Oan gia ngõ hẹp - Chương 53 - 54
Chương 53 : Nỗi đau , lỗi lầm quá lớn
Hắn phẩy tay chán ghét :
- Thôi bỏ đi, tôi không thèm nói nhiều với cô nữa, chúng ta về phòng thôi Khả Kì. Ở ngoài này chắc cậu cũng mệt rồi .
Nó nhìn thấy hành động đó mà nước mắt đau đớn rất muốn rơi ra, nhưng cũng kịp thời ngăn lại, hốc nó mắt thoáng chốc đã hơi đỏ đỏ .
Nhìn nó đau đớn là thế nhưng hắn không biết, chỉ chăm chăm săn sóc lo cho cô bạn gái với khuôn mặt xinh đẹp đang có phần vui vẻ, hả hê đứng bên cạnh.
Cánh tay dài đẹp của hắn nắm lấy vai Khả Kì nhẹ nhàng, thân thiết xoay người đi vào phòng bệnh, lập tức đem nó mà cho là không khí bên ngoài, cảm tưởng như nó không có liên quan tới hắn.
Như sực nhớ ra gì đó, nó níu áo Khả Kì lại, câu hỏi lại rất khó khăn phát ra từ cổ họng nghẹn đắng của nó:
- Khả Kì, cậu nói đi nhất định cậu là người rõ nhất, hôm đó tôi không có làm gì cậu cả mà.Cậu nói đi chứ, nói gì đi chứ ?
Khả Kì nhìn cô cười lạnh trong lòng, cô tưởng cô ta chết rồi nhưng mà sống cũng được, chứng kiến cô ta bị Thoại Vĩ nói cho người trở nên thất thần như vậy cô thật sự rất vui, rất hả hê .
Thoại Vĩ là của tôi, điều này Ân Di, cô phải rõ …
Thoại Vĩ chỉ tin tôi, là không có tin cô đó, cô gái ngốc …
Cô cố tỏ ra hơi hoảng sợ bối rối một chút như vậy mới giống người đang ốm yếu nha .
Khả Kì ra vẻ bất đắc dĩ trả lời như gượng ép, hiền hòa hết mực :
- Là hôm đó mình bị đánh cho lơ mơ ngất xỉu, thần trí không có rõ ràng nhưng lúc mờ ảo mình ... mình nhớ là có nhìn thấy cậu, là cậu Ân Di, chiều hôm đó là cậu gọi mình ra gặp mặt mà …
Nó giật mình, làm gì có chuyện đó chứ :
- Không đúng là cậu nói bậy, hôm đó tôi không có gặp cậu, sao cậu có thể nói dối chứ?
Nó lay lay Khả Kì muốn cho cô ta tỉnh táo lại, sao có thể vu oan cho cô, cô không có làm mà.
Cô ta than thở đau đớn, như nó vừa đụng vào vết thương kinh khủng, như nó vừa hành hung cô ta vậy :
- Ai ui ... đau … Ân Di à, thả mình ra đi, đau … đau quá !
Cô gái Khả Kì này nói yếu ớt mệt mỏi cốt là để cho Thoại Vĩ nghe thấy, hắn chạy lại vội vàng đẩy nhẹ nó ra, nhưng kì lạ như chạm phải thứ gì mềm mềm sau lớp áo của nó, rất lạ :
- Cô để cho cô ấy yên, đừng làm phiền cô ấy nữa, nhiêu đó cô làm ra đã đủ lắm rồi. Đừng độc ác thế nữa. Tôi thực sự rất thất vọng!
Bộp, vai nó va nhẹ vào tường đau điếng, vết thương ở vai còn chưa có lành mà, đau quá, hắn đẩy nhẹ con người có thể trạng yếu ớt là nó làm nó rất đau .
- Uk, đấy là tôi độc ác, là tôi làm cho bạn gái cậu bị đau đó, cậu có giỏi thì đánh tôi đây này . Cậu không có tin tôi, vâng là tôi dã man, tôi cáo già đặt bẫy hại người, thật đáng khinh, đáng ghê tởm quá phải không ?
Nó nói mà như hét lên với hắn, giọng nói run rẩy vỡ òa nức nở như tiếng khóc nhưng không phải, là cảm xúc dồn nén như thế thôi, nó … đang rất cố gắng để không yếu đuối mà khóc trước mặt hắn .
Nó nhìn hắn, ánh mắt trong veo sâu thăm thẳm nghẹn ngào rồi nhìn sang cô gái bên cạnh cậu, phải rồi … từ đầu đến cuối là nó đã sai khi đã thích hắn.
Cuối cùng nó tuyệt vọng mà thốt nên lời :
- Cậu … qua bao nhiêu ngày … cậu thật sự không hiểu gì về tôi sao ?
Cậu hỏi làm hắn chấn động nhưng nhanh chóng khôi phục nét mặt lạnh, câu hỏi xa xăm xót xa như nó hỏi chính bản thân ngu ngốc của mình .
Nó nói xong, kiên cường đau đớn mà mở to mắt nhìn hắn, hắn nhìn nó hốc mắt nó đỏ hoe làm hắn đau lòng, nhìn nó hắn thấy phảng phất một nỗi đau cùng cực. Nhưng hắn nén lòng mình, rất muốn ôm nó vào lòng, lau đi những giọt nước mắt đau đớn của nó nhưng hắn lắc lắc đầu, mày điên rồi làm cái gì thế ?
Nó nhìn hắn oán giận, hụt hẫng xen lẫn thất thần, hắn cuối cùng vẫn là tin bạn gái hắn, dù nó có giải thích hắn cũng không cho, hắn sỉ nhục khinh thường lạnh lùng với nó đến đáng sợ .
Nó đau lắm, rất là đau. Con tim như có ngàn vết thương rỉ máu còn bị hắn lãnh khốc vô tình lấy muối xát lên mạnh vào nỗi đau khiến cho bản thân nó tê dại.
Tay nó, cả người nó tựa vào tường lấy điểm tựa để đứng vững, bao sức lực trên người nó bị rút cạn đến đứng còn khó khăn .
Dù đau đớn, tuyệt vọng xen lẫn sợ hãi ám ảnh nó vẫn không khóc, dòng nước mắt ứ nghẹn trong cổ phải cố lắm mới không chảy ra .
Nó khụy một tay vào tường kêu sàn sạt, dù đụng chạm vào vết thương nhưng nó không thấy đau là mấy, bởi vết thương tâm hồn, trong lòng nó quá lớn đã lấn át tất cả.
Một chàng trai khôi ngô chạy đến, vội vàng hốt hoảng ôm nó vào lòng, ấm áp bình yên, cậu nhẹ nhàng để nó gục người vào lòng cậu .
Một bàn tay kéo Thoại Vĩ lại, một bàn tay ôm nó vào lòng đều là của Hạo Vũ, tất cả những gì diễn ra với nó trong khi cậu lo lắng đi tìm nó, cậu đã chứng kiến hết rồi …
Cậu thấy gương mặt nó biến đổi rất nhiều, mấy ngày qua ở cùng cậu cô chỉ cười và đọc sách trong phòng bệnh, không có buồn bã, không có thể hiện nhiều sắc thái biểu cảm như thế.
Cô âm thầm cắn răng nhịn đau, âm thầm mà nuốt đau khổ xuống .
Nhìn gương mặt cô đau đớn nói không nên mà lời cậu rất đau, rất hận thằng cha trước mặt mình bây giờ :
- Thoại Vĩ, cậu đứng lại đó cho tôi, mau …. Mau lên bước tới xin lỗi cô ấy …
Thoại Vĩ dấu đi ánh mắt lo lắng nhìn nó khá lâu, lạnh lẽo ném ánh mắt lạnh đen sang cho HạoVũ :
- Tôi … không có lí do gì phải xin lỗi cô ta, cô ta đáng ra còn phải xin lỗi Khả Kì mới đúng!
Hạo Vũ cười khẩy, cậu muốn cho thằng chết tiệt này một trận lắm rồi, cậu nhìn nó mệt mỏi khô gầy, đau đớn ôm nó mà nén giận, tung ra vài lời úp mở :
- Cậu sao có thể làm cô ấy tổn thương, thực sự không phải cô ấy làm cho bạn gái cậu ra thế, là mấy ngày qua ...
Nó kéo kéo tay áo Hạo Vũ, sự thật đó nó không thèm cho tên ác nhân này biết nữa, nó mệt mỏi muốn ngã khụy xuống rồi .
Nó lay lay cậu tìm chỗ dựa bình yên, chỗ dựa vững chắc duy nhất thấu hiểu nó :
- Đi, chúng ta về thôi … không thèm nói với hắn nữa ...
Hắn không thích nó thân thiết với Hạo Vũ như thế, hắn thấy khó chịu, ánh măt vô tình quét lên thân ảnh nhỏ bé, cậu thấy cả người nó run run như đang chống đỡ, chịu đựng gì đó .
Trước khi đi nó còn nhìn hắn có chút đau đớn xen lẫn oán giận, Hạo Vũ ném lại một câu đầy tức giận cho hắn :
- Thằng khốn, mày không tin cô ấy ? Cô ấy rất khổ tâm, cô ấy có rất nhiều chuyện mày không biết, còn có .... nỗi đau của cô ấy một thằng vô tình như mày có thể hiểu được sao ?
Chương 53 : Anh biết anh sai rồi ….
Hắn kì lạ nhìn Hạo Vũ, không mấy để tâm lời cậu vừa nói , khi hắn cùng ai đó quay đầu đi thì nó cùng đẩy cánh tay đặt nhẹ trên vai mình của Hạo Vũ ra, kiên cường chống chọi, một mình bước lặng lẽ về phòng bệnh .
Nó bước một hai bước nhỏ, đằng sau nó là một chàng trai tuấn tú cầm tờ giấy trên tay đang đi tới vội vàng, nhìn nó đầy thân thương .
Người đó không ai khác chính là Hạo Quân !
Nhưng tất cả, trừ nó ra khi bước đi đều nghe một tiếng vật nặng đổ ầm xuống đất khô khốc, rất mạnh, có chút bất lực .
Không ai khác chính là nó té xỉu, nó oằn mình hứng chịu đau khổ để rồi bị hắn nói như thế, từ khóe mắt ai cũng thấy từ chầm chậm lăn ra một dòng nước mắt đau thương .
Giây phút hắn quay lại thấy nó té sập xuống sàn nhà lạnh lẽo của bệnh viện, hắn bỗng thấy dường như mình đã mất đi cả thế giới, mình đã làm nên một việc sai lầm nghiêm trọng không thể tha thứ, hắn đã sai ở đâu rồi, hắn thấy đau lòng và rất hoảng sợ khi thấy mi mắt nhắm chặt của nó .
Hàng lông mi dài khép lại, những giọt nước mắt rơi xuống ngày một nhiều, nó nhíu đôi lông mày lại đau đớn .
Những vết thương lại làm nó đau …
Thoại Vĩ đau nhói, cảm thấy mình như rớt xuống vực thẳm, cậu muốn bế nó lên ôm nó vào lòng, lau khô những giọt nước mắt đau đớn của nó … nhưng không thể.
Một cánh tay khác đã vươn đến nhẹ nhàng bế nó lên, chiếc mũ len trên đầu nó vô tình rơi xuống sàn, để lộ vòng băng trắng quấn trên đầu còn đang rươm rướm máu, cánh tay gầy còn để lộ ra những vết thương mới còn chưa lành .
Là lúc nãy hắn chạm vào vết thương ở cánh tay nó nên mới cảm giác được rằng nó đang băng bó ở tay, là giờ hắn mới để ý rằng nó còn đang mặc bộ đồ của bệnh viện, là hắn đau đớn vô cùng khi nhận ra như thế .
Sắc mặt nó cũng rất xấu, tái xanh rồi trắng bệch, còn có những tiếng nấc chốc chốc lại vang lên .
Thân ảnh nhỏ bé nằm gọn gàng, yên ổn trong vòng tay Hạo Vũ, có thể nhận thấy nó gầy đi rất nhiều so với trước, trông nó thực sự đáng thương đến tội nghiệp .
Còn hắn thì cơn đau ở tim bất lực nhói âm ỉ rồi cháy bùng , lo lắng là tại sao nó lại yếu ớt, bị thương nhiều như thế ?
Hai bàn tay siết chặt vào nhau bất lực nhìn cảnh tượng náo loạn trong bệnh viện bây giờ, cậu không giúp được gì cho nó cả …
Còn có tiếng bác sĩ la mắng Hạo Vũ, cái gì đó mà cậu nghe không hiểu gì hết :
- Cậu … tôi đã dặn rồi đừng để cô ấy đi lung tung, đáng ra phải ở trong phòng bệnh chờ vết thương lên da non đã chứ ? Tôi đã dặn cậu rất nhiều lần rồi còn gì … Thật là, cái cô bé này !
Cậu có chút không hiểu, bác sĩ biết cô ấy sao, những vết thương trên người cô ấy vì sao mà có nhiều đến vậy chứ ?
Tại sao cô gái đó bị thương cậu lại không hề biết, cô bị thương lúc nào, tại sao, những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu, nhức nhối mãi không thôi .
Mấy ngày qua cô ta đi chơi có xảy ra chuyện gì sao? Hôm trước còn gọi điện về nhà mà tại sao không thấy cô nói gì ?
Cậu đứng như bất động ngoài phòng bệnh của nó, lúc bác sĩ đưa nó về phòng cấp cứu cậu cũng lơ đễnh đi theo bỏ lại Khả Kì ở đó .
Gương mặt thất thần, nhìn nó bất động trên tay Hạo Vũ rồi vào phòng bệnh không rời nửa bước .
Bên trong phòng bệnh nhốn nháo, tiếng y tá bác sĩ phân công làm việc rộn cả lên suốt hai giờ đồng hồ . Còn cậu kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài cũng Hạo Quân , mặt anh lo lắng sửng sốt cũng không kém gì cậu .
Sau một thời gian, bác sĩ lục tục thu dọn đồ đi ra hết, bên ngoài của sổ trong suốt, người đứng bên ngoài có thể nhìn được người nằm bên trong .
Nó nằm trên giường bệnh màu trắng, gương mặt trắng bệch, có phần ổn định hơn .
Đôi mắt ấy vẫn khép lại, chưa hề mở ra, đôi môi nhợt nhạt không chút sức sống mím lại chịu đựng, hơi thở đều đều vang lên có lúc ngắt quãng .
Lúc cô ý tá còn lại duy nhất rời khỏi phòng nó, Thoại Vĩ vội vã chụp cánh tay cô lại, cô y tá thoáng đỏ mặt rồi nhìn cậu ngạc nhiên .
Cậu vội vàng hỏi cô :
- Cô … cô gái đó vào đây từ khi nào ?
- Ai ?
Cô y tá chớp mắt nhìn Vĩ thật sự rất là đẹp trai, cậu đang mất bình tĩnh, có phần gấp gáp và vội vàng .
Cậu vội chỉ vào bên trong :
- Đó … là cô gái đó !
Cô ý tá nhìn bệnh nhân quen thuộc của mình, ai chứ cô gái ấy cô còn lạ gì, là cô được cắt cử trông nom chăm sóc cô ấy gần nửa tháng nay mà, làm sao không biết được .
- Ờ, hình như vào đây được gần nửa tháng rồi thì phải .
Nửa tháng? Là nửa tháng qua không phải nó đi chơi cùng bạn bè mà là nằm viện trong này, hắn không hề biết … bị thương đến cỡ nào mà gần nửa tháng rồi vẫn không khỏi?
Rút cuộc việc này là sao? Lúc này lời nó nói cậu không để vào tai, cậu phớt lờ nó nhưng giờ cậu thấy mình sai rồi, chưa thể kết luận sự việc khi chưa điều tra kĩ, vốn dĩ từ xưa nó đâu có như thế, nó là một cô gái ngây ngô thôi.
Cậu có cảm giác cậu lần này đã mắc một lỗi lớn, đã làm một việc sai lầm nghiêm trọng với nó, phải làm sao khi thấy nó như vậy mà không thể ở bên cạnh nó ?
Có lẽ người ta sẽ nói cậu giả tạo nhưng việc cậu quan tâm, lo lắng nó là sự thật, nhìn nó nằm yên lặng trên giường mà lòng cậu nhói đau bất lực …