Oan gia ngõ hẹp - Chương 43 - 44

Chương 43 : Khoảng cách 

Nó tỉnh lại, hoàn toàn không xây xước gì chỉ thấy một màu trắng và lại ở trong bệnh viện .
Việc đầu tiên là nó chân đất bước đi ,chầm chậm đi tìm hắn, nó muốn biết hắn hiện giờ như thế nào, vẫn giữ nguyên gương mặt đó mái tóc nâu xõa dài qua vai. 
Nó mò mẫm khắp hành lang và cuối cũng thấy hắn an toàn trên một giường bệnh, đầu băng lại và đang chìm trong giấc ngủ, bên cạnh là Khả Kì nước mắt chảy dài … 
Nghĩ ngợi một lúc dù rất muốn ngồi bên cạnh nhưng nó vẫn cắn răng trở về phòng bệnh của mình, nhìn đôi chân trần của mình nó tự cười một mình, mày ngốc lắm, người ta đã có bạn gái rồi mà đâu đến lượt mày lo đâu chứ…
Khả Kì nhìnThoại Vĩ đầu quấn băng trắng, nhắm mắt thiếp đi trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô thật vô hồn, cô ngồi ngây ngốc nhìn chăm chú gương mặt thân quen đó . 
Đôi mắt to tròn kinh ngạc, gương mặt thất thần đượm chút ưu buồn bàn tay cô cứ nắm lấy bàn tay cậu, giây phút biết cậu không có gì nguy hiểm trái tim bị treo cao của cô như được hạ xuống …

Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, Thoại Vĩ không bất chấp nguy hiểm, khi thấy cô gái đáng ghét đó sắp bị dàn sân khấu ập lên người, cậu đã không ngần ngại mà lao thẳng từ khu vực hậu đài đến ôm lấy cô ta, dùng đôi vai thân quen đó mà che chở cho cô ta .
Cô cũng không biết việc làm đó của cô đã khiến cậu bị nguy hiểm, một suy nghĩ điên rồ bỗng lóe lên trong đầu cô, cô muốn … rất muốn ngay lập tức làm cho cô gái đó biến mất khỏi thế gian này . 
Lòng thù hận mang tên ganh tị, ghen ghét không tên trong cô vì tình yêu dành cho ai đó đã dần lớn dần lên, đến nỗi chính bản thân cô cũng không kiểm soát được bản thân mình . 
Liệu có một ngày cô sẽ hối hận về những việc mình đã và sắp làm không, câu trả lời của cô là không, vì cậu ấy cô sẽ làm tất cả … chỉ để cậu mãi và sẽ mãi là của cô mà thôi …
… Vài ngày sau…
Nó đang ngồi đọc tiểu thuyết mới mượn của Lan Lan, tiểu thuyết rất hay nhưng rất tiếc cô không thể tiếp thu được một chữ nào, không có một chút hứng thú. 
Những suy nghĩ miên man cứ luẩn quẩn trong đầu nó như : “Hắn giờ này đang làm gì?”, “Đã đỡ chưa?”, “ Ăn uống có tốt không?” cứ làm nó thấp thỏm không yên . 
Điện thoại trong túi áo nhỏ rung rung, có người gọi đến . Đập vào mắt nó là một dãy số lạ, nó hơi ngần ngại nhưng cũng nhấn nút chấp nhận, vang lên bên tai là giọng nói quen thuộc của Vũ, giọng nói có chút gấp gáp, yếu ớt ngập ngừng : 
- Di đó hả ? Biết… ai đây không ?
Nó cười :
- Vũ đừng đùa nữa, làm sao mà vào giờ này lại gọi điện cho Di …
Cậu ngập ngừng mở lời :
- Chỉ là … Vũ… nhớ Di thôi …
Nói cũng đúng đã mấy ngày nó không gặp cậu ấy, từ cái ngày mà Vĩ thay nó chắn cái dàn sân khấu kinh dị đó . Mà cậu ấy nói cậu ấy nhớ nó … là sao ta?
- Vũ … đùa kì quá ! Có chuyện gì không ?
Vũ thoáng cười đau khổ, đến giờ phút này cậu không hề đùa chỉ là cậu nhớ nó mà thôi, nhớ rất nhớ . 
Nhìn máu từ vết thương ở bả vai cứ chảy ra mỗi lúc một nhiều và đàn anh Hạo Quân gục ngã ngất đi bên cạnh cậu đắn đó suy nghĩ và mở lời :
- Di … có thể… giúp Vũ một việc được không? 

