Bỏ rơi ma vương tổng tài - Chương 194-195-196

Chương 194: ngạnh sinh  đau

Nàng phiết phiết thần, chùn bước, ngẩng đầu thế này mới thấy rõ chiếc túi sách hiệu gucci, nhãn hiệu này không phải Kim Chính Vũ thích nhất sao? Hắn mang kính mát tất cả đều là nhãn hiệu loại này.

Như thế nào lại nghĩ tới hắn ở đây? Nói không chừng hắn hiện tại đang ở trong nước thị sát mấy khách sạn . cô gái đứng ở quầy bán hàng ánh mắt hoàn toàn không thèm liếc  nàng một cái, đại khái là xem nàng bình thường mua không nổi.

Nàng lơ đễnh cười cười, đúng tại đây, nghe được một tiếng nói quen thuộc ,“Giúp tôi đem túi sách này gói lại.”

Nàng quay đầu xem, ngón tay thon dài nam tính  đưa tiền cho cô gái đứng quầy kia, mà hắn  lại chỉ chiếc túi sách mà ánh mắt của chính nàng vừa mới lưu luyến kia.

Nhưng tiếng nói cùng động tác quen thuộc, không cần khuôn mặt kia  lại đây, nàng cũng đã biết hắn là ai  .

Giờ phút này,phản ứng đầu tiên của nàng chính là nhanh chóng xoay người, sau đó đi hướng cửa của trung tâm thương mại.

Phía sau vang lên tiếng nói Kim Chính Vũ vội vàng ,“Mân Mân…… Mân Mân…… Chờ tôi một chút……”

Nàng không có quay đầu, cước bộ không khỏi nhanh hơn, đột nhiên một thân ảnh chắn ở trước mặt nàng.“Mân Mân, em thế nào thấy tôi đến lại bỏ chạy?”

“Không có gì, tôi còn có việc, tôi phải đi.” Nàng lui về phía sau từng bước, sắc mặt có chút cứng ngắc, nàng không biết chính mình là làm sao vậy, như thế nào sẽ có  phản ứng như vậy, nhưng là nàng chính là khống chế không được chính mình, hắn cùng nàng là hai cái thế giới khác nhau, vẫn là không cần có cùng xuất hiện.

Nàng di động cước bộ, tính sẽ bỏ lại hắn đi ra khỏi trung tâm, lại bị hắn tốc độ nhanh hơn túm trụ.“Ai, Lăng Mân Huyên, tôi thật vất vả mới bở lại được những người đó, chạy tới gặp em, em chính là đối với tôi như vậy sao? em theo tôi lại đây.”

Hắn nói cái gì? Hắn lần này về nước không phải thị sát nơi này  sao? Chẳng lẽ hắn là trộm đi? Đến tột cùng phát sinh chuyện gì ? Nàng đang muốn hỏi , giây tiếp theo  hắn dùng lực túm trụ đi hướng cửa trung tâm.

“Kim Chính Vũ,  người này, cậu làm thế để làm chi? Không cần …… Buông ra…… Buông ra……”

Hắn không để ý tới sự giãy dụa của nàng , rất nhanh bỏ đi ra khỏi trung tâm, kéo nàng vào đứng ở bên ngoài  xe thể thao kia.

Nàng nguyên muốn thừa lúc hắn lên xe  đẩy cửa chạy đi, khả ngồi xuống  trong xe,  nhớ lại bài sơn đảo hải bàn dũng lại đây, nàng nghĩ tới bọn họ gặp nhau, nghĩ tới cái thích ngẫu nhiên phát chút thiếu gia của Kim Chính Vũ, còn có chuyến xe đầu tiên đang ở truyền phát tin tiếng Anh ca khúc [my/love/will/get/you/home].

“if/you/ever/find/yourself,lost/and/all/alone,get/back/on/your/feet/and/think/of/me,my/love/will/get/you/home/boy……”

“Nhớ rõ này ca khúc sao?my/love/will/get/you/home.” Kim Chính Vũ ngồi vào bên trong xe, nhẹ nhàng chậm chạp tiếng nói lộ ra nếu có chút đăm chiêu.

Nàng đương nhiên nhớ rõ, này người ca bài này khi ở trong cô nhi viện,đó là thời thiếu niên hắn thường hay ồn ào giúp nàng ca. Nhưng là, thời gian có thể thay đổi hết thảy, hắn sẽ lại ca xướng như vậy, ở nàng phát hiện bị lạc, hoặc là cảm giác được cô đơn, làm cho lòng của nàng linh được đến dựa vào, mang nàng về nhà sao?

Chỉ sợ sự thật cùng lý tưởng là hai việc khác nhau .

“Năm đó tôi đã ca cho em nghe, tôi nghĩ em hiện tại hẳn là so với tôi càng hiểu được ca từ ý tứ. Hiện tại tôi cam đoan không có đổi, khi em thương tổn mất mát, chỉ cần em xoay người, tôi ở ngay  phía sau em, chỉ cần em cần, tôi cho em dựa vào bả vai tôi.”

“Nhưng là, tuổi cậu so với……” Nàng lắc lắc đầu, tuy rằng khi hắn nói những lời này, nội tâm  có  một trận dòng nước ấm chảy qua, nhưng có chút nàng phải nói ra.

“Không cần nói chuyện này.” Hắn như là biết nàng muốn nói gì, rồi đột nhiên lên tiếng đình chỉ ý  muốn nói của nàng, tiếng nói cầm áp lực bàn đau thương cùng gầm nhẹ,“Chẳng lẽ em cảm thấy nếu hai người cùng một chỗ, không nên gần tuổi, hoặc là tôi so với em nên nhiều hơn, em mới có thể cảm thấy thích hợp. Nếu có thể lựa chọn, tôi tình nguyện dùng  sở hữu hiện tại tôi có hết thảy đi đem trao đổi với Thượng Đế , trao đổi tôi sẽ sinh ra trước em, như vậy em sẽ  không có lấy cớ từ chối tôi .”

“Kim Chính Vũ –” Nàng ngơ ngác dừng ở hắn,“Chúng ta làm bạn bè bình thường được không?”

Thâm tình như vậy tin tưởng là cô gái có ý chí sắt đá khi nghe xong đều dung động, nhưng là, hắn càng là muốn quý trọng nàng, nàng lại càng là muốn muốn chạy trốn . Nàng cảm thấy chính mình không xứng với hắn, nàng không tốt như vậy giống như trong tưởng tượng của hắn, trong sạch sớm bị hủy, nàng không phải là người hoàn bích .

“Không cần!” Hắn không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng,“Chúng ta đã làm bạn bè bình thường hai tháng , tin tưởng em hẳn là hiểu tôi, hiểu biết tâm tư của tôi, tôi muốn với em ở cùng một chỗ, không phải là lấy thân phận bạn bè bình thường , mà là lấy một thân phận của một người quan trọng đối với em.”

Nàng cúi đầu bát lộng chính mình ngón tay, trước mắt bịt kín một tầng sương mù, nàng muốn nói , khả nàng không mở miệng được, ngực như một chút  bị cái gì vậy va chạm , sinh đau, đau đến không thể hô hấp.

“Cho nên, tựa như bức thư lần trước tôi nói, mặc kệ em năm đó nói có phải hay là một câu nói đùa, tôi đều thật sự tuân thủ, tôi đã muốn kết giao đủ chín mươi chín cô gái, như vậy, em cho dù không nghĩ trực tiếp làm vợ của ta, cũng có thể trước làm bạn gái tôi.”

“Kim chính vũ…… Chúng ta còn có thể giống như trước, cũng không thể được…… Cũng không thể được……” Nàng cúi đầu cố nén cho nước mắt khỏi rơi, nắm thật chặt lòng bàn tay, nàng thực tham lam, nàng rất tham lam, nàng cảm thấy chính mình không xứng với hắn, khả năng lại nhịn không được không nghĩ sẽ rời hắn, so với sự tưởng tượng của nàng giống nhau, không nói chuyện cảm tình bên ngoài gì đó, khi hai người gặp mặt miệng nói nhao nhao, như vậy cũng thực vui vẻ.

“em nói cho tôi biết, cho tôi một lý do.”từ bả vai của nàng, hắn dùng sức đem nàng chuyển hướng hắn,“Giả như em thật sự đối với tôi không có cảm giác, em không cần lên tiếng, chỉ cần lắc đầu, tôi cam đoan sẽ không  xuất hiện ở trước mặt em.”

Chương 195: cùng nhau rơi lệ

“Tôi chờ không được lâu như vậy, em nói cho tôi biết, cho tôi một lý do.” Từ bả vai của nàng , hắn dùng sức đem nàng chuyển hướng hắn,“Giả như em thật sự đối với tôi không có cảm giác, em không cần lên tiếng, chỉ cần lắc đầu, tôi cam đoan sẽ không  xuất hiện ở trước mặt em.”

Khi hắn về nước mới biết được, phụ thân cố ý an bài, nhờ trong tiệc sinh nhật làm , trước đó không có thông báo cho hắn một tiếng , đột nhiên giáp mặt mọi người tuyên bố, trao quyền thừa kế Kim Thị lại cho hắn.

Hắn nghĩ chối từ, nhưng là nhiều tân khách như vậy ở đây, hắn biết rõ tính tình phụ thân , nếu là trước mặt người nhiều như vậy mà từ chối, phụ thân hắn cực coi trọng mặt mũi khẳng định sẽ rất căm tức, cho nên lo lắng  mãi, hắn cuối cùng không có lên tiếng phản đối.

Sau hắn nghĩ trở lại Trung Quốc, hắn nói hắn tiếp tục xử lý công ty bên  Trung Quốc , nhưng là phụ thân không đáp ứng, nói hắn hiện tại đã là người kế thừa Kim thị, nếu tổng bộ Kim thị ở Hàn Quốc, như vậy hắn sẽ không trở lại Trung Quốc , công ty bên này sẽ phái người khác tiếp nhận.

Vì thế, hắn suy nghĩ cái biện pháp, nói hắn mới nhận chức, muốn hiểu biết cụ thể toàn bộ xí nghiệp, thị trường Trung Quốc rất lớn, hắn đầu tiên cần phải làm là đến Trung Quốc thị sát, phụ thân lo lắng một hồi, thế này mới đáp ứng, nhưng chỉ có thể cho hắn thời gian một tuần .

Ngày hôm qua hắn liền đáp phi cơ về Trung Quốc , bất quá là ở một thành phố khác , đi  đường mệt nhọc, hơn nữa vừa ra sân bay còn có rất đông các phóng viên vây quyanh phỏng vấn, thất chủy bát thiệt??? ồn ào , hắn không có dĩ vãng không kiên nhẫn, bởi vì khi đó đầu óc đều là hình ảnh nàng.

Nguyên tưởng trước tiên tìm đến nàng, vừa vặn bên cạnh phụ thân phái người theo hắn, hắn không thể thoát thân, đành phải âm thầm chờ đợi cơ hội.

Hôm nay từ nửa đêm về sáng hắn rốt cục cũng đợi được cơ hội, thừa lúc mọi người không chú ý, hắn chạy tới, trở lại phía sau biệt thự , vội vàng lái xe đến dưới lầu tìm nàng. Sau lại gõ cửa hắn mới biết được, nàng đã rời đi , hắn gọi điện thoại cho chỉ dao, biết được nàng hiện tại đi làm ở tạp chí Thuần Mỹ .

May là hắn vừa đem xe chạy đến dưới viết tự lầu, liền nhìn thấy nàng từ bên trong đi ra, nàng như là không có chú ý tới hắn, vẫn hướng phía trung tâm thương mại đối diện kia đi tới, hắn chậm rãi lái xe theo sau, thế này mới có sự việc gặp nhau ngẫu nhiên tại trung tâm thương mại.

Tay hắn đặt ở trên vai giống như nặng ngàn cân , nàng cúi đầu xuống , biết hắn đang đợi chính mình trả lời, lặng im một phút đồng hồ, nàng cố chịu đựng cho nước mắt khỏi rơi, nhưng ở hốc mắt đã nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới.

Nàng không biết chính mình như thế nào lại khóc, nhưng là trong lòng chính là khống chế không được khó chịu, muốn rơi lệ.

Hai tay đặt ở trên vai trở nên giảm nhẹ, một giọt ướt át gì đó của nàng rơi xuống mu bàn tay, nàng theo bản năng nâng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Đôi mắt hắn cũng có gì đó tích tụ giống như kim cương trong suốt, từ lông mi thật dài của hắn vi trát một chút, một giọt lệ đã trào xuống.

Lòng của nàng nháy mắt như là  bị phỏng, nước mắt khả nắng ức chế bừng lên. Hắn khóc, lần này nàng tinh tường nhìn đến hắn đang khóc. Vì  nàng cự tuyệt, hắn đã rơi lệ.

Trách cứ cùng hối hận giống như đang hạ quật lòng của nàng, nàng không khỏi tự hỏi nàng có phải hay không làm sai , Kim Chính Vũ vì nàng làm nhiều như vậy, nàng rất tàn nhẫn……

Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi, Kim Chính Vũ. Kỳ thật không phải như thế, thật sự không phải như thế. Lắc đầu cự tuyệt cũng không phải ý của nàng , nàng nghĩ tưởng gật đầu, nhưng là nàng không xứng…… Thật sự không xứng……

Nàng cự tuyệt , đến cuối cùng nàng vẫn là cự tuyệt, hắn nghĩ sẽ mang cho nàng hạnh phúc, yên lặng bảo vệ nàng, suốt năm năm, làm nhiều như vậy, hắn vẫn là không thể thay đổi cái gì, hai tay của hắn rốt cuộc tựa hồ vô lực chống đỡ, nháy mắt trượt xuống dưới, hắn cảm giác chính mình tâm tính thiện lương, đau quá.

Nhưng là, rất nhanh , nàng lại gật đầu, hơn nữa là thật mạnh hai cái.

Hắn nghĩ đến chính mình nhìn lầm rồi, cười khổ vài cái, hữu khí vô lực nắm tay lái,“em xuống xe đi. Tôi nói rồi trong lời nói tuyệt đối có nghĩa, tôi sẽ không lại dây dưa với em. Mân Mân, chúc em hạnh phúc!”

“Chính Vũ.” Bên tai vang thanh âm đáng thương của nàng“Tôi lắc đầu không phải nói tôi cự tuyệt. Tôi cũng không chán ghét cậu, thật sự, hiện tại tôi không giống lần trước , tôi có điểm thích cậu, ngược lại…… Ngược lại là so với thích thì nhiều hơn một ít. Tôi nghĩ cần suy nghĩ vài ngày nữa, rồi cho cậu câu trả lời thuyết phục, như vậy có thể chứ?”

Thời điểm nói này đó , hai má của nàng hai đỏ lên, cuống quít cúi đầu, đây là nàng cho tới nay chân thành tha thiết thổ lộ.

Giờ phút này, hiện tại, không nghĩ quản cái vấn đề xứng hay không xứng với hắn, nàng chỉ biết là chính mình không nghĩ nhìn đến hắn khóc, thấy hắn rơi lệ, lòng của nàng toàn bộ đều đau , nàng thích nhìn khuôn mặt tươi cười mà lại soái khí của hắn.

“Thật vậy chăng? Tôi không có nghe nhầm?” Hắn quay đầu, nhất thời còn chưa tin, trên mặt lộ vài giọt lệ, chỉnh lại khuôn mặt đã muốn tràn ra một nụ cười thật lớn, như vậy thật sự buồn cười.

Nàng nhịn không được  mở khóe môi, xì cười ra tiếng .

Nhìn nàng nín khóc mỉm cười, tâm tình của hắn cũng tốt, nhưng loại cảm  giác này tâm tình nhảy nhót  đang từ  vực sâu thẳng thăng lên đám mây trong lúc nhất thời rất khó làm cho hắn tin tưởng, nóng lòng muốn được chính mồm của nàng chứng thật.

“Ai, Mân Mân, đừng cố cười, có phải hay không thật sự? em vừa mới nói…… Nói đúng cảm giác của tôi, là so với thích càng nhiều một ít, đối…… Đúng không?”

Hắn thanh âm  ngơ ngác, một chút nắm tay nàng, phản nắm ở lòng bàn tay, như vậy dùng sức.

“đúng.” Nàng lại dùng sức gật đầu.

“Vậy em đến tột cùng vì cái gì không đáp ứng, hiện tại đáp ứng làm  bạn gái tôi không được sao? Không được, em đã đối với tôi cũng có cảm giác, kia……”

“Chính Vũ, cậu không nên ép tôi, cho tôi một ít thời gian.” Nàng nhanh ngăn chận lời nói của hắn , người này nói chuyện ngữ khí khi nào thì cũng chủ nghĩa cá nhân , như vậy bá đạo. Không được, người kia là nàng hiện tại tối không nghĩ nhìn thấy, như thế nào hội nhớ tới hắn, nàng lắc đầu, đem bóng dáng Doãn Lạc Hàn  ném ra sau đầu.

Hắn than nhẹ một hồi, vi nhấc lên thần,khẩu khí bất đắc dĩ,“Một ngày, tôi chỉ cho em thời gian một ngày.”

Chương 196: lại đi gặp hắn

Hắn rốt cục cũng thỏa hiệp , bất quá cho thời gian cũng quá đi. Nàng đô khởi thần, thốt ra,“3 ngày.”

Hắn tự hỏi vài giây, lại sửa lại,“Không, một ngày .”

“3 ngày.” Nàng không chút nào nhả ra, cực lực tranh thủ vì chính mình.

“ hai ngày, liền hai ngày, không thể lại nhượng bộ .” Hắn như là quyết tâm hạ quyết định nào đó, vẻ mặt rốt cuộc không thương lượng.

“Vậy hai ngày.” Nàng ách nhiên thất tiếu, như vậy cò kè mặc cả, như thế nào có điểm giống ở chợ mua đồ ăn.

Bất quá, hai ngày liền hai ngày đi, tổng so với hắn ngay từ đầu đề suất một ngày thì tốt hơn. Nếu ngay từ đầu lắc đầu, hắn liền vĩnh viễn không hề gặp chính mình. Khả năng nàng sau lại gật đầu, cho hắn hy vọng, thật không biết làm như vậy là đúng hay sai.

Mặc kệ như thế nào, nàng không nghĩ nhìn hắn thương tâm rơi lệ, hắn từng vì nàng làm nhiều việc như vậy, yên lặng thủ hộ nàng năm năm, hiện tại nàng ít nhất tài cán vì hắn bảo tồn tam thiên khoái hoạt .

Ba ngày sau, nếu đáp án của nàng là khẳng định , như vậy nàng sẽ ở gật đầu phía trước, nói cho hắn chuyện nàng không  trong sạch, đến lúc đó mặc kệ hắn như thế nào đối đãi vớichính mình, nàng đều vui vẻ nhận.

Nàng ngẩng đầu, nhìn đến chính mình đang ở trên  xe thể thao chạy ở ngã tư đường , mê hoặc quay đầu nhìn hắn,“Chính Vũ, chúng ta hiện tại đi đâu?”

Tốc độ xe rất nhanh, hắn chuyên chú lái xe, quay đầu liếc nàng liếc mắt một cái,“Đi gặp một người.”

Mơ hồ trung, nàng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng hỏi,“Gặp ai?”

“Ân, một người có thể giúp chúng ta.” Hắn đốt đầu, sắc mặt nghiêm nghị,“Tôi là trốn đi . Tôi đến Trung Quốc, phụ thân phái cơ sở ngầm đi theo tôi, hiện tại không thấy tôi , cha tôi trực tiếp nghĩ đến tôi sẽ trở lại thành thị này, những người đó sẽ rất nhanh lại đây.”

“Bọn họ sẽ đến bắt cậu sao? Vậy cậu hiện tại muốn tìm người có thể giúp cậu?” Nàng nhất thời khẩn trương trừng lớn ánh mắt, lo lắng một chút, chậm rãi nói,“người cậu hiện tại muốn gặp, sẽ không là anh họ của cậu đi.”

Kim Chính Vũ trên mặt tươi cười thật to, thanh âm vang lên,“Mân Mân, em thật thông minh. Tôi nghĩ nhờ Lạc ra mặt, anh ấy nói chuyện, cha tôi khẳng định sẽ không phản đối.”

Không dám tưởng tượng tình cảnh nàng cùng Kim Chính Vũ cùng đi gặp Doãn Lạc Hàn, trực giác muốn né tránh cục diện xấu hổ này, nàng liếm liếm môi, nhẹ giọng mở miệng,“Chính Vũ, tôi là không nên đi, cậu trực tiếp để tôi dừng ở bên đường, tôi chính mình sẽ……”

“Mân Mân, em đừng lo lắng.” Hắn nhẹ nắm tay nàng,“Lạc cùng tôi cảm tình cũng rất tốt, anh ấy là vị hôn phu của Chỉ Dao , em hẳn là đã gặp qua anh ấy mới đúng.”

“Ngô…… Đúng vậy, gặp qua vài lần mặt.” Nàng lập lờ, cúi đầu lại bắt đầu ninh lộng bắt tay vào làm chỉ. Nói đến điều này , nếu sau nói chính mình không đi, có vẻ trong lòng có sợ hãi, nàng không có lên tiếng  phản đối nữa.

