Bắt được rồi vợ ngốc - Chap 11 - 12

Chap 11

Chạm vào quá khứ

Tia nắng ấm áp của hoàng hôn chiếu rọi khắp gian phòng chỉ trang trí độc hai màu trắng đen.

Chiếc giường màu đen chạm khắc tinh xảo được đặt ở cuối góc phòng, một nàng công chúa đang say giấc nồng…

Minh Vỹ đứng trước cửa sổ màu đen, đôi mắt ảm đạm nhìn về phía chân trời xa xôi.

Trên chiếc giường êm ái ấy, hàng mi dài trên gương mặt xinh xắn tựa thiên thần đang rung nhẹ từng hồi, sau đó từ chớp chớp vài cái để thích nghi với khung cảnh hiện tại.

Ái Hy chỉ im lặng đảo mắt khắp căn phòng, nhưng rõ ràng đây không phải là căn phòng đáng yêu luôn được trang trí cầu kỳ mà là một căn phòng trang trí khá đặc biệt, những đồ vật trong phòng chỉ có hai màu trắng và đen.

Chợt một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa sổ, gương mặt Minh Vỹ hiện ra trước hoàng hôn tuyệt đẹp.

Anh từ từ tiến về phía cô đang nằm, từng bước chân nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Đứng đối diện với cô, anh lặng lẽ quan sát người con gái đang ngoảnh mặt sang hướng khác, làm lơ mình.

“Em không biết tự chăm sóc bản thân mình sao?”

Một khoảng yên lặng…

“Em xem thường tôi nên không trả lời?” Minh Vỹ cười nhạt, đôi mắt mang thuộc tính “hàn” đang chú mục vào cô.

“Thy Thy là ai?” Giọng cô rất nhỏ, nhưng lại vừa đủ để anh nghe thấy.

Không thể nào cho qua chuyện này một cách dễ dàng như thế, với bản tính của Ái Hy thì lại càng không.

“Em thực sự muốn biết sao?” Nụ cười trên môi Minh Vỹ vẫn chưa tắt, thậm chí còn mang đậm nét khinh khi trong nụ cười ấy.

“Anh cứ nói thẳng cô gái tên Thy Thy là bạn gái cũ của anh đi, cần gì phải lằng nhằng như vậy.” Ái Hy đã hết sức nhẫn nại, dấu chấm hỏi mỗi lúc một to hơn, tức giận quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

“Em nói không sai, Thy Thy là người tôi yêu.” Minh Vỹ điềm tĩnh trả lời, cho một tay vào túi, tay còn lại thả lỏng vào không trung.

Câu trả lời này quả thật cô rất mong đợi là anh sẽ trả lời như thế, nhưng tại sao khi nghe rồi, cảm giác hụt hẫng và ghen tức lại chiếm lấy tâm hồn của Ái Hy.

“Xem ra anh cũng thẳng thắng nhỉ! Hay sẵn đây nói thẳng tôi chỉ là người mà anh chọn để thay thế cô gái Thy Thy đó đi.” Ái Hy đáp lại nụ cười của anh bằng một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng cô lại đang bộn bề nhiều cảm xúc khác nhau.

Phải rồi, chỉ cần Minh Vỹ nói thế, thì xem như sự ràng buộc giữa hai người sẽ thật sự chấm dứt.

“Em không phải là người tôi dùng để tìm quên.” Anh nói chậm rãi, gằn từng chữ một, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối lại.

“Vậy thì tại sao anh lại chọn tôi? Do tôi quá giống cô ấy chăng?” Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của Thy Thy, cô lập tức hiểu được lý do vì sao anh cứ một mực bắt mình phải làm vợ.

Nếu chỉ nhìn sơ, quả thật hai người giống nhau như hai giọt nước.

“Chuyện đó không liên quan gì đến việc tôi chọn em…” Anh nói đều đều, khựng lại nhìn Ái Hy, “… vốn dĩ ngay từ đầu, tôi và Thy Thy đã không thể đến với nhau.”

