Thiên Đế Kiếm - Chương 06

Hàn phu nhân cất tiếng hát.Tiếng hát của bà trong và mượt mà .Hàn Thanh và Hàn Ngọc đã nghe nhiều rồi nhưng họ vẫn thấy hay.

Hàn phu nhân đang hát bài “Bóng người Kiếm Khách”,bài hát mà bất cứ đứa trẻ nào ở Kiếm Tiên cũng đã từng nghe.

-Lệnh bà hát hay thật!-Xích Vân cắt ngang.

Hàn phu nhân ngừng hát.Hàn Ngọc bực mình,tự nhiên cái tên gia nhân này xen vô chuyện của người ta.

Hàn phu nhân cười:

-Cậu cũng thích bài này sao?

-Không , đây là lần đầu tiên tôi nghe!

-Vậy tức là sao?

-Tôi nghe mẹ tôi hát một bài khác cơ !

-Này anh-Hàn Ngọc gắt-Mẹ con tôi đang tâm sự sao anh lại chen vào vậy?

-Hàn Ngọc!-Hàn Thanh nhỏ nhẹ-Cứ để cậu ta nói! Vậy mẹ anh hát bài gì ?

-Tôi không nhớ nữa . Nhưng nó khác với giai điệu mà lệnh bà đang hát.

-Ồ , có nhiều bài ru chứ.Bây giờ anh có thể về bảo mẹ anh hát cho một bài mà !-Hàn phu nhân cười.

-Bà ấy chết từ lâu rồi nên giờ chẳng có ai hát cho tôi cả.

Xích Vân cười.Hàn Thanh và Hàn Ngọc nhìn mẹ.Tên này nói mà chẳng có chút cảm xúc gì cả.Hắn nói mẹ mình chết mà cứ như không vậy.

Hàn phu nhân nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt lạnh lẽo , cô hồn.Hệt như ánh mắt của Ngài Hàn khi bà gặp ông lần đầu tiên.

-Này cậu-Hàn phu nhân nghiêm nghị-Sao cậu có thể nói về người mẹ đã mất của mình một cách vô cảm vậy ?

-Vô cảm à?-Mặt Xích Vân đờ ra hết như một đứa trẻ đang được người ta dạy những bài học vỡ lòng của cuộc sống-Vô cảm tức là không có cảm xúc phải không?Vậy cảm xúc là như thế nào?

-Này anh !-Hàn Ngọc gắt.

-Nào!-Hàn phu nhân trách con-Vậy cậu không biết cảm xúc là gì sao?

-Tôi thật sự không biết.

-Là cảm xúc của con người như vui, buồn,giận dữ.

-Vậy sao? Tôi có thể có cảm xúc không?

“Điên”-Hàn Ngọc nghĩ bụng.

-Có,đã là con người thì ai cũng có cảm xúc.

-Cám ơn lệnh bà!-Nói rồi Xích Vân bước ra cửa,mặt y rạng rỡ sự vui sướng.

Hàn phu nhân gọi:

-Này cậu!

Xích Vân chạy đi,không nghe thấy Hàn phu nhân gọi

Giờ thì Hàn phu nhân đã hiểu vì sao mà tên này lại hỏi về cảm xúc như một kẻ khùng vậy.

-Đây là tên điên khùng nhất mà con từng gặp !-Hàn Ngọc nói.

-Mày thì hiểu gì?

-Hắn điên mà mẹ-Hàn Ngọc nói-Sao lại có người không biết cảm xúc là gì chứ?

-Có , người của Uất Hận Thành.

-Mẹ nói vậy là có ý gì?-Hàn Thanh hỏi-Mẹ cho rằng tên đó là người của Uất Hận Thành ư?

-Ta không rõ.Nhưng ta có linh cảm như vậy.

-Vậy ngày xưa bố cũng như vậy sao?-Hàn Ngọc hỏi.

Hàn phu nhân nhớ lại:

-Ừ,ngày xưa mẹ gặp ông ấy,ông ấy chỉ có biết tới chém giết, ông ấy không biết tình yêu là như thế nào, thậm chí không biết là mình đang vui hay giận nữa.Ông ấy chỉ có niềm vui duy nhất là đánh nhau ở trên trận địa.Người của Uất Hận Thành chẳng có xúc cảm,họ chỉ tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn khi ở trên chiến trường hoặc khi chết đi mà thôi.

-Chẳng lẽ người của Uất Hận Thành sống với nhau chỉ có chém giết thôi sao?

-Nếu không sao gọi là Uất Hận Thành chứ?

-Tại sao cái tên đó lại vui khi được mẹ giảng giải về cảm xúc như vậy?

-Có vẻ như anh ta đang đi tìm thứ đó.

-Thứ gì?

-Thứ mà những con người người ở Uất Hận Thành không có.

-Vậy đó có phải là lý do bố rời bỏ Uất Hận Thành không?

-Thôi, muộn lắm rồi đấy-Hàn phu nhân nói.

Hàn Thanh và Hàn Ngọc hiểu là không nên làm phiền mẹ nữa.

-Sao mặt anh đăm chiêu vậy?

-Em hãy để ý tới người gia nhân vừa rồi một chút !

-Sao vậy ?

-Anh có cảm giác là lạ về anh ta.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 6 phút và 58 giây -----

Xích Vân đi trên con đường vắng tanh , đã qua giờ Tý nên mọi người đi ngủ cả rồi.Hai bên đường , các cửa sổ đã đóng chặt lại.

Y thấy bài hát mà Hàn phu nhân hát hay quá.

Lúc này y cũng muốn hát , bài hát ru mà người mẹ của y đã từng hát cho y nghe.

Ở Uất Hận Thành, người ta không bao giờ hát ru cho trẻ con lúc còn nhỏ , người ta chỉ hát ru khi đứa trẻ lên 6 , độ tuổi mà bất cứ đứa trẻ nào ở đó cũng đã tập chiến đấu và đã bắt đầu có ý thức.

Y không nhớ khuôn mặt của mẹ mình, y chỉ nhớ tiếng hát của bà, tiếng hát không trầm ấm như Hàn phu nhân mà lạnh ngắt , không chút tình thương.

Y thấy nhớ bài hát đó.

Y ngó quanh , không có ai cả , và y bắt đầu hát , mỗi lúc một to hơn.Người ta mà nghe y hát lúc này thì không hiểu y đang hát hay đang rên rỉ nữa.

 

Này hỡi người con của Uất Hận Thành

Hãy rời vòng tay mẹ, ra ngoài kia , trong màn đêm giá lạnh

Con đừng bao giờ nghĩ tới những thảm cỏ mướt xanh

Vì ở điều đó ở nơi đây không có

Trên đường đi chỉ có mùi máu tanh

Dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi người lữ khách

Để lại mình ta và Uất Hận Thành.

Con của ta, đừng nghĩ tới người mẹ của con làm chi

Bởi ta cũng chẳng tốt như con nghĩ

Hãy cầm vũ khí, đó mới là mẹ của con

Để ra ngoài kia quyết một trận sống còn.

Khắp nơi đây màu đỏ bởi máu tưới

Lũ chuột háu ăn bò bên dưới

Bọn quạ quẩn quanh tìm xác người.

Đừng sợ,con của ta, đừng có sợ

Nhìn thấy chúng cứ nhắm mắt làm ngơ.

Muốn ta yêu thương? Con đừng chờ mong

Tình thương yêu làm cho con yếu lòng

Những cảm xúc,trước hiểm nguy chỉ làm con lạnh cóng

Bỡ ngỡ trước cuộc đời trùng điệp như cơn sóng

Hãy vứt hết , bỏ đi những tình cảm trong tâm hồn

Uất Hận Thành sẽ dạy cho con lớn khôn.

Yêu bản thân , chiến đấu vì bản thân

Không nước mắt , không xót thương , chẳng cần lòng từ nhân

Mạng sống của mình, con không thể để mất

Hãy giết tất cả những kẻ muốn giết con

Hãy mạnh tay, không cần phải thương xót

Quy luật ngàn đời vậy:người chết là ta còn.

Ta vuốt mái tóc trên khuôn mặt còn khờ dại

Hát cho con mà lòng ta đau tê tái

Cuộc đời trầm luân như ngoài biển Vọng Hải

Âm thanh vang lên bay xa mãi

Tiếng chuông vang vọng:nguyện hồn ai ?

 

Xích Vân hát xong , thấy bài hát chẳng hay tí nào cả.Tại sao bài hát này không hay bằng bài hát mà Hàn phu nhân đã hát chứ?

Y mỉm cười , y thấy mình đã đúng khi theo Hoài Tử về đây.

Y thấy Kiếm Tiên Thành đẹp quá, y ngửa mặt lên trời, bầu trời đêm long lanh sao như dát bạc, những ngôi sao băng đang bay thành từng đàn về hướng Bắc, y còn thấy cả một dải sáng mềm mại như một tấm lụa mỏng.Tại sao ở Uất Hận Thành , y không bao giờ thấy những thứ này, bầu trời Uất Hận Thành bao giờ cũng mang màu xám xịt, từng đàn quạ ngày đêm bay xà quần tìm xác chết.

“Nóng quá,phải tắm một cái”.Thời tiết thật thất thường , mới đêm qua còn lạnh vậy mà hôm nay đã ngốt không chịu được.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 8 phút và 1 giây -----

Hoa Anh đang nhẩn nha bên bờ Kiếm Tiên Hồ.

Cô đang rất vui vẻ , nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp.Giờ đây cô cảm thấy mình đã có khả năng cưỡi thú rồi.”Nên cưỡi con gì bây giờ nhỉ ? “Phi Tuyệt Báo hay Đạp Tuyết Hùng ?”

Cô ngồi xuống, dựa lưng vào một tảng đá và bỏ tay nải xuống.Cái tay nải rơi phịch xuống và làm rớt ra một thứ.

Hoa Anh nhặt lên , cô nhìn nó và mỉm cười.

Một tấm thẻ mỏng bằng gỗ , trên có ghi những dòng chữ đen:

 

Tên: Hoa Anh.

Tuổi: 21.

Tộc: Vũ Mang.

Cấp bậc: tổng đội trưởng đội vệ binh Tích Vũ Thành

Hoa Anh còn trẻ nhưng đã là tổng đội trưởng đội vệ binh , một cấp bậc khá cao ở Tích Vũ Thành.Cấp bậc này cho phép Hoa Anh có thể dự vào những cuộc họp cấp cao của nội bộ Tích Vũ Thành, có quyền bỏ phiếu để thông qua những dự luật mới, có quyền phủ quyết những dự luật cho là không phù hợp, đó là thời bình.Còn nếu như là chiến tranh thì chức vị này còn trở nên quan trọng hơn nữa.Nó chỉ đứng sau chức Thống Soái , và tổng đội trưởng đội vệ binh là người có quyết định cuối cùng về việc giữ thành hay bỏ thành , phản công ra bên ngoài hay nằm yên tại chỗ.Một chức vị cao nhưng cũng khá nặng nề , thời bình thì không nói , nếu là thời chiến thì chỉ cần một quyết định sai lầm thôi sẽ dẫn đến sự tiêu vong của thành thậm chí là cả tộc nữa.

Nhưng thôi , không nghĩ tới chuyện ấy nữa.Gió từ ngoài Kiếm Tiên Hồ thổi vào mát rượi.Hoa Anh thấy đê mê, cô thấy bỗng dưng buồn ngủ quá.Rồi Hoa Anh thiếp đi , mái tóc bạc rủ xuống đôi môi óng ánh hồng của cô

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 9 phút và 7 giây -----

Xích Vân đi qua cổng thành.Mấy người vệ binh chặn lại hỏi y đi đâu, y bảo muốn ra ngoài dạo mát,họ hỏi cho xem giấy tờ tuỳ thân.Và y rút ra , người vệ binh cho y qua và hỏi “Lại tìm em nào à?”, y cười “Có đấy, đang đi tìm đây !”.Mấy người vệ binh cười với nhau “Thằng này láu gớm, nhớ kiếm em nào xinh vào nhá !”.

Thực ra Xích Vân làm quái có giấy tờ tuỳ thân, lang thang vạ vật từ nơi khác tới đây thì ai người ta làm giấy cho? Y nhớ cái hôm đầu tiên, y , Hoài Tử , Tôn Dương trốn ở dưới gầm xe ngựa để vào Kiếm Tiên.Cái gầm chật chội , thỉnh thoảng lại còn bị rận đốt nữa chớ, ba thằng nằm bên trong ngọ ngoạy liên tục và suýt chút nữa là bị vệ binh phát hiện.

Vào được Kiếm Tiên rồi, khó nữa là phải kiếm được cái giấy tuỳ thân, nhiều lúc có việc cần ra ngoài thành thì chìa cái mặt mo ra à? Không được, và thế là Hoài Tử đã gặp được một thằng thương nhân chợ đen.May phước tổ cho hắn là cái thằng chợ đen ấy cũng tốt, hắn chỉ bán lậu các loại nguyên liệu với giá cao thôi, còn cái chuyện làm giả giấy tuỳ thân thì hắn lấy cũng rẻ,10000 ngân lượng , tên này cũng là người di cư bất hợp pháp mà.Chứ vớ phải thằng khác thì nó chém cắt cổ cho.

Xích Vân vừa đi vừa tung tăng.Y nhớ lại lời Hàn phu nhân: ”Đã là con người thì ai cũng có cảm xúc”.

Y đang đi xuống dốc thì gặp một đôi trai gái.Họ vừa đi vừa cười, hai người như thể dán dính vào nhau. Ánh mắt họ tràn ngập niềm hạnh phúc tưởng như cả thế giới này chỉ còn là của riêng họ vậy.Chốc chốc chàng trai lại hôn lên môi cô gái, anh ta hết vuốt tóc rồi lại sờ lên khuôn mặt cô gái.

“Thế là sao nhỉ ?”.Xích Vân tự hỏi,tại sao hai người con gái và con trai kia lại ôm nhau chứ,tới bây giờ y vẫn không hiểu điều đó.Thường ngày y vẫn thấy chuyện đó, và những lúc như vậy y hỏi Hoài Tử: “Như vậy gọi là gì hả mày?”.Hoài Tử nhìn Xích Vân và hắn giảng giải với một vẻ thông cảm: “Đó là tình yêu”, ”Tao không hiểu” , “Từ từ rồi mày sẽ hiểu, khi nào mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương, mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào” , “Thế như tao yêu mày được không ?” , “Thằng điên, ông cho mày nhừ tử bây giờ” , “Á à , đánh bố hả?”.

Xích Vân lại bước đi , y nghe thấy tiếng người con gái cười ngất bởi một câu chuyện vô vị mà người con trai đang kể.”Không lẽ tình yêu lại như vậy sao ?”

Xua tan những ý nghĩ đó ra khỏi đầu,Xích Vân đi nhanh xuống dốc.Cái bể tắm của y là Kiếm Tiên Hồ, y thường hay xuống đó để tắm.Trời lạnh thì chịu, chứ hôm nào nóng là phải tắm ngay.Cũng may là ở Kiếm Tiên không có mùa đông.Thành được che bởi những rặng núi cao nên không bị gió từ Phạt Mộc Lĩnh thổi xuống.Chứ không thì người Xích Vân hôi như cú.

Hồ Kiếm Tiên đây rồi, nóng quá , phải cởi áo ngay. Đang cởi thì y thấy một người.

Một cô gái đang nằm dựa vào một tảng đá , tay ôm một cái túi.”Tộc Vũ” , Xích Vân nhận ra bởi cái vòng nhỏ có cánh ở trên đầu cô gái.

Xích Vân tiến lại gần.Bầu trời hôm nay sáng quá , y thấy rõ mặt cô gái , khuôn mặt trái xoan được phủ bởi một mái tóc bạc dài tới cằm.Làn da trắng mịn màng sau tấm áo lụa mặc bên trong áo giáp.”Xinh quá” , Xích Vân nghĩ thầm.

Y chợt nhớ tới đôi trai gái vừa nãy, y cũng muốn thử cái cảm giác được ôm một người con gái là như thế nào, “Tại sao chàng trai lại hạnh phúc khi ở bên cô gái nhỉ?”.

Y chợt nhớ tới lời của Hoài Tử: “Khi mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương , mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào”.

Xích Vân từ từ đưa tay tới gần mặt cô gái , mồ hôi trên người y vã ra như tắm, sắp chạm được vào khuôn mặt rồi thì những ngón tay của y co lại, “Chết tiệt, sao lại thế này?”

Y lấy hết sức duỗi những ngó tay ra và chạm vào mặt cô gái.

Có cái gì đó chạy qua cánh tay Xích Vân , y rụt ngay đôi tay lại.

Một cảm giác là lạ mà y chưa từng bao giờ biết đến.

Xích Vân lại hít một hơi , y ngồi hẳn xuống , lần này y áp cả bàn tay lên khuôn mặt cô gái.

Mẹ ơi, trời đang nóng mà sao da con bé nó mát rười rượi thế này ? Má nó mềm quá , làn da hồng căng mọng lên.Xích Vân thấy cả cánh tay mình bỗng trở nên mát theo , y không còn thấy nóng nữa. “Trời nóng thế này thì cứ ôm một đứa con gái là không nóng nữa sao ? Thế này thì khỏi phải tắm làm chi ! ”.

Bất chợt cô gái động đậy , Xích Vân giật mình.Y muốn chạy mà đôi chân y không cho y chạy.Mặt Xích Vân như đần ra, mồ hôi trên người y lại túa ra.

Cô gái vẫn đang ngủ , cánh tay của cô đưa lên gãi một bên má.

Và cô gái ngả vào lòng Xích Vân.

Xích Vân không còn thấy mát nữa , lúc này thì y đang nóng rực cả người lên.Y hết há hốc miệng rồi lại ngậm vào.

Rồi Xích Vân lại vòng cánh tay qua ôm lấy bờ vai của cô gái.Y nhìn xuống , gương mặt cô gái đang mỉm cười.Y thấy từ trong sâu thẳm tâm hồn mình có cái gì đó đang đánh thức y.

“Khi mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương , mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào.”

Xích Vân cúi mặt xuống , mùi thơm thoang thoảng hương hoa trên mái tóc của người con gái làm y thấy tim mình như đập nhanh hơn mấy lần.

Xích Vân đặt đôi môi của mình lên môi của cô gái.

Giá như y nhìn ra xung quanh lúc này thì y sẽ thấy đẹp lắm , bầu trời lấp lánh hàng vạn ngôi sao băng , mặt nước hồ Kiếm Tiên long lanh ngũ sắc.Những cánh hoa màu hồng nhạt đang rơi lả tả xuống vai y mà y không biết.

Hoa Anh thấy mình đang đi trên một cánh đồng đầy hoa vàng, và thấy một người phía trước đang gọi mình.Một chàng trai thanh tú,mái tóc dài ôm gáy đang vẫy gọi cô.Người mà cô xưa nay ngưỡng mộ.Cô đã yêu người ấy từ lâu rồi nhưng chưa có dịp thổ lộ lòng mình.Hoa Anh chạy lại và ôm người ấy.

Hoa Anh mở choàng mắt , cô thấy một kẻ đang ôm hôn mình và như không nghĩ ngợi gì cô lấy hết sức đấm một cú vào bụng tên khốn đó.

Xích Vân ngã ngửa ra đằng sau, y còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cú đá vào giữa ngực.Y lại bị văng về đằng sau.

Hoa Anh đứng đó lấy tay chùi lên miệng, cô như ghê tởm trước nụ hôn của tên lạ mặt kia.Cô không lạ gì với những kẻ này cả , “Cũng may là hắn còn chưa làm gì mình.”

-Sao cô lại đánh tôi ?-Xích Vân lồm cồm bò dậy.

-Sao à? Đồ khốn, đồ bỉ ổi , lợi dụng lúc ta đang ngủ sao?-Hoa Anh cáu tiết.

-Tôi có làm gì cô đâu ?

Xích Vân không hiểu cái chuyện ôm một người con gái thì xấu xa ở chỗ nào?

-Ngươi….-Hoa Anh bực mình thật sự, cô lao vào Xích Vân và lấy đầu gối đè lên ngực hắn, đoạn cô rút con dao ở sau dây lưng ra, con dao hộ thân mà cô vẫn mang theo người và định đâm tên vô lại.

Cô chợt dừng lại , mái tóc dài ôm gáy của tên này giống người ấy quá.Nhưng khuôn mặt thì khác hẳn , đôi mắt màu xám lạnh lẽo và u buồn , khác xa với đôi mắt của người ấy.

Cô đã bình tĩnh lại và thả Xích Vân ra.

-Đau quá !-Xích Vân ôm lấy ngực.

-Cút ! Đừng để ta nổi điên lên !- Hoa Anh gầm gừ.

-Nhưng tôi…

-TA BẢO NGƯƠI CÚT CƠ MÀ !!!

Xích Vân thấy cô gái làm dữ quá nên co giò chạy thẳng.

Y chạy đi nhưng y không giận cô gái , y thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Dường như y đã tìm thấy thứ mà y đã theo đuổi bấy lâu nay.

Hoa Anh vội đứng dậy , chỗ này không an toàn rồi “Cũng may tên vừa rồi chỉ là một tay Kiếm Khách hạng bét nên mình mới đánh hắn được chứ gặp phải tên khác như kiểu mặc đồ Hoàng Kim thì…”.

Hoa Anh đứng dậy, “Về Hiệp Ẩn Thôn ngủ tạm vậy.”

Cô đưa tay lên miệng , sao cô thấy mình lạ quá , nụ hôn của tên vừa rồi sao lại lạ đến thế , sao đôi mắt hắn lại buồn đến thế.Không , không , mình nghĩ vớ vẩn rồi !

Xích Vân đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó, một cảm giác mà y chưa bao giờ có, mặc dù rằng nó mới láng máng trong y.

Y thấy hôm nay trời đẹp quá.