Đi qua đã qua đi, hiện tại nàng đẫ không phải là nữ nhân được bài bố của hắn trước kia, nàng đã muốn dỡ xuống cái gánh nặng kia, thản nhiên đối mặt hắn, hôm trước gặp mặt hắn, nàng làm tốt lắm, hôm nay cũng đồng dạng có thể làm.

Xe đi thật sự mau, nhìn thấy Chính Vũ nội tâm có chút lo lắng, nàng nhìn đến vẻ mặt chuyên chú lái xe của hắn, thực dễ dàng lý giải hắn vì cái gì không tìm lão bá, mà là trực tiếp tìm Doãn Lạc Hàn. Doãn lạc Hàn mới là người thực sự nắm giữ toàn bộ tập đoàn Đường Thịnh, mà phụ thân Chính Vũ lại cùng hắn có xã giao, Doãn Lạc Hàn nói chuyện cũng có tiếng nói.

Mân Huyên đi theo sau Chính Vũ, đắp thang máy thẳng lên tầng cao nhất, Ôn Nhược Nhàn nghênh diện đã đi tới,“Ngài là tới tìm tổng tài.”

“Ân, Lạc hiện tại có rảnh không?” Chính Vũ thản nhiên cáp thủ,  mắt nhìn văn phòng tổng tài  kia phiến nhắm chặt môn.

“Vừa vặn tổng tài vừa mới họp xong, ngài hiện tại có thể đi vào.” Ôn Nhược Nhàn thanh âm cứng nhắc , nàng quay đầu nhìn Mân Huyên, lộ ra vẻ tươi cười.

Chính Vũ xoay mặt nhìn Mân Huyên,“Tôi hiện tại đi gặp Lạc , Mân Mân, em ở tại nơi này chờ một lát.”

Mân Huyên đốt đầu, không cần đi vào nhìn thấy tên kia, nàng đương nhiên là cầu còn không được.

Mắt thấy Chính Vũ bước đi hướng văn phòng tổng tài, Ôn Nhược Nhàn lúc này tiến đến,“Xem ra, bọn họ khả năng nói chuyện lâu, nếu không ngại cô có thể  đến văn phòng tôi ngồi.”

“được.” Hồng huyên khoái trá đáp ứng, đi theo Ôn Nhược Nhàn đi vào văn phòng thư kí.

Ôn Nhược Nhàn mời nàng ngồi vào sô pha, lại xoay người mang nước cho nàng. gian văn phòng này so với văn phòng phó chủ biên tạp chí Phùng Tĩnh Như còn lớn hơn một ít, xem ra thư kí tổng tài được đãi ngộ thực không sai, còn có thể có được văn phòng riêng chính mình.

Nhìn Ôn Nhược Nhàn một bộ dáng thực giỏi giang , Mân Huyên không khỏi có chút hâm mộ, kỳ thật nàng cũng tưởng giống như Ôn Nhược Nhàn ở sự nghiệp có thể làm.

Nhưng nàng đồng thời cũng biết một câu, cơ hội luôn ưu ái cho người có chuẩn bị, thành công sẽ không vô duyên vô cớ dừng ở trên đầu một người , hiện tại nàng vừa mới tới tạp chí , bình tâm tĩnh khí, cố gắng làm tốt mỗi một sự kiện, này đó mới là mấu chốt trước mắt .

“Mân Huyên, cô biết không? Tôi rất bội phục dũng khí của cô.” Ôn Nhược nhàn bưng chén nước đi tới,khi  xoay người đưa cho nàng, đột nhiên toát ra những lời này.

“cô bội phục tôi? Vì cái gì?” Mân Huyên nâng chén nước lên trước mắt, hai tròng mắt  toát ra vẻ khó hiểu.

Ôn Nhược Nhàn nỗ nỗ thần, ý có điều chỉ bộ dáng, lập tức ngồi xuống sô pha đối diện .

Cô ấy là chỉ chuyện nàng thoát khỏi thân phận tình phụ của Doãn Lạc Hàn đi, Mân Huyên rất nhanh đã nghĩ đến điểm này, bởi vì từ đầu tới cuối, Ôn Nhược Nhàn giống Từ Bang  đối với chuyện của Doãn Lạc Hàn cùng chuyện của nàng đều biết.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, nàng thùy mâu thoải mái cười cười.