Ai Là Của Ai - Chương 15 -16

Chương 15 : Ai NB* hơn ai.

Edit: Tia; Beta: Sakuraky

 

NB: Từ viết tắt trong tiếng Trung có nghĩa là tự tin (chả bít có chuẩn không nữa gu gồ kk bảo thế)

Thời gian thấm thoắt trôi qua, rốt cuộc cũng tới đại hội thể dục thể thao hằng năm của đại học A. Triêu Huy không lấy làm thích thú với đại hội, nguyên nhân là cô sợ lạnh, cô không hiểu vì sao đại hội thể thao cứ phải tổ chức vào cuối thu đầu đông. Thật sự là rất lạnh mà, nhất là mùa đông ở phương Bắc, gió lạnh thổi tới giống như cây đao chém vào người vậy, vô cùng đau đớn. Lại phải măc quần đùi áo ngắn đi thi đấu, làm gì có ai thích cơ chứ?

Nhưng đau khổ là cô lại học ở học viện máy tính, nữ sinh ít đến thê thảm, bất kể nữ sinh nào cũng đều được huy động. Thời điểm đăng kí tháng trước, cô chỉ đăng kí chạy cự ly dài 3000 mét và 4*400 mét chạy tiếp sức, kết quả vẫn còn hạng mục thiếu người, trải qua rút thăm và quyết định của tập thể sau khi thảo luận, cô phải tham gia thêm phần thi 400 mét bơi ngửa. Mùa đông mà còn tổ chức bơi lội, quá biến thái? Đại học A chính là trường biến thái như vậy.

Ai bảo cô không cẩn thận nói với Đông Yến cô rất thích bơi lội, mà không biết khéo như thế nào, Đông Yến vừa vặn là đồng hương của tổ trưởng tổ thể dục, càng khéo là, tuy rằng mỗi người chỉ cần đăng kí hai hạng mục nhưng chạy tiếp sức lại không nằm trong số đó… Đông Yến nói là trời đã định, cô muốn chạy cũng không thoát.

Vì để luyện tập cho cuộc thi bơi lội, Triêu Huy thay đổi giờ giấc, khoảng thời gian sau giờ học đều dành cho việc bơi lội, ngay cả việc kiểm tra của Chu Vệ cũng gác lại đằng sau.

“Chu sư huynh không giận sao?” Tiểu Khê kín đáo dò hỏi.

“Anh ấy giận chuyện gì? Tớ cũng không phải là không làm, mà chỉ kéo dài thêm một chút thời gian  thôi.”

Triêu Huy nói. Khi nói chuyện này với Chu Vệ, anh cũng không nói gì, còn giới thiệu cô nên đi mua áo tắm ở đâu, dù sao vào thời điểm này, cũng không có nhiều chỗ bán áo tắm.

Tiểu Khê buồn bực, Chu Vệ đại nhân rốt cục muốn âm mưu chuyện gì vậy? Nói anh theo đuổi Tiểu Huy, chứng cớ rõ ràng không đủ, nhưng cũng không phải là không thích, tóm lại một từ: ái muội. Siêu cấp ái muội! Hai người bọn họ không phải yêu đương, nhưng mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, tuy rằng hơn nửa thời gian đều nói về chuyện học tập, nhưng khi Tiểu Huy cùng Dương Cảnh yêu nhau thì luôn tắt máy làm bài, nhưng là hiện tại… Mỗi khi di động của Tiểu Huy vang lên, mọi người theo trực giác đều biết đó là Chu Vệ, sự thật chứng minh, 80% quả thật là đến từ Chu Vệ. Rốt cuộc là như thế nào? Trên mức bạn bè nhưng chưa đến mức người yêu? Nhưng mà, nhìn bộ dáng của Tiểu Huy, xem ra hoàn toàn không biết gì.

Triêu Huy hoàn toàn không hiểu nỗi sầu muộn của Tiểu Khê, tâm trí còn đang dành cho việc tập bơi.

Đến ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao, sau khi kết thúc nghi lễ khai mạc lãng phí nhân lực và vật lực, các môn thi rốt cục cũng bắt đầu tranh đoạt kịch liệt. (nhân tiện nói thêm một câu, lúc khai mạc, bạn học Tĩnh Tĩnh không hổ danh là hoa khôi của học viện, vừa bước ra liền mê đảo chúng sinh).

