Gấu ơi, giúp anh! - Chương 27 - 28
Chương 27
Buổi tối về nhà, trong lúc buồn bã, Thư Hoán lật
album chụp hồi đại học ra, định tìm chút dấu vết chứng minh Từ Vĩ Trạch có tình
cảm với cô.
Xem hết cả hai cuốn album, Thư Hoán hoàn toàn nhẹ
nhõm, sự căng thẳng bức bối ban ngày đã không cánh mà bay.
Tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng khác với mấy cơn
cảm cúm, tuy lúc nào cũng có thể bị nhưng không lâu sau đã có thể trị dứt. Chỉ
cần nhìn biểu hiện của anh trong các mối tình trước là rõ.
Trong mấy năm ngắn ngủi anh thay không biết bao
nhiêu là bạn gái, ai cũng thích, không thích thì sẽ không vung tiền chi cho họ.
Thế nhưng hạn sử dụng của từ “thích” đó đại khái cũng chỉ dài như hạn sử dụng của
sữa chua trong tủ lạnh mà thôi.
Tình cảm với cô chắc chắn cũng thế. Tên này là dạng
bồng bột hời hợt, bây giờ đang là giao mùa, thời tiết nhạy cảm, anh đa sầu đa cảm
một tí, có tình cảm kỳ quặc gì đó cũng là điều tự nhiên.
Thư Hoán suy nghĩ nghiêm túc cả buổi tối, kết luận
rút ra là, chỉ cần giúp Từ Vĩ Trạch trị dứt cơn “cảm cúm” này, sự việc cũng sẽ
qua, sau đó họ có thể trở lại làm những người bạn thân vô tư.
Quanh Từ Vĩ Trạch luôn có người đẹp vây kín,
không hề thiếu. Nhưng Thư Hoán ngẫm kỹ lại, dường như quãng thời gian gần đây Từ
Vĩ Trạch đang trong trạng thái độc thân, thời kỳ cô đơn lần này dài đến bất thường.
Có lẽ do công việc bận rộn, không có cơ hội tiếp
xúc với người đẹp nên mới nông nổi, đói khát đến độ ngay cả “cỏ gần hang” như
cô cũng muốn ăn.
Thư Hoán rất sốt ruột, muốn anh trở về với thế
giới đầy ắp người đẹp để tránh khô khan quá lâu, dẫn đến việc nhân sinh quan bị
méo mó.
Những nơi người đẹp tụ tập cũng không khó tìm.
Thư Hoán thường vào diễn đàn thời trang, vừa hay phải tổ chức bữa tiệc thời
trang hằng năm (cũng tức là Home Party).
Đây chính là nơi để tìm người yêu, hơn nữa đa phần
người tham gia đều là quý tộc độc thân. Mọi người có thể đưa bạn khác phái
không có quan hệ mờ ám tới, giới thiệu cho mọi người, cung cấp nguồn “tài
nguyên” thích hợp cho nhau. Đó cũng là mở tộng phạm vi giao tiếp, một cách thu
hút thành viên mới cho diễn đàn.
Thư Hoán biết trong diễn đàn, những cô gái xinh
đẹp gia thế tốt khá nhiều, nếu không phải là đại tiểu thư nhà giàu thì cũng là
những MC các tiết mục thời trang và người mẫu.
Những buổi liên hoan trước đó cô không tham gia
vì cô rất rụt rè, cũng không có gì để khoe khoang, ngay cả những tấm ảnh chụp tại
các thành phố lớn ở nước ngoài cũng không có chứ đừng nói là ảnh chụp chung với
những người nổi tiếng, chúng thuộc về những thành viên “không đẳng cấp” nên cô
không muốn tham gia.
Nhưng lần này vì Từ Vĩ Trạch, cô dũng mãnh đăng
ký, đề cử giúp Từ Vĩ Trạch một phen.
Thực ra cũng không phải là thổi phồng lên, chỉ kể
thật sự về tài hoa, sự nghiệp, gia thế và những tấm ảnh đời thường cô chụp trộm
anh, cũng có thể khiến những người có cặp mắt soi mói kén cá chọn canh cũng phải
tim đập thình thịch.
