Dụ Hồ - Chương 047 + 048

Chương 47: Hồ ly phụ thân đến đây



Trong mấy ngày này, Mặc Yểm đã xem đi xem lại hết đám sách vở về tu tiên mà phụ thân để lại, nhưng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết đối với hiện tượng kỳ dị trên người Bạch Bạch, trong lòng cũng không khỏi bối rối.

Tính tình hắn kiêu ngạo, thực tế từ sau khi đại náo thiên đình hơn nghìn năm trước, trở mặt với Tiên giới, những năm nay đều là không thèm nhìn mặt lẫn nhau, các tiên nhân có quan hệ cá nhân cũng rải rác, không có mấy. Hắn thật sự không muốn vác mặt đi tới chỗ tiên nhân để lãnh giáo pháp môn tu luyện của bọn họ, hơn nữa công pháp sở luyện của Bạch Bạch, cùng tiên nhân bình thường cũng bất đồng, hỏi cũng như không.

Nhìn những bí tịch tu tiên chưa đọc càng ngày càng ít đi, Mặc Yểm nghiến răng nghiến lợi quyết định, nếu như xem xong tất cả sách trong Mực đầm mà vẫn không thể tìm được phương pháp giải quyết, nói không chừng đành phải đi tìm “người kia”, hắn là kỳ tài đệ nhất ở Thiên đình, cũng có đọc lướt qua các loại môn pháp tu tiên, tất nhiên sẽ biết rõ làm sao mới có thể điều trị tốt cho thân thể Bạch Bạch.

Hiện nay thương thế của Bạch Bạch đã khỏi hẳn, nhưng nhớ tới thời gian trước, ăn hết tiên đan tiên thảo mà hiệu quả chỉ thoáng qua tức thì, dấu hiệu khôi phục căn cơ năm trăm năm tu vi một chút cũng không có! Lúc bắt đầu còn có thể do ảnh hưởng của thương thế, cho nên tu vi khôi phục được tương đối chậm chạp, nhưng hiện giờ thương thế đã khỏi, qua một hai tháng nữa, nếu vẫn không khôi phục chút nào, Bạch Bạch nhất định sẽ rất khó qua.

Hắn không muốn lại lần nữa thất tín với Bạch Bạch!

Cho nên, mất mặt thì mất mặt, cứ để cho người nọ được đắc ý một hồi!

Kỳ thật còn có một biện pháp nữa, là đi tìm cha mẹ Bạch Bạch. Cha mẹ ruột của nàng hẳn phải biết nữ nhi luyện công pháp gì, mất đi đồng căn thì nên từ từ bổ cứu như thế nào, cho dù cha mẹ của nàng không hiểu, nhưng qua cha mẹ của nàng, nói không chừng có thể tìm tới vị thần tiên sư phụ mà Bạch Bạch thường nhắc tới.

Chỉ là Mặc Yểm một mực hoài nghi, thần tiên sư phụ của Bạch Bạch có quan hệ tới người kia, thậm chí còn hoài nghi bọn họ căn bản chính là một người. Nhưng người kia gần đây tự xưng là quang minh chính đại, không có đạo lý gì lại né tránh giấu diếm thân phận đối với đồ đệ của mình, cho nên bọn hắn có thể là trùng hợp mà cùng tu luyện một loại pháp môn, hoặc cũng có thể có loại quan hệ thầy trò họ hàng dây dưa liên quan.

Bất kể như thế nào, một khi cuối cùng cũng phải trông cậy vào người kia, thì không cần lại phải trải qua một lễ với cha mẹ Bạch Bạch. Trong lòng có lời nói lên tiếng, hắn hại nữ nhân nhà người ta thất thân, lại bị mất tu vi, đối mặt gia trưởng cũng khó không chột dạ, hơn nữa hắn còn muốn Bạch Bạch làm của riêng nữa……

Tốt nhất là chờ hết thảy đã thành kết cục đã định, thân thể Bạch Bạch điều dưỡng tốt lên nhiều, nguyện ý cả đời ở bên cạnh hắn rồi nói sau. Vả lại, đương nhiên là thời gian gặp gia trưởng càng muộn càng tốt! Vĩnh viễn không gặp thì càng lý tưởng hơn.

Chỉ là, thế sự làm sao được như ý người?

Nếu như hắn nhớ không lầm, yêu tinh tu tiên được năm trăm năm sẽ một mình đến hồng trần trong lịch kiếp, kỳ hạn trong một năm. Bạch Bạch đến thế gian đã hơn nửa năm, nói cách khác, qua mấy tháng, nàng sẽ phải về nhà, cho dù nàng không quay về, cha mẹ của nàng cũng tới tìm nàng!

Sau ngày hai vợ chồng Bạch Nguyên Tùng vàVân Hạo Tuyết rời khỏi Thanh Hà quan, chẳng mấy chốc lại qua một tháng, cuối cùng không chịu nổi, bọn họ biết rõ nếu tìm Minh Ất chân nhân câu trả lời hơn phân nửa là thuyết phục tính mạng Bạch Bạch không có gì lo lắng, mấy tháng sau có thể bình yên quay lại, đại loại là làm cho bọn họ yên tâm chờ đợi.

Thân là cha mẹ, sao có thể thực sự yên tâm, mặc kệ nữ nhi? Nhất là bọn họ chưa bao giờ cùng Bạch Bạch đoạn tuyệt tin tức lâu như vậy. Vốn bọn họ đã từng nghĩ tới tìm bạn bè khác tại Thiên đình, xem bọn họ có cơ hội hạ phàm không, tiện thể nghe ngóng chút tin tức của Bạch Bạch. Kỳ quái chính là, những người này nếu không phải gần đây không thể hạ phàm thì căn bản là tìm khắp không thấy bóng người, hai ba người như thế còn không nói, nhưng tháng này bọn họ tìm đến, e là có tới hơn một hai chục bằng hữu như vậy, mà lại không thu hoạch được gì.

Hai người lại lo lắng cảm thấy có chút không ổn, mày nhíu lại càng chặt hơn. Bọn họ không biết, Minh Ất chân nhân đã âm thầm phái tiên đồng đưa thư đến, phàm là tiên nhân giao hảo với vợ chồng bọn họ, cũng đã bị thông báo trước một bước, yêu cầu giấu diếm tất cả tin tức về Bạch Bạch. Minh Ất chân nhân bản lĩnh hàng đầu, trong Thiên đình thậm chí cũng không kém Thiên đế, các phương diện lực lượng cùng lúc phát động, mà tư cách lai lịch hai vợ chồng tại Thiên đình quá mức bình thường, người giao hảo cũng không nhiều, thật đúng là làm cho bọn họ chẳng hay biết gì.
Chỉ là, Minh Ất chân nhân đã đánh giá quá thấp lòng quan tâm ân cần của bọn họ đối với Bạch Bạch, hơn nữa việc phong tỏa tin tức cũng làm sự bất an trong lòng bọn họ ngày càng mạnh hơn, cũng càng làm họ kiên định quyết tâm tự mình hạ phàm xem xét đến tột cùng là thế nào.

Ngày hôm đó, hai vợ chồng họ thương định, thừa dịp thiên binh thiên tướng trấn thủ Nam Thiên môn đổi canh, một mình Bạch Nguyên Tùng lén lút hạ phàm, kể cả vi phạm thiên quy bị phạt cũng phải liều mạng tìm hiểu rõ những ngày qua Bạch Bạch rốt cục có bình an hay không, vì sợ Bạch Bạch sau này không người chăm sóc. Một mình Vân Hạo Tuyết ở lại Thiên đình, để cho hai vợ chồng khỏi cùng nhau chịu phạt.

Vợ chồng bọn họ từ trước đến nay đều hạ mình đối nhân xử thế, lại là người mới trên Thiên đình, căn bản không ai ngờ tới bọn họ sẽ lớn mật dám lén hạ phàm như thế, cho đến một tháng sau Minh Ất chân nhân phát hiện ra việc này, hết thảy đã muộn.

Bạch Nguyên Tùng xuống đến thế gian, đầu tiên chính là đến kinh thành đi tìm Lăng Thanh Ba. Ngày đó trước khi Bạch Bạch hạ phàm, ông ta đã từng nhiều lần dặn dò, nhất định phải đến bên cạnh vị quý nhân này né tránh tai kiếp.

Cũng không biết là Bạch Nguyên Tùng vận khí quá tốt, hay là Mặc Yểm vận khí quá xấu, ông ta không tìm được Lăng Thanh Ba, mà lại trước một bước gặp được Hồng Hồng cùng Lăng Thanh Giám đi về Lăng phủ!

Việc một người một hồ này hoán hồn trừ độc, đến hai ngày trước rốt cục đại công cáo thành, tự đổi quay về thân thể của chính mình, đều vô cùng vui sướng. Trải qua những ngày ở chung, bọn họ đã thành bạn bè sinh tử chí cốt, vì vậy Lăng Thanh Giám liền mời Hồng Hồng đến kinh thành du ngoạn một thời gian.

Hồng Hồng chính là sợ buồn chán, đồng thời nghĩ Bạch Bạch không biết có thể đi tìm Lăng Thanh Ba hay không. Hắn đối Bạch Bạch nhớ mãi không quên, ngày ấy chuyện tốt không thành, muốn có cơ hội tiếp tục tiền duyên, liền vui vẻ đồng ý. Hai tiểu tử phong lưu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã trên đường kết bạn mà đi, một đường trêu hoa ghẹo nguyệt rất tiêu dao khoái hoạt.

Đến kinh thành, Lăng phủ hết thảy như thường, thân phận Hồng Hồng chỉ có huynh muội Lăng gia biết rõ, đối với tất cả những người khác trong phủ đều công bố là bằng hữu kết giao của Lăng nhị thiếu gia bên ngoài giang hồ. Lăng Thượng thư vì phiền não về việc con gái chưa kịp tiến cung, nên cũng không để ý tới.

Hồng Hồng không gặp được Bạch Bạch, cảm thấy mất hết hứng thú, trong lòng đoán bạch hồ ly xinh đẹp bất phàm kia nhất định bị Mặc Yểm chiếm đi. Ngẫm lại cũng đúng, mỹ nhân như vậy, người nào cam lòng buông tay, ngày ấy Mặc Yểm đến động phủ của hắn “bắt gian”, tình trạng khẩn trương nổi giận, rõ ràng là cực kỳ để ý Bạch Bạch.

Không nghĩ tới đang chuẩn bị buông tha, liền phát giác được ở gần Lăng phủ xuất hiện khí tức hồ tiên, hắn cho là Bạch Bạch, âm thầm vui mừng trong bụng. Trên mặt cũng không lộ thanh sắc, nói với Lăng Thanh Giám: “Lăng huynh, ta nghĩ trong kinh thành còn có vài vị đạo hữu ẩn thế, vừa vặn nhân cơ hội này bái phỏng một phen, ta sẽ đi gặp, nhanh thì một ngày, chậm thì ba bốn ngày.”

Lăng Thanh Giám ngạc nhiên nói: “Sao trên đường không nghe thấy ngươi nhắc tới? Chắc là hồng nhan tri kỷ rồi! Hồng huynh đệ, gặp sắc quên bạn hữu là việc tuyệt đối không được làm!”

Hồng Hồng trong lòng buồn cười, mũi người này ngược lại thực là linh, làm sao mà vừa đoán đã trúng liền? Miệng nói qua quít: “Lăng huynh nghĩ đi đâu vậy. Ta là người nhỏ mọn như vậy sao?”

“Ngươi không phải sao?” Lăng Thanh Giám đấm một cái lên vai hắn, không quấn lấy nữa. Nói đến phong hoa tuyết nguyệt, hồ bằng không chịu bồi hắn, còn sợ không tìm thấy cẩu hữu sao?

Chương 48: Hồ gặp hồ




Hồng Hồng chia tay Lăng Thanh Giám ở trước cửa Lăng phủ, đi theo chân tường hơn mười bước, liền gặp một người mặc y phục trắng đi tới từ ngã ba trước mặt, khí tức hồ tiên đúng là do trên người hắn phát ra.

Chẳng qua người áo trắng này chắc chắn là nam tử, Hồng Hồng vừa nhìn đã cảm thấy thất vọng, nhưng hắn cũng lập tức phát giác được người áo trắng này cùng tiểu bạch hồ xinh đẹp chắc có chút ít quan hệ. Những thứ khác không nói, nhưng gương mặt làm điên đảo hết thảy chúng sinh cùng phong độ khí chất và cử chỉ mị mà không yêu, nên biết rằng, hồ ly tinh có thể mỹ đến trình độ này, cũng là đã ít càng thêm ít.

Người áo trắng đúng là Bạch Nguyên Tùng, ông ta đứng lại trước mặt Hồng Hồng, mỉm cười nói: “Không biết có được vinh hạnh thỉnh Tiểu công tử uống cùng chén rượu?”

Người áo trắng này nói không chừng chính là người nhà Bạch Bạch, Hồng Hồng tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Hai người dắt tay nhau đến một tửu lâu gần đó, tìm một gian ngồi xuống. Bọn họ đối với thân phận đối phương thập phần hiểu rõ, Bạch Nguyên Tùng cũng không có tâm trạng quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Công tử có từng gặp qua Bạch Bạch nhà ta không?”

Hồng Hồng sững sờ nói: “Nàng ấy thật sự gọi là Bạch Bạch?” Hắn vẫn nghĩ Bạch Bạch là nghe thấy hắn gọi “Hồng Hồng”, cho nên mới thuận miệng trêu đùa hắn mà báo tên lung tung.

Bạch Nguyên Tùng nói: “Đúng, ta họ Bạch, trong tên của phu nhân ta cũng có chữ viết nhầm, cho nên nữ nhân liền đặt tên là Bạch Bạch. Ngươi có gặp qua nó ở trong Lăng phủ không, hiện giờ nó đang ở trong Lăng phủ sao?” Nếu như không phải sợ phá hỏng việc Bạch Bạch tu hành ở thế gian, ông ta đã sớm ẩn vào Lăng phủ xem xét đến cùng.

Hồng Hồng nói: “Thì ra là thế bá. Khi ta gặp được nàng, nàng cùng Lăng tiểu thư đã mỗi người đi một ngả.”

“Ngươi có biết bây giờ nó ở nơi nào không?” Bạch Nguyên Tùng khẩn trương, vợ chồng bọn họ dự cảm không sai, Bạch Bạch quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Hồng Hồng cũng không hoàn toàn biết rõ việc liên quan đến Bạch Bạch, chỉ có thể sẽ đem những gì mình mắt thấy tai nghe nói cho Bạch Nguyên Tùng biết, kể cả Bạch Bạch vốn đúng là ở bên cạnh Lăng Thanh Ba chờ đợi một thời gian, về sau vô cớ mất tích, sau đó lại ở bên một công tử áo đen tên là Mặc Yểm, về sau xà yêu muốn thương tổn huynh muội Lăng thị, hắn cùng với Vân Hư không đủ sức ngăn cản, may mắn có Bạch Bạch mời Mặc Yểm ra tay tương trợ.

Lại sau đó ở ngoài động phủ U Lan tiên tử nhìn thấy Bạch Bạch lẻ loi một mình, bởi vì muốn tách khỏi Mặc Yểm chạy ra, hắn đưa Bạch Bạch về động phủ của mình an trí, ý định đưa nàng đến kinh thành tìm Lăng Thanh Ba. Trước mặt cha người ta, tất nhiên là không muốn nói mình có ý đồ làm loạn, hời hợt sơ lược, chỉ nói Mặc Yểm tìm đến động phủ, hiểu lầm hắn cùng với Bạch Bạch cấu kết, vô cùng nổi giận, hắn ngăn cản không được liền bỏ chạy, Bạch Bạch ở lại giải thích hiểu lầm với hắn ta…… Sự tình sau đó cũng không biết.

Nói đến đây, Hồng Hồng vô cùng hổ thẹn, dù sao để một mình Bạch Bạch đối mặt Mặc Yểm, bất luận như thế nào đều là không thể nào nói nổi.
Bạch Nguyên Tùng nghe được, trên mặt lúc trắng lúc xanh, chuyện tình ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra, Bạch Bạch cùng người đàn ông kia ở cùng một chỗ, tình hình cụ thể Hồng Hồng tuy không rõ ràng lắm, nhưng từ một ít chi tiết, tỉ mỉ nghe được, Bạch Bạch tám chín phần mười bị người đàn ông kia lừa thân thể! Chỉ cầu việc đó là sau khi nó vượt qua Thiên kiếp, tu vi đại thành, nếu như là trước…… Bạch Nguyên Tùng quả thực cảm thấy khó có thể tưởng tượng!

“Bạch Bạch cùng Mặc Yểm kia….., ở chung có tốt không?” Bạch Nguyên Tùng hỏi han một cách khó khăn.

Hồng Hồng có thể hiểu được ông ta đang lo lắng cho con gái, vì vậy an ủi: “Ách, hắn có chút hung với Bạch Bạch, tuy vậy hắn rất quan tâm Bạch Bạch, ông xem hắn vì Bạch Bạch mà chịu ra tay giết xà tinh, lại không thích Bạch Bạch ở gần người khác, chắc là hắn thích Bạch Bạch!”

Bạch Nguyên Tùng cười khổ một tiếng, ông ta nhớ vừa rồi Hồng Hồng từng nói, lần cuối cùng nhìn thấy Bạch Bạch, là vì Mặc Yểm bận chuyện yêu đương, để Bạch Bạch chạy đi…… Nếu quả thật hắn quý trọng Bạch Bạch, làm sao lại như thế được?!

Mặc Yểm…… Mặc Yểm, hôm nay Bạch Bạch rơi vào trong tay người đàn ông này, ông ta nhất định phải mau chóng tìm được Bạch Bạch, nữ nhi đáng thương của ông, nhất định chịu rất nhiều ủy khuất!

Nếu như ngày đó không phải vì mau chóng làm cho con gái thành tiên lên thiên đình cùng vợ chồng bọn họ đoàn tụ, họ cũng sẽ không nghe theo đề nghị của Minh Ất chân nhân, để Bạch Bạch tu luyện đồng tử công, hồ ly tinh trời sinh đa tình nặng dục, bọn họ chỉ nghĩ để nàng không biết đến chuyện nam nữ có thể khiến nàng tĩnh tâm tu luyện, tìm một nữ quý nhân trên thế gian che chở cho nàng để có thể bình yên vượt qua Thiên kiếp, không nghĩ tới chuyện xấu trầm trọng, hiện tại hối hận cũng đã muộn……

Lên tiếng hỏi e rằng Hồng Hồng cũng không biết Mặc Yểm giờ ở chỗ nào, Bạch Nguyên Tùng cũng không muốn chậm trễ một khắc nào, đứng dậy cáo từ định đi tới động phủ U lan tiên tử nghe ngóng hành tung của Mặc Yểm. Yêu tinh hoa lan này đã có quan hệ với Mặc Yểm, chắc hẳn biết rõ lai lịch của người này.

Đáng tiếc Hồng Hồng cũng không biết Vân Hư cùng Minh Ất chân nhân là quan hệ thầy trò, nếu không kết quả rất nhiều chuyện có lẽ đã hoàn toàn khác.

Bên kia, Bạch Bạch cùng Mặc Yểm quan hệ tiến triển cực nhanh, thời gian qua luôn tiêu diêu tự tại. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, trước tiên cùng Mặc Yểm luyện đan đọc sách, buổi chiều đến vườn hoa tìm Bích Bích chơi, đến buổi tối lại cùng Mặc Yểm chăm chỉ luyện phương pháp song tu, thời gian thật vui vẻ.

Nàng cảm giác vận rủi của mình dường như đã kết thúc rồi, mỗi ngày có gà nướng thơm ngon để ăn, còn có hoa yêu Bích Bích cùng chơi đùa, mắt thấy thời hạn trên thế gian chỉ còn ba tháng, nàng thường xuyên đến vườn hoa chơi, đợi không lâu nữa có thể lên Thiên đình gặp cha mẹ!

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, căn cơ của mình so với trước hình như kém rất nhiều, mỗi ngày ngồi trụ luyện công đều không có lấy nửa điểm hiệu quả, xem ra phương pháp song tu tuy là rất vui vẻ, nhưng lại không thích hợp cho mình luyện lắm, chờ đến lúc lên Thiên đình nhất định phải thỉnh giáo cặn kẽ thần tiên sư phụ, làm thế nào để khôi phục lại pháp lực.

Hôm nay Bạch Bạch đang ghé vào bên cạnh vườn hoa phơi nắng, Bích Bích như thường lệ ngồi trên người nàng đọc sách. Bích Bích là tiểu cô nương hiếu học, tuy bây giờ còn chưa thể rời khỏi chân thân của mình quá xa quá lâu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của nàng đối với thế giới rộng lớn bên ngoài cùng lý tưởng vĩ đại đi khắp thiên hạ, trước mắt biện pháp tốt nhất đương nhiên là đọc sách đã ghiền á!

Nàng bây giờ so với lúc mới biến thành hình người thì lớn hơn một chút, cũng đã cao hơn, nhưng là so với một quyển sách bình thường mà nói, thì thân thể của nàng vẫn là quá nhỏ, cho nên phương pháp đọc sách chính là đặt sách bên cạnh Bạch Bạch , mình ngồi trên người Bạch Bạch “quan sát” sách vở, xem hết một trang lại nói Bạch Bạch thay nàng giở sang trang kế tiếp.

Tính tình Bạch Bạch rất tốt, cũng rất có tính nhẫn nại, chưa bao giờ ngại nàng phiền.

“Bạch Bạch, trong sách nói đi hết vùng đồng bằng phía đông chính là biển màu xanh lam, đó là một hồ rộng mênh mông, tuy nhiên nước đều rất mặn! Thật sự sao? Ngươi gặp qua biển chưa?” Bích Bích tò mò hỏi. Trước đây nhất định Bạch Bạch sẽ trả lời vấn đề của nàng trước tiên, hôm nay đợi nửa ngày vẫn không thấy Bạch Bạch lên tiếng.

Bích Bích kỳ quái quay đầu xem xét, chỉ thấy Bạch Bạch đang vểnh tai, có vẻ đang tập trung tinh thần nghe âm thanh gì đó, vì vậy cũng nghiêng đầu chú tâm đi nghe. Nghe nửa ngày, ngoại trừ tiếng gió, âm thanh cành lá bị gió thổi động sàn sạt, thanh âm kỳ quái gì cũng đều không có!

Nhịn không được lấy tay đi đâm đâm vào lỗ tai Bạch Bạch, Bạch Bạch đang hết sức chăm chú đột nhiên bị người quấy rầy, sợ tới mức nghiêng người nhảy dựng lên. Đáng thương cho Bích Bích còn chưa kịp phản ứng, liền rớt xuống từ trên người Bạch Bạch, cái đầu đập lên quyển sách.

“A!” Tiếng kêu ai của Bích Bích cuối cùng làm cho tinh thần Bạch Bạch phục hồi lại.

Bạch Bạch cúi đầu duỗi chân trước đỡ Bích Bích đang đè lên trên sách dậy, hổ thẹn nói: “Hình như ta nghe thấy tiếng cái còi của Phụ thân, nhất thời không chú ý, ngươi không sao chứ?”

“Ta có sao! Ô ô, âm thanh gì vậy! Ta không nghe được gì hết!” Bích Bích ôm đầu ai oán nói.

“Thật sự có! Bích Bích, ta phải đi nhìn xem, nhanh chóng sẽ trở về!” Bạch Bạch lại lần nữa nghe được âm thanh quen thuộc vang lên trong tai vội vàng nói lại một câu, trong hưng phấn, chạy nhanh như chớp ra ngoài sân.