Yêu em thật xui xẻo ( Tập 2 ) - Ngoại truyện 05
Phòng khách câu lạc bộ trai bao thật là một nơi
hoan lạc, mỹ lệ. Gi¬ai điệu một bài hát tiếng Anh tao nhã cô không biết tên
đang bay khắp căn phòng. Trong sàn nhảy có rất đông người, nhưng số người cô
quen thì lại rất ít. Ánh mắt cô cứ chằm chằm, nhìn vào cặp đôi nam nữ, đang
toát ra cái vẻ vô cùng chói mắt trong căn phòng.
Bước nhảy tiêu chuẩn, dáng người tao nhã, so với việc ôm ấp mờ ám thì cách khoảng
mấy phần. Dưới sự dìu dắt hài hòa của bản nhạc, chiếc váy đung đưa lướt qua chiếc
quần âu, tay chàng trai nhẹ nhàng nâng lên, mặc cho người bạn gái di chuyển nhẹ
nhàng dưới sự dẫn dắt của anh. Cặp đôi đó khiêu vũ rất nhịp nhàng. Sao lại có
người có thể nhảy một vũ điệu không thoát y mà vẫn đẹp tới như vậy?
Người con gái kia, cô hoàn toàn không biết, chỉ thấy những móng vuốt của cô ta
đang đặt lên vai người đàn ông, cả người dựa sát vào cái cổ trắng nõn nà của
anh.
Người đàn ông, lại là người cô không thể quen thuộc hơn, mấy ngày trước còn
nhìn thấy cơ thể phong nhã của anh thoát ẩn thoát hiện.
“Nhảy cũng không tồi nhỉ!” Huỳnh Nhất Nhị dựa vào cột đá lớn bên cạnh, khéo léo
cự tuyệt lời mời khiêu vũ thứ ba, chỉ khoanh tay trước ngực, chẳng chút giấu diếm
biểu hiện cười trên sự đau khổ của người khác. Anh quan sát Hồ Bất Động đang đứng
bên cạnh, vẫn chăm chú nhìn đôi gi¬an phu dâm phụ trên sàn nhảy.
“Anh ấy học nhảy như vậy từ khi nào?” Cô hoàn toàn không biết, một người ăn
chay niệm phật lại biết nhảy thứ hiện đại hóa như thế này. Anh nhảy còn rất là
trang nhã gợi cảm nữa chứ, mỗi cái nhấc tay, đưa chân còn mang mấy phần cao
quý. Anh vẫn thật là biết cách kín đáo tạo bất ngờ cho cô. Không biết mấy vị
trưởng lão trên núi có phải khóc lóc đi nhảy vực tập thể không, nếu họ biết được,
thiếu chủ chưởng môn của bọn họ lúc này đang uyển chuyển khiêu vũ trong chốn hồng
trần đầy bụi bặm.
“Lần trước, khi ở trong kí túc, bà chủ đã đích thân dạy dỗ, ép anh ta luyện tập
rất lâu. Lúc đó, anh cực kì không thích khiêu vũ, thế mà bà chủ tập cho anh ta
không được, lại bắt anh phải đích thân dẫn anh ta nhảy. Bà ta nói làm như vậy mới
ép anh ta phát huy được hết tiềm năng. Có mấy buổi tối thôi mà từ điệu Waltz đến
Fox-trot, toàn bộ anh ta đều học được hết. Điệu Waltz của anh ta rất tuyệt. Thực
ra anh ta chính là thích nhảy loại đó nhất, bạn nhảy thì cứ gắng sức mà xoay,
còn anh ta thì chỉ cần giữ nguyên bước nhảy. Tốt nhất khi nhảy điệu nhảy đó,
nên chuyển một chiếc ghế đến cho anh ta ngồi ở giữa. anh ta chưa từng dẫn em nhảy
hay sao?”
“…” Liếc nhìn người nào đó, rõ ràng là biết rồi còn h
i, “Em không biết nhảy!”.
“Ồ, là em không biết nhảy mà. Anh còn cho rằng anh ta không muốn dẫn em nhảy.”
“Ai muốn nhảy mấy cái kiểu tóm lên cổ người ta kia chứ, đứng cũng đứng không vững,
không thể đổ lên ngực người ta được à? Đúng là mấy thứ khiêu vũ vớ vẩn, cứ xoay
đi xoay lại chóng cả mặt!” Cô ta, cái người cứ đang chà chà cọ cọ vào người sư
thúc nhà cô kia, rất hút hồn. Mặc quần áo mà cọ xát thì có gì là giỏi chứ. Có bản
lĩnh thì giống như cô đây này, lột sạch quần áo cũng chà xát, cũng rất hút hồn!
“À? Anh còn đang định mời em nhảy cái điệu không thể tóm vào người khác để xoay
thế này đấy.” Anh lướt qua ánh nhìn lạnh lùng vẫn chiếu vào người anh từ lúc bước
vào phòng nhảy đến giờ. Trong khi còn sởn tóc gáy, anh tiếp tục nói những lời
chẳng màng sống chết.
“…”
“Muốn nhảy không?” Anh giơ tay ra trước mặt cô, tỉnh lược động tác khom người,
chỉ đợi cô đưa các ngón tay đặt vào lòng bàn tay a
“Em không biết xoay.” Cô không thể không thừa nhận, xoay như thế nào, cũng là
thứ cần phải học.
“Xoay tùy ý là được rồi.”
“… Vậy thì tùy tiện quá.”
“Cái kẻ từ trên núi xuống kia còn có thể nhảy, sao em không dám?” Biện pháp
khích tướng.
“Khốn khiếp! Ai không dám chứ, chẳng phải chỉ là xoay thôi sao!”
Các móng vuốt đặt lên tay người nào đó, một khắc sau, phần thắt lưng cô liền bị
anh giữ lại. Cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, thì cả người đã lăn vào trong
sàn nhảy, đương đầu với những ánh đèn lập lòe khiến cô không mở nổi mắt ra. Cô
vội vàng cúi đầu xuống nhìn bước chân, nghe thấy tiếng cười chán nản từ trên đầu
truyền xuống.
“Tay trái phải đặt lên vai anh.”
“Ồ!” Cô ngây người, ngẩng đầu lên.
“… Là để lên vai anh, không phải là bảo em ghì lấy cổ anh.” Bá vai bá cổ kiểu
huynh đệ thế này, anh có thể nhờ Duy Mặc làm, không cần phiền đến cô. Anh trừng
mắt lườm cô một cái, cầm lấy cánh tay cô, để lên vai phải của mình.
“… Ồ…” Ưỡn ngực, hóp bụng, vểnh mông, như thế này rất có tư thế khiêu vũ nhỉ?
Cô lườm anh
“Này!” Anh đá nhẹ vào chân cô, “Lúc này mà em đứng dạng chân như thế là có ý
gì?”.
“…” Cô căng thẳng thì sẽ đứng dạng hai chân ra, đâu phải là cô sai, thật đáng
ghét.
“Anh không muốn khiêu vũ xoáy tóc cùng một người đứng dạng chân ra thế này.”
“… Xoáy… xoáy tóc?”
“Bảo em ngẩng đầu lên cơ mà.”
“Nhưng mà em không nhìn thì sẽ giẫm lên chân anh đó.”
“Không sao cả, bình thường bị giày cao gót giẫm vào anh vẫn cười rất chuyên
nghiệp. Đôi giày đế bằng này của em, anh chẳng để tâm đâu.”
“… Hay là em đi đổi giày cao gót?” Nghe anh nhắc đến, cô lại đánh giá bộ đồ
mình mặc, trông rất đạt tiệu chuẩn nhân viên vệ sinh, khí chất khiêu vũ thì
không có chút nào. Nhìn qua một cái, cô thực sự giống loại phụ nữ khuynh gia bại
sản, tán tận lương tâm, vứt bỏ người đàn ông cùng chung sống, lấy hết tiền
lương, quyết đi hưởng thụ trai bao phục vụ một lần.
Nhưng mà, người đàn ông bị lấy hết tiền lương kia, nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô
lấy một cái, dường như anh biết trai bao bên cạnh cô là kẻ tự nguyện, phục vụ
miễn phí, hoàn toàn không cần quan tâm khách hàng chẳng một xu dính túi.
“Trên núi chơi v
“Hả?”
Cô đang bận nhìn bước chân của mình, không để ý vấn đề Huỳnh Nhất Nhị vừa đột
ngột đưa ra, ngẩng đầu lên, ngây ra nhìn anh một hồi. Lúc này, cô mới ý thức được
vấn đề anh đang hỏi: “Ý… vâng, không tồi, không khí rất trong lành”.
“Ngoại trừ không khí trong lành ra?”
“Tắm rửa rất thuận tiện.” Có thể tùy ý nhảy xuống hồ bất cứ lúc nào, đặc biệt
là vào buổi tối, nhưng mà muỗi hơi nhiều một chút, lúc nào cũng cắn khắp người
cô. Sau đó, sẽ bị người nào đó nhấn mạnh lên giường, đổ thảo dược vào miệng,
khiến Phạn Đoàn cứ đứng ở cửa, nhìn cô cười.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hé miệng nói: “Trên núi rất không
vui, em không quen ở đó. Nó hoàn toàn khác với chỗ em đang sống. Em không vui,
em không muốn tới đó nữa”.
Cô mở to đồng tử nhìn anh.
Anh khẽ cười một tiếng: “Biểu hiện của em vừa rồi là nói như vậy đó”.
“…”
“Em đang cảm động vì anh rất hiểu em, phải không?”
“…”
Môi cô run rẩy, ánh đèn chiếu trên người Huỳnh Nhất Nhị, khiến nụ cười của anh
đột nhiên lộ rõ mấy phần thoải mái. Cô như lấy lại ý thức, quay đầu tìm cái người
trên núi lúc nào trên người cũng đầy mùi thảo mộc kia. Nhưng cô phát hiện, mùi
nước hoa đang tràn ngập khắp sàn nhảy này dễ dàng vùi lấp đi tất cả. Đầu cô mới
quay được một nửa, lại chột dạ dừng lại. Cô không dám đối diện với ánh mắt của
người đàn ông đang nhìn thấu mình ở trước mặt, cũng không dàm quay đầu tìm cứu
viện. Ngoại tình, đối với cô mà nói, thực sự là hành động có độ khó rất cao.
“Phịch!”
Cô dồn sức vào hai tay, đẩy mạnh bạn nhảy Huỳnh Nhất Nhị ra xa, cau mày lại, há
miệng thở hồng hộc, nhìn anh chẳng chút để ý, lảo đảo lùi về phía sau hai bước,
cố gắng che giấu lòng ích kỉ và sự hối hận của mình.
Anh không phải muốn đến ngoại tình cùng cô chứ? Sao cô lại cảm thấy, những gì xảy
ra trên thế giới đều là chuyện tốt như vậy? Khi cô chán nản, cô đơn, đều luôn
có người đến bên chia sẻ. Ngay cả khi cô muốn phát điên, cũng liền có người đến
phát điên cùng cô. Sao cô lại có cái suy nghĩ vừa ngu ngốc, vừa đơn giản như thế?
Khi không muốn tự mình gánh vác trách nhiệm, liền có người tự nguyện, không
tính toán chuyện cũ mà đối tốt với cô. Khi cô chịu ấm ức, cô cũng có thể lập tức
đổ toàn bộ lên đầu người ấy.
Cô cúi đầu, không nói lời nào, quay người bỏ chạy, nhắm mắt lại, xông ra cửa lớn
của câu lạc bộ. Bộ dạng của cô bây giờ chắc chắn rất giống một kẻ đần độn, kẻ đần
độn này còn đang cảm thấy rất hân hoan.
Huỳnh Nhất Nhị vỗ vỗ lên bả vai bị đẩy rất mạnh của mình, bước hai bước đến bên
cạnh Hạ Thiên Lưu không biết đã đứng ở góc khuất từ lúc nào lạnh lùng nhìn
mình.
“Tôi tưởng rằng anh sẽ đuổi theo. Xem ra, anh vẫn rất chuyên nghiệp
“…”
“Anh đoán xem, sau khi cô ấy bị tôi bắt nạt, có khóc chạy về nhà không? Anh thực
sự không đuổi theo sao?”
“…”
“He, cũng đúng, bây giờ đuổi theo, cũng chưa chắc đã tốt.”
“…”
“Anh đoán xem cô ấy có chia tay với anh không? Dù gì, sống với anh chắc chắn rất
vô vị.”
“…”
“Là anh nói đó, đối với cô ấy không thể nuông chiều quá, đúng không?”
“Anh là anh, tôi là tôi!”
Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói đúng một câu, chỉ nói ra một câu đúng sáu chữ, còn
mang ý nghĩa nước đôi, nhưng lại khiến cho Huỳnh Nhất Nhị cảm thấy rất sâu sắc.
Một câu rất hay, trả lời kiểu “chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân
châm đèn”.
��u � h0j
(6o
��
“Đổi lại là bà thì bà có thể quên không?” Mỉm cười, mỉm cười.
“...”
“Tôi có thể giúp, nhưng không đảm bảo sẽ không hỏng chuyện đâu.” Lại mỉm cười.
“...”
Không thèm nhìn khuôn mặt đang co giật của bà chủ, anh đạp xe đến trước cửa nhà
mình, rút một điếu thuốc. Vừa ngoảnh lại, đã thấy có người đang dán vào tường,
cười với mình rất khó coi rồi.
Sau đó, rõ ràng anh phát hiện, mắt cô ấy nhìn mình không có ý gì tốt lắm. Mấy
giây sau, anh liền bị nhét vào tay một cuốn tạp chí đã rách ở giữa. Hai chữ
“xác thịt” to tướng treo ngay trên đầu trang cô vừa lật ra.
“Đây là cái gì?” Đừng có nói với anh, đề tài luận văn tốt nghiệp của cô là báo
cáo liên quan đến vấn đề “xác thịt” nhé, bây giờ cô đã bước vào gi¬ai đoạn tiến
hành điều tra rồi sao?
“Anh phù hợp với mấy điều?” Cô dùng cặp mắt tràn đầy mong mỏi, nhìn đến mức
toàn thân anh cảm thấy mất tự nhiên
Anh phô diễn lướt qua trang sách một lượt, lông mày nhướn hết cả lên, đang sắp
phun ra tiếng cười thì tự nhiên lại sượng sùng, xẹp ngực xuống: “Ừm... anh hình
như đều không có trong mấy điều này”.
“...”
“Ánh mắt hoài nghi của em đó là có ý gì?” Anh liếc mắt lườm người nào đó một
cái, quyết định tránh xa khỏi cái đề tài này: “Nhưng mà, Duy Mặc ngược lại rất
phù hợp. Ừ, ít nhất là ba điều trong đó. Điều thứ tư thì anh cũng không rõ anh
ta có hay không”.
“... Đó đâu phải là tin mới chứ.” Phương thức Trác Duy Mặc dùng để giải phóng
trói buộc thân thể thực sự quá bạo lực, quần áo đều bị xé thành từng mảnh, đến
đạo cụ cũng chẳng còn. Điều thứ tư rõ ràng là không phù hợp rồi.
“Vậy sư thúc nhà em phù hợp mấy điều?”
“...” Giơ bốn ngón tay lên, rất mờ ám nhìn anh, “Anh muốn cười thì cứ việc cười,
anh cứ cố nhịn thế này, em nhìn rất khó chịu”.
“Xin lỗi, xin lỗi, thực sự là... phì..., ha ha ha ha!”
“Anh nhất thiết phải cười đến mức đấm thùm thụp vào tường thế sao!” Chuyện cô bị
đối đãi như cầm thú thế này, đáng cười như vậy sao? Sư thúc nhà cô là thay anh
báo thù hay sao, sao lại khiến anh cười lăn lộn vậy chứ. Cô hoàn toàn chẳng thấy
cái đó đáng cười ở đâu cả?
Cô thở dài một cái, u ám hỏi: “Đàn ông các anh, có phải ai cũng đều như vậy
Anh thu lại nụ cười, quay người đáp: “Như vậy, là như thế nào?”
“Chỉ biết đem hai chữ chăm sóc, giải thích, biến hết thành tiếp xúc thân thể.”
“... Mm, đây mới là người đàn ông bình thường mà.”
“Hoàn toàn không cần cân nhắc đến cảm nhận của đối phương sao.”
“...Ừ, đây mới là khí chất đàn ông đó.”
“Căn bản không cần biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì, còn chạy ra ngoài
tìm người con gái khác để quan hệ bất minh. Như thế cũng được à?”
“...Ừ, đây mới...” Anh ngừng lại một chút, hơi sững người nhìn cô: “Lẽ nào anh
ta không nói cho em... cái thứ màu hồng phấn kia...”
“Hả? Nói cho em cái gì? Chuyện anh ấy ra ngoài tiếp khách à? Nói đến đây, em lại
rất thắc mắc. Ban đầu, em đánh mạt chược thua, đem anh ấy gán cho câu lạc bộ,
điều đó là em không đúng. Nhưng mà, bà chủ chẳng phải đã nói, anh ấy không cần
tiếp khách, chỉ cẩn ngồi ở phòng khách làm biển quảng cáo sống cho bà ấy hay
sao?”
“... Xem ra, anh ta thực sự không nói cho em.” Anh cười giễu cợt một tiếng,
chán nản lắc lắc đầu, “Cái kẻ đó, thật là”.
“Chẳng phải như vậy hay sao! Anh ấy ra ngoài tiếp khách, hoàn toàn không nói với
em một tiếng. Cũng may, mấy ngày trước em bắt gặp anh ấy và cô gái kia đi cùng
nhau, khi đó mới biết, thì ra anh ấy là người như vậy. Cái bản chất không chịu
an phận của anh ấy đã trỗi dậy rồi!”
Huỳnh Nhất Nhị chỉ im lặng, nhướn nhướn mày lên. Rất lâu sau, anh mới khẽ ho một
tiếng: “Em trách móc anh ta với anh, là định chia tay với anh ta sao?”. Cho đến
lúc này, anh mới đột nhiên nhớ ra, anh chẳng có lý do gì phải nói đỡ cho Hạ
Thiên Lưu. Cho nên, anh quyết định đưa cô đi xem một màn kịch hay.
“Haizzz!” Cô chỉ là có suy nghĩ muốn ngoại tình, còn chưa muốn tăng đến cảnh giới
chia tay.
Anh tiếp tục trưng ra nụ cười mỉm cao thâm không thể đoán: “Em biết Hạ Thiên
Lưu bây giờ đang làm gì không?”
“...” Cô đột nhiên cảm thấy, tìm Huỳnh Nhất Nhị để ngoại tình, là hành động có
độ khó tương đối cao, hơn nữa hệ số nguy hiểm cũng rất lớn.
“Lên xe đi, anh đưa em đến câu lạc bộ.” Anh vừa nói vừa vỗ vào chiếc xe đạp, cứ
như thể đây là chiếc xe cao cấp vậy.
“Đi đến đó làm gì?”
“Bắt gi¬an!”
Những chuyện phá hoại thế này, anh làm được!