Khi nhận được lời mời tham gia liên hoan từ Thư
Hoán, Từ Vĩ Trạch kinh ngạc nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhận lời. Cho dù Thư
Hoán cứ lảm nhảm dặn dò “Lúc đó nhớ phải ăn mặc đẹp trai vào, cố gắng đẹp trai
nhé…” mãi, anh cũng kiên nhẫn cười và nhận lời.
Hôm liên hoan, Thư Hoán chỉ trang điểm qua loa,
búi tóc thành một búi to, mang đoi sandal kết nơ màu trắng, chọn một chiếc váy
búp bê đơn giản bằng lụa mỏng, trang sức cũng chỉ có hoa tai hình trái đào bằng
acrylic, từ trên xuống dưới chẳng có gì nổi bật, chỉ cần đến lúc đó không quá xấu
xí là được. Quan trọng vẫn là Từ Vĩ Trạch.
Lúc cô đi xuống lầu đã thấy xe Từ Vĩ Trạch đợi sẵn.
Từ Vĩ Trạch vốn dĩ đã rất đẹp trai, anh lại bỏ
công ra chuẩn bị, vẻ chơi bời phong tình được giấu đi, cơ thể vốn cao ráo vận
thêm bộ âu phục cắt may thủ công có xuất xứ từ Savile Row, đẹp trai mà không hợm
hĩnh, gợi cảm nhưng không kém phần đứng đắn, thực sự là anh tuấn như ở một thế
giới khác. Thư Hoán mừng rỡ vượt quá hy vọng, thật lòng tán dương anh: “Hôm nay
anh đẹp trai quá!”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Cảm ơn”.
Hai người đến bữa tiệc, viết tên lên tấm bảng ở
cửa. Thư Hoán nhìn thấy chữ ký của mấy người đẹp nổi tiếng đã có ở trên đó thì
càng vui sướng, vội vàng kéo Từ Vĩ Trạch vào trong.
Từ Vĩ Trạch vừa vào, tuy chỉ yên lặng đứng cạnh
cô nhưng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, dù sao những anh chàng đẹp trai bao giờ
cũng tỏa sáng.
Thư Hoán nhìn quanh một vòng, đánh giá sơ những
anh chàng có mặt trong tối nay, cũng tức là xem xét tổng thể về đối thủ của Từ
Vĩ Trạch.
Tuy những anh chàng đẹp trai có rất nhiều, nhưng
nếu không dựa vào kiểu tóc che trán, che má, không dựa vào kính râm và trang sức
để tôn đường nét, vào kính giãn tròng để làm mắt to ra, mũi cũng không gắn phụ
kiện, mà chỉ xét về những anh chàng tuấn tú khỏe mạnh bẩm sinh không ẻo lả, thì
đúng là trừ Từ Vĩ Trạch ra, không tìm thấy người thứ hai.
Thư Hoán vui như mở cờ trong bụng, đêm nay các
thiếu nữ và phụ nữ xinh đẹp đều sẽ nghiêng ngả trước Từ Vĩ Trạch, không ai có
thể nổi bật hơn anh.
Thư Hoán xúc động hỏi: “Thế nào, thế nào?”.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày, nhìn quanh: “Không tồi”.
Thư Hoán cũng biết anh đã dự rất nhiều bữa tiệc,
sẽ không có cảm xúc đặc biệt với những cuộc liên hoan quy mô kiểu này, liền nhắc
nhở anh: “Ý em là, những cô gái ở đây thế nào?”.
“Hử?”
“Có phải là đều rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp
không?”
Từ Vĩ Trạch nhìn ngó: “Cũng khá”.
Thư Hoán lén chỉ cho anh xem: “Người đó thì sao?
Có phải là siêu đẹp?”.
Đó là người mẫu chụp ảnh có chút tiếng tăm trong
nghề với dáng vóc cao ráo mảnh mai, đường cong ngà ngọc, một đôi chân dài miên
man, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đến nỗi ai nhìn cũng yêu mến, Từ Vĩ Trạch đưa
mắt nhìn sang, cô nàng cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như nước.