Nó mặc áo khoác, lấy chìa khóa nhà chạy vội lên taxi đến đại điểm mà Vũ nói . Giọng nói có phần gấp gáp khó nhọc của Vũ mất luôn sau khi nó khi xong địa chỉ mà cậu nói, lo lắng nhìn điện thoại nó gọi lại nhưng không ai bắt máy . Cậu ấy nói nó đến địa chỉ ghi trên giấy này, cậu bảo nó đến giúp cậu băng bó vết thương, cậu hiện đang bị thương và không biết nhờ vả ai ngoài nó . Nó mang theo nỗi nghi vấn trong lòng đến một con hẻm nhỏ, đèn đường tối thui hun hút, ở nơi đó, nó phải rất khó khăn mới nhìn thấy không chỉ một mà là hai con người mê man bất tỉnh với vết thương không nhẹ trên người . 

Đều là gương mặt quen thuộc cả, nó vội vội vàng vàng chạy lại nhờ vả bác lái taxi phụ giúp đưa hai con người bất tỉnh lên xe về nhà cũ của nó . 
Cũng may là nó nhớ mang theo chìa khóa nhà, địa chỉ này cũng gần với nhà cũ của nó có thể đưa hai người này đến đó ở tạm . 
Tối thui thế này không thể để hai người này lạnh lẽo nằm đây được .
Bác tài nhìn hai chàng trai trong bộ dạng thương tích máu me mà nhìn nó ái ngại, nó năn nỉ gãy lưỡi ông tài xế lắm chuyện mới thương tình mà đưa hai còn người này đến nhà nó .
Khi hai con người vào được đến phòng cho khách của nhà nó, hơi bụi chút xíu những vẫn còn sạch chán, hai con người nằm an vị trên giường . 
Nó chạy bộ đi mua ít thuốc cần thiết và bông băng, cũng may nó có học qua một khóa học cơ bản về sơ cứu vết thương nên cũng còn xài tạm được …
Múc một chậu nước ấm ấm nó rửa sơ qua vết thương cho hai người, giúp lau luôn cả gương mặt lấm lem mồ hôi và đất cuả họ nó không nén được mà thở dài. 
Tội nghiệp cho bọn họ, những vết thương này cũng không phải là nhẹ, làm sao mà hai con người nổi tiếng giỏi võ như thế mà ra nông nổi thế này nhỉ?

Chương 44 : Bất ngờ


Tiếng chim hót trong trẻo vang vọng mãi bên tai đã đánh thức giấc ngủ chập chờn của Hạo Quân, cậu tỉnh lại và nhanh chóng nhận ra mình đang ở một căn nhà xa lạ, có chút gì đó trong không khí ấm áp thân quen khó lí giải . Cách bài trí sắp xếp đồ đạc rất giống với căn nhà cũ ngày nhỏ của cậu, giống lắm .
Ôm cái đầu tê liệt, cậu giật mình nhìn thằng nhóc bên cạnh, Hạo Vũ bị thương nằm ngủ say như chết, vậy không phải nó đưa cậu về đây sao, đây không phải nhà nó sao ?
Nhìn những vết băng bó cẩn thận, tỉ mỉ trên người cậu xỏ đôi dép để sẵn dưới giường quờ quạng xuống dưới.
Cậu đi qua mấy căn phòng sạch sẽ có đồ đạc sắp xếp ngăn nắp và lần theo cầu thang xuống dưới nhà, ở đó có một cô gái đang hì hục nấu nướng gì đó dưới bếp . 
Còn ai vào đây ngoài nó, sáng sớm nó ngủ dậy ở căn phòng bên cạnh họ, bật dậy tất tả chạy đi ra chợ mua đồ còn phải lên mạng học cách nấu cháo dinh dưỡng siêu tốc nữa . 
Nó làm theo y như hướng dẫn trên mạng, mua ít thịt và sò tươi về nhà sơ chế như mama ngày trước bày, chờ cháo chín là bỏ sò và thịt đã xào qua vào quấy đều .
Nó ngồi bấm ngón tay chờ cháo chín, giống như thói quen ngày nhỏ mỗi khi chờ mẹ nấu cơm xong cho cả hai anh em. Khoan, nó nhớ ra sơ sơ rằng ngày xưa nó còn ... còn có một người anh trai giống y chang như trong giấc mơ lạ mà nó thường gặp vậy .

