Oan gia ngõ hẹp - Chương 79 - 80

Chương 79 : Anh hai …

Từng ngày rồi lại từng ngày nó đếm thời gian, cuối cùng cũng tới cái ngày trọng đại ấy, hì đó là đối với nó thôi. 

Sáng sớm mẹ nó từ Pháp gọi điện thoại đường dài cho nó, chúc mừng sinh nhật nó và hứa sẽ dành cho nó một món quà bất ngờ. Nó nở nụ cười tươi rói, với nó việc mẹ nó nhớ và gọi điện chúc mừng nó đã là một món quà tuyệt vời rồi, mẹ nó hỏi han nó đủ thứ và dặn dò nó nhiều chuyện. 
Đang tám điện thoại say mê với mẹ thì nó bị tiếng chuông cửa vang lên bất ngờ làm phiền, nó xỏ dép lê từ sopha lững thững ra ngoài mở cửa. Ô la, là nhân viên của bên công ty chuyển phát nhanh, chú nhân viên hỏi nó :
- Có cô Hà Ngọc Ân Di ở đây không ?
- Là cháu ạ … có gì không ạ ?
- À, có bưu phẩm cần kí nhận …
Nói rồi ông chú đáng mến chỉ vào hộp quà to bự dưới đất rồi chìa cho nó tờ giấy đảm bảo nhận hàng, kí giấy xong xuôi đâu vào đấy ... nó ì à ì ạch ôm hộp quà to tướng lên phòng. Cái gì trong hộp nhỉ, to quá trời to, tò mò quá đi ? Uả mà ai gửi quà sinh nhật cho nó vậy ta, trên hộp quà không có đề tên người gửi chỉ có cái thiệp màu hồng với vỏn vẹn 6 chữ hiếm hoi : “ Sinh nhật vui vẻ, em gái ”

Nó trợn mắt, chuyện gì a, em gái gì a, nó có anh trai từ hồi nào mà nó không nhớ ta, là ai gửi cho nó hộp quà này và tại sao lại đề tên người nhận là nó?
Mặc kệ là ai, nó không nghĩ nữa, rắc rối quá, để coi có gì bên trong mà to vậy kìa? Nó cẩn thận xé bao hộp quà, từng lớp từng lớp một thật cẩn thận … woa chu choa trời ơi, một con gấu trúc bằng bông to quá, đây là món quà mà nó rất muốn được tặng từ lâu … Bất chợt nó nhớ rằng từ lâu lắm trước đây có một người đã từng hứa với nó rằng sẽ tặng nó một con gấu trúc vào dịp sinh nhật của nó, người đó nói khi người đó lớn lên sẽ mua cho nó một con gấu trúc thật to đúng như nó thích … Hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu, nó ôm đầu ngơ ngác, con người đó vẫn chỉ là một dấu hỏi trong đầu nó, nó dù có cố gắng bao nhiêu thì trong đầu vẫn luôn tồn tại một khoảng trắng không tài nào che lấp được. 


Ở trên một con đường, hai đứa bé chạy đuổi nhau đến tận cuối con phố, nơi nó phố xá tấp nập, không may cô bé con té lăn xuống đường chân trầy một mảng lớn, rỉ máu. 
Cô bé cắn môi, đôi mắt to tròn nhìn anh trai rơm rớm nước mắt :
- Bắt đền anh hai, ai kêu anh hai đuổi em làm gì ? Hức, anh hai coi nè, chân em chảy máu rồi, hức hức, đau quá anh hai à …
Cô bé con vuốt vuốt chân mặc cho những người nhìn mình tội nghiệp, hức, đau quá, xót quá đi mất, cái tay nhỏ bé xoa xoa bàn tay dính đất căm giận nhìn anh trai bắt đền .
Cậu bé với vẻ ngoài chững chạc của người lớn, cậu vò tóc không biết làm thế nào, nhìn em gái bị đau cậu bỗng thấy thật có lỗi lẽ ra cậu không nên chơi đuổi bắt với con bé trên đường đông đúc như thế này, nhìn con bé mắt rưng rưng mà cậu đau thắt cả lòng .

Qùy một chân xuống, khuôn mặt đẹp đẽ như bức tượng điêu khắc thiên sứ của cậu bé sáng bừng lên, cậu bé nhẹ nhàng nói với cô bé ngồi bệt dưới đất, rất nhẹ nhàng rất quan tâm :
- Leo lên anh hai cõng, đừng khóc, anh biết anh sai rồi …
Cô bé con ngơ ngác nhìn anh rồi chập chững leo lên lưng anh trai, trên cái lưng gồ ghề bé nhỏ nhưng an toàn ấm áp của anh hai, cô bé ấy không còn cảm thấy đau nữa. 
Hai đứa bé cùng nhau đi về nhà, cô bé con thỉnh thoảng còn hát vu vơ mấy câu với cái giọng non nớt của mình, cô bé say sưa ngắm những cửa hàng bên đường và nói với anh trai. Hình ảnh nhỏ bé của hai đứa trẻ làm cho người ta thấy ấm lòng, đến một cửa hàng bày rất nhiều gấu bông cô bé nói anh trai đặt mình xuống, khuôn mặt nhỏ nhìn say mê vào bên trong như bị thôi miên. 
- Em thích con gấu trúc ấy à ?
Cô bé ngơ ngác vẫn nhìn vào con gấu trúc trắng đen trước mắt không chớp mắt, gật gật đầu. 
Trong bộ sưu tập gấu bông của cô bé hình như còn chưa có con gấu trúc nào, anh trai cô bé nghĩ .
- Thôi chúng ta đi về, ba mẹ đang chờ ở nhà đó. Đợi bao giờ anh hai lớn hơn chút nữa có thể kiếm tiền, tự anh hai sẽ dùng số tiền do chính mình kiếm được mua gấu trúc tặng cho nhóc nhân dịp sinh nhật không cần nhờ mẹ mua nữa, chờ anh hai tự mua cho nhóc, nhé !
- Anh hai nói thật không ?Được rồi, nếu anh hai nói thật em sẽ chờ ...
Mắt cô bé tỏa sáng lấp lánh nhìn anh trai, bàn tay nhỏ giơ ngón út ra hiệu làm tin: 
- Hứa nhé, em với anh hai giao kèo, sau này anh hai lớn phải mua con gấu đó làm quà sinh nhật cho em, hứa nhé !
- Uk, anh hứa !
Ngoắc ngón tay mình vào tay cô bé, từ khi đó cậu bé luôn nhớ đến lời hứa với em gái mình, trước cửa hàng gấu bông một lời hứa đã được ghi nhớ .


Trong đầu nó lại mờ ảo một hình ảnh quen thuộc, rút cuộc hai đứa bé đó là ai, tại sao cứ xuất hiện trong đầu óc nó vậy ?
Điện thoại reo, nó nghe điện thoại xong liền vội vàng thay đồ ra ngoài ngay, haha, hôm nay Lan Lan tốt bụng mở hầu bao mời nó ăn cơm, sinh nhật có khác được ưu đãi hơn nhiều.

Thời gian vèo vèo trôi qua, cái ngày trọng đại là sinh nhật nó cũng dần kết thúc, nó thoải mái cùng Lan Lan đi ăn cơm rồi đi dạo phố, mua sắm đi khu vui chơi không thấy mệt. Trời cũng tối dần, nó miễn cưỡng vẫy tay chào Lan Lan và leo lên xe buýt về nhà.

Chương 80 : I love you. Do you love me ?

Nó vừa đi vừa hát ngêu ngao mặc kệ ai nhìn thì nhìn, được một ngày sinh nhật điên một lúc cũng không sao, nhanh thật nhanh cũng đến nhà hắn, nó đẩy cửa vào nhà, đèn đuốc sáng trưng ngoài người làm ra thì không còn ai khác ngoài A Linh ở nhà. Nó mỉm cười chào A Linh rồi lững thững lên phòng, lại suy nghĩ: 
“ Tại sao hôm nay mấy tên kia không ở nhà nhỉ?”
Đến trước cửa phong nó, nó thò tay ra chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên đã xuất hiện một hình dáng cao lơn sừng sững chắn trước mặt nó. 

Chưa kịp hoàn hồn thì cái con người đó trách móc mà nói với nó đầy bất mãn :
- Em la cà ở đâu giờ này mới về? Có biết anh chờ em lâu lắm rồi không hả?
Nghe giọng thì nó biết, cái sự lạnh lùng này là của tên Vĩ chứ còn ai vào đây.
- Ơ, thì đi chơi thôi, có gì đâu mà cậu bực bội quá vậy?
- Anh chờ em chính xác được 6 tiếng 23 phút 45 giây rồi đó … Con gái con đứa đi chơi giờ này mới về .
Trời ạ, khiếp thật hắn đếm cả từng phút từng giây. Nó gân cô lên cãi :
- Đồ ngốc, điện thoại với cậu để làm gì hả, tại sao lại không gọi tôi về mà chờ tôi như một tên ngốc như vậy?
Hắn cười lạnh, trừng trừng mắt nhìn nó :
- Câu này phải để anh hỏi em mới đúng? Em kiểm tra xem anh gọi cho em bao nhiêu lần rồi mà em có thèm nghe máy đâu ?
Nó ngớ người, lục đục lôi cái điện thoại từ dưới đáy ba lo lên cười gượng gạo :
- Hờ, hờ … tôi … tôi tắt nguồn …
Trước khi đi chơi, để tránh bị làm phiền nó đã không ngần ngại mà tắt nguồn điện thoại rồi ném tọt vào ba lo nên hoàn toàn không biết đến việc hắn gọi cho nó, eo … Nhìn cái mặt đẹp trai càng lúc càng tối của hắn, nó cười nịnh nọt :
- Tôi … quả thực không cố ý … không cố ý để cậu chờ nha … Xin … xin lỗi nha !
Vù không thèm nghe nó nói, hắn nắm lấy tay nó rồi kéo nó chạy thật nhanh xuống lầu như cơn gió, nó cẩn thận chạy theo hắn ngoài ra không biểt mình sẽ đi đâu cả. Bên ngoài trời sẩm tối, đèn điện thay cho mặt trời chiếu sáng trong khu vực, hắn cứ chạy mặc cho nó hỏi han vẫn không nói năng gì . 

Đến một khu vực tối thật là tối, đằng trước là con đường với dãy tường dài hun hút, hắn nắm tay nó nhẹ nhàng giúp nó di chuyển. Rồi đột nhiên hắn vòng tay ra sau … bàn tay dài bịt mắt nó kín mít, cả thân hình cao lớn gần như tựa sát vào nó đưa nó tiến về phía trước. Nó khó chịu nói :
- Cậu định làm cái gì vậy? Tại sao lại bịt mắt tôi lại a ?
Hắn không nói gì, trong đêm dài tĩnh mịch nó chỉ nghe thấy hơi thở ấm áp bên cạnh và tiếng cười ấm áp vui vẻ của hắn. 
- Sẵn sàng chưa?
Hắn hỏi .
- Sẵn sàng cái gì cơ?
Nó ngơ ngác hỏi lại, rồi bàn tay che mắt nó bỗng không còn, có cái gì đó đang bừng sáng, nó chớp chớp mắt để nhìn rõ mọi thứ và rồi nó như vỡ òa … Trước mắt nó là dòng chữ kết bằng đèn màu sáng nổi bật trên bức tường tối : “ Happy birthday, my darling !” cũng hình của một cái bánh sinh nhật cũng kết bằng đèn sáng . Dòng chữ nổi bật, sáng lung linh giữa đêm tối và cái mà nó cũng được thấy là nụ cười vui vẻ của hắn. 

Nó mang trong mình niềm vui ngọt ngào, đi tiếp, phía trước là bức tranh đáng yêu của hai đứa bé, nhìn kĩ thì hai đứa bé bằng đèn trên bức tường kia rất giống nó và hắn. Hai đứa bé nắm tay nhau và cười rất đáng yêu, bức tranh dễ thương làm nó cứ cười mãi … hắn kéo nó đi lên phía trước. Phía trước đột ngột bừng sáng khi nó bước đến, vẫn là tranh vẽ hai đứa bé khi nãy được kết bằng đèn màu nhưng đây dường như là khi hai đứa bé lớn lên và chúng vẫn nắm tay nhau. Bên cạnh còn có dòng chữ : “ Dù thời gian có trôi qua thì anh vẫn bên em như thế này!”
Đi tiếp, nó tò mò muốn biết hắn chuẩn bị cái gì sau những bức tường tối đen đằng kia, hắn đột ngột biến mất, trước khi đi còn thì thầm bên tai nó :
- Tự em đi tiếp, sau khi xem xong hãy nói với anh rằng em có thích không ?
- Ơ …
Nó chỉ kịp ơ lên một tiếng rồi quay lại thì không còn thấy sự xuất hiện của hắn đâu nữa, thắc mắc lắm nhưng nghe lời hắn nó một mình đi tiếp. Theo bước chân của nó con đường và những bước tường cứ đột ngột bừng sáng, tiếp theo là bức tranh một gia đình, có bố có mẹ và một đứa con thật xinh xắn bên cạnh vẫn có một dòng chữ : “ Anh và em sẽ cùng nhau lớn lên cùng nhau tạo dựng một gia đình nhỏ ấm áp, có được không ? ”
Nó cười và nói : “Đồ ngốc !”
Đi tiếp, dường như đây là bức tranh cười cùng của hắn bằng đèn màu, đó … trước mặt nó là hình vẽ của hai ông bà già, hình vẽ siêu kute, hai người ngồi cạnh nhau trông thật ấm áp và vẫn không thiếu câu kết bên cạnh : “ Chúng ta sẽ sống với nhau cho đến khi già, em có đồng ý không ?”
Và khi nó tưởng chừng mọi thứ đã chấm dứt, xấu chuỗi nhưng bức tranh và nó nhận ra thông điệp đáng yêu sau mỗi bức tranh đó thì phía trước lại đột ngột bừng sáng rực rỡ. Nó bàng hoàng lắng nghe tiếng bùm … bùm và trên nền trời pháo hoa tung bay rực rỡ, nó cười rạng rỡ … hình như chưa bao giờ hắn làm nó cười nhiều đến thế . Nhìn xuống, bức tường ẩn hiện một dòng chữ phảng phất như nó thấy nụ cười của hắn ở đâu đây : “ I love you. Do you love me ?

Thật sự nó không biết cái gì đang diễn ra và những gì xung quanh nó có phải là thật không thì nó không biết, nó chỉ biết những thứ vừa diễn ra cứ như là một giấc mơ, giấc mơ rất là đẹp mà hắn chính là nguời tạo ra giấc mơ đó. 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3