Thi chạy tiếp sức diễn ra vào buổi chiều của ngày đầu tiên, 3000 mét chạy dài là buổi chiều ngày hôm sau, bơi ngửa là buổi sáng ngày thứ ba. Triêu Huy ở học viện nghỉ ngơi chờ đợi trận đấu bắt đầu, thuận tiện giúp các bạn học chuẩn bị vào cuộc thi khởi động.

“Căng thẳng sao?” Tĩnh Tĩnh hỏi cô, thuận tiện cổ vũ cho nam sinh đang chạy, làm cho đối phương đầu óc choáng váng quên cả việc luống cuống, một lòng liều chết giành chức quán quân.

“Tàm tạm, tớ cũng không  nhất định phải là quán quân.” Triêu Huy cười yếu ớt.

Tĩnh Tĩnh liếc mắt một cái, hừ, đúng vậy, không nhất định là quán quân, nhưng là nhất định lấy huy chương. Cô cũng không để ý gì, bạn học Tiểu Huy có một ưu điểm khác không nói đến đó là nói được là sẽ làm được, chuyện này ai cũng biết.

Quả nhiên, 4*400 mét chạy tiếp sức Tiểu Huy là người đầu tiên trao gậy, tiếng súng vừa vang, cô liền như tuấn mã chạy băng băng, lúc trao gậy đã tạo một khoảng cách lớn với những người còn lại.

“Này! Chỉ biết là Triêu Huy chạy trốn rất nhanh, thực không ngờ… Cô ấy tại sao không tham gia chạy nhanh?” Có người kinh ngạc hỏi, nếu cô tham gia chạy nhanh, chắc chắn sẽ lấy được huy chương vàng.

Tĩnh Tĩnh bĩu môi, nói: “Bởi vì có ít người tham gia chạy 3000 mét.” Quan trọng hơn là, đây mới là sở trường của Tiểu Huy.”

“Ồ!! Cô ấy tham gia chạy 3000 mét! Cô ấy có làm được không?” Càng thêm kinh ngạc! Không thể nào, Triêu Huy thoạt nhìn gầy yếu như vậy, làm sao có thể chạy nổi 3000 mét?

Không được ư? Vậy cứ chờ coi đi.

Buổi chiều ngày thứ hai, Chu Vệ xuất hiện ở sân điền kinh, khiến cho mọi người một trận xôn xao.

“Nhân vật truyền kì trong giới thể dục của Đại học A, cậu không phải đã về hưu sao?” Một người quen trong tổ thể dục chạy tới, còn cố ý nói lớn, “Hay là, có người nào ở đây khiến cậu đặc biệt chú ý?”

Chu Vệ luôn luôn là tiêu điểm của đại hội thể dục thể thao, đáng tiếc năm nay là năm thứ tư đại học anh bận bảo vệ luận văn cùng với việc công tác, chủ động trao lai cơ hội cho các đàn em trẻ tuổi, hôm nay anh xuất hiện cũng không ngoài dự đoán, cũng không tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến lời đồn đại lưu truyền  hơn nửa học kỳ qua. Cô nữ sinh ấy lần này còn thi đấu mấy hạng mục, làm sao mà không đi cho được.

“Kỉ lục của tớ còn không?” Chu Vệ không trả lời hỏi lại, làm cho những người đang nghe lén phải thất vọng.

“100 mét vẫn còn duy trì, trận chung kết nhảy cao còn chưa tiến hành.”

Chu Vệ lên tiếng, tùy ý ngồi xuống, ngắm nhìn bóng dáng cách đó không xa ở đường chạy 3000 mét đang khởi động gân cốt.

Triêu Huy bất hạnh ngẫu nhiên bốc phải số 44 mà không ai thích thú gì, cô cũng chẳng buồn để ý cứ thế đeo trước ngực. 3000 mét đối với cô mà nói không tính là khó, khó ở chỗ năm nay có một nhóm rất lợi hại hợp tác cùng nhau, cái khó chính là ở chỗ đó.

Đúng như dự liệu, tiếng súng xuất phát vừa vang lên, đối phương mang số 8 liền gắt gao kèm cô, đem cô thành mục tiêu, một bước cũng không nhường nhịn, ý định khiêu chiến, còn số 9 thì ra sức vượt lên trước cô.

Thực giảo hoạt! Các cô tính hy sinh một người giữ chặt Triêu Huy, một người toàn lực tiến lên, ít nhất giữ được một tấm huy chương. Triêu Huy không để ý đến hành động này, cô buồn bực là các cô ấy làm sao lại biết được thực lực của cô, năm trước cô cũng không có tham gia đại hội mà ~~ Triêu Huy làm sao nghĩ được, trải qua chuyện lần trước, cuộc sống của cô rất được người ta quan tâm, hiển nhiên việc buổi sáng hàng ngày cô bất chấp mưa gió chạy 2000 mét cũng bị người ta quan sát được hết, cũng từ đó lập ra quy tắc cứ thấy cô xuất hiện ở đây là xem như quân địch mà tấn công.

Bị người bên cạnh quấy nhiễu triệt để, Triêu Huy hết chỗ nói rồi, hai người kia có phải cho rằng chỉ cần kiềm chế cô thì sẽ yên ổn giành được ngôi quán quân hay không? Cái này cũng phải xem những người khác có chấp nhận không đã, nhìn số 15 phía trước, vô cùng dũng mãnh phi thường, chạy 4 vòng (một vòng 400 mét) vẫn hô hấp như bình thường, bước chân trầm ổn, có tiền đồ, cô quả thật bội phục. Chạy chạy, số 15 càng ngày càng bỏ xa các cô, số 8 liên tiếp nhìn ra ngoài đường băng, chờ đợi chỉ thị.

Triêu Huy thực hoài nghi cô còn có thể thấy rõ người khác thủ thế, dù sao đã chạy được năm vòng, đầu óc đã sớm choáng váng, thế nhưng số 8 đã nhanh chóng bỏ quên cô, vượt lên số 15.

Nhưng số 8 làm sao có thể là đối thủ của số 15? Dù sao thực lực cũng đã phân biệt rõ ràng. Còn nửa vòng nửa, Triêu Huy hít sâu, tăng tốc, bắt đầu tiến lên. Cách đích còn 600 mét còn có thể gắng gượng, nếu không làm như vậy, đằng sau bị người kìm kẹp, huy chương có thể nguy hiểm .

Cô nhanh chóng vượt qua số 8, số 9, cuối cùng cùng chạy song song với số 15, đang toàn lực chạy đến phía trước, rất nhanh đem khoảng cách của số 8 và số 9 bỏ xa. Huy chương đã gần được, nhưng cô không cam lòng chỉ lấy huy chương bạc, nhất là gặp một đối thủ ngang tầm, cô cắn môi, tung ra sức lực cuối cùng, khi chỉ còn cách 30 mét, cô đã vượt qua số 15, hướng đến đích.

Toàn trường ồ lên! Vừa rồi radio nói, số 15 là hạt giống do tổ trưởng đặc biệt tuyển chọn, so với người thường, chẳng phải là có trình độ cao nhất hay sao?

Khi giáo viên công bố, lại là một trận ồ lên! Thành tích của á quán còn vượt qua kỉ lục của trường từ trước tới nay.

“Lợi dụng bạn, thật có lỗi.” Triêu Huy bình ổn nhịp thở, cùng số 15 bắt tay. Cô cảm thấy chính mình có điểm ti bỉ, nếu không phải cô tập võ, chắc chắn sẽ không thắng được.

“Đó cũng là do bạn có thực lực thôi.” Số 15 không lưu tâm, thẳng thắn chúc mừng cô.

“Cám ơn…” Nhận được lời chúc mừng bất ngờ Triêu Huy vui vẻ nở nụ cười, sau đó chào tạm biệt số 15.

Nhìn bóng dáng Triêu Huy, số 15 nói thầm, vừa rồi trong nháy mắt, tại sao cô nhìn thấy Triêu Huy cười thật hấp dẫn? Nhất định là vận động quá sức làm cho hoa mắt, nhất định là vậy.

“Triêu Huy đoạt ngôi quán quân.” Người nào đó trong tổ thể dục nhắc nhở Chu Vệ.

“Tớ biết.” Chu Vệ vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu ta.

“Cậu sao lại không có một chút hưng phấn vậy.” Tốt xấu gì Triêu Huy cũng là bạn gái “tin đồn” của cậu ta, dù sao cũng đã đến xem rồi, cần gì phải tiếc một chút cảm xúc.

Chu Vệ bật cười: “Vì sao phải hưng phấn, chuyện đó không phải là đương nhiên sao?”

Người nào đó trầm mặc… …

3000 mét Triêu Huy bùng nổ, tới xem trận đấu bơi lội, mọi người đều đoán già đoán non xem Triêu Huy lần này có thể tiếp tục tạo thêm kì tích hay không.

Có rất nhiều người tới xem cuộc thi, các tuyển thủ tham gia thi đấu có người cao hứng, có người không.

“Hừ, cái gì thế này, dáng người hóa ra là như vậy.”

Một nữ sinh nhìn vào dáng người của mình, lại nhìn sang Triêu Huy đang làm nóng cơ thể, không hiểu vì sao một khối cứng nhắc như vậy lại có thể hấp dẫn Chu Vệ, nghĩ như vậy, ánh mắt càng trở nên soi mói

“Cái này rốt cuộc là áo tắm niên đại nào, sao lại bảo thủ như vậy?”

Triêu Huy ngẩn người, mới biết được người kia đang nói tới cô, liền giải thích: “Bọn họ nói loại áo tắm này lực cản rất tốt, nhưng mà, áo tắm của cậu cũng rất đẹp.”

Không nghĩ cô lại ca ngợi như thế, nữ sinh kia thẹn thùng quay đi làm nóng người.

Triêu Huy không để cho mọi người thất vọng, cô nhẹ nhàng lấy được giải quán quân, đương nhiên không phải vì cô thực lực quá xuất sắc, mà là tuyển thủ dự thi vốn không nhiều, trình độ cũng không đồng đều, thậm chí nhiều người còn không hoàn thành được 400 mét. Nhưng mà tất cả mọi người cũng không thể không thừa nhận, xem cô bơi lội là một loại hưởng thụ, bởi vì các động tác của cô rất chuẩn mực, một động tác dư thừa đều không có, như du long múa ở trong nước, nổi lên từng đợt sóng rất đẹp mắt.

Đại hội thể dục thể thao chấm dứt, học viện máy tính anh dũng lấy được ba chiếc huy chương, Triêu Huy thu hoạch được hai chiếc, còn lập thêm kỉ lục chạy 3000 mét nữ.

Không lâu sau, BBS lại nghênh đón mùa xuân thứ hai, bởi vì có người nặc danh đăng tải một bài viết có tiêu đề là《 ai NB hơn ai》, liệt kê so sánh thành tích từ khi nhập học tới nay của Chu Vệ và Triêu Huy. Chu Vệ không cần nhiều lời, chỉ cần là sinh viên đại học A dường như đều quen thuộc, mà Triêu Huy lại kinh phá tròng mắt của toàn bộ sinh viên trong trường. Sau khi nhập học đã lấy được vô số giải thưởng, đứng nhất về thành tích học tập, vừa lên đại học liền tham gia ba cuộc thi về máy tính, còn đạt được cúp vàng trong cuộc thi thiết kế web, là nhân vật nòng cốt của thư viện máy tính trường, hơn nữa biểu hiện ở đại hội thể dục thể thao… Hai người này, ai tài giỏi hơn ai? Nhất thời làm mọi người đều xôn xao.

Bách Dịch nhìn thấy tin đó, lập tức quay đầu, lấy ánh mắt kì quái nhìn Chu Vệ: “Chuyện này cậu cũng biết?”

Chu Vệ nhíu mày hỏi.

“Không phải chứ, có phải cậu đã sớm biết Trần sư muội vốn không tầm thường phải không?”

Chu Vệ lấy một ánh mắt “thật nhàm chán”, nói: “Cậu cho rằng tớ là thầy tướng số sao?”

Thật sự không biết? Bách Dịch càng thêm buồn bực, thế này chẳng phải vận khí của cậu ta quá tốt hay sao, tùy tiện một cái lại có thể tìm được một trân bảo như vậy.

Chu Vệ nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại khái là do con mắt nhìn người.”

Bách Dịch: …

 

Chương 16 : Thẩm mỹ của Tiểu Huy.

Edit: Nana; Beta: Sakuraky

 

Đại hội thể dục thể thao thành công Triêu Huy chưa vui mừng được bao lâu thì bị cảm, bình thường rất khỏe mạnh khó sinh bệnh, một khi đổ bệnh thì lại bị rất nặng, khó chịu vô cùng.

“Cậu ở một mình không có vấn đề gì chứ?” Đông Yến lo lắng hỏi, hôm nay ba người các cô đều phải đi học, nhưng Tiểu Huy bị cảm rất nghiêm trọng, sốt cao đã đành, còn ho khan, giống như ốm đau cả đời dồn hết vào lần này vậy.

Triêu Huy thò tay ra từ trong chiếc chăn dày, cánh tay vô lực quơ quơ với Đông Yến, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì… Khụ, khụ, tớ ngủ, khụ khụ, ngủ một giấc là được rồi.”

Đông Yến lấy nhiệt kế trong miệng của cô ra, xác định nhiệt độ không tăng thêm mới yên tâm đi học, dặn cô có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay.

Đông Yến đi rồi, Triêu Huy mơ mơ màng màng ngủ, cho đến khi tiếng di động vang lên.

Là một dãy số lạ, cô nhận điện thoại, alo một tiếng, nhưng không thấy ai trả lời. Đợi vài giây, cô định gác điện thoại thì nghe được giọng nói nồng đậm truyền đến: “Tiểu muội, em bị ốm à?”

“Nhị, khụ khụ khụ… Nhị ca?” Triêu Huy có chút kinh ngạc, Lý Mộ Thần rất ít khi gọi điện cho cô.

“Vốn định hỏi em gần đây có khỏe không, bây giờ thì không cần hỏi nữa rồi.”

“Em chỉ bị cảm cúm thôi, không nghiêm trọng lắm đâu.” Triêu Huy nhịn ho khan, cố hết sức để cho anh tin cô không có chuyện gì.

“Bên này anh còn chút việc, vài ngày sau mới qua thăm em được.” Lý Mộ Thần dừng một lát, còn nói: “Đến lúc đó gọi bạn của em tới cùng nhau gặp mặt, ăn một bữa cơm, làm quen một chút.”

“Không cần đâu, phiền phức…” Triêu Huy cự tuyệt, nhị ca là người khó đoán, không biết anh sẽ nói nhăng nói cuội với những người ở nhà cái gì, tốt nhất là đừng gặp thì hơn.

“Em nói cái gì?” Lý Mộ Thần nhẹ nhàng nói một câu.

Triêu Huy toàn thân nổi da gà, không dám không theo…

Ứng phó xong Lý Mộ Thần, Triêu Huy xuống giường uống thuốc, đầu óc mê man bò lên giường. Lại có người điện thoại, nói gì đó, cô không nhớ rõ ràng lắm, chỉ là cảm thấy người rất  nóng. Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Ôi? Quay đầu lại thì thấy, người đang ngồi bên cạnh là Chu Vệ, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt lại không biết là anh đang ngủ hay là đang suy nghĩ.

Chuyện gì vậy? Không phải cô đang ở phòng ngủ… Cô chống tay lên, chậm rãi nhỏm dậy.

“Tỉnh rồi à?” Chu Vệ mở to mắt, đưa tay giúp cô ngồi dậy.

“Vâng… Sư huynh, đây là thế nào ạ?” Triêu Huy kéo chăn lên cao, ngượng ngùng hỏi.

Chu Vệ sờ sờ cái trán của cô rồi nói: “Có nhớ anh gọi điện cho em không? Em nói nhiệt độ cơ thể em đang tăng lên, trong phòng lại không có người, anh lại không có điện thoại của mấy cô bạn em, đành phải cùng quản lí kí túc phá cửa xông vào, sau đó đưa em đến bệnh viện, toàn bộ câu chuyện là như thế.”

Oa, cái đó, cái đó, động tác thử nhiệt độ vừa rồi của anh thật tự nhiên, khiến cho cô có chút không thích ứng được, càng thêm thẹn thùng: “Em thật sự nói như vậy sao?”

Chu Vệ không trả lời, lấy cho cô một cốc nước.

Muốn anh nói như thế nào với cô đây? Anh nghe nói cô bị bệnh, liền gọi điện cho cô, không ngờ lại nghe được giọng nói vô lực của cô, thậm chí điện thoại còn chưa ngắt đã không nghe thấy cô nói gì, anh lập tức chạy đến phòng ngủ của cô, cẩn thận ôm lấy cô đưa vào bệnh viện. Cô làm sao biết, khi bác sĩ nói cô không có việc gì nghiêm trọng, trong lòng anh vẫn chưa hết hoảng sợ.

Những lời này, anh muốn nói nhưng tạm thời không thể thốt ra, cũng không có cách gì nói ra được. Cô luôn cho rằng sư huynh giúp sư muội là chuyện thường tình, chưa từng nghĩ đến phương diện khác, bảo anh làm sao giải thích cho cô về sự hoảng hốt của mình đây?

Triêu Huy uống nước xong định nói lời cảm ơn, điện thoại của Chu Vệ vang lên, làm cô đành đem lời nói nuốt trở lại.

Chu Vệ nghe điện thoại xong nói anh có việc gấp, không thể ở trong này cùng với cô nữa, thông báo cho các bạn cùng phòng giúp cô rồi vội vàng đùng đùng chạy đi.

Kết quả, lời cảm ơn cũng không thể nói được với anh, lần sau vậy, Triêu Huy suy nghĩ.

Biết được là Chu Vệ đưa Triêu Huy đến bệnh viện, ánh mắt Tiểu Khê như tỏa ra bong bóng , đây không phải là chuyện tình yêu trong đồng thoại sao? Nữ nhân vật chính mảnh mai không may bị nhiễm bệnh, nam nhân vật chính cao lớn tuấn tú mị lực kinh người đến đúng thời điểm mấu chốt, ôm nữ nhân vật chính đưa vào bệnh viện, sau đó hai người thâm tình nhìn nhau, có thể phổ thành một ca khúc ngọt ngào lãng mạn…

Triêu Huy ngơ ngác nhìn Tiểu Khê rơi vào thế giới mơ tưởng, hết chỗ nói rồi…

“Cậu đây là… Hâm mộ tớ sao?” Cô bệnh thành cái dạng này mà còn lấy ra để đùa giỡn được, thật là chả có chút nhân đạo gì cả.

“Đương nhiên hâm mộ chứ.” Tiểu Khê liếc mắt một cái, trách cô cắt ngang ảo tưởng của  mình. “Tớ tình nguyện dùng một lần bị cảm để đổi lấy một cái ôm của Chu Vệ. Nói nhanh lên, lúc Chu Vệ ôm cậu có cảm giác gì? Có phải tim đập thình thịch, cánh tay của anh ấy vô cùng mạnh mẽ, trong lồng ngực rộng của anh ấy vô cùng ấm áp hay không?” (Sắc nữ a a~~~~)

“Chờ tớ hỏi lại dì quản lý rồi sẽ nói cho cậu biết.” Triêu Huy trả lời.

“Bà quản lí thì liên quan gì? Tớ hỏi cậu cơ mà…” Tiểu Khê ồn ào.

Đông Yến đang gọt táo vốn yên lặng từ nãy giờ mở miệng trả lời thay Triêu Huy: “Cậu ấy hôn mê thì làm gì có tâm tình ngắm trai đẹp? Cậu nghĩ Tiểu Huy cũng giống cậu chắc?”

Tiểu Khê bị câu trả lời này làm cho phát nghẹn, sửng sốt nửa ngày, rồi nói: “Tiểu Huy, cậu thật không bình thường. Người ôm cậu là Chu Vệ, Chu Vệ đấy, tại sao một chút hưng phấn cậu cũng không có?”

Triêu Huy nghi hoặc: “Tớ muốn hỏi các cậu, Chu Vệ có chỗ nào đặc biệt mà các cậu coi trọng anh ấy như vậy.”

… …

Tiểu Khê mặt không chút thay đổi nhìn cô vài giây, sau đó quay đầu cùng Đông Yến, Tĩnh Tĩnh nói: “Tớ cuối cùng cũng cảm thấy tinh thần bị đả kích, các cậu cảm thấy thế nào?”

Đông Yến, Tĩnh Tĩnh: “Đồng cảm.”

Các cô nói Chu Vệ kia quả thật là Chu Vệ không sai, mà Tiểu Huy thần chí thanh tỉnh, không có khuynh hướng hỗn loạn, đến rốt cục là chỗ nào bị hỏng vậy?

Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ, hỏi: “Tiểu Huy, cậu có phải cảm thấy Kim Thành Vũ rất tuấn tú không?”

“Đúng vậy.” Triêu Huy trả lời.

“Vậy cậu cảm thấy người kia thế nào?” Đông Yến chỉ vào một nam sinh ngoài cửa sổ hỏi.

Bộ dạng nam sinh kia quả thật khiến cho tổ quốc nhân dân phải hổ thẹn… , khuôn mặt râu quai nón, một cái mũi hồng hồng như uống rượu, hai bên má là vết rỗ hoa như bị đánh bom, anh ta mở ra cái miệng rộng, ách xì 1 cái, lộ ra cả hàm răng vàng vàng đáng sợ…

“Ách…” Triêu Huy lộ vẻ mặt khó chịu thay cho đáp án.

“Thẩm mỹ xem ra rất bình thường.” Đến phiên Tiểu Khê, “Tớ cảm thấy Chu Vệ là nam sinh tuấn mỹ nhất trong trường của chúng ta, cậu cảm thấy sao?”

Triêu Huy nghĩ nghĩ, cô đúng là chưa gặp ai trong Đại học A có khuôn mặt yêu nghiệt hơn Chu Vệ, gật đầu thừa nhận.

Thẩm mỹ hoàn toàn bình thường, vậy rốt cục là vấn đề gì?

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai như thế, lòng cậu không chạy loạn như nai, trái tim không rung động hay sao?”

Hả? Triêu Huy ngây ra, chạy loạn như nai? Trái tim rung động?

“Làm sao có thể…” Cô nghi hoặc nhớ lại, khi cùng Chu Vệ ở cùng một chỗ, ngay từ đầu là nơm nớp lo sợ, lo lắng sẽ phát sinh chuyện bi thảm, nhưng tiếp xúc lâu, liền cảm thấy anh là một người có nguyên tắc, một khi đã làm là làm cho tới cùng, có thể nói là làm chuyện gì đều nhìn xa trông rộng là một sư huynh tốt. Nhưng mà nai con chạy loạn? Thế nào là thế nào?

Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng Đông Yến nhìn lẫn nhau, trong lòng thầm thông cảm thay cho Chu Vệ.

Cho dù Chu Vệ đối với Tiểu Huy không có ý tứ gì nhưng với mị lực của bản thân bị đả kích như vậy, vẫn là một chuyện rất đáng để buồn bực.

Triêu Huy cảm thấy mình hình như bệnh nặng thêm rồi, nếu không sao cô lại thấy có ba ánh mắt thông cảm thương tiếc đang nhìn mình chằm chằm vậy?

Tiểu Khê nhìn Triêu Huy uống thuốc rồi đi ngủ, trong lòng nghĩ, cho tới nay, Triêu Huy đều ôn hòa trước mặt mọi người, cũng chưa bao giờ tức giận, nhưng cũng tức là cô chưa bộc lộ hết con người của mình cho người khác, cho dù là bạn bè gần gũi như các cô, có nghĩa là Tiểu Huy rất thần bí. Cô ấy am hiểu rất nhiều thứ, nhưng lại rất khiêm tốn; cô thích mặc hàng hiệu, nhưng cũng không phải xem hàng hiệu như tất cả; cô rất có lễ nghi khi ăn cơm, khi ăn cơm hạn chế nói chuyện… Bất luận là từ góc độ nào mà nhìn vào, trong nhà khẳng định không chỉ thường thường bậc trung, nhưng  sau giờ học cô ấy vẫn chạy đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt… Tiểu Huy Huy, cậu đúng là một trong số những người thần bí nhất đại học A.

Nếu muốn tìm từ để hình dung Tiểu Huy, nhất định phải dùng 3 từ “Gia giáo tốt”. Có phải vì được dạy dỗ quá tốt mà cô không dám đưa ra những nhận xét rất thẳng thắn với người khác giới? Giống như thời xưa tiểu thư nhà giàu thích ai thì sẽ không bao giờ nói thẳng, đúng, nhất định là như vậy.

Đã nói rồi Triêu Huy làm sao có thể đơn độc chống cự lại sức hấp dẫn của Chu Vệ? Chẳng qua là khó nói ra thôi. Sau khi lý giải được như vậy, mọi người đều cảm thấy thoải mái .

“Vậy suy nghĩ của Tiểu Huy đối với Dương Cảnh là thế nào?” Tiểu Khê nhỏ giọng hỏi, nếu Tiểu Huy là người yêu ở trong lòng mà không dám nói ra, vậy cảm giác của cô với Dương Cảnh là sao? Là trong lòng hữu tình nhưng khó mở miệng hay là như phỏng đoán ban đầu?

“Ai mà biết được?” Tĩnh Tĩnh cũng khó hiểu.

Các cô đoán già đoán non cũng không hỏi qua Triêu Huy liền cứ nhận định như vậy, ai biết được vài ngày sau phỏng đoán của các cô bị một chuyện kinh ngạc đánh bay không thương tiếc.

Sự thật kia bất ngờ đến mức, nếu nói Chu Vệ là con gái so với chuyện này cũng không thể bất ngờ hơn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay