Về nhà đi. - Thơ Nguyễn Phong Việt

Về nhà đi. 
Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất 
những ngày vui đến trào nước mắt 
những lần cô đơn như cuộc đời khất thực 
lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu... 

Về nhà đi 
đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu 
ngày bây giờ sa mạc hoang hóa 
những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ 
những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả 
chỉ còn nước mắt ngọt trên môi...

Con người ấy đã theo gió đi rồi 
để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối 
- Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại 
đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi... 
tận xa xôi... 

Về nhà đi 
không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi 
bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống 
bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết 
bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn 
dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời...

Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi
những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng
những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống
(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh
khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu...)


Về nhà đi 
con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau 
mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác 
bỏ lại hết những núi cao và mây trắng... 
những vực sâu và đá tảng... 
cho một lần thảnh thơi... 

Về nhà đi 
ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười...