Ai Là Của Ai - Chương 19 - 20

Chương 19 : Hai Mỹ Nữ Tranh Nhau, Tất Có Người Bị Thương.

Edit: Tia; Beta: Sakuraky

Phàm việc gì có kế hoạch trước cũng tốt hơn là không có.

Chu Vệ cảm giác, mình theo đuổi bạn gái cũng cần có một kế hoạch có hiệu quả thật tốt, vì thế, anh cố ý dùng mấy ngày rảnh rỗi để tiếp thu ý kiến quần chúng, học hỏi kinh nghiệm của người khác, nhanh chóng triển khai kế hoạch tác chiến tránh để đêm dài lắm mộng.

Sau khi Cổ Càng xem qua, ra vẻ hiểu biết, vỗ vỗ vai Triết Minh nói: “Minh Tử, chúng ta nên vui mừng vì ban đầu chỉnh chúng ta, cậu ấy chả có kế hoạch gì cả…” 

Cái gì mà theo đuổi đại kế chứ, phải gọi là “kế hoạch tổng tiến công chiếm đóng Trần Triêu Huy” mới đúng. Trước kế hoạch này, chướng ngại nào cũng vượt qua được, đừng nói là một Trần Triêu Huy, tám chín Triêu Huy cũng dễ như trở bàn tay.   

Trong phòng kí túc nữ ở đại học A, Trần Triêu Huy đang lên mạng chẳng hiểu sao bỗng rùng mình một cái.   

Việc nghiên cứu sinh của Chu Vệ đã sắp chuẩn bị xong, anh chỉ cần chờ ngày nộp luận văn nữa là có thể tốt nghiệp một cách thuận lợi. Lúc này chính là thời khắc thiên đường trong trường đại học, người bình thường thì đi du lịch, đi làm kiếm tiền, còn Chu Vệ ngược lại càng bận rộn hơn so với lúc trước, anh càng thêm vùi đầu vào công việc của luật sư thực tập, mỗi ngày đi sớm về trễ, ở trong trường rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của anh.   

Thiếu Chu Vệ quản thúc, Trần Triêu Huy cảm thấy có chút cô đơn, nhưng cô cũng không cô đơn được lâu, bởi vì hết một năm là đến Nguyên đán, lại là dạ tiệc Nguyên đán.

Ở đại học A, dạ tiệc Nguyên Đán có hai hàm nghĩa: đón năm mới và đón sinh viên mới. Theo lý thuyết, mấy cái chuyện biểu diễn văn nghệ này có đánh đến tám đời Triêu Huy cũng không liên quan, nhưng những chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy mà xảy ra.  

Tĩnh Tĩnh là tổ trưởng tổ văn nghệ của bên IT, chuyện dạ tiệc vốn là trách nhiệm của cô ấy, nhưng tổ trưởng tiền nhiệm, tức đàn chị Lan Linh rất không ưa Tĩnh Tĩnh, cô ta xin giáo sư Hướng cho mình được tổ chức ngày lễ này, ám chỉ muốn so cao thấp cùng Tĩnh Tĩnh. Lúc đầu, Tĩnh Tĩnh cũng không quan tâm lắm, nhưng đợi đến lúc sơ kết tiết mục, vấn đề nan giải lập tức xảy ra. Những người có kinh nghiệm nhất đều không muốn lên bục biểu diễn cho Tĩnh Tĩnh, hoặc là vì không thân thiết lắm nên căn bản không muốn hợp tác. 

Không thể nhận thua, Tĩnh Tĩnh đành phải nhờ đến ba nguời bạn cùng phòng. Trải qua một loạt áp bức, phản kháng, lại áp bức, lại phản kháng, kết quả cuối cùng, Đông Yến và Tiểu Khê song ca một ca khúc, còn Tĩnh Tĩnh và Triêu Huy sẽ múa.  

Tĩnh Tĩnh chọn tiết mục múa, vì Lan Linh cũng biểu diễn tiết mục múa, vì vậy cô muốn phải ở cùng một hạng mục chiến thắng đối thủ. Từ nhỏ đã tích lũy nhiều kinh nghiệm biểu diễn, Tĩnh Tĩnh rất tự tin, song sự tự tin này lại làm cho Triêu Huy lần đầu biểu diễn cảm thấy vô cùng áp lực. Tĩnh Tĩnh không lo lắng chút nào, chả hiểu cô ấy lấy lòng tin từ nơi nào ra nữa.   

Cho nên, khi thời gian đến dạ tiệc chỉ còn hai tuần lễ, Triêu Huy dưới sự chỉ dạy ân cần của Tĩnh Tĩnh, bắt đầu tự mình mở cánh cửa vũ đạo.  

“Người đẹp, tiết mục giữa cậu và Tiểu Huy tiến triển thế nào rồi?” Vất vả lắm mới trở về phòng ngủ được, Tiểu Khê hỏi.

Tĩnh Tĩnh sửng sốt, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, sau đó mới nói: “Bên mình thì đã sớm OK rồi, về phần Tiểu Huy, bên cậu ấy còn tương đối phiền toái, giờ vẫn phải cố gắng.” Nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, cô cười, “Nhưng Tiểu Huy là một cô bé ngoan, sẽ nhanh chóng học được thôi.” 

Tiểu Khê kinh ngạc, nụ cười kia có ý gì? Sao lại cảm thấy nó vô cùng âm hiểm a?

 “Cậu và Đông Yến thế nào rồi? Mình hy vọng ở hai cậu nhiều lắm đấy.”

 Tiểu Khê ra hiệu OK với Tĩnh Tĩnh, nói: “Tuyệt đối làm cho mọi người bất ngờ, mình cũng không ngờ mình và Đông Yến song ca lại tốt như vậy.”   

Tĩnh Tĩnh cũng cười: “Mình và Tiểu Huy cũng sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn.”

 Chờ đến tiết mục cuối cùng của buổi dạ tiệc, Lan Linh cười, tâm tư của cô quả nhiên không uổng phí, Tô Tĩnh hiện giờ như đã hết chiêu đối phó, chỉ còn cách nhờ bạn cùng phòng để giữ thể diện. Hừ, những người không có kinh nghiệm, không có diện mạo thì sẽ làm nên trò trống gì? Một con cá nhỏ cũng muốn kêu gió gọi mưa sao? Cho dù Tô Tĩnh lợi hại đến thế nào đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ dựa vào cái mặt để được gọi là mỹ nữ, nói đến năng lực, có thể là đối thủ của Lan Linh cô sao? Ngay cả khi diễn tập cũng không tham gia, có thể thấy bọn họ cũng chả tha thiết gì lắm, cô sẽ chờ xem bọn họ biểu diễn thế nào. [Tia: à cứ chờ đi nhé, để rồi xem hô hô hô]  

 Dạ tiệc Nguyên đán rốt cuộc cũng đến. Tĩnh Tĩnh là mỹ nữ khó gặp của khoa Tin, MC dĩ nhiên không thể thiếu cô, gương mặt diễm lệ, tính cách hào phóng, giọng nói dễ nghe, Khoa Tin khó mà có được một đại mỹ nữ như thế, không khỏi làm cho các nam sinh dương dương đắc ý, hết lòng khen ngợi cô trước các bạn học ngoại khoa. 

Tiết mục đầu tiên là tiết mục nhảy của Lan Linh, một đám mỹ nữ đứng trên bục, ăn mặc quyến rũ không ngừng múa may, làm cho đông đảo nam sinh bên dưới khát khao đã lâu, cảm xúc như bùng phát đến cực điểm. Âm nhạc tuyệt hảo, kỹ thuật nhảy nóng hừng hực, lại thêm một cô bồi bàn bên dưới pha chế rượu, linh hồn nhỏ bé của tất cả nam sinh đều bị câu dẫn, hiệu quả cực kỳ vang động.  

Những nam sinh ngoại khoa bên dưới lại khó chịu, bình thường nghe nói anh em bên khoa Tin đều là hòa thượng, ba năm cũng không tìm được một cô gái xinh đẹp, thì ra là sợ nam sinh ngoại khoa đoạt mỹ nữ với bọn họ, đúng là quá hèn hạ, quá hèn hạ.   

Những tiết mục sau, người xem không còn hưng phấn như trước, điều này làm cho Lan Linh cảm thấy rất vui, muốn một tiết mục được nhiều người tán thưởng, vậy tuyệt đối phải đánh chiến thuật mỹ nữ, không có điều nào hấp dẫn hơn điều này, cô không che giấu đắc ý, nhìn sang Tô Tĩnh.   

  Tô Tĩnh chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười, đi lên bục, tuyên bố tiết mục tiếp theo: “… Tiếp theo, ‘Ban nhạc Đông Tây’ xin phép mang đến một tiết mục, giúp mọi người hưng phấn trở lại …”

Ban nhạc Đông Tây?

Là tên gọi tắt của Đông Yến, Tiểu Khê…

 Tay trống [ngoại khoa] cùng người chơi piano [cũng là là ngoại khoa] đều chuẩn bị xong, Đông Yến — chơi Bass, Tiểu Khê — chơi ghita cũng ra sân, hai người cũng thay đổi đồ, trang phục chán chường theo kiểu England. 

 Mọi người nín hơi, tiếng cổ động thỉnh thoảng lại phát ra, giọng nữ trung tính của Đông Yến bắt đầu lên nhẹ, làm cho mọi người khó mà hít thở được. Tiết tấu từ chậm chuyển dần sang nhanh, tiếng nói của Đông Yến cũng ngày càng dồn dập, sau một màn trượt băng nghệ thuật, âm thanh trong trẻo của Tiểu Khê đột nhiên xuất hiện, biến thành giọng nữ hai trong bài hát – hoặc nói là song ca nam nữ thì hợp hơn. Hai người cùng nhau phối hợp, một người trầm thấp như bị đè nén, một người nhẹ nhàng khoan khoái, kỹ thuật xử lý ca khúc rất khá, hai người đồng loạt cùng hát lên tiếng lòng, hấp dẫn người xem cũng bị cuốn vào từng nốt nhạc, cùng đắm chìm trong tiếng ca cảm động. Càng đặc sắc hơn là màn trình diễn ghita của Tiểu Khê, thật sự làm cho người ta phải tặc lưỡi hít hà, động tác gọn gàng linh hoạt, khiến cho người ta khó mà tin được con người đang rơi vào âm nhạc trên sân khấu kia lại là con người bình thường nhiều chuyện không ai sánh nổi kia.  

 ”Cảm ơn mọi người đã yêu thích tiết mục của chúng tôi, mặc dù chúng tôi chỉ có hai tuần lễ ngắn ngủi để chuẩn bị, nhưng có thể mang đến niềm vui cho mọi người, chúng tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Cảm ơn ba, mẹ của chúng tôi, đồng thời, cũng muốn cảm ơn Tĩnh Tĩnh mỹ nữ, không nhờ cô ấy, ban nhạc của chúng tôi cũng không được ra đời, cảm ơn ~~ cảm ơn đại học A ~~ cảm ơn TVB ~~” Tiểu Khê không quên chêm thêm phần cuối, làm cho mọi người một trận cười vui vẻ.  

Khi MC nhắc nhở tiết mục của Tô Tĩnh sắp bắt đầu, chúng nam tử hán phía dưới đã không kìm được xúc động trong lòng, màn biểu diễn vừa rồi đã đủ trêu chọc lòng người rồi, không biết tiết mục lần này sẽ tao nhã bậc nào.

Vũ khúc Ấn Độ du dương từ từ vang lên, sương khói xuất hiện trên bục, một bóng hình màu vàng nhạt bước ra từ làn sương, đi tới trước mặt người xem. Đó là Tô Tĩnh, một thiếu nữ Ấn Độ mắt ngọc mày ngài, thanh thuần động lòng người, cô chỉ nhảy múa trên sân khấu, dịu dàng mà không mất đi sự cao quý, làm cho mọi người cơ hồ là quên đi hít thở, trong đầu chỉ còn lại dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô.   

 Ánh đèn dần tối đi, âm nhạc tăng nhanh, một bóng hình vàng nhạt khác cũng bắt đầu bước ra, đó là một thiếu nữ càng nhìn càng đẹp, vô cùng thanh linh. Cô nhẹ nhàng múa, vòng quanh Tô Tĩnh, lộ vẻ vui sướng và ưu thương của thanh xuân trước mặt mọi người.   

Sau đó, hai thiếu nữ cùng múa, khi Tô Tĩnh đứng đằng sau, đẩy mạnh bạn nhảy về phía trước, làm cho cô suýt nữa té bổ nhào, ánh mắt của mọi người suýt nữa thì rớt ra. Lúc hai người cùng đứng lên, động tác uyển chuyển còn hơn cả dòng nước, khiến cho lòng người thắt lại.  

Khi Tô Tĩnh bị bạn nhảy đẩy ra, sau đó canh đúng lúc kéo về, hô hấp của mọi người cũng ngưng lại. 

Tiết mục của hai cô vừa kết thúc, tất cả mọi người đều phát hiện, hồn của mình đều đã đánh mất rồi.

Năm giây sau, tiếng vỗ tay cuối cùng cũng vang lên, Tô Tĩnh thản nhiên cười, lần nữa chiếm được sự hoan hô nồng nhiệt.

 Nếu như nói “Ban nhạc Đông Tây” chỉ làm cho gương mặt Lan Linh méo mó đi một chút, thì vũ điệu dân tộc của Ấn Độ đã làm cho gương mặt của cô ả hoàn toàn méo mó, “Người đó là ai?” Cô ả nghiến răng nghiến lợi hỏi người bên cạnh.  

“Hả… Để tôi nhìn xem, thì ra là Trần Triêu Huy… Kỳ lạ, cô ta xinh đẹp vậy sao?” Tự lẩm bẩm.

“Chẳng trách, thì ra là con hồ ly tinh đó… Khó trách mùi khai xông lên nồng nặc.” Lan Linh giận đến mất khôn, không lựa lời nói.

 Trong bóng tối, một người cao gầy bên cạnh đứng lên, đi ra ngoài. Ánh đèn sáng ngời, Lan Linh nhìn thấy Chu Vệ đang buông đôi mắt lạnh, như không có việc gì nhìn cô ta một cái, khóe miệng giơ lên như đang khinh thường, nói: “Bản thân tôi lại chỉ ngửi thấy mùi chua nồng nặc.”

 Lan Linh nhất thời cứng đờ.

 Sau khi Tô Tĩnh xuống sân khấu, những nhân viên hậu trường lập tức chạy đến chúc mừng cô, mà Trần Triêu Huy, sau khi chào hỏi với Tĩnh Tĩnh rồi thì vội vàng cầm quần áo, len lén chạy ra ngoài.   

 Dạ tiệc Nguyên Đán thành công rực rỡ, Tĩnh Tĩnh được lãnh đạo cấp cao vô cùng khen ngợi.  

“Giáo sư, cô thấy tiết mục của chúng em cũng không tệ đúng không?” Lan Linh nhìn sang vị giáo sư mình quen biết hỏi, muốn làm cho Tô Tĩnh mất mặt.   

 ”Quả thật không tệ, tất cả mọi người đều rất cố gắng, âm thanh cũng rất tốt… Nhưng mà, vũ điệu Ấn Độ kia lại ly kỳ gay cấn, lôi cuốn lòng người hơn, thật là có sức bật.”

 Mặt Lan Linh méo mó lại, miễn cưỡng nở nụ cười khó chịu.

 Trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng nét mặt Tĩnh Tĩnh vẫn tỏ ra khiêm nhường: “Đâu có ạ, phải nhờ Lan Linh sư tỷ và mọi người giúp đỡ, nếu không em cũng không có thời gian tập múa.”   

Lãnh đạo nghe vậy, lại cảm thấy ấn tượng với tính cách và sự cố gắng của Tô Tĩnh.

Lan Linh cười không nổi nữa.

Những người biết được nội tình bên trong lại cảm khái, hai người đẹp tranh nhau, tất có một bị thương a…

Đêm khuya, gió lạnh thấu xương, Trần Triêu Huy run rẩy định trở về ký túc, vừa ra khỏi hội trường liền dừng lại.

Phía trước, Chu Vệ đứng kế bên chiếc xe đạp, nhìn cô, rồi nói: “Đi theo anh.”

Chương 20 : Đánh Rắn Đánh Dập Đầu , Truy Nữ Đối Yếu Hại. (*)

Edit: Tia; Beta: Sakuraky

(*) Đánh rắn đánh dập đầu, theo đuổi con gái phải nhằm đúng điểm yếu.

Chu Vệ khoác thêm cho Triêu Huy chiếc áo, nhanh chóng chở cô tới một tiểu khu cách trường không xa.

Lên lầu, lấy ra chìa khóa mở cửa, Chu Vệ đợi một chút: “Anh mới chuyển đến đây, mọi thứ vẫn còn bề bộn lắm.”

Chu Vệ nói với Triêu Huy, bây giờ mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của bạn cùng phòng, chuyển tới chỗ này có vẻ tiện hơn. Đây là phòng ở của một người bạn anh khi ra nước ngoài đã để lại cho anh mượn.

Phòng không tính là lớn, có hai phòng ngủ một phòng làm việc, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng ngăn nắp sạch sẽ, có thể nhìn thấy chủ nhân không có ý định ở đây lâu dài. Nếu trang hoàng lại một chút, có thể giống như một ngôi nhà nhỏ, Triêu Huy nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng hình ảnh ấm áp kia.

Chu Vệ loay hoay cả buổi rốt cục cũng tìm được chiếc khăn mặt mới, đưa cho Triêu Huy, có điểm thẹn thùng nói: “Phòng tắm ở trong phòng ngủ, em pha nước ấm, làm ấm người đi, phòng tắm vừa mới được đánh rửa… Còn chưa dùng qua…”

Ánh mắt anh làm cho khuôn mặt Triêu Huy ửng đỏ, cô nói tiếng cảm ơn rồi chạy vào phòng tắm.

Chu Vệ vừa chuyển đến, cô cũng biết anh là người kĩ tính, nhưng phòng tắm thật sự là sạch sẽ quá mức, ngay cả một vết bẩn cũng không có.

Triêu Huy mặt ửng hồng chậm rãi tẩy trang  (chuyện là bất đắc dĩ, mọi người ai cũng phải trang điểm a ~~~)….

Tắm xong đi ra, Chu Vệ cũng vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hai hộp cơm. Nhìn thấy Triêu Huy, anh gọi cô đến phòng khách: “Anh mua đồ ăn về rồi, em cũng ăn một chút đi.”

Triêu Huy nhìn đồng hồ trên tivi, lại nhìn hai hộp cơm vẫn còn nóng, trong lòng cảm thấy tò mò: bây giờ đã 11 giờ rưỡi, làm sao vẫn có nơi còn bán cơm vậy? Một lúc lâu sau, cô mới đi qua, ngồi xuống nói: “Bình thường qua 9 giờ tối em sẽ không ăn nữa.” Đây là cách dưỡng sinh thứ nhất của ông ngoại, thứ hai là cô cũng không có thói quen ăn vặt… Đêm nay, cô vì hóa trang mà một giọt nước cũng chưa uống, còn mặc quần áo mỏng như cánh ve múa giữa mùa đông rét mướt khiến cô thật sự mất rất nhiều sức lực, mà đồ ăn trước mắt thật sự là quá ngon…

Chu Vệ nhìn bộ dáng đấu tranh của cô, cười: “Bình thường anh cũng vậy, nhưng có khi dịp đặc biệt, ví dụ như bạn học mời sinh nhật, chẳng lẽ em cũng không ăn sao?”

Ừm… Có đạo lý, tại sao trước kia cô không nghĩ tới nhỉ? Cô ngây ngốc nghĩ, tự nhiên cầm lấy đùi gà đưa lên miệng, ăn được vài miếng mới giật mình, bản thân đói quá thành ra ăn bốc…

Đưa một chiếc đũa vào tay Triêu Huy, Chu Vệ sắc mặt vẫn như cũ, không chút nào kinh hãi về chuyện vừa xảy ra —— Chu Vệ cao cao tại thượng nhìn thấy cảnh tượng này, không thấy kinh hãi sao ?

“Em từng quen biết Lan Linh?” Anh chậm rãi ăn, hỏi nhưng không nhìn về phía cô, anh thừa biết cô bây giờ vừa thẹn lại vừa ảo não. Trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, từng cùng Lan Linh hợp tác vài lần, có chút ấn tượng, cảm giác suy nghĩ của cô ta rất trẻ con, anh cũng không mong Triêu Huy gây hấn với người này.

Lan Linh? Triêu Huy nghĩ nghĩ, nói: “Không phải em.” Đem sự tình từ đầu chí cuối nói với anh, cô nhìn thấy ánh mắt Chu Vệ càng nghe càng lạnh.

“Thua không dậy nổi.” Chu Vệ nghe xong nói ba chữ này .

Triêu Huy buồn bực, Lan Linh sư tỷ cũng không hẳn là thua, tiết mục của chị ấy cũng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình mà, chị ấy ở phía sau khán đài cũng được người ta khen ngợi nha, cô đâu biết rằng mấy chữ này của Chu Vệ là nhằm vào mấy câu đánh giá chanh chua kia của Lan Linh đối với cô.

Ăn khuya xong, đang dọn dẹp thì Chu Vệ nói: “Đây là chìa khóa phòng, em cầm lấy đi.”

Triêu Huy thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.

Không nhìn thấy cô bối rối, Chu Vệ còn nói: “Anh gần đây bận rộn nhiều việc, buổi trưa không thể trở về, làm phiền em.”

Phiền cô? Làm phiền cô cái gì? Triêu Huy nghi hoặc nhìn Chu Vệ mang một thứ tròn tròn xinh xinh ra trước mắt cô.

Đó là… Chó?!

Uỳnh uỳnh uỳnh, Triêu Huy lấy tốc độ kinh người chạy đến bên cửa, chỉ cần Chu Vệ đến gần thêm cô sẽ đạp cửa xông ra.

“Em…” Chu Vệ nhìn bộ dạng như rơi vào tay kẻ địch chuẩn bị chiến đấu của cô có chút buồn cười, cũng có chút dở khóc dở cười, chú chó trong tay anh chẳng qua cũng chỉ mới được ba tháng, cô còn sợ cái gì?!

Biết không thể bức bách, Chu Vệ cũng không miễn cưỡng cô, ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình chú chó nhỏ, để nó ngủ yên trong tay mình

“Chú chó này là hôm qua anh phát hiện trong công viên, mới sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ, ông trời lúc đó lại đổ mưa, vừa đói vừa lạnh, thật sự rất đáng thương. Anh tuy rằng chưa từng nuôi chó, nhưng cũng có thể học nên nhặt nó về. Vậy mà chú chó nhỏ đáng thương, mày vẫn không thoát khỏi số mệnh chết đói.”

Chu Vệ nói những lời này như là nói cho một mình, nhưng Triêu Huy nghe cũng  biết là anh đang nói với cô. Cô đặt tay lên ngực, đè nén sợ hãi trong lòng, bước đi rụt rè tới gần anh, khiếp sợ nhìn con vật nhỏ.

“Em không phải sợ, nó đang ngủ.” Chu Vệ đè thấp cổ họng, sợ đánh thức con chó nhỏ.

Triêu Huy lại đến gần một chút: “Nó, nó, nó thật sự đang ngủ?”

Chu Vệ khóe miệng nhếch lên, ý cười thoáng chốc lộ ra, xán lạn khiến cho Triêu Huy hoa mắt, chờ cô đến khi cô mở to mắt, tay đã bị Chu Vệ nắm lấy, kéo tới.

Thịch thịch thịch! Triêu Huy phát hiện bản thân không thể rút tay lại. Thịch thịch thịch! Tim đập thật nhanh! Taycô càng lúc càng gần cún con… Không, hẳn là cún con càng ngày càng gần tay cô… Cô bắt đầu rối loạn, không biết là khẩn trương, sợ hãi hay là ngại ngùng…

Bỗng nhiên! Đụng phải rồi! Tay Triêu Huy rốt cuộc cũng chạm vào chú chó, truyền đến cảm giác chưa từng có làm cô thoải mái không ít, theo sự dẫn dụ của bàn tay anh, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve con chó nhỏ mềm mại… Ưmh, thực tâm mà nói, loại cảm giác này quả thật… Cũng không đáng sợ lắm

Phản ứng của Triêu Huy làm Chu Vệ không nhịn được cười khanh khách, cô ngượng ngùng giải thích: “Hóa ra lông của chó con là như vậy, sờ thật mịn màng.” Cho nên cô mới vô thức lại sờ soạng thêm vài cái.

Chu Vệ nhíu mày, ngăn bàn tay cô lại, không có ý tốt nói : “Người cũng có da thịt mịn màng, em muốn sờ hay không?” (Sa: Anh trêu chị nà, chắc tại ghen với cún con đây =)))

Muốn sờ hay không…

Triêu Huy lập tức bỏ tay anh ra, đứng lên, mặt lập tức ửng hồng: “Anh, anh, anh… Nói bậy bạ gì đó!”

Chu Vệ còn chưa kịp nói, cún con trong tay đã bị tiếng kêu hờn giận của cô làm cho tỉnh lại, mở to mắt, gâu một tiếng.

Triêu Huy đột nhiên cứng đờ, không dám thở nữa, nhìn chằm chằm chú chó nhỏ.

Chu Vệ vội vàng trấn an cún con, nhanh chóng làm cho nó ngủ tiếp.

“Nhìn em có vẻ ngạc nhiên.” Anh trách cứ liếc mắt một cái, làm cho con chó nhỏ tỉnh lại không sao cả nhưng không phải là cô tự tìm phiền toái sao?

Cô ngạc nhiên? Triêu Huy nhất thời á khẩu không trả lời được. Ai bảo anh nói ái muội như vậy, khiến cho cô phải ngạc nhiên!

“Giữa trưa em tới đây, cho nó uống chút sữa, nó chưa ăn được đồ ăn bình thường đâu.” Chu Vệ nói, làm như chưa từng nói cái gì.

Quả thật là da mặt dày, Triêu Huy chỉ có thể nhẫn nhịn, cô nói: “Mỗi ngày sao? Cho ăn nhiều hay ít?”

“Em có thể cách ngày mà không ăn cơm?” Chu Vệ hỏi lại, còn nói, “Sữa bột để trong tủ bát, anh để tờ giấy chỉ dẫn bên cạnh, em cứ làm theo.”

Triêu Huy nhìn lại chú cún, không muốn nó bị bỏ đói nên gật đầu đồng ý.

“Em nói xem, nên đặt cho nó cái tên gì?” Chu Vệ đột nhiên nhớ tới chuyện đại sự này, không thể cứ kêu nó là chú chó nhỏ, chắc chắn cô nương trước mắt này sẽ không thích nghe.

“Tiểu bạch thỏ.” Triêu Huy bất giác liền nghĩ đến cái tên này.

Chu Vệ trầm mặc.

“… Nó có màu vàng.” Cô nương này, người ta là chó mà kêu là thỏ, có phải quá kì quái hay không?

“… Vậy kêu tiểu kim thỏ.”

Chu Vệ thở dài: “Không phải vấn đề về màu sắc. Nó là chó, không phải thỏ, quan trọng hơn là, kêu nó tiểu gì gì đó đương nhiên là có thể, nhưng em đừng quên là nó sẽ lớn rất nhanh.”

Triêu Huy trầm mặc nửa ngày, ấp úng một câu: “… hay là kêu thú thú đi?” Đã đủ tên giống như vật chưa.  

“Sống lâu tức thọ?” hàm răng trắng của Chu Vệ chợt nhếch lên, cười rất cố ý , “Tên rất hay, Thọ Thọ, Thọ Thọ ngoan, Chu Thọ Thọ.”

Triêu Huy trầm mặc… Người này khẳng định là cố tình.

[Thú Thú và Thọ Thọ đều phát âm là: shòu. Thú trong thú vật, còn Thọ trong sống thọ, anh Chu Vệ cố tình bẻ cong ý của chị Triêu Huy, gian xảo]

“Thọ Thọ, con ngoan, ba ba ôm cái nào.” Chu Vệ tiếp tục mỉm cười

Triêu Huy hoàn toàn hóa đá, con? Ba ba? Này, này… Thật sự là rất tương xứng, một đứa con cầm thú, một ông bố chẳng khác gì cầm thú…

Vất vả xử lí xong chuyện cún con, Chu Vệ nhìn đồng hồ,nhìn về phía Triêu Huy nói: “Đêm nay em ở lại đây đi, bây giờ quá muộn rồi.”

Sau đó cũng không cho Triêu Huy có thể kháng nghị, liền đưa cô vào phòng ngủ, tự tuyên bố án tử hình cho cô.

Ít nhất cũng nên cho cô nói vài câu đã… Triêu Huy không nói gì nhìn cửa phòng.

Cửa đột nhiên mở, Chu Vệ đi đến, nói: “Bàn chải đánh răng để lại ở dưới mặt ngăn tủ… Em có cần anh lấy cho không?”

“Không, không, cám ơn…” Triêu Huy cuống quít chạy về hướng phòng tắm.

Chu Vệ nhìn trong chốc lát, chậm rãi đóng cửa rời đi, hình như vừa rồi anh quên gõ cửa…

Triêu Huy tìm bàn chải, ôm đầy một bụng tâm sự đi đánh răng. Nói cái gì không cần khách khí, như thế nào mà không khách khí cơ chứ? Cho dù là Chu Vệ, cũng là nam tử xa lạ… Kêu cô ngủ trong phòng một chàng trai xa lạ, cô làm thế nào ngủ được đây?

Đang nghĩ thì di động vang lên, cô cầm lên, là một tin nhắn.

“Nhớ khóa trái cửa, ngủ ngon!”

Tin nhắn của ChuVệ…

Tay run run, nhắn lại cho anh một tin: “Anh cũng ngủ ngon!”

Người này, chắc chắn là biết cô đang bất an… Cô càng khó mà đi vào giấc ngủ.

Đèn phòng ngủ đã tắt, người ở bên trong hẳn là đã ngủ rồi, Chu Vệ cười thầm. Ngày mai làm gì có vụ án nào? Chẳng qua chỉ là lấy cớ giữ cô lại. Nếu cô là tòa thành chắc chắn, vậy anh chính là cơn gió lẻn vào trong đêm, là mưa phùn lặng lẽ không tiếng động, xem cô ngăn cản như thế nào… Đánh rắn đánh giập đầu, truy nữ đối yếu hại, anh không tin chiêu này vô dụng… Aizzz, nhưng mà mấy thứ đó để sau hẵng nói đi, khó khăn bây giờ của anh chính là làm sao ngủ được khi ở cùng một nhà với cô, đành uống cà phê từ từ trải qua đêm dài này vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay