Lưu Bạch, Anh Yêu Em - Chương 23-24

 Xuống xe tôi mới phát hiện ra đây là khu nhà ở cao cấp, mấy tòa nhà mọc lên cao vút giữa thảm cỏ xanh rộng lớn, góc phải có một hoa viên kiểu Trung Quốc, cửa ra vào hình khum liền với hàng rào mọc đầy hoa tường vy. Nhìn vào bên trong, hành lang tĩnh mịch, ánh đèn dịu mắt, dường như sâu bên trong có cái hồ nhỏ, mặt nước lấp lánh. Đám người giàu có này! Tôi nghiến răng, không biết mảnh đất Thượng Hải này còn bao nhiêu người ngay cả chỗ chen chân cũng chẳng có nữa?

“Đi thôi, anh đưa em đi dạo cho khuây khỏa.”Cho vào trước, tôi ngần ngừ đứng yên một chỗ không nhúc nhích “Lưu Bạch, em sợ anh ăn thịt em à? Sao mà nhát gan thế”.

Chơi trò kích tướng à? Không ăn thua, tôi đâu phải cô thiếu nữ ngây thơ.
Cho dừng chân, nhìn đồng hồ:”Mau lên Lưu Bạch, sắp đến giờ rồi, nếu để lỡ cái này, chắc chắn em sẽ hối hận đấy”.

Nghĩa là sao nhỉ? Tôi nhìn Cho với vẻ nghi ngờ, đột nhiên loáng thoáng có tiếng đàn sáo từ trong hoa viên vọng ra, ngân nga du dương,sau đó, một giọng hát mềm mại cất lên, đang hát thì dừng lại, sau đó lại cất lên. Lẽ nào là thật ư? Muộn thế này rồi mà chốn này vẫn còn người hát Côn khúc ư? Tình tò mò nổi lên, tôi liền bước vào trong.

Mây trời bồng bềnh, nhạn bay từng đàn. Ngự viên sắc thu lung linh. Liễu thêm vàng, lục bình thêm xanh, sen hồng rụng cánh. Hành lang trạm chổ công phu, hoa quế thơm ngát đang hé nở. Cầm tay bước đến bên hoa, gat bỏ mọi nỗi u sầu. Dưới gốc bồ đề, bóng sen lung linh trên mặt nước, ngô đồng lặng lẽ xanh mát. Trở lại hành lang, lưu luyến hương hoa chim én nhớ người…

Càng đi vào trong, giọng hát mềm mại càng rõ. Đầu cuối của hành lang có một sân khấu xinh xắn, hai bên sân khấu có hai người đang chăm chú thổi khèn, thổi sáo, giữa sân khấu có một người đàn ông mặc đồ cổ trang cất giọng khẽ hát. Hóa ra giọng hát mềm mại đó lại là của đàn ông. Đứng cách một cái giếng nhỏ, bất chợt tôi có cảm giác như mình đang lạc vào cõi thiên thai. Cũng kỳ lạ thật, anh chàng Cho này, lần nào cũng làm tôi bất ngờ không thể nói được gì.

“Thế nào? Cũng không uổng công đến đây chứ?” Cho kéo tôi ngồi xuống, từ xa giơ tay chào người trên sân khấu.

“Các anh quen nhau à?”

“Mấy người bạn đó mà, nhàn rỗi nên thích bày trò. Toàn là những kẻ lập dị, nửa đêm nửa hôm ra đây hát hò. May mà khu này yên tĩnh, nếu không người khác lai tưởng có ma.”

Một quả xanh từ đầu kia ném tới, tiếng sáo im bặt, một giọng nói trầm ấm cất lên:”Cho, cậu nói linh tinh gì vậy. Đám mình phiêu bạt mỗi đứa một nước, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau ở Thượng Hải, có ý tốt mời cậu đến đây tụ tập, cậu đã đến muộn thì chớ, lại còn đứng đó nói linh tinh”.

Cho cười ha ha, đứng len dang tay:”Ra làm quen với Lưu Bạch, vị khách quý tôi đưa đến nhé. Cô gái này ăn nói thẳng thắn lắm , sợ lát nữa cô ấy sẽ làm các cậu phật ý nên tôi phải nói trước.”

Tôi bị đẩy lên phía trước, đành đứng cách giếng gật đầu chào mấy người đàn ông đó. Người trên sân khấu vẫy tay gọi Cho:”Cậu còn không định thể hiện à? Hôm nay kiểu gì cậu cũng phải làm một đoạn Đường Minh Hoang”.

Tôi trợn tròn mắt nhìn Cho:”Anh cũng biết hát cái này à?”.

Cho kéo tôi đi qua cầu rồi lên sân khấu, chớp chớp mắt nói với tôi đang đứng như trời trồng ở dưới:”Lưu Bạch, để em có thể mỉm cười, hôm nay anh cũng thử liều một phen”.
Tiếng nhạc trầm bổng cất lên. Cho đứng trên sân khấu khẽ hát:”

Không cần bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà của nàng nâng mâm đầy, chỉ mong được nâng chum rượu nhỏ mặt đối mặt. Ta và nàng cùng nâng chén, mắt trao mắt, khẽ hát đôi câu, chỉ vài ba chén, nhẹ nhàng thanh tao.

Trời ạ! Đầu tôi trống rỗng, không ngờ người đàn ông đang đứng trên sân khấu kia lại hát được như vậy. Vẫn biết là lời hát hơi có vấn đề nhưng lúc này, tôi chỉ có thể phản ứng như vậy.

Tôi bất ngờ đến mức không thể nói được gì, mãi cho đến khi Cho bước xuống cốc đầu tôi:” Lưu Bạch, em thấy lạ quá nên đần người ra hả?”

Mấy anh chàng kia cũng bước tới:” Em thấy thế nào?”

Tôi chợt bừng tỉnh,:”Em rất ít nghe Côn khúc nhưng vừa nãy đứng ngoài sân, nghe các anh hát mấy câu mới vào đây. Thực sự là rất hay, giọng ấm và rất đi vào lòng người”.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tôi thấy hơi ngại.”Em xin lỗi, em không biết nhận xét, chỉ nói bừa vậy thôi”.

Đột nhiên anh chàng hát lời Dương Quý Phi liền cười, đầm tay lên vai Cho:”Không đơn giản, nhà ngươi lại còn đưa được đến đây nữa. Lần này có phải là thật hay không đấy?”.

“Thôi tránh ra, đừng làm Lưu Bạch sợ”, Cho khẽ gạt tay cậu bạn ra. Anh chàng này không chịu buông tha, cười với tôi rồi nói:”Lưu Bạch này, đây là lần đầu tiên Cho hát trước mặt người ngoài đấy, rất hiếm gặp đó, vừa nãy em có ghi âm lại không?”.

“Em…”, tôi ngắc ngứ, thực sự không biết nên trả lời thế nào.

“Đi thôi, Lưu Bạch”, Cho kéo tôi. Bị anh ta kéo ra ngoài nên tôi hơi luống cuống:”Còn bạn anh nữa, không sao à?”.

“Mặc kệ bọn họ, đặc điểm lớn nhất của mấy người đó là quá nhàn hạ. Nếu đứng đó lâu, họ lại bắt đầu nói năng linh tinh, anh sợ đến lúc đó em lại không chịu nổi.”

Quay lại xe Cho, tôi vẫn chưa hết suy nghĩ, thực ra, người nhàn hạ nhất chính là anh ta mới đúng, chơi toàn những trò lập dị. Những người như các anh từ đầu đến chân chỉ thấy bốn chữ con nhà quý tộc. Không hiểu sao tôi lại xui xẻo đến mức dây phải các anh?
Xe quay trở lại con đường lúc trước, Cho lên tiếng hỏi:”Lưu Bạch, giờ em đã cảm thấy khá hơn chưa?”

Tôi tròn mắt nhìn Cho, đột nhiên mới thấy một loạt những điều bất ngờ xảy ra vừa nãy đã khiến cảm giác đau đớn, chán chường lúc trước vơi đi khá nhiều.

“Vẻ mặt này rất đáng yêu Lưu Bạch ạ. Hồi mới quen, em toàn nhìn anh bằng vẻ mặt lạnh như tiền, giờ thì khá hơn rất nhiều rồi, càng ngày em càng làm cho anh có thiện cảm với em hơn”, Cho vừa lái xe vừa liếc tôi rồi nói, vẻ mặt đó giống hệt lúc hát trên sân khấu. Không ngờ tôi lại mềm lòng đưa mắt nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Tôi cố tìm chuyện để nói, giảm bớt bầu không khí ngột ngạt trong xe:” Những lúc nhàn rỗi các anh thường giả trí như thế à?”

“Toàn là anh em nhà họ Viên cả, hiếm khi có dịp gặp nhau. Em biết bọn anh hát gì không?”

“Biết, Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi, các anh hát vở Trường Sinh Điện”

Cho mỉm cười:” Em có thích không? Trong hàng ngàn cung tần mỹ nữ, Đường Minh Hoàng yêu chiều Dương Quý Phi nhất”.

Tôi lắc đầu:”Thế thì sao nào? Chẳng ăn thua gì so với giang sơn của vua, cuối cùng vẫn phải chết thảm đó thôi”.

Cho nghiêng đầu nhìn tôi một hồi:”Phụ nữ nên biết tận hưởng tình yêu mà người đàn ông dành cho mình. Lưu Bạch, em thông minh quá sẽ rất khổ.”

Đột nhiên giọng Sở Thừa lại vang lên bên tai tôi:” Để anh chăm sóc em, như thế không tốt sao? Em ngang bướng quá, sống sẽ khổ lắm”. Bất giác tôi đưa tay đỡ ngực, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trào dâng trong lòng, nhưng vô ích. Không để làm gì, tất cả chẳng để làm gì cả, từ cổ chí kim từ”giang sơn” đều được đặt trước từ “ mỹ nhân” . Làm gì có chuyện mỹ nhân quan trọng hơn giang sơn? Kể cả bỏ người phụ nữ mà mình yêu thương. Lịch sử là tấm gương trong sáng, đâu phải tôi thông minh, chẳng qua là buộc phải đối mặt với hiện thực mà thôi.

 Xe bất ngờ dừng lại, hai tay Cho đặt lên vai tôi:” Lưu Bạch, đừng nghĩ gì nữa, em còn trẻ, đừng giống như những bà già bảy, tám mươi tuổi hiểu hết sự đời được không?”

Tôi thẫn thờ nhìn Cho, đáng sợ quá, người đàn ông này nhìn thấu được tâm sự của tôi. Làm thế nào bây giờ? Nên tránh xa anh ta? Nhưng một ngày với bao chuyện xảy ra đã khiến tôi hết chịu nổi rồi. Giờ đây, bản lĩnh tự kiềm chế mà tôi vẫn coi là niềm tự hào cũng đã tan thành mây khói. Nước mắt bất giác trào ra, tôi có lấy tay che nhưng vô ích, mỗi lúc một nhiều, không thể kiềm chế.

Cho đứng đó thở dài:” Nào, anh cho em mượn vai để tựa. Rõ ràng là chẳng khác gì các cô gái khác mà lại cố tình làm ra vẻ ta đây cứng rắn , cao siêu”.

Tôi yếu đuối đẩy ra, giọng nức nở, thật không còn mặt mũi nào:” Anh hãy để em yên tĩnh một lát, mười phút thôi, không cần, năm phút là đủ rồi”.

Ngay lập tức tôi liền bị người đàn ông này kéo chặt vào lòng. Giọng anh hoàn toàn khác với giọng hát trầm ấm lúc trước, kiên quyết, mạnh mẽ:” Em đừng suy nghĩ gì nữa, Lưu Bạch! Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không để cho em có cơ hội ngồi một mình khóc lóc đau khổ đâu”.

Nếu là người con gái khác, không biết có hạnh phúc đến mức ngất đi không? Nhưng lúc này, tôi đang đấu tranh đau đớn giống như Sở Thừa đang đứng ở đó. Cổ họng nghẹn lại, suýt thì tôi gọi tên Sở Thừa. Vòng tay này không phải là cái tôi cần, những lời an ủi này cũng không phải là cái tôi cần, người duy nhất tôi cần lại là người tôi bắt buộc phải từ bỏ. Nước mắt trào ra như suối, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, tôi bật khóc.
Lâu lắm rồi tôi không được khóc thoải mái như thế này, tiếng khóc thổn thức hòa cùng giọng ca kịch cổ trong trẻo trên xe, kỳ dị làm sao. Một lúc lâu sau, tôi mới từ từ nín, rút tờ giấy ăn trước mặt, che mũi ngại ngùng, sụt sịt nói:” Xin lỗi, em vô duyên quá. Giờ anh có thể đưa em về nhà được không?”

“Không sao cả, không phải ai cũng có được cơ hội chứng kiến mỹ nhân trút bày nỗi lòng đâu. Anh thấy mình rất may mắn”, Cho ngoan ngoãn cho xe nổ máy, vừa mỉm cười vừa trêu tôi.

Tôi vừa lau nước mắt vừa ngước mắt lên:” Cho, em cám ơn anh vì chuyện hôm nay”

“ Không cần đâu, em khóc xong rồi hả? Em thử nói dự định của em xem sao”

“Dự định?”, tôi thắc mắc.

“Đương nhiên rồi. Hôm nay, em đã nắm được hết tình hình, Sở Thừa rất si tình! Anh đoán tiếp tới đây sẽ có nhiều chuyện hay đấy, em không có dự định nào thật hả?”

“Em có kế hoạch nhưng anh không cần quan tâm. Đây là chuyện riêng của em.” Nếu là hôm trước, chắc chắn tôi sẽ thốt ra câu nói đó. Nhưng người đàn ông này đã hết mình vì tôi và nếu không có anh ta, chắc chằn đêm nay , tôi sẽ đau khổ đến mức không thể làm chủ được mình. Nghĩ đến đây, tôi bèn đổi giọng:” Em đã hiểu bọn em không thể đi đến chuyện gì nên anh yên tâm, em sẽ không phá hoại hạnh phúc của em gái anh đâu”.
“Đừng nghĩ mọi việc đơn giản như vậy Lưu Bạch ạ. Đến giờ phút này, gia tộc họ Sở không hề để tâm đến sự tồn tại của em. Nhưng theo như những điều anh hiểu về họ, nếu chuyện này vẫn tiếp tục giằng co không đi đến được hồi kết thì chắc chắn sẽ có người xuất đầu lộ diện. Họ sẽ không như anh, nhìn thấy em là hồn siêu phách lạc lập tức giơ tay xin hàng đâu.”

Mặc dù là lời trêu chọc nhưng tôi cảm thấy lạnh lùng, tàn nhẫn biết bao. Không kiềm chế được, tôi bèn lên tiếng phản bác:” Các anh cứ tưởng em là hạng đàn bà bám riết đàn ông không chịu buông tha hay sao? Trước đó, em đã nói rõ ràng rồi, còn việc tin hay không là tùy anh”.

“Sao anh lại không tin em chứ!” Đột nhiên Cho cho xe giảm tốc rồi thở dài:”Vì anh không tin Sở công tử. Sớm biết cậu ta yêu em hết lòng thế này thì đáng lẽ đêm nay anh phải hát suốt đêm cho em nghe mới đúng”.

Tôi ngẩng đầu vì ngạc nhiên trước câu trả lời của Cho. Màn đêm tối mịt, ánh đèn trước cổng khu nhà tôi ở lờ mờ, nhưng chiếc xe màu trắng như tuyết của Sở Thừa vẫn lặng lẽ đỗ trong bóng tối, vô cùng nổi bật. Tôi hít một hơi thật sâu, đột nhiên thấy hơi hoa mắt.
Cho đỗ xe lại, một mình bước xuống, đóng cửa xe rồi đi về phía xe Sở Thừa.Tôi sốt ruột quá, gắng sức đẩy cửa nhưng lần nào cánh cửa đáng ghét này cũng không nhúc nhích . Tôi liền vội vàng tìm nút bấm trên dàn điều khiển . Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóa bật ra. Tôi đẩy cửa bước xuống, chạy về phía hai người đàn ông đó. Nhưng khi đến gần, tôi lại dừng chân, không biết làm gì tiếp theo.

“Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng biết làm như thế không thể giải quyết được gì, dù là để Lưu Bạch đỡ đau khổ nhưng cậu cũng nên đối mặt với thực tế, làm những việc mà cậu cần phải làm. Không phải gia tộc họ Sở nổi tiếng vì tính quyết đoán đó sao? Sao lại có người như cậu nhỉ?”

Sở Thừa không trả lời, chỉ nhìn rồi đưa tay về phía tôi:”Lưu Bạch, em lại đây”.

Tiếng anh khan đặc, vết tím bầm trên má vẫn còn, lòng đau như cắt, chỉ muốn lao đến ôm chặt anh. Nhưng cánh tay lại bị Cho túm chặt:”Lưu Bạch, em quên những lời em nói hồi nãy rồi à?”

Tôi rụt tay lại, quay đầu nhìn Cho, bàn tay anh ta mạnh mẽ, rắn chắc, lý trí đã quay trở lại, tôi yếu đuối cúi đầu, im lặng.

“Anh buông cô ấy ra, ngày mai tôi sẽ về nhà nói chuyện với cha, tôi sẽ từ chối cuộc hôn nhân này. Nhà họ Viên các anh đừng tưởng đe dọa được tôi và Lưu Bạch”, giọng Sở Thừa lạnh lùng cất lên.

Cho bèn bật cười:” Cậu nói từ chối là từ chối à?Đâu có đơn giản như vậy. Gia tộc họ Viên đã bắt đầu mua cổ phần của gia đình cậu ở Trung Quốc, cha cậu đang đợi chuyện hôn nhân của cậu đi đến quyết định cuối cùng, sau đó sẽ bắt tay với chúng tôi giành lại vị trí đầu bảng. Lúc này, cậu nói từ chối , e rằng cha cậu sẽ tìm mọi thủ đoạn để giải quyết êm thấm chuyện này. Ông ấy sẽ xử lý ai, chắc cậu phải biết chứ?”

Mặt Sở Thừa bỗng chốc trắng bệch, hai tay nắm chặt, run lên. Tôi không thể chịu được nữa, cố gắng thoát khỏi tay Cho, bước lên đứng vào giữa hai người:” Cho, anh đừng quá đáng như thế”.

Cho hơi bất ngờ, cau mày nhìn tôi:” Lưu Bạch, em biết rõ những điều tôi nói đều là sự thật. Sớm muộn thì cũng phải đau một lần, thà đau trước còn hơn, em phải biết điều đó chứ?”.

“Em hiểu”. tôi đau đớn trả lời:”Nhưng Sở Thừa là người mà em yêu. Em yêu anh ấy nên không muốn anh ấy phải buồn, không muốn anh ấy bị tổn thương.Xin anh đừng đối xử với anh ấy như thế trước mặt em, em không chịu nổi. Xin anh hãy về trước đi”

Cho tối sầm mặt lại:”Sở Thừa, cậu đã nghe thấy chưa? Cô gái này đang bảo vệ cậu! Nếu cậu là người đàn ông thực sự thì cậu đừng để cô ấy phải sa vào đầm lầy này. Cậu sẽ không bảo vệ được cô ấy đâu, cậu chỉ làm cô ấy đau khổ thôi.Hiện giờ cô ấy còn đứng trước mặt đỡ lời thay cho cậu. Nếu tôi là cậu, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn người khác từ lâu rồi.”

Cho nói liền một hơi, không để chúng tôi có phản ứng gì , nói xong liền quay đầu bỏ đi. Cửa xe đánh rầm một tiếng, chỉ trong nháy mắt, chiếc xe màu đen đã biến mất trong màn đêm. Bốn bề trở nên tĩnh mịch, tôi không dám quay đầu nhìn Sở Thừa, chỉ biết thẫn thờ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Hơi thở ấm áp phả vào gáy tôi, giọng Sở Thừa khẽ cất lên:” Lưu Bạch, vừa nãy ngồi một mình anh nảy ra một suy nghĩ điên rồ. Anh muốn đưa em về Triều Châu gặp cha anh. Anh nghĩ nếu ông kiên quyết không chịu thay đổi ý định thì anh sẽ đưa em và Mạt Lợi ra nước ngoài, không bao giờ quay về nữa. Thậm chí, anh còn nghĩ để em sinh cho anh một đứa con , như thế anh sẽ không sợ em rời xa anh nữa”.

“Vâng”,tôi đáp khẽ,”Anh cũng đã nói những suy nghĩ đó rất điên rồ, thế nên không làm được đâu”.

Sở Thừa không nói gì, hai tay vòng qua người, cúi đầu ghé sát má tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng:”Anh tưởng anh có thể bảo vệ em, chăm sóc em, không ngờ người đem đau khổ đến cho em lại là anh”.

Đừng ngoái đầu nữa, có âm thanh đang gào thét trong lòng tôi, chuyện đã đến nước này, cứ tiếp tục giằng co chỉ càng thêm đau khổ mà thôi. Cho nói không sai, đau sơm còn hơn. Tôi chật vật lên tiếng:”Sở Thừa, em lên nhà đây.Chúc anh ngày mai lên đường bình an”.

Không có tiếng trả lời, sau lưng tĩnh lặng như tờ, tôi nghiến răng thoát khỏi vòng tay anh, bước lên phía trước. Không sai, tôi chính là cô bé Lọ Lem khiêu vũ cùng Hoàng tử một đêm, bây giờ đã đến mười hai giờ rồi, phải về nhà thôi, phải khoác bộ quần áo lam lũ của tôi lên người, mang theo một trái tim rỉ máu, lê lết đi lên nhà.

Sáng hôm sau, tôi ngủ dậy, đánh răng rửa mặt, tất cả lại như bình thường. Bố ngồi đọc báo ở bàn ăn, mẹ bận rộn trong bếp, Mạt Lợi mắt vẫn còn ngái ngủ chạy đến đòi tôi tết tóc. Mọi chuyện xảy ra đêm qua như một giấc mơ, cuộc sống của tôi dường nhu đã trở lại bình thường. Tôi đứng trước gương vả nước lạnh lên mặt, lấy lại tinh thần cho mình.”Lưu Bạch, cho dù không có tình yêu nhưng mày vẫn phải sống mỗi ngày, phải làm sao để sống có ý nghĩa hơn. Mày là Lưu Bạch cứng rắn nhất mà. Bài học từ Mặc Nhiên không thể bị đánh gục vì những chuyện này”.

“Mạt Lợi hôm nay là Chủ nhật, mẹ đưa con đi bơi nhé”.

“Vâng ạ!” Mạt Lợi hào hứng chạy vào phòng tìm chiếc phao con vit. Tôi bước vào bếp:”Mẹ ạ, con đưa Mạt Lợi ra trung tâm thể dục thẩm mỹ bơi, bọn con sẽ ăn trưa ở ngoài”.

“Lưu Bạch, chuyện hôm qua đã giải quyết chưa?Gần đây, giữa con và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?”,mẹ vừa dọn dẹp vừa hỏi tôi.

Tôi cố tỏ ra vui vẻ:”Không có gì đâu ạ,từ sau sẽ không như thế nữa, mẹ yên tâm”.
“Mẹ thấy mấy hôm nay con đều buồn bã tư lự, sắp đến kỳ nghỉ rồi, tìm chỗ nào đi chơi đi cho khuây khỏa”.

“Mẹ, con không sao đâu”. Bất giác tôi cảm thấy mình thật có lỗi, tôi đã không để tâm gì đến suy nghĩ của người thân, để họ phải lo lắng cho mình như vậy. Tôi bước tới ôm mẹ:”Bữa sáng ăn gì vậy mẹ? Con đói quá”.

Vừa nói đến thức ăn, mẹ tôi hào hứng trở lại:”Trên bàn có sữa đậu nành và quẩy mẹ vừa mua đấy, con ăn đi”.

Tôi chở Mạt Lợi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ , nhân viên phục vụ ở đó đều quen Mạt Lợi, vừa cười tươi đưa khăn mặt, chìa khóa cho chúng tôi vừa trêu con bé:”Mạt Lọi ơi, dạo này cô ít gặp cháu và mẹ đó nhé”.

Tôi mỉm cười với họ rồi đưa Mạt Lợi vào phòng thay đồ. Vì đang là buổi sáng nên người đến bơi không đông lắm, Mạt Lợi thích nghịch nước, chúng tôi đuổi nhau đùa nghịch mãi cho đến khi cả hai mệt nhoài.Tắm rửa, thay quần áo xong xuôi, tôi đưa Mạt Lợi đến cửa hàng sách thiếu nhi ở góc đường mua truyện tranh. Buổi trưa, đến quán cà phê, trông thấy chúng tôi, ông chủ áo đen liền tỏ vẻ mừng rỡ, có lẽ lâu lắm rồi tôi không đến đây. Hiếm khi có dịp, ông chủ nhiệt tình tự mình vào bếp mang món mì Ý nấu nấm lên để lấy lòng Mạt Lợi. Chúng tôi ăn uống no say rồi ngả người trên sofa. Mạt Lợi nằm sấp xuống ghế đọc truyện tranh, một lát thì ngủ thiếp đi. Tôi cũng không muốn gọi con, ngại nhúc nhích , ngồi cuộn tròn trên sofa bắt đầu lim dim.

“Dạo này không gặp em, chắc có chuyện gì chiếm hết thời gian rồi hả?” , ông chủ cầm một tấm chăn mỏng bước đến, đưa cho tôi.

Tôi đắp chăn cho Mạt Lợi, thấy ông chủ bê một cốc cà phê lớn ngồi xuống, bực mình vì bị người khác phá rối, tôi liền hỏi kháy:”Anh sắp sập tiệm rồi à? Tầng hai có hai vị khách như tụi em cũng đủ rồi, không ngờ ngày cả ông chủ cũng lười biếng”.

Ông chủ liền thở dài:”Kể cả cửa hàng có làm ăn phát đạt thì cũng bị cái miệng xui xẻo của em trù ẻo rồi. Mấy năm nay thấy em bận rộn vất vả nên cũng muốn quan tâm bạn cũ một chút mà”.

“Em thì có việc gì chứ? Ngày nghỉ cùng Mạt Lợi đi dạo, đi ăn, không phải trước kia cũng đều vậy đó sao? Anh quen lâu rồi mà”.

“ Giống như trước kia ư? Em có cần soi gương không? Thời gian trước ánh mắt em không thất thần như bây giờ”.

Thất thần? Kể từ khi chia tay Mặc Nhiên đến trước ngày quen Sở Thừa, tôi đều một mình đưa đón Mạt Lợi như vậy, chưa bao giờ thấy có gì không ổn. Hôm nay tôi lại quay về với cuộc sống quen thuộc của mình, đến những nơi quen thuộc nhất, mỉm cười chào những người mình quen. Tôi muốn được quay về với cuộc sống bình lặng trước kia nhưng không hiểu sao ông chú đã nhận ra tôi không còn giống như trước. Một cảm giác bất lực, chán chường ập tới, đầu nặng trĩu, tôi lấy tay ôm đầu.

“Nếu buồn nói ra cũng đỡ hơn. Anh có thể đóng vai thùng rác một lần, coi như để báo đáp việc bao năm qua em ủng hộ cửa hàng anh”.

“Em thất tình”, nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn, chẳng có gì đáng giấu cả, tôi thốt lên ba chữ.

“Thất tình à?” Ông chủ trầm ngâm:”Bất ngờ quá nhỉ, anh chàng đó rất thật lòng với em , sao lại có chuyện đó nhỉ? Anh tưởng là bọn em cãi nhau thôi.”

“Không ăn thua gì đâu, bọn em không đến được với nhau”.

“Nhưng đó là cái duyên hiếm có, phải trân trọng chứ”.

“Là nghiệp chướng”.

Ông chủ cứng họng vì câu nói của tôi, cười đau khổ:”Lưu Bạch, em gấu thật đấy. May mà quen em đã lâu, biết em chỉ đốp chát vậy thôi, nếu không anh đã bị em chọc cho trọng thương phải đi cấp cứu rồi.”

“Em xin lỗi, trong lòng em không được vui”. Tôi thấy hơi ngại, cũng biết là ông ta quan tâm đến tôi, dù sao cũng đã quen nhau khá lâu.

“Nhìn bề ngoài, trông em như đóa hoa tươi xinh, sao bên trong lại cứng như tre già vậy?” Ông chủ lắc đầu thở dài, bê cốc cà phê đi xuống. Tôi cuộn tròn người trên sofa, mắt lim dim nhìn ánh nắng bên ngoài qua khe rèm cửa sổ. Bây giờ đang là mùa thu, nắng không còn gay gắt nữa nhưng không hiểu sao vẫn làm tôi chói mắt vô cùng. Tôi nhắm mắt lại cố gắng không nghĩ gì hết, Lưu Bạch , mày đã sống một cuộc sống quá tốt rồi !