Hồ tuyệt mệnh - Chương 29
Chương 29: Không ăn được thì đạp đổ
Tất cả bắt đầu từ ngày Tần Mạt gặp bất hạnh. Tối hôm đó mưa to gió lớn,
giống như hầu hết các phim kinh dị hạng hai hạng ba thường miêu tả. Tần
Hoài đang ngồi trong văn phòng, viết bài quảng cáo cho một công ty, anh
làm mấy việc cùng một lúc. Tần Mạt đang là sinh viên năm thứ hai, sau
bữa tối trong căn nhà lá đơn sơ bên sông mà Tần Hoài thuê, thấy thời tiết xấu nên cô không trở về ký túc xá mà ngủ lại đó.
Một quyết định sai lầm.
Hồi đó Tần Hoài chưa có Phương Văn Đông và Quân Quân, và đương nhiên chưa có Quảng Diệc Tuệ.
Cửa sổ căn nhà ấy chỉ đẩy mạnh là mở toang.
Lúc bị hành hung, Tần Mạt đang ngủ say. Rất nhiều thương tích trên người
chứng tỏ cô bị bạo lực dã man và cũng chống trả quyết liệt.
Rốt cuộc hung thủ đã thắng thế. Vì muốn thỏa mãn nhiều hơn nữa, hắn lục
lọi cuỗm đi toàn bộ tiền mặt trong căn nhà cũ nát và cả vài món đồ trang
sức của Tần Mạt.
Có lẽ vì chống cự quá kinh khủng cả thể xác lẫn tinh thần, và cũng vì
hung thủ quá tàn bạo, nên từ đó Tần Mạt đâm ra thần kinh thất thường, cô
không thể nhận diện hung thủ hoặc cung cấp các manh mối. Có quá ít đầu
mối cho nên vụ án nhanh chúng bị gác lại, rồi dần trôi vào quên lãng.
Sau đó cô bỏ học. Tần Hoài gánh mọi áp lực trong việc chăm sóc cô em,
nằm viện tâm thần điều trị một thời gian ngắn cũng ngốn sạch số tiền
dành dụm vốn chẳng nhiều nhặn gì. Rồi lại mời bác sĩ, mời hộ lý chăm
sóc… quá trình này khiến Tần Hoài lần đầu tiên trong đời có một nhận
thức rõ ràng: tiền, có thể chỉ là rác rưởi nhưng lúc cần thiết thì không
thể thiếu nó. Anh cần tiền, cần rất nhiều tiền.
“Cho nên anh nghĩ đến kho báu của Bá Nhan trong truyền thuyết?” Na Lan nhìn thẳng vào mắt Tần Hoài.
“Nên nói là, trong cảnh bí bách và tuyệt vọng, tôi đã nghĩ đến kho báu
của Bá Nhan trong truyền thuyết. Nói chính xác hơn là muốn viết một kiệt
tác xưa nay chưa từng có. Đích thân thám hiểm kho báu cũng là một cách
lao động để làm giàu.
Có thể nói thật với cô rằng, người có ý nghĩ như tôi không phải chỉ có
một hai người.” Tần Hoài nhìn lại cô, khóe miệng anh hơi giật giật, như
tủm tỉm lại như gượng cười chua chát. “Tôi đã mua cả ống nhòm đặc biệt
để quan sát những người thỉnh thoảng đến hồ lặn tìm kho báu, muốn xem
xem họ có thu hoạch gì không.”
Na Lan vẫn nhìn thẳng vào anh ta: “Tôi chỉ hiểu về anh rất ít nhưng cũng
nhận ra rằng anh chưa đến nỗi bí bách và tuyệt vọng rồi nhào bừa xuống
hồ Chiêu Dương rộng hàng trăm dặm, thám hiểm từng mét khối nước để tìm
kho báu.”
“Nói hay thật!” Tần Hoài quay vào thư phòng rồi lại trở ra, tay cầm một
tờ giấy, nói: “Cô xem đi. Cô chớ nói thế! Tôi chưa mù quáng đến mức ấy
đâu.”
