Dụ Hồ - Chương 075

Chương 75: Đàm phán dưới "bầu không khí hữu nghị"



Minh Ất chân nhân đi đến bên ngoài phòng Bạch Bạch, nhìn qua cửa sổ thấy bên trong một đen một trắng, hai tiểu động vật ngủ chung một chỗ. Hai cái thân thể nho nhỏ hô hấp theo quy luật khi lên khi xuống, dường như ngủ đã sâu, khiến trong lòng hắn an tâm một chút.



Nghĩ đến Bạch Bạch tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, lương thiện như vậy, bỗng nhiên chứng kiến ba người ở trước mặt mình trọng thương đổ máu, chắc hẳn cảm thấy rất kinh hãi. Vì vậy Minh Ất chân nhân cũng không có ý đánh thức nàng dậy để hỏi han, thế nên ngoắc gọi Vân Hư trở lại thiên điện cẩn thận hỏi rành mạch chuyện hôm nay từ đầu tới cuối.



Vân Hư nhớ tới Quỳnh Nguyệt tiên tử đã dùng thư giả lừa gạt bọn họ xuất môn, nên vội vàng trở về phòng tìm kiếm, đưa tới trước mặt cho Minh Ất. Minh Ất chân nhân mở phong thư ra, phát hiện giấy viết thư rỗng tuếch, một chữ đều không có.



Vân Hư sợ khiếp vía, liền nói:



“Thế này là thế nào?!” Hai tay run run lấy ra tờ giấy kia, lật lên lật xuống hai lần, quả thực trống hơ trống hoác, không có  một chữ.



“Các nàng ấy không hề ngu ngốc, đã có ý định lừa các ngươi đi ra ngoài, lập bẫy chặn giết, sao có thể lưu lại vật chứng trên tay ngươi?” Minh Ất nhìn lá thư này, thản nhiên cười cười, trong mắt không hề có nửa phần vui vẻ .



Vân Hư tức giận nói:



“Cũng tại con thật ngu ngốc, không nghĩ tới các nàng sẽ phù phép trên giấy, hiện tại ngay cả chứng cớ cũng không có, nếu không có thể cắn ngược lại các nàng một cái…… đều là do con ngu ngốc!”



Minh Ất chân nhân hình như nửa điểm cũng không khẩn trương, ngẩng đầu nói với Vân Hư:



“Ngươi có trí nhớ tốt, có thể nhớ hôm qua trên thư viết gì không?”



Vân Hư lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng một lần, nói một cách khẳng định:



“Nhớ rõ!” Hắn có biệt tài nếu đã nhìn qua cái gì là nhất định sẽ không quên, trong Thanh Lương Quan hầu như người nào cũng biết.



“Tốt lắm, ngươi nói một lần cho ta xem .”



Minh Ất chân nhân biết rõ sự tình, nội trong một hai ngày tới, người của Thiên đế tất nhiên sẽ tìm tới cửa, cho nên nhất thời phải chuẩn bị. Nói thật, Thanh Lương Quan cũng không sợ Thiên đình, nhưng là cố gắng để bản thân luôn ở bên có lý, như vậy rất nhiều chuyện có thể giải quyết đơn giản, hơn nữa giải trừ hậu hoạ.



Bạch Bạch một đêm gặp ác mộng liên tục, nhất thời mơ tới Quỳnh Nguyệt tiên tử bị cụt tay, rồi mơ tới ngày đó hai nữ xà yêu bị chém đầu, nên buổi sáng tỉnh dậy có chút mệt mỏi, uể oải tinh thần. Ngược lại, tiểu Hắc cực kỳ hưng phấn, đáng tiếc thương thế của nó chưa lành, hoạt động có chút bất tiện, nếu không nó phải hoa chân múa tay vui sướng, nhảy lên nhảy xuống sung sướng một phen.



“Ngày hôm qua thực vui sướng, nhìn hai ả xấu nữ nhân bay rớt ra ngoài, lại bị thổ huyết còn thêm bị rìu chém đứt tay chân, đáng đời! Ha ha ha! A ô…… Meo meo ô!” Tiểu Hắc cười quá lớn tiếng, động đến thương thế, nhịn đau không được kêu lên một tiếng.



“Đổ máu thật là khủng khiếp!” Bạch Bạch nhớ tới lòng còn sợ hãi.