“Cũng ổn.”
Thư Hoán rất kích động, nhiệt tình hỏi: “Đúng chứ
đúng chứ, có phải là dạng anh thích nhất không?”.
Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Em muốn
làm gì?”.
Thư Hoán vừa định nói thì một cô nàng có thân
hình bốc lửa, mái tóc xoăn như búp bê hoàn hảo, gương mặt nhỏ xinh, trang điểm
với đôi mắt cực to õng ẹo đi tới, cười một cách đáng yêu với họ.
“Chị là Gấu Ơi Giúp Tôi đúng không, em nhận ra
chị rồi, cả anh chàng đẹp trai mà chị nhắc tới nữa.”
Thư Hoán hoạt động trong diễn đàn không hề có
tên tiếng Anh nghe cho oách. Nickname của cô trên mạng là “Gấu Ơi, Giúp Tôi”
nghe rất đáng thương, quả thực là bị (đặc biệt chỉ Từ Vĩ Trạch) túm lấy bắt
giúp đỡ quá nhiều, lúc đăng kí trong đầu chỉ có dư âm mấy chữ này, sau đó cái
tên xui xẻo đã đeo đẳng cô suốt mấy năm qua như hình với bóng.
“Chào anh, em là Vivian.”
Từ Vĩ Trạch cũng lịch sự mỉm cười, bắt tay với
cô nàng: “Anh là Từ Vĩ Trạch”.
Nhân lúc họ bắt tay hàn huyên, Thư Hoán nói: “Em
đi lấy hai cái bánh tart trứng”, sau đó chuồn vội đi.
Cô vẫn hơi lo rằng nếu mình có mặt ở đó sẽ ảnh
hưởng đến việc Từ Vĩ Trạch tỏa sáng phát huy tài năng, thế là ăn liền ba cái
bánh tart trứng, uống một ly martini táo rồi mới quay về quan sát tiến độ cưa
gái của Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch vẫn đứng tại chỗ trò chuyện lịch sự
những đối tượng đã đổi, lần này là một người đẹp trí thức, gương mặt có nét lai
Bắc u, da trắng như tuyết.
Thư Hoán càng kích động, quả nhiên Từ Vĩ Trạch rất
đào hoa, có lẽ qua đêm nay, lần “say nắng” này của anh sẽ được trị dứt.
Thấy cô đến, Từ Vĩ Trạch liền cười với người đẹp
đó, lịch sự nói: “Bạn tôi đến rồi, xin thất lễ”.
Anh kéo cô xoay người rời đi, Thư Hoán đang hoan
hỉ định hỏi thăm thì thấy sắc mặt anh đã sa sầm xuống với tốc độ nhanh nhất.
Thư Hoán giật thót mình trước sự thay đổi trong
tích tắc ấy, còn chưa kịp nói gì thì Từ Vĩ Trạch đã sải bước thật nhanh ra
ngoài cửa.
“Ủa, anh đi đâu thế?”
Từ Vĩ Trạch phớt lờ cô.
“Từ Vĩ Trạch, ôi…”
Thư Hoán đành đuổi theo sau, đi như chạy theo
anh ra cửa, cuống quýt hỏi: “Sao thế, tại sao tự nhiên lại không vui?”.
“Em bảo anh tham gia liên hoan với em, là vì anh
là người em không cần đến?”
Thư Hoán sững người: “Dạ?”.
“Tối nay những chàng trai, cô gái được đưa đến đều
là bị ‘bỏ rơi’, là tài nguyên để người khác lợi dụng, không phải à?”
“Không… không có chuyện đó đâu!”
Từ Vĩ Trạch cười cười: “Người ta nói với anh như
thế. Còn khen rằng, không ngờ người đàn ông như anh lại bị bỏ rơi”.
“…”
“Nhờ em cả đấy.”
Giày của Thư Hoán không hợp để đi nhanh, Từ Vĩ
Trạch càng đi càng gấp, cô chỉ có thể cố gắng đuổi theo, hoàn toàn hoảng hốt:
“Em không biết, trước kia em chưa tham gia những buổi tiệc như thế này, hôm nay
là lần đầu, em không biết lại có quy tắc này! Từ Vĩ Trạch, em không cố ý, sao
em có thể đối xử với anh như thế, anh biết em rất quan tâm anh mà”.
Từ Vĩ Trạch dừng lại, quay người nhìn cô.
Thư Hoán hoảng loạng nói: “Em chỉ biết mọi người
sẽ dẫn bạn bè khác giới có quan hệ trong sáng đến, tiện thể giúp nhau giới thiệu
bạn. Em muốn giúp anh gặp những cô gái tốt hơn, sẽ có nhiều lựa chọn. Trong bao
nhiêu cô gái đẹp độc thân ở đây, điều kiện lại rất tốt, sẽ có người hợp với
anh”.
Từ Vĩ Trạch lại lạnh lùng nhìn cô, rồi quay lưng
bỏ đi.
Thư Hoán hết cách níu kéo đành đuổi theo. Tới
bãi đậu xe, Từ Vĩ Trạch mở cửa ngồi vào trong. Thư Hoán thấy anh giận như thế,
rất lo lắng, cũng đành mặt dày, không đợi mời mà tự mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
“Xin lỗi mà, Từ Vĩ Trạch.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Xin lỗi cái gì?”.
Thư Hoán lắp bắp một chút mới nói: “Em… em cũng
không biết…”.
Đó là lời nói thật.
Nếu cô biết làm thế là có lỗi thì ngay từ ban đầu,
cô đã không làm.
“Ngay cả lý do vì ssao anh tức giận mà em cũng
không biết?”
Thư Hoán đờ người trước cơn thịnh nộ của anh, chỉ
có thể lắc đầu nguầy nguậy.
Từ Vĩ Trạch bỗng đập mạnh tay vào vô lăng khiến
Thư Hoán giật mình sợ hãi, cô chưa bao giờ thấy Từ Vĩ Trạch nổi giận và xa lạ đến
thế, trong một thoáng cả người cô co rúm lại.
“Tại sao lại giới thiệu bạn gái cho anh? Em tưởng
những lời anh nói hôm đó đều là chuyện đùa à?”
Thư Hoán đã sợ đến đờ cả người, Từ Vĩ Trạch mà
cô biết luôn mỉm cười, có một sự ranh mãnh khiến người ta phải thích thú, lúc
tâm trạng anh sa sút nhiều nhất cũng chỉ cười mà không nói. Từ Vĩ Trạch đang sa
sầm mặt, nối giận đến mức trở nên lạnh lùng thế này, hoàn toàn vượt hẳn sự hiểu
biết của cô.
“Không phải, em chỉ… em chỉ nghĩ, những lời anh
nói thích em gì đó, chắc là một phút bốc đồng. Trước kia dù anh thích ai, chẳng
phải đều chỉ được một thời gian rất ngắn hay sao?” Thư Hoán run run, “Nếu có cơ
hội gặp những cô gái tốt hơn, anh sẽ phát hiện ra thực chất anh không hề thích
em, không cần đợi đến sau này chia tay mới biết, như thế chẳng phải tốt hơn
sao?”.
“…”
“Từ Vĩ Trạch, em… em rất muốn làm bạn với anh
như trước kia. Trước đây chẳng phải chúng ta rất tốt hay sao? Không còn… được
như thế nữa ư?”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô. Cơn tức giận giảm xuống,
nhưng Thư Hoán cảm giác tâm trạng anh không hề chuyển biến tốt, vẫn như đang đè
nén điều gì đó, không biết có phải do ảo giác của bản thân không mà cô cảm thấy
dường như anh đang bị tổn thương.
“Từ Vĩ Trạch?”
“…”
Thư Hoán kéo tay anh: “Xin lỗi anh, Từ Vĩ Trạch,
em nghĩ họ thật sự rất đẹp, nếu anh vẫn không thích thì…”
Từ Vĩ Trạch bỗng kéo mạnh cô lại.
Thư Hoán chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ấn xuống
đầu gối, mặt cắm xuống dưới. Không đợi cô hét lên, mông đã “chát” một tiếng, ăn
một cú đánh gọn ghẽ.
Thư Hoán đau điếng, đến khi Từ Vĩ Trạch giơ tay
lên rồi hạ xuống, không nương tình đánh đến năm, sáu cái, cô mới òa khóc, nước
mắt nước mũi chảy hết cả, không ngừng bật vã dưới tay anh: “Từ… Từ Vĩ Trạch!
Anh… anh đừng làm bậy!”.
Từ Vĩ Trạch chỉ túm chặt cô, tiếp tục giơ tay
lên như đang thi hành án phạt, đánh liên tiếp xuống mông cô, mỗi cú đánh đều rất
mạnh: “Anh không làm bậy, người làm bậy là em!”.
Thư Hoán chảy cả nước mắt, van xin: “Em… em
không có… Đừng đánh nữa… Đau, đau quá… Từ Vĩ Trạch…”
Từ Vĩ Trạch không dừng tay: “Biết đau chưa hả?”.
Thư Hoán nằm bò trên chân anh, không nhúc nhích
gì được, bị đánh một cách thê thảm, chỉ có thể nức nở: “Biết… biết rồi…”.
“Sau này còn dám giới thiệu bạn gái cho anh
không?”
Thư Hoán đau không chịu nổi, nấc nghẹn nói:
“Không… không dám nữa”.
Khi đó Từ Vĩ Trạch mới đặt cô ngồi trở lại ghế
phụ, nhìn cô chùi nước mắt nước mũi, rồi rút khăn tay trong túi ra đưa cho cô,
dịu giọng: “Cầm lấy”.
Như thế mới giống Từ Vĩ Trạch mà cô biết.
Lúc xe dừng lại dưới khu chung cư, Thư Hoán vẫn
cầm khăn tay nước mắt lưng tròng. Cô tốt bụng giúp đỡ mà lại vừa bị mắng vừa bị
đánh, trách móc thậm tệ, trong lòng không kìm được uất ức, mặt khác, khi Từ Vĩ
Trạch cảm thấy bị sỉ nhục, cô cũng rất buồn.
Từ Vĩ Trạch thở dài.
“Được rồi, là anh không đúng, anh không nên mất
kiềm chế.”
Thư Hoán sụt sịt: “Em, em chỉ…”.
“Anh hiểu.”
“Em… em không muốn…”
“Anh biết. Em vốn không muốn sỉ nhục anh, em chỉ
muốn giúp anh.”
Thư Hoán gật đầu như thể không còn gì đồng ý
hơn.
Từ Vĩ Trạch lại thở dài.
“Gấu Hoán, có việc này anh muốn em hiểu.”
Thư Hoán nước mắt nhòe nhoẹt nhìn anh.
“Anh không bắt em phải đón nhận anh.”
“…”
“Nhưng lần này, em hoàn toàn không cần giúp anh.
Anh xin em, đừng giúp anh.”
“…”
“Bây giờ khác với hồi trước, em có hiểu không?”
Thư Hoán vẫn đang đờ đẫn, Từ Vĩ Trạch đã mỉm cười
an ủi, khoác vai cô rồi hôn nhẹ lên trán, sau đó buông cô ra, khẽ nói: “Lên lầu
đi. Chúc ngủ ngon, Gấu Hoán”.
Thư Hoán về đến nhà, sụt sịt đi tắm, lúc quay đầu
nhìn trong gương dấu ngón tay đã bắt đầu sưng lên trên người, “ngũ hành sơn” tầng
tầng lớp lớp, đều do Từ Vĩ Trạch đánh mà ra.
Chắc Từ Vĩ Trạch phải giận lắm mới ra tay với cô
mạnh như thế. Mà cô lại có thể khiến anh phẫn nộ đến vậy.
Thư Hoán lần đầu cảm nhận được sự chân thật
trong lời tỏ tình của anh.
Nhưng cô không hề muốn vận đào hoa từ trên trời
rơi xuống này. Trái tim con người yếu đuối và đáng quý, nếu có được nó thì phải
trân trọng bảo vệ. Còn cô giờ đây không có khả năng ấy, trái tim của cô đã
không còn ở trong lồng ngực mình nữa rồi.
Cuối cùng Thư Hoán bắt đầu thấy sợ hãi rằng sự
việc đã mất kiểm soát và phát triển theo hướng mà cô chưa bao giờ ngờ tới và
không muốn xảy ra nhất.
Chương 28
Hôm sau Thư Hoán nhận được điện thoại của Từ Vĩ
Kính, anh rất khách sáo hẹn cô ra ngoài trò chuyện.
Từ Vĩ Kính tìm cô vì điều gì, trong lòng cô rất
rõ. Bất cứ cuộc tiếp xúc nào giữa họ đều chỉ vì cô là “bạn gái” của em trai
anh.
Thế nhưng thực tế cô không phải thế.
Nhưng Thư Hoán vẫn nhận lời ngay, vì cô đã yêu
anh đến vô phương cứu chữa. Biết rõ lần hẹn này không phải là điều mình cần
nhưng cô vẫn không thể từ chối.
Thư Hoán vẫn tốn rất nhiều thời gian để trang điểm,
chải gọn mái tóc lên để lộ vầng trán sáng sủa, mái tóc dài uốn xoăn lọn to,
thâm chiếc váy ôm sát người in hoa tím nhạt, giày cao gót pha lê màu tím violet,
ngay cả dây chuyền cũng là màu tím, khiến da cô trắng hơn, tôn lên đôi chân
thon dài, phần eo nhỏ xinh đến nỗi có thể ôm gọn được.
Như thế đương nhiên là không thích hợp với cô lắm,
nhưng cô mong mình có thể khiến Từ Vĩ Kính cảm nhận được cô là một người độc lập,
là một phụ nữ trưởng thành đủ để trò chuyện với anh.
Thư Hoán căng thẳng xuống lầu, lần này Từ Vĩ
Kính đích thân đến đón cô, cô càng không dám chậm trễ, chỉ sợ dáng vẻ của mình
khó coi. Bước xuống đến mười bậc thang mà Từ Vĩ Kính có thể nhìn thấy, cô càng
đi chậm rãi từ tốn hơn.
Từ Vĩ Kính luôn nhìn theo cô, đến khi cô đến trước
mặt, anh mới mở cửa xe giúp cô.
Thư Hoán hơi cúi người rồi ngồi vào trong, trong
khoang xe rộng rãi, trên bàn đã bày sẵn rượu.
Chiếc xe khởi động, trong không gian khép kín di
động ấy, chỉ còn có cô và Từ Vĩ Kính mặt đối mặt. Tài xế phía trước không thể
nghe thấy họ nói gì.
Từ Vĩ Kính lịch sự rót cho cô ly rượu trước rồi
hỏi: “Cô và Từ Vĩ Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Thư Hoán ngấm nghĩ rồi thận trọng trả lời: “Tính
cách bọn em thực sự không hợp nhau, ở bên nhau không ổn…”.
“Xin cô hãy nói thật với tôi.”
Thư Hoán hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi người về
phía trước, nói với tư thế xin lỗi: “Bọn em đã lừa dối anh”.
“Hử?”
“Em và Từ Vĩ Trạch, vốn dĩ không phải là người
yêu của nhau.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô.
Tim Thư Hoán vẫn đập thình thịch: “Em chỉ giúp Từ
Vĩ Trạch lừa anh, để tránh cho anh ấy bắt anh đi xem mặt. Thực ra bọn em không
hề quen nhau, chỉ là bạn bè khác giới bình thường…”.
Từ Vĩ Kính vẫn không nói gì.
Trong sự im lặng đó, Thư Hoán đành gồng mình nói
tiếp: “Bọn em không ác ý, chỉ muốn anh ấy có thời gian tự do vài năm nữa, anh ấy
cũng còn trẻ, không muốn bị xếp đặt kết hôn quá sớm. Xin anh đừng giận Vĩ Trạch…”.
Từ Vĩ Kính bỗng nói: “Anh biết”.
“A?”
“Anh biết em không phải là bạn gái của Từ Vĩ Trạch.”
Thư Hoán ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn anh.
“Ngay từ đầu, Vĩ Trạch đã nói cho anh biết.”
“Không phải là em và nó lừa anh…”, Từ Vĩ Kính
nhìn cô, “Mà là nó và anh đang lừa em”.
“…”
“Vĩ Trạch yêu em, Thư Hoán.”
Thư Hoán lắc đầu lia lịa, cảm giác mơ hồ không
chân thực lại quay về.
“Không đúng, lần đầu chúng ta gặp mặt, anh rõ
ràng…”
“Phải, lần đó ấn tượng về em thực sự rất tệ. Vĩ
Trạch cũng nói dối về gia thế và học lực của em. Nó lo lắng, rằng với tiêu chuẩn
của anh, em không thể qua được.”
“…”
“Nhưng em đã qua.”
“…”
“Em là một cô gái rất tốt.”
Trong sự đờ đẫn của cô, giọng anh vẫn tiếp tục
vang lên: “Tuy trước kia anh rất kiên trì, nhất thiết phải là một cô gái xuất sắc
đủ tiêu chuẩn mới xứng với đứa em trai duy nhất của anh, trở thành vợ của nó.
Nhưng em cũng có ưu điểm riêng của em, em lương thiện, nghiêm túc, kiên cường,
khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm đến người khác. Nét đáng yêu của em đã đủ
với nó rồi. Em khiến nó rất hạnh phúc”.
Sự khẳng định chân thành của anh lại là lời khen
cô đau lòng nhất.
“Anh cũng hy vọng em có thể khiến nó hạnh phúc
mãi mãi.”
Thư Hoán chỉ thấy cổ họng thắt lại, cô biết lúc
này không thích hợp để nói, càng không hợp để nói những lời ấy. Mắt cô đã bắt đầu
mờ đi, gương mặt đẹp trai, thiếu cảm xúc của Từ Vĩ Kính cô không còn nhìn rõ được
nữa, cô không kiểm soát được giọng mình.
“Nhưng, em thích anh.”
“…”
“Em thích anh, Từ Vĩ Kính”
“…”
“Em …”
“…”
“Chuyện này, anh cũng biết chứ?”
Rất lâu sau Từ Vĩ Kính mới mấp máy môi, trong nhịp
tim gần như phá toang lồng ngực của Thư Hoán, anh chậm rãi nói: “Vĩ Trạch rất
yêu em”.
Thư Hoán nấc nghẹn hỏi anh bằng chút can đảm còn
sót lại: “Còn anh?”
Anh có một chút gì đó … chỉ một chút… không…
Từ Vĩ Kính ngồi đối diện cô, im lặng tựa bức tường
kiên cố, một lúc lâu sau mới nói: “Anh sẽ không làm chuyện khiến nó đau khổ”.
Thư Hoán rơi nước mắt, nhìn anh.
“Anh là anh trai của Vĩ Trạch, cũng không thể chấp
nhận một cô gái khiến nó đau khổ.”
Thư Hoán thấy mọi vật đều nhạt nhòa, còn Từ Vĩ
Kính không nhìn cô thêm lần nào nữa.
Lúc cô lau nước mắt, Từ Vĩ Kính bảo tài xế dừng
xe.
“Anh xuống ở đây trước. Anh nhờ tài xế đưa em về.”
Thư Hoán đỏ hoe mắt, mở cửa bên cạnh mình, trước
khi anh cử động, cô đã xuống trước.
“Thư Hoán!”
Cô có thể nghe thấy tiếng Từ Vĩ Kính gọi từ phía
sau, khoảng cách giữa họ không đến hai bước nhưng ngay cả việc đưa tay ra kéo
cô lại, anh cũng không làm.
Từ Vĩ Kính vẫn nhường xe lại cho cô. Tài xế rất
kiên nhẫn lái xe đi theo cô một đoạn dài, mời cô lên xe nhưng Thư Hoán kiên quyết
từ chối.
Cô không cần anh lịch sự, gallant, không cần sự
chỉn chu quy tắc và sự tự chủ nguyên tắc của anh. Cô chỉ cần một chút chân
tình, một chút bất quy tắc của anh. Chỉ cần anh đuổi theo kéo cô lại, cô sẽ
nghe lời anh.
Thế nhưng không.
Đi một đoạn đường dài, trèo lên cầu thang khu
chung cư, chân Thư Hoán đau đến nỗi không đứng thẳng được. Cô nhớ đến một câu
trong truyện cổ tích, mỗi một bước đi của nàng tiên cá bé nhỏ đều như giẫm trên
đầu dao nhọn.
Đáng đời cô. Từ Vĩ Kính vốn không quan tâm cô mặc
gì, đi giày cao gót hay không, có đẹp không, về đến nhà mất bao lâu, nỗi khổ cô
chịu đựng này hoàn toàn thừa thãi. Haizzz…
Dưới ánh đèn hành lang mờ, có một bong người cao
lớn đứng đợi trước cửa. Thư Hoán dừng lại, không đến gần.
Thấy cô, gương mặt chàng trai lại lộ ra lúm đồng
tiền, mỉm cười nói “Sao muộn mới về nhà, em đi đâu vậy?”.
“Tránh ra.”
Từ Vĩ Trạch vẫn nhẫn nại: “Đừng thế mà, hôm qua
so anh không tốt, anh không nên đánh em nặng như thế. Anh đã mua cheese cake mà
em thích đây, có quả việt quất nữa. Nếu em còn giận thì có thể đánh lại anh”.
Thư Hoán mắt rưng rưng: “Tránh ra”.
Từ Vĩ Trạch cũng nhận ra điều kỳ lạ, anh không
cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Sao vậy? Em gặp chuyện gì?”.
Thư Hoán chỉ muốn khóc òa, trút hết nỗi thương
tâm trên đường về nhà lên người anh. Từ Vĩ Trạch vừa đến gần cô đã đẩy mạnh anh
ra: “Tránh ra, tránh ra! Tại sao anh lại theo đuổi em vào lúc này?!”.
“…”
Thư Hoán đấm vào ngực anh: “Lúc nào cũng được, tại
sao lại vào lúc này, tại sao lại cứ là em?”.
Từ Vĩ Trạch để mặc cô đánh đấm, chỉ nói: “Xin lỗi,
anh không muốn khiến em áp lực. Hôm nay đến chỉ muốn mua bánh cho em”.
Bánh kem mềm mại vì không được giữ nên rơi xuống
đất, nát tan.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Gấu Hoán…”.
Thư Hoán nắm chặt tay, nước mắt vẫn rưng rưng.
Cô không dám nhận bất cứ thứ gì từ Từ Vĩ Trạch, nhưng gì cô nhận được từ anh, Từ
Vĩ Kính tuyệt đối không chịu cho cô nữa.
Cái gọi là tình yêu của Từ Vĩ Trạch chẳng qua là
thứ tình cảm ngắn ngủi, ngang ngược, muốn gì là làm. Còn cô lại phải trả giá
quá đắt cho thứ tình cảm hời hợt đó.
“Em cũng không cần tình cảm của anh, anh mang về
hết đi.” Thư Hoán nấc nghẹn, “Không có thứ gì rẻ hơn tình cảm của anh cả!”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô.
Trong bóng tối Thư Hoán không nhìn rõ vẻ mặt
anh, chỉ thấy anh thở dài.
Từ Vĩ Trạch đi, cũng dọn dẹp sạch sẽ bánh kem
rơi trên đất, giống như anh chưa từng đến.
Thư Hoán biết như thế là không công bằng với
anh, nhưng Từ Vĩ Kính cũng không công bằng với cô.
Cô chẳng còn gì công bằng thừa lại từ ai đó để
chia cho anh cả.