Thế nào một loại yêu không đau - Chương 085-86

Chương 85. Đi đường tắt khác



Edit: Hanayang



Cửa văn phòng Ngô Phong khép hờ.

Thư ký nói Ngô Phong đang cùng tổng giám chế kênh giải trí bàn bạc công sự, Hạ Dịch Dương gật gật đầu, tôi đợi lát nữa lại đến. Vừa dứt lời, Ngô Phong ở bên trong nói vọng ra, "Là Dịch Dương sao?"

Hạ Dịch Dương liền lên tiếng trả lời.

"Vào đi!"

Hạ Dịch Dương đẩy cửa đi vào, tổng giám chế vừa vặn đứng dậy, hai người cùng gật đầu chào, Ngô Phong đưa tổng giám chế ra đến ngoài cửa. Hạ Dịch Dương nhìn thấy trên bàn làm việc của Ngô Phong chất một chồng tư liệu, có hình ảnh, có CD, còn có các bài báo cắt nối biên tập.

Anh chọn một vị trí ngồi, ở góc độ này, là mặt bên trái hướng về phía Ngô Phong.

Ngô Phong tiến vào, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu, còn khi không cười khẽ.

"CCTV lần này cần phải ra sân thôi." Ông cười nói đối với Hạ Dịch Dương.

"Chẳng lẽ kênh giải trí cũng muốn làm chương trình thi sắc đẹp?" Các cuộc thi sắc đẹp do các đài truyền hình Đài Loan cùng Thượng Hải đã làm vô cùng thành công, tỷ suất khán giả làm cho các tiết mục của kênh giải trí ở CCTV đều không theo kịp. Có mấy lần Hạ Dịch Dương nghe nói CCTV cũng có tính toán này, nhưng còn lo ngại vì luôn đi theo đường lối thông thường, nhất thời không dứt khoát được, cũng lo lắng đến các đài tỉnh.

Ngô Phong lắc đầu, "Các ngôi sao đi lên từ các cuộc thi, đến bây giờ đều không thể lên nổi vũ đài CCTV, CCTV đối với cuộc thi sắc đẹp không hề xem trọng. Bất quá, thật ra đài muốn dàn dựng một chương trình bình dân hóa, một tiết mục có chứa lực tương tác, thời gian vào thứ Sáu giờ vàng buổi tối. Phương án mới ra đến, nhà tài trợ liền chen chúc tới, cho nên tổng giám áp lực rất lớn, chạy tới hỏi kinh nghiệm chỗ tôi. Tôi là người làm tin tức nên đối với loại tiết mục tâm tình cảm xúc này chỉ là cái thường dân thôi."

"Tâm tình?" Hạ Dịch Dương trong lòng rung động.

"Đúng vậy, đài địa phương không phải có mấy tiết mục phỏng vấn rất hot sao? 《 Nghệ thuật nhân sinh 》 cũng là tiết mục phỏng vấn, nhưng là thiên về nghệ nhân với quá trình trưởng thành cùng con đường nghệ thuật, đối với tình cảm không đề cập nhiều lắm. Ý định của đài là muốn so với đài địa phương phải cao hơn, trí tuệ hơn, sâu sắc hơn."

"Vậy là yêu cầu đối với người chủ trì nhất định không thấp rồi?"

"Điều động nội bộ là Kha An Di. Tôi đối với tổng giám chế cũng ăn ngay nói thật, Kha An Di vẫn biên tập tin tức, là cho người ta cảm giác trí thức, nhưng loại tiết mục này bật thốt lên xúc cảm, không chắc cô ấy có thể đảm nhiệm được. Tổng giám chế nói trở về sẽ cẩn thận suy nghĩ, nếu không được, cho nghững người chủ trì đến thi tài, thuận tiện PR thanh thế trước một chút." Ngô Phong đột nhiên vỗ ót, "Ai, tôi sao lại đi nói mấy chuyện này, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Dịch Dương trầm ngâm một chút, thẳng tắp nhìn về phía Ngô Phong, vẻ mặt trở nên thật sự vô cùng nghiêm túc, anh thậm chí còn đứng dậy, trịnh trọng cúi người một cái về phía Ngô Phong, "Chú Ngô, cháu hiện tại đứng ở chỗ này không phải là cấp dưới của chú, mà là lấy danh nghĩa một người đàn ông thích Diệp Phong. Cháu biết chú rất thương yêu Diệp Phong, Diệp Phong cũng vô cùng tôn trọng chú, cháu xin thỉnh cầu chú cho phép cháu có thể quang minh chính đại theo đuổi Diệp Phong."

Ngô Phong nheo mắt lại, khó hiểu nhìn chằm chằm vào anh, "Nếu tôi không cho phép thì sao?" Anh gọi ông ấy "Chú Ngô" ?

"Cháu đây chỉ có thể dùng biện pháp khác." Anh không tiếng động nở nụ cười, "Nhưng chú Ngô nhất định không thích. Cháu sẽ cố hết sức nghĩ ra trăm phương nghìn kế lấy việc công đến nhà chú, tìm cớ hẹn Diệp Phong ước đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của chú lén lút nói mấy câu, chế tạo cơ hội không hẹn mà gặp, vận dụng quan hệ với các đồng học khác, vì tiếp cận Diệp Phong, nói dối, lừa gạt, còn có thể có mưu mô quỷ kế. Chú Ngô, chú rất hiểu cháu, cháu cũng không muốn đến bước đó, nhưng vì chú không cho phép, cháu nhất định sẽ làm thử, chỉ là có điểm bôi nhọ Diệp Phong. Nếu cố gắng của chúng cháu cuối cùng có thể thành chính quả, chú Ngô sao không ở ngay từ lúc bắt đầu liền chúc phúc cho chúng cháu chứ?"

"Hạ Dịch Dương," Ngô Phong giằng đứng lên, "Cậu cũng dám uy hiếp tôi!"

"Chú Ngô, chú có từng hỏi qua Diệp Phong vì sao lại về nước không?" Hạ Dịch Dương không có một tia bối rối, lời nói không nhanh không chậm, lại từng chữ rõ ràng.

"Dù sao tuyệt đối cũng sẽ không phải vì cậu." Ngô Phong lớn tiếng quát.

Hạ Dịch Dương cúi đầu, đến khi nâng lên lại, hốc mắt có điểm đỏ lên, "Nếu là vì cháu, chú Ngô sẽ đồng ý cho cháu cơ hội sao? Còn có ba mẹ Diệp Phong bởi vì chuyện Kha An Di ở Thanh Đài tự sát, đối với cháu có hiểu lầm, mà chú Ngô đây là người cảm kích, cháu cũng muốn mời chú Ngô theo giúp cháu đến Thanh Đài, cháu muốn cho họ một lời giải thích."

Ngô Phong trầm mặc.

"Chú từng nói với cháu rằng, người trong tim Diệp Phong là Biên Thành, cho nên chú cùng Tô bí thư, Diệp cục trưởng đều nghĩa vô phản cố ủng hộ bọn họ cùng một chỗ, khiến cho cháu rời khỏi. Tất cả điểm xuất phát của mọi người đều là vì Diệp Phong, nhưng con người có đôi khi là sẽ thay đổi, chú có nhận thấy được Diệp Phong thay đổi không? Chú Ngô, cháu vẫn cho rằng chỉ có yêu cùng không yêu, không có yêu nhiều, yêu ít để nói ra, nhưng nếu chú nhất định phải làm ra lẽ, cháu chỉ có thể thản nhiên thừa nhận, những năm gần đây cháu không có bạn gái, không phải vì công tác bận rộn không thể dành ra thời gian, cũng không phải vì không cơ hội tiếp xúc với người khác phái, mà là trong lòng cháu đã có một người, cháu chờ cô ấy sáu năm, hiện tại cô ấy đã trở lại, cháu sẽ đứng ở tại chỗ không cố gắng tiến về phía trước sao?"

"Là Diệp Phong sao?" Ngô Phong vẻ mặt chậm chạp hiểu ra, nhẹ nhàng hút khí.

"Không phải cô ấy, vì sao cháu muốn đứng ở chỗ này?" Hạ Dịch Dương ôn nhu cười khẽ, "Chú Ngô, chú sẽ giúp cháu sao?"

"Tôi cần suy nghĩ. Trước khi tôi suy nghĩ xong, không cho phép cậu nhúc nhích cái ý niệm gì trong đầu!"

Hạ Dịch Dương vừa cười một chút, "Có một số việc mà con người ta không có khả năng khống chế, cháu không muốn lừa chú, cháu làm không được."

"Cậu tựa hồ có điểm khẩn cấp?"

"Cháu không thể bỏ qua cô ấy, chẳng sợ chỉ có một tia khả năng, cháu đều phải nắm chặt."

"Xem ra tôi chỉ có thể giúp cậu?" Ngô Phong cười lạnh.

"Cám ơn chú Ngô." Hạ Dịch Dương hạ thấp người.

"Tôi còn chưa có đáp ứng đâu?" Ngô Phong trừng mắt nhìn anh.

Hạ Dịch Dương mỉm cười, "Cháu biết chú Ngô đang lo lắng. Không quấy rầy chú Ngô, cháu về văn phòng đây."

Anh xoay người, Ngô Phong liền phát hiện dấu răng trên cổ anh ngay lập tức, "Trên cổ cậu là chuyện gì xảy ra?"

Hạ Dịch Dương nâng tay sờ sờ cổ, "À, việc nhỏ." Nhẹ nhàng bâng quơ chớp chớp mắt, đóng cửa đi ra ngoài.

Ngô Phong đứng đó giật mình, đột nhiên "Cạch" một tiếng vỗ xuống bàn, nắm lên điện thoại hét lớn: "Tần Phái, anh cút lại đây cho tôi."

Đang ở trong phòng cắt nối biên tập phim, Tần Phái thình lình rùng mình một cái.

*

Diệp Phong mở cửa ra, đi vào tiểu viện, ngẩng đầu lên nhìn ở chân trời lộ ra một vòng nguyệt thu, còn có hai ngày nữa là Trung thu, ánh trăng đã tròn như cái mâm bạc, gió đêm mát lạnh, nước hồ vỗ nhẹ, bọn côn trùng nhỏ hay kêu mùa hè không biết chạy nơi nào nghỉ phép rồi, trong viện im lặng cực kỳ.

Cô không có mặc tất, mắt cá chân lộ ra bên ngoài có thể cảm giác được cái mát mẻ ban đêm, cô ôm chặt hai tay, di động trong lòng bàn tay thiếu chút nữa rơi xuống.

《Buổi tối tin tức 》 đã chấm dứt hơn một giờ rồi, biên tập viên không phải Hạ Dịch Dương. Anh nuốt lời, chưa gọi điện báo cho cô.

Cô thừa nhận có điểm mất mát, không phải muốn nghe thấy giọng nói của anh, cũng không phải lo lắng cho anh, mà là cô đã chuẩn bị một đống lớn lời phản bác lại anh, cự tuyệt anh mà giờ không phải sử dụng đến.

Đèn xe sáng như tuyết chiếu vào trong viện, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện Ngô Phong đã trở về.

"Chú Ngô!" Cô chạy chậm tiến lên xách túi giúp ông, thân thiết kéo cánh tay của ông, "Buổi tối cháu nướng bánh, muốn thử một miếng hay không?"

"Đương nhiên muốn rồi, trù nghệ của Tiểu Phong Diệp cũng không thể tùy tiện lãng phí." Ngô Phong yêu thương xoa xoa đầu cô, để cho dì giúp việc giúp lấy túi đem vào nhà, "Theo chú đi dạo nói chuyện một chút!"

"Được! Hôm nay ở Đài có chuyện gì thú vị sao?"

"Tin tức là nghiêm túc mà ngưng trọng, làm sao có thể thú vị?" Ngô Phong bật cười, "Ngẫu nhiên cũng sẽ có ngoài ý muốn, Hạ Dịch Dương hôm nay làm cho chú có điểm ngoài ý muốn."

Diệp Phong giật mạnh đầu lên, "Sao... Sao?"

Ngô Phong thả tay áo, "Không muốn nói chuyện này, phiền lòng."

"Aa." Diệp Phong cắn môi, nhíu mày.

Ngô Phong không có bỏ qua vẻ lo lắng lo lắng trên mặt cô, "Tiểu Phong Diệp, cháu cũng chưa từng tâm sự chú về cuộc sống ở nước ngoài, vất vả sao?"

"Không có, cháu rất hưởng thụ."

"Vậy vì sao trở về?"

"Cháu yêu nước mà!"

Ngô Phong lắc đầu, "Người Hoa ở nước ngoài sẽ không yêu nước sao? Nói thật với chú, là vì Biên Thành sao?"

"Ai nha, chú Ngô, chú thực bát quái ha!"

"Thẹn thùng? Ha ha, xem ra chú nói chuẩn rồi. Hôm nay chú cùng mẹ con nói điện thoại, bà ấy hỏi cháu cùng với Biên Thành ra sao, chú nói đoán chừng Biên Thành công tác bận rộn, không cách nào gặp mặt được. Chủ nhật này xem cậu ấy có thể hay không, bảo cậu ấy đến biệt thự ăn cơm đi! Dì Tần của con đã sớm ồn ào muốn gặp cậu ấy."

"Biến thành long trọng như vậy, người ta dám đến sao?"

"Hả? Các ngươi trước kia..."

"Chú Ngô, chú thực sự già rồi, cũng bắt đầu hoài cựu chuyện cũ. Đó là chuyện sáu năm trước, chúng cháu hiện tại chỉ là bạn học." Diệp Phong nói.

"Vậy hiện tại cháu có người nào không phải bạn học không?" Ngô Phong liếc cô.

"Gì chứ? Chú Ngô ghét bỏ cháu, muốn đẩy cháu cho người khác?"

Ngô Phong thở dài, "Chú không phải đẩy đâu, là lo lắng người khác tới cửa cướp đi."

"Ai dám? Đá bay anh ta!"

Ngô Phong thương tiếc vỗ vai cô, "Chỉ sợ đến lúc đó cháu sẽ đau lòng thôi! Tiểu Phong Diệp, rất thích Hạ Dịch Dương sao?"

Hàng mi dài của Diệp Phong thong thả chớp chớp, đột nhiên nhảy dựng lên một chút, "Làm sao có thể, cháu... rất chán ghét anh ấy. Anh ấy... có cái gì tốt, chỉ biết khi dễ người ta."

"Thật sự? Chú đi tìm cậu ta tính sổ." Ngô Phong trầm mặt.

Mắt Diệp Phong vòng vo đảo mấy vòng, "Được rồi! Chú Ngô, chuyện của cháu chú đừng quản, cháu có thể đối phó. Đi thôi, chúng ta trở vào ăn bánh."

Ngô Phong sủng nịch chớp mắt, nghĩ rằng nên sắp xếp thời gian đi Thanh Đài.

Hơn mười một giờ, Hạ Dịch Dương điện thoại đến đây. Cô đối với cái di động đang vang dội của mình liếc cái xem thường, tiếp tục lên mạng. Tiếng chuông kia không vội vã không nóng nảy, vang một lần lại một lần, vang đến khi cô hết kiên nhẫn, đành phải ấn cái nút màu xanh nghe máy.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì hả, anh cho người ta chút ít thanh tĩnh không được sao?"

"Mùa thu lại không thể bơi lội, cái hồ này cần gì phải cho đầy nước chứ? Thật sự là không biết tiết kiệm tài nguyên nước."

Cô sửng sốt một chút, quay đầu kéo rèm cửa sổ ra, dưới ánh trăng, Hạ Dịch Dương ngồi ở trên chiếc ghế bên bể bơi, hướng cô vẫy vẫy tay.

"Anh điên rồi, chú với dì đều ở nhà!"

"Ở nhà thì làm sao vậy? Anh có gì ám muội sao?"

"Không chào hỏi, trèo tường leo vào còn đúng lý hợp tình sao." Cô hừ lạnh nói.

"Diệp Phong, em cắn anh thành như vậy, anh không chỉ thành người bị toàn đài chê cười, còn bị lãnh đạo răn dạy vừa thông suốt. Anh đã bị tổn thương như vậy, ngay cả một câu an ủi anh mà em cũng không nói sao? Đến bây giờ, anh còn chưa ăn cơm, tâm tình lại không tốt. Quên đi, anh đi tìm Nhất Thụ uống rượu."

Anh làm bộ muốn đứng lên, điện thoại bên kia, chỉ nghe thấy Diệp Phong sốt ruột kêu to: "Anh đứng lại đó cho em!"

Trên dung mạo tuấn tú, ý cười như nước hồ, u nhiên khinh đãng.

Cô lấy một túi bánh, rót ly sữa, mặc áo ngủ bỏ chạy đi xuống lầu. Anh thật sự không dám ngồi ở trong sân, sợ cô bị đông lạnh, lôi kéo cô đi lên xe.

"Lót dạ trước một chút, lát nữa anh về nhà lại ăn thêm một chút, nồi canh lúc trưa còn rất nhiều, anh hâm nóng lại rồi uống." Vì che giấu sự quan tâm của mình, cô cố ý nói rất dữ dằn.

Anh cười, nhận lấy bánh và sữa trong tay cô. Kỳ thật anh đã ăn qua, chỉ là chạy tới kênh giải trí cùng tổng giám chế hàn huyên một hồi, hỏi rõ ràng hơn một chút về cái tiết mục tâm tình kia.

"Diệp Phong, cái bộ dáng hung hung dữ dữ này thật không giống em." Anh nhéo nhéo cái mũi của cô, đem cô ôm lấy ngồi vào trên chân của mình.

Họ không có bật đèn, xe lại đỗ ở trong bóng tối, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong.

Cô không có giãy dụa, thân mình hướng tì vào trong lòng anh, để anh thuận tay ôm lấy. "Em cứ như vậy mãi. Anh không đói bụng sao?"

"Nhìn thấy em sẽ không đói bụng." Cô đã tắm qua, vừa cúi đầu liền ngửi được hương thơm sữa tắm thơm ngát.

"Không đói bụng vậy sớm một chút trở về đi."

"Trở về chỉ có một người, rất cô đơn. Chìa khóa đều đưa cho em, khi nào thì dọn trở về đi?" Anh giơ lòng bàn tay của cô lên, cùng với chính lòng bàn tay của mình hợp lại.

"Chuyển về, rồi lại để anh đuổi ra sao?"

"Tiểu nhân thù dai. Được rồi, cho em đuổi anh một lần, lần sau không cho phép nhắc lại chuyện này nữa. Tay em thực mềm, đầu ngón tay này sao lại đẹp như vậy?" Anh xoa bóp đầu ngón tay của cô.

"Ai giống anh là cái người quê mùa?"

Anh cười ra tiếng, tiến sát bên tai cô nói câu gì đó. Mặt của cô xoát đỏ bừng, tay nắm thành quyền đập vào ngực của anh, anh cũng không trốn tránh, chính là cười đến càng vui vẻ.

Cô xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, tim đập như trống, không dám tin rằng Hạ biên tập này luôn ra vẻ đạo mạo thế nhưng lại cùng một thục nữ nói ra lời nói làm người ta xấu hổ xấu hổ như vậy?

Càng xấu hổ là, cô thế nhưng không cảm thấy chán ghét.

Này rốt cuộc là chợt thoáng sao? Khóe mắt giơ lên, ngắm nghía trăng tròn ở trên trời, xem ra là ánh trăng chọc họa.

 

 

Chương 86. Lòng đau như cắt



Edit: Hanayang


Ngày ngày tựa hồ là thanh tĩnh mà lại yên bình.

Mỗi ngày đi làm sẽ cùng Hạ Dịch Dương nói chuyện điện thoại vài lần, bình thường là anh gọi tới, có đôi khi vào thời gian cô tan tầm, anh cũng sẽ đột nhiên chờ ở trước cửa radio, để Vu Binh trở về nghỉ ngơi, anh tiếp nhận công tác của Vu Binh. Anh không trực tiếp đưa cô trở về, đầu tiên là đi ăn bữa khuya, sau đó chạy xe đến một cái công viên nào đó, hạ cửa kính xuống, hai người cùng hóng gió đêm, ngắm sao trời. Ngôi sao đêm thu không cao xa mà lại trong vắt, lẳng lặng chăm chú nhìn, con tim cũng trở nên mềm yếu.

Kỳ thật, vì chương trình số đặc biệt mừng quốc khánh, anh đã muốn bận việc lu bù, thời gian đi cùng với cô đã hoàn toàn siết chặt. Cô nói anh không cần đến đây, anh nói, qua bốn mươi tám giờ không thấy em, trong lòng anh liền hốt hoảng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, làm việc cũng chuyên chú hơn.

Cô bĩu môi, với em không có cảm giác an toàn như vậy sao?

Anh lấy tay búng cô, em đã có rất nhiều tiền án, lúc này còn dám dõng dạc.

Cô chột dạ cúi đầu.

Lên giường, phải lăn qua lộn lại một hồi lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cô sẽ suy nghĩ một chút, tình hình hiện tại giữa cô và anh xem như là đang yêu sao?

Đáp án là khẳng định, anh với cô cũng không phải người thích chơi trò mập mờ.

Thật sự là không biết nói gì, lúc trước thiếu chút nữa đã gặp hai bên cha mẹ, sau lần biến cố này, hai người thành oan gia, tất cả bắt đầu lại một lần nữa, bất quá, là có chút gia tốc. Chứ mà cứ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy, cô lại có chút không cam tâm. Vì thế cô đối với anh lúc lạnh lúc nóng, mà anh dường như lại không quá để ý, ngược lại càng thích thú, biến thành cô rất buồn bực.

Buổi chiều thứ sáu Diêu Hoa gọi điện thoại tới, Diệp Phong mới thu xong tiết mục cùng với chuyên gia đi ra từ phòng phát thanh. Diệp Phong đều đã quên mất chuyện có hẹn với Diêu Hoa, không chỉ có Diêu Hoa, dường như cũng đã mấy ngày cô không liên hệ với Biên Thành. Vì văn phòng sách báo của anh, anh không phải đi công tác, thì cũng là bôn ba ở bên ngoài.

"Tôi ở Club Danh nhân quốc tế, cô chừng nào thì lại đây?" Diêu Hoa đối với thời gian công tác của cô hiểu biết chút ít, nhưng hôm nay cũng chưa tới một tuần như hai người đã hẹn, Diêu Hoa mới cho cô bốn ngày để suy nghĩ.

Diệp Phong cầm di động, đi đến cuối hành lang, "Tôi sẽ đi qua ngay lập tức."

"Khi tới cửa, cô nói cô là khách của tôi, sẽ có người đưa cô vào."

Diệp Phong mỉm cười. Cô biết loại hội sở nhân vật nổi tiếng này, không phải hội viên là không vào được.

Cô tiễn chuyên gia lên xe, lại cùng các đồng sự trao đổi chút tình huống thu âm, rồi mới nhờ Vu Binh đưa cô đến câu lạc bộ. Tiểu Vệ chạy theo sau, ồn ào đòi đi ra ngoài tụ tập, cô nói không rảnh.

"Nếu là cùng Hạ biên tập hẹn hò, em có thể tha cho chị." Tiểu Vệ cười đến thực ái muội.

Hôm nay Hạ Dịch Dương phải tăng ca, giữa trưa đã gọi điện thoại đến nói với cô. Nhưng là mặc kệ tăng ca tới khi nào, vào thứ sáu, anh đều đi tới biệt thự, dù cô đã ngủ, cũng phải gọi cô xuống lầu, vào trong xe ngồi một hồi. Lại không có chuyện gì quan trọng, nói theo cách của anh là chỉ cần liếc mắt một cái, ôm một chút thôi.

Có một lần, Ngô Phong về trễ, nhìn thấy họ cùng một chỗ. Anh thoải mái đi xuống xe chào hỏi, Ngô Phong thản nhiên gật gật đầu, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì khác.

Hôm sau dì Tần nói với cô, đêm lạnh như nước, muốn nói chuyện thì vào nhà nói!

Cô xấu hổ đến nỗi ngay cả da đầu đều đỏ.

Vu Binh chưa từng tới câu lạc bộ Danh nhân, nên thoáng chốc đã bị một hàng xe hào nhoáng đỗ bên ngoài làm cho sợ ngây người. "Cậu về trước đi, buổi tối bạn tôi sẽ đưa tôi về." Diệp Phong có chút áy náy, cô không có cách nào dẫn Vu Binh đi vào mở mang tầm mắt.

"Nếu không có xe, cô gọi điện thoại cho tôi." Vu Binh rất hiểu chuyện, tia nhìn hâm mộ lướt qua.

Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, cư nhiên cũng có một nơi có thể nhìn không thấy một mảnh xanh hoá, hồ nước nhân tạo, có dòng suối nhỏ xen kẽ ở giữa, tất cả những thứ này dường như có một chút giả tạo, nhưng làm giả cũng thật sự rất đẹp. Thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe thể thao hoặc việt dã từ trên con đường rợp bóng cây lướt qua, lạc trong bóng chiều tà, giống như hình ảnh tuyệt đẹp trên những tấm bưu thiếp.

Người quản lý dẫn Diệp Phong đi vào một nhà hàng mang phong cách tây âu, Diêu Hoa không có như thường ngày - quấn tóc cao cao thành một búi ở sau đầu, mà xõa dài tự nhiên ở sau lưng. Nhưng ngay cả cái dạng tự nhiên này cũng lộ ra vẻ tinh xảo không thể diễn đạt bằng lời, mái tóc hơi hơi gợn sóng, vừa đúng độ hoàn mỹ. Tuy rằng tuổi của cô ta là một bí mật, nhưng chính vì sự tinh xảo này, đã tiết lộ ra rằng cô ta đang kinh hoảng bởi thời thanh xuân đang dần phai nhạt.

Diệp Phong nghi ngờ cô ta dù trong lúc ngủ cũng không dám tháo trang sức. Kỳ thật, đối với tuổi già, mỗi người đều nên thản nhiên. Nhưng Diêu Hoa bây giờ còn chưa già, bằng không, cô ta làm sao có thể hấp dẫn được Biên Thành?

Cô ta không chỉ là người phụ nữ có tiền, mà còn là người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, nhìn lướt qua vẫn còn có một chút tuổi trẻ.

Tim Diệp Phong như bị đầu ngón tay bấm vào, sinh ra co rút đau đớn.

"Mời ngồi." Diêu Hoa tao nhã đưa tay mời, lệ mi nhíu lại, có chút ngoài ý muốn vì vẻ mặt vẫn thản nhiên của Diệp Phong.

Lần đầu tiên cô ta đi vào câu lạc bộ này, cũng không che giấu được sự rung động trong lòng, Diệp Phong lại giống như khách quen ở nơi này, nhìn như không thấy.

"Nhà hàng này, cơm Trung cơm Tây đều có, muốn ăn cái gì cứ việc gọi." Diêu Hoa bắt chéo hai chân.

"Tôi không cho là chúng ta sẽ có tâm tình cùng hưởng thụ chung một bữa tối vui vẻ." Diệp Phong bình tĩnh nhìn vào cô ta.

Diêu Hoa khinh miệt nhếch nhếch khóe miệng, "Cô Diệp không cần rất khách khí. Nơi này chính là hội sở cao cấp nhất Bắc Kinh, không phải ai cũng có cái phúc hưởng thụ thế này đâu."

Diệp Phong hơi hơi chớp mắt, "À, tôi và Chủ tịch Diêu có điểm bất đồng. Ở địa phương nào, ăn cái gì, tôi không quá để ý, tôi chỉ để ý người cùng ăn với tôi và tâm tình khi ăn."

Diêu Hoa bực bội, "Xem ra cô Diệp khá gấp gáp."

"Đúng vậy, ngồi lâu một chút, tôi cũng cảm thấy bị dày vò." Diệp Phong nhợt nhạt cười.

Diêu Hoa từ trong cái túi LV gác ở bên cạnh xuất ra một tờ chi phiếu, xoay bút, ngẩng đầu, "Cơ hội chỉ có một lần, hoàn toàn biến mất trước mắt Biên Thành, cô muốn bao nhiêu?"

Diệp Phong muốn thở dài, Diêu Hoa cũng coi như là người làm việc tinh anh, sao cũng không có sáng ý như thế?

"Cô nói cái giá đi, đem tất cả dấu vết ở trong cuộc sống Biên Thành, bao gồm cả trí nhớ, toàn bộ xóa sạch." Sợ là Diêu Hoa nghe không được rõ ràng lắm, cô nói thật chậm.

Diêu Hoa bị dọa sốc, "Cô có biết cô đang nói cái gì không? Đầu óc có bị nước vào hay không?"

"Tôi vô cùng tỉnh táo."

Diêu Hoa cười lạnh, "Tình cảm của tôi đối với Biên Thành là vô giá."

"Vậy cô dựa vào cái gì cho rằng cảm tình của người khác là có giá?"

"Cô đây là muốn cò kè mặc cả sao? Yên tâm, tôi nếu đã hẹn cô ra, chuyện tiền bạc khẳng định sẽ không làm cô thất vọng."

"Nhìn tôi thấy rất thiếu tiền sao?" Đôi mắt đẹp của Diệp Phong lạnh lùng nheo lại.

"Không thiếu, nhưng cũng sẽ không phải không chê tiền, có phải hay không? Có tiền, cô muốn cái dạng đàn ông gì cũng có, tội gì phải níu kéo Biên Thành?"

"Tiền của chủ tịch Diêu cũng không phải ít, vì sao lại lo được lo mất như vậy?"

"Cô..."

"Cô hẳn là rõ ràng ở trong lòng Biên Thành, cô ở vị trí nào!" Diệp Phong ngẩng đầu lên, hít sâu, ánh mắt liều mạng chớp mấy cái, mới ức chế được trong mũi toan chát, "Cô có từng hiểu rõ anh ấy sao? Anh... tính cách như vậy, trong lúc chán nản bất lực nhất, không thể không tìm cô xin giúp đỡ, không thể không buông tha sự tôn nghiêm mà chấp nhận sự thật, cái này so với giết anh còn đau hơn. Anh ấy chịu đựng, không phải buông tay cầu toàn, mà vì anh ấy muốn lo cho cha của mình, sinh mệnh của anh không chỉ thuộc về một mình anh. Anh ấy đã vì Hoa Thành bán mạng mấy năm trời, tính toán hiệu quả và lợi ích, cũng đủ bồi thường những gì cô cho anh ấy lúc trước. Hai người đã thanh toán xong, hiện tại cô lại lấy lập trường gì đến can thiệp vào chuyện của anh? Anh ấy không phải Biên Thành lúc trước, cô cho rằng cô còn có thể dùng tiền giữ lấy anh ấy sao?"

"Diệp Phong," Diêu Hoa tức giận trách mắng, "Cô có tư cách gì mà nói tôi? Vào thời điểm anh ấy chán nản, cô vỗ vỗ mông, bỏ rơi anh ấy, đi ra nước ngoài. Là tôi cho anh ấy chỗ ở, cho anh ấy tiền, cho anh ấy mua nhà mua xe, cho anh ấy địa vị, cho anh... người phụ nữ ấm áp..."

"Câm miệng!" Diệp Phong đột nhiên giương tay lên, nhắm ngay mặt Diêu Hoa mà hung hăng tát xuống."Cô thực ghê tởm!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Hoa ngay tức khắc hiện lên năm dấu tay, cô ta theo bản năng bụm lấy mặt, trợn mắt há hốc mồm.

"Không phải tôi không ủng hộ chuyện tình chị em, cũng không phải muốn chiếm đoạt cả đời Biên Thành. Chỉ cần anh ấy thật sự yêu ai, tôi đều tôn trọng anh ấy, chúc phúc cho anh ấy. Nhưng cô bất quá ỷ vào trong tay có mấy đồng tiền, ép buộc anh ấy đi theo. Cái gọi là tình yêu của cô là dơ bẩn như vậy, cô có biết anh ấy suy nghĩ muốn cái gì sao? Ở trong lòng cô, cô chỉ đem anh ấy... trở thành một cái có thể chiếm lấy, động vật nuôi dưỡng. Anh ấy là người, là người. Anh ấy kiêu ngạo, thanh cao, xuất sắc..." Nước mắt không khống chế được từ trong khóe mắt trào lên, cả người Diệp Phong đều phát run, "Cuộc đời của anh ấy đã rất bi thảm, cô còn muốn tạo thêm cho anh ấy một vết ố sao? Nói cho cô biết, Diêu Hoa, tôi sẽ không đồng ý, tuyệt đối không!"

"Giữa chúng tôi là dơ bẩn?" Diêu Hoa buông tay, trào phúng nhìn chằm chằm Diệp Phong, "Ở trong mắt cô, cũng chỉ có cô xứng đôi với anh, còn tôi chẳng khác nào một con cóc? Ha ha, thật sự là buồn cười, khi tôi gặp được anh ấy, tôi đã có chồng. Tôi ly hôn là vì anh ấy nói muốn cưới tôi, cô biết không?"

"Cô nói bậy! Biên Thành không phải là hạng người này." Diệp Phong hoảng sợ lắc đầu.

"Vậy cô cho rằng anh ấy là cái hạng gì? Anh ấy vô cùng thông minh, biết rời khỏi tôi, thì anh ấy - cái gì cũng không phải. Ở Bắc Kinh, đàn ông có tài rất nhiều, không có người thưởng thức, cũng chỉ là một bãi c..t chó. Hôn nhân của chúng tôi không phải như cô cho là ám muội, mà rất nghiêm túc rất thần thánh, có hai bên thân thích, bạn bè. Phù rể chắc là cô cũng biết, bạn học của các người, hiện tại là biên tập viên tin tức ở CCTV - Hạ Dịch Dương..."

Miệng Diêu Hoa còn đang hé ra hợp lại, Diệp Phong lại giống như bị đập một gậy ở sau ót, trong đầu ong ong, trước mắt như có hơn cả ngàn ngôi sao nhấp nháy, đâm vào làm cô hoa mắt.

"Tiểu Phong?" Một đôi nam nữ thân thiết ôm nhau đi ngang qua bên bàn của họ, người đàn ông liếc qua Diệp Phong, đột nhiên xoay người lại, ngạc nhiên vui vẻ kêu lên.

Diệp Phong quay đầu sang, vẻ mặt mờ mịt.

Anh ta tổn thương chớp mắt, "Không nhớ anh sao?"

"Nhớ chứ." Diệp Phong cắn cắn môi, chống bàn đứng lên, cười cười yếu ớt, "Đã lâu không gặp, cá mập!"

Anh ta tiến lên gõ trán cô, "Không cho phép kêu cá mập, kêu Sa ca ca. Ối, chủ tịch Diêu cũng ở đây!" Anh hướng sang Diêu Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

Diêu Hoa khiếp sợ trừng lớn mắt, người này là công tử của bộ trưởng văn hóa, đang nhậm chức cán bộ cao cấp ở một doanh nghiệp nhà nước, cô đã cùng anh ta ăn cơm hai lần, là một nhân vật rất có lực ảnh hưởng ở Bắc Kinh, cô không thể tưởng tượng được Diệp Phong thế nhưng có thể quen biết anh ta, dường như quan hệ còn vô cùng thân thuộc.

Khi Diệp Phong đến Bắc Kinh học tập, Tô Hiểu Sầm nhậm chức thị trưởng Thanh Đài, bí thư Thanh Đài lúc đó chính là cha của anh ta. Anh ta họ Sa, so với Diệp Phong lớn hơn ba tuổi, giống như Shaquille O'Neill trên NBA, khi hai nhà tụ họp, Diệp Phong diễn gọi anh là cá mập. Thời điểm đó, 《 Hoàn Châu cách cách 》 còn rất nóng sốt, Diệp Phong vừa gọi anh cá mập, anh ta liền hát "Anh là gió, em là cát..." . Sau này, cha anh được điều đến Bắc Kinh nhậm chức, Tô Hiểu Sầm thăng chức bí thư, Diệp Phong khi đó đã ở Auckland. Tính toán, hai người cũng đã rất nhiều năm không gặp.

"Dì Tô có vài lần đến Bắc Kinh họp, nói em xuất ngoại, trở về khi nào?" Anh ta hỏi.

"Mới mấy tháng." Bây giờ Diệp Phong không có tinh thần gì mà hàn huyên, cô cảm thấy chỉ hô hấp thôi đã muốn vô cùng khó khăn, cô thầm nghĩ rời khỏi nơi này, "Sa ca ca, chúng ta ngày khác lại tán gẫu, anh nhanh đi cùng với bạn đi."

Anh bĩu môi hướng nhìn bạn gái, "Bằng không, chúng ta hợp bàn lại ăn cơm đi? Hắc hắc, Tiểu Phong Diệp bây giờ so với mới trước đây đáng yêu hơn, giống cô gái xinh đẹp."

"Em không quá thoải mái, phải đi trước." Cô nhíu mày.

Anh ta thấy sắc mặt cô không tốt, "Anh đây đưa em trở về."

"Không cần, có người ở bên ngoài chờ em."

Anh gật gật đầu, đòi số điện thoại của cô, đưa cô ra đến bên ngoài, mới quay vào trong.

Diêu Hoa kinh ngạc ngồi ở bàn bên cạnh xuất thần, nhìn thấy anh đi đến, liền đứng lên, "Sa tổng, anh cũng quen biết Diệp Phong?"

"Chủ tịch Diêu là như thế nào quen biết Diệp Phong?" Anh ta hỏi ngược lại.

"Chúng tôi xem như bạn bè."

Anh ta a một tiếng, cười cười, "Tôi và cô ấy cùng ở trong một cái đại viện vài năm, ba tôi và mẹ cô ấy là đồng sự."

"Mẹ cô ấy hiện tại..."

"Chủ tịch Diêu không biết sao? Bí thư Thanh Đài - Tô Hiểu Sầm, hiện giờ tiếng tăm vang dội!"

Diêu Hoa trong lòng lạnh lùng cười, cả một tảng đá lớn đột nhiên buông xuống, sau đó, cô chậm rãi thu hồi chi phiếu trên bàn. Cái này, cô không cần lại lo lắng lung tung. Con gái Tô Hiểu Sầm, Biên Thành dù có yêu sâu đậm, cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.