Thiên Đế Kiếm - Chương 123

Hắc Điểu cúi xuống, lật cái xác của Gia Tập lên, trong ánh mắt của hắn có lộ ra nét khó hiểu, nhưng hắn cũng không có động tĩnh gì rồi nói :

-Các người hãy đưa đại thiếu gia về !

-Vâng !

Đám người Độc Tâm xúm lại, đưa Gia Tập về, Gia Nhạ thất thểu bước theo sau .

Hắc Điểu quay lại, nói với Bạch Điểu :

-Có nhìn ra chuyện gì không ?

-Không, chuyện gì ? - Bạch Điểu đáp .

-Ta vừa nhìn thấy trên cổ của đại thiếu gia có một vết bầm lớn, xương cột sống bị gãy nát hết, chứng tỏ là do vết đánh của trảo thủ .

-Trảo thủ ? Hàn Thanh đã dùng trảo thủ kết thúc mạng của đại thiếu gia sao ?

-Ta không nghĩ vậy . Trước đây, ta từng giao đấu với Hàn Thanh, nên có để ý, tay của hắn có các ngón tay yếu, chứng tỏ hắn chỉ luyện thương pháp, chứ chưa bao giờ dùng trảo thủ để chiến đấu cả .

-Vậy ngươi nghĩ không phải Hàn Thanh đã giết Gia Tập ?

-Đúng thế .

Bạch Điểu nheo mắt khó hiểu . Vậy thì ai đã giết Gia Tập .

-Nếu như ta không nhầm .... - Bạch Điểu nói - ... Cửu Diệu có bộ anh em họ Thái là Thái Dương, Thái Âm và Thái Bạch . Lúc nãy giao đấu chỉ có Thái Dương và Thái Âm, có lẽ Thái Bạch đã tới đây . Tên này nghe nói là kẻ có khả năng điều khiển các loài động vật mang kịch độc , sức chiến đấu mạnh mẽ khủng khiếp, ai nấy đều phải sợ, kể cả quái vật Thiết Thủ của Hàn Thuyên cũng không bao giờ có ý đấu với người này . Liệu có phải chính Thái Bạch đã tới đây giết Gia Tập không ?

-Có lẽ là vậy . - Hắc Điểu nói .

Vừa lúc đó thì một người trong bang Độc Tâm chạy tới :

-Hắc Bạch Song Điểu đại nhân ?

Bạch Điểu quay lại, nói :

-Ồ, anh bạn, từ từ nào ! Có chuyện gì mà chạy hớt hải vậy ?

-Bang chủ có lệnh hai đại nhân phải về ngay !

-Có chuyện gì ?

-Thất Hiền Sứ Giả bị giết rồi ! - Người đó thì thào .

-Hả ?

Cả Bạch Điểu và Hắc Điểu chấn động . Chuyện này, thực là khiến Độc Tâm rơi vào tình cảnh không thể bi đát hơn . Thất Hiền Sứ Giả là con cháu của dòng dõi Hoàng Đế, nay Độc Tâm đón tiếp ông ta, lưu giữ ông ta ở trong gia viên mà để ông ta chết, thì thật đúng là rắc rối không để đâu cho hết .

-Có bắt được hung thủ không ? - Bạch Điểu hỏi .

-Không . Người ta tới nơi thì thấy Thất Hiền Sứ Giả đã bị một đống bọ màu đen ăn thịt mất rồi .

Bọ màu đen ?

Chẳng phải đó Hắc Tiểu Trùng sao ? Đó là những con bọ ăn khỏe kinh khủng, chúng có thể đánh chén bất cứ thứ gì, kể cả con người, hơn nữa, những con bọ này đều có mang chút độc lực, nếu cả đàn bu vào cắn sẽ khiến nạn nhân tê liệt . Trị được bọn này, chỉ có các con quái vật Trư Yêu, vì Hắc Tiểu Trùng là thức ăn khoái khẩu của bọn chúng .

Hắc Tiểu Trùng tự nhiên xuất hiện trong Hàn Gia ư ?

Không lẽ ...

-Thế này thì ngươi nghĩ sao ? Hắc Điểu ?

-Xem chừng Thái Bạch đã ra tay với Sứ Giả . Còn Gia Tập ...

Không lẽ có kẻ thứ ba muốn khuấy động thế giới bang phái sao ?

Mục đích rất rõ ràng . Hàn Thanh chưa giết Gia Tập, song có kẻ muốn Hàn Thủy và Độc Tâm ngày càng căm thù nhau hơn, có thể chúng sẽ được hưởng lợi cái gì đó từ sự xích mích này , vậy là chúng đã ra tay hạ sát Gia Tập .

Vậy kẻ đó là ai chứ ?

Bạch Điểu phóng tầm mắt ra ngoài, bàn dân thiên hạ đang bu đầy ra đấy như ruồi bu mỡ . Sớm muộn gì thì người ta cũng sẽ biết được cái chết của Gia Tập . Các bang phái sẽ lại một lần nữa lao vào vòng xoáy luẩn quẩn chém giết lẫn nhau .

-Mọi chuyện ngày càng rắc rối hơn đó, ta nghĩ chúng ta sẽ ngày càng phải lộ mặt với thiên hạ hơn rồi .

Hắc Diệu Điểu lặng yên không đáp, hắn vén tay cởi bỏ lớp vải đen che mặt .

Đôi mắt xanh dương, lông mi cong vút, làn môi hồng có đính một chiếc khuyên bạc .

Hắc Diệu Điểu là một nữ nhân .

Chẳng ai biết được bí mật này, ngoại trừ Hà Gia Đoàn và Bạch Điểu .

Hắc Diệu Điểu nói :

-Đằng nào thì cũng phải giết cả thôi .

...

Gần nửa canh giờ trước . Điện Phật .

Một bóng hình gạt làn mây mù bay đến .

Có một người mặc áo đen đang cưỡi trên một con Hắc Ưng to lớn, sải cánh của Hắc Ưng rộng tới ba chục trượng , vỗ phần phật trong gió .

Điện Phật sau khi dính phải đòn Khai Thiên thì đã biến thành một đống đổ nát trôi nổi lững lờ trên không trung . Từng mảnh vụn lửng lơ, thật khiến những người tạo ra công trình này phải đội mồ sống dậy mà đòi cái mạng của Hàn Ngọc mất .

Hắc Ưng bay tới đậu trên một mảnh vỡ , nhân ảnh vận hắc phục cũng nhảy xuống, bước từ từ tới cái xác đang nằm vật ở chỗ kia .

Vô Ảnh .

Cái xác nằm trên mặt đất là Vô Ảnh .

Quái vật - Phong Thần tuy mạnh, song không thể chịu nổi một chiêu Khai Thiên khủng bố như vậy . Vô Ảnh chính xác là đã phải hứng chịu trọn vẹn .

Chết . Là sự khởi đầu .

Hắc y nhân cúi xuống cái xác của Vô Ảnh , đoạn cười :

-Đồ mặt dày !

Hắc y nhân lấy hai tay ra bẹo vào má của Vô Ảnh, đoạn kéo ngang kéo dọc thành đủ dạng hình thù :

-Tên điên nhà ngươi suốt ngày chỉ có giết chóc, Thiên Ma thật là đúng khi không bao giờ để ngươi đi chung với Hắc Hổ ! Ây da, cả công trình đẹp đẽ như thế này bị phá hoại !!!

Đoạn, hắc y nhân lấy từ trong người ra một con dao nhỏ :

-Lần này, lại phải nhờ đến ta rồi, này, nhớ trả cho ta mấy ngàn ngân lượng nhé ! Ây da, dạo này ta cũng đang túng thiếu lắm !

Hắc y nhân xé bỏ bộ áo ngoài của Vô Ảnh, rồi dùng lưỡi dao rạch một đường trên ngực hắn, máu theo đó chảy ra thấm ướt ngực của Vô Ảnh .

Hắc y nhân rải một đống hạt giống xuống nền đá rồi niệm thuật, dây leo theo đó mọc lên, những ngạnh sắc của nó mở rộng lồng ngực của Vô Ảnh ra .

Tim của Vô Ảnh còn chút động đậy .

Thực sự, hắn vẫn chưa chết hẳn , nhưng cũng coi như là đã chết .

Nếu không có người này ở đây .

-Bực mình với ngươi quá ! - Hắc y nhân lôi ra một đống dao, kéo rồi phàn nàn - Đây là quả tim thứ ba rồi đó, có biết không hả ? Đồ mặt dày !

Hắc y nhân dùng dao kéo cắt đứt toàn bộ mạch máu nối với tim của Vô Ảnh, đoạn đặt lên một cuộn vải đã được trải sẵn :

-Trái tim này cũng còn có chút sử dụng được, đề phòng vậy . Phong Ấn !

Trái tim biến mất, hóa thành chữ " Tâm " trên cuộn vải .

Hắc y nhân niệm thuật, một ngọn lửa màu xanh lục nén vào chỗ trái tim vừa bị lấy ra của Vô Ảnh, ngọn lửa này, có tác dụng như một trái tim tạm thời duy trì hoạt động sống của cơ thể Vô Ảnh trong vài chục phút .

Hắc y nhân lại niệm một tràng thuật khác :

-Giải Ấn !

Một chữ " Tâm " khác trên cuộn vải bốc một ngọn lửa màu xanh nhạt, ngọn lửa tiêu biến, để lại một quả tim mới, còn nóng đỏ .

Hắc y nhân đưa quả tim mới đó vào lồng ngực Vô Ảnh rồi bắt đầu thao tác nối lại mạch máu cho hắn .

-Đồ mặt dày ! - Hắc y nhân phàn nàn - Ngươi tưởng làm thế này là nhanh hả ? Nối mạch máu phức tạp lắm chứ có đơn giản đâu ! Lại còn phải dẫn máu về tim nữa chứ ! Ta thề là ta phải moi bằng hết ngân lượng của ngươi !

Sau một hồi dùng dao và kéo, đôi tay của hắc y nhân đã thấm đẫm máu, hắn khâu lại ngực Vô Ảnh bằng một sợi tơ mảnh mai .

-Lại còn cái này nữa ! - Hắc y nhân phàn nàn - Dệt bằng tơ nhện chứ có phải đùa đâu, vậy mà ngươi lại xài của ta những ba lần ! Đồ mặt dày ! Lần này ta sẽ bảo Thiên Ma vét sạch tiền của ngươi trong tháng tới !

Chỉ bằng tơ nhện đã được khâu xong, hắc y nhân niệm thuật một lần nữa rồi đặt tay lên ngực Vô Ảnh :

-Cải Mệnh !

Luồng thanh quang từ đôi tay của hắc y nhân lan xuống ngực của Vô Ảnh .

Trái tim mới trong ngực hắn bắt đầu hoạt động .

Vô Ảnh mờ bừng mắt .

Hắn đã được sống thêm một lần nữa .

Hắc y nhân đang rửa tay bằng một thứ nước diệt trùng đặc biệt . Vô Ảnh quay sang nhìn một lúc rồi ngáp miệng :

-Đến trễ quá vậy ?

-Đến trễ cái đầu ngươi ! - Hắc y nhân kêu lên, đoạn chạy ra kéo thật mạnh hai bên má của Vô Ảnh - Đồ mặt dày ! Ngươi trả ta ngân lượng đây !

-Trả ?

-Đúng thế !

-Ta làm quái có tiền . - Vô Ảnh đáp .

Hắc y nhân bần thần một lúc rồi chạy tới cái áo của Vô Ảnh rồi lục tung cả lên, đúng thật là hắn không có tiền .

-Tiền đâu ? Tiền đâu rồi ?

Vô Ảnh nằm xuống nền đá, gác đầu lên hai tay rồi mơ màng :

-Tiêu hết rồi . Đợi ta vòi của Thiên Ma một ít vậy .

Hắc y nhân bực tức đến xì khói ra đầu, cởi mũ trùm .

Đôi tai cáo màu trắng, đôi mắt to màu nâu, mái tóc màu đen bóng trên khuôn mặt xinh đẹp đang nghiến răng nghiến lợi . Cô gái Tiên Thú này, thật sự rất đáng yêu và có thể gọi là mỹ nhân, ít ai nghĩ lại là thành viên của Bất Kiếp Viện .

Mộng Dụ, thành viên của Bất Kiếp Viện, một Tiên Thú .

Một thành viên cực kỳ quan trọng, với khả năng cứu vớt những kẻ đang cơn hấp hối trở về với cuộc sống .

Mộng Dụ hét ầm lên :

-Đồ mặt dày ! Hai lần trước, ngươi cũng không trả ta tiền ! Ta cần tiền !

-Cần tiền làm gì ?

Mộng Dụ ngẩn người một hồi rồi nói :

-Thì cứ tích trữ dần, sau này có việc !

Vô Ảnh phẩy tay :

-Sau này ta sẽ trả sau .

-Không được ! Một trái tim ấy tính ra là phải ba trăm lẻ một Kim Nguyên Bảo , trả đây !!!

Mộng Dụ xoè tay ra trước mặt Vô Ảnh . Vô Ảnh vẫn bình thản :

-Sau này sẽ trả sau . Ta không ăn quỵt của ngươi đâu mà sợ .

Mộng Dụ tức đến bốc khói ra hai lỗ tai . Nhưng dù sao thì cô gái cũng chẳng biết tiêu tiền vào việc gì . Đợi sau này đòi luôn một thể cũng được vậy .

Vô Ảnh đã từng suýt chết hai lần . Một lần là khi đó hắn đánh nhau với Xích Vân khi Xích Vân muốn hắn gia nhập Bất Kiếp Viện . Trận chiến hôm ấy đã làm Xích Vân què mất một bên tay phải, Vô Ảnh thì thoi thóp gần chết . Nhưng nhờ có Mộng Dụ mà hai tên vẫn được yên lành tới giờ . Lần thứ hai là khi Vô Ảnh một mình chống chọi với tám trăm con Minh Thú Chi Vương ở Bích Đào Lâm cách đây hai năm, khi đó, hắn mải mê chém giết nên sơ ý bị đánh lén . Và Mộng Dụ lại phải ra tay cứu hắn một lần nữa . Tính thêm hôm nay là Vô Ảnh đã suýt chết tới ba lần .

Mộng Dụ với cái đuôi cái trắng muốt chạy lăng xăng tới trước mặt Vô Ảnh, hỏi :

-Ây ! Ngươi đang mơ màng cái gì vậy ?

Vô Ảnh đích thực là đang mơ màng .

Hắn nhớ lại lúc ấy, Hàn Ngọc trông như một nữ thần với đòn Khai Thiên .

Một cô gái thú vị đấy chứ .

Nếu chẳng hải vì công việc thì Vô Ảnh có thể đi dạo cùng cô gái này tới bất cứ đâu cũng được .

-Ê ! ĐỒ MẶT DÀY !

Vô Ảnh giật mình trước tiếng hét ở bên tai, hắn phì hơi :

-Con cáo chết tiệt ! Ngươi lặng yên không được sao ?

-Ta không lặng yên đấy, ngươi làm gì được ta nào ?

-Có thật là như vậy không đấy ? - Vô Ảnh cười, vớ lấy thanh Hắc Kiếm .

Mộng Dụ thấy vậy xuýt xoa :

-Ây da ! Đùa một chút thôi mà ! Ai chẳng biết ngươi gần như là kẻ mạnh nhất trong Bất Kiếp Viện chứ ? Ta đấu ngươi sao lại ? Nhưng mà ta bảo, để ta bực bội mà hóa thành hồ ly là không có được đâu đấy !

Vô Ảnh thở dài . Mộng Dụ mà biến thành hồ ly thì đúng là đáng sợ . Chưa ai dám trêu vào cô nàng ngỗ ngược tai quái này cả .

Mộng Dụ chạy ra đằng sau, kéo hai má của Vô Ảnh ra , nói :

-Ê, mặt dày ! Ta bảo này, ngươi biết Thiên Ma hiện tại đang ở đâu không ?

-Đang đi cùng với Hắc Băng .

-Hả ? - Mộng Dụ hét lên - Thế sao hắn dám nói với ta là đi một mình ?

Vô Ảnh thở dài :

-Ai biết đấy ? Mà ngươi phức tạp quá đi, Thiên Ma đã nói rõ là hắn khoái cả ngươi lẫn Hắc Băng . Hai ngươi cũng chấp nhận như vậy rồi sao còn lắm chuyện thế ?

-Cái đồ mặt dày ngu lậu nhà ngươi sao hiểu được tình yêu là gì hả ?

Lần này thì quá đáng rồi đó ! - Vô Ảnh trừng mắt nhìn Mộng Dụ .

Mộng Dụ biết là mình nói hơi quá . Vô Ảnh mà điên lên thật thì đến cả ông trời còn phải sợ hắn, chứ ngại quái gì nàng ? Cẩn thận không là mất mạng . Sức mạnh của Vô Ảnh đến đâu, Mộng Dụ hiểu rõ, tên này với Hắc Hổ là vô phương cứu chữa về khoản đồ sát . Trên đường tới khu Điện Phật này, Mộng Dụ đã thoáng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi, chắc chắn là do Vô Ảnh giết .

Mộng Dụ cười :

-Ây da ! Ta nói đùa chút thôi mà ! Đừng nóng, mà ai bảo ngươi đụng đến chuyện đó làm gì ? Ngươi biết là ta kỵ Hắc Băng lắm mà !

Vô Ảnh vớ lấy bộ áo khoác , khoác Hắc Kiếm vào vai rồi bảo :

-Ngươi đưa ta đi .

-Cái gì thế ? - Mộng Dụ bĩu môi - Hắc Ưng của ta sao chở được một tên to xác như ngươi chứ ?

Vô Ảnh cau mày, đôi mắt hắn lóe lên tia sát khí :

-Có chở đi không ?

-À có ! - Mộng Dụ cười , đoạn kéo tay Vô Ảnh - Ảnh huynh lên đây nào, tiểu muội sẽ đưa huynh đi !

Hắc Ưng bay được nửa đường thì Mộng Dụ hỏi :

-Thiên Ma ở đâu ?

Vô Ảnh không đáp cứ lặng yên ngồi trên con Hắc Ưng mà lặng yên suy nghĩ .

-Đồ mặt dày ! Ta nói ngươi không nghe thấy gì hả ?

Vô Ảnh không đáp . Tính hắn vốn không thích nói nhiều nếu không phải là công việc quan trọng .

Mộng Dụ kéo hai bên má của Vô Ảnh, giờ mặt hắn trông giống y chang cái bánh vuông :

-Ta đang hỏi ngươi đó ! Đồ mặt dày ! Ngươi không nghe thấy gì hả ? HẢ ?

Vô Ảnh chẳng muốn nói với con hồ ly lắm chuyện này nên cứ phớt lờ, để mặc Mộng Dụ lải nhải than vãn suốt dọc đường .

Vô Ảnh vốn đã thích sự yên lặng .

Yên lặng để suy nghĩ .