“Vì sao?” Trái tim cô lỗi một nhịp, tự nhủ không cần biết quá nhiều về chuyện này nhưng cứ vô thức hỏi. “Hai gia đình ngăn cấm?”

Minh Vỹ không đáp, quay mặt sang hướng khác, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn đau đớn.

“Vì tôi và cô ấy là anh em.” Anh hạ thấp giọng,  điềm nhiên trả lời, sau đó lại quay mặt lại nhìn thẳng vào Ái Hy. “Em còn hỏi gì nữa không?”

Anh em? Chỉ một lý do đơn giản thế này thôi sao? Chỉ vì anh và Thy Thy là anh em, lại càng không thể đến với nhau nên chọn cô làm vật thay thế?

Làm một chiếc gương phản chiếu lại Thy Thy ư? Ái Hy nhếch môi cười nhạt, những lời giải thích của anh hoàn toàn không hề có chút ảnh hưởng nào cả. Lúc này, cô chỉ cần biết… người mang danh “chồng” của mình gấp gáp đưa mình về nhà, là để làm một thứ đồ tiêu khiển, làm một con búp bê vô tri vô giác để tìm về ký ức yêu thương…

“Tại sao cô ấy lại chết?” Cô cúi gằm mặt, tránh ánh nhìn phức tạp của Minh Vỹ, và lúc này nếu nhìn thấy gương mặt kia thì có lẽ cô sẽ không kìm chế được mà hành xử một cách thiếu suy nghĩ.

“Bà ta đã giết cô ấy.”

Giết? Mặc dù đã từng nghe anh nói chuyện Thy Thy mất là do bà Hàn, nhưng cô vẫn không thể tin được một người phụ nữ như bà lại có thể nhẫn tâm đến mức hại chết con gái của mình.

Bỗng chốc mọi sự tập trung lại chuyển từ Minh Vỹ sang bà Hàn, một cảm giác thật khó chịu…

Cảm giác ớn lạnh đẩy lùi những cảm xúc phức tạp, cả người cô run lên, sự việc năm xưa đang được suy diễn trong trí tưởng tượng “phong phú”.

“Anh có thể tha thứ cho mẹ không?” Ái Hy nói trong đứt quãng, cả người run nhẹ nắm chặt lấy tay áo Minh Vỹ.

Đúng là một câu hỏi ngốc hết sức, nếu dễ dàng tha thứ cho bà Hàn thì tại sao anh lại tỏ thái độ chán ghét cùng cực đối với bà ấy?

“Em nghĩ sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn phức tạp. “Nếu là tôi, em có tha thứ không?”

“Tôi không phải người trong cuộc nên không hiểu rõ. Nhưng nếu mẹ thật sự hối lỗi, tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả.” Cô chớp chớp mắt nhìn Minh Vỹ, cương quyết trả lời.

Anh ngồi xuống cạnh giường, khẽ thở dài.

“Hôm nay là ngày Thy Thy mất, nhưng cũng là một ngày khá đặc biệt đối với tôi.” Đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền của Ái Hy, anh đặt nhẹ lên đó một nụ hôn dài.

“Ngày gì?” Ái Hy chẳng màng để tâm đến hành động khác lạ của Minh Vỹ, chớp mắt ngạc nhiên hỏi.

“Ngày tôi tìm thấy em.”

Chap 12

Quá khứ đau thương

Quá khứ…

Từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, lấp đầy những khoảng trống của không trung.

Tại nhà tang lễ, khắp linh đường mang theo một bầu không khí ảm đạm và đau đớn.

Trên linh sàng, một cô gái xinh xắn đang nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền chìm vào giấc ngủ dài vô tận, hứa hẹn sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Khung cảnh trang nghiêm lúc ấy thật khiến người khác cảm thấy ngạt thở, cảm giác căng thẳng lẫn đau thương cùng cực chiếm lấy gian phòng ấy, nơi một người con gái đang yên giấc mãi mãi.

Xung quanh nhà tang lễ im lặng một cách đáng sợ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ tạo nên một thứ âm thanh kinh thiên động địa. Một bóng người cô độc đứng lẫn trong toán vệ sĩ, đưa đôi mắt vô cảm lặng lẽ ngắm nhìn người con gái chìm sâu vào giấc ngủ dài vô tận.

Đôi mắt mông lung nhìn về phía người con gái xinh xắn trên linh sàn, Minh Vỹ có cảm giác mọi thứ trước mắt đang dần sụp đổ. Lúc này, tất cả những gì anh được trông thấy là gương mặt không còn chút sinh khí của Thy Thy, đôi môi tái nhợt, hai tay đặt bắt chéo ngang người.

Những giọt lệ mang sắc thái khác nhau lặng lẽ rơi xuống… từng người, từng người một.

Đau đớn có…

Xót thương có…

… và có cả hận thù!

Bên ngoài, một người phụ nữ trung niên bước xuống khỏi chiếc BMW màu đen, từ từ hoà lẫn vào toán người đó.

Bà Hàn tiến đến trước di thể của người con gái đang nằm yên lặng, đôi mắt không giấu được ánh nhìn đau đớn. Vô thức, bà đưa tay về phía gương mặt ấy, từng chút một mong muốn được chạm vào Thy Thy lại lớn dần lên.

Một bàn tay siết chặt tay bà Hàn lại, anh lạnh lùng đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn bà, trong ánh mắt ấy chứa đựng nỗi đau tột cùng và cả sự căm hận.

“Đừng chạm vào cô ấy.” Minh Vỹ gằn từng chữ, khoé môi khẽ nhếch lên tạo một đường cong tượng trưng cho sự khinh bỉ cùng cực.

Bà Hàn cúi đầu im lặng, nhưng vẫn cố gắng đưa tay chạm đến Thy Thy.

“Thy Thy sẽ bị vấy bẩn… nếu bà chạm vào cô ấy.” Bàn tay Minh Vỹ siết chặt hơn, dáng vẻ bất cần của anh lúc này trông thật cô độc và đáng thương.

Cảm giác đau đớn nơi bàn tay đang bị Minh Vỹ siết chặt vẫn không thể nào đuổi kịp những vết thương lòng của bà Hàn. Bà vẫn cố gắng nhẫn nhịn, sau đó đưa tay còn lại về phía Thy Thy, ngoan cố thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mình.

Bất chợt anh lại mỉm cười, một nụ cười dịu dàng chưa từng được trông thấy. Hành động tiếp theo của anh là đẩy mạnh bà Hàn về phía đám cận vệ, lập tức có một tên đứng ra kéo bà Hàn ra khỏi phòng.

Nụ cười đó… chỉ dành riêng cho Thy Thy mà thôi! Một giọt nước mắt của sự tuyệt vọng lăn dài trên gò má của bà Hàn, thật sự lúc này bà hối hận thì cũng đã quá muộn. Thy Thy, đã không thể quay về nữa rồi…

Ngoài trời, mưa vẫn vô tình rơi, tạo nên những âm thanh nuốt chửng tất cả… tiếng nấc nghẹn ngào của bà Hàn cũng không ngoại lệ, cứ thế chìm dần vào dĩ vãng.

“Những gì thuộc về quá khứ…

… phải mất bao nhiêu thời gian mới lấy lại được?”

“Thiếu gia, cậu đừng uống nữa.” Giọng nói lo lắng của một tên cận vệ vang lên, đưa tay lay lay người Minh Vỹ. “Mặc dù hôm nay là tròn một năm ngày cô Thy Thy mất, nhưng cậu cũng không nên như vậy.”

“Mặc tôi.” Minh Vỹ ngoan cố tiếp tục lấy thêm một chai rượu khác, đây là chai thứ ba trong ngày.

Tên cận vệ ấy khẽ lắc đầu ngán ngẩm rời khỏi phòng, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng lạnh lẽo ấy.

Minh Vỹ ngồi dưới sàn nhà, mệt mỏi tựa vào tường, tiếp tục uống hết chai rượu kia để tìm quên.

Cũng như ngày định mệnh hôm đó, mưa lại rơi. Trong vô thức, anh bước ra khỏi nhà, lái xe đến phần mộ của Thy Thy.

Một bóng người ướt sũng lặng người đứng nhìn ngôi mộ trước mặt, cánh đồng hoa bây giờ đang trĩu nặng những giọt mưa lạnh buốt đến tê tái.

“Thy Thy à, hẳn lúc đó em đau lắm phải không?” Minh Vỹ nhìn vào tấm hình ở bia mộ, cất giọng khản đặc lên tiếng hỏi, đôi mắt không giấu nổi những tia nhìn đau đớn. “Xin lỗi, vì anh đã không bảo vệ được em.”

Mưa vẫn rơi, sự lạnh lẽo trong trái tim của anh lại tăng thêm bội phần, nếu như thời gian lại quay về một lần nữa… có lẽ Thy Thy đã không phải ra đi vĩnh viễn.

Minh Vỹ bước đi như người mất hồn giữa cơn mưa lạnh buốt, vào thời tiết thế này thì trên đường chẳng có một bóng người.

Mệt mỏi tựa người vào một bức tường có vách che, anh bắt đầu cảm nhận được nỗi đau từ tận đáy lòng. Đáy mắt chỉ còn duy nhất sự xót xa và ân hận hiện hữu, gương mặt anh đang chạy dài những giọt mưa lạnh toát não nề.

Hình ảnh về những thời gian có Thy Thy lại tràn ngập trong không khí, gương mặt lạnh lùng của Minh Vỹ bắt đầu thay bằng một nét mặt đau đớn cùng cực.

“Anh sao vậy?” Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ dòng kí ức đang tái hiện trong tâm trí anh.

Gương mặt xinh xắn tựa thiên thần hiện ra trước mắt, nụ cười đáng yêu đang mỉm cười nhìn mình. Trái tim anh lại đập loạn nhịp, nhưng đây không phải Thy Thy.

Chỉ là một cô gái trông giống Thy Thy mà thôi! Chỉ là người giống người…

Minh Vỹ không đáp, lặng người nhìn người con gái trước mặt, từng dòng ký ức của Thy Thy lại biến đâu mất. Lúc này, anh chỉ tập trung ý thức vào người con gái lạ lẫm trước mặt.

“Đây! Cho anh này!” Cô gái ấy đưa tay lên, bàn tay siết chặt đang nắm giữ một thứ gì đó.

Không hiểu vì lý do gì, anh lại đưa tay ra để đón nhận…

Một vật nhỏ bé được đặt gọn vào tay Minh Vỹ, cô gái kia cũng thu tay về, nét mặt vẫn dịu dàng như một thiên sứ…

Là một chiếc đồng hồ cát nhỏ nhắn màu xanh lam!!

“Tôi nghĩ chắc anh đang có chuyện buồn nhỉ? Nếu như vậy thì hãy lật ngược cái đồng hồ cát đi! Nó sẽ giúp anh làm vơi bớt nỗi buồn.” Nụ cười thiên thần kia như hớp hồn anh, thời gian lúc này đang trôi chậm, thật chậm.

Nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay, Minh Vỹ lật ngược nó lại. Từng hạt cát bé xíu cùng màu từ từ đổ xuống, lấp đầy khoảng trống của mặt bên kia.

“Thời gian sẽ giúp anh quên đi tất cả.” Cô gái ấy vẫy vẫy tay, sau đó quay người biến mất trong màn mưa.

Minh Vỹ lặng người nhìn theo bóng dáng ấy xa dần, trái tim trở nên ấm áp kì lạ. Chiếc đồng hồ cát được anh cho vào túi, khoé môi anh khẽ nhếch lên… là một nụ cười hạnh phúc.

Đến rồi, thiên sứ đã xuất hiện, cứu lấy linh hồn đang chìm sâu vào nỗi đau đớn cùng cực của ác quỷ.

“Em là thiên sứ…

… mà thiên đường gửi xuống cho anh.”