Kính vạn hoa - Tập 8- Bắt đền hoa sứ - Chương 01-02
Chương 1
Đang ngủ
gà ngủ gật, Quý ròm bỗng mở choàng mắt.
Bên cạnh nó, Tiểu Long đang đập
rầm rầm vào thùng xe, vừa đập vừa kêu ầm ĩ:
- Tới rồi! Tới rồi! Cho xuống
đi, bác tài ơi!
Chiếc xe đò lập tức hãm ga, chạy chậm lại và rề rề tấp
vào ven đường.
Đợi cho xe dừng hẳn, Tiểu Long cúi xuống gầm ghế lôi hai
chiếc túi nặng ì ra. Nó nhìn sang Quý ròm:
- Tụi mình xuống
đây!
Quý ròm thở phào:
- Tới nhà chú Năm mày rồi hả?
Buột
miệng xong mới biết câu hỏi của mình là thừa, Quý ròm cười lỏn lẻn xốc ba-lô lên
vai và lẳng lặng theo Tiểu Long chen ra phía cửa xe.
Hai đứa trẻ vừa đặt
chân xuống đất, chưa kịp đứng vững, chiếc xe đò đã rùng rùng hú ga vọt thẳng, để
lại một đám khói đen treo lơ lửng và từ từ tan biến giữa không trung.
Quý
ròm nhìn quanh quất:
- Nhà chú Năm mày là nhà nào đâu?
Tiểu Long
quệt mồ hôi trán:
- Còn phải đi thêm một đoạn nữa!
Ven đường, bên
tay phải, có một con lộ nhỏ. Ở ngay ngã ba, người ta đang họp chợ. Chợ thôn quê,
thúng mẹt bày la liệt trên mặt đất. Gà trong lồng kêu quang quác. Lợn trong rọ
kêu eng éc. Người bán ngồi trên đòn kê, người mua ngồi chồm hổm, hàng trăm cái
miệng thi nhau kỳ kèo cãi cọ ồn cả một quãng đường.
Tiểu Long xốc lại hai
chiếc túi, rảo bước vào chợ.
Quý ròm tò tò theo sau, miệng hỏi:
-
Vô đây chi?
- Mình đi xuyên qua chợ!
Tiểu Long đáp, vẫn lầm lũi
bước .
Quả nhiên, đi một lát cả hai đã ra khỏi chợ. Con lộ đất trước mặt
chạy dài, dẫn tới một lũy tre xanh nằm phía xa xa.
Tiểu Long hất đầu về
phía trước:
- Nhà chú tao nằm sau lũy tre đó!
quý ròm nuốt nước
bọt:
- Xa quá hén ?
- Ngó vậy chứ không xa đâu! - Tiểu Long động
viên bạn - Đi chừng mười lăm phút à!
Quý ròm nheo mắt:
- Đi mười
lăm phút nhưng đi với vận tốc của ai? Vận tốc của mày đâu có giống với vận tốc
của tao! Mà muốn tính chiều dài quãng đường phải lấy vận tốc nhân với thời gian,
nếu không...
- Khổ quá! Giờ này đâu phải giờ mày kèm toán cho tao! - Tiểu
Long nhăn mặt - Tao nói mười lăm phút là tao nói áng chừng vậy thôi!
Tuy
dạo này Tiểu Long học toán đã khá hơn, ra đường gặp thầy Hiếu đã thôi lẩn như
chạch, nhưng nỗi sợ hãi trước đây vẫn còn ám ảnh nó như một thứ bệnh di căn, do
đó mỗi lần Quý ròm giả bộ ngờ nghệch chêm một vài công thức toán vào câu chuyện,
bao giờ nó cũng cảm thấy chột dạ.
Thấy Tiểu Long mặt năn mày méo, Quý ròm
nhe răng cười hì hì. Trêu được bạn, nỗi mệt mỏi trong người nó dường như vơi
được phân nửa.
Lần này, Quý ròm theo Tiểu Long về quê chơi. Thực ra cũng
không hẳn là đi chơi. Chú của Tiểu Long đánh điện vào báo tin ông nó ốm. Ba nó
đang xây dở nhà cho người ta, không thể bỏ ngang được. Anh Tuấn anh Tú lại không
xin được phép của cơ quan. Thế là Tiểu Long được cử đi. Ba nó dặn nếu bện tình
của ông trở nặng thì điện vào cho ba nó ra gấp, dở việc cũng phải ra. Còn không
thì đợi một tuần lễ nữa xong việc, ba nó sẽ ra sau.
Nghe nói được về thăm
quê, Tiểu Long thích lắm. Tiểu Long xa quê từ nhỏ, năm thì mười họa mới được ba
dẫn về thăm ông. Nhưng đã hai năm nay, nó chưa về lại lần nào. Vừa rồi chú nó có
vào thành phố ở chơi vài ngày, nhưng chú chỉ đi một mình, không dẫn ông theo.
Chú bảo thằng Lượm phải ở nhà chăn bò. Nó chỉ chăn bò có một buổi, buổi kia đi
học, nhưng nếu không có nó mấy con bò sẽ trơ xương ngay tắp lự.
Nhưng gì
thì gì, có một người mà theo Tiểu Long trong chuyến vô thành phố vừa rồi lẽ ra
chú nên dẫn theo. Đó là thím Năm Sang, người vợ sau của chú.
Tiểu Long
chưa biết mặt thím Năm Sang. Thím Năm, tức mẹ thằng Lượm mất đã lâu. Ai cũng
tưởng chú sẽ ở vậy nuôi con, nào ngờ đùng một cái chú lấy thím Năm Sang. Chú thứ
năm, người ta gọi chú là chú Năm, gọi vợ chú là thím Năm. Nhưng khi chú lấy vợ
lần thứ hai, người ta gọi người vợ sau là thím Năm Sang - Sang là tên thím - để
phân biệt với thím Năm "khơi khơi", tức mẹ thằng Lượm.
Đám cưới chú với
thím Năm Sang năm ngoái, chỉ có ba và anh Tuấn về tham dự. Vì vậy nhà Tiểu Long
có cả thảy sáu người mà đã tới bốn người không biết mặt mũi người vợ sau của
chú.
Chính vì tò mò muốn biết mặt thím Năm Sang mà chuyến về quê của Tiểu
Long lần này tăng thêm đôi phần háo hức.
Ngay sau khi nhận được "mệnh
lệnh", Tiểu Long phóng như bay tới nhà Quý ròm:
- Đi chơi với tao
không?
- Đi đâu?
- Tao về quê thăm ông tao! Ông tao đang
ốm!
Quý ròm nhún vai:
- Đi thăm người ốm mà bảo là đi
chơi!
- Nhưng với mày là đi chơi!
Rồi sợ Quý ròm từ chối, Tiểu
Long chớp mắt gạ:
- Quê tao đẹp lắm! Đi đi!
- Đẹp?
- Ừ! -
Tiểu Long liếm môi - Quê tao có... có con suối chảy qua làng!
Quý ròm có
vẻ chẳng mặn mà gì với con suối của quê Tiểu Long. Nó hờ hững:
- Thế
ngoài con suối ra thì còn gì nữa?
- Ngoài con suối hở? - Tiểu Long gãi
đầu - Ngoài con suối ra thì quê tao còn có... còn có...
Tiểu Long không
phải là học sinh giỏi văn. Nó ấp úng một hồi vẫn không biết làm sao miêu tả vẻ
đẹp của quê mình. Bứt tóc bứt tai cả buổi, nó chợt sáng mắt lên tuôn một
tràng:
- Quê tao còn có cánh đồn đẹp nhất vùng . Đất phù sa màu mỡ khiến
cây lúa mọc tốt hơn nơi khác . Cánh đồng bằng phẳng, những thửa ruộng lớn nhỏ
nối liền nhau, chạy xa tít . Nắng trưa vàng rực chiếu lấp lánh trên lá cây, trên
thảm lúa dập dờn như sóng biển . Những hàng cây bạch đàn mới trồng năm nào giờ
đã cao vút, soi bóng xuống...
- Thôi, thôi, đủ rồi! - Quý ròm vội vã đưa
tay lên bịt tai - Tao đâu có kêu mày trả bài mà mày tràng giang đại hải
thế!
Tiểu Long chớp chớp mắt:
- Thì tại mày hỏi quê tao có gì
đẹp!
- Nhưng cảnh vừa rồi đâu phải là cảnh quê mày! - Quý ròm cười khảy
.
- Cảnh quê tao đấy! - Câu nói của Quý ròm khiến Tiểu Long chột dạ nhưng
nó vẫn cố nói cứng .
- Quê mày cái mốc xì! - Quý ròm hừ mũi - Đoạn văn
vừa rồi mày "thuổng" trong cuốn "Những bài tập làm văn mẫu" lớp bốn, bộ mày
tưởng tao không nhớ hay sao!
- Mày đừng có nói dóc! - Tiểu Long bối rối
cãi - Những gì học hồi lớp bốn, bố ai mà nhớ được!
Quý ròm không buồn cãi
nhau với Tiểu Long. Nó trả lời bằng cách ngoác miệng ra rả đọc tiếp đoạn văn vừa
rồi:
- Những hàng cây bạch đàn mới trồng năm nào giờ đã cao vút, soi bóng
xuống mặt nước trong veo. Dưới bóng mát rặng dừa ven đường, đám trẻ chăn trâu
túm năm tụm ba chơi đánh bi, đánh đáo. Tiếng nói, tiếng cười trong
trẻo...
Lần này, Tiểu Long cứng họng. Nó đứng chết trân và trố mắt lên
nhìn Quý ròm như nhìn một... quái vật. Nó là một học sinh kém. Trước đây mỗi lần
sắp sửa thi học kỳ, nó thức ngày thức đêm học "tủ" một số bài văn mẫu để "phòng
thân" nên bây giờ nhớ như in đã đành. Còn Quý ròm là học sinh giỏi, sao nó cũng
thuộc vanh vách bài văn hồi lớp bốn thế không biết!
Quý ròm ngưng đọc .
Nó nhìn thằng bạn đang đứng thộn ra trước mặt, cười tủm tỉm:
- Làm gì mà
mày giương mắt ếch lên như thế! Bài văn này tao mới dạy cho nhỏ Diệp năm ngoái
nên bây giờ tao còn nhớ lõm bõm thế thôi!
Hừ, nó thuộc nhão như cháo thế
kia mà bảo là lõm bõm! Tiểu Long ngẩn ngơ nhủ bụng . Rồi nhớ đến cú "lật tẩy"
của Quý ròm vừa rồi, mặt nó bỗng đỏ như gấc. Chẳng biết làm gì, Tiểu Long bèn
đưa tay lên quẹt quẹt nơi mũi cho đỡ ngượng. Bao giờ lúng túng, Tiểu Long cũng
thu nắm tay quẹt mũi. Đó là thói quen của nó. Nhưng xưa nay, Tiểu Long thường
chỉ quẹt một cái. Còn quẹt qua quẹt lại liên tục như lúc này quả là chuyện hiếm.
Vì vậy, Quý ròm chúm chím:
- Thôi, đừng quẹt nữa! Coi chừng rớt luôn cái
mũi ra bây giờ!
Vừa bỡn một câu, thấy mặt mày Tiểu Long càng thêm khó
coi, Quý ròm liền cười hì hì:
- Nhưng dù cảnh ở quê mày có đẹp hay không
tao vẫn đi với mày! Vừa thi xong, được nghỉ mấy ngày, tao xin ba mẹ tao về thôn
quê để hít thở "bầu không khí trong trẻo, thoang thoảng hương lúa làm đòng" là
được cho đi ngay thôi!
Quý ròm nghịch ngợm thành tật. Làm hòa với bạn,
vậy mà đến phút chót nó vẫn ngứa miệng ranh mãnh chêm vào một đoạn của bài văn
mẫu kia.
Nhưng lần này Tiểu Long không thấy nhột nhạt nữa. Nghe Quý ròm
nhận lời đi về quê với mình, mặt nó tươi như hoa:
- Nói phải giữ lời đấy
nhé!
Quý ròm ưỡn ngực, xổ nho:
- Quân tử nhất ngôn!
"Quân
tử" quả là "nhất ngôn" thật! Nhưng bây giờ thì "quân tử" đang cảm thấy mỏi giò.
"Vận tốc" của "quân tử" chỉ hơn "vận tốc" của con rùa một chút xíu cho nên
khoảng thời gian "mười lăm phút" mà Tiểu Long áng chừng có lẽ phải nhân lên gấp
đôi. Vì vậy, bộ mặt của "quân tử" càng lúc càng bí xị khi thấy đi hoài mà lũy
tre xanh trước mặt xa vẫn hoàn xa, trong khi đó chiếc ba-lô trên vai bỗng trở
nên nặng ì hệt như ai chơi ác vừa lén lút nhét thêm chục ký đá vào trong
đó.
Ở bên cạnh, Tiểu Long vẫn tỉnh bơ rảo bước. Hai cái túi xách to tổ bố
trên tay dường như chẳng ảnh hưởng gì đến nó. Thậm chí, có lúc nóng ruột muốn
chóng về đến nhà chú Năm, nó vô tình tăng tốc bước phom phom khiến Quý ròm phải
la lên ơi ới:
- Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Bộ mày tưởng còm nhom như tao
sẽ được gió thổi là là trên cỏ mà không biết mỏi giò mỏi cẳng gì hết hay sao!
Dọc đường, Quý ròm kêu rêu như vậy đến hai, ba lần. Đến lần thứ tư, thấy
nó có vẻ như muốn nằm bẹp xuống giữa đường ăn vạ, Tiểu Long liền đứng hẳn lại,
chìa tay ra:
- Đưa đây!
Quý ròm không hiểu:
- Đưa cái
gì?
Tiểu Long quệt mồ hôi trán:
- Đưa cái ba-lô trên vai mày chứ
đưa cái gì!
- Bộ mày đói bụng hả? - Quý ròm nhìn bạn, và nó tặc lưỡi -
Nhưng có còn gì trong này đâu! Mấy ổ bánh mì nhét trong ba-lô, khi nãy ở trên xe
tụi mình đã chén sạch hết rồi!
- Tao bảo tao đói bụng hồi nào! - Tiểu
Long nhăn nhó - Đưa cái ba-lô đây tao đeo giùm cho!
- Ối chà chà! Mày
không nói lộn đó chứ?
Quý ròm kêu lên, ngạc nhiên một cách sung sướng. Và
không đợi Tiểu Long "năn nỉ" đến lần thứ hai, nó nhanh nhẹn tháo ba-lô trên vai
xuống trao cho bạn.
Kể từ lúc đó, Quý ròm đi tay không, còn Tiểu Long hai
tay hai túi, trên vai lại chễm chệ thêm cái ba-lô của Quý ròm.
Nhưng mặc
dù "tay xách, nách mang, vai quàng, chân bước", Tiểu Long nom vẫn ung dung hơn
thằng bạn "thảnh thơi" của mình.
Đùn được cái gánh nặng trên lưng cho
Tiểu Long, Quý ròm đi đứng nhẹ nhàng được một lúc. Chỉ một lúc thôi. Rồi nó lại
tiếp tục lệt bệt như con vịt què. Nhưng lần này thì Quý ròm đành cắn răng chịu
trận. Tiểu Long đã cõng cái ba-lô giùm nó rồi, chẳng lẽ bây giờ lại nhờ Tiểu
Long cõng luôn cả nó?
Đang thất tha thất thểu, cặp mắt Quý ròm bỗng trố
lên.
Xa xa trước mặt nó, ngay giữa lộ hai đứa trẻ đang quần nhau, tay đấm
chân đá huỳnh huỵch, bụi tung mù cả một quãng đồng. Bên cạnh, ba đứa trẻ khác
đang vỗ tay hò hét một cách hào hứng. Nỗi mệt mỏi đang đeo đẳng Quý ròm lập tức
bay biến đâu mất. Đôi chân như mọc cánh, nó co giò chạy băng băng.
Trong
thoáng mắt, tình thế liền đảo ngược. Tới lượt Tiểu Long ngoác miệng
kêu:
- Quý ròm ơi là Quý ròm! Tao đeo giùm ba-lô cho mày đâu phải để mày
bỏ tao chạy đi coi đánh nhau!
Chương 2
Hai đứa
trẻ đang đánh nhau một lớn một nhỏ.
Đứa lớn to con cỡ Tiểu Long, mặt mày
ngổ ngáo, bộ tịch hung hãn. Nó vừa đấm đá vừa luôn miệng gầm gừ "Cho mày chết
nè! Cho mày chết nè!". Đứa nhỏ chỉ cao ngang mép tai đối phương, áo quần xốc
xếch, thậm chí đứt luôn cả cúc, từ đầu đến cuối chỉ lo chống đỡ. Đã mấy lần nó
dáo dác ngó quanh tìm cách thoát thân nhưng ba đứa đứng ngoài hễ thấy đứa nhỏ
vừa dợm chân là lật đật dang tay cản lại.
Khi Tiểu Long và Quý ròm trờ
tới, đứa nhỏ đang lãnh liên tiếp hai, ba cú đấm "bình bịch" vào lưng, mặt mày
mếu xệch.
Cái cảnh cậy đông hiếp yếu trước mặt làm Quý ròm sôi gan. Nhưng
nó không dám nhào vô can thiệp. Trước tướng mạo dữ dằn và nắm tay chắc nịch của
thằng lớn, nó biết nếu nó đâm đầu vô giữa bãi chiến trường, chắc chắn nó sẽ cùng
chung số phận hẩm hiu với thằng nhỏ. Nó liền đụng khẽ vào vai Tiểu Long, thì
thầm:
- Ra tay nghĩa hiệp đi mày!
Tiểu Long nãy giờ cũng rất bất
bình nhưng nó chưa biết phải làm thế nào. Những đứa trẻ trước mặt đều lạ huơ lạ
hoắc khiến nó cảm thấy ngài ngại. Nhưng mặt khác, nó lại không đành nhìn đứa nhỏ
bị đứa lớn "làm thịt". Đang phân vân, bị Quý ròm hích một cái, Tiểu Long khẽ
tằng hắng và cất giọng dõng dạc:
- Thôi, đừng đánh nhau nữa!
Sự
can thiệp kịp thời của Tiểu Long khiến thằng nhỏ mừng quýnh. Nó lập tức thõng
tay xuống và bước lùi ra sau. Nhưng ác nỗi, thằng nhỏ không muốn đánh tiếp nhưng
thằng lớn lại chẳng có ý định ngừng tay. Nhân cơ hội thằng nhỏ không cảnh giác,
nó chồm tới trước thoi một phát vào giữa ngực đối thủ. Tuy thằng nhỏ nhanh mắt
né người qua một bên nhưng vẫn lãnh cú đấm vào vao muốn xiểng liểng.
Và
thế là người đánh kẻ đỡ vẫn tiếp gục. Đang say máu, thằng lớn phớt lờ lời can
gián của Tiểu Long. Nó mím môi tung những cú đấm thật lực.
Mặc dù thằng
lớn xem như không có Tiểu Long lẫn Quý ròm trên cõi đời này nhưng ba đứa đồng
bọn đang đứng ngoài không thể điềm nhiên.
Tiếng nói đột ngột của Tiểu
Long khiến bọn chúng giật mình quay lại.
- Tụi mày là những đứa nào thế?
- Một trong ba đứa nheo mắt hỏi.
Lối hỏi xách mé của thằng nhóc làm Quý
ròm bực mình . Nó hừ mũi"
- Tụi tao là... những đứa tao!
Thằng
nhóc không biết Quý ròm đang giễu cợt. Nó thản nhiên hỏi tiếp:
- Tụi m`y
từ đâu đến đây?
Quý ròm xoa ngực:
- Tụi tao ở thành phố Sài Gòn
ra!
Nghe vậy, ba đứa nhóc liền nhìn chòng chọc vào mặt Quý ròm:
-
Ôi, thế là tụi mày ở tận thành phố Sài Gòn kia đấy!
Một đứa chép
miệng:
- Thế tụi mày đi đâu ngoài này vậy?
Quý ròm mặt mày nghiêm
nghị:
- Tụi tao đi thăm ông tao! Ông tao ốm!
Câu trả lời của Quý
ròm khiến bọn nhóc ngạc nhiên:
- Ông mày? Ông mày là ai?
Tới đây
thì Quý ròm tắc tị. Có tài thánh nó mới biết ộng nội của Tiểu Long tên gì. Loay
hoay một lúc, Quý ròm chỉ tay về phía Tiểu Long:
- Thực ra không phải ông
tao mà là ông nó!
Nãy giờ, nhân bọn trẻ và Quý ròm đang mải chuyện, Tiểu
Long len lén tiến gần lại chỗ hai ông nhóc đang say sưa quần nhau và lẳng lặng
đi vòng ra sau lưng thằng lớn.
Chỉ nhìn thoáng qua, Quý ròm biết nay
thằng bạn của mình định làm gì, bất giác nó đâm lo. Bỏ xừ rồi! - Quý ròm than
thầm - Tự nhiên mình chỉ về phía thằng Tiểu Long làm chi cho tụi này phát giác
ra âm mưu của nó không biết!
Nhưng ba thằng nhóc trước mặt Quý ròm là
những kẻ vô tâm chính hiệu. Ý đồ của Tiểu Long rõ mồn một như thế mà chúng chắng
mảy may ngờ vực. Đang say chuyện, chúng chỉ liếc thoáng Tiểu Long một cái rồi
vội vàng quay lại:
- Thế ông nó là ai?
Quý ròm gãi cằm:
-
Ông nó là... ba của chú nó!
- Ai chả biết ông nó là ba của chú nó! - Bọn
trẻ bắt đầu sốt ruột - Nhưng chú nó là ai?
Quý ròm cũng chẳng biết "chú
nó" là ai! Nó chỉ biết đó là chú Năm. Nhưng Năm là thứ chứ đâu phải là tên. Đang
ngắc nhức, sực nhớ tới thằng Lượm mà có lần Tiểu Long nhắc đến, Quý ròm sáng mắt
lên:
- Chú nó là ba thằng Lượm!
Bọn trẻ há hốc miệng:
- Thì
ra là chú Năm Chiểu!
Ngay lập tức, cả bọn quay phắt về phía "đấu tướng"
hét tướng:
- Tắc Kè Bông ơi! Thằng đó là...
Nhưng bọn trẻ chưa kịp
nói hết câu đã sững ra như trời trồng.
Trước mặt chúng, "thằng đó" đang
ôm chặt thằng Tắc Kè Bông từ phía sau, còn miệng thì hối hả giục thằng nhỏ "phe
địch":
- Chạy đi, nhóc! Chạy lẹ đi!
Diễn biến bất ngờ đến nỗi đồng
bọn của thằng Tắc Kè Bông cứ đờ người ra mặc cho thằng nhỏ kia vọt mình chạy
trốn.
Đợi đến khi nạn nhân chạy xa rồi, Tiểu Long mới buông thằng Tắc Kè
Bông ra và nhanh chân lùi lại phía sau.
Nãy giờ bị Tiểu Long bất thình
lình ôm cứng, Tắc Kè Bông tức muốn xịt khói lỗ tai. Vừa thoát được, nó quay phắt
lại phía sau, răng nghiến ken két:
- Mày là thằng nào? Muốn chơi nhau
hả?
Mấy đứa đứng ngoài nhanh nhẩu:
- Nó ở Sài Gòn ra đó, Tắc Kè
Bông!
- Nó ở đâu đến mặc xác! - Giọng Tắc Kè Bông rít lên, khi nổi giận
mặt nó ửng những vệt đỏ lốm đốm nom rất lạ - Hễ nó đụng đến tao, tao phảI cho nó
một trận!
Vừa nói Tắc Kè Bông vừa xăn tay áo, điệu bộ hùng hổ như sắp sửa
nhảy xổ vào đối thủ.
Tụi nhóc đứng ngoài lại la lên:
- Nhưng nó
là cháu của chú Năm Chiểu đấy! Nó đi thăm ông nó đang bị
ốm!
Tiết lộ
của bọn nhóc làm Tắc Kè Bông hơi khựng lại. Nó phun nước bọt:
- Lại còn
thế nữa!
Rồi quay sang đồng bọn, nó hậm hực khoát tay:
-
Đi!
Tắc Kè Bông bỏ đi mà lòng chưa nguôi ấm ức. Tít đằng xa, Tiểu Long và
Quý ròm còn nghe tiếng nó vẳng lại, đầy hăm dọa "Đợi đấy! Tao sẽ không tha cho
tụi mày đâu!".
Bọn Tắc Kè Bông chạy như gió cuốn, nhoáng mắt đã khuất sau
rặng tre xanh.
Tiểu Long thở dài cúi người xách lên hai chiếc túi nãy giờ
vần nằm dưới đất và quay sang Quý ròm:
- Tụi mình cũng đi
luôn!
Quý ròm vẫn chưa hết hồi hộp. Nó áp tay lên ngực:
- Thằng
Tắc Kè Bông gì đó hung hăng quá hở mày!
- Ừ.
Quý ròm lại
nói:
- Mà nó có cái tên gì ngộ ghê!
- Ừ.
Tiểu Long vẫn đáp
bằng giọng hờ hững. Lời hăm he của thằng Tắc Kè Bông đang làm nó lo lắng. Tất
nhiên Tiểu Long không sợ đánh nhau. Nó chỉ sợ mới chân ướt chân ráo về làng, đi
chưa tới nhà đã gây rắc rối, chú nó biết được sẽ phiền lòng. Rồi ông nó nữa. Ông
nó đang ốm, nếu biết thằng cháu mình về quê gây chuyện xích mích, ông nó sẽ ốm
thêm. Lòng phấp phỏng, Tiểu Long chẳng còn tâm trí đâu trò chuyện với bạn. Quý
ròm nói gì nó cũng "ừ" gọn lỏn.
Quý ròm không nhận ra vẻ thờ ơ của Tiểu
Long. Nó lại hỏi, giọng tò mò:
- Bộ chú Năm của mày biết võ hả?
Lần này thì Tiểu Long không thể "ừ" đại. Nó chép miệng:
- Làm gì
có!
- Thế sao thằng Tắc Kè Bông vừa nghe tên chú Năm Chiểu đã co giò chạy
biến?
- Tao cũng chả rõ!
Tiểu Long lắc đầu đáp. Ở điểm này, nó
cũng thắc mắc hệt Quý ròm. Ừ nhỉ, lạ thật đấy! Hay chú Năm mình là bạn thân của
ba thằng Tắc Kè Bông? Vì vậy, nó sợ nó gây sự với mình, chú Năm sẽ méc ba nó
đánh nó bét đít! Nếu quả vậy, những đe dọa của nó chỉ là những đe dọa suông, chỉ
nhằm mục đích ra oai với đồng bọn hơn là định đánh nhau thật! Ý nghĩ đó làm Tiểu
Long thấy nhẹ cả người.
Tiểu Long quay sang Quý ròm thấy thằng này cũng
đang nhăn mày nhíu mặt ra vẻ trầm tư tợn, liền toét miệng cười:
- Mày
nghĩ ngợi gì ghê thế? Coi chừng đâm đầu vô bụi gai kìa!
Nghe Tiểu Long
trêu, Quý ròm giật thót, vội vàng ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhận ra hai đứa
đang đi xuyên qua ngõ tre dẫn vào làng tự bao giờ.
Đó là con đường đất
nhỏ chạy luồn giữa hai rặng tre um tùm. Những thân tre to, cao, ken dày như bá
vào nhau, cành nhánh tua tủa, gai đâm chi chít đang tỏa bóng xuống con đường
làng rợp lá khô khếin Quý ròm cảm thấy mát rượi như vừa tắm dưới sông lên. Tiếng
chim ríu rít bên tai càng làm nó thêm lâng lân thư thái.
Nó ngó Tiểu
Long:
- Mày đưa cái ba-lô đây!
Tiểu Long có vẻ không tin vào tai
mình:
- Mày đeo hả ?
- Ừ, tao hết mệt rồi!
Giọng Quý ròm
hăng hái và cương quyết đến mức Tiểu Long thôi ngay ngờ vực. Nó cởi ba-lô trên
vai đưa cho bạn, cười cười:
- Không ai ép à nghen!
Quý ròm không
nói không rằng. Nó hùng hổ khoác ba-lô lên vai rồi phăm phăm vước lên trước, vẻ
như muốn nói ta đây không có giỡn với mày đâu nghen Tiểu Long!
Nhà chú
Năm nằm cuối ngõ tre. Đi hết rặng tre xanh đầu làng, quẹo trái thêm hai lần nữa
là thấy ngay một ngôi nhà gạch cũ, bờ rào phía trước hoa chuối nước nở đỏ rực.
Tiểu Long chỉ tay vào dày hoa chuối:
- Nhà chú tao đó!
Quý ròm
xuýt xoa:
- Cây đại tướng quân ra hoa đẹp quá hén!
- Đó là cây
chuối nước chứ không phải cây đại tướng quân! - Tiểu Long phì cười - Đây đâu
phải là làm ảo thuật mà mày định biến cây này ra cây kia!
Tiểu Long không
phải đứa có máu tếu. Nó cũng không mau mồm lẹ miệng như Quý ròm. Nhưng chơi với
Quý ròm riết, lây tính bạn, thỉnh thoảng nó cũng nổi hứng cà khịa một đôi câu.
Mỗi lần như vậy, Quý ròm đều ngớ người ra vì bất ngờ.
Lần này cũng thế,
cú "xỏ ngọt" của Tiểu Long khiến nụ cười vừa mới vẽ ra trên môi Quý ròm đột ngột
cứng đờ như ướp đá.