Bắt được rồi vợ ngốc - Chap 13 - 14

Chap 13

Chạm mặt

 “Này, Vương Ái Hy, em có thể đọc đoạn tiếp theo cho tôi không?” Cô giáo dạy môn lịch sử – Hoàng Vân đẩy đẩy giọng kính, nhìn về dãy bàn cuối lớp.

Ngay lập tức, mọi ánh nhìn khác nhau lại đổ dồn về phía ấy. Lúc này, trung tâm của mọi sự chú ý đang gục mặt xuống bàn, đôi mắt nhắm nghiền không để tâm đến những việc xung quanh.

“Này!” Nhã Tuệ lay lay người cô, khẽ lên tiếng gọi, đánh thức nàng công chúa ngủ mọi lúc mọi nơi này.

“Chuyện gì vậy?” Ái Hy vẫn còn đang trong tình trạng mê ngủ, ngước mặt lên khó nhọc trả lời.

Cả đêm qua mãi suy nghĩ về việc của Thy Thy cô bị mất ngủ trầm trọng.

“Cô giáo gọi kìa!” Nhã Tuệ hất mặt về phía cô Hoàng Thy, ra hiệu cho Ái Hy đứng dậy, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở, “… trang 37, phần III.”

Dựa theo Nhã Tuệ, Ái Hy đắc ý đọc hết phần còn lại trong sách, không hề nhận thấy nét mặt đang dần trở nên khó coi của cô Hoàng Thy.

“Em bước ra khỏi lớp cho tôi.” Giọng nói đầy dứt khoát vang lên, cô Hoàng Thy tức giận chỉ ra phía cửa lớp. “Trong lớp không chú ý thì em đừng tham gia vào tiết học của tôi.”

Ái Hy ngơ ngác nhìn cô giáo đang nổi cơn thịnh nộ, rồi lại nhìn Nhã Tuệ đang mỉm cười khó hiểu.

“Nhã Tuệ, cảm ơn vì lòng tốt nhé!” Trên môi Ái Hy xuất hiện một nụ cười nhạt, giọng lộ vẻ sự mỉa mai dành cho người bạn duy nhất ở lớp.

 Lúc này, cảm giác bị phản bội đang đè lên tâm hồn của Ái Hy, thật nặng nề. Cô đặt quyển sách xuống bàn, thản nhiên bước ra khỏi lớp.

Đôi co với những hạng người như thế thật sự chẳng phải là thói quen của cô, thôi thì đến đâu thì đến.

Ái Hy lê từng bước chân nặng nhọc bước đi, cảm giác bị phản bội lẫn tức giận đang vương vấn trong tâm hồn.

Thật khó chịu!!

Ái Hy cứ đi mãi, không nhận định được mình đang đi đâu nhưng vẫn ngoan cố tiến về phía trước.

Gần đây cô bắt đầu cảm thấy bất lực trước mọi chuyện, thực sự cô không biết nên đối diện với tất cả như thế nào nữa.

“Chẳng phải là vợ của Hàn Minh Vỹ đây sao? Cô làm gì ở đây vậy? Tìm chồng à?” Một dáng người cao lớn đứng chắn ngang đường đi, giọng nói khô khốc khinh khỉnh được cất lên vẻ châm biếm.

Ngẩng mặt lên nhìn chủ nhân của giọng nói không mấy thân thiện ấy, gương mặt điển trai rạng ngời đập vào mắt Ái Hy.

Nét mặt sầu thảm ban nãy của cô đang được thay bằng một gương mặt chán ghét cực độ, cô nhíu mày khó chịu nhìn Điền Huân, như thể trông thấy một thứ kinh tởm.

“Sao? Tôi nói sai à?” Điền Huân vẫn giữ thái độ cười cợt, đưa tay nâng mặt Ái Hy lên. “Thử lên tiếng cầu cứu chồng cô xem nào.”

“Anh điên à?” Cô lộ rõ vẻ chán ghét và khinh thường, gạt mạnh bàn tay của Điền Huân ra. “Tôi đi đâu là quyền của tôi, anh không có quyền ý kiến.”

