Oan gia ngõ hẹp - Chương 65 - 66

Chương 65 : Hãy để em từ bỏ anh dễ dàng hơn ….







Tiểu Nghi mở mắt, bất giác cảm thấy đau đau ở tim, tuy không nhói lên nhưng lại âm âm ỉ ỉ diễn ra bên trong cơ thể mỏng manh. 
Cô nhíu mày, bất chợt nhận ra mình đang mặc một bộ đồ bệnh viện, cái áo sọc thường thấy hồi nhỏ, quen quen …Hoảng hốt nhìn ra bên ngoài, rèm cửa kéo kín, một màu trắng toát, có mùi thơm hoa cỏ, trên bàn để linh tinh vài loại trái cây cùng một bình chứa loại hoa có bông nhỏ màu trắng …. Nhận ra ở đây là bệnh viện, di chuyển ánh mắt kinh ngạc của mình, cô nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ấy, anh đang ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, cầm điện thoại nhìn như thôi miên ... Anh đáng lí ra giờ này phải cùng Ân Di đi chơi chứ, tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, còn ở bên cạnh cô nữa. Cô không tài nào lí giải được, chỉ biết lặng lẽ mà nhìn anh, sao trông anh buồn đến thế ?


Tóm lại ai đã đưa cô vào bệnh viện, nhớ lại lúc đó cô đau tưởng chừng như chết đi được, là ai đã tốt bụng cứu cô ?
Cô không vui mừng khi thấy anh ở đây, trái lại còn bực mình, tại sao, tại sao khi cô đã quyết tâm từ bỏ anh mà anh còn không mau mau đến bên cạnh tỏ tình với Ân Di, tại sao giờ phút này lại xuất hiện ở đây ? 
Phải chi cứ để cô một mình thì tốt biết mấy, anh mau mau đến bên hạnh phúc mà anh muốn đi, cô tuyệt đối sẽ buông tay, sẽ im lặng, sẽ mỉm cười mà chúc phúc cho anh …..
Chợt như biết có ánh mắt nhìn mình từ phía sau anh quay lại, nhìn thấy cô mở mắt ra anh vui mừng hỏi han :
- Nhóc con, tỉnh rồi à ? Có đau ở đâu không ?
Cô không quan tâm đến câu hỏi của anh, lạnh nhạt cắt lời :
- Tại sao anh lại ở đây ?
Anh có vẻ như trách cứ cô :
- Còn nói nữa, bệnh chưa khỏi còn giấu anh, muốn làm anh lo chết hả nhóc?
Cô nhẹ giọng, giọng nói như gió thoảng :
- Anh lo cho em làm gì ? Em không cần đâu ….
Anh sững người, con nhóc này hôm nay làm sao vậy ? 
Anh mỉm cười xoa đầu cô, nói sang chuyện khác, pha trò nói chuyện với cô, cô có thể nhìn ra tâm trạng anh đang có vấn đề …..
- Hôm nay anh không đi chơi à? Đừng để ý đến em , đi đi …
Anh cười, có chút khổ sở :
- Nói gì thế ? Nghỉ ngơi đi nhóc, anh đi kiếm cái gì cho em ăn …
- Em muốn ở một mình , anh về nhà đi ….
Cô vẫn lạnh lùng, giọng nói có phần sắc bén .
Anh nhìn cô hồi lâu rồi không nói gì đi ra cửa … anh đi rồi, cô mới run rẩy nhìn ra cửa và nhận ra … anh đi rồi, đi thật rồi, cô ... đã đuổi anh đi rồi. 
Mày làm tốt lắm, Tiểu Nghi, cứ thế đi đừng để anh vì mày mà thương hại mày, đừng để anh tuột mất hạnh phúc mà anh mong muốn, coi như mày chịu đau một tí đi .
Nếu anh ở đây, bên cạnh cô lúc này, có lẽ cô sẽ không đành lòng mà mở rộng vòng tay từ bỏ anh, để anh đến bên người mà anh yêu, cô sẽ nổi lòng tham mất …
Hãy để cô từ bỏ anh, để cô là một người đơn phương thầm lặng thích anh có lẽ tốt hơn . 