Bấm ngón tay, nó ngơ ngác làm lại một lần nữa, từ nhỏ đến giờ nó thường hay bị những cơn đau đầu kinh khủng hành hạ, bác sĩ bảo là do di chứng của một vụ tai nạn nào đó gây ra . 
Kí ức của nó luôn xuất hiện một mảng nhỏ trắng xóa, cố gắng thật nhiều để nhớ lại cũng vô ích, càng cố gắng lại càng mờ mịt hơn . 
Mẹ nó thì hình như không muốn nó nhớ lại, mỗi lần như thế nó lại hỏi tại sao mẹ lại không muốn con nhớ lại? 
Câu trả lời mặc định và muôn thưở vẫn sẽ là cái lắc đầu lảng trách của mẹ và câu nói : “Như thế sẽ tốt cho con hơn!”
Một con người sững sờ tại cầu thang,cánh tay gầy của cậu níu vào thành cầu thang chống đỡ không cho mình khụy xuống, nhìn cái cách bấm tay đó sao mà giống em gái nhỏ của cậu quá.
Cái thói quen bấm tay đó là do cậu dạy cho con bé mỗi lần con bé quấy khóc khi chờ mẹ nấu cơm. 
Cậu nói con bé hãy bấm tay như cậu, bấm thật nhiều, đều đều thì mẹ sẽ nấu xong, lúc đó con bé sẽ tin ngay không còn quấy phá nữa mà chăm chú bấm bấm ngón tay nhỏ xinh mà chờ đợi . 
Cậu nhớ con bé, rất nhớ, cậu còn nhớ cả người mẹ ích kỉ mà cậu vừa hận vừa yêu thương sâu sắc đó nữa.
Người mẹ nhẫn tâm ruồng bỏ cha và cậu mà đi và còn nỡ mang theo em gái nhỏ yêu quý của cậu ra đi trong đêm tối, lí do theo như người mẹ kế của cậu nói là vì một người đàn ông xa lạ khác . 
Trải qua một kì nghỉ hè ở Úc về, cậu mất tất cả, mất cả mẹ và em gái và nhận được một câu trả lời kinh hoàng từ một người phụ nữ xa lạ, người mà từ đó về sau cậu gọi là mẹ kế .
Cậu còn bất ngờ có thêm một cô em gái, tầm tuổi cũng giống như em gái mất tích của cậu ,cái gai đình cậu đang sống vẫn là một gia đình đầy đủ cả bố lẫn mẹ và em gái nhưng với cậu sao mà xa lạ quá .
Cậu quay lại lên lầu, bước chập choạng vào nhà vệ sinh vốc nước như điên táp lên mặt để cho mình tỉnh táo lại, là mơ thôi em gái cậu theo như mẹ kế nói đã không còn rồi mà .
Cuối cùng nồi cháo đầu tiên của Ân Di cũng chín rồi, nó nhón chân lấy cái âu nhỏ trên gía để chén ở trên cao, không cẩn thận tuột tay làm rớt xuống và luống cuống ngả người ra chụp . 
Kết quả nhận được nếu nó chụp cái âu giữ nhiệt cho cháo sẽ là cả nó và cái âu sẽ đáp đất ngoạn mục và có một nụ hôn kiểu Pháp với sàn nhà. 
Ai, ai làm ơn làm phước cứu nó với ! 
Ông trời quả không phụ lòng người, Hạo Vũ đã kịp thời ôm lấy nó trong giây lát, nhanh chóng giúp nó có cảm giác an toàn . 
