Oan gia ngõ hẹp - Chương 89 - 90 (Update)
Chương 89 : Hóa ra mọi chuyện là như vậy !
Tức giận, Vĩ ngồi cau có trong phòng suốt cả ngày, đứng bật dậy, ừ thì đến đâu thì đến, không nghĩ nữa, dù sao cậu cũng sẽ không lấy Khả Kì, người cậu muốn lấy chỉ duy nhất có cô gái ngốc ấy thôi.
Ở đâu đó trong một căn phòng, sắc chiều lan tỏa khắp nơi, ánh nắng vàng nhạt rải đều, một cô gái nhìn như si ngốc vào một tấm hình của một chàng trai. Khả Kì ngu ngốc nhìn Vĩ ở trong hình, cậu không cười, khóe miệng khẽ nhấc lên một nụ cười rất “ác ma” để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, thật gần gũi bên cô. Những ngón tay trắng trẻo thon dài nhẹ nhàng vuốt lên khung hình, cố và cậu cùng chụp hình với nhau, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng này không bao giờ cô có thể quên, nhớ, rất nhớ, cậu ấy rất gần mà cũng rất xa. Nếu có hai chữ “giá như …” thì cô đã không như thế, không làm cậu tức giận thì có lẽ bây giờ cả hai vẫn còn bên cạnh nhau như những ngày tháng vui vẻ trước, cô gái ấy cũng không thể chen chân vào trái tim cậu ấy được, cô sẽ giành lại cậu ấy của cô, cô ta làm gì có quyền giành cậu ấy của cô, cậu ấy sẽ và chỉ là của một mình cô mà thôi.
Mặc dù cậu ấy không còn như ngày trước nhưng ít nhất sẽ vẫn còn dành tình cảm cho cô chứ, bằng mọi giá, dù có phải bán linh hồn mình cho quỷ, dù có tàn ác thế nào thì cô cũng muốn có cậu ở bên. Nếu như cái ngày cô bước vào con đường tối tăm của sự ghen tuông ấy cậu kịp thời níu tay cô lại, quan tâm đến cô hơn thì cô sẽ không như thế này, đã lỡ bước chân vào thế giới của lòng đố kị ích kỉ thì cô đã không còn đường ra chỉ có thể bước tiếp và hoàn thành điều mình muốn. Cô hy sinh đạo đức của bản thân không phải để người ấy của cô rơi vào tay kẻ khác, không phải nhận lấy sự ghẻ lạnh của cậu ấy, không thể như thế …
- Anh biết rồi … đã biết rồi … em gái !
- Hahaha, thì ra … là như vậy !
Cười như điên rồi lại im lặng ngây người nhìn xoáy vào tờ giấy trong tay, từng con chữ rõ ràng đập vào mắt như nhảy múa, sự thật bị bóp méo như vậy sao?
Hạo Quân run rẩy nhìn kết quả kiểm tra mà khó khăn lắm cậu mới lục lại được hồ sơ của cảnh sát về vụ tai nạn xe hơi cách đây 10 năm, tài liệu chính, tài liệu mật được cất giấu khá kĩ càng và chính bản thân cậu phải đi lấy về. Tìm gặp một số người từng làm giúp việc trong nhà ông bà cậu ngày xưa, một số người quen ít ỏi của mẹ mà cậu biết được và cả những người có liên quan đến mẹ kế Dương Minh Thư cậu rút cuộc cũng biết được cái gì cần biết. Chỉ là không ngờ lâu nay bản thân mình đã ôm một mối hận với người mà mình không nên hận, cậu không nên hận mẹ đã không mang cậu đi như Hạo Nhi. Mẹ để cậu lại là vì có người đe dọa và bà cũng không muốn cậu phải chịu khổ như mình, mẹ à, con sai rồi, con hiểu sai rồi, con sai thật rồi.
Bàn tay siết chặt tờ giấy trong tay, run rẩy, cậu hận ông ta, cái kẻ mà cậu gọi là cha và hơn cả là bà mẹ kế đáng sợ của cậu. Bà ta đã sắp đặt một kế hoạch hoàn hảo để trở thành phu nhân của tập đoàn tầm cỡ thế giới, bà ta đang tâm phá hoại một gia đình đang hạnh phúc, đang tâm giết hại một đứa trẻ non nớt. May cho bà ta em gái cậu không hề chết nếu không cậu thề bằng mọi giá cậu sẽ giết chết bà ta để trả thù cho em gái và mẹ.