Cô nằm nghiêng trên giường bệnh, nước mắt khẽ tuôn rơi, lặng lẽ chậm rãi lăn dài trên má thấm ướt gối, từng giọt nước mắt ấm nóng, mằn mặn như tạo từng lỗ hổng nhỏ trong trái tim cô, đau nhói !
Ân Di đứng lên, cầm túi xách và bước ra khỏi quán kem, biết đi đâu bây giờ nhỉ?
Ngay sau khi nhận được điện thoại của Hạo Vũ gọi đến nói Tiểu Nghi gặp chuyện, cậu phải đi tìm cô ấy và không đi chơi cùng nó được thì nó vội vã gật đầu, lo lắng cho Tiểu Nghi hỏi han mấy câu thì Hạo Vũ vội cúpmáy … 
Hôm nay không đi chơi được rồi ! Biết đi đâu bây giờ nhỉ ? 
Cũng may vừa đúng lúc nó xử lí xong ly kem thứ 3 trong ngày hôm nay, thanh toán tiền và ra khỏi quán, nó cầm túi xách bước ra ngoài, đầu óc mông lung đi dạo trên phố, giờ này Lan Lan có lẽ đang đi chơi với Bảo, nó cũng không tiện làm "kì đà cản mũi"! 
Chán chết tôi rồi, trong cái ngày "trời trong, gió nhẹ, nắng mai hồng" đẹp đẽ thế này mà nó, một cô gái " xinh đẹp" của thời đại mới lại lẻ bóng một mình, quả là thảm cảnh mà … Haizzzz, tâm trạng hâm hâm nên cứ để nó tự tin quá đáng 1 lần đi !
Nó đi lơ thơ lẩn thẩn qua mấy con phố, lại vô tình đến trước cửa nhà hắn, có ý định lẻn vào nhà ngồi trong phòng đóng cửa lại nhưng lại thấy bóng dáng cô Hoa đang ngồi nói chuyện điện thoại trong vườn lại thôi . 
Nó vội thụt đầu xuống, rón rén chạy ngay ra ngoài ngõ, đang vuốt ngực vỗ về con tim yếu ớt vừa bị hù dọa thì … kéo …. 
Ai đó kéo tay nó, bàn tay to với những ngón tay trắng thon dài nắm lấy tay nó kéo đi, ô ô, bớ người ta, tự nhiên lại lôi kéo người khác thế này ? 
Nó đang định la lên thì cũng cùng lúc tên lỗ mãng đó quay lại nhìn nó, ớ ầu là Thoại Vĩ mà. 
Nó lắp bắp :
- Làm gì mà lôi lôi kéo kéo con gái nhà lành thế hả ? Có chuyện gì thì nói thẳng, cậu ... làm tôi sợ chết khiếp …
- Cô không đi chơi hả ?
Nó lắc đầu, hất mặt lên hỏi :
- Thì sao?
Hắn vẫn nắm tay nó, bàn tay ấm áp kéo nó đi, vừa đi vừa nói :
- Đi thôi, tôi với cô đi chơi …
Éc , tên này nói cái gì mà nó nghe không hiểu thế nhỉ ? 
Đi chơi á, nó với hắn á ? 

Thấy nó còn sững người chần chừ, vả lại còn dùng cái ánh mắt thấy người sao Hỏa đáp xuống Trái Đất với mình Vĩ không ngẫn ngại mà siết chặt tay nó chặt hơn, lấy nón bảo hiểm trên xe úp lên đầu nó rồi ngồi lên cái moto đen quen thuộc của mình , nhẹ giọng :
- Lên xe, chúng ta đi chơi ….
Nó máy móc làm theo, ngồi sau lưng hắn rồi, lúc hắn đang lướt trên đường thì nó bất chợt hỏi :
- Hôm nay cậu có chắc là cậu không có ăn nhầm cái gì không ?
Hắn không nói gì phóng càng nhanh hơn, nó giật mình ớn lạnh trừng mắt “nhìn cái lưng” của hắn đầy oán hận. Kiểu này không ổn rồi, nó mà không bám vào hắn coi bộ té xuống đường có ngày, làm sao đây … 
Do dự mãi cuối cùng nó cũng rụt rè bám bám vào áo khoác da của hắn, hắn lái càng nhanh thì nó theo đà lại càng kéo kéo mạnh cái áo khoác của hắn ngược ra sau …. 
Hắn hỏi :
- Cô làm cái gì thế ?
- Bám …. Cho khỏi té ….
Nó nói xong chỉ muốn cắn lưỡi mà chết, hắn đột nhiên cười khẽ, khóe miệng nhếch lên như có như không . 
Rồi hắn lại làm nó đứng người khi ... một tay lái xe, một tay đưa ra sau cầm lấy tay nó vòng qua eo mình rồi nói :
- Ôm như vậy cho chắc, bám như nhện thế không ăn thua gì đâu, tôi lái có lẽ hơi nhanh đấy … 
Oh my god, nó cũng như robo làm theo, giữ nguyên hai cánh tay vòng qua eo hắn, như thế này quả là có vẻ an toàn hơn có điều kì quá, bỗng nhiên một cảm giác ấm áp chảy qua tim nó khi nó lại thấy nụ cười kì quặc vui vẻ của hắn vừa lướt qua mắt …

Chương 65 : Suy nghĩ … để tiến thêm … một bước !



