái tụi nó cũng sắp thi giũa kì hai rồi, tranh thủ những ngày hiếm hoi còn rảnh rỗi nó cũng Hạ Lan đến thư viện thành phố tìm sách tham khảo cho kì thi sắp tới .

Thư viện thành phố trông thật quy mô và đồ sộ . Vừa bước vào nó một phen bị choáng ngợp trước những dãy sách dài, cách bài trí kiểu cổ trông khá tinh tế đẹp mắt . 
Chỉ thấy toàn sách là là sách cùng những bức tranh cổ điển, sách chia thành nhiều loại có chú thích rõ ràng, sắp xếp ngăn nắp quy củ .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3