“Ngươi yên tâm đi! Các nàng là tiên nhân, chỉ cần không bị chặt đầu, các bộ phận khác còn có thể  mọc lại, so với con gián còn kiên cường hơn.”



“Thật không? Làm tiên nhân tốt như vậy a! Khó trách Phụ thân mụ mụ muốn cho ta thành tiên……” Bạch Bạch nghĩ đến bản thân đã bỏ lỡ cơ hội thành tiên, trong lòng liền buồn bực.



“Có Minh Ất chân nhân là sư phụ của ngươi, chỉ cần ngươi tu luyện chăm chỉ, sớm muộn gì cũng thành tiên!” Tiểu Hắc nói vậy có chút chua xót, nó ở Thanh Lương Quan chờ đợi đã hai, ba trăm năm, cũng không thể trở thành đệ tử của Minh Ất chân nhân, hồ ly ngốc nghếch này thật tốt số!



Một mèo, một cáo đang nói chuyện, Vân Hư một tay bưng khay, một tay đẩy cửa, tiến đến nói:



“Bạch Bạch, ngươi đã tỉnh? Vừa vặn, sư phụ đã trở lại, đang muốn tìm ngươi hỏi chuyện.”



Vừa nói vừa đem khay đặt trước mặt tiểu Hắc, ý bảo nó đem chén thuốc trong khay uống bằng hết.



“Sư phụ đã trở lại?!” Bạch Bạch vui vẻ nhảy vào lòng Vân Hư. Sư phụ đã trở lại, đám  người xấu cũng không dám lại đến khi dễ bọn họ!



Vân Hư vừa cười vừa vuốt ve nàng, trong gian phòng của Bạch Bạch bình thường cửa sổ đều là mở rộng, căn phòng sáng ngời dưới ánh mặt trời, Vân Hư đột nhiên cảm giác được ánh mắt thần quang của Bạch Bạch, rõ ràng chỉ có người tu đạo pháp lực cao thâm mới có được thần thái như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.



Minh Ất chân nhân ở đại sảnh nhìn thấy Bạch Bạch, cũng phát hiện điểm dị thường của nàng, duỗi tay ôm nàng đến trước mặt, dựa theo phương pháp mấy ngày qua mà đả thông kinh mạch cho nàng. Khi pháp lực vừa mới xâm nhập vào thân thể của nàng, liền cảm giác được chân nguyên trong kinh mạch Bạch Bạch dư thừa, dường như giống tiên nhân đã tu luyện ba ngàn năm!



Vẻ mặt Minh Ất chân nhân nghiêm trọng, từng chút từng chút vận pháp lực, dựa theo kinh mạch toàn thân của Bạch Bạch, cẩn thận dò xét ranh giới hư ảo trong cơ thể nàng, phát hiện bên trong còn dư rất ít dược lực, hơn nữa chỗ dược lực này dường như có tính chất gần giống công pháp Bạch Bạch tu luyện hàng ngày, hơi dẫn đường thêm chút là có thể để nàng sử dụng, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.



Hắn chẳng qua mới rời đi ba, bốn ngày, làm sao thân thể của Bạch Bạch lại thay đổi hoàn toàn như vậy?!



Vân Hư nhìn thần sắc sư phụ càng lúc càng nghiêm trọng, cho rằng bệnh tình Bạch Bạch chuyển biến xấu, lo lắng đến nỗi mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, lại không dám tùy ý mở miệng quấy rầy sư phụ, chỉ hận mình không thể thay thế tiểu sư muội gánh chịu sự đau đớn này.



Minh Ất chân nhân chậm rãi thu hồi tạy trên người Bạch Bạch, trầm giọng hỏi:



“Bạch Bạch, ngươi thành thật trả lời sư phụ, mấy ngày gần đây, có từng gặp qua người nào, lại hoặc nếm qua cái gì kỳ quái không?”
Bạch Bạch ngỡ ngàng lắc đầu:

“Bạch Bạch rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ở trong Thanh Lương Quan luyện công…… Có phải là Bạch Bạch luyện sai rồi không?”

Minh Ất chân nhân đột nhiên nghĩ đến chính mình cho Bạch Bạch ăn đan dược, lại hỏi Vân Hư:

“Đan dược kia cho Bạch Bạch ăn lúc nào?”

Vân Hư nói:

“Là ngày sư phụ đi, ngày ấy liền cho tiểu sư muội ăn, ngoài ra bắt đầu từ ngày đó còn cho tiểu sư muội tu luyện công pháp. Sau đó mỗi ngày đồ nhi đều điều dưỡng mát xa cho sư muội, ngoại trừ kinh mạch căn cơ khôi phục tốc độ cực nhanh, còn lại cũng không phát hiện có gì không ổn.”

Minh Ất nhíu mày nghĩ ngợi, chẳng lẽ là viên đan dược mẫu thân lưu lại kia thật sự là ngoại trừ cường kiện kinh mạch ra, còn có tác dụng dung hợp công lực? Dù sao đan dược chỉ có một viên, ngoại trừ Bạch Bạch, chưa có người nào thử qua công hiệu như thế nào…

Minh Ất từ đầu tới cuối vẫn cảm thấy có gì đó quan trọng bị bản thân xem nhẹ, nhưng lại không nghĩ ra được là cái gì, Vân Hư đã được mình nghiêm lệnh sẽ không dò xét ranh giới hư ảo Bạch Bạch, mà trước đây mỗi ngày Bạch Bạch đều là do mình chiếu cố, xảy ra vấn đề trong khoảng thời gian mình đi vắng, vì vậy lại hỏi Bạch Bạch:

“Ngươi nghĩ lại cẩn thận, mấy ngày nay sư phụ vắng mặt, có phát sinh sự tình đặc biệt gì hay không?”

Bạch Bạch há to miệng thở dốc, đột nhiên nghĩ đến ngày đó, âm thanh kỳ bí ban đêm, cùng con sâu nhỏ cắn nàng một  nhát  khiến nàng đông cứng, do đó vội vàng đem sự tình kể lại một lần.

Vân Hư vừa nghe, khẩn trương nói:

“Bạch Bạch, phát sinh chuyện như vậy, sao ngươi không nói với sư huynh, con sâu màu xanh nhất định là Hàn Huyết Tích. Bình thường tiên nhân nếu bị nó cắn, đều toàn thân lạnh cứng, còn người trần thì e mạng nhỏ cũng khó giữ!” Hắn vừa nói vừa muốn ôm lấy xem thương thế của Bạch Bạch.

“Bạch Bạch hiện nay vẫn khỏe mạnh, ngươi gấp cái gì?” Minh Ất chân nhân không biết nên cười hay là nên giận, bình thường tiểu đồ đệ trầm tĩnh là thế, đụng phải chuyện của Bạch Bạch lại xúc động thành như vậy?

Vân Hư cũng tỉnh ngộ thấy bản thân có chút khẩn trương, ngượng ngùng mà thu hồi tay. Tuy rằng không rõ tại sao Bạch Bạch bị Hàn Huyết tích cắn, một chút chuyện này đều không biết, nhưng lúc này thấy thần sắc sư phụ buông lỏng, hẳn là chuyện tốt.

Hàn Huyết Tích cắn Bạch Bạch một nhát, chỉ sợ vừa vặn kích thích dược lực trong ranh giới hư ảo tiết ra ngoài, dựa vào thuyết pháp của Vân Hư, cũng may mắn Bạch Bạch kỳ ngộ, pháp lực tiến nhanh, nếu không lúc ba người Quỳnh Nguyệt tiên tử bao vây tấn công, chỉ sợ sẽ đi đời nhà ma, đến lúc đó cho dù trừng trị bọn Quỳnh Nguyệt tiên tử, cũng không cách nào trả lại cho vợ chồng Bạch Nguyên Tùng một nữ nhi.

Tuy nhiên Minh Ất chân nhân cảm thấy sự tình trên người Bạch Bạch rất có chút ít quỷ dị, nhưng là kết quả như thế, cũng tính là chuyện tốt. Vì vậy ngẩng đầu đối Vân Hư nói:

“Bạch Bạch được kỳ ngộ, pháp lực đột nhiên tăng mạnh, ngươi làm sư huynh phải cố gắng nhiều hơn, nếu không sẽ không bằng tiểu sư muội.”

“Cái gì?!” Vân Hư đầu đầy dấu chấm hỏi, Bạch Bạch cũng tỏ vẻ mặt khó hiểu.

Minh Ất chân nhân mỉm cười nói:

“Bạch Bạch ngươi chẳng những căn cơ khôi phục, pháp lực so với trước kia tiến triển rất nhiều, chỉ cần Thiên đế cho phép, lúc nào cũng có thể vào danh sách thần tiên, trở thành tiên nhân.”

“Thật sao?!” Bạch Bạch cảm thấy vận khí như vậy quá tốt, tới quá đột nhiên, quá mức mộng ảo, quả thực làm cho người khác khó có thể tin, vừa mới tu luyện mấy trăm năm, hiện giờ nàng biết pháp lực đã khôi phục, so với trước kia còn mạnh hơn?

Vân Hư thấy Bạch Bạch rất cao hứng, nhưng nghĩ lại thì lại trở nên lo lắng:

“Quỳnh Nguyệt tiên tử bởi Bạch Bạch mà bị thương, nàng ta là ái nữ của Thiên đế , Thiên đế làm sao chịu cho Bạch Bạch thành tiên?”

Bạch Bạch sững sờ, sợ hãi nói:

“Quỳnh Nguyệt tiên tử…… Nàng, nàng là bị muội đả thương?”

“Bạch Bạch đừng sợ, là nàng ta gieo gió gặt bão, muội chẳng qua là tự vệ mà thôi!” Vân Hư không nhẫn tâm khiến Bạch Bạch tự trách, vội vàng thay nàng giải thích.

Minh Ất chân nhân liếc mắt Vân Hư, nghiêm mặt nói:

“Bạch Bạch tuy là pháp lực tiến bộ rõ ràng nhưng còn không hiểu được cách vận dụng, ra tay không biết nặng nhẹ, nếu không được dạy bảo tốt, sau này dễ dàng gây tai hoạ. Lần này là người không biết không có tội, lần sau nếu là như thế, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phong ba, ngươi thân là sư huynh đã không thèm khuyên bảo, còn có ý dung túng, phải chăng những điều sư phụ ngày xưa dạy bảo ngươi đều là gió thoảng  bên tai?”

Vân Hư khó bị sư phụ nghiêm dạy như vậy, lập tức cúi đầu nhận sai.

Bạch Bạch kẹp giữa hai thầy trò bọn họ, vẻ mặt vô tội hết nhìn sang bên này lại nhìn sang bên kia, nghĩ muốn thay Vân Hư cầu tình, lại sợ làm sư phụ tức giận.

Với bộ dạng này, ai có thể trách cứ nàng? Huống chi nàng vừa trải qua kinh hãi không ít. Minh Ất chân nhân nghĩ còn có nhiều sự tình phải xử lý, liền để cho Vân Hư mang Bạch Bạch về.

Đến lúc chiều, Thái Bạch kim tinh cùng bốn người đã tìm tới cửa, Minh Ất chân nhân thoải mái phân phó đồng tử đưa bọn họ dẫn vào gặp ở chính sảnh.

Cự Uy Tinh Quân, cùng vợ chồng Thiên Lôi Điện Mẫu vừa thấy Minh Ất chân nhân tựu giống như fan thấy thần tượng bình thường (lời tác giả, ta không có nói quá), chỉ hận không có giấy bút xông lên phía trước xin thần tượng kí tên. Thái Bạch kim tinh là phụng mệnh Thiên đế tới trách mắng sau đó thảo luận chuyện nhân tình, mắt thấy đồng bọn đối với Minh Ất chân nhân từ tốn như nước, một chút cũng không thay ông dẫn vào chuyện chính, đành phải ho khan hai tiếng, không nể mặt nói:

“Nghe đại danh Thanh Lương Quan đã lâu, cũng biết đệ tử của Thanh Lương Quan trong tam giới cũng được tôn sùng không ít, nghe nói vài ngày trước đó có thu nhận thêm một đồ đệ mới……”

Minh Ất chân nhân thái độ vô cùng khiêm tốn:

“Người lão tinh quân nói chính là Bạch Bạch? Nàng tuổi trẻ kiến thức nông cạn, để cho các vị tiền bối chỉ giáo một lần cũng tốt.” Phất phất tay đối đạo đồng Huyền Thư bên cạnh, nói:

“Đi gọi Bạch Bạch tới thỉnh an các vị tiền bối.”

Thiên Lôi Điện Mẫu chờ mặc dù có chút ghét bỏ Thái Bạch kim tinh quá nôn nóng, nhưng cũng muốn xem vị “anh hùng thiếu niên’’, người “tay vung lên” một phát đã đánh hai vị công chúa nhà mình cùng võ sĩ  giáp vàng bay ra ngoài, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Mọi người trong lòng tràn đầy mong chờ, hồ ly siêu cấp — Bạch Bạch long trọng xuất hiện. Vài người đang ngồi chỉ cảm thấy trước mắt một vầng ánh sánglóe lên, rồi một bóng trắng lao vào ngực Minh Ất chân nhân.

“Sư phụ!” một giọng nói yêu kiều động lòng người cất lên.

Minh Ất chân nhân trong mắt nhiễm lên vài phần dịu dàng vui vẻ, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ Bạch Bạch, làm bộ nhẹ nhàng trách mắng:

“Không có lễ phép! Nhanh đi hướng các vị tiền bối thỉnh an! Người ta đặc biệt tới thăm ngươi!”

Huyền Thư không nghĩ Bạch Bạch sẽ khoa trương thanh thế của mình, cho nên nói  với Bạch Bạch  là bằng hữu của sư phụ Thanh Lương Quan tới bái phỏng (*thăm hỏi), muốn gặp đồ đệ mới thu nhận của hắn, Bạch Bạch đơn thuần cũng không có ý gì, nghe lời  Minh Ất, rất ngoan ngoãn nhảy đến trước mặt Thái Bạch kim tinh, lớn tiếng nói:

“Chào lão gia gia!” Sau đó lại căn cứ  từ mình đối mọi người  suy đoán tuổi, xoay người đối Thiên Lôi Điện Mẫu nói:

“Chào Thúc thúc a di !” (*thúc thúc=chú, a di= cô/dì). Cuối cùng nói với Cự  Uy Tinh Quân:

“Chào đại ca ca !”

Bốn người đang ngồi trước mặt Bạch Bạch  dù không có tưởng tượng hoặc suy đoán gì, khi  chính thức nhìn thấy Bạch Bạch thì đều chấn động thất kinh, ngơ ngác há hốc miệng, cằm dường như sắp rớt xuống đất. So với lời của  kim giáp võ sĩ cùng với Thiên đế “thủ đoạn độc ác, pháp lực cao cường” thì hồ yêu còn kém quá xa!

Tiểu hồ ly trước mắt, tuổi còn nhỏ không nói (tuyệt đối không có vượt qua thiên tuế (=nghìn tuổi),  thân hình chỉ bằng con mèo nhỏ bình thường, ngoan ngoãn khéo léo ngồi chồm hổm ngồi ở trong sảnh, bộ dạng vô cùng ngây thơ…

Hoài nghi, Cự Uy Tinh Quân nhìn đuôi Bạch Bạch hết lần này đến lần khác, chiếc đuôi bông xù rất đẹp, nhưng là, chỉ có một cái! Không có nhiều đuôi! Ngay cả hồ ly ba đuôi cũng không phải.

Thân là nữ giới, Điện Mẫu chứng kiến Bạch Bạch nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn , dáng vẻ lại là tiểu động vật, chỉ cảm thấy tâm tư không nhịn được, duỗi tay nói:

“Tới đây cho a di ôm một cái nào!”

Bạch Bạch nhìn về phía sư phụ, Minh Ất chân nhân khẽ gật đầu, nàng liền vui vẻ nhảy vào trong lồng ngực Điện Mẫu cọ xát. Ngực của a di này thật ấm áp mềm mại a, giống như của  mẹ nàng vậy!

Điện Mẫu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve người Bạch Bạch, Bạch Bạch chớp chớp mắt, một đôi mắt to nâu dịu  dàng nhìn bà ta, trong mắt ẩn chứa ánh nhìn tinh khiết. Điện Mẫu vừa thấy, trong lòng không tin lý do Thái Bạch kim tinh từ chối! Tiểu hồ ly này thần quang trầm tĩnh, có phép tắc, nhanh nhẹn, nhưng cũng không phải là dạng hung tàn dễ giết! Nhất định là Thiên đế cùng hai ả công chúa điêu ngoa của ông ta vu oan bịa đặt!

Thiên Lôi  một bên cũng có cảm giác vô cùng hiếu kỳ, cũng thăm dò đến xem, dung mạo của hắn cùng yêu quái cũng không khác nhau lắm, khách quan mà nói thì là điểu thủ nhân thân (*đầu chim thân người), chủ quan mà nói thì là vô cùng xấu xí cổ quái. Nhưng Bạch Bạch cũng không sợ hãi, chỉ là hiếu kỳ đôi chút, ánh mắt, cũng không chán ghét, cũng chẳng thương hại.

Thiên Lôi bởi vì dung mạo thường bị người đời nghị luận giễu cợt sau lưng, nên hắn đã không còn quá để ý cười nhạo khinh bỉ của mọi người, nhưng Bạch Bạch biểu hiện lại “dị thường” làm cho hắn vừa ngạc nhiên càng vừa  mừng rỡ.

Nhớ ngày đó Quỳnh Nguyệt tiên tử mới lên Thiên đình, đánh mắng vợ chồng bọn họ, tuy nhiên ngoài miệng  nói không có gì , nhưng mà bên trong  đều không chút nào che dấu sự khinh thường chán ghét, dường như coi hắn là người tầm thường, bẩn thỉu. Thiên Lôi công tất nhiên sẽ không so đo cùng một vị  tiên tử nho nhỏ, chỉ là sau này tiểu tiên tử kia đảo mắt trở thành công chúa Thiên đế, gặp lại bọn họ thì, sẽ không “khách khí” như vậy. Lại ngang nhiên trước mặt  một đám tiên hữu tìm mọi cách chế nhạo tướng mạo của hắn, hơn nữa còn mạo phạm đến cả Điện Mẫu.

“Là nữ nhân ai lại muốn gả cho cái người quái dị này”. Tuy nhiên về sau Thiên đế ở trước mặt bọn họ, trách mắng Quỳnh Nguyệt tiên tử hai câu, nhưng nữ tử kia hiển nhiên nửa điểm cũng không nghe câu nào.

Từ đó về sau, đối với những tiên nữ y phục lụa là trang điểm lộng lẫy, Thiên Lôi liền không có hảo cảm gì, ngày thường tránh được thì nên tránh. Lần này Điện mẫu lôi kéo hắn cùng đến Thanh Lương Quan, bởi vì Bạch Bạch trong lúc vô tình thay bọn họ nói ra một hơi, cho nên đối với nàng vừa hiếu kỳ vừa có hảo cảm.

Vợ chồng nhiều năm, Điện Mẫu xem xét thần sắc Lôi công liền biết rõ tâm tư của hắn, cười hỏi Bạch Bạch:

“Ngươi không biết là thúc thúc có bộ dạng rất quái dị à?”

Bạch Bạch gật đầu, thành thật nói:

“Thật là quái! Sư phụ, sư huynh lẫn Phụ thân bọn họ cũng không giống như vậy.” Trước kia nàng đều chưa có gặp qua hình dạng như vậy.

“Ngươi không sợ?”

Bạch Bạch lắc đầu, khó hiểu nói:

“Tại sao phải sợ?”

Nghe xong,  Điện Mẫu vẫn hỏi, bà chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn nói:

“Ngươi không biết là hình dạng thúc thúc như vậy làm ngươi chán ghét sao?”

Thiên Lôi biết rõ thê tử không có ác ý, nhưng khi hỏi như vậy cũng làm cho hắn rất là xấu hổ, đồng thời lại nhịn không được trong lòng chờ mong đáp án của Bạch Bạch.

“Tại sao phải chán ghét?” Bạch Bạch vẫn như cũ dùng chính câu hỏi nàng đề  ra để trả lời vấn đề này.

Điện Mẫu dường như muốn vò đầu, chuyện này nên nói như thế nào?

Minh Ất chân nhân trong mắt hiện lên một tia hiểu biết, nói với Bạch Bạch:

“A di là không rõ vì sao ngươi thấy bộ dạng cổ quái của thúc thúc, lại không cảm thấy kỳ quái cũng không sợ hãi lại càng không chán ghét.”

Bạch Bạch nghiêng đầu nói:

“Trên núi Ngọc Sơn có cây hoa hồng , cũng có mèo rừng, có đại thụ, bọn họ lớn lên cũng không giống ta, ta yêu mến hoa hồng thơm và xinh đẹp, nhưng cũng không vì thế mà  sợ hãi chán ghét mèo rừng cùng đại thụ a! Chúng nó từ khi sinh ra đã có bộ dạng kia rồi.”
Trong lòng Thiên Lôi  Điện Mẫu chấn động, Thiên Lôi đứng dậy vái chào với Minh Ất chân nhân, nói:

“Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ, ngược lại vợ chồng chúng ta tầm thường.”

Điện Mẫu càng không nói hai lời, liền tháo một viên trân châu màu bạc trắng trên cổ, lấy ra một sợi tơ bạc đeo vào cổ Bạch Bạch nói:

“Cháu bé ngoan, cái hạt châu này tên là “khảm điện châu”, chỉ cần dính nước, sẽ sáng không ngừng, chính là ánh dạ trong đêm,  sáng như ban ngày. Hôm nay a di không có mang cái gì tốt, liền đem cái này tặng cho ngươi, cháu ngoan.”

Bạch Bạch không dám tùy tiện nhận, đến khi Minh Ất chân nhân mở miệng, mới nhận lấy hạt châu, thành tâm hướng Điện Mẫu nói lời cảm tạ.

Thiên Lôi từ trong lòng ngực lấy ra tiểu chùy đưa cho Bạch Bạch nói:

“Thúc thúc cũng không có cái gì tốt tặng cho ngươi, cái tiểu chùy này dùng để khai sơn phá lộ, dùng để khai thiên phá thủy vô cùng thuận tiện, một chùy rơi xuống, cho dù đá tảng cũng vỡ vụn như ngói  gạch”

Minh Ất chân nhân chen lời nói:

“Đây là “chùy chấn sơn” của thúc thúc, còn không mau tạ ơn thúc thúc?!” Thiên Lôi công mặc dù nói không đếm xỉa tới, nhưng mà những người ngồi đây, ngoại trừ Bạch Bạch, người người đều nghe nói qua uy danh của chùy chấn sơn, bảo bối như vậy Thiên Lôi lại không nói hai lời mà đem ra làm lễ gặp mặt, có thể thấy được hắn đối Bạch Bạch là vô cùng coi trọng.

Bạch Bạch nhận lấy chùy, vui vẻ hướng Thiên Lôi  nói lời cảm tạ. Thái Bạch kim tinh ở cạnh cửa mắt thấy chuyến hành trình thuyết pháp sắp trở thành hội ngộ giữa tiền bối và vãn bối, trong lòng không khỏi cực kỳ nóng vội.

Thật lòng mà nói, ông ta cũng không tin Bạch Bạch sẽ là hung thủ như lời Thiên đế, nhưng có hai nàng tiểu công chúa trọng thương nằm ở Thiên cung, nếu như ông không thể mang về một chút “kết quả”, chỉ sợ kẻ gặp nạn lại là ông ta.

Cho dù Minh Ất chân nhân có thái độ cứng rắn, cự tuyệt sự quấy rầy của Thiên cung, Thái Bạch kim tinh cũng hiểu được, chỉ cần ông có thể tìm ra chứng cớ chứng minh Bạch Bạch vô tội và Quỳnh Nguyệt tiên tử là kẻ có tội là được. Ông ta gửi khẩu dụ của Thượng đế, coi như là có thể ăn nói được.

Nghĩ đến đây, ông không ngừng nháy mắt cho Cự Uy Tinh Quân, hy vọng hắn ta thay mình nói mấy câu.

Cự Uy Tinh Quân nhớ tới trước đây mình từng được Thiên đế trọng dụng, khiến cho hắn miễn khỏi phải tiếp nhận nhiêm vụ đến Thanh Lương Quan bắt người, thực sự trong lòng hắn ta cũng hiểu chuyện. Hơn nữa hắn cũng chú ý tới thần thái trong mắt Bạch Bạch không giống bình thường, không biết công lực thực tế có như lời của Thiên đế và võ sĩ giáp vàng hay không……

Cự Uy Tinh Quân hạ quyết tâm, đứng lên nói với Bạch Bạch:

“Tiểu muội muội, nghe nói pháp lực của ngươi không tồi, luận bàn hai chiêu với Đại ca ca được không?”

Hắn không dám khiêu khích với Minh Ất chân nhân , vì vậy mặt dạn mày dày đi lừa gạt tiểu hồ ly, thoạt nhìn rõ ràng như muốn thu phục.

Bạch Bạch cúi đầu nhìn tứ chi ngắn cũn xù lông của mình, lại ngửa đầu nhìn thân cao gấp tám chín lần của Cự Uy Tinh Quân, ỉu xìu nói:

“Ta khẳng định đánh không lại ngươi……”

Cự uy tinh quân nghe nàng nói như vậy trong lòng đắc ý, nhưng vẫn là không thể từ bỏ cơ hội  trải nghiệm pháp lực của hồ ly siêu cấp, cười nói:

“Tiểu muội muội quá khách khí, ngươi tới thử một lần, Đại ca ca cam đoan sẽ không đả thương đến ngươi!”

“Nếu Cự Uy Tinh Quân đã có thành ý như thế, Bạch Bạch, ngươi cũng không nên ngại, cùng hắn tỷ thí pháp lực một chút.” Minh Ất chân nhân sớm biết mấy người có ý đồ như vậy, cũng biết nếu không đem sự tình nói rõ, bọn họ chắn chắn sẽ không rời đi. Nếu Cự Uy Tinh Quân đến cửa tự xin làm mất mặt, hắn cũng không muốn ngăn cản.

“Nhưng mà…… con không biết!” Bạch Bạch cảm giác mình làm cho sư phụ mất mặt, xấu hổ cúi đầu. Điện Mẫu nhất thời thấy không đành lòng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cự Uy Tinh Quân.

Minh Ất chân nhân nói nhỏ vài câu với Huyền Thư, Huyền Thư chuyển tới hậu đường, rất nhanh liền lấy ra hai khối u lam trạch màu đen sáng bóng giống hình cờ-lê, đặt trước điện hoa viên phía trên hai khối đá lớn.

Minh Ất chân nhân ý bảo mọi người đi đến cờ-lê trước, nói:

“Bạch Bạch từ nhỏ đều ở trong núi tu luyện, chân nguyên trên người dồi dào nhưng không biết cách công kích. Hai khối thiết bản (*bản thép) này chính là  Bắc Minh huyền thiết (*thép đen) chú thành, Cự Uy Tinh Quân cùng nàng ngưng tụ pháp lực toàn thân trên lòng bàn tay nện xuống thiết bản, xem bên nào lưu lại dấu tay liền biết đó pháp lực cao hay thấp.”

Bắc Minh huyền thiết rắn chắc cứng cỏi, hơn nữa có đặc tính ngăn trở hấp thu pháp lực. Bình thường tiên nhân xuất lực một chưởng đem cự thạch hóa thành tro bụi, nhưng khi  đem toàn lực nện xuống lát cắt huyền thiết, cũng chưa chắc có thể lưu lại một chút dấu vết, có thể lưu lại chưởng ấn đã có thể xem như pháp lực tuyệt đỉnh, trước mắt hai cái thiết bản được chọn này dầy chừng hai ba tấc, muốn lưu lại chưởng ấn càngkhó khăn hơn.

Mặc dù phương pháp so tài này không lý tưởng, nhưng cũng tạm được. Cự Uy Tinh Quân thần lực nổi tiếng, lại nói tiếp, trong cuộc so tài này,  hắn đương nhiên là chiếm thế thượng phong.

Một khi đã muốn xuất chưởng vào huyền thiết bản, Bạch Bạch trước hết hóa lại hình người. Khi dáng vẻ thóat tục, kiều mỵ tươi xinh tươi của nàng vừa hiện ra, ngay cả Thái Bạch kim tinh lão luyện cũng không cưỡng lại  được, liếc nhìn một cái.

Bốn người lập tức mơ hồ đoán được Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa ở Thanh Lương Quan phát sinh xung đột là vì lý do gì. Dung mạo này rõ ràng áp đảo các nàng tiểu cô nương trên Thiên đình, lại là đồ đệ ưu ái của Minh Ất chân nhân, chủ nhân Thanh Lương Quan. Vậy nên các nàng không ghen ăn tức ở mới là lạ, chỉ là không biết tiểu hồ ly này sao lại đắc tội các nàng, khiến các nàng không để ý đến uy danh Thanh Lương Quan, ngang nhiên ra tay.

Cự Uy Tinh Quân bước vài bước đến trước khối huyền thiết bản, chuyển hướng hai chân dồn khí đan điền, ngưng thần tụ khí giơ hai tay lên, đem tất cả pháp lực quán chú trên người của hắn, ngòai dự đoán mọi người  thật chậm rãi đặt tay lên trên huyền thiết bản……
 
 
 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3