- Đi … đi đâu đây?
Hắn không nói gì, lại cười và lại làm nó “rung rinh” . Tên này ăn nhầm cái gì rồi, tại sao hành động kì cục làm nó không thể hiểu được như thế chứ ?
Nó với hắn đi lung tung, lượn qua lượn lại vài vòng như thế rồi hắn đưa nó đến một nơi có bên ngoài trang trí đầy những bình gốm, trong đầu nó dấu hỏi nhảy lên nhảy xuống liên hồi. 
Nó thắc mắc :
- Đến đây mua bình hoa cho mẹ cậu à ?
Hắn nhìn nó thắc mắc rồi ... bất chợt cười phá lên :
- Mua bình hoa? …. Haha …
Hắn xoa đầu nó cho rối tung lên mặc cho ánh mắt trợn trừng của nó rồi kéo tay nó đi vào, vừa đi vừa nói :
- Đi thôi, chúng ta đi làm gốm …..
- Làm gốm ?
Qủa nhiên hắn mới bị người ta bắt cóc đưa lên sao Hỏa mà … Nó chép miệng ngán ngẩm rồi đứng khựng lại. 
Hắn đang nắm tay nó cũng nhất thời đứng khựng lại theo, nó nhón chân lên đưa đôi bàn tay nhỏ của mình lên sờ trán hắn lẩm bẩm :
- Cậu không có bị sốt à ?Lạ nhỉ ?A .... Hay đầu bị chạm vào đâu rồi ?
Hắn đơ người, cảm giác được đôi bàn tay của nó thật ấm áp và mềm mại làm mặt hắn cơ hồ như muốn đỏ lên nhưng cũng may kìm nén được. 
Hắn cốc đầu nó :
- Có cô nóng đầu thì có ….
Một cô bé con chạy lại, thấy hắn thì ôm lấy ra chiều như rất thân thiết :
- A, Anh Vĩ …..
Hắn cũng ôm lấy cô bé đó, nhìn nụ cười ấm áp chứ không lạnh băng như trước kia của hắn, nó cứ ngỡ mình nhìn lầm thôi . 
Con bé con dễ thương này là ai ta? 
Cô bé vui vẻ đứng cạnh Vĩ rồi lại quay sang nhìn nó bất chợt thốt ra một câu hỏi ngô nghê làm nó điếng người :
- Bạn gái anh đây hả ?
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, còn nhỏ xíu mà sao lanh thế ?
Nó và hắn nhìn nhau, nó cười trừ rồi coi như không nghe thấy gì quay mặt đi đến cái bàn xoay cũng cục đất sét đặt bên cạnh, nhìn ngắm một hồi, lại đi xem những cái bình mẫu trưng bày ở đây …
Hắn đi đến cởi áo khoác ra, mặc một cái áo khác vào, cái áo có dính chút ít đất sét lấm lem, hắn sắn tay áo ngồi xuống bàn xoay đặt cục đất sét lên và bắt đầu làm một cái gì đó … Nó đi lung tung rồi cũng trở lại bên cạnh hắn, nhìn hắn làm có vẻ điệu nghệ, xoay xoay nắn nắn khối đất sét trông rất mát mắt rồi nhịn không được nhìn hắn :
- Tôi cũng muốn làm ….
Hắn chỉ sang bên cạnh cũng có một bàn xoay :
- Sang đó đi ….
Nó cũng mặc một cái áo khoác mà cô bé con đưa cho, cầm cục đất sét mềm dẻo trên tay nhất thời thấy lạ lẫm không biết nên làm gì, vụng về nắn nắn thành hình chiếc cốc, nó chợt muốn làm cho mình một chiếc cốc uống nước thật “kute”. 
Có điều mọi việc không dễ như nó tưởng, cái khối đất ấy không biết nghe lời, nó nắn kiểu nào cũng không ra hình cái cốc … 
Bất lực nhìn chằm chằm tác phẩm, cũng là giống cái cốc nhưng mà hình đây giống như là cái lọ cắm bút thì đúng hơn … 
Hắn làm rất đẹp, rất có hình thù, nhìn đâu ra đấy trông rất ổn chả bù cho nó … 

Quậy phá một hồi cốc chả ra cốc bát chả ra bát mà chưa kể mặt còn dính đất sét, bẩn không chịu được . 
Hắn đang chăm chú làm thì nhìn sang, nhìn mặt nó và nhếch miệng … ôi má ơi lại cười kìa …
Hắn đặt đồ của mình xuống đi đến sát bên nó, vòng tay qua cầm tay nó :
- Cô muốn làm cái gì ?
- Cái … cốc
- Tôi giúp cô…..
Hắn lại nắm lấy tay nó, chẳng biết là lần thứ mấy trong ngày nữa, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ của nó giúp nó xoay bàn xoay, chẳng mấy chốc là ra hình thù một cái cốc hơi bị độc đáo .
Một lúc sau thì hắn đi vẽ hình trang trí cho cái cốc của hắn, còn nó cũng tò tò theo sau học hỏi, nó vẽ hình một con thỏ tai dài có mấy cái vòng xoắn điểm lên trên đó, thêm cả mấy nốt nhạc ngộ nghĩnh nữa … 
Nhìn ngắm một lát, nó gật gù thỏa mãn thành quả đáng tự hào của bản thân, cũng không tồi, mày cũng có hoa tay nha Ân Di !
Nó tò mò nhìn sang hắn, thấy hắn vẽ hình con gấu trúc rất dễ thương, trông như thế mà có hoa tay gớm. 
Hắn cầm cốc của hắn và của nó bảo là đi tráng men gì gì đó một lát rồi cho vào lò nung … 
Tất cả hắn làm rất thành thục, giống như là hắn hay đến đây vậy, nó mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, có chút kinh ngạc xen lẫn tò mò …
- Cậu quen con nhóc đó khi nào vậy ?
Nó vừa nói vừa chỉ chỉ con bé con đang nằm ngủ trên ghế ...
- Mấy tháng trước có xuống đây học làm gốm, từ đó thỉnh thoảng cũng xuống chơi, mama con bé đó là chủ của nơi này … Còn hôm nay thấy chán nên kéo cô xuống đây chơi …
Nó à lên rõ to rồi gật đầu ..
Hắn cúi xuống nhìn nó, khổ nổi vì sao phải cúi là vì .. nó thấp hơn hắn cả cái đầu, hắn cho tay vào túi lấy ra cái khăn tay chậm rãi, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt nó . 
Tim nó khoảnh khắc ấy như ngừng đập, hắn và nó rất thân thiết, ôi giống như .. giống như … 
Đang miên man suy nghĩ linh tinh thì con bé khi sáng lại bỗng dưng xuất hiện tò mò hỏi :
- Hai người đang làm gì thế? Ai nha, ở đây còn có con nít à nha ….
Nó trợn mắt, con bé này là quỷ già láu cá thì có, không thể tin được … Nó giựt cái khăn trên tay hắn, xóa tan không khí ám muội , vội vàng nói :
- Không có gì đâu, bé con đừng có hiểu lầm …..
- Để tôi tự lau được rồi, cậu trông con bé này đi ….
Rồi chạy thẳng vào toa lét, đứng trước gương kì cọ sạch khuôn mặt mình, lại nghĩ vẩn vơ khẽ khàng nhớ lại lúc đó và tim nó bất giác lại đập nhanh lên một nhịp, haizzzzz, mình bị làm sao thế này ?
Sau đó, đến buổi trưa, nó thấy đói bụng và như biết nó nghĩ gì, hắn quay sang hỏi nó rất dịu dàng :
-Có đói không ?
-Có !
-Muốn ăn gì ?
-À, ừ … đồ nướng !
Hắn nhìn nó hồi lâu rồi kéo nó đến một quán vỉa hè bán hải sản nướng, quán ăn tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ và đặc biệt là bán đồ nướng rất tuyệt … 
Mọi thứ đang rất tuyệt, ờ hờ chỉ có điều, hình như có mấy ánh mắt săm soi nhìn nó, nó ngờ ngợ lúc đi trên đường cũng bắt gặp những ánh mắt ghen tị khó nói của đa số phái nữ ưu ái dành cho mình…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3