Đúng là đồ không có sĩ diện mà, hắn ta cứ cư xử như loại vô học ấy! Cô không thể nào làm ngơ trước hành động quá đáng của hắn được, người ta bảo “Làm được thì làm tới” mà!!

Nét mặt Điền Huân đanh lại, đẩy mạnh Ái Hy vào tường, lại gằn giọng uy hiếp:

“Cô nên nhớ, chuyện lần trước tôi vẫn chưa bỏ qua, vậy nên cô liệu mà ăn nói cho cẩn thận.”

“Anh làm gì tôi? Giết tôi chắc? Cứ thử nếu anh dám!” Cô cũng không nhường nhịn, đôi mắt ẩn sau hàng mi dài cong vút trở nên sắc bén, giọng điệu khinh thường.

Từ nhỏ đến lớn, cô ghét nhất là hạng người như Điền Huân, hạng người chẳng xem ai ra gì!

Điền Huân nhìn thẳng vào người con gái ngoan cố trước mặt, bẻ bẻ tay và cố gắng tận dụng cơ hội để trả thù.

“Cậu chẳng xem lời nói của tôi ra gì cả.” Giọng nói trầm ấm vang lên, một lực tiếp xúc khá mạnh đẩy Điền Huân ra khỏi Ái Hy, sau đó lại kéo cô vào lòng. “Cậu không có tư cách chạm vào cô ấy, theo tôi thì người nên cẩn thận là cậu đấy.”

Minh Vỹ lúc này như vị cứu tinh của cô, nếu anh không kịp xuất hiện, có lẽ hôm nay là ngày tàn của cô rồi!

Có lẽ theo thời gian, những ác cảm lúc trước mà cô dành cho anh đã dần biến mất, để lại trong tim cô một cảm giác ấm áp và bình yên kì lạ.

“Từng chút, từng chút một…

… hãy để anh bước vào tim em.”

Điền Huân tức giận trừng mắt nhìn anh và cô, nhưng không thể làm được gì, lập tức quay lưng bước đi.

“Em không làm loạn thì không chịu nổi à?” Minh Vỹ thở dài nhìn Ái Hy, tính cách bướng bỉnh của cô vợ này thật sự không thể thay đổi được.

“Mặc tôi, không cần anh quan tâm.” Cô hất mặt sang hướng khác, giọng điệu hơi ngượng nghịu. “Dù sao cũng cảm ơn anh.”

Nếu không nhờ anh, có lẽ cô đã bị Điền Huân đánh vài cái rồi cũng nên.

Tên Điền Huân này không gì là không dám làm cả! Gương mặt Minh Vỹ xuất hiện một nụ cười nhẹ, nhưng nhanh chóng biến mất, trả lại vẻ lạnh lùng vốn có.

“Đi thôi.”

“Đi đâu? Còn chưa tan học mà.” Để mặc Minh Vỹ lôi mình đi, Ái Hy chỉ hỏi theo bản tính tò mò… nhưng lúc này cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà ở lại trường chuyên tâm học hành nữa.

Anh không đáp, tiếp tục lôi cô ra khỏi cổng trường.

“Này! Anh định đi đâu vậy? Balo của tôi còn ở trong lớp.” Cô cố giằng tay lại, giọng nói vô cùng khó chịu.

Cảm giác thoáng chút rung động của cô đối với anh lại bỗng chốc tan vào mây khói, ngược lại bây giờ cô còn cảm thấy hối hận vì sự xuất hiện đúng lúc của anh.

“Tôi sẽ cho người đem về, em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được.” Anh trả lời bằng giọng điệu thuyết phục nhất, sải bước thật nhanh trên con đường còn vương lại những vạt nắng chiều tà.

Ái Hy cấm khẩu, cô không còn lí do để cự tuyệt nữa, đành ngoan ngoãn đi theo.

Nếu biết sẽ bị lôi đi như thế này, thà rằng để cho Điền Huân đánh vài cái còn hơn! Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái mông lung, lơ đễnh nối tiếp bước chân theo sau anh.

*Công viên giải trí Dream*

Minh Vỹ đưa cô đến một công viên giải trí lớn gần đó, vào giờ này thì có lẽ trường đã tan học rồi.