Hình ảnh có phần kì quặc và hắc ám này cũng chui thẳng vào tầm mắt của Hạo Quân, nhưng không ... mọi sự chú ý của cậu tất cả đều đặt vào vết sẹo ở vai trái của Ân Di .
Vết sẹo đó nếu cậu không nhớ nhầm thì rất giống vết sẹo để đời của em gái cậu.
Vết sẹo đó có khi hai anh em đi chơi trong công viên giải trí cậu vô tình không trông em cẩn thận làm con bé táy máy nghịch ngợm bị ngã . 
Con bé bị rách bả vai, vết thương rất sâu làm con bé cứ khóc mãi không ngừng làm cậu và cả nhà một phen khiếp vía … Nhớ mãi, cậu còn nhớ hình dáng vết sẹo đó nữa , việc này là sao đây ?
Cậu lảo đảo đi lên phòng, đầu óc lạnh băng tôi luyện mười mấy năm ròng sụp đổ trong chốc lát, cậu muốn bình yên suy nghĩ lại . 
Đó liệu … có phải như cậu nghĩ là em gái cậu không? 
Cậu vươn tay đóng sập của lại rồi ngồi sụp xuống sàn, tất cả các sự việc xảy ra quanh cậu rút cuộc là có ý nghĩa gì ?
Khi nó chạy vội khỏi vòng tay Hạo Vũ, nói cảm ơn vội vã và lấy lí do đem cháo cho anh Hạo Quân bước lên phòng thì ở đó còn lại cái giường trống trơn, áo khoác đen trên móc cũng không còn . 
Chứng tỏ anh ấy đã lẳng lặng rời đi, đúng là tính cách lạnh lùng băng giá, đi cũng không nói với nó, ân nhân tối qua của anh ta một tiếng nữa . 
Hạo Vũ cũng chào nó một tiếng rồi đi khỏi, môi cậu ấy mấp máy như muốn nói gì đó nhứng lại thôi . 
Cậu ấy gọi điện thoại cho ai đó rồi rất nhanh, 5 phút sau một chiếc xe oto đen đỗ xịch trước cửa nhà nó . 
Nó trợn mắt nhìn chằm chằm Hạo Vũ, phải rồi người ta là con nhà máu mặt mà, cần gì mà mày nGạc nhiên như dân quên lên tỉnh thế chứ? 
Mất mặt … mất mặt quá đi !
Cậu hỏi nó có đi cùng về nhà Vĩ không, hôm nay là chủ nhật, thôi cho nó một hôm được tự do không ai quản lý vậy. Ta sẽ đi chơi, đi ăn, đi shopping với Lan Lan cho thỏa thích mới được, một ngày nắng vàng, thời tiết thuận lợi để đi chơi …
Tạm biệt Vũ, nó cũng alo cho Lan Lan . 
Rất nhanh chóng hai đứa đã có mặt ở khu trung tâm thương mại náo nhiệt sầm uất của thành phố . 
Ở đó bọn nó còn gặp cả Tiểu Nghi, cả ba bắt lấy nhau nhanh chóng và hòa nhịp vào cuộc chơi.
Ăn uống thả ga, chơi rất nhiều trò chơi, mua một đống đồ, đi dạo không biết mệt mỏi khắp thành phố và cười toe toét suốt cả ngày hôm đó . 
Cả ba không hề biết rằng, theo sát Ân Di luôn có một người mặc đồ đen có vẻ rất mờ ám, luôn theo dõi cô bạn .