Đó là tờ photo một tấm bản đồ thời cổ, điều thú vị là trên đó không có chữ Hán nhưng lại ghi những ký tự rất kỳ quái.
“Chẳng lẽ đây là… bản đồ hồ Chiêu Dương?” Na Lan có thể nhận ra nước và hòn đảo.
“Tinh mắt đấy! Nó không thật giống hình dạng hồ Chiêu Dương trên bản đồ giao thông ngày nay nhưng nó đúng là hồ Chiêu Dương.”
“Những chữ này…”
“Là chữ Mông Cổ.” Tần Hoài nói. “Dịp đó tôi rất túng quẫn, nên tôi làm
bất cứ việc gì dính dáng đến chữ nghĩa, tham gia biên soạn cuốn “Chiêu
Dương ký sự” là một trong những việc ấy. Hồi đó nhà xuất bản Cổ Tịch đặc
biệt giúp chúng tôi tạo dựng quan hệ, chúng tôi cần tiếp xúc với những
vật quý trong các thư viện và bảo tàng ở các tỉnh, thành phố. Bản đồ này
lưu giữ ở phòng sưu tập văn vật thuộc bảo tàng tỉnh. Họ có một cái tủ
cỡ đại rất hấp dẫn, phần lớn các chuyên gia cho rằng các thứ cất trong
tủ ấy là không quan trọng hoặc không rõ lại lịch. Tất nhiên đôi khi cũng
có vài món đặc sắc, chẳng qua là chưa tinh tường nhanh mà thôi. Tôi
thấy tấm bản đồ này trong đó, người ta vẽ tay và dùng dao trổ trên một
tấm da dê. Các chuyên gia giám định sẽ cài các mẩu bìa vào để đánh dấu.
Họ xác định niên đại là cuối thời Nguyên, không rõ xuất xứ và tác giả,
nội dung có thể là một phần của hồ Chiêu Dương. Tôi thấy rất hứng thú,
bèn photo nó. Về sau tôi nhờ chuyên gia cổ văn Mông Cổ phiên dịch, thì
biết những ký tự này có một số ghi chép về đảo Hồ Tâm. Cũng chẳng rõ cụ
thể hôm nào, bỗng nhiên tôi liên hệ với tấm bản đồ này với truyền thuyết
lâu đời về Bá Nhan giấu của. Rất khiên cưỡng, chẳng có mấy căn cứ để
gắn chúng với nhau, nhưng tôi nghĩ mình cứ nên thử xem sao. Thoạt tiên
tôi xem thật tỉ mỉ, không cảm thấy tấm bản đồ này sẽ dẫn tôi đi đến đâu.
Các ký hiệu cũng
chỉ là đánh dấu một số nơi dễ nhận ra như hòn đá, bãi cát nóng ở đảo Hồ
Tâm. Dựa vào các ký hiệu ấy tôi lần lượt lặn xuống, nhưng càng xuống sâu
càng thấy hoang mang. Mỗi ngày tôi chỉ nghiên cứu một khu vực nhỏ. Rồi
tôi nhận ra rằng mình cần có trợ thủ.”
“Thảo nào…. cho nên anh bắt đầu tìm những người giỏi bơi lội làm trợ lý
cho anh!” Na Lan đã hiểu ra tại sao đóa hoa phù dung Quảng Diệc Tuệ trở
thành trợ lý cho Tần Hoài.
“Hồi đó tôi quen Văn Đông, anh ấy cho tôi biết đại học có cô Quảng Diệc
Tuệ là tay bơi rất cừ khôi. Cho nên cô hoàn toàn có thể nói tôi đã hại
Diệc Tuệ, vì tôi đã dẫn cô ấy vào vòng xoáy này.” Dưới ánh đèn yếu ớt,
đôi mắt Tần Hoài có nét mơ màng xa vắng.
“Tôi thấy chuyện này chưa thât logic lắm?” Na Lan nói.
Tần Hoài gật đầu: “Cô đã điều tra nạn nhân trong ‘vụ án năm xác chết’,
ba người trong đó là các cao thủ về lặn, cái chết của họ có liên quan
đến kho báu Bá Nhan không?”.
“Khả năng này rất lớn. Diệc Tuệ thì mất tích sau đó không lâu, cho nên
anh nghĩ rằng vụ án và vụ mất tích của Diệc Tuệ liên quan đến nhau chứ
gì?”.
Tần Hoài buồn bã nhắm mắt hồi lâu, rồi nói: “Cô có cảm thấy về mặt thời
gian thì ngẫu nhiên một cách kỳ lạ không? Có lẽ Ba Du Sinh chưa nói với
cô rằng chính anh ta cũng đồng thời nghiên cứu cả hai vụ án này nhưng
không thành công. Cho nên tôi mới tích cực điều tra vụ án năm xác chết,
cũng như cô, tôi đi phỏng vấn bạn bè người thân của các nạn nhân, và
cũng làm việc với các cảnh sát nữa. Ban đêm, tôi thường ra ngoài theo
diõ những người đi săn kho báu, hy vọng sẽ tìm ra vài đầu mối từ chính
họ. Nhưng kết quả hầu như bằng 0. Ít hôm sau tôi nhận ra mình bị theo
dõi, có lần trở về nhà, tôi thấy tủ sách bị lật tung, ổ cứng máy tính
biến mất. Tôi nên cảm ơn vụ đó, nhờ nó mà vài truyện ngắn rất kém của
tôi không đăng được nữa, giúp tôi cứu vãn danh dự. Nhưng tôi đã biết vụ
án năm xác chết liên quan đến rất nhiều vấn để, mình không thể đụng
vào.”
Na Lan lẩm bẩm: “Vậy thì kẻ đột nhập ký túc xá lấy trộm ổ cứng di động,
hành hạ con chuột Hamster của tôi, cũng là bọn khốn kiếp đó.”
“Tôi cho là thế.” Tần Hoài nói. “Vũ Hân bị hại, Diệc Tuệ mất tích, chắc
do cùng một bọn gây ra. Nếu không vì tôi đến giờ vẫn ngồi im không hành
động gì, chắc tôi cũng đã mất mạng từ lâu.”
Na Lan thấy người gai lạnh: thì ra Tần Hoài lâu nay vẫn sống trong sợ
hãi. Có lẽ cái lối sống tỏ ra vô tình và háu gái của anh ta chỉ
là giả vờ cho thiên hạ nhìn vào, nhằm giữ an toàn cho bản thân, để dần dần tiếp tục điều tra rõ sự thật về Diệc Tuệ mất tích.
“Việc anh chuyển sang đảo này…”
“Sẽ giúp tôi có thể quan sát thêm những người đến đây tìm kho báu. Bàn
tay đen nấp sau vụ án năm xác chết sẽ không chịu dừng lại một khi chưa
tìm thấy kho báu, hắn sẽ còn đến nữa…”
“Sao anh dám chắc họ chưa tìm thấy kho báu? Rất có thể sau khi tìm được
rồi thì một kẻ muốn độc chiếm, bèn giết hết những người cùng tham gia.”
“Vậy cô thử nói xem: chỉ bám vào cái đuôi của một truyền thuyết để đi
tìm kho báu, thì tìm thấy và chưng hửng, khả năng nào lớn hơn?”
“Còn anh, cũng chưng hửng hay sao? Chỉ làm nghề bán chữ, sao bỗng dưng có tiền mua nổi một biệt thự sang trọng?”
Tần Hoài chăm chú nhìn Na Lan rất lâu rồi mới nói: “Cô cho rằng Ba Du
Sinh vốn rất chu đáo trong công việc, lại không xoáy vào chi tiết đáng
ngờ này à? Câu trả lời thực ra đơn giản thôi, cô có thể hỏi Ba Du Sinh
mà xác minh. Thực ra tôi và ông Hải Mãn Thiên ký thỏa thuận, tôi kiếm
được một thùng vàng – nói theo cách nói dân gian; trước đó tôi đã hoàn
thành ba cuốn tiểu thuyết, chỉ chờ Bá Lạc (1) nhìn đến, kết quả là bán
được 300 ngàn cuốn, có thể coi đó là chuyện thần kỳ nho nhỏ. Trong quá
trình mua nàh, đương nhiên ông Tư Không Trúc đã giúp tôi rất nhiều, giảm
giá cho tôi rất đáng kể.”
Na Lan nghĩ bụng: nói Tư Không Tình giảm giá cho anh mới đúng. Nhưng cô
vẫn tin, tin rằng Tần Hoài không tìm thấy kho báu. “Nói vậy tức là dù ai
gây ra vụ án năm xác chết, người ấy phải rất có thực lực, ba năm qua
vẫn không để lộ một dấu vết nào.”
“Chắc bọn họ cũng cho là thế, cảnh sát đã phải tốn bao tinh lực rồi,
mình tôi khám phá sao nổi? Giả sử sau này tôi có tìm ra vài dấu viết,
nếu bọn họ muốn khử tôi thì dễ như giết một con kiến. Nói thật, tôi cảm
thấy rất tuyệt vọng. Ba Du Sinh tài giỏi là thế, trinh sát đẳng cấp là
thế, đã từng phá vô số nghi án lớn là thé mà hình như cũng phải bó tay!
Có điều, việc tôi bị theo dõi, bị lục soát chỗ ở, đều quy kết cho vụ án
năm xác chết thì chưa chắc đã công bằng.”
“Còn ai vào đây nữa?” Na Lan hơi ngờ ngợ, có lẽ cô đã có câu trả lời.
“Một người quen của cô… nói đúng ra là mới quen.”
“Đặng Tiêu à?”
Tần Hoài vênh mặt, nhìn Na Lan: “Con gái quá thông minh thì hơi đáng sợ đấy!”.
“Nếu thấy khó chịu thì các anh có thể tránh xa tôi.”
Tần Hoài cười: “Tôi là
gã đần, nên sợ nhất là không gặp nổi cô gái thông minh. Đặng Tiêu từ khi
tốt nghiệp không hề rời Giang Kinh, và không ngừng đeo bám Diệc Tuệ.
Anh ra trông có vẻ dễ tính nhưng lại có máu gan lỳ, ương ngạnh, chưa sứt
đầu mẻ trán thì chưa tỉnh ra.”
“Anh thử soi gương nhìn lại mình xem, câu này là nói về anh thì phải?”
Tần Hoài hơi đổi sắc mặt: “Hình như cô rất ái ngại cho anh ta?”.
“Nên nói là tôi hiểu kỹ hơn về anh mới đúng.” Nếu không vì còn nhiều câu
hỏi khác, thfi Na Lan muốn kết thúc đối thoại ở đây. “Anh hãy nhớ lại
đi, những người quen của anh, ai chẳng cứng đầu? Anh nên đặt mình vào vị
trí của Đặng Tiêu mà suy nghĩ, họ có tình cảm từ hồi ấu thơ, còn anh
thì chen ngang…”
“Tôi không vô duyên đến thế!” Tần Hoài ngắt lời. “Cô vào cuộc với cách
nhìn của bác sĩ tâm lý, lại chỉ nghe lời từ một phía. Trước khi Diệc Tuệ
quen tôi, cô ấy đã chia tay với Đặng Tiêu rồi.” Anh ta ngao ngán xua
tay. “Bàn chuyện này chỉ tổ vô ích. Tôi luôn có cảm giác Đặng Tiêu sẽ
làm những việc rất quá trớn. Không riêng gì tôi, Diệc Tuệ cũng có cảm
giác đó.”
Na Lan hơi sững sờ kinh ngạc, khẽ kêu lên: “Thì ra là… vì thế mà Diệc Tuệ mua bảo hiểm nhân thọ cho mình?”.
Tần Hoài gật đầu: “Khi đó tôi thấy khó hiểu, Diệc Tuệ đang ổn mọi bề,
sao lại mua bảo hiểm nhân thọ, lại còn giấu cả tôi. Đến nỗi sau khi cô
ấy mất tích, người ta đồn rằng tôi phất lên là nhờ khoản tiền công ty
bảo hiểm chi trả! Tin đồn hoàn toàn không có căn cứ pháp lý nào hết! Mãi
về sau tôi mới nhớ ra Diệc Tuê từng nói với tôi rằng ‘có kẻ không được
ăn thì đạp đổ, chứ không cho phép ai sở hữu’!”.
Câu nói lạnh lùng, giá buốt như nước đá, khiến Na Lan nhớ đến câu nói
của Phàn Uyên cách đây không lâu: vấn đề nghiêm trọng nhất của Đặng Tiêu
là hễ vướng vào rồi thì rất khó mà đi ra.
“Ý anh là… Diệc Tuệ mất tích, có liên quan đến Đặng Tiêu?”
“Chỉ là ‘có thể’ liên quan đến anh ta, cũng có nhiều khả năng liên quan đến vụ án năm xác chết.”
“Khi Diệc Tuệ mất tích thì anh ở đâu?” Na Lan còn định nói là “Có thể liên quan đến anh cũng nên”.
Tần Hoài nói như đang ngủ mê: “Lúc đó tôi say, sau bí tỉ.” Đúng như Ba Du Sinh nói.
“Nhưng sao lại ngẫu nhiên kỳ lạ, đúng buổi tối hôm đó thì anh say rượu?”
Na Lan cảm thấy mình giống như phẩm vấn phạm nhân, quên béng kỹ xảo đối
thoại.
“Cô đang thẩm vấn tôi à?”
“Tôi tin rằng anh vô tội.”
Tần Hoài
nhếch mép cười đau khổ, nói: “Câu hỏi của cô, chính tôi cũng tự hỏi mình
vô số lần. Tôi chỉ nhớ, tối hôm đó Diệc Tuệ bỗng nói là, nên chúc mừng
tôi đã ký được hợp đồng với ông vua xuất bản Hải Mãn Thiên, sẽ cùng nhấm
nháp vài món và uống chút rượu. Tôi chẳng đắn đó gì, tôi và cô ấy cùng
uống, sau đó tôi không biết gì nữa… Diệc Tuệ biết tôi tửu lượng rất kém,
uống vào là say luôn.”
“Biết đâu, cô ấy đã tự lựa chọn xa anh…”
Tần Hoài sững người, chẳng khác gì nghe thấy câu nói vô lý tức cười nhất
trong năm. “Thế thì cô nói xem, tại sao lại thế? Hiện giờ cô ấy đang ở
đâu?”.
Na Lan thở dài, nói: “Đặng Tiêu tìm ba năm còn không thấy, thì tôi sao biết được? Coi như vừa rồi tôi nói bừa…”
Tần Hoài bình tĩnh trở lại, khẽ lẩm bẩm: “Cô ấy… không thể bỗng dưng vô
cớ bỏ tôi mà đi. Vừa nãy cô cũng đã nhìn thấy cái hang động dưới đáy hồ
rồi, tôi và Diệc Tuệ cũng lặn và phát hiện ra, nó là chốn thần tiên
tuyệt vời dù khi đó chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Chúng tôi cùng
bơi, cùng lăn. Đó là những ngày vui vẻ hạnh phúc nhất của tôi. Diệc Tuệ
thật sự là một kho báu của tôi. Hồi đó chúng tôi thường mang theo đồ ăn
vào hang động ấy tổ chức nấu ăn dã ngoại. Rồi thề rằng nếu ai đi trước,
người kia sẽ đưa bạn đời đến đó an nghỉ… Và sau này sẽ cùng vĩnh viễn ở
bên nhau…”