 “Em muốn chơi gì?” Anh nắm tay cô đi trên con đường tráng lệ, xung quanh là vô số những trò chơi khác nhau.

Thì ra anh đang tìm cách để khiến cô thoải mái, nhưng cô đâu còn là trẻ con nữa, làm sao chơi những trò chơi dành cho trẻ nhỏ này cơ chứ?

“Không chơi!” Cô phụng phịu xị mặt, dứt khoát trả lời, bàn tay nhỏ bé chủ động nắm hờ lấy tay anh.

Nhưng một quầy bán kem hiện ra trong tầm mắt, chợt đôi mắt của Ái Hy sáng lên, dán chặt vào những que kem được in trước bảng hiệu quảng cáo.

“Anh… mua kem cho tôi ăn đi…” Cô đột ngột cúi thấp đầu, hai bàn tay nắm chặt lấy tay anh lay lay, giọng nói nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ.

Dĩ nhiên là cô đang làm nũng để anh mua kem cho cô rồi!

Khoé môi Minh Vỹ khẽ nhếch lên, nhưng chưa kịp tạo thành một đường cong thì đã trở lại với vẻ bình thường. Anh nắm lấy tay cô thật chặt, và lôi cô đến quầy kem.

“Xin hỏi quý khách dùng gì?” Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn Minh Vỹ không chớp mắt, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường, hoàn toàn không chú ý đến Ái Hy đang đứng bên cạnh.

Lại là thể loại gái “mai trê”!!

“Em muốn ăn loại nào?” Anh cúi đầu nhìn Ái Hy, giọng điệu lạnh lùng càng khiến gương mặt cô nhân viên lại thêm đỏ ửng.

“À, chocolate đi.” Cô nhìn menu, không ngần ngại chỉ thẳng vào que kem chocolate trông rất đẹp mắt.

Ai da~ Ai bảo chỉ cần ăn ngon là được, còn phải chọn những loại đầu tư về trang trí mới “oách” chứ!

Ái Hy mỉm cười vui vẻ, hai bàn tay nhỏ bé cầm chiếc menu trong tay, đôi mắt dán chặt vào những que kem minh hoạ trong hình còn lại.

Cô nhân viên sau khi nghe cô lên tiếng chọn món lập tức gật gật đầu, luyến tiếc rời ánh mắt khỏi Minh Vỹ mà thực hiện nhiệm vụ của mình.

Ái Hy thoả mãn cầm que kem chocolate trên tay, gương mặt cực kỳ hạnh phúc.

“Em thích ăn kem à?” Anh nhìn thái độ hạnh phúc tột độ của Ái Hy, nhíu mày hỏi.

“Thì sao? Anh cấm tôi không được ăn kem à?” Cô vẫn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào của que kem trên tay, mắt nhìn hướng thẳng về phía trước.

Đã bao lâu rồi cô chưa được cảm nhận hương vị của món đồ ăn yêu thích nhỉ?

Bất chợt Ái Hy khựng người lại, ngưng hành động ăn kem đáng yêu lúc nãy, đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước. Một anh chàng điển trai cũng dừng bước nhìn cô, tiếp theo lại chuyển ánh mắt khinh thường sang Minh Vỹ.

“Vĩnh Kỳ!!”

Chap 14

Tôi là chồng cô ấy

Gương mặt của chàng trai phía bên kia nở một nụ cười khinh bỉ, từ từ tiến đến gần phía họ.

“Sao? Vương Ái Hy, lại là bạn trai mới à?” Giọng nói đầy vẻ khinh thường của chàng trai tên Vĩnh Kỳ vang lên, đôi mắt giận dữ tập trung vào Ái Hy, nhưng đâu ai biết được đằng sau vẻ bề ngoài bất cần đó đang phải chịu đựng một vết thương lòng quá lớn do ai kia gây ra.

Phía đối diện vẫn không một tiếng trả lời, Ái Hy vẫn nhìn chằm chằm Vĩnh Kỳ, đôi mắt phức tạp mang nhiều tâm tư khác nhau.

Gương mặt thân thuộc kia lúc này đang trở thành một vật thể vô cùng chướng mắt. Gương mặt cô bắt đầu đanh lại, khoé môi cong lên tạo một nụ cười nhạt.

“Sao anh lại ở đây?” Khẳng định được một khoảng cách khá gần, Vĩnh Kỳ dừng bước, đôi mắt vẫn không rời khỏi cặp đôi trước mặt.

Đau lòng thật… khi phải trông thấy người mình yêu đang kề cận một thằng khác không phải mình.

Cô đột ngột biến mất khỏi cuộc sống Vĩnh Kỳ không một lý do, nay lại xuất hiện bên một người con trai khác, không lẽ cô không biết cậu yêu cô nhiều đến mức nào sao?

“Ơ, em cấm không cho anh đến đây sao?” Vĩnh Kỳ nhún vai, chuyển ánh mắt từ Ái Hy sang Minh Vỹ, đắc ý khẳng định. “Anh chàng này chắc cũng chỉ được vài ngày thôi nhỉ? Anh hiểu em quá mà.”

Minh Vỹ khẽ nhíu mày, tên này nói như vậy là có ý gì?

“Đây là chuyện của tôi, anh không cần quan tâm.” Trả lời một cách dứt khoát, Ái Hy ném que kem trên tay vào sọt rác với một lực khá mạnh, giọng nói khinh khỉnh. “Mất cả hứng.”

“Gặp lại bạn trai em không vui à? Hay có người mới nên muốn cắt đứt với người cũ?” Giọng của Vĩnh Kỳ thoáng run rẩy, có lẽ cậu đang cố kìm nén cảm xúc bản thân. “Thảo nào mấy ngày nay em chuyển trường, anh đến tận nhà cũng không thấy đâu… thì ra là đi theo tiếng gọi của trái tim.”

Cuộc đối thoại giữa cô và Vĩnh Kỳ khiến anh cảm thấy thật bức bối và khó chịu, đôi bàn tay siết lại thật chặt và run lên từng đợt.

“Anh lằng nhằng nhiều quá đấy, Vĩnh Kỳ à.” Chất giọng vô cảm cất tiếng, đôi mắt cô chỉ lướt sơ qua Vĩnh Kỳ, sau đó chú mục vào chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út. “Anh muốn tôi dứt khoát chứ gì? Được thôi.”

Nói là làm, cô tháo nhanh chiếc nhẫn trên tay, lạnh lùng thả chiếc nhẫn đó xuống đất, tạo nên một thứ âm thanh va chạm của kim loại.

Cả hai chàng trai trong cuộc đều lặng người nhìn người con gái ngạo mạn trước mắt, nhưng mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau.

Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn dưới chân… thật vô tình. Khoảnh khắc mà chiếc nhẫn rơi xuống đất từ bàn tay xinh xắn kia, trái tim Vĩnh Kỳ như ngừng đập.

Trong tình yêu, Vĩnh Kỳ lại vô tình trở thành món đồ chơi trong tay cô, nhưng anh thật sự không thể biết được số thứ tự mà mình mang là số mấy… vì chính bản thân Ái Hy cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu mối tình nhạt nhẽo, không chút cảm xúc.

Tiếng dư âm của sự va chạm đang được lặp lại một lần nữa trong tâm trí Vĩnh Kỳ. Chiếc nhẫn chứng minh cho tình yêu giữa anh và cô đã được chủ nhân nó nhẫn tâm ném vào hư vô.

Sự đau đớn trong đáy mắt của Vĩnh Kỳ lọt vào tầm mắt Ái Hy. Nhưng vẫn bằng đôi mắt lạnh lùng vô cảm ấy, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh phát ngôn.

“Kết thúc, tôi với anh không còn quan hệ gì nữa.” Lặp lại câu nói như tập một vở kịch không lối thoát, câu nói mà Ái Hy dùng để chấm dứt những mối tình nhàm chán.

“Em tưởng tôi là con rối mà em muốn làm gì thì làm sao?” Đôi mắt của Vĩnh Kỳ trở nên sắc bén, một đôi mắt đầy căm phẫn.

Vĩnh Kỳ tức giận nắm lấy tay Ái Hy, kéo mạnh cô về phía mình. Trọn vẹn một cái ôm tình cảm như một cuộn phim chiếu chậm trước mắt Minh Vỹ, không thể tin được trước mặt đại thiếu gia mafia có tiếng như anh lại chỉ có thể đứng yên nhìn vợ của mình ngã vào vòng tay của kẻ khác.

Những câu hỏi nghi vấn còn chưa được giải đáp, giờ đây anh lại phải chứng kiến cảnh kẻ khác dám ngang nhiên ôm vợ mình không hề kiêng nể.

Đôi mắt anh trừng lên, những tia nhìn đầy sát khí hầu như dành trọn cho Vĩnh Kỳ.

Ái Hy cũng không khác gì Minh Vỹ, hành động bất ngờ của Vĩnh Kỳ khiến Ái Hy không kịp phản ứng. Rất nhanh sau đó, cô lấy lại tinh thần, dùng tay đẩy mạnh Vĩnh Kỳ ra… nhưng vô ích, vòng tay sắt thép của Vĩnh Kỳ vẫn ôm trọn bóng người nhỏ bé.

Những người hiếu kỳ trong công viên giải trí đứng lại xem, tạo thành một vòng tròn khá lớn… bao bọc ba nhân vật chính đang chìm đắm vào thế giới riêng tư.

“Xin em, đừng rời bỏ anh.” Giọng nói trầm ấm của Vĩnh Kỳ lên tiếng van nài, trái tim đang đập gấp gáp hơn. “Anh thật sự cần em.”

“Buông ra.” Ái Hy vẫn bị kèm chặt trong vòng tay của Vĩnh Kỳ, chỉ biết đưa mắt nhìn Minh Vỹ cầu cứu.

Võng mạc của cô đang mở to, chú mục vào người trước mặt… gương mặt đó đang tàn nhẫn đến mức đáng sợ!!

Minh Vỹ tiến gần đến phía Ái Hy, đưa bàn tay đặt lên vai Vĩnh Kỳ.

“Buông cô ấy ra.” Anh cất giọng đều đều, nhưng giọng nói lại hoà lẫn sự uy hiếp và ra lệnh vốn có.

Vẫn không một tiếng trả lời… Gương mặt Minh Vỹ dần tối lại, một nụ cười nhạt hiện ra trên gương mặt ấy. Cảm giác bất an vây kín tâm hồn Ái Hy, nay sắc thái u ám trên gương mặt anh càng khiến cô lo lắng.

Bàn tay anh siết siết chặt lại, vẫn là dáng vẻ thật lạnh lùng và tàn độc.

Nhưng bàn tay Ái Hy lại nhanh chóng nắm lấy tay Minh Vỹ, nở một nụ cười trấn an. Cô đang cố gắng kìm hãm con quái vật đang lấn chiếm ý thức của anh, và cô không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối.

Minh Vỹ ngạc nhiên nhìn Ái Hy nghi hoặc, như đang trách cứ về hành động bất ngờ của cô… ngược lại, Ái Hy chỉ lắc nhẹ đầu. Dường như cô đang ra hiệu cho anh thì phải?

Hiểu ý, anh lập tức dừng ngay hành động ban nãy, tin tưởng giao phó mọi việc cho cô vợ ngốc nghếch.

Trông thấy Minh Vỹ đã có ý hợp tác, Ái Hy lấy tinh thần, hít một hơi thật sâu… sau đó dồn hết trọng lực lên chân và đạp vào chân Vĩnh Kỳ một cái. Hành động như bao người bình thường khác, dĩ nhiên Vĩnh Kỳ cũng lộ rõ gương mặt đau đớn, vòng tay nới lỏng ra. Ngay lập tức, Minh Vỹ kéo cô về phía mình, nhìn Vĩnh Kỳ với đôi mắt khinh thường.

“Anh nghĩ anh là ai? Cùng lắm chỉ được vài ngày thôi.” Vĩnh Kỳ đau đớn nhìn Ái Hy, nói bằng giọng giễu cợt. Theo sau câu nói của Vĩnh Kỳ là một câu trả lời ngắn gọn nhưng thật súc tích.

“Tôi là chồng của cô ấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3