Dụ Hồ - Chương 049 - 050

Chương 49: Đi theo ta



Mực đầm có đại boss Mặc Yểm ngồi trấn, chưa bao giờ lo lắng có người nào không mở to mắt mà chạy tới quấy rối, hơn nữa một tên tôi tớ đồng tử vớ vẩn trong Mực đầm cũng không yếu tay yếu chân, cho nên muốn vô thanh vô tức (*không một tiếng động) lẻn vào Mực đầm căn bản là việc không thể.

Hồ ly trời sinh cẩn thận cảnh giác, Bạch Nguyên Tùng cũng không ngoại lệ, ông ta đi quanh một vòng bên ngoài Mực đầm đánh giá, biết rõ không thể xông vào, linh cơ vừa động, liền lấy chiếc còi đặc chế mang theo bên người ra thổi. Cái còi này vốn là trước đây ông ta hay dùng để chơi đùa cùng con gái, người thường không nghe thấy được, nhưng là hồ ly, khuyển lại có thể tinh tường nghe được. Nếu như con gái mình thật sự ở trong Mực đầm, nó nhất định sẽ có phản ứng, nghĩ biện pháp đi ra gặp mặt mình, hoặc sẽ có phương thức liên lạc với mình.

Thổi liền ba hồi còi, Bạch Nguyên Tùng ngồi dưới cây đã thấy có chút nóng vội, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng phải chờ đợi một thời gian, nhưng hắn vẫn mong có thể mau chóng nhìn thấy nữ nhi bảo bối đã hơn nửa năm chưa được gặp.

Mặc Yểm đã hạ pháp chú trên thân Bạch Bạch, cũng không lo lắng không tìm được nàng, hơn nữa hai tháng nay Bạch Bạch biểu hiện vô cùng hài lòng, phạm vi hoạt động chưa từng ra ngoài Mực đầm, cho nên hắn cũng không quan tâm hạn chế việc gì.

Bạch Bạch theo hướng tiếng còi chạy đến, dễ dàng tìm được vị trí của Bạch Nguyên Tùng.

Bạch Nguyên Tùng chứng kiến xa xa thân ảnh tuyết trắng quen thuộc đang hướng về phía mình chạy đến, kích động không dám tin vào hai mắt mình. Bạch Bạch so với ông ta cũng không khá hơn bao nhiêu, hận mình không thể có thêm được mấy chân, một giây nhanh chóng nhào vào ngực Phụ thân.

Nhìn thấy Bạch Bạch từng chút từng chút chạy tới gần còn mấy bước liền bổ nhào về phía mình, Bạch Nguyên Tùng vội vàng chạy về phía trước một tay ôm lấy nàng, nghe thấy Bạch Bạch một tràng âm thanh hoan hỉ nói: “Phụ thân, Phụ thân, con rất nhớ người cùng mẫu thân! Người thật sự đến thăm con?”

“Nữ nhi ngoan! Nữ nhi ngoan! Bảo bối của Phụ thân, cuối cùng cũng tìm được con! Con không sao chứ! Nhanh để Phụ thân nhìn một cái.”

Bạch Nguyên Tùng vui mừng đến chảy nước mắt, ngồi trên mặt đất, đem Bạch Bạch đặt trên đầu gối mà đánh giá tỉ mỉ tường tận. Bạch Bạch rất phối hợp ngoan ngoãn ngồi xổm, ngóc đầu lên để phụ thân xem xét cẩn thận.

Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bạch Bạch, lại ôn nhu vuốt ve trên người nàng một hồi, xác định trên người nàng không thương không đau nhức, Bạch Nguyên Tùng mới buông nửa cõi lòng.

Thoáng thở phào, lại theo nửa cõi lòng khác, hỏi vấn đề mình lo lắng rất nhiều ngày qua: “Bạch Bạch, con thành thật nói cho Phụ thân biết, con cùng Mặc Yểm kia có …… có cùng làm chuyện nam nữ kia không?”

Bạch Bạch vui vẻ bổ nhào vào ngực phụ thân thặng lai thặng khứ (*đại loại hành động của con chó lúc nhảy cẫng cẫng lên người chủ thì phải), nghe nói như thế ngẩng đầu hỏi: “Chuyện nam nữ gì cơ?”

Bạch Nguyên Tùng há mồm trợn mắt, thầm nghĩ nếu như lúc này là thê tử hắn tới, chắc sẽ tương đối dễ dàng nói rõ vấn đề này…… Tự hỏi một hồi, mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Chính là một nam một nữ, hoặc là nói một đực một cái không mặc quần áo ở cùng một chỗ ôm ấp, ừm, cùng nhau hôn tới hôn lui, lần lượt lần lượt đi từ từ……” Đây là cực điểm hắn có thể biểu đạt trước mặt con gái, nếu như Mặc Yểm đã cùng nữ nhi làm tới bước này, đồng thân của nữ nhi nhất định là đã bị phá. Hắn quá biết rõ nữ nhi xinh đẹp thuần chân có sức hấp dẫn lớn đối với nam nhân, nếu vẫn chưa loạn loại chuyện này thì người đang ngồi trong lòng tuyệt đối không phải là nữ nhi nhà mình, trừ phi người nam nhân kia căn bản là bất lực.
Bạch Bạch hiểu được, rất thản nhiên gật đầu nói: “Đã làm a, đó không phải là song tu?”

Quả nhiên, chút hy vọng nhỏ bé trong lòng Bạch Nguyên Tùng cũng tan vỡ hết sạch, trầm mặt nói:” Các ngươi…… Các ngươi song tu lúc nào? Trước hay sau khi con gặp Thiên kiếp?” Nghe Minh Ất chân nhân nói, nữ nhi đã vượt qua Thiên kiếp, chỉ trông mong vấn đề này phát sinh sau khi gặp Thiên kiếp.

Bạch Bạch nhìn thấy sắc mặt phụ thân, biết sự tình có phần nghiêm trọng, rụt rè nói: “Trước……”

Bạch Nguyên Tùng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, run giọng nói: “Con…. con… con có thấy trên người có gì không tốt không?”

Bạch Bạch chần chừ một chút, trên người nàng quả thật có chút không tốt, ví như pháp lực trước kia biến mất, căn cơ tu vi rõ ràng hạ thấp, đến nay đều không có dấu hiệu khôi phục, ban đầu nàng tưởng bởi vì gặp Thiên kiếp bản thân lại bị trọng thương, nhưng hiện tại thương thế trên người đã khỏi hẳn, những ngày qua chính mình đã ăn rất nhiều tiên đan linh dược hiếm có, song tình hình vẫn như cũ không có một chút chuyển biến nào…… Nàng không thể không hoài nghi là do chuyện cùng Mặc Yểm tu luyện phương pháp song tu. Chỉ là ngoại trừ lần đầu tiên rõ ràng cảm thấy không khỏe, thì  sau mỗi lần tu luyện cũng chỉ thấy hơi mệt, nói chung đều rất thoải mái rất sung sướng, chẳng lẽ Mặc Yểm lại lừa gạt nàng?

Chẳng may nói cho Phụ thân, ông nhất định sẽ cho là Mặc Yểm hại nàng. Nếu như Phụ thân đánh nhau với Mặc Yểm…… Bạch Bạch không dám tưởng tượng, chỉ lắc đầu một cái.

Không cần nhiều lời, trong lòng Bạch Nguyên Tùng minh bạch hơn phân nửa, Bạch Bạch lúc này còn muốn bảo vệ cho tên Mặc Yểm lòng dạ hiểm độc kia càng khiến ông vừa đau lòng vừa tức não.

Bạch Nguyên Tùng cố gắng bình tĩnh lại, vuốt ve Bạch Bạch, cười lớn nói: “Bạch Bạch, những ngày hạ phàm qua như thế nào, kể từng chuyện cho Phụ thân nghe được không?”

Bạch Bạch nghiêng đầu kỳ quái nhìn phụ thân, hình như không có vấn đề gì, lúc này mới thật vui vẻ vừa làm nũng vừa kể khổ, nói đến hơn nửa năm kinh nghiệm của mình. Bạch Bạch tính tình đơn thuần, Bạch Nguyên Tùng chỉ hơi dẫn dắt một chút, dễ dàng đem chuyện tình của nàng cùng Mặc Yểm kể hết, làm ông ta tức giận đến toàn thân phát run. Nếu như Mặc Yểm đang ở trước mặt, ông sợ sẽ không nhịn được tiến lên liều mạng với hắn!

Tuy vậy, cuối cùng ông ta vẫn còn lý trí. Tổng kết lại theo lời của Hồng Hồng và Bạch Bạch, thực lực của tên Mặc Yểm này rất mạnh, so với mình thật sự cao hơn nhiều, việc trước mắt là đem Bạch Bạch về Ngọc sơn đã, việc thành tiên chỉ sau này có thể nghĩ biện pháp. Về phần Mặc Yểm, chỉ sợ chỉ có Minh Ất chân nhân mới có thể đối phó được.

Suy nghĩ kỹ càng, Bạch Nguyên Tùng nói với Bạch Bạch : “Bạch Bạch, giờ con theo Phụ thân trở về Ngọc sơn đi.”

Bạch Bạch vui vẻ nói: “Được!” Rồi đột nhiên lại chần chừ nói: “Phụ thân, không phải nói mấy tháng nữa hoàn thành thời gian tu luyện ở thế gian xong thì có thể đến Thiên đình đoàn tụ với người cùng mẫu thân sao? Bây giờ trở về Ngọc sơn có thể xảy ra vấn đề gì không!”

Bạch Nguyên Tùng lòng đau như cắt, Bạch Bạch căn bản không biết, nếu như nó còn muốn thành tiên, chỉ sợ còn phải tu luyện cực khổ mấy trăm năm nữa! Đáng thương nó vô duyên vô cớ phải chịu Thiên kiếp, lại bởi vì căn cơ bị hao tổn, mất đi tư cách thành tiên…… Nhưng những việc này chỉ có thể đợi trở về Ngọc sơn chậm rãi nói rõ với nó, giờ phút này nói ra, nó chắc chắn sẽ đau lòng thương tâm!

“Không sao, bây giờ con cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng cố giữ bình tĩnh nói.

“Con trở về cáo biệt một tiếng với Mặc Yểm và Bích Bích được không?” Bạch Bạch nghĩ đến lập tức phải rời khỏi Mực đầm, đột nhiên cảm giác có chút không muốn.

“Không cần, Phụ thân sẽ để lại tin tức cho bọn họ biết, bây giờ mau cùng Phụ thân đi thôi!” Bạch Nguyên Tùng thầm nghĩ lập tức mang Bạch Bạch rời xa “nơi nguy hiểm”, lời nói đã có chút khẩn trương, thần sắc nghiêm nghị.

Bạch Bạch còn định nói gì đó, đột nhiên sau lưng tiếng gió vừa động, giọng nói quen thuộc của Mặc Yểm từ phía sau truyền đến: “Nàng sẽ ở lại Mực đầm, không đi đâu cả!”

Chương 50: Chỗ dựa của hồ ly



Hôm nay Mặc Yểm ở trong thư phòng đọc sách, vô tình phát hiện được một quyển sách nhỏ mỏng, ở trong kẹp một bộ tư liệu tu tiên bằng ảnh, bên trong ghi lại bí quyết tu tiên đồng thân cùng những điều cấm kỵ. Mặc dù không đặc biệt nói rõ lý do tình hình quái lạ của thân thể Bạch Bạch, nhưng dựa vào bộ công pháp kia, cũng có thể đại khái dự đoán được mấu chốt của vấn đề.

Mặc Yểm trong lòng mừng rỡ, mang theo quyển sách vội vàng đi tìm Bạch Bạch, lại phát hiện trong vườn hoa hồng mà nàng thường xuyên hoạt động, chỉ thấy một mình Bích Bích đang chán đến chết lăn lộn chơi đùa trên quyển sách, vừa hỏi mới biết Bạch Bạch nói nghe được tiếng còi, liền chạy đi….

Trong lòng Mặc Yểm nổi lên một hồi nôn nóng khủng hoảng, không hiểu cũng không nói nên lời, phảng phất dường như bị mất đi một vật thật quan trọng, nén tâm ý hoảng loạn xuống, hắn mới ngẩn ngơ nhớ tới việc dùng pháp chú tìm kiếm bóng dáng Bạch Bạch.

Gần như dùng pháp lực lên tới đỉnh điểm, trong nháy mắt đuổi tới chỗ Bạch Bạch, còn chưa hiện ra thân hình, đã nghe thấy một câu của Bạch Nguyên Tùng: “Bây giờ con cùng Phụ thân đi thôi!” Dưới tình thế cấp bách, hoàn toàn không nghĩ đến lịch sự, hắn vội mở miệng ngăn cản.

Bạch Nguyên Tùng vừa nhìn thấy người này, liền đoán được hắn chắc chắn là ác nhân Mặc Yểm, kẻ lừa con gái mình thất thân, hại căn cơ của nữ nhi bị hao tổn, thiếu chút mất mạng dưới thiên kiếp.

Nếu đổi vào một hoàn cảnh khác, Bạch Nguyên Tùng thật muốn khen ngợi một tiếng đối với vị công tử áo đen tuấn mỹ phi phàm này!

Nhưng vào giờ phút này, chỉ là gặp mặt cừu nhân (*kẻ thù), tức giận đến đỏ mắt! Bạch Nguyên Tùng hết sức kiềm chế mong muốn nhào tới cho hắn thiên đao vạn quả, giọng căm hận nói: “Bạch Bạch là nữ nhi của ta, đi hay không đi không tới phiên ngươi làm chủ!” Vừa nói vừa vội vàng ôm Bạch Bạch vào trong ngực.

Mặc Yểm coi như không nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Bạch nói: “Bạch Bạch, theo ta trở về!”

Bạch Bạch nhút nhát e lệ nhìn thần sắc hung ác của Mặc Yểm một chút, lại nhìn Phụ thân như đang lâm đại địch, không biết làm thế nào cho phải. Nếu nói không có một chút động lòng đối với Mặc Yểm, tuyệt đối là gạt người, mấy tháng ở chung tuy từng có những lúc không thoải mái, nhưng nói tóm lại, Mặc Yểm đối với nàng chiếu cố có thừa, nhất là mấy ngày sau khi nàng thiếu chút bị bắn chết, thật lòng sủng ái thương tiếc, đã sớm xua đi tất cả ấn tượng xấu của Bạch Bạch đối với hắn.

Nhưng bên kia lại là cha mình, từ khi nàng sinh ra tuy không thường gặp mặt, nhưng luôn quan tâm lo lắng nàng, coi nàng còn quan trọng hơn tính mạng, cho nên Bạch Bạch do dự một lúc, mở miệng nói: “Ta, ta cùng Phụ thân trở về thăm mẫu thân, từ nay về sau nếu rảnh tới thăm ngươi, được không?”

Mặc Yểm vừa nghe nàng mở miệng nói phải đi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, Bạch Nguyên Tùng lại lại thở ra một ngụm khí lớn, tuy ông ta không hy vọng nữ nhi sau này có quan hệ với tên hỗn đản kia, nhưng chỉ cần đem nó về, chậm rãi nói cho nó biết rõ ràng sự tình, Bạch Bạch cũng sẽ không nguyện ý để ý tới tên hỗn đản này.

Giờ ông ta thầm nghĩ mau mau mang theo Bạch Bạch rời đi, tên Mặc Yểm trước mặt này không biết có địa vị gì, khí thế cực kỳ kinh người, trong lúc phẫn nộ phát ra cảm giác áp bách cường đại, làm ông ta cảm thấy toàn thân phát run, cơ hồ ăn không tiêu! Rõ ràng là hỗn đản này làm chuyện xấu, Bạch Nguyên Tùng lại thấy đối mặt hắn, trong lòng dâng lên một hồi e sợ khủng hoảng, giống như lúc ông còn chưa thành tiên, phải đối mặt với mãnh thú yêu ma hung ác cường hoành.

Dáng vẻ này của Mặc Yểm, cũng đồng thời doạ đến Bạch Bạch, nàng nhớ lại đêm đó Mặc Yểm che mắt nàng lại, không biết dùng thủ đoạn gì tàn nhẫn chém đầu hai xà yêu trong nháy mắt, nhớ lại trong động phủ của Hồng Hồng, tàn bạo muốn giết Hồng Hồng cùng vẻ lạnh lùng đáng sợ quát mắng mình, cái đầu nhỏ rụt lại, chui vào trong ngực phụ thân, không dám liếc nhìn Mặc Yểm.

Mặc Yểm biết mình làm Bạch Bạch sợ, miễn cưỡng tỉnh táo lại, dưới tình huống như vậy cho dù cưỡng chế đoạt lại Bạch Bạch, cũng không biết nàng sẽ náo loạn với mình bao lâu…… Không thể để Bạch Bạch không còn có một chút cảm tình nào đối với mình, chỉ cần thuyết phục Bạch Nguyên Tùng để Bạch Bạch lại, sau một thời gian ngắn, sẽ có biện pháp khiến Bạch Bạch vĩnh viễn trở thành của riêng mình.
Hít hai hơi thật sâu, Mặc Yểm rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Bạch Nguyên Tùng nói: “Ta có biện pháp khôi phục pháp lực căn cơ của Bạch Bạch, nhưng cần phải có thời gian, ngươi để Bạch Bạch lưu lại, ba năm sau, ta sẽ cho nàng có tu vi gấp mười.”

Bạch Nguyên Tùng cũng không chịu tin, cười lạnh hai tiếng nói: “Nào dám làm phiền, sư phụ Bạch Bạch sẽ có biện pháp giúp nó lại nhập vào tiên đồ!”

Bạch Bạch nghe xong Mặc Yểm nói, hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải ba năm? Không phải ngươi nói mấy tháng pháp lực căn cơ của ta sẽ khôi phục? Ta không cần phải tăng gấp mười lần tu vi, như nguyên bản vậy là tốt rồi.”

Nàng mới mở miệng, ánh mắt Mặc Yểm lại chuyển đến trên người nàng. Bạch Nguyên Tùng e sợ nữ nhi của mình sẽ bị hắn nhìn mệt, liền đem tay áo che Bạch Bạch lại, thấp giọng nói: “Bạch Bạch ngoan, đừng đáp lời.”

Bạch Bạch quả nhiên rất nghe lời ngậm miệng, trong lòng Mặc Yểm nổi lên một cơn ghen tuông, Bạch Bạch đối với hắn cũng không thành thật như vậy! Nhưng cũng hiểu rõ, không thu phục được Bạch Nguyên Tùng, khó có thể giữ được Bạch Bạch trong tay.

Bạch Bạch rất dễ lừa gạt, nhưng phụ thân của nàng không phải dễ dàng xử lý ổn thỏa được như vậy, hơn nữa trước mặt Bạch Bạch căn bản không thể động vào một sợi lông tơ của ông ta.

“Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của sư phụ Bạch Bạch.” Đây đã là khách khí khó có của hắn, không thể phủ nhận, trong lòng hắn cũng có vài phần hiếu kỳ đối với vị “Thần tiên sư phụ” thần bí của Bạch Bạch.

Minh Ất chân nhân đã từng dặn không thể đề cập quan hệ của hắn với Bạch Bạch trước mặt người khác, nhưng Bạch Nguyên Tùng biết rõ Mặc Yểm trước mắt lợi hại, cũng chỉ có thể đem lão nhân gia của ông ta ra để trấn trụ tên hỗn đản này!

“Sư phụ của Bạch Bạch, là Thiên đình đệ nhất cao thủ Minh Ất chân nhân!” Một lời Bạch Nguyên Tùng nói ra, sắc mặt Mặc Yểm liền thay đổi, không phải sợ hãi, mà là một loại thần thái nói không nên lời, vẻ như phẫn nộ, vẻ như khinh thường, vẻ như oán hận, vẻ như không cam lòng…… Nói tóm lại, chính là không có cảm tình thiện lương tốt đẹp.

Không ngờ lại là hắn? Quả nhiên là hắn? Mặc Yểm không biết nên giận dữ hay là cười to, người mình lưu luyến không rời không ngờ lại là đồ nhi của kẻ đại đối đầu?! Truyện nực cười! Truyện nực cười thiên đại! Nhưng là hắn cười không nổi, vốn cho rằng đã dẹp đi, oán hận không cam lòng lại cuồn cuộn nổi lên trong lòng. Trong hỗn loạn, hắn phát hiện, một ý niệm chết tiệt vẫn y nguyên, vô cùng rõ ràng trong đầu — muốn giữ Bạch Bạch lưu lại!

Bạch Nguyên Tùng thấy thần sắc hắn biến đổi bất định, liền muốn nhân cơ hội rời đi. Ông ta vừa động, Mặc Yểm liền cả kinh, theo trực giác vươn tay ra muốn đánh bại người đàn ông có ý đồ cướp Bạch Bạch đi này.

Hắn muốn ra tay, Bạch Nguyên Tùng còn có thể có đường sống? May mắn pháp lực của Mặc Yểm tự nhiên phóng ra đã sớm thu lại, bàn tay vừa chạm vào ông ta lại nghĩ lại, vội thu hồi đại bộ phận công lực, nhưng dù là thế, Bạch Nguyên Tùng vẫn bị đánh ngã xuống đất.

Bạch Bạch sợ hãi, lóe lên hiện ra hình người, ôm chặt lấy phụ thân, cả kinh nói: “Phụ thân, Phụ thân!”

Quay đầu lại nhìn Mặc Yểm lúc, trong mắt lộ vẻ sợ hãi không tin, khóc cầu nói: “Ta theo ngươi trở về, ngươi đừng giết Phụ thân ta!”

Bạch Nguyên Tùng nhổ ra hai ngụm khí đục, liền cảm thấy thoải mái hơn không ít, biết rõ đối phương là xuống tay lưu tình, nhưng hôm nay chỉ sợ không cách nào mang Bạch Bạch đi được, khóe mắt quét đến trên mặt Mặc Yểm vừa lóe lên một chút hối hận rồi biến mất, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cắn răng nói: “Bạch Bạch không cần cầu hắn! Phụ thân dù chết cũng không để cho ngươi trở về với hắn! Ma đầu! Có bản lĩnh ngươi đánh chết hai cha con chúng ta đi!”
 
 
 

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3