Oan gia ngõ hẹp - Chương 47 - 48
Chương 47 : Nhớ lại tuổi thơ
Không thấy đau mặc dù bàn chân yếu ớt đang chảy máu, dép văng rất xa, nó thở hồng hộc, cột tóc bung ra, mái tóc dài nâu xỏa tung, bay bay theo gió.
Cuối cùng cố gắng còn sót lại của nó cũng không có ích lợi gì, nó bị một tên đô con túm lấy éo, ném mạnh vào tường gằn giọng .
Vừa rồi bọn chúng đuổi theo nó một đoạn khá xa, chạy thẳng ra gần đường lớn nhưng vẫn vắng vẻ, hoang vu .
Nó bị trẹo chân té lăn ra đất nên nhanh chóng bị tóm, nó vùng vẫy hét lên :
- Tôi đã làm gì … tôi có thù oán gì với các người …? Sao các người lại muốn giết tôi, tại vì sao ????
Nó gào lên như điên, nó hét lên vang vọng con hẻm.
- Ai ? Ai đã sai các người làm cái việc bẩn thỉu này?
Không ai trả lời cho nó biết .
Tên bẩn thỉu đó chạm vào người nó, hơi thở mạnh sau gáy nó làm nó sởn da gà, ném mạnh nó xuống, cả thân hình nhỏ nhắn của nó bị ném cái bịch bay thẳng và đạp mạnh vai vào tường .
Đau điếng!
Nó rên lên khe khẽ : “ Ư … Ư “
- Con nhỏ này, rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt hả ? Mày có muốn được chết nhẹ nhàng không?
Nó sợ hãi, run run :
- Làm ơn … Tôi không có thù oán gì với mấy người .
Một thằng tóc vàng, tóc tai bờm xờm như tổ quạ bước đến gần nhìn nó nhếch môi cười lớn nghe mà rợn gáy :
- Nhìn kĩ … con này cũng xinh phết !
Hắn bất chợt dùng bàn tay kinh dị đó mà chạm vào má nó, rồi từ từ nắm lấy tóc nó giựt mạnh, xếch gương mặt cúi gằm của nó nhìn lên.
Cảm giác da đầu đau không gì tả nổi, tóc nó chỉ muốn rớt ra.
- Nhóc con, em làm bọn anh mệt quá rồi đấy.
Giọng nói ... chỉ giọng nói thôi cũng làm nó khiếp sợ .
Rồi một tên khác mặt mũi hằn lên vẻ tức giận bước đến tát nó rất mạnh, những dấu tay in hằn trên má, nóng rát, đỏ rực , như đốt cháy da thịt .
Nó ương ngạnh dùng chút sức cuối cùng thoát khỏi vòng tay bọn chúng, giằng co mạnh mẽ :
- Bỏ ra …buông bàn tay bẩn thỉu của các người ra khỏi người tôi ….
Hai tên bất lương mất đà té lăn ra đất, biến đổi thần thái gương mặt nhanh chóng, nhìn chúng mà nó liên tưởng ngay đến con hổ hung tợn như muốn nuốt chửng con mồi là nó ngay lập tức .
Một thằng hét to :
- Xử lí nhanh gọn còn này còn về lĩnh tiền đi tụi mày . Đùa thế là đủ rồi .
Nó bị ném ra giữa, bị mấy tên bất lương đá qua đá lại như trái bóng, quần áo trằn trên đất lấm đầy đất cát .
Cơ thể bầm dập không sót chỗ nào, nó lăn lóc giữa đất sỏi …
Nó bị một đám cả nam lẫn nữ đánh đấm như một bao cát, đủ mọi hành động thủ đoạn, tát đánh đấm đá không thiếu một thứ nào.
Bọn chúng cười hô hố, lẫn trong đó còn có tiếng cười vô nhân tính trong trẻo của một cô gái dõi theo quan sát từ xa . Trong đáy mắt nó mờ ảo gương mặt baby khó quên đó, yếu ớt cất lời đứt quãng :
- Cô … cô gì ơi … làm ơn cứu tôi với …
Tiếng nói thảm thiết phát ra làm lay động quang cảnh, bọn người kia không tiếc tay dày vò làm nó sống không bằng chết . Nó đau quá … đau đến chết đi được !
Giây phút này nó lại nhìn thấy gương mặt của hắn … rất gần mà cũng rất xa, mờ ảo ẩn hiện trong mắt nó .
Nó muốn thấy cậu một lần cuối, muốn cậu đến bên cạnh ôm lấy nó vào lòng, cứu nó khỏi đám đông hung ác này … nhưng đó chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng mà thôi . Và … nó ngất đi, bỏ mặc sự đau đớn không gì sánh được của thể xác .
Đầu nó bị vật gì đó đập vào, một dòng máu đỏ tươi lăn từ trên đầu xuống theo cổ, ướt cái áo sơmi trắng đang mặc trên người nó, đầu nó như muốn nổ tung, đau đớn dày vò thể xác mỏng manh.
Và rồi nó có cảm giác như mình lăn trên một con đường nào đó, da thịt tiếp xúc rõ ràng với mặt đường bỏng rát . Lăn lăn mãi, với những gương mặt vui sướng hả hê và nụ cười khó có thể hình dung nổi bởi cô gái đáng yêu nào đó .
Còn loáng thoáng cái tên Khả Kì được nhắc đến trước khi bọn người đó rời đi . Nó như không còn trọng lượng, bay bay trong không gian, giống như chim vậy đó .
Đột ngột cảm giác bay bổng bị chặn lại, lại có cảm giác như một vật gì có sức mạnh đang níu kéo nó lại .
Một cái gốc cây thì phải … và từ đó nó hôn mê sâu không còn biết gì nữa .
Từ khóe mắt đẹp và hàng lông mi cong rậm, những giọt nước mắt trong veo nóng ấm đau đớn chảy ra, lăn dài trên má, gương mặt đau đớn của nó khó có diễn tả thành lời trong cơn hôn mê .
Đến lúc này nó đã kiên cường, đến khi không còn một ai nó mới cho phép mình khóc cho mình chảy nước mắt và cho phép mình yếu đuối một lần này nữa thôi .
Nó muốn sống, muốn được mở mắt ra để nhìn thấy mẹ và quan trọng hơn là được thấy gương mặt của hắn, điều quý giá nhất .Muốn gặp lại bố, anh trai và muốn một lần nữa được trở về căn nhà nhỏ khi xưa của nó …
Nó nhớ ra rồi, nó có một ông anh trai, một người bố và một gia đình hoàn chỉnh trước đây, nhưng lý do vì sao gia đình nó tan vỡ vẫn chỉ là một ẩn số …
Nó muốn dùng mọi khả năng có thể để tỉnh táo nhớ lại kí ức ngủ quên mấy năm nay nhưng sao mí mắt cứ khép lại, đến chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa …
Nó có còn sống hay là đã ….
Hạo Quân ngồi trong bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm AND, lại bấm ngón tay chờ đợi và cảm thấy bỗng dưng đau nhói ở trong tim, cảm giác bất an đến cùng cực .
Cuối cùng kết quả là bác sĩ chưa làm xong các bước cuối, cậu chưa lấy được tờ giấy kết quả , nhanh nhất là hai ngày nữa mối nghi ngờ trong cậu sẽ được sáng tỏ .
Nhưng sao trái tim cậu đau đớn thế này ? Tại sao ??
Thoại Vĩ cùng Khả Kì đi chơi khắp các trò chơi trong công viên giải trí, lần nào cũng thế cậu đều thấy vui khi ở bên cô nhưng lúc này lại khác, trái tim lãnh cảm như không thấy gì .
Gương mặt phảng phất chút gì đó miễn cưỡng, chán chường. Đi đâu cậu cũng nhìn thấy hình ảnh của nó, rồi nhớ lại lúc cậu và nó cùng đi chơi, thật sự vui vẻ thoải mái đến dường nào .
Khả Kì cố tỏ ra vui vẻ, tự nhiên hết mức có thể, cô nhìn những nét biểu cảm hờ hững trên mặt cậu mà trái tim đau nhói như bị một lưỡi dao mỏng sắc bén cứa vào, tê tái …
Trái tim Thoại Vĩ nhói lên từng đợt như một hồi chuông cảnh báo, đau đớn như muốn nói với cậu điều gì, có ai đó đang gặp nguy hiểm, một người rất quan trọng của cậu đang bị nguy hiểm sao ?
Giờ này có lẽ bọn người mà Khả Kì thuê đã xử lí xong con bé đó, bây giờ là đến nhiệm vụ của cô .
Cô nói với Thoại Vĩ là đi vệ sinh rồi biến mất, để lại cậu hoang mang kiếm tìm mình nơi công viên . Cô phải diễn sao cho giống như kịch bản đã định, có hơi vất vả chút nhưng kết quả mang lại lại không tồi chút nào …
Chương 48 : Tức giận và thất vọng ….
Thoại Vĩ về nhà, đang ngồi một mình trong phòng thì nhận được tin nhắn, là của Thiên Kì, không phải như cậu muốn, không phải là của nó, có chút hụt hẫng thất vọng, cậu chạm nhẹ vào màn hình xem tinh nhắn :
“ Vĩ, mình có hẹn đột xuất phải đi gặp một người, xin lỗi đã để cậu phải chờ!”
“ Không sao!”
Cậu nhanh chóng trả lời và ném điện thoại lên bàn. Điện thoại rung, có ai đó gọi, lần này là số lạ, cậu chần chừ bắt máy :
- Alo!
Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của nó, cậu hỏi nó :
- Cô … sao lúc sáng lên taxi đi học trước ?
- Tôi … tôi có chút việc . À, Vĩ nè, tôi đi chơi với bạn mấy ngày không về nhà, nói với mẹ cậu hộ tôi nha.
- Cô … đi đâu ?
Kì thực hắn không muốn nó đi chơi, vì mấy ngày đó hắn sẽ không được gặp nó .
Mà sao hắn thấy giọng nói của nó không được bình thường, cứ khàn khàn là lạ .
- Tôi đi chơi với bạn thôi, còn đi đâu thì … bí mật. Thôi chào nhá
Cúp cái rụp, nó ngắt máy nhanh chóng không giống như lúc trước, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, rất mờ ám không thể lí giải được .
Bên kia, sau khí cúp máy lại vang lên tiếng cười kinh hoàng của khổ chủ, một nụ cười thâm thúy quen thuộc, là ai ?
Tối muộn, lại có điện thoại, câu lại chán nản bắt máy, lần này là của ai ?
- Alo ?
- …..
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thoại Vĩ lao đi trong đêm tối, không áo khoác không nón bảo hiểm, cậu phóng xe vù vù từ gara đi ra . Gương mặt biểu cảm khó phán đoán, cậu nhắm hướng bệnh viện mà lao tới .
Cậu chạy thẳng đến phòng 601, bệnh viện XI . Trong phòng bệnh Khả Kì nằm bất động trên giường, hai cánh tay gầy guộc trắng bệch ôm lấy hai tay như cần sự ấm áp chở che, trông cô như một con người vô hồn không chút sức sống . Nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, ướt đẫm má, má cô có một vết băng dài còn có máu rỉ ra hồng hồng thấm ướt băng . Cô ở trong bóng tối, khôgn bật đèn cô độc, cậu có phần đau lòng và tức giận . Giận vì bản thân không bảo vệ được cô, giận vì thấy cô khóc. Cậu bật sáng đèn, cô ngơ ngác quay mặt lại phía cửa, nhìn thấy cậu vội quay mặt đi và hét lên :
- Cậu … đi ra đi ….
Tại sao cô lại xua đuổi cậu như thế, có chuyện gì đã xảy ra ? Cậu bất chấp sự xua đuổi của cô, chậm rãi đến bên cạnh ôm nhẹ cô từ phía sau :
- Cậu … làm sao vậy Khả Kì ?
Cô né tránh không nhìn cậu, lấy hai tay ôm vết băng trắng trên mặt, khóc càng một nhiều hơn . Cậu chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, muốn cô không còn sợ hãi nữa . Dần dần Khả Kì cùng gục đầu vào vai cậu và rồi ngủ thiếp đi, nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt .
Cậu đặt cô nằm yên tĩnh trên giường, tắt đèn và nhẹ nhàng bước ra, trước khi đi còn nhìn cô khá lâu nhưng trong bóng tối, cậu không thể thấy môi cô gái đó đang nhếch lên như vẽ thành một nụ cười tán thưởng .
Cậu ra khỏi bệnh viện và lại di chuyển bằng moto đến nơi mà theo cậu được báo là xảy ra sự việc . Một con hẻm nhỏ, vắng vẻ trên phố G với cảnh trí tối sầm trước mặt, có một chiếc áo khoác nữ bị xé rách nằm vương vãi trên mặt đất, rớt lại một con dao găm còn dính máu . Vải vụn vương vãi khắp nơi, dấu vết của sự rượt đuổi còn rõ rệt, cậu nhìn cái áo và không khó để nhận ra đó là áo của Khả Kì. Một thằng đàn em nói với cậu tất cả mọi việc đã xảy ra với Khả Kì chiều nay, cô ấy ra về không báo trước với cậu vì có một cuộc hẹn với ai đó, khi cô ấy đến nơi thì gặp một nhóm đầu gấu, xã hội đen đứng chờ sẵn, cô quay đầu bỏ chạy và bị tóm lại . Cô bị trói lại, bị đánh và suýt nữa thì bị … làm nhục và bọn chúng còn để lại một vết cứa dài trên mặt cô . Đó là lí do cô né tránh cậu vì cô sợ cậu thất vọng khi thấy gương mặt ấy của mình ..
Cậu nghe từ đầu đến cuối không sót một chữ nào, nắm tay nắm lại rất chặt, cậu thề sẽ quyết tìm ra kẻ đã biến Khả Kì ra nông nỗi như vậy, nghĩ đến bộ dang đáng thương của cô vữa nãy tim cậu nhói lên có chút đau lòng . Cậu nhanh chóng tự tay đi tìm kẻ đứng đầu việc này, sẽ không để cô gái ấy phải chịu oan ức, nhất định là thế .
Còn nó thì sao, nó nằm lăn lóc nơi góc đường, nếu không có cái gốc cây khô chặn thân hình nhỏ bé của nó lại có khi nó lại lăn đến một nơi nào đó trên cái dốc trong con hẻm đáng sợ này . Nó nằm cô độc ở đó, bất tỉnh và sợ hãi, thân thể lâm lem trông rất đáng thương .
Sáng hôm sau nó được người ta đưa đến một chỗ khác, một căn nhà to đẹp và sạch sẽ nằm trên một con đường vắng vẻ. Nó được thay đi bộ quần áo tả tơi và được lau sạch đi bùn đất trên người nhưng nó vẫn ở trong tình trạng hôn mê . Một cô gái với vẻ ngoài nhân hậu xinh đẹp, đứng cạnh quan sát cái cảnh nó mê man trên giường, nhìn nó với cái nhìn xót xa :
- Thật tội nghiệp !
Xuất hiện đằng sau cô là một người phụ nữ trung niên, giọng nói trầm thấp của bà vang lên đầy cảm thông :
- Nếu con không đi lạc đường đến đó, thì cô gái này phải làm sao hả Nhiên? Khắp người cô ấy đều trầy xước, ngay cả đầu cũng bị chấn thương, trông gương mặt xinh xắn sợ hãi này thì có vẻ như cô ấy vừa trải qua một chuyện rất kinh khủng .
- Con cũng không biết nữa mẹ à, nếu cô ấy không tỉnh lại, chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện lớn thôi . Mà cũng thật kì lắm mẹ à, trên người cô ấy không có một loại giấy tờ tùy thân nào cả, làm sao mà liên lạc với gia đình cô ấy đây? Trong khi tình trạng của cô ấy lại tệ … thế này …
Hai người phụ nữ một già một trẻ cùng nhìn nó và thở dài, còn nó thì lại chìm đắm trong một cơn ác mộng sợ hãi, nước mắt từng giọt từng giọt nóng ấm thấm xuống gối …