Lời nối dối ngọt ngào - Chương 30:Tình yêu tìm lại

Mai Mai khẽ mỉm cười. Cô tất bật đến bên tủ quần áo thử hết cái này đến cái nọ. Mai một lúc sau cô mới chọn được một cái ưng ý. Cô nhìn mình trong gương,nhớ đến câu nói của Lạc Dương “bình thường em đã xinh lắm rồi” cô cười hạnh phúc.Sau khi chải lại mái tóc cô vội vã chạy ra ngoài

-Mai Mai con định đi đâu? Vào buổi tối thế này? Mẹ nấu cơm rồi đấy không định ăn à? Mà đi gặp ai mà phải ăn mặc diện thế kia? –mẹ  Mai Mai ngạc nhiên hỏi

-Con………….con………….đi chơi với………..Lạc Dương –Mai Mai đỏ mặt. Bà Kim mỉm cười –Tốt thế con đi đi

Mai Mai liền ba chân bốn cẳng đi ra cổng. Lạc Dương đang đứng bên xe ô tô chờ cô

-Anh…………… -Mai Mai gọi khẽ rồi bất ngờ chạy nhanh đến bên ôm chầm lấy không kịp để anh phản ứng gì. Lạc Dương ngạc nhiên lắm. Mai Mai không kiềm nổi nỗi nhớ anh,cô quên đi cả sự hờn ghen với Elina cứ siết lấy anh thật chặt. Nhưng đến lúc Lạc Dương đưa tay vuốt khẽ tóc mình thì Mai Mai lại vội vã buông anh ra.

-Xin lỗi ! em không cố ý –Mai Mai cúi mặt xuống nói nhỏ

-Em làm gì mà lâu thế -Lạc Dương đánh trống lảng –đến café Queen nhé?

Mai Mai gật đầu rồi leo nhanh lên xe. Xe chạy chầm chậm qua những con đường quen thuộc

-Em nhận được quà rồi chứ?

-Vâng,em muốn hỏi……………. –Mai Mai ấp úng

-Anh biết rồi! KHông ngờ em ngốc đến thế! Em tưởng nhầm anh với Elina là một cặp à? Hôm đó anh rủ Elina đi chơi vì anh đang rất vui khi tình cờ gặp em rồi còn đi chơi cùng nhau nữa. Anh chỉ coi Elina như em gái thôi

-Em gái mà thân mật thế hả? –Mai Mai giận dỗi

-EM ghen đến thế sao? –lạc Dương cười lớn rồi bẹo má cô –Đáng yêu quá -Mai Mai đẩy anh ra phụng phịu –Em ghét anh!

Câu nói của cô làm Lạc Dương càng vui hơn. Anh thích cái kiểu giận dỗi trẻ con của cô. Lúc nào cũng dễ thương hết

-Này,hôm đó em chạy gì àm khiếp thế? Anh chạy theo gọi rát cả cổ mà em không quay lại!

-Anh đuổi theo em à? Sao anh biết đó là em mà đuổi theo?

-Sao lại không biết? Em mặc cái váy duy nhất trên thế giới này không biết mới lạ. Nhưng anh theo được một đoạn thì anh bị mất dấu em nên đành về. Anh lo muốn chết thế mà anh đến nhà thì lại bị em đuổi về

-Ơ………ơ………..em xin lỗi………..tại em không biết -Mai Mai tỏ vẻ hối lỗi. Lạc Dương chỉ cười nhẹ -Anh đâu có giận em

Xe dừng trước cửa quán café. Lạc Dương ra mở cửa cho cô rồi đi nhanh vào trong. Đang đi thì bất ngờ Mai Mai đến gần bên anh ôm chầm lấy anh từ phía sau. Lạc Dương ngạc nhiên định quay lại thì vòng tay cô đã siết chặt

-Anh…………em sai rồi…………

-Anh nói giận em bao giờ ? Yêu nhau hiểu nhầm là chuyện bình thường mà –lạc Dương cười

Mai Mai dần buông lỏng tay ra. Lạc Dương quay người lại đối diện với cô. Từ khóe mắt cô một giọt lệ trong suốt trào ra. Anh đưa tay lau khô nó một cách dịu dàng

-Vợ ngốc! lại khóc nưa rồi. Không lẽ ở bên anh em không hạnh phúc? –Anh nói khẽ. Mai Mai lắc đầu nguầy nguậy rồi lại vòng tay ôm anh chặt hơn,vừa khóc vừa cười

-Em đang hạnh phúc đến phát điên đây!

-Ừ,ừ được rồi,lắm nước mắt quá đấy,cô nương à!

Rồi lạc Dương nắm nhẹ tay Mai Mai đi vào trong. Hai người huyên thuyên đủ thứ thỉnh thoảng còn cười khúc khích làm mấy vị khách trong quán ngạc nhiên. Một lát sau họ cùng đi dạo trên con đường mà Mai mai yêu nhất. Những ngón tay đan vàonhau thật chặt,nụ cười luôn hiện trên môi. Vẫn khung cảnh này,vẫn những hàng cây,vẫn đẹp và tinh khôi như thế,vẫn những ánh đèn bên cửa sổ.Mọi yêu thương từ quá khứ thêm đậm sâu

- 1 tháng 7 ngày cũng lâu rồi đấy nhỉ? Em rất nhớ anh!

-Nhớ hả? Thế sao em còn bỏ anh đi với Tử Long chứ? –Lạc Dương giận dỗi

-Ơ………..em…………..em xin lỗi!  –Mai Mai xị mặt xuống trong khi Lạc Dương ôm bụng cười thầm.

-Hi hi,thôi, thượng đế miễn tội cho thảo dân.  Anh cũng rất nhớ em!

Mai mai cười thật tươi,cô nhìn anh ánh mắt thiết tha

-Em……………em rất yêu anh……………yêu nhất trên đời!

Lạc dương đã rất hạnh phúc khi nghe cô nói như thế. Cuối cùng thi Mai mai,cô vợ yêu ngốc nghếch của anh đã trở về bên anh rồi. Mọi thứ cứ như một giấc mơ. Giấc mơ tình yêu đẹp đẽ của hoàng từ và công chúa vậy.Anh từ từ cúi thấp người xuống hôn cô thật sâu và thật dài.Nụ hôn hạnh phúc với tình yêu tìm lại…………..!!!!!!!!!!!!!!!!

“Cuối cùng thì em cũng đã đủ can đảm nói ra điều đó với anh. Em sẽ thôi hoang tưởng vào tình yêu của quá khứ,đây là lúc em chân thành nhất với con tim mình.Em nhận ra một chân lí rằng dù xa anh nhưng chưa giây phút nào em ngừng nhớ anh chưa giây phút nào em ngừng yêu anh!!!”

-Anh,anh cõng em đi –Mai Mai lại nhõng nhẽo trẻ con. Lạc Dương vui vẻ gật đầu. Mai Mai ôm lấy cổ anh cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh. Cô thủ thỉ

-Lúc bé ,em đã từng thề khi lớn lên em nhất định sẽ cưới anh!

-Thật hả? anh tốt đến thế sao?

-Ừ,anh tuyệt vời lắm. Trong mắt em anh lúc nào cũng là một ngôi sao. Anh học giỏi,đẹp trai hết sẩy lại còn hiền, lúc nào cũng chiều chuộng em nữa –Mai Mai cười khúc khích –Em thích anh từ bé

Lạc Dương cười trước sự trẻ con của cô

-EM ngố thật đấy!

-Ngố gì mà ngố! Người ta thật lòng mà. Hứ.- cô bực bội gõ một cái nhẹ vào đầu anh cho hả giận

-Này ngốc,tối lại ở lại nhà anh nhé?

-Em có nhà,sao đến nhà anh làm gì? –Mai Mai nhìn anh ngơ ngác

-Thì em là vợ anh mà –Lạc Dương cười ranh mãnh

-Ái chà,anh bắt đầu trở thành ………….dê xồm từ bao giờ? –Mai Mai đỏ mặt

-Ơ,thế mà không biết à? Từ khi yêu em chứ còn từ khi nào?

-A…………..anh được lắm! –Mai Mai véo tai anh thật đau.

 Lạc Dương cười ầm ĩ suýt thì ngã. Lâu lắm anh mới vui đến mức này. Ngày hôm nay quả thật là một ngày tuyệt vời. Ra đến xe lạc Dương thả Mai Mai xuống rồi cả hai nhanh chóng về nhà Lạc Dương. Bố mẹ anh ở nhà đang xem ti vi. Vừa về đến nhà Mai Mai đã chạy ra ôm lấy cánh tay bà Trúc nũng nịu

-Mẹ……..mẹ ăn cơm chưa?

-Chưa,sắp rồi

-Mẹ cho con ăn ké với nha? –mắt cô long lanh nịnh nọt

-Biết rồi,cô chỉ khéo nịnh thôi,đồ quỷ con –Bà gõ nhẹ vào trán cô rồi cười cười –Lâu rồi mới thấy con đến ,hai đứa vừa đi chơi với nhau à?

-Vâng

Rồi bà Trúc đi dọn cơm ra. Mai Mai hào hứng kéo tay ông Hoàn và Lạc Dương đến bàn ăn. Ông Hoàn lắc đầu cười cười. Cả bốn người vui vẻ ngồi xuống. Đang ăn thì Lạc Dương chợt chuyển giọng nghiêm trọng

-Bố mẹ,con có chuyện muốn nói

-Ừ,con nói đi.

-Con và Mai Mai sẽ cưới nhau

-Tốt,nhưng đừng có hủy hôn lần nữa đấy nhé! Nếu mà thế bố mẹ cho chúng mày ra đường ở luôn nhé?

-Mai mai,em ăn đi này –Lạc Dương gắp cho Mai mai một miếng bít tết thật lớn. Mẹ Mai Mai thấy thế thì cười cười quay sang chồng bảo –Mình này,sau này thằng Dương nó mà lấy vợ rồi có khi nó chẳng them quan tâm đến hai thân già này đâu

Lạc Dươn biết mẹ đùa anh cũng đùa lại. Anh gắp cho bà một miếng bít tết cỡ bự hơn gấp đôi miếng của Mai mai cười nịnh nọt

-Con yêu cả nhà mà

Bố mẹ anh nhìn nhau cười vui vẻ. Mai Mai đưa miếng thịt lên miệng định ăn thì mùi thịt làm cô buồn nôn. Cô che miệng chạy vội vã đến nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo,nôn như dốc hết ruột gan ra. Bố Lạc Dương tròn mắt kinh ngạc

-Mình lại xem con bé nó thế nào đi. Không lẽ con dâu có bầu?

Bà Trúc chạy theo Mai Mai vào trong nhà vệ sinh để lại Lạc Dương và bố anh ngồi đó. Khuôn mặt Lạc Dương thoáng buồn

-Không phải đâu bố à. Bọn con đã đi kiểm tra,bác sĩ bảo không

Ông Hoàn cũng hơi buồn ,ông động viên con –Sau này có cũng được mà đừng buồn

Lúc đó trong nhà vệ sinh bà Trúc lấy vội cốc nước cho Mai Mai

-Uống đi con ! Thế nào,thấy đỡ chưa?

-Mẹ không phải lo,con khỏe

-Mai mai này mẹ nghĩ chắc con có bầu thật rồi

-Bác sĩ nói không mà mẹ. Tại con yếu quá nên thế thôi. Mẹ không phải lo đâu -Cô cười rồi đi ra bàn ăn cùng bà

-Thôi không có gì,ăn tiếp nào –Ông Hoàn cười nhẹ

Khi đã ăn xong Mai mai đang cùng bà Trúc rửa bát thì Lạc dương chạy xô đến ôm chầm lấy Mai Mai từ phía sau

-Vợ…………. –anh gọi thật dài và thật âu yếm

Bà Trúc thấy cậu con trai của mình bỗng nhiên trẻ con như thế thì cười lớn làm Mai Mai ngượng chín mặt. Cô huých tay anh

-Này,buông em ra,mẹ đang cười kia kìa. Xấu hổ quá!

-Mẹ à,mẹ rửa nốt nha,con mượn cô ấy một tí –Lạc Dương chẳng thèm để ý đến cô anh quay sang bảo mẹ

-Anh bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi hả? –Mai mai bực mình

-Em hay thật có gì mà phải xấu hổ chứ? Mẹ nhỉ? –Lạc Dương quay sang nháy mắt với mẹ

-Thôi được rồi hai đứa lên phòng đi –bà cười hiền hậu

Lạc Dương chỉ chờ có thế anh kéo vội Mai Mai lên cầu thang

-Anh ……………anh làm cái gì đấy? –mai mai không chịu đi cứ đứng lì một chỗ. Lạc Dương bực mình chạy đến nhấc bổng cô lên cười ranh mãnh –Biết rồi còn hỏi?

Anh khép hờ cửa phòng mình lại rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Mai Mai đỏ mặt,cô lấy hai tay che mặt lại. Hành động trẻ con của cô làm anh thích thú lắm

-Thôi,anh đùa em tí ấy mà. Anh biết em mệt rồi,ngủ đi

-Em chưa nói với bố mẹ

-Gọi rồi !Tất nhiên là bố mẹ đồng ý

Nói rồi anh leo lên giường ôm lấy cô. Mai Mai gối đầu lên tay anh thầm thì

-Em rất vui

-Ừ,anh cũng thế. À,hai ngày nữa là sinh nhật Tử Long rồi. Anh sẽ nói với cậu ấy chuyện của chúng ta

-Anh tính tuyên chiến đấy hả?

-Tất nhiên! Yêu nhau thì phải công khai chứ? Cứ lén lút thế này khó chịu lắm. Anh sẽ bảo Tử Long rằng anh và em sẽ cưới nhau. Cậu ta muốnlàm gì thì làm –Lạc Dương tuyên bố hùng hồn. Mai Mai cười khúc khích véo má anh

-Chà chà,chồng em bản lĩnh ghê

-Dĩ nhiên,vì anh là chồng em mà! –Lạc Dương vênh mặt đắc thắng

-Khiếp! Kiêu vừa thôi ông tướng. Thôi,anh ngủ đi,mai lại mệt

Lạc Dương nhắm mắt giả vờ ngủ. Mai Mai cứ nhìn anh mãi.Cô đặt tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt anh rồi kiss một cái thật nhanh lên môi anh. Lạc Dương bất ngờ mở mắt làm cô giật thót,vội nhắm mắt lại vờ ngủ cho đỡ xấu hổ

-Chà,bắt quả tang em rồi nha! Hôn lén lúc người ta đang ngủ. Xem ra vợ “muốn” rồi. Tối nay em chết với anh –Lạc Dương cười rất gian quay sang chọc lét cô. Mai mai cười khúc khích

-Thôi,thôi,bố mẹ ở phòng bên cạnh đấy.Ngủ,ngủ,em muốn ngủ rồi,không chơi nữa. Gớm! Anh cao giá đến đâu ? HÔn có một cái thì đã làm sao? Keo kiệt

Lạc Dương phì cười,anh lăn qua một bên cười như điên,ầm cả nhà

-Này,hai đứa cười bé thôi chứ? –tiếng mẹ Lạc Dương vọng sang từ phòng bên cạnh

-Suỵt. thấy chưa?  Anh bé cái miệng thôi cho bố mẹ ngủ. Làm gì mà cười ghê thế?

-Anh vui thì phải cười chứ? Thôi được rồi hôm nay anh tạm tha cho em,sau này sẽ tính sổ. Có lãi đấy nha. Ngủ đi

Và cả hia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ,trên môi cẫn còn đọng lại nụ cười thật ngọt ngào….Sang hôm sau……….

7.00 am Lạc DƯơng tỉnh dậy,anh mỉm cười hạnh phúc khi thấy mình không hề cô đơn,bên cạnh anh là Mai Mai. Anh ôm cô chặt hơn ,siết lấy trong vòng tay.Mai Mai bừng tỉnh vì cái ôm quá mạnh của anh. Cô vội quay lưng về phía anh,mặt đỏ lên

-Ơ này,sao em quay lưng về phía anh thế? Quay lại xem nào

-Không thích

-Hơ,em bắt đầy ương bướng từ khi nào đấy hả?

-Em ương từ trong trứng rồi. Lêu lêu,chồng ngốc –cô quay người lại lè lưỡi trêu anh

-Này,em là người đầu tiên dám nói anh ngốc đấy nha –Lạc Dương sửng cồ -Anh phải cho em biết hậu quả việc coi thường chồng là gì mới được

Nói rồi anh kéo cô lại,hôn cuồng nhiệt,rất lâu. 4 phút sau Lạc Dương rời khỏi đôi môi cô. Anh ôm bụng cười khi thấy cô nhăn nhó

-Hu hu,anh dám bắt nạt em. Em ghét anh –mai Mai tru tréo lên,trùm chăn kín đầu giận dỗi

-Anh chuẩn bị đi làm đây. Em ở nhà mà khóc nhé? –Lạc Dương giả bộ bất cần. Mai mai vội chồm dậy chạy đến ôm anh chuyển giọng nịnh hót

-Cho em đi với đi mà,chồng yêu

-Được thôi,tùy em –Thấy cô có vẻ ngoan ngoan biết điều gọi anh là “chồng yêu” Lạc Dương hạ giọng,cố nhìn cười

-Này,sao anh lạnh lùng với em thế? Giận hả?

-Ai thèm. Em nghĩ anh xấu thế sao? –anh nói rồi kiss lên má cô thật nhanh –Yêu vợ nhất mà,hi hi

Mai Mai chỉ cười. Cả hai cùng sửa soạn mọi thứ và ra khỏi phòng. Lạc Dương bước xuống cầu thang trong khi Mai Mai cứ đứng lì một chỗ. Anh ngạc nhiên quay lại hỏi

-Mai mai,em không định xuống hả?

-Cõng em đi –mai mai cười toe nhõng nhẽo Lạc Dương cười khẽ đi đến bên cõng cô xuống dưới nhà. Cô vợ này thật phiền phức nhưng mà như thế mới là Mai Mai của anh.Vừa ra đến cửa phòng khách thì mẹ Lạc Dương đã gọi

-Này,hai đứa không định ăn sáng à?

-Không,bọn con đi dây mẹ. Mẹ ở nhà vui vẻ nhé

Lạc Dương nói vội rồi ba chân bốn cẳng chuồn lẹ.Khi xe đã đi được một quãng dài Mai Mai vẫn cười như nắc nẻ

-Trốn mẹ vui thật đấy. Nhưng lần sau đừng làm thế này nữa. Bố mẹ ở nhà với nhau ăn cơm cũng buồn chết

-Ừ,biết rồi

Chỉ một lát sau đã đến công ti nơi Lạc Dương làm việc. Lạc Dương nắm tay Mai Mai đi vào vui vẻ.Từ cổng đã có biết bao ánh mắt nhìn tò mò trước cái sự việc lạ thường này. Chưa từng có ai thấy Lạc Dương nắm tay một cô gái đi tươi cười như thế này.Anh lúc nào mà chẳng lạnh lùng. Thế mà bây giờ cười toe toét,nụ cười rất tự hào như thể anh muốn nói với những người đối diện rằng “Có ai hạnh phúc như tôi không? Vợ tôi đẹp nhất!” hồn nhiên đến thế là cùng.

-Bọn em chào sếp ạ! –đám nhân viên tiếp tân đồng thanh chào lớn

-Chào mọi người. Chúc một ngày vui vẻ

Câu nói của anh làm cả đám suýt ngã ngửa. Ngày thường anh rất ít nói,có chào thì cũng chỉ gật đầu thôi. Hôm nay anh còn chúc một ngày vui vẻ và còn cười hớn hở nữa.Họ bắt đầu xì xầm “Hôm nay sếp vui thế không biết. Chẳng mấy khi sếp cười. Mà sếp cười đẹp trai quá đi mất.Sếp mình đúng là number one! Mà cô bé kia là ai thế nhỉ? Chắc là bồ sếp rồi!”

Lạc Dương nghe thấy cái chữ “bồ” liền quay ngoắt người lại nhìn họ đằng đằng sát khí

-Mấy cô vừa nói cái gì? Ai là bồ ai hả?

-Ơ,dạ……….. –cả đám tun như cầy sấy –bọn em nói lung tung đấy mà

-Thôi được rồi,coi như tôi nghe nhầm.Nói cho mấy cô biết,đây là vợ tôi

-Ơ,sếp đã cưới đâu?

-Ừ………….thì là vợ chưa cưới được chưa –Lạc Dương cáu kỉnh trước sự máy móc của họ -Mấy cô nhiễu sự quá. Làm việc đi

Lạc dương lại kéo Mai Mai đi. Nãy giờ cô chỉ im lặng lắng nghe những tiếng xì xào. Cô hơi chạnh lòng. Bỗng nhiên Mai Mai buông tay Lạc Dương ra quay mặt đi

-Thôi em về

-Sao lại về -Lạc Dương nhanh chóng kéo cô lại

-Thì tại em sợ……………vì trông em như trẻ con thế này người ta lại bảo anh là “yêu râu xanh”

-ha ha,đồ ngốc,anh còn chẳng sợ thì em sợ cái gì? Mà sao phải tự ti về bản thân thế chứ? Em rất xinh mà. Kệ họ muốn nói gì thì nói. Vào phòng anh nào

Phòng tổng giám đốc ngay ở trên lầu 2. Mai Mai đã đến đây vài lần với bố rồi,cô cũng chẳng xa lạ gì,rất tự nhiên là khác.Công ti của nhà cô mà!

-Em lấy điện thoại của anh mà chơi game. Anh phải làm việc đây. Chơi ngoan nhé

Mai Mai phụng phịu. Lạc Dương lúc nào cũng coi cô như trẻ con thế. Dù sao cô cũng là vợ anh mà,ai lại đi bảo vợ “chơi ngoan nhé”. Cứ như là bảo con ấy! Nhưng Mai Mai chẳng giận lâu,cô quên ngay,ngồi chơi điện tử. Chơi chán no rồi cũng chẳng biết làm gì. Cô chạy ra chỗ anh ngồi,ôm lấy cổ rồi hôn lên má anh một cái

-Em đấm lưng cho anh nhé?

Lạc Dương gật đầu. Dù cái gì cũng vụng về nhưng riêng cái việc đấm bóp này thì Mai Mai làm cực tuyệt.Cô vừa đấm lưng vừa xoa bóp vai cho anh và xem anh làm việc

-Chồng thích không?

-Ừ,thích –Lạc Dương cười tươi

-Í,chồng ơi chồng,anh có tóc bạc này! –Mai Mai giật mình khi nhìn lên tóc anh –Em nhổ nha?

-Thật hả? Thôi kệ nó đi. Nhổ làm gì? Chồng già mất rồi –anh cười nhẹ rồi lại cắm cúi làm. Mai Mai đột nhiên ôm siết lây bờ vai anh,mắt cô rớm lệ. Cô thương anh và cũng tự trách mình vô dụng đã vụng về lại ngốc nghếch suốt ngày làm anh lo,cô nói giọng run run

-Hức hức…………ai bảo anh già chứ? Chồng đẹp trai nhất,tuyệt vời nhất! Anh làm việc vất vả quá rồi. Em xin lỗi vì không giúp gì được cho anh

Lạc Dương kéo Mai Mai ngồi đối diện mình rồi khẽ vuốt tóc cô âu yếm

-Em không phải lo bất cứ thứ gì cả,anh ổn.Em chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn làm vợ anh thì anh đã vui lắm rồi.Để mỗi khi đi làm về mệt anh thấy vợ tươi cười ra cửa đón anh rồi nấu cơm cho anh ăn nữa……….hiểu không?

-Em nhất định sẽ đi học nấu ăn. Nhưng mà anh phải hứa chỉ được ăn món em nấu thôi đấy! –Mai mai lại ôm chầm lấy anh

-Ừ,biết rồi.Chồng hứa. Nhưng vợ phải nấu ngon chồng mới ăn đấy

-Vâng,vợ hứa mà! Anh đói không? Em đi mua thạch hoa quả cho anh nhé?

-Ừ,đi nhanh vào đấy. Công ti có căng-tin đấy

Mai Mai thoắt đi ngay. Lát sau cô đã về đến phòng,cô để cửa hơi hé mở.Bây giờ đang là giờ làm việc nhưng vì quá tò mò đám nhân viên và cả cô thư kí của Lạc Dương rón ren đến phòng anh,lấp ló ngoài cửa sổ.Mai Mai và Lạc dương không để ý đến nên vẫn rất tự nhiên.Mai Mai cầm một mảnh giấy hí hoáy viết thật to “   LẠC DƯƠNG LÀ ĐỒ ÔNG GIÀ LẠNH LÙNG NHƯ CON THẠCH SÙNG,XẤU NHƯ CON GẤU,KIÊU NHƯ CON HƯƠU,LẠI CÒN DÊ XỒM………………” rồi cô mang đến cho Lạc Dương. Lạc Dương cầm lên đọc mặt méo xẹo trong khi Mai mai cười thích thú

-Với em anh chỉ được như thế thôi sao? Anh xấu đến thế hả?

-Ừ,anh xấu lắm. He he

-Xem ra anh chiều em quá nên em hư mất  rồi còn dám đè đầu cưỡi cổ chồng nữa.Anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Phạt đền!

Vừa nói anh vừa cười gian rồi từ từ luồn tay qua kẽ tóc,áp sát mặt cô hôn nồng nàn. Mai Mai cũng vòng tay qua cổ anh kéo anh xuống thật gần mình.Nụ hôn cuồng nhiệt của hai người lọt vào tầm mắt của đám người ngoài cửa.Mấy cô gái cứ ngây người tròn mắt nhìn kinh ngạc. Họ xì xầm “Không ngờ sếp mình cũng háo sắc quá ấy chứ?!”. Cái cảnh lãng mạn ấy làm họ đỏ mặt lên bừng bừng nhưng vẫn chưa chịu thôi. Họ lại tiếp tục săm soi những hành động của cặp đôi kia

-Phù! Mệt quá! Phạt có mức độ thôi chứ? –Mai Mai thở dốc

-Tại em gây sự trước còn gì? –Lạc Dương cười cười –Ăn thôi chứ?

Hai người cùng ngồi xuống ăn thạch hoa quả thật ngon lành.Nhìn Mai Mai ăn thật đáng yêu!Cô nhai chụt choạt rồi thỉnh thoảng lại suýt xoa khen ngon

-Mai mai em đừng ăn nữa. Ngồi gần lại đây anh bảo

Lạc Dương vẫy tay bảo cô ngồi gần về phía mình. Khi Mai Mai vẫn ngơ ngác nhìn anh thì anh nhanh như cắt ôm chầm lấy cô rồi hôn tới tấp lên cổ

-Ui ui………..nhột quá……. Thôi mà…….anh thích thế này lắm sao? Mấy lần rồi đấy hí hí…….

Mai Mai cười giòn tan,cô đẩy Lạc Dương ra xa nhưng anh cứ siết lấy. Cô giật mạnh cà vạt của anh mà cũng không lay chuyển nổi. Mấy cô nhân viên ngoài kia toát mồ hôi khi chứng kiến cái cảnh quá HOT của sếp.Tất cả ầm ầm xì xào xì xào lên “Khiếp quá! Sếp mình cũng sung quá trời luôn. Cô bé kia đáng yêu thật đấy. Trông họ cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ?Hạnh phúc quá!!!!!” Trong lúc đang ầm ầm không ngớt bọn họ xô đẩy nhau không may cửa bật mở”

Rầm………….rịch………….

Cửa va mạnh vào tường,cả đám ngã nhào xuống sàn,đè lên nhau thành một cảnh hỗn độn và khôi hài vô cùng! Tiếng động làm Lạc Dương và Mai Mai giật mình,cả hai cùng quay ra cửa mặt đỏ lên bừng bừng.Lạc Dương ngồi cách xa Mai Mai ra,kéo lại cái cà vạt cho nghiêm chỉnh rồi nhanh chóng lấy lại hình tượng lạnh lùng.Anh gằn giọng

-Này,mấy cô làm cái gì vậy hả?

-Dạ……….dạ……. –mấy cô nhân viên đau ê ẩm vì ngã giờ thì run cầm cập –Bọn em………….tình ngờ đang đi qua đây thôi ạ

Lạc Dương hừ một tiếng chả thèm để ý mấy người họ nữa.Đột nhiên cô thư kí bạo dạn của anh lên tiếng

-Cô bé,em tên gì thế? Chị phục em luôn

-Này,có im không hả,về làm việc ngay đi,tôi trừ lương cả đám bây giờ -Lạc Dương lại nói mạnh

-Thôi mà anh,làm gì mà dữ thế? –Mai Mai nhìn anh cười toe rồi quay sang cô thư kí –Chị sao mà phục em?

Cô thư kí thấy Mai Mai có vẻ rất dễ gần không như ông sếp cau có của mình,cô hào hứng kéo tay Mai Mai sang phòng  mình

-Sếp ,cho em mượn vợ sếp tí nhé?

Lạc Dương đang định gắt lên là không được thì Mai Mai đã nhanh nhảu nháy mắt thật đáng yêu

-Chồng làm việc đi,em đi chơi tí tẹo em về với anh!

Lạc Dương đành ngậm ngùi nuốt cục tức,anh cũng muốn cho Mai Mai được tự do một chút. Mặt anh vẫn hơi đỏ vì ngượng.Thật không ngờ lại bị nhân viên nhìn lén đúng cái lúc ấy.

-Em ngồi đi –cô thư kí mời Mai Mai ngồi xuống bên cạnh mình –Em tên gì?

-Em là Mai Mai,em 22,chị bao nhiêu?

-À,chị 24 thua sếp 1 tuổi.Mà em dễ thương thật đấy,lại còn xinh xắn thảo nào đủ sức đánh gục ông già cau có,trái tim bằng sắt ấy. hi hi,chị phục em luôn.Người thì bé nhỏ thế này mà làm lung lay cái pho tượng đá ấy.Em đúng là number one mà

-Chị quá khen rồi. Tại chị không biết đấy thôi. Lạc Dương cũng có lúc yếu đuối lắm đấy,anh ấy cực kì si tình.Cái cách thể hiện tình cảm của anh ấy rất khác lạ,không nói nhiều,không sáo rỗng,nhẹ nhàng,tinh tế. Đây chính là điểm khiến em say như điếu đổ đấy. Hi hi.Chồng em đáng yêu lắm. Thôi,em phải về với anh ấy đây. CHị làm việc nha

Nói rồi Mai Mai trở về phòng Lạc dương.Mở cửa phòng ra cô chẳng thấy ai cả.Bỗng nhiên…………..Òa………..Lạc Dương vỗ mạnh vào vai cô khiến cô suýt ngất xỉu. Anh cười khì khì

-Anh này,em suýt ngất đấy –cô giận dỗi

-Hì,đùa em tí thôi mà

Đang cười vui vẻ thì điện thoại của Mai Mai rung liên hồi

-Tử Long à,hôm nay em đến chơi nhà Kim Thư,anh làm một mình nhé? –Mai Mai nói gấp gáp rồi cúp máy ngay làm Tử Long ngạc nhiên vô cùng nhưng anh cũng không bấm máy gọi lại.Anh nghĩ Mai Mai đang bận chơi.Tử Long chỉ khẽ thở dài,dù không muốn nghĩ đến nhưng anh luôn có linh cảm Mai Mai đang dần xa rời anh và đến với Lạc Dương. Anh lo sợ nhưng chỉ im lặng

-Sao phải nói dối –Lạc Dương nhìn Mai Mai ngạc nhiên

-dù gì thì anh ấy cũng rất yêu em,em không muốn làm Tử Long đau –Mai Mai thở dài. Lạc Dương hiểu những gì đang day dứt cô,anh lảng sang vấn đề khác

-em có muốn đến chỗ Kim Thư chơi không?Chiều đi làm về anh đưa em đi

-Có,anh hứa rồi đấy nha

Chiều,tan sở,giữ đúng lời nói anh đưa Mai Mai đến chỗ Kim Thư chơi.Mai Mai và Lạc dương đến mà không gọi trước làm Kim Thư hơi ngạc nhiên. Vừa thấy Kim Thư ,mai mai đã lao nhanh đến ôm chầm lấy

-Mình nhớ cậu quá

Kim Thư đẩy Mai Mai ra cười cười.Cô mời Lạc Dương ngồi rồi đi vào trong bếp lấy đồ uống. Mai Mai cũng đi theo

-Trông cậu vui quá nhỉ?

-Ừ,mình và Lạc Dương sắp cưới nhau –Mai Mai vui vẻ khoe

-Cưới? sao dạo trước hủy hôn rồi còn gì?

-Trước khác giờ khác.Lúc cưới cậu làm phù dâu cho mình nhé?

Kim Thư không trả lời.Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Mai mai cô thực sự rất ghen tị và còn rất tủi thân nữa. Mai mai được cả bố mẹ quan tâm lại sắp cưới được người mình yêu.Còn cô thì hoàn toàn cô đơn. Bố cô là chủ một cửa hàng đá quí lớn nhất Việt Nam,mẹ thì có cả một bệnh viện lớn. Tính về tiền có lẽ Kim Thư nhiều hơn Mai Mai.Tính về nhan sắc Kim Thư cũng ăn đứt. Ai cũng nói Kim Thư đẹp hơn Mai Mai nhiều.Tính về trí tuệ công danh Mai Mai cũng còn thua xa.Dù còn đang tiếp tục theo học nhưng Kim Thư đã làm trưởng khoa của bệnh viện. KHông phải là do đó là bênh viện của mẹ cô mà là cô rất tài năng,ai ai cũng phải công nhận điều đó.Kim Thư có tất cả trừ nụ cười. Cô chưa từng được cười một cách hồn nhiên và vô tư như Mai Mai.Và đó là thứ khiến cô thèm muốn hơn bất cứ gì khác.

Mai Mai cùng Kim Thư  lên tầng lấy một số đồ,khi đi xuống cầu thang Kim Thư đã nảy ra một ý đồ đen tối.Mai Mai còn cách sàn 3 bậc thang nữa.Kim Thư giả vờ vấp chân đẩy Mai Mai nhào xuống.Trong tích tắc Mai Mai đã ngã sấp người trên sàn.Kim Thư ngã đè lên cô. Thấy động Lạc Dương vội chạy ra thì thấy cảnh tượng kinh khủng đó. Anh chẳng buồn ngó ngàng đến Kim Thư vội vã đỡ Mai Mai ngồi lên.Kim Thư giả vờ kêu đau nói giọng có vẻ sợ sệt

-Mai mai cậu có sao không?

-Mai Mai,em đau chỗ nào? Ngẩng mặt lên nhìn anh đi này! –Lạc Dương nắm lấy vai cô rồi khẽ nâng cằm cô lên.Mai Mai mặt đã tái đi,cả người run run,cô ngả người dựa vào Lạc Dương,tay ôm bụng rên lên

-Anh…………em đau…………đau lắm

-Em đau ở đâu –Lạc Dương hoảng hồn hỏi gấp

-Bụng……..bụng em……….đau quá anh ơi………….ư ư………….cứu em…………

Mai mai cảm giác ruột gan nhào lộn cả lên,đau như bị ai dày bóp.Vùng bụng dưới của cô đau dữ dội,tưởng như muốn vỡ ra.Cô đâu có biêt rằng cú ngã vừa rồi làm chấn động cái thai trong bụng cô nên mới đau ghê gớm thế. Kim thư thấy vạy thì cười thầm “Mai Mai,con yêu của mày và Lạc Dương chết chắc rồi”

-Sao lại bị đau bụng? –Lạc Dương ngạc nhiên hỏi

-Em không biết…………….á…………á –Mai Mai chợt hét toáng lên,tay bấu chặt vai áo Lạc Dương

-Anh đưa em đi bệnh viện

-Không cần đâu.Em lo được.Anh Dương,enh đưa Mai Mai lên phòng em đi

Kim Thư sợ bị lộ nên nói vội.Lạc DƯơng cũng biết Kim Thư giỏi,anh tin cô ta nên nhanh chõng bế Mai Mai lên.Anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường .Trán Mai Mai lấm tấm mồ hôi,mặt tái mệt mỏi.Lạc Dương vô cùng lo lắng

Kim Thư bảo anh ra ngoài. Anh đành chịu,đứng ở cửa lòng nóng như lửa đốt.Anh không biết Kim Thư định làm cái gì với Mai Mai. Thực chất Kim Thu chẳng làm gì cả,cô ta chỉ ngồi bên Mai Mai và cười thôi,cười sung sướng.Mai Mai vẫn rên rỉ nhưng dường như cái đau đang giảm dần chỉ còn thấy mệt thôi

-Mai Mai cậu thấy thế nào rồi?

-Mình thấy đỡ hơn rồi.Lạc Dương,Lạc Dương,anh ấy đâu?

Thấy Mai Mai mặt đã hồng lên hơn một chút  không có biểu hiện xấu nào cả Kim Thư biết có lẽ Mai Mai chỉ bị động thai thôi và vì thế cô ta tức phát điên. Cô ta nhủ thầm trong lòng “Chết tiệt sao mày vẫn không sẩy thai chứ? Sao đứa con của mày cứng đầu và đáng ghét thế? Sao không chết luôn đi?”

-Mình đi goi Lạc Dương cho cậu –Kim Thư cố  kìm nén cơn tức giận nói nhỏ nhẹ rồi ra ngoài gọi Lạc Dương vào. Lạc Dương vội chạy ào vào đến bên cô nắm khẽ lấy bàn tay run rẩy kia.

-Em thấy sao rồi?

-Em đỡ nhiều rồi

Lạc Dương yên tâm hơn khi cô nói thế. Anh cũng quên béng luôn sự thắc mắc tại sao cô lại bị đau ở bụng.Anh đặt tay nhẹ lên bụng cô xoa một cách dịu dàng rồi nhìn cô âu yếm. Cử chỉ đơn giản ấy mang một sức mạnh kì lạ. Mai Mai cảm thấy khá lên nhiều. Cô nhìn anh cười nhẹ. Lạc Dương cúi người xuống hôn phớt lên đôi môi cô

-Lát anh đưa em về

-Vâng

Kim Thư chứng kiến cái cảnh ấy mà nước mắt trào dâng. Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh trốn tránh Mai Mai và Lạc Dương. Cô ta khóc vì tình yêu quá tuyệt vời kia và khóc thương cho bản thân. Cô ta chưa từng một lần được quan tâm một lần nhưu thế. Kim Thư khóc như mưa

-Kim Thư,tôi đưa Mai Mai về đây,hôm khác ăn tối cùng nhau sau nhé

Lạc Dương nói lớn rồi đưa Mai Mai ra xe. Ngồi trên ghế Lạc Dương vẫn nắm chặt tay Mai Mai.Trông cô vẫn còn mệt mỏi lắm. Anh đưa Mai Mai về nhà cô

-Mai Mai,con bị sao thế? –mẹ Mai Mai ngạc nhiên khi thấy cô nằm lả lướt trên tay Lạc Dương

-Mẹ không phải lo đâu,cô ấy hơi mệt một tí. Mẹ không phải lo đâu,ngủ một giấc là khỏe ấy mà –Lạc Dương động viên bà rồi đưa Mai Mai vào phòng

Mai Mai ngồi nhỏm dậy,cô bất ngờ ôm lấy cổ anh hôn anh say đắm. Nụ hôn ấy khiến Lạc Dương rất ngạc nhiên và hạnh phúc.

-Càng ngày em càng bạo đấy nhỉ? Có khi sau này cưới anh rồi em còn dám đè đầu cưỡi cổ anh luôn ấy chứ? –Lạc Dương trêu chọc

-Mình cưới nhau sớm được không anh? –mặt Mai Mai đỏ ứng lên khi nói thế

-Em muốn khi nào?

-Mai được không? –Mai mai nói vội

-Mai hả? không được. Em chưa có váy cưới cũng chưa báo ai cả.Tóm lại là không được. Anh muốn cho em một lễ cưới hoàn hảo

-Chán nhỉ? –Mai Mai xị mặt –đám cưới có anh,em và bố mẹ là được rồi. Em chỉ cần thế thôi

-Cưới chứ đâu phải ăn trộm mà phải lén lút thế? –anh cười gõ nhẹ vào trán cô –anh sẽ chuẩn bị thật nhanh.Tuần sau được không?

-Được –Mai mai cười tươi rồi ôm chặt lấy Lạc Dương –Chồng lúc nào cũng đáng yêu!

-Thôi được rồi,em ngủ đi cho khỏe anh về đây

Lạc Dương về còn laiij một mình Mai mai trong phòng,bụng cô vẫn còn đau,có điều nó không quặn thắt như vừa rồi. Cô chả suy nghĩ gì về việc ấy nữa mà ngủ ngon lành

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3