Oan gia ngõ hẹp - Chương 31 - 32
Chương 31 : Cảm xúc thật của tôi 2
Phong nhìn Bảo mà lửa giận bốc phừng phừng trong giọng nói :
- Bọn nó đâu ? Chúng ta đến rồi mà mấy con rùa rụt cổ đó chưa xuất hiện sao ?
“ HAHAHAHAHAHAHA !!!!!!!!!!”
Tiếng cười man rợ mang hàm chứa đầy sự đểu giả cất lên đằng sau lưng cậu, tiếng cười nghe thật quen .
Đằng sau là một đám người mang hàng nóng ( vũ khí ) đầy người đứng đầu là một thằng tóc vàng lởm chởm gian ác :
- Chào các chiến hữu, đến rồi à ?
Hắn cất cái giọng nghe mà sởn gai ốc giả ý thân mật giả tạo.
Vĩ nheo mắt quan sát trong bóng tối, tưởng ai hóa ra lại là thằng Zin thằng đàn em gian ác của Thiên Vũ Hội bị ở trong nhà đá vì tội buôn bán trái phép ma túy 4 năm về trước đã xuất hiện .
Không biết bằng cách nào nó đã ra tù, chắc là nó muốn trả thù ngày ấy cậu đã không nhân nhượng mà gọi cảnh sát đến bắt nó khi thấy nó tiếp tục giao dịch mua bán cái thứ bột trắng chết người đó tại ngay quán bar của cậu sau lần cảnh cáo đầu tiên.
Cậu lạnh giọng :
- Muốn gì ?
Hắn cười lạnh :
- Trả thù !
Rồi nó hét lên, cái giọng khàn đặc nghe đáng kinh gầm gừ :
- Còn đợi gì nữa mà không cho bọn nó một trận, hả ???????
Hắn quay lại gằn giọng với đàn em rồ imột đám người hùng hổ tiến đến 4 chàng trai tuấn tú oai nghiêm đứng lồng lộng trước gió trông không có gì là nao núng, sợ hãi .
Hưng cười vui vẻ :
- Các anh em gân cốt lâu ngày không vận động giờ được rèn luyện rồi . Lên nào, let go !
Bốn chàng trai nhanh nhẹn xử lý từng tên một, đánh đấm với một phong thái bình thản lạ lùng, lên gối xuống trỏ rất ư là điệu nghệ .
Các chàng trai này dều được một sư phụ uyên thâm trên núi huấn luyện võ thuật từ khi còn rất nhỏ nên xử lý mấy tên này dường như không khó mấy .
Nhưng hết đám đầu tiên thì lại có đám thứ hai, mọi người dù rất dẻo dai cũng đã thấm mệt .
Phong bực bội :
- Khốn thật, cái lũ lâu la ở đâu mà đông thế ? Cứ thế này e rằng chúng ta trụ không nổi mất .
Nguy hiểm hơn những tên này mang theo dao, côn, kiếm rất nhiều .
Chỉ có 4 chàng trai tay không mà phải đối phó hơn cả trăm tên mang theo vũ khí cuối cùng tất cả đều thấm mệt, áo khoác ngoài cũng bị dao kiếm sượt qua rách tả tơi . Đồng thời bên kia cũng chỉ còn lại mười mấy tên to khỏe còn lại tất cả bọn ruồi muỗi đều nằm rạp dưới đất đau đớn không kể xiết, rên la ầm ĩ .
Cả bốn tiếp tục lao vào đánh đấm điên cuồng né tránh hung khí kinh dị của bên kia, thấy Hưng lơ là cảnh giác một tên còn lại chạy đến vụt cây côn vào cậu nhưng may là Vĩ cảnh giác đá cho hắn một phát rất mạnh từ phía sau . Không may thằng cha đánh lén bị cây côn ngu ngốc của chính mình rớt trúng đầu lập tức bất tỉnh nhân sự .
Nhân lúc Vĩ quan tâm hỏi Hưng thì cái tên tóc vàng lởm chởm xông đến rút cây dao găm nhỏ sáng loáng đâm thẳng vào vai cậu .
Hai nhát vào bả vai …
Đau nhói tận tim gan, máu bắt đầu chảy mỗi lúc một nhiều hơn …
Cậu nhíu đôi lông mày đau đớn :
- Thằng khốn đánh lén .
Máu chảy ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt thấm ướt áo cậu vẫn cố gắng hạ gục một tên và xách cây côn xử lý tên Zin lì lợm, hắn tránh né rất nhanh làm Vĩ đang mất nhiều máu hoa mắt, cậu không nhìn rõ mọi thứ bây giờ rồi vô định quật thẳng vào phía trước .
- AAAAAAAAAA
Tên Zin ôm đầu đau đớn rồi nằm lăn ra bất tỉnh sau khi bị Phong và Hưng bồi thêm mười mấy phát nữa .
Cả bốn chàng trai đều bị thương không hề nhẹ nhất là Vĩ sau khi xử lý hết nhưng tên còn lại . Mọi thứ trước mắt cứ tối sầm lại đen thui rồi cậu lăn ra đất không biết gì nữa, cả ba chàng trai còn lại cũng vì quá đau và mệt nên cũng nhanh chóng ngất xỉu, bên cạnh la liệt những con người đau đớn nằm đó không thể cử động.
… Lát sau …
Một chàng trai tuấn tú xuất hiện, chép miệng :
- Lần này mắc lừa thằng Zin lợi dụng chúng ta trả thù hèn hạ Thiên Vũ Hội ,đưa anh em về đi và thu dọn sạch sẽ mấy thằng nhãi nhép này .
Giọng nói trầm khàn mang hàn khí lạnh ngưòi, cậu chậm rãi ra lệnh cho bọn đàn em .
… Lát sau ….
- Anh cả ……
Tiếng nói lạnh lùng phát ra dò hỏi :
- Có chuyện gì ?
- Còn mấy người này thì làm sao ?
Nói rồi hắn chỉ vào bốn thằng nhóc nằm mê man trên mặt đất, chỉ có bốn tên mà đối phó với một đám du côn bốc đồng quả thật không tệ, còn có cả thằng nhóc đáng ghét Thoại Vĩ mà Khả Kì đứa em gái thứ hai của cậu thích .
Được rồi ! Nể tình con bé ngốc, cho bọn này đường sống vậy…
Cậu từ từ lại gần thằng nhóc láu cá nằm bẹp dưới đất đó, lấy chiếc điện thoại trong túi áo nó bấm vào “danh bạ” rồi vào nhật kí . Thấy số gọi đến gần đây nhất là “ Home “ liền đưa tay chạm nhẹ vào màn hình rồi đưa lên tai nghe .
Rất nhanh bên đầu dây vang lên giọng nói, là giọng nói trong veo của một cô gái, giọng nói ẩn chứa sự lo lắng vội hỏi lại cậu :
- Alo ! Vĩ à, cậu đang ở đâu vậy ?
Sao lại là giọng con gái, ai vậy ? Cô gái này là thế nào với thằng nhỏ này?
Còn con bé Khả Kì thì sao ? Cậu nói nhanh như gió, giọng lạnh băng không chút cảm xúc .
- Nó đang ở bãi đất hoang đường E, số 23, hiện tại không được tốt cho lắm.
Không phải Vĩ, nó ngập ngừng lo lắng hỏi :
- Cho hỏi ai đầu dây ?
Tút …. Tút ….
Ô … Tắt điện thoại rồi .
Sao lại nói là không được tốt, trái tim nó không nhịn được tràn ngập sự lo lắng .
Nó vội vàng mặc áo khoác bắt taxi đến chỗ mà người lạ mặt đó nói . Tên đó nói nhanh quá cũng may đầu óc bã đậu của nó cũng có lúc gọi là xài được, nhớ rồi địa chỉ số 23 đường E …
Chương 32 : “Cảm xúc thật của tôi 3”
Đến nơi đang hoảng sợ vì cái cảnh trí hoang tàn trước mặt, mặt nó tự nhiên trắng bệch hắn phía trước có mấy cái vật gì nằm yên chỗ, ở đây rất tối ánh đèn đường leo lắt vàng vọt không đủ chiếu sáng .
Ế, phía trước là ma à ? Nghĩ đến đây nó cứ tưởng tượng đến mấy bộ phim ma thể loại ưa thích của nhỏ Diên, bạn cũ lâu ngày của nó.
Hơ hơ nghĩ đến cái việc đằng sau nó có mấy cái bóng không thành hình dáng dập dờn nhảy múa, mảng trắng mảng sáng mảng đen lộn xì ngầu mà mồ hôi tay nó túa ra, mặt đồng thời chuyển sắc xanh lè xanh lét.
Nó hít một hơi thật sâu, run run chập choạng dò theo ánh đèn đường mò mẫm trong bóng tối tiến lại gần sát mấy cái vật đen đen bất động ở đó .
Lại gần rồi mà sao tối thui thế này, đèn không tới , ánh sáng ở đâu ra ?
Nó cắn cắn môi rồi từ từ tút điện thoại trong túi quần run run rẩy rẩy chiếu từ từ lên cái vật gần nhất .
Nó chuyển sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, đây là một con ngưòimà lại là ngưòi quen nữa chứ, mắt nó có quáng gà không tên Vĩ chẳng phải đang nằm đó sao?
Nhưng tại sao lại có đầy máu trên người, bãi cỏ hắn nằm nhuốm đầy máu tanh, lạy chúa hi vọng hắn đừng làm sao ….
Nó hoảng hốt chạy lại lay lay hắn :
- Vĩ, Vĩ sao thế này ?
Nhìn hắn máu me bê bết thế này thực sự nó rất hoảng loạn, mắt ngân ngấn nước, lo lắng hoảng sợ quá . Làm sao mà ra nông nỗi này tên ngốc .
Nó ngu ngốc bắt chước cách kiểm tra trong phim trinh thám đưa tay lên mũi hắn kiểm tra, mát mát a … đang còn thở .
Có ánh mắt sắc lạnh rờn rợn của ai đó nhìn nó, nó cảm giác được và quay lại nhìn, một người con trai anh tuấn trên người phát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo cất giọng :
- Cô là ai ?
Nó nhìn hắn mắt đã ngân ngấn nước nó run run :
- Tôi .., à là bạn hắn ta .
Hắn dùng ánh mắt quét nó một lượt từ trên xuống dưới, nghi hoặc dặn dò :
- Đưa hắn vào bệnh viện . Tôi đi đây, chỗ này giao lại cho cô.
Ánh mắt nó vô tình hoảng sợ quét lên người con trai đó, khuôn mặt này rất quen rất thân thuộc rất gần gũi dù lạnh băng nhưng lại làm nó thấy kì lạ, tại sao lại thấy con người này gần gũi đến thế ?
Ánh mắt của Hạo Quân dừng lại trên gương mặt người con gái trước mắt, rất quen mà nhất thời cậu không thể nhớ ra, phải rồi rất giống người phụ nữ quan trọng trong lòng cậu, là bà ta …
Rút cuộc con bé này là ai ?
Nó đi loanh quanh gọi xe cấp cứu giọng như sắp khóc đến nơi, càng hoảng hốt hơn khi phát hiện ra ngoài hắn ba tên hotboy còn lại cũng nằm quanh quất gần đó .
….. Trong bệnh viện Y ….
Nó hoảng loạn gọi xe cấp cứu đến đưa bốn tên con trai nằm dưới đất vào viện, còn nó ngờ nghệch đứng đó rồi lên xe về bệnh viện luôn.
Nghĩ thật kĩ, nó lấy can đảm gọi điện thoại về nhà thông báo tình hình để cô Hoa lên làm thủ tục nhập viện .Rất nhanh sau khi nó gọi điện về nhà cô Hoa đã xuất hiện với gương mặt bình tĩnh khác thường, thấy khuôn mặt tái xanh của nó cô vỗ vai trấn an :
- Không sao đâu, cháu đừng lo .
Cô còn lạ gì khi thấy bọn nhóc quậy phá bị thương nhưng lần này có lẽ bị nặng đấy, dù bận rộn trong công việc làm ăn nhưng cô cũng phần nào biết được cái hội mờ ám mà bọn chúng tham gia .
Sau khi kiểm tra hết một lượt cả bốn tên, bác sĩ bước ra thông báo với nó và cô Hoa rằng trong bốn tên thì Vĩ là bị thương nặng nhất bị mất khá nhiều máu do vết đâm ở trên vai. Tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, cả bốn người sẽ nhanh chóng hồi phục chỉ cần chăm sóc tốt là được.
Nó nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không sao sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi .
Nhớ lại hôm qua nó lo lắng như vậy có vẻ hơi thái quá rồi .
Cô Hoa nhăn mày, bực dọc xen lẫn lo lắng rồi nói với nó :
- Tối nay cô bận công chuyện, cháu có thể ở lại chăm sóc mấy thằng nghịch tử này được không ?
Nó lưỡng lự một chút rồi gật đầu :
- Cô cứ về đi, một mình cháu lo được mà.
Cô Hoa nhìn nó trông cậy rồi ra về.
Lát sau A Linh cũng lên chăm sóc bốn tên đại công tử cùng nó, cô nàng mang theo lỉnh kỉnh nào khăn nào đồ ăn thức uống chất đầy trong tủ lạnh ở phòng Vip của bệnh viện.
Nó vào phòng nơi hắn nằm, trong phòng bệnh trắng hắn đang nằm ngủ, đôi lông mày hắn khẽ nhíu lại vì đau có lẽ do vết đâm ở sau vai .
Dù trong bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng đơn giản, sắc mặt hắn có phần nhợt nhạt nhưng vẫn thấy được dáng vẻ tuấn tú anh tài hiếm có của hắn .
Lông mi hắn dài cong, khép hờ ngủ thiếp, nó nhắm chừng ước lượng trời có khi lông mi hắn còn dài hơn nó nữa .
Khuôn mặt hắn lấm tấm mồ hôi trên trán, đôi môi nhợt nhạt nó lo sợ quan sát hồi lâu rồi theo bản năng vội lấy khăn ướt lau mặt cho hắn thì nghe hắn kêu khẽ : “Nước …. Nước !” thế rồi nó vội cho hắn uống nước ….
Rồi chạy đi giặt khăn, lau mồ hôi rồi kiểm tra bình truyền nước … vvv
Cứ như vậy cả đêm nó thức trông chừng hắn mãi đến gần sáng thì ngủ quên luôn trên ghế bành kê sát gần giường bệnh của hắn, trên tay nó còn cầm chiếc khắn ướt tối qua .
Khuôn mặt thánh thiện đang say ngủ, từng sợi tóc thả tung ôm lấy bờ vai gầy, đôi môi hồng phớt như cánh hoa như khẽ mím lại .
Nó quay khuôn mặt mệt mỏi về phía hắn, hàng mi cong khép lại có vẻ nó ngủ rất ngon .
Vĩ tỉnh dậy vì bị những tia nắng ban mai rọi vào làm chói mắt, khẽ cựa mình thì cậu thấy ở vai bỗng đau nhức, cậu quay sang bên trái thì rất ngạc nhiên ở đó có một cô gái thuần khiết đang nằm ngủ, rất say hơi thở đều đều và người là … cô ấy .
Chính là người làm cậu khó nghĩ mấy tuần nay …..
Nghĩ lại thì mấy ngày gần đây nó luôn cố ý trốn tránh cậu, không nhìn cậu lấy một cái rất vô tình nhưng tối qua trong lúc nhận thức lờ mờ không rõ ràng không tỉnh táo cậu … đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nó ân cần tỉ mỉ chăm sóc cho cậu cả đêm .
Lúc này nhìn khuôn mặt mệt mỏi này cậu mới nhận ra vị trí của nó trong lòng cậu đã quan trọng biết bao, không chỉ là cảm giác lạ lẫm đơn thuần nữa mà là đơn thuần luôn muốn bảo vệ, thương yêu .
Cậu không nén được mà gượng ngồi dậy bước lại gần nó, dáng hình cao lớn che phủ ánh nằng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó rồi vô thức đưa bàn tay đau nhức của mình vuốt nhẹ gò má nó, nhẹ vén những sợi tóc mềm màu nâu lòa xòa trên trán của nó .
Và bất giác khóe môi cong lên tạo thành mộtnụ cười hoàn hảo mê người, không tồn tại chút lạnh lùng cậu mỉm cười khi thấy cái điệu bộ ngủ co ro giống “ y chang con cún con” của nó .
Tất cả đang diễn ra đều được Bảo nhìn thấy, cậu tựa mình vào cánh cửa nhíu mày bất an, có phải không tên “ác ma” máu lạnh …. cậu không phải là đang thích Ân Di đó chứ ?
Cậu chẳng phải đã có Khả Kì rồi sao ?