Thì ra sự thật hoàn toàn không phải là sự thật, điều cậu biết hoàn toàn trái ngược với nhưng gì điều tra được. Không phải mẹ đưa em gái cậu bỏ trốn cùng người đàn ông khác và nửa đường bị tai nạn ô tô thiệt mạng.
Thì ra bà mẹ kế đã dùng chính cậu để uy hiếp mẹ cậu, bà ta dùng mọi thủ đoạn để gây ra hiểu lầm giữa mẹ cậu và ông bố tồi tệ, bà ta dựng chuyện nói xấu mẹ cậu trước mặt ông bà nội, dùng mọi cách để ép mẹ cậu phải rời khỏi chính gia đình mà mẹ mất bao kì vọng niềm tin vào đó. Kết quả là sau khi người đàn ông tồi tệ kia muốn lấy bà cô kia làm vợ kế thì mẹ cậu đã chịu không nổi bởi sức ép của Dương Minh Thư, bà ta đem tính mạng của cậu ra uy hiếp mẹ cậu, bà ta nói cậu và em gái sẽ không được an toàn nếu mẹ cậu không rời khỏi nhà.
Thì ra bao lần cậu suýt chết hồi nhỏ là do bà ta sắp đặt, ô tô, trúng độc, xe máy, bắt cóc không thiếu một cái gì là do bà ta làm. Thảo nào từ khi mẹ cậu ra đi thì cậu rất an toàn, hoàn toàn không bị ai đe dọa hay *** hại gì cả. Nếu cậu không năn nỉ lẫn đe dọa và hứa bảo vệ bà ta thì bà hầu bếp ấy không miễn cưỡng nói ra thì với cậu có lẽ sự thật đó cả đời này cậu không thể nào biết được.
Thế là mẹ cậu đã đau đớn nuốt nước mắt vào trong và ra đi lặng lẽ vào một đêm mưa thế nhưng như vậy còn chưa đủ cuối cùng bà vẫn bị người đàn bà đáng sợ kia *** hãi, phanh xe ô tô của mẹ đã bị một người làm trong nhà chuyên rửa xe cho cả nhà phá hỏng. Cuối cùng xe của mẹ cùng em gái đã lao xuống biển không phanh, chiếc xe chìm sâu xuống đáy biển đen tối và cuối cùng là không tìm thấy xác nhưng kì lạ là lại tìm thấy xác của một người đàn ông trong vụ tai nạn ấy. Người đàn ông vô tội ấy chính là cái người mà Dương Minh Thư nói là nhân tình của mẹ, hài thật, đó là quản gia của nhà cậu ngày xưa. Chắc chắn người đàn ông đó là do người phụ nữ đó *** hại và dựng thành một câu chuyện hoang đường để vu khống cho mẹ cầu, buồn cười thật, vậy mà mấy năm nay cậu cứ tin bà ta và hận thù mẹ của mình. Cười buồn, gương mặt đẹp như vị thần Hi Lạp lạnh như băng, hóa ra mình vẫn còn non nớt và trẻ con đến thế, mày bị bà ta lừa rồi Hạo Quân! Cười đau đớn, hóa ra mày là anh trai mà không đi tìm em gái, hóa ra mày làm con mà không đi tìm mẹ mình, hóa ra mày tồi tệ như thế, mày để em gái ngủ quên trong kí ức, sống trong hoàn cảnh thiếu thốn như vậy một thời gian dài. Hạo Quân mày tồi lắm, có đáng mặt làm anh không ?
Mẹ à, có muộn không để con trai giành lại công bằng cho mẹ không, nhất định con sẽ giúp mẹ làm cho Dương Minh Thư trả giá, mẹ chờ con trai đến trước mặt nhận lỗi với mẹ vè đã nghĩ sai cho mẹ nhé.
Sáng ngơ ngẩn, nó vô tình cùng bước chung cầu thang với Khả Kì còn có cả hắn và rất nhiều người nửa. Giao giữa tiết, mọi người dồn về phía hội trường nghe thông báo về hội thao sắp tới. Học sinh nữ đi vội vàng qua vô tình hay cố ý liếc nhìn hắn đứng bên cạnh hắn còn tụi con trai thì dành ánh mắt ưu ái ấy cho Khả Kì. Chợt xô đẩy, cửa vào hội trường đã tới nơi, ghế ngồi không còn nhiều, ai nấy vội vàng thoát khỏi cầu thang chật chội, Khả Kì nhìn đâu đó, ánh mắt vô tình lướt qua Vĩ và dừng lại khá lâu. Có lẽ chăm chú quá nên cô ấy không chú ý đến đám học sinh phía sau, vô tình bước hụt cầu thang và cô ấy ngã, chân trượt dài trên mấy bậc cầu thang, ôi trời sắp ngã tới nơi rồi kìa mà không ai tiến lên đỡ lấy cô ấy sao ?
Vĩ đột ngột đưa tay đỡ lấy cô ấy từ phía sau, ánh mắt vẫn thế lạnh lùng, đặt cô ấy đứng thẳng lại, cậu hỏi thăm khá xa lạ và khách sáo :
- Không sao chứ ?
Chương 90 : Vọng tưởng
Khả Kì nhìn sâu vào đôi mắt ấy, như chìm sâu vào màu hổ phách nơi đáy mắt tuy quen mà lạ ấy nhất thời trong lòng lại vui vui. Thì ra đúng như mình nghĩ, cậu ấy vẫn còn có chút tình cảm với mình, cậu ấy không nỡ thấy mình ngã, thật là vui quá !
- Hình như chân tớ .. ái … trật mất rồi !
Khả Kì cố ý xoa xoa cổ chân đau đớn, lông mày đẹp có chút hơi nhăn lại mồ hôi lấm tấm, chân cô cũng hơi đau nhưng vẫn có thể đi được, nhân lúc này gần với cậu ấy hơn một chút coi cô gái kia có tức không, cô rất muốn nhìn cô ta tức tối một phen như cô những ngày trước đó, không biết cô ta có khó chịu giống cô không nhỉ ?
Cô gái xinh đẹp cười khổ thầm nghĩ lại những hành động của mình nãy giờ, Khả Kì mày mà cũng phải dùng cách này để ở bên cạnh cậu ấy, nhục nhã thật nhưng không sao, vì cậu ấy cũng đáng thôi, xứng đáng mà !
Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng rồi lại xôn xao “ Tiểu Princess không sao chứ?”, “ Thiên Vương mau đưa cô ấy đi đến phòng y tế đi” …
Vĩ đứng im tại chỗ, vốn thấy Khả Kì té, cậu chỉ nghĩ đỡ cho cô ấy khỏi ngã thôi, dù gì trước đó cũng có quen biết nhau chẳng lẽ thấy người ta sắp ngã sấp xuống đất tới nơi mà không đỡ thì có chút mất mặt. Nhưng giờ đưa cố ấy tới phòng y tế Ân Di sẽ không vì thế mà không vui chứ, cậu cũng không ngờ chân Khả Kì lại có chuyện, lòng cũng dâng lên chút thương cảm giữa những người bạn với nhau. Làm sao giờ, cậu quay lại nhìn nó, nó nhìn cậu có chút gì đó khó nói rồi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ích kỉ, ghen tị nhỏ nhoi của bạn thân mà nó phẩy tay như muốn nói với hắn là “Không sao, cứ đi đi!”, ánh mất trong veo của nó nhìn hắn cười tươi như không có việc gì.
Hắn nhìn nó cười lại, nụ cười dịu dàng của khuôn mặt hắn làm các nữ sinh có mặt ai nấy cũng ngơ ngẩn mặt mày, trời ạ, có nhầm không là “Thiên Vương” lạnh lùng không bao giờ nở nụ cười của Harles đây sao, sao có thể cười ngọt ngào như vậy với một cô gái chứ?
Wau, tuyệt vời quá, các cô gái thầm tán thưởng về người trong mộng của mình và tránh không khỏi trong lòng dâng lên sự ghen tị với cô gái được nhận nụ cười đó, một cô gái khá bình thường và điều lạ là đó không phải là “Tiểu Princess”.
Nó thấy tình hình không ổn, nghĩ đến cái chân của Khả Kì và giục hắn :
- Mau đi đi, cậu còn đứng đây làm gì vậy Vĩ ?
Ôi trời, cái con bé kia dám dùng cái giọng gì để nói với hotboy đệ nhất toàn trường vậy, thân mật đến thế sao? Nếu là ngày trước thì cô ta đã không được yên ổn rồi, trong lòng các nữ sinh thầm kêu gào nhưng vẫn tò mò hiếu kì theo dõi câu chuyện nãy giờ.
Vĩ bước đến dìu Khả kì đến phòng ý tế, cả đám nữ sinh sẽ nghĩ rằng sẽ có 1 màn cúi xuống bế bổng lên như trong phim nhưng hụt hẫng, hoàn toàn chỉ là dìu nhau bình thường, giống như những người bạn với nhau. Nó cười cười nhìn hai người họ, quay mặt đi bỗng thấy mình thật ngốc, tự nhiên lại kéo người mình thích đến bên người yêu cũ, mà thôi kệ, người ta bị đau chân mà, dìu người ta tí có sao đâu. Nói thế nhưng khi Vĩ đỡ Khả Kì, nó cũng cảm thấy không vui, hóa ra mình cũng có cái gọi là ghen tuông của một con bé 16 tuổi !
Đến phòng y tế, Vĩ đặt Khả kì ngồi trên ghế, cậu đứng lặng nhìn cô không biết làm gì, cũng không biết nên nói gì với cô, dường như giữa hai người đang tồn tại một rào cản to lớn. Khả Kì nhìn Vĩ :
- Cậu có vẻ thân thiết với Ân Di quá nhỉ?
- À, cô ấy là bạn gái của tôi !
Cười mỉa, Khả Kì nhìn Vĩ rất lâu, cô nói thầm trong miệng : “Cô ta mà xứng với cậu sao, hoàn toàn không xứng, hai ngường là hai con người của hai thế giới khác nhau, không có kết quả tốt đâu, tớ không tin cô ta tốt hơn tớ giỏi hơn tớ!”
Bạn gái, câu nói ấy từ miệng cậu nghe có vẻ chói tai thật, tại sao ngày trước cậu không giới thiệu với bạn bè cậu tớ là bạn gái cậu, tại sao chứ, tim bỗng đau như bị gặm nhấm nhưng không sao, trong lòng cô vẫn còn hi vọng, có cái hôn ước đó, cậu không thể không lấy tớ được, dần dần tớ sẽ khiến cậu quên đi cô gái tầm thường bình dị đó !
Ra chơi, nó ngồi ngây ngô nhìn xuống dưới sân trường, chống cằm suy nghĩ mông lung, không biết mình đang nghĩ gì. Bên má đột nhiên mát lạnh, cha mẹ ơi, cái gì a, hốt hoảng suýt nữa thì la lên, nó quay sang bên cạnh, hắn đứng trước mặt nó cười đến là sáng lạng, nói :
- Lạnh không? Cho em này, khỏi nghĩ lung tung nhé!
Nó nhìn lên tay hắn, một chai Coca Cola còn lạnh, trên thân chai những giọt nước bám đầy ngoài thành chai, đưa tay chộp lấy, nó cằn nhằn :
- Lung tung gì mà lung tung? Cậu biết tôi đang nghĩ cái gì sao ?
- Anh biết, bởi anh hiểu em nhất mà !
Nó bĩu môi, xùy, hiểu cái đầu nhà cậu !
- Khả Kì thế nào rồi ?
- Anh không biết, có lẽ cũng ổn rồi, sau khi bác sĩ kiểm tra dặn dò gì đó, anh đưa cô ấy về lớp rồi đi luôn !
- Trời ạ, cũng không thèm hỏi thăm người ta, cậu đúng là …
- Em kì nhỉ, có ai lại kêu bạn trai đi chăm sóc người con gái khác như em không chứ, em thật là … đúng là đồ ngốc !
Nó nghiến răng trèo trẹo nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, lại kêu nó ngốc nữa nhưng nó thừa nhận, hình như nó ngốc thật !
Vĩ nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình, thoáng thấy buồn cười, cô gái ấy tức lắm mà không làm được gì, nhìn cái mặt tức giận của cô ấy thật là vui. Chợt nghĩ về Khả kì cậu cũng thấy mình đã quá vô tình nhưng biết làm sao được, ở phòng y tế nơi không có ai mà chỉ có Khả Kì cùng cậu ngồi đó rất ngột ngạt, cứ im lặng như thế với cậu cứ như là phải chịu cực hình thà đi ngồi cãi nhau với cô gái ngốc này còn thú vị hơn.