Resident Evil ( Tập 2 ) - Chương 16 + 17

Chương 16

Ôi không....

Rebecca thấy như đang ở trong đáy sâu tuyệt vọng, cô nhìn chằm chằm vào Steve, cả John lẫn David điếng người và thẫn thờ bên cạnh cô. Vẻ vô hồn trên gương mặt Steve trước khi anh quay đi đủ để họ biết chuyện gì đã xảy ra.

Karen tội nghiệp, và còn Steve, có cái gì giống như... 

Họ tìm thấy phòng thí nghiệm quá muộn. Cô liếc xuống rãnh khóa điện tử bên cánh cửa khi bước vào cặp dấu niêm lồng nhau, cảm giác vô vọng và vô nghĩa hoàn toàn. Họ đến đây để tìm thông tin, để rồi chỉ thấy các thí nghiệm, chỉ để Karen bị lây nhiễm và quay sang chống lại Steve ngay khi họ chạm tay vào cơ hội hiếm hoi có thể chữa trị cho Karen...

....nhưng Kinnesson. Thurman... 

Cô bước vào cánh cửa thứ hai, chau mày. Phòng thí nghiệm thật khổng lồ, thiết bị xếp thành hàng dài, những chiếc bàn cao ngất chất đầy tài liệu, nhưng điều đầu tiên làm cô chú ý là buồng điều áp phía đối diện với chúng, ánh mắt cô bị hút vào phiến kính dày được gia cố áp vào cánh cửa.

Nó là một buồng điều áp, cánh cửa phía trong đang mở. Và đằng sau cánh cửa thứ hai, cùng với tấm lưới thép, là đại dương đen ngòm cuồn cuộn sóng. Phòng thí nghiệm được đặt dưới mặt biển. Điều thứ hai mà cô chú ý tới là máu, một vệt dày đỏ thẫm vắt ngang qua sàn đọng thành vũng lớn, nhưng có vết trượt kéo dài.

Steve hẳn đã phải kéo cái xác đi – 
- quá nhiều! Lạy chúa, không phải của Karen chứ... 


Steve đi tới buồng điều áp và quay lại, có vẻ như chờ họ đi ngang căn phòng. Rebecca đi về phía anh, cố giữ chặt trong cổ họng những giọt nước mắt đồng cảm. John và David ở ngay sau cô, yên lặng và quan sát xung quanh căn phòng rộng lớn –
- ngay lúc đó, cánh cổng sau lưng họ đóng sầm lại. Kinnesson đứng ngay tại đó, cầm một khẩu súng bán tự động .25, chĩa thẳng vào họ với gương mặt lạnh băng.

“Bỏ vũ khí xuống.”

Giọng nói thấp trầm là của Steve. Rebecca bối rối quay lại, thấy Steve đang chĩa cây Berreta vào họ, gương mặt lạnh băng y như Kinnesson. Bây giờ, khi đã ở gần buồng điều áp, cô có thể thấy thây người nằm trên sàn. Karen, máu kéo thành từng vệt trên gương mặt trắng bệch, và nơi mà trước kia từng là con mắt trái, bây giờ chỉ còn một lỗ đen ngòm.

Ôi, lạy chúa, chuyện gì đang xảy ra vậy... 

David bước lại gần Steve, cầm súng một cách lỏng lẻo, vẻ bối rối và hoài nghi trong giọng nói của anh. “Steve, anh đang làm gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bỏ vũ khí xuống,” Steve lập lại, vẫn với giọng đều đều vô cảm.

“Mày đã làm gì anh ta?”

John gầm lên, quay lại và bắn vào Kinnesson. Viên đạn khoét một lỗ tròn gần thái dương hắn. Kinnesson đổ sụp xuống...

Đoàng!

Phát bắn thứ hai đến từ khẩu Beretta của Steve, găm vào phần dưới lưng John. Máu trào ra từ vết thương và anh cong người, gục về phía trước. Rebecca thấy máu đen trào ra khỏi miệng, ánh nhìn kinh ngạc trong mắt anh....

… và John gục xuống nền xi măng, co thắt một lần nữa trước khi hoàn toàn bất động. Tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong vài giây đồng hồ.

“Bỏ vũ khí xuống.”

Steve nói nhẹ nhàng, chỉ khẩu bán tự động về phía Rebecca. Trong một thoáng, Rebecca chưa thể làm gì. Kinh hoàng nhìn vào Steve, cảm thấy nước mắt chảy dài trên má, không thể hiểu một cách thấu đáo việc gì đã xảy ra.

“Giải giới!” David lặng lẽ nói, buông cho khẩu súng trượt khỏi tay rơi xuống sàn.

Rebecca buông cây Beretta, khẩu súng nặng trịch rời khỏi những ngón tay rã rời của cô.

“Lui lại.” Steve nói, vẫn hướng súng vào ngực cô.

“Hãy làm những gì hắn nói.” David yếu ớt nói, trong giọng anh có một chút gì run sợ.

Họ lui từng bước chậm chạp, Rebecca không thể rời mắt khỏi mặt Steve, gương mặt đẹp trai như trẻ con mà cô vẫn hay quan tâm đến, giờ đây nó chỉ còn là một lớp mặt nạ, được đeo bởi một…

… một con Zombie. 

Họ lùi tới sát bàn và ngừng lại, bất lực nhìn Steve nhặt lấy vũ khí của họ, tâm trí Rebecca quay cuồng với nhiều câu hỏi, hơn hẳn cảm giác kinh hoàng và nỗi đau mất mát. Một con Zombie có thể đi và nói chuyện như một người. Như Kinnesson, như Steve.

Làm cách nào? Nó xảy ra khi nào? 

Khi Steve bước sang một bên, một giọng đàn ông nhã nhặn vang lên ở góc phòng, đằng sau bàn giấy. “Thế là xong, hử? Chúa ơi, đúng kiểu thảm kịch Hy Lạp.”

Một bóng người xuất hiện ngay sau giọng nói. Một người đàn ông mảnh khảnh, tóc xám đứng dậy và đi vòng quanh chiếc bàn, di chuyển gần như ngẫu nhiên đến cạnh Steve. Khoảng ngũ tuần, tóc dài đến cổ áo khoác, loại áo mặc trong phòng thí nghiệm, trên gương mặt góc cạnh trưng ra một nụ cười tươi tỉnh. 

“Tôi lập lại các chỉ thị - cho lợi ích của chính những vị khách của chúng ta.” Hắn nói vui vẻ. “Nếu bất cứ ai trong chúng có một hành động đặc biệt nào, bắn ngay.”

Rebecca ngay lập tức nhận ra hắn là ai, cuối cùng cô biết mình không thể nào sai được.

“Tiến sĩ Griffith.” Cô nói điềm tĩnh.

Griffith nhướng mày, có vẻ hãnh diện. “Danh tiếng đã đi trước ta! Làm cách nào cô biết?"

“Tôi có nghe về ông.” Cô nói lạnh lùng. “Hay Nicolas Dunne, gì gì đó.”

Nụ cười của hắn cứng lại trong giây lát, rồi lại mở rộng. “Tất cả đã là quá khứ,” hắn đáp trả, vung tay trong không khí. “Và cô sẽ không có cơ hội để nói cho bất cứ ai về hiểu biết thú vị đó, ta e rằng vậy.”

Nụ cười của Griffith héo đi, đôi mắt xám chuyển thành lạnh lùng. “Các người đã cản trở ta đủ lâu rồi. Ta phát chán với trò chơi này, vì thế ta nghĩ rằng mình sẽ bảo anh chàng đẹp trai này giết các người...”

Ánh mắt hắn đột ngột sáng lên, và Rebecca nhận thấy tia nhìn điên loạn trong mắt hắn, một kẻ mất trí hoàn toàn.

“Nào, để ta xem, sao lại phải làm bẩn thỉu thêm nhỉ? Steve, nói các bạn của chúng ta đi vào buồng điều áp, nếu anh còn có lòng tốt.”

Steve hướng súng vào tim cô. “Đi vào buồng điều áp.” Anh nói điềm tĩnh.

Trước khi David kịp bước, Rebecca bắt đầu nói, nhanh và cực kỳ nghiêm túc.

“Có phải đó là T-Virus? Có phải ông đã dùng nó làm cơ sở cho mọi chuyện này? Tôi biết ông là kẻ chịu trách nhiệm làm tăng thời gian khuếch đại, nhưng đây là một thứ mới, thứ mà Umbrella chưa từng biết qua. Nó là một gen đột biến với lớp màng kết hợp ngay tức thời, đúng không?”

Griffith mở to mắt. “Steve, khoan đã... cô biết gì về màng kết hợp, cô bé?” 

“Tôi biết ông đã hoàn bị nó. Tôi biết ông bằng cách nào đó đã xoay sở tạo ra một virus lây nhiễm đủ nhanh để thâm nhập não trong chưa đầy một giờ... ”

“Dưới 10 phút,” Griffith nói, tác phong hoàn toàn thay đổi, từ một lão già vui tươi thành một tên cuồng tín, ánh mắt của hắn thu hẹp một cách dữ dội và nguy hiểm khác thường, răng nghiến chặt và đôi môi mím lại.

“Lũ súc vật ngu đần, ngu xuẩn với con T-virus lố bịch của bọn nó! Birkin có thể thông minh, nhưng lũ còn lại là một lũ đần, chỉ ưa trò chơi chiến tranh trong khi ta thì đã tạo nên một phép màu!”

Hắn quay đi, chỉ tay vào những thùng chứa sáng loáng xếp thành hàng nối tiếp nhau đến cửa phòng thí nghiệm. “Các ngươi có biết chúng là gì không? Ngươi có biết ta đang tạo ra cái gì không? Hòa Bình! Hòa bình và tự do cho toàn nhân loại.”

Daivd cảm thấy tim mình đập thình thịch, toàn thân anh rung lên và toát mồ hôi lạnh. Griffith đang đứng trước mặt họ, đôi mắt bừng cháy của gã bác học điên.

“Giống loài của ta, tạo vật của ta trong các thùng này đủ lây nhiễm hàng tỷ người trong vòng không đầy 24 giờ! Ta đã xoay sở và tìm ra câu trả lời, câu trả lời cho sự đáng khinh, ích kỷ, và tầm quan trọng của gây giống trong tâm khảm loài người - Khi quà tặng của ta lan đi trong gió, thế giới sẽ lại tự do, sẽ tái sinh, một nơi tuyệt vời cho mọi tạo vật, nhỏ và lớn, sống sót chỉ dựa trên bản năng! 

“Mày điên rồi.” David thì thào, biết rằng Griffith có thể giết họ, chắc chắn sẽ giết họ, nhưng anh không thể ngăn mình nói lên điều đó. “Mày mất trí rồi.”

Đó là lý do tại sao nhóm của mình bị chết, lý do những người này chết. Hắn muốn biến thế giới thành những “thứ” như Kinneson. Như Steve. 

Griffith gầm gừ, nước bọt phun phèo phèo khỏi miệng. “Và các người sẽ chết, các người sẽ không có mặt khi phép lạ của ta ban vinh dự cho trái đất này, ta, ta không cho phép hai ngươi được hưởng món quà đó! Khi mặt trời mọc sáng mai, sẽ có hòa bình vĩnh cửu, và cả hai ngươi đừng hòng được tận hưởng nó.”

Hắn quay qua Steve. “Đẩy chúng vào buống điều áp, ngay bây giờ!”

Steve nâng khẩu Beretta lên, chĩa vào cánh cửa mở, nơi có thi thể bất động của Karen và máu vương vãi trên sàn.

Anh ta ở ngoài tầm với, còn mình thì không thể chụp kịp vũ khí... 

“Ngay, Steve! Giết nếu chúng không đi.”

David và Rebecca bước qua lỗ khóa, cơ thể David căng ra và lạnh toát, anh phải làm gì đó nếu không cả thế giới sẽ bị đầu độc bởi giấc mơ điên loạn của một thằng gàn...

Steve đóng sầm cánh cửa. Họ đã mắc bẫy.

Chương 17

Griffith giận run người khi cánh cửa của buồng điều áp đóng sầm lại.

Chúng không thấy sao, chúng không thấy gì ngoài cuộc sống ngu dốt, nhỏ nhặt của chúng ư? 

Hắn nhìn vào Steve, cơn giận trào ra làm hắn trở nên điên loạn, làm hắn nôn mửa, khát máu...

“Chĩa súng vào bản mặt khó ưa của mày và bóp cò, chết , chết, chết đi...”

Steve nâng súng lên.

Rebecca hét lớn, đập tay một cách vô vọng vào mặt cửa kim loại dày.

Không không không không không. 

ĐOÀNG!

Tiếng súng nổ như sấm cắt ngang tiếng hét của cô, Steve ngã ra khỏi chân đế của cánh cửa hầm, thoát khỏi tầm nhìn.

Không còn là Steve nữa, anh ta đã chết rồi, đã chết rồi ... 

“Lạy Chúa...” David thì thầm, và Rebecca nhìn thẳng vào đôi mắt mở to nóng nảy của Griffith, hắn đang ngó cô chằm chằm xuyên qua cánh cửa, và, Griffith đột nhiên mỉm cười, nụ cười chiến thắng hiểm độc đầy khó chịu. Một nụ cười khiến cô cảm nhận rõ hơn sự mất mát và nỗi kinh hoàng tột bực. Rebecca nhìn chòng chọc vào đôi mắt xanh ấy và phát hiện ra rằng cô chưa bao giờ thấy căm thù hắn như lúc này.

Đồ con hoang khốn kiếp. 

Hắn đã nói cho họ biết kế hoạch của hắn, nhưng vào ngay lúc đó, ý tưởng đó quá khủng khiếp để cô hiểu, quá rộng và điên rồ để cô có thể chấp nhận. Tất cả việc cô có thể nghĩ tới là hắn đã giết Karen và John, và cả Steve, cô không muốn gì hơn là tiêu diệt hắn, thấy hắn thất bại, thấy hắn chịu đau khổ, đau đớn và…

...Và nếu chúng ta không làm gì đó, thì sự điên rồ của hắn sẽ được thực thi, chúng ta phải ngăn nó, ngăn hắn nhảy múa trên mộ phần của cả thế giới. 

Griffith di chuyển tới bảng điều khiển kế bên cánh cửa và nhấn nút, vẫn còn mỉm cười. Có một tiếng động lớn từ nền và nước bắt đầu ùng ục tràn vào, lấy từ dòng nước đen ngòm, lạnh như đá của vịnh đang đè vào cửa ngoài căn buồng. Phòng điều áp đủ rộng để cô và David không phải đứng trên thân xác đầy máu, biến dạng của Karen. Nước đã biến thành màu đỏ, sủi bọt thông qua một lỗ thông hơi khuất, vỗ nhẹ vào chân họ, trùm lên các ngón tay trắng bệch của Karen.

Một phút, có thể ít hơn... 

Trong phòng thí nghiệm, Griffith dựa ngang lưng vào chiếc bàn, đôi tay khoanh lại tự mãn, quan sát. Đằng sau hắn, bức tranh về cái chết – Kinneson, John, và những ống hình trụ bằng thép sáng bóng chất đầy tạo vật của hắn – thiên tài quỷ quái.

Chúng ta phải làm gì đó! 

Rebecca quay lại David, cầu nguyện rằng anh có sẵn một kế hoạch thiên tài nào đó, và, chỉ nhìn thấy sự nhẫn nhục và nỗi đau trong đôi mắt khi anh nhìn xuống xác của Karen, vai chùng xuống với nỗi đau thất bại.

“David...” 

Anh nhìn lên, chán chường, vô vọng. “Tôi rất tiếc,” anh thì thầm. “Tất cả là lỗi của tôi.”.

Bàn tay Karen nổi lềnh bềnh, những lọn tóc vàng ngắn bao quanh gương mặt đáng thương của cô. Rebecca giật chốt cửa trong vô vọng, cảm nhận được sức mạnh không gì lay chuyển được của nó, bị đóng chặt bởi Griffith. Nước lạnh thấm qua giày, vào mắt cá chân, mùi muối, mùi bóng tối và máu khiến cô càng hoảng sợ hơn, trong khi David thì thầm vô vọng.

“Nếu tôi không ích kỉ như vậy... Rebecca, tôi xin lỗi, cô hãy tin là tôi không bao giờ có ý ...”

Cô lay mạnh vai anh, hét lớn trong nỗi khiếp sợ gần như hoảng loạn “Được, đồng ý, anh là một thằng khốn, nhưng nếu Griffith phóng thích lũ virus, hàng triệu người sẽ chết!”

Trong một giây, cô không nghĩ anh sẽ nghe cô, và cảm thấy nước đang từ từ dâng lên đến bắp chân, tim đập loạn xạ, và rồi đôi mắt tối sầm của anh bừng sáng, thế chỗ cho nét đờ đẫn. David nhanh chóng quan sát xung quanh căn phòng kín, và cô có thể thấy chất xám của anh đang làm việc, ánh mắt sắc bén dương như đã nói lên mọi chi tiết. Thép, cửa hầm kín, hàng rào dạng mắt lưới bên ngoài cánh cửa ngoài, như một chiếc lồng cá mập mòng, sâu 2 feet, nước lạnh sủi bọt, đã dâng cao hơn đầu gối, đầu và tay Karen đang nổi lên, dập dềnh ... 

“Cửa làm bằng thép, cửa sổ dày 2 inch làm bằng kính plexi, một khi cửa ngoài mở ra, vẫn còn một cái lồng....” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lộ vẻ tức giận, bị sốc, hối hận và lắc đầu. Cô thả tay xuống, toàn thân cô bắt đầu run lên vì lạnh, nhưng tâm trí cô tối sầm trong tuyệt vọng. David bì bõm lội lại gần cô, quàng tay quanh cô.

“Vận may đưa cô đến gặp tôi,” Anh khẽ nói, chà xát tay cô trong khi răng cô bắt đầu đánh bò cạp, trong khi nước đã cuộn lên đến hông, trong khi bàn tay Karen quét vào chân cô....

May mắn, Karen. 

Trái tim Rebecca dường như đông cứng lại. David vẫn giữ chặt cô, thì thầm cả triệu điều ước, anh biết đã quá trễ cho họ. Anh liếc vào phòng thí nghiệm và thấy Griffith vẫn đang quan sát họ, vẫn còn mỉm cười. Anh quay đi, lòng tràn ngập sự căm thù ảm đạm và vô dụng, trong khi làn nước lạnh cóng ngập quang thắt lưng.

Quân sát nhân khát máu ... 

Rebecca thình lình đẩy mạnh ngực anh, lướt ra xa, chụp lấy xác Karen, ngón tay cô điên cuồng tìm kiếm bên trong áo lót của xác chết. Cô cười, tiếng cười khanh khách đầy kích động, vui mừng.

- Cô ta điên rồi – 

- và cô lôi mạnh một vật tròn sẫm màu từ một trong các túi của Karen. Ngay khi thấy nó, David cảm nhận một sự kinh ngạc hoàn toàn quét ngang anh.

“Chị ấy mang nó để cầu may,” Rebecca nói lập bập. “Nó còn xài được.” 

David cầm lấy trái lựu đạn và giữ nó sau lưng, tâm trí anh chạy đua lần nữa, đánh giá, Nước đã dâng đến thắt lưng anh và gần như tới ngực Rebecca

– Cửa ngoài bật ra, kéo chốt và đi vào cái lồng, kéo cửa đóng lại- 

Họ có thể vẫn mất mạng, nhưng nếu làm trọn vẹn, họ sẽ không chết một mình.

Griffith quan sát nước dâng lên, quan sát hai người diễn màn kịch thống thiết một cách lơ đãng - hắn đã nghĩ tới bình minh, và về vấn đề mang các hộp thiếc nặng lên trên gác. Hắn nghĩ việc này đang để thưởng thức, và làm tiêu tan cơn giận của hắn…

Hai người đang có một màn kịch đẹp mắt. Cô gái, giận dữ vì sự hờ hững của Brit, tìm kiếm lối ra một cách tuyệt vọng – đương nhiên thôi. Một cái ôm sau cùng, và rồi hoảng sợ - cô ta giằng xé cái xác mang ký sinh T-virus, Brit an ủi cô ta, nhăn mặt, lo lắng cho cô ngay cả khi giòng nước tối đen cuối cùng đã dâng lên đến ngực. Buồn, quả là buồn. Đáng lẽ chúng không bao giờ nên đến đây, không bao giờ nên thử tìm đến ta... 

Bây giờ, người đàn ông nâng cô ta lên, làm việc một cách lâm ly để ngăn cản điều tất yếu, nước dâng lên ngang mặt kính của cửa hầm. Một khi chúng đã chết, hắn sẽ mở cái lồng, cho lũ Leviathan ăn bữa cuối trước khi trả tự do cho chúng, tự do bơi đến những vùng biển không tên và sống cuộc đời còn lại trong yên bình.

Đại dương và đất liền là một, hắn rì rầm như mê sảng. Phản chiếu sự đơn giản, bản năng... 

Một thân xác nổi lờ đờ ngang qua mặt kính, và hắn thấy hai kẻ xâm nhập nâng mình lên khoảng giữa hai cánh cửa, cố gắng đoạt lấy những mẩu không khí cuối cùng. Một cặp đần độn thấy rõ. Thình lình hắn phát hiện ra mình chưa bao giờ quan tâm tìm hiểu chúng là ai, ai đã cử chúng đến đây ....

Và nó chẳng còn là vấn đề nữa, đúng không nào? 

Buồng điều áp đã ngập đầy nước. Đèn báo trên bảng điều khiển thông báo cánh cửa ngoài đã được rút chốt. Xong rồi –

-ngoại trừ việc họ đang vật lộn để trườn vào cái lồng, và một vật gì nho nhỏ rơi đập vào cửa sổ khi họ đóng cánh cửa lại sau lưng- 

Griffith nhăn mặt và...

BÙM.

Hắn chỉ còn đủ thời gian để biểu lộ nét hoài nghi trước khi cửa hầm sập lên người và dòng thác nước lạnh tựa băng đè bẹp